Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 753: Trọng quy Thánh Vực



Yên lặng.
Mấy người trong phòng đột nhiên yên lặng, quay mặt nhìn nhau, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nữ nhi trong lòng Lăng Tiêu tựa hồ cảm giác được sự yên lặng này có hơi quái dị, không nhịn được giơ bàn tay mập mạp nhỏ bé chụp lên má Lăng Tiêu, sau đó đắc ý cười khanh khách.
Diệp Tử lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đón lấy đứa bé gái từ trong lòng Hoàng Phố Nguyệt, vành mắt không nhịn được đỏ lên. Thời gian như nước chảy, mấy trăm năm đã qua, cũng không phải là một đời người ngắn ngủi. Đối với người bình thường mà nói thì đã đủ cho luân hồi mấy kiếp rồi!
Bởi vì có thân nhân bằng hữu và người yêu bên cạnh nên Diệp Tử kì thật cũng không cảm thấy thời gian trôi qua. Nhưng nay nhìn thấy đứa bé gái này thì nàng liền nhớ lại nữ hài thiện lương tại Thục Sơn thành mở tiểu dược **** kia.
Nàng mới là người khác giới đầu tiên mà phu quân chính thức tiếp xúc!
Nàng cũng từng an ủi phu quân, ngàn dặm xa sôi tới báo tin! Diệp Tử thoáng nhở lại đủ mọi chuyện cách đây mấy trăm năm, đạo tâm như được gột rửa, không ngờ tu vi tâm cảnh lại tinh thâm thêm một bước!
Một giọt lệ từ khóe mắt Diệp Tử chảy xuống nhưng nàng lại nở một nụ cười, nhìn đứa trẻ không khóc quấy trong lòng nói:
- Không ngờ phu quân mang đi nhiều người như vậy cuối cùng lại quên muội. An Nhã muội muội, năm đó nếu không có các người thì ta và phu quân cũng không có khả năng gặp được nhau. Hơn nữa muội và ta cũng xem như có duyên, từ hôm nay muội cùng ở với nữ nhi của ta, sống cho vui vẻ đi! Ở nơi này sẽ không gặp phải điều gì ưu thương nữa!
….
Lăng Tiêu trở về liền khiến cho trong Thục Sơn phái oanh động. Những người vợ của Lăng Tiêu cùng với thân nhân toàn bộ đều tới hàn huyên với hắn.
Mọi người hỏi hắn đột nhiên biến mất một năm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì ai cũng biết Lăng Tiêu là một người trọng tình cảm, không có khả năng biết rõ Diệp Tử đang mang thai mà rời đi như vậy. Hơn nữa đệ tử đã sớm báo lên, tông chủ là từ truyền tống trận tới nhân giới bay lên. Như vậy lại càng nêu lên một vấn đề, Lăng Tiêu làm thế nào mà tiến vào nhân giới?
Đợi khi Lăng Tiêu đem hết mọi chuyện đã trải qua kể chi tiết lại thì mọi người đều than thở không thôi. Bọn họ không thể tưởng tượng được trong một thời gian ngắn ngủi như vậy Lăng Tiêu lại trải qua nhiều chuyện như thế, quả thật là cửu tử nhất sinh!
Lăng phu nhân lúc này ôm An Nhã chuyển thế trong lòng. Bà nhớ tới nữ hài thiện lương an tĩnh ở Thục Sơn thành năm đó, không nhịn được than thở:
- Thật sự không ngờ rằng mấy trăm năm đã qua nhanh như vậy. Nếu không có Tiêu nhi thì sợ chúng ta cũng đều...
Lam Hi được Vân Sơn mang về mới vài ngày nhìn mọi người, trong lòng hơi hâm mộ nghĩ: Mấy trăm năm cũng đủ để một người bình thường chuyển thế luân hồi vài lần. Đáng thương cho ta sống đã mấy vạn năm, mãi tới khi gặp Lăng Tiêu mới biết hóa ra trên đời lại có nhiều chuyện khiến cho người ta vui sướng tới vậy! Nếu đem so với những năm tháng của ta thì thực là sống hoài sống phí!
Chẳng qua chuyện hình chiếu của Thanh Hà kia khiến cho mọi người cảm thấy vừa mới mẻ vừa tò mò, đồng thời cũng vì Lăng Tiêu mà cảm thấy sợ hãi. Không ngờ ngay cả pháp bảo cực mạnh của Lăng Tiêu mà cũng phải tổn hại mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được hình chiếu của Thanh Hà ở nhân giới kia. Như vậy thì bản thể của Thanh Hà đã đạt tới trình độ nào rồi?
Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Tiêu, không tự chủ được có thêm vài phần lo lắng.
Lăng Tiêu thì lại cười nói:
- Yên tâm đi. Hình chiếu của Thanh Hà đã tử vong, đối với thân thể của hắn có đả kích rất lớn. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, cánh cửa Thần giới cũng sẽ không mở ra. Đợi tới khi thực lực chúng ta lớn mạnh rồi thì cũng chẳng sợ Thanh Hà hắn nữa!
Lời nói của Lăng Tiêu khiến mọi người tin tưởng vô cùng. Bọn họ dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy thực lực của Thanh Hà, cũng không phát hiện ra uy lực của Huyền Thiên. Lăng Tiêu kể lại trận chiến cũng không kĩ càng lắm. Hơn nữa những người này đối với biểu hiện từ trước tới nay của Lăng Tiêu đã sớm tin phục hắn hoàn toàn. Nếu Lăng Tiêu nói không sợ Thanh Hà thì không phải sợ hắn.
….....
Lăng Tiêu trở về cũng khiến Thục Sơn phái vốn bình yên có thêm vài phần náo nhiệt. Các đệ tử đều biết trái tim của môn phái họ đã trở về. Rất nhiều người thậm chí không nhịn được tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tán:
- Hắc, ngươi nói tông chủ lần này trở về có thể giáo huấn cái tên ở cửa sơn môn kia một trận không?
- Ta nghĩ là nhất định thôi! Hừ, chó ngoan không cản đường. Các ngươi còn không biết, tên đó đã bị tông chủ giáo huấn vài lần rồi nhưng lại không chịu nhớ lấy! Thật sự là càng bại càng chiến. Ta còn phải bội phục tinh thần của hắn!
Một lão đệ tử của Thục Sơn bĩu môi nói.
- Tông chủ của chúng ta nhân từ, không giết cái tên không biết xấu hổ kia. Không ngờ là hắn vẫn không biết tốt xấu. Ta nghĩ lần này tông chủ hẳn sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!
- Cũng chưa chắc. Tông chủ phu nhân không phải vừa sinh một tiểu công chúa sao? Tông chủ nhất định sẽ không tạo sát nghiệp đâu.......
…....
Lăng Tiêu đứng ở cửa sơn môn nhìn Diệp Thiên toàn thân đã tỏa ta chiến ý lẫm liệt, lạnh nhạt hỏi:
- Thế nào, pháp bảo nọ của ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?
Diệp Thiên trong lòng thầm cả kinh. Không ngờ chuyện bí ẩn như vậy, hắn vốn tưởng chỉ một mình mình biết mà Lăng Tiêu lại nắm được. Chẳng qua biết thì sao? Diệp Thiên cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát khí nhàn nhạt:
- Sao nào? Ngươi sợ sao? Nể tình Lăng Tiêu là một nhân tài, nếu ngươi chịu quỳ xuống đất vái ta ba cái thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Hơn nữa nhận ngươi làm thủ hạ, được không?
Lăng Tiêu cười cười, lắc đầu nói:
- Diệp Thiên, ngươi cũng là tự thân cố gắng, đạt tới cảnh giới Kiếp Hậu Thần, làm sao lại không biết tự quý trọng như vậy? Chẳng lẽ phả tới khi mất mạng mới biết hối hận hay sao?
- Mất mạng?
Diệp Thiên cười ha hả, sau đó thương xót nhìn Lăng Tiêu nói:
- Trong chúng ta sẽ có một kẻ phải mất mạng, chẳng qua khảng định không phải là ta!
Vừa nói hắn vừa bay lên, hướng về phía bầu trời mà bay đi. Đồng thời tiếng nói của Diệp Thiên truyền tới:
- Lăng Tiêu, trận đấu hôm nay sẽ là trận đấu cuối cùng giữa ta và ngươi. Không phải ngươi chết thì là....ta sống!
Diệp Thiên đang bên trên không trung thiếu chút nữa là không nhịn nổi một hơi, lửa giận trong mắt đã không thể che giấu. Kẻ này ngay từ đầu đã đoạt lấy danh tiếng vô tận của mình đáng ra phải chết từ lâu rồi, có thể sống tới ngày hôm nay có thể nói là một kì tích!
Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi, thân thể vừa mới bay ra ngoài không gian đã thấy Lăng Tiêu theo sát phía sau. Hắn không chút do dự liền tế xuất ra Đại Nhật Kim Cương Ấn, tỏa ra một luồng ánh sáng chói mắt như mặt trời nóng bỏng đánh về phía Lăng Tiêu. Chuyện này đối với phong độ của một thần chuyển thế như Diệp Thiên quả thực ít thấy. Điều đó chứng tỏ hắn đã hận Lăng Tiêu tới mức nào.
Lăng Tiêu đạt được những bảo vật của La Ma giới đều phân cho những người bên cạnh mình. Bởi lẽ đối với Lăng Tiêu mà nói, bảo vật có lợi hại tới bao nhiêu nhưng đối với cường giả mạnh hơn mình thì phân nửa cũng không có tác dụng lớn. Bảo vật cuối cùng cũng chỉ là vật chết, con người mới là vật sống.
Lôi thần chùy (Hoàng Phủ Nguyệt thích) đem cho Hoàng Phố Nguyệt. Quạt ba tiêu bị Phong Linh thích dùng lửa lấy đi. Thủy long ngâm, con ngọc long tinh xảo kia thì đưa cho Thượng Quan Vũ Đồng, Đại Địa ChiChương thì bị Tống Minh Nguyệt đoạt. Phong Chi Hống...bị tiểu Isa có hỏa nhãn kim tim chấm.
Tinh Thần Lam Kiếm thì hắn cho Diệp Tử, Hỏa Long Hàn Sương Kiếm và Kim Xà Kiếm thì chia cho Xuân Lan và Thu Nguyệt. Còn những người khác cũng chỉ còn cách chờ Lăng Tiêu tiếp tục luyện chế pháp bảo rồi mới có thể chia cho bọn họ. Việc này hễ là những người hiểu tình hiểu lí, kể cả tinh linh nữ hoàng Karina cũng đều thông cảm.
Đến bây giờ, tám kiện bảo vật của Lăng Tiêu đã phân hết cho tám vị phu nhân. Trên tay Lăng Tiêu hiện giờ chỉ còn có Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm và một khối Huyền Thiên lệnh bài đã trống trơn.
Đối với Lăng Tiêu- Linh hồn của một phái tu kiếm như Thục Sơn phái, kiếm mới chính là sinh mệnh thứ hai của hắn!
Tuy nói thân Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong trận chiến vừa rồi đã vỡ vụn nhưng Lăng Tiêu lấy những tài liệu luyện khí cao nhất trong tay ra luyện chế một thanh kiếm giống hệt Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm! Đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ cần có Tiểu Yêu là có Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm!
Đợi tới sau khi tìm được than của Hắc Thiết Mộc mười vạn năm, Lăng Tiêu sẽ chính thức có thể có một thanh tuyệt thế bảo kiếm để Tiểu Yêu dung thân! Đến lúc đó thì Tiểu Yêu sẽ chính thức trở thành một kiếm linh siêu cường!
Đối mặt với khí thế mênh mông của Đại Nhật Kim Cương Ấn, trên mặt Lăng Tiêu không có chút sợ hãi. Đôi mắt trong suốt nhìn chí bảo tỏa ra kim quang lóng lánh kia, lạnh lùng cười:
- Thứ này cầm vào luyện hóa làm mặt trời trong thế giới trong đỉnh thì đúng là quá hợp!
Vừa nói, cánh tay hắn vươn ra, không ngờ chụp một cái đã có thể ngăn cản Đại Nhật Kim Cương Ấn.
- Hừ!
Khóe miệng Diệp Thiên nổi lên nụ cười khinh thường:
- Muốn chết!

Lăng Tiêu cầm lấy Đại Nhật Kim Cương Ấn, thân thể rung mạnh, không ngờ lại không hề lui lại phía sau nửa bước, càng không bị lực lượng mênh mông của Đại Nhật Kim Cương Ấn làm cho bị thương. Nhiệt lượng vô tận do Đại Nhật Kim Cương Ấn phát ra đối với Lăng Tiêu dường như là một lò lửa bị dội nước lạnh!
Hoàn toàn bị diệt rồi!
- Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ? Không có khả năng, không có khả năng!
Vẻ mặt Diệp Thiên tràn ngập kinh hãi. Nụ cười khinh thường vừa nãy vẫn còn cứng ngắc trên miệng hắn. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin, giống như là nhìn thấy quỷ vậy, tay chỉ vào Lăng Tiêu, cả người trở nên run rẫy:
- Đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật! A.......!
Ngoài không gian yên tĩnh vang lên tiếng gầm thét ầm ầm không ngừng như sấm rền của Diệp Thiên.
Hắn thật sự không cam lòng. Trên đời này có vô số chuyển thế thần, thần bị phong ấn, sao lại còn thứ yêu nghiệt khiến người ta không thể giải thích nổi như Lăng Tiêu chứ?
Mộng tưởng thì tốt đẹp nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, đánh tan giấc mộng của Diệp Thiên! Tiến bộ của hắn đã rất nhanh rồi, nhưng tiến bộ của Lăng Tiêu...so với hắn còn nhanh hơn...nhanh hơn rất nhiều!
- Không! Ta không tin!
Đôi mắt Diệp Thiên đột nhiên đỏ bừng, cả người tản mát ra lệ khí kinh thiên! Đột nhiên hắn cười rộ lên điên cuồng, đã bị một màn khó tin này đả kích tới phát điên rồi!
Trên mặt Lăng Tiêu cũng lộ ra chút kinh ngạc, chẳng qua cũng không có chút đắc ý. Bởi vì Diệp Thiên khi vất đi tất cả cố kị, cởi bỏ mọi ngụy trang mới là Diệp Thiên kinh khủng nhất!
Một cường giả đã vượt qua thiên kiếp đến tột cùng mạnh tới mức nào, Lăng Tiêu có thể từ biến hóa của mình sau khi độ kiếp nhận thấy được. Cái loại biến hóa này là một loại nhận biết với pháp tắc của thiên đạo, bất tri bất giác nắm giữ được biến hóa. Điều này một người chưa độ kiếp không thể nào giải thích nổi.
Khó trách năm đó nhưng tiền bối Đại Thừa kỳ sau khi độ kiếp đã từng nói, tu chân giả Độ Kiếp kỳ so với Đại Thừa kỳ nhìn chỉ kém một bậc nhưng thực tế...chẳng khác gì tiên nhân với phàm nhân! Nói cách khác căn bản là chênh lệch không thể vượt qua!
Lăng Tiêu tại sao lại có dũng khí để tay không bắt lấy Đại Nhật Kim Cương Ấn của Diệp Thiên, chỉ có mấy chữ- Lực lượng của quy tắc!
Không sai, đây chính là do Lăng Tiêu nắm giữ thiên địa pháp tắc hơn xa so với Kiếp Hậu Thần như Diệp Thiên! Cho nên lực phá hoại do Đại Nhật Kim Cương Ấn sinh ra đối với Lăng Tiêu mà nói hoàn toàn không có hiệu quả! Bởi vì Lăng Tiêu nắm giữ tất cả pháp tắc của thiên địa xung quanh!
Theo Diệp Thiên nhận thấy, dù là Lăng Tiêu cũng là Kiếp Hậu Thần thi dưới sự tấn công liều mạng của hắn cũng sẽ có sơ hở, cùng lắm là sử dụng chiêu thức đồng quy vu tận, cam đoan là Lăng Tiêu tránh cũng không thể tránh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương