Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 27: Ly Khai

"Đồ lưu manh! Đem quyển kiếm kỹ trả lại cho ta!" Thanh âm cô gái vang lên thanh thúy, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu có chút phức tạp.

"Kiếm kỹ gì chứ?" Lăng Tiêu vẻ mặt vô tội nhìn cô gái: "Ta cứu ngươi, còn bị ngươi liên lụy chọc phải thế lực không nên dây vào rồi, ta còn không có tìm ngươi, ngươi lại chủ động đưa lên cửa?"

"Ta thật là không có cố ý a!" Ngữ khí cô gái có vẻ không quan tâm nói:"Vì quyển kiếm kỹ này, ta ngay cả mệnh cũng thiếu chút nữa bỏ lại rồi, ngươi có thể trả lại cho ta được hay không?"

Lăng Tiêu vẻ mặt ngỡ ngàng:"Kiếm kỹ gì chứ. Ngươi đang nói cái gì vậy? Như thế nào ta nghe không hiểu gì cả? Ngươi đã cho ta kiếm kỹ sao. Hay, chúng ta trước kia có quen biết vậy?"

"Van ngươi mà" đột nhiên cô gái lã chã muốn khóc nói:"Trả lại cho ta mà, ca ca, ngươi trả quyển kiếm kỹ lại cho ta, ngươi… ngươi muốn thế nào cũng được." Nói xong, liền cúi đầu xuống, thanh âm cũng dần dần nhỏ đi, trong giọng nói mềm mại tràn đầy vẻ ngượng ngùng.

Lăng Tiêu cảm thấy buồn cười, nếu thật thẹn thùng, không thể nào nói ra được những lời câu dẫn người khác phạm tội như thế chứ?

Thấy Lăng Tiêu vẫn như cũ vẻ mặt không một chút động, cô gái rốt cục nổi giận, từ trong lòng rút một thanh hắc chủy thủ, dùng tay trái không có bị thương chỉ về hướng phía Lăng Tiêu, nhe răng cả giận nói:"Tiểu tử ngươi ngay cả tu vi Kiếm Sư cũng không tới, nếu không trả lại cho ta, ta sẽ giết ngươi! Đừng tưởng rằng bổn cô nương không dám hạ thủ, nói cho ngươi biết, cái thanh đao này đã nhiễm không biết bao nhiêu máu huyết rồi đó!"

Lăng Tiêu rốt cục cũng không nhịn được cười rộ lên, tu vi của cô gái đại khái cũng đạt tới nhị hoặc tam giai Kiếm Sư mà thôi, xem cung cách nàng nói chuyện, cùng vẻ khẩn trương trong ánh mắt, liền dễ nhận biết là nàng đang nói dối.

"Ngươi…. ngươi sao lại cười, ta thật sự sẽ không khách khí đâu. Đừng!"

Vẻ mặt cô gái kinh hãi nhìn xuống yết hầu của mình, có chút run rẩy, thoạt nhìn mũi kiếm không có uy lực gì, dù rằng khoảng cách từ mũi kiếm đến yết hầu mình chỉ còn cách một khoảng, nhưng cô gái cảm giác được yết hầu mình bắt đầu ngứa ngáy, thậm chí có thể cảm nhận được từ mũi kiếm truyền đến một cỗ hàn khí.

Hơn nữa từ tốc độ quỷ mị của đối phương, nàng không chút nghi ngờ nếu mình có chút dị động gì, thì thanh kiếm trong tay thiếu niên có vẻ mặt tươi cười kia sẽ không có chút do xuyên thủng yết hầu của nàng.

"Ô ô…" Cô gái lấy tay kéo chiếc mũ của áo choàng xuống, làm mái tóc đen mượt tung bay, hiện ra trước mặt Lăng Tiêu khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt đầy lệ cùng phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu: "Ngươi khi dễ ta! Đại phôi đản! Ngươi cũng làm ta thành như vậy rồi, còn không trả lại cho ta kiếm kỹ, hu hu! Ngươi là người xấu!"

Nước mắt trên khuôn mặt cứ thế tuông xuống, làm thành bộ dáng ai thấy cũng thương tâm gần chết, Lăng Tiêu buông cả trứ hai tay, có chút cứng người không biết phải làm sao, nói:"Ta… ta khi dễ ngươi lúc nào chứ?" (ta cũng hay bị dính chiêu này ^^! - DG)

"Ngươi…" Cô gái nhất thời nghẹn lời, cái loại hành động xấu hổ gần chết này, làm sao nàng có thể nói ra rõ được chứ, chỉ đành xấu hổ cùng phẫn uất nhìn Lăng Tiêu, suy nghĩ hồi lâu mới nói ra một câu chết người: "Ngươi phải chịu trách nhiệm!" Nói xong cũng không dám nhìn Lăng Tiêu, đem áo choàng khoác lại đầu, bay nhanh ra ngoài chạy đi.

"Thật sự là mạc danh kỳ diệu a!" Lăng Tiêu nhún nhún vai, trong lòng tự hỏi: nàng muốn ta chịu trách nhiệm gì chứ? Ta đã làm gì sao?

Vào ban đêm, trời đã rất tối, Vương Siêu mang mọi người rời khỏi khách sạn, hai chiếc xe ngựa hướng phía cửa thành phóng đi, lúc này chỉ còn có thể nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn trên mặt đường mà thôi.

Vương Siêu, Lăng Tiêu với An Nhã ngồi cùng một chiếc xe ngựa; Cái Á, Đường Minh cùng Ngô Lương ba người ngồi một chiếc, bởi vì dựa vào đế đô, nên không cần lo lắng dị tộc xâm lấn, do đó tưởng thành của Vu Thản trấn cũng không quá cao, cửa thành lúc nào cũng mở ra.

Hai chiếc xe ngựa chạy khỏi Vu Thản trấn, hướng về phía tây dọc theo quan đạo mà chạy như bay.

Sau khi hai chiếc xe ngựa đi không tới một chung thời gian, phía sau lại có một chiếc xe ngựa theo sát, dọc theo phương hướng của họ mà đuổi theo.

Xe ngựa ra khỏi thành chạy hơn hơn ba mươi dặm, Vương Siêu mới thở dài một hơi, nói:"Không có việc gì rồi, người của Cuồng Đồ dong binh đoàn chắc là không thể đuổi theo rồi."

An Nhã nháy mắt hỏi: "Đội trưởng, người của dong binh đoàn đúng là không nói lý nha? Chuyện này cũng không thể trách Đường Minh với Lăng Tiêu, bọn họ dựa vào cái gì mà giống trống khua chiêng truy kích chúng ta chứ?"

Vương Siêu nhìn tiểu cô nương đáng yêu, cười khẽ thở dài một tiếng:"An Nhã, ngươi còn nhỏ, thế giới này có rất nhiều sự tình, không thể dùng đạo lý có thể giải thích được."

Lăng Tiêu ở cạnh cười nói:"Tay nắm ai cứng, thì người đó chính là lão Đại."

Vương Siêu có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nghĩ không ra tuổi của hắn cũng không lớn, chẳng những có một tay y thuật thần kỳ làm cho người ta sợ hãi, mà ngay cả kiến thức cũng có chút bất phàm, Lăng Tiêu có thể nói ra lời này, hắn cũng hết sức yên tâm.

An Nhã cau mày, có chút phẫn nộ nói:"Thật là, hơi quá đáng nha, Lăng Tiêu đệ đệ, ngươi phải nhanh chóng tăng lên thực lực đi! Đến lúc đó cũng sẽ không cần phải đứng xa mà né tránh nữa rồi!"

Lăng Tiêu khóe miệng nhếch lên, trên căn bản không để ý đến lời nói của nàng.

Vương Siêu đột nhiên nhíu mày: "Phía sau hình như có người theo chúng ta."

Lăng Tiêu chợt nhớ tới tiểu nữ tặc, tim có chút loạn nhịp đập mạnh, trong lòng thầm nghĩ: không phải là nàng đuổi theo chứ?

An Nhã trên mặt phẫn nộ:" Có phải người của dong binh đoàn đuổi tới không?"

Vương Siêu lắc đầu, đáp: "Không phải, cũng là một chiếc xe ngựa mà thôi, đại khái, cũng giống chúng ta, không muốn treo chọc ai đó nên mới lựa chọn lúc này mà đi."

Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau, bọn họ đi tới một tòa thành nhỏ, bên trên viết: Thanh Thủy trấn. Hàng năm xa phu đều chạy tới địa phương này nhiều lần, nên dễ dàng tìm được một tiểu điếm để dừng chân, trên đường cơ bản mọi người cũng nghỉ ngơi, cho nên tinh thần của mọi người đều rất tốt.

Khách sạn dùng điểm tâm ở bên ngoài, trên thực tế chính là một cái lều được dựng lên, bên trong đã dọn sẵn rất nhiều bàn ghế, như vậy dân cư phụ cận cũng đều có thể đến để ăn điểm tâm sáng.

Sáu người tùy tiện tìm hai cái bàn, hai người xa phu ngồi ở một bên, cũng đã bắt đầu ăn từ sớm rồi.

Lúc này bên ngoài, một người khoác một chiếc áo choàng màu đen đột nhiên tiến vào, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, trên đầu mang một tầng sa mỏng, là một tiểu cô nương.

Đường Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc hắc y có chút giật mình, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, đây không phải là nữ tử hôm qua đã gặp ở tửu điếm của Hoàng Bộ gia tộc hay sao, lại nhìn sang bên cạnh thấy ánh mắt Lăng Tiêu đang thừ người ra, Đường Minh dùng khửu tay thúc nhẹ Lăng Tiêu, sau đó nhỏ giọng hỏi.

"Như thế nào nàng lại đuổi theo chúng ta?"

"Ta làm sao biết chứ?" Lăng Tiêu có chút buồn bực đáp, xem ra buổi tối hôm qua Vương Siêu nói có người đuổi theo phía sau, quả nhiên là nàng.

"Không phải là nàng muốn đòi lại thứ đó chứ?" Đường Minh nhẹ giọng hỏi Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lắc đầu nói: "Cái gì ta cũng không biết."

Hảo huynh đệ! Đường Minh thật muốn ôm Lăng Tiêu một cái thật thân thiết, đây mới đúng là huynh đệ! Thật sự là bạn tâm giao!

Nữ tử hắc ý liếc mắt thấy thấy Lăng Tiêu, chầm chậm hướng bên này bước tới, nhìn Lăng Tiêu rất ôn hòa nói:"Phu quân!"

"Phốc!" Lăng Tiêu vừa uống một ngụm nước, tất cả đều phun ra, trợn mắt há mồm nhìn nữ tử hắc y.

Những người khác đều là đờ ra tại chỗ, bi thảm nhất chính là An Nhã, đang vừa ăn một cái bánh bao, vừa muốn phun ra nhưng lại sợ xấu mặt, liền cố gắng nuốt trở vào, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, bên cạnh Đường Minh vỗ nàng cả nửa ngày mới có thể nói lại được.

Duy nhất không có phản ứng gì chính là Cái Á , đang rất nghiêm túc đối phó với bánh bao trong đĩa, nên không có nghe rõ những lời của nữ tử.

"Ngươi… ngươi bảo ta là cái gì?" Lăng Tiêu nhìn nữ tử hắc y, từ phía sau khăn che của đối phương nhìn thấy một tia đắc ý trong ánh mắt, Lăng Tiêu tâm lý cười khổ, ngươi nếu biết thân phận của ta, phỏng chừng trốn cũng còn không kịp, còn dám tiếp cận ta sao?
"Phu quân à!" Nữ hài tử trong thanh âm mang theo ủy khuất:"Ngày hôm qua, nếu không phải là vì ta, chàng sao lại đi tranh chấp với mấy tên lính đánh thuê đó chứ, lúc ấy ta cũng bị hù dọa cho choáng váng, sau đó lại tìm chàng không thấy, hu hu, phu quân, chàng đừng có mặc kệ ta có được không ?"

Nếu như không phải ngày hôm qua cùng một chỗ với Lăng Tiêu, chỉ sợ ngay cả Đường Minh cũng tin tưởng điều cô gái nói chính là sự thật, thanh âm ủy khuất cùng bộ dáng đáng thương, đều khiến cho người ta không kìm được mà tin tưởng nàng, muốn bảo vệ nàng.

Lúc này, bên cạnh Ngô Lương âm dương quái khí nói: "Hừ, đúng là thiếu niên phong lưu! Mới lớn như vậy mã đã biết ghen tuông, thật sự là làm cho người ta đại khai nhãn giới đây! Từ trước cho tới giờ, sự tình này chưa bao giờ phát sinh qua, như thế nào ngươi vừa tới liền xảy ra chuyện, Lăng Tiêu, ngươi đúng là làm chuyện tốt mà!"

Sau đó vẻ mặt nghiêm nghị hướng Vương Siêu nói: "Đội trưởng, ngài không phải đã nói từ trước hay sao, là một thành viên trong đội, trọng yếu nhất chính là vì cả đội mà hành sự, nếu như mỗi người cũng như hắn đều tự rước lấy họa, chúng ta tạo thành một đội để làm gì? Dứt khoát giải tán đi, nếu không, đến một ngày nào đó lại mang đến một đám lính đánh thuê bao vây, ngay cả mạng cũng phải bỏ lại."

Đường Minh phân trần: "Ngô Lương, chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu!"

"Ngươi câm miệng!" Ngô Lương cười lạnh nói:"Đường Minh, đội trưởng nhân từ, không có truy cứu trách nhiệm của ngươi, làm ngươi tưởng rằng mình không có sai sao? Mặc kệ sự tình thế nào, nhưng bây mọi người đều thấy được kết quả rồi, tiểu tử này làm cho món nợ phong lưu cũng đuổi tới rồi, vậy đám lính đánh thuê đuổi theo còn xa sao?"

"Ta…." Đường Minh rất tức giận, hắn vốn không phải là người am hiểu cách ăn nói, Ngô Lương xảo ngôn làm hắn không biết nói như thế nào mới tốt.

Vương Siêu lúc này cũng nhíu mày, sắc mặt nhiều ít có chút khó xử, lời của Ngô Lương tuy rằng rất khó nghe, nhưng không thể không thừa nhận, nếu như trong đội có người thường xuyên gây sự, quả thật sẽ mang đến nhiều tai ương cho cả đội. Quả thật, nguyên nhân gây ra cũng không có ý nghĩa nhiều lắm, chỉ cần biết rằng kết quả mang đến bao nhiêu nguy hại là được.

Bất quá, nếu muốn hắn bỏ qua Lăng Tiêu, tuyệt đối là không có khả năng, đừng nói Lăng Tiêu đã trị thương cho hắn, cũng như với tính tình của Vương Siêu: lời hứa đáng giá nghìn vàng, cũng không thể làm ra chuyện buông bỏ đồng bạn.

Lúc này, Lăng Tiêu nhưng lại rất bình tĩnh, hắn biết, Ngô Lương không thích mình, nguyên nhân chủ yếu là do thực lực của mình quá kém, tựa hồ còn có nhiều điểm không vừa ý khác, nhân lúc xảy ra chuyện này, không đem mình đuổi ra khỏi đội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tính tình Cái Á khiêm tốn đôn hậu, gãi đầu không biết nói thế nào cho tốt, hắn thật sự thích Lăng Tiêu, trên thực tế với tính tình đôn hậu, người bình thường chỉ cần không phải quá xấu, hắn cũng đều sẽ thích. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

An Nhã cũng không hy vọng bỏ qua Lăng Tiêu, thủ pháp y thuật thần kỳ của Lăng Tiêu làm cho nàng rất thán phục mà nàng vẫn chưa học được, hơn nữa cũng hiểu được là do người của dong binh đoàn đó có chút quá mức bá đạo. Bất quá vừa mới nghe xong Ngô Lương nói, cũng hiểu là rất có lý, đã trải qua hơn một năm cuộc sống của mạo hiểm giả, An Nhã hết sức rõ ràng, chọc tới dong binh đoàn sẽ có hậu quả gì.

Lăng Tiêu đem sắc mặt mọi người thu vào trong mắt, trong lòng cảm thán, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nhìn Vương Siêu nói:"Đội trưởng, ta ly khai."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương