Ngao Du Giang Hồ
Quyển 6 - Chương 10

Hữu hoa hải (nhất)

Vô Nại Hà thật sự đã rời đi. Trải qua một đêm kỳ lạ với đủ mọi loại quái thanh, hắn liền ly khai Hương Bất Lãnh. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của bọn Vân Võ thì dường như hắn thường xuyên rời đi như vậy, bọn họ đã thành quen rồi.

Lúc Vân Võ đưa điểm tâm cho nàng còn nói: “Cô nương, trước khi đi, tiên sinh có nói, cô nương hãy mau chóng viết tín thư, tuy hắn không ở Hương Bất Lãnh nhưng thực không hy vọng cô nương vì thế mà sinh ra tâm tư gì.”

Uy hiếp! Người đã đi rồi nhưng lại lưu lại một đám chó săn chỉ biết nghe lệnh. Tiểu Man khô khốc đáp lời, đang cúi đầu định ăn cơm, ngẩng đầu vẫn thấy Vân Võ đang chần chừ không chịu đi, đứng bên cạnh hàm tiếu nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt nàng nhất thời nghiêm lại: “Đi ra ngoài, làm ta không muốn ăn.”

Vân Võ lười biếng đi ra cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại mỉm cười: “Tiên sinh xưa nay không thích tiếng động linh tinh, hiện giờ hắn đã không có ở Hương Bất Lãnh, chúng ta không cần phải cố kỵ nữa, sau ta sẽ đánh đàn cho cô nương nghe, được chứ?”

Hắn bảo đánh đàn, Tiểu Man lại nghĩ đến một người khác, ngẩn cả người, lâu đến nỗi Vân Võ còn nghĩ rằng nàng từ chối, chợt nghe nàng thấp giọng nói: “Được, ta muốn nghe.”

Bát cháo trên bàn nhè nhẹ bốc hơi nóng, không biết có phải là do Vô Nại Hà đã rời đi hay không mà Tiểu Man cảm thấy bữa điểm tâm này ăn đặc biệt ngon, ngay cả nước trà cũng như mang theo một mùi thơm đặc biệt, khiến người vui vẻ thoải mái.

Vân Võ quả nhiên mang theo đàn vào, không nói hai lời, liền đưa ngón tay nhẹ nhàng gảy trên dây đàn thử âm.

Tiểu Man ngồi trên giường yên lặng nhìn hắn, càng nhìn càng thấy giống. Nàng đúng là bị ma ám mà, căn bản không phải là một người, ngoại hình cũng không giống nhau. Thiếu niên này tuy cao to nhưng ai nhìn cũng biết còn là thiếu niên chưa trưởng thành, sao nàng lại luôn nghi ngờ chứ?

Tiếng đàn vang lên, làn điệu này cũng không xa lạ, là khúc “Phượng cầu hoàng” uyển chuyển quyến rũ, đã từng có người đàn cho nàng. Nhưng, lại không giống, người kia đàn mềm nhẹ ai nhã, còn khúc này dưới đôi tay thiếu niên kia lại yêu tính mười phần, từng âm đều như những lời khiêu khích mà hắn nói ra.

Lông mi dài ngước lên, đôi mắt đen quyến rũ của hắn nhìn qua, giống như một đóa hoa độc.

Hắn lại đang khiêu khích nàng.

Tiểu Man đột nhiên đứng dậy, giơ tay vỗ độp lên đàn, tiếng đàn nhất thời ngưng bặt. Vân Võ vô tội nhìn nàng, phảng phất không rõ đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Man hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra. Không, nàng sẽ không để bị mê hoặc. Hắn cố ý cũng được, vô tình cũng xong, nàng cũng sẽ không sai lầm nữa.

“Không cần đàn nữa. Ngươi đi ra ngoài đi.”

Ánh mắt Vân Võ nhất thời mông lung, ẩm ướt, sương khói mênh mông. Hắn cắn môi, thấp giọng nói; “Cô nương, ta đã làm gì sai sao?”

Tiểu Man lắc đầu: “Không phải lỗi của ngươi, là ta không có tâm trạng nghe. Đi ra ngoài đi.”

Vân Võ đành phải ôm đàn chậm rãi rời đi.

Tiểu Man thở dài, yên lặng ngồi thật lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy, lặng lẽ mở cửa sổ ra. Không ngoài dự liệu, mấy ngày nay nàng ngoan ngoãn an phận nên ngoài cửa sổ không có ai canh giữ nữa. Nàng từng lấy cớ thông khí để mở cửa sổ khoảng nửa canh giờ vào buổi trưa và khoảng sau giờ hợi buổi tối, lúc đó sẽ không ai canh giữ.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, Vô Nại Hà đã rời đi, đúng là thiên thời địa lợi, nàng không đi mới là ngu ngốc.

Sau khi Vô Nại Hà đi rồi, ban đêm yên tĩnh một cách thần kỳ, ngay cả một tiếng hô quát đều không có. Ban đêm Hương Bất Lãnh chưa bao giờ tĩnh mịch như vậy, phảng phất như cả tiếng hít thở cũng ngừng lại vậy.

Tiểu Man chậm rãi đẩy chăn ra, mặc quần áo, đi giày, lắng tai nghe ngóng, bên ngoài không có chút thanh âm nào.

Nàng thử kêu hai tiếng: “Vân Võ? Vân Văn? Ta khát, mang trà cho ta.”

Không ai trả lời nàng. Rất kỳ quái, bình thường mấy thiếu niên này thường canh giữ ngoài cửa, nửa đêm cũng có thể nghe tiếng bọn họ đùa nhau, hôm nay lại không có ai đáp lời mình. Nàng gõ hai cái lên cửa sổ, lại gọi: “Vân Võ?” Sau đó nàng lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, bên ngoài ngoại trừ ánh trăng thì nửa nhân ảnh cũng không có.

Tiểu Man sửng sốt hồi lâu, nhất thời không thể hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.

Gió cuốn hương hoa phả trên mặt, mang theo dư vị trong veo mát lành khiến người như say như túy. Tiểu Man chậm rãi đẩy cửa ra, đi ra ngoài, Hương Bất Lãnh tinh xảo hoa mỹ tựa như được bao phủ trong một tầng sương mù, hết thảy như một giấc mộng. Một đáo hoa quẹt qua đôi giày vải phát ra tiếng động khe khẽ bi thương, một mảnh yên lặng chết chóc.

Tuy rằng không biết có chuyện gì nhưng nàng vẫn định trốn chạy, đúng lúc không có ai chính là ông trời tương trợ. Nàng liền bỏ chạy, chạy được nửa đường, rốt cuộc không dám đi ra ngoài từ cửa chính, đành quay đầu chạy ra hậu viện, định tìm đường ngách lặng lẽ trốn đi.

Ở hậu viện chỉ có mấy căn phòng ẩm thấp, phía trước cửa chính và cửa sổ đều gắn các thanh sắt đen bóng, bên trong tối như mực, không đèn đóm, không thanh âm. Tiểu Man nhớ tới tiếng kêu rên ban đêm chính là phát ra từ chỗ này, không khỏi dựng đứng lông tóc, không dám nhìn nhiều, xoay người bỏ đi.

Đột nhiên nàng nghe thấy trong phòng có người trầm giọng nói: “Là Nguyệt Hạ Hương, tên tiểu tử kia tới đây rồi sao?”

Tiểu Man bị dọa nhảy dựng, ngay cả hít thở cũng không dám, khe khẽ cất bước, đi rón rén mấy bước, không phát ra chút thanh âm.

Người kia đột nhiên lại nói: “Có người! Tới đây!”

Trời ạ! Nàng nhanh chân bỏ chạy, lại nghe phía sau có tiếng xủng xoẻng, ánh sáng lóe lên như có vật gì bị quăng ra, rồi nàng bị một vật rất cứng cuốn lấy, hoảng loạn đưa tay tháo ra – lạnh như băng, hóa ra là xích sắt! Tiểu Man rên rỉ, còn chưa kịp kêu lên thì cả người đã bị kéo về phía sau, lưng nện vào tường, nàng đau nghẹn thở, trước mắt hoa lên.

Một bàn tay từ cửa sổ vươn ra, sờ soạng trên mặt Tiểu Man, Tiểu Man sợ tới mức nổi da gà, run giọng nói: “Quỷ…”

Người phía sau thốt ra kinh ngạc: “Hóa ra là tiểu nha đầu này.”

Cánh tay kia nắm lấy nàng, định quay mặt nàng lại, Tiểu Man vội la lên: “Đừng túm, đừng túm! Cổ sắp bị túm gãy rồi!” Nàng quay cả người lại, đối diện với khung cửa sổ tối đen, ánh trăng đang chiếu sáng cho nên nàng có thể thấy rõ người trong phòng kia, lập tức hít một hơi khí lạnh.

Trên mặt người này không có chút da thịt nào lành lặn, màu đỏ xen lẫn trắng nhợt lại thêm vài mảng đen, giống như bị xé rách rồi khâu lại vậy. Tuy thế nhưng đôi mắt lại sáng như sao, sắc bén như lãnh điện, đôi mắt đó đang ghim trên mặt nàng. Tiểu Man rùng mình, biết đối phương không phải là quỷ, không biết là người nào bị Vô Nại Hà giam ở trong này, nàng thấp giọng nói: “Vị… lão gia này, ngươi, ngươi bị người ta nhốt rồi, có muốn ta mở cửa giúp không?”

Người kia không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, lẩm bẩm: “Hóa ra là ngươi, uh, là ngươi, khó trách lại có mùi Nguyệt Hạ Hương. Hắn luôn bảo vệ ngươi. Tốt lắm! Tốt lắm!”

Tiểu Man run giọng nói: “Ngươi nói gì? Nguyệt Hạ Hương là cái gì…”

“Nguyệt Hạ Hương là một loại độc dược, hòa vào trong nước hoặc rải trên đất. Ban ngày thì không có dị trạng gì, chỉ khi ánh trăng chiếu xuống thì mới phát huy độc tính, khiến người trúng độc ngất đi. Tuy là độc dược do ta nghiên cứu nhưng chưa bao giờ thấy hiệu quả nhanh như vậy, quả nhiên hắn lại đã cải tiến rồi.”

Tiểu Man cảm thấy bàn tay nắm cằm mình cứng như thép, đau muốn chết, không khỏi cười khổ: “Vị lão gia này, ngươi… ngươi buông tay trước đi. Có chuyện gì thì nói… Ngươi cứ nói hắn, hắn, rốt cục hắn là ai?”

Người kia thấp giọng nói: “Uhm, hắn là ai? Hắn… là đồ đệ của ta.”

Sau đó hắn mặc kệ Tiểu Man hỏi cái gì cũng không trả lời, dần chìm vào suy tư, nhớ tới những việc từ lâu lắm.

Cả đời hắn chỉ thu hai đồ đệ, một lớn một nhỏ. Đại đồ đệ thân thế, hành vi quỷ dị, trên phương diện võ học đã kế thừa toàn bộ tinh hoa của hắn; tiểu đồ đệ thông minh tuyệt đỉnh, có thể làm ra những loại độc dược còn lợi hại hơn cả hắn, hắn có chút kiêng kỵ người này.

Cái gọi là “một ngày vi sư, cả đời vi phụ”, là đồ đệ thì tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo mình, hắn không biết ý tưởng này thì có gì sai. Tuy nhiên, hai người này tựa như rất ghét bị hắn an bài. Đại đệ tử thân thế biến hóa kỳ lạ, bỏ đi trước một bước, còn lại tiểu đệ tử được hắn giữ bên người, bị hắn trói buộc nghiêm mật, không để phát sinh một chút dị tâm.

Cánh chim có thể bay lượn trên bầu trời đều sẽ có khi không kiềm chế được nhãn tình. Hắn hết sức chèn ép, làm cho nó không có chỗ lui, chỉ có một đường có thể đi tiếp. Tiểu tử đó rất có tài, thả hắn đi thì hắn không cam lòng, trên thế giới này, ai không nghe lời hắn chính là địch nhân, không có khả năng nào khác.

Không phải chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ phản kháng, chỉ là không ngờ hắn lại phản kháng kịch liệt đến như thế. Đánh nhau đến chết, bốn chữ này hóa ra có ý nghĩa như vậy. Ở trong tiểu viện bốc cháy tại Khánh Châu kia, hắn trúng tử sát, bôi máu độc của mình lên long tiên để đánh đệ tử mình, người kia rất rõ ràng hắn sẽ làm thế, hắn cũng hoàn toàn có thể tránh đi, chạy thoát, nhưng hắn vẫn ở lại. Sau đó hắn đã hiểu, người này đã không muốn sống nữa, hoặc là nói, người này định dùng mạng của mình để trả cho mấy năm dạy dỗ của sư phụ là hắn.

Hắn đã sớm biết mình sẽ vung roi, cũng sớm biết mình sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng hắn vẫn ở đó.

Đáng tiếc, tiểu đệ tử vẫn tính sai một bước, không nghĩ tới bên ngoài hắn còn an trí thêm hai người nữa. Tiểu nha đầu bị người khác cứu đi, bọn họ tự nhận không đấu được người kia nên đành tạm thời buông tha, vọt vào cứu người. Lúc đó hai người bọn hắn đang đấu trong màn lửa, đều trúng tử sát, đều liều chết chiến đấu. Sau đó phòng ở sụp đổ, bốn người loạn đấu, hắn đã nghĩ lần này nhất định có thể tự tay giết chết tên nghiệt đồ, ai ngờ không biết từ đâu vọt ra một lão già, cứu tên tiểu đệ tử, mà hắn cũng bị thương quá nặng, có chút không chịu được.

Hắn liền nghĩ ra một kế, giết chết một tên, đổi quần áo của mình cho hắn rồi ném thi thể vào trong lửa.

Như vậy tất cả mọi người sẽ nghĩ là mình đã chết, địch ngoài sáng, ta trong tối, hắn hành động càng thêm thuận tiện.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, đại đệ tử lại có thể tìm được hắn, giam lỏng hắn…

Khuôn mặt kia đột nhiên hiện ra nụ cười, có tự hào, có tự phụ, có phẫn nộ. Hắn dạy dỗ ra toàn những đệ tử giỏi! Tên nào ũng độc ác hơn cả hắn, hung mãnh hơn hắn! Là sư phụ, những tự hào đó chỉ mình hắn biết. Là đối thủ, nỗi sỉ nhục cùng phẫn nộ đó cũng chỉ hắn chịu.

Đột nhiên Tiểu Man an tĩnh lại, chăm chú theo dõi ánh mắt hắn, thật lâu sau mới nói một câu: “Đồ đệ ngươi là… Thiên Quyền? Ngươi là sư phụ của Thiên Quyền sao?” Người kia không trả lời, phía sau khung cửa âm u đột nhiên phát ra tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, giống như con sói bị thương, như dã thú sắp tắt thở. Loại tiếng kêu thê lương này khiến người nghe rởn tóc gáy, cả người Tiểu Man đã nổi da gà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương