Ngao Du Giang Hồ
-
Quyển 4 - Chương 5
*
Lần này Thiên Quyền trở về rồi cũng không đi nữa, Tiểu Man thì ngày ngày quét tuyết cùng cha con Triệu thúc, lúc nào quay đầu cũng có thể nhìn thấy thân ảnh hắn đang đứng trước cửa sổ, có đôi khi nàng cảm giác như hắn đang nhìn mình, đôi lúc lại cảm thấy hắn không phải nhìn nàng mà là đang nhìn vào một nơi hư vô mờ mịt nào đó.
Quý công tử này, tâm tư thật cẩn mật, hoàn toàn không thể đoán ra, vĩnh viễn cũng không thể biết hắn suy nghĩ cái gì.
Từ trước tới giờ Tiểu Man vẫn có chút kính sợ với kiểu người bí hiểm như vậy, không dám tới quá gần, nhưng Thất Phúc và Tam Hỉ lại luôn luôn bảo nàng đi tìm Thiên Quyền hỏi cái này muốn cái nọ, giống như là bọn họ thực sự thích nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, lần nào cũng cười hề hề, không có chút ý tốt nào.
Sáng sớm ngày nọ, tuyết rơi nhiều, Tiểu Man đang co ro giúp Triệu thúc thu thịt đang phơi gió bên ngoài vào, chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nàng nhìn lại, thấy Thất Phúc bưng một chậu nước ấm chạy tới, nàng còn chưa kịp hỏi, Thất Phúc đã dúi chậu nước vào tay nàng: “Mau! Đưa tới cho công tử! Nhanh kẻo lạnh mất!”
Tiểu Man sửng sốt một chút, rõ ràng bất mãn: “Ta đang thu thịt khô mà.”
Thất Phúc cúi xuống nhanh nhẹn nhặt thịt: “Ta thu cho, ngươi mau đưa nước cho công tử. Nước mà lạnh, công tử sẽ tức giận đó.”
Hắn tức giận hay không thì liên quan gì nàng chứ! Tiểu Man không biết làm gì khác, đành bưng nước tiến vào viện của Thiên Quyền.
Cửa phòng hắn đóng chặt, Tiểu Man gọi vài tiếng cũng không thấy ai mở cửa, chỉ đành thô lỗ một cước đá văng cửa, cởi giầy đi vào, miệng kêu: “Thiên Quyền! Thiên Quyền! Nước ấm của ngươi đây!”
Vẫn không ai đáp nàng, Tiểu Man đành tiếp tục bưng chậu nước lên lầu, cửa phòng ngủ hắn khép hờ, từ trong tỏa ra một luồng hương hoa mai ấm áp. Tiểu Man đi vào, đặt chậu nước trên cái giá đặt chậu rửa mặt, xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng, nhìn lại – ôi, hắn vẫn còn ngủ mà! Dung nhan tuấn tú trắng nõn lộ ra ngoài, tóc đen dài phủ qua trán, không biết đang mơ giấc mơ đẹp gì mà ngay cả nàng tiến vào cũng không tỉnh.
“Thiên Quyền, nước ấm tới rồi.” Nàng lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thiên Quyền rốt cục giật mình, chậm rãi mở to mắt, một đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy, lại chứa vạn phần mê võng quyến rũ. Hắn nhìn nàng một cái, đột nhiên đưa tay ôm lấy chân nàng, dụi đầu lên đó, lẩm bẩm nói; “… sao tới sớm như vậy…”
Tiểu Man sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, vươn một ngón tay kéo tóc hắn: “Là ta nha! Có phải ngươi nhận nhầm người không? Này!”
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy trời đất quay cuồng, người nàng mềm nhũn ngã vào giường hắn, sợ tới mức kêu lên, tay chân luống cuống giãy dụa, gáy bỗng nhiên bị người giữ lấy, thân thể hắn cứ như vậy đè ép xuống, nặng muốn chết.
Tiểu Man không thở nổi, bị ép tới mức trước mắt toàn sao, cảm thấy hô hấp của hắn nóng cháy phả trên cổ nàng, môi cũng nhẹ nhàng chạm trên tai nàng, lẩm bẩm nói: “Nói gì đi… Bội Nương… Lại đến nữa sao?”
Bội Nương? Cuối cùng Tiểu Man cũng nghe rõ từ này, mắt thấy trinh tiết khó giữ được trước tên thú tính này, nhất thời không kịp nghĩ xem vì sao hắn lại biến thành như vậy, gấp gáp cắn một cái lên vai hắn, ngón tay mạnh mẽ úp xuống, cũng không biết cào vào chỗ nào, chỉ nghe thấy hắn kêu một tiếng, sau đó đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nhìn nàng.
“Cầm thú!” Tiểu Man tức giận đến run rẩy cả người, nâng tay định đánh. Thiên Quyền nắm lấy cổ tay nàng, có chút hoảng hốt, mà áy náy nhiều hơn. Hắn nhanh chóng đứng dậy, lùi ra ngoài giường, thấp giọng nói; “Xin lỗi, ta không cố ý!”
Tiểu Man vội vã bật dậy khỏi giường, sửa sang lại áo, xoay người định chạy. Thiên Quyền nói nhỏ; “Xin lỗi, vì khuôn mặt ngươi giống…, thật sự là xin lỗi.”
“Ai thèm giống mặt ai!” Tiểu Man nắm lấy bút lông trên bàn ném qua, Thiên Quyền giơ tay thoải mái bắt được. Nàng ném không trúng thì buồn bực tột đỉnh, tìm không thấy cái gì khác để ném, đành phải quay mặt tiếp tục bỏ đi.
Thiên Quyền đi ra cửa phòng, lại nói: “Ngươi đi đâu?”
“Liên quan gì ngươi! Dù sao ta cũng có thể tự mình đi đến Trấn Châu!” Nàng đã hạ quyết tâm, không thể ngốc ở đây một khắc nào nữa, phải lập tức chạy lấy người.
Mắt đột nhiên hoa lên, người này giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng, giơ tay làm như muốn bắt nàng, Tiểu Man sợ tới mức hét lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kết quả đứng không vững, ngã oạch xuống đất, nửa ngày sau vẫn không đứng lên được.
Lần này Thiên Quyền trở về rồi cũng không đi nữa, Tiểu Man thì ngày ngày quét tuyết cùng cha con Triệu thúc, lúc nào quay đầu cũng có thể nhìn thấy thân ảnh hắn đang đứng trước cửa sổ, có đôi khi nàng cảm giác như hắn đang nhìn mình, đôi lúc lại cảm thấy hắn không phải nhìn nàng mà là đang nhìn vào một nơi hư vô mờ mịt nào đó.
Quý công tử này, tâm tư thật cẩn mật, hoàn toàn không thể đoán ra, vĩnh viễn cũng không thể biết hắn suy nghĩ cái gì.
Từ trước tới giờ Tiểu Man vẫn có chút kính sợ với kiểu người bí hiểm như vậy, không dám tới quá gần, nhưng Thất Phúc và Tam Hỉ lại luôn luôn bảo nàng đi tìm Thiên Quyền hỏi cái này muốn cái nọ, giống như là bọn họ thực sự thích nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, lần nào cũng cười hề hề, không có chút ý tốt nào.
Sáng sớm ngày nọ, tuyết rơi nhiều, Tiểu Man đang co ro giúp Triệu thúc thu thịt đang phơi gió bên ngoài vào, chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nàng nhìn lại, thấy Thất Phúc bưng một chậu nước ấm chạy tới, nàng còn chưa kịp hỏi, Thất Phúc đã dúi chậu nước vào tay nàng: “Mau! Đưa tới cho công tử! Nhanh kẻo lạnh mất!”
Tiểu Man sửng sốt một chút, rõ ràng bất mãn: “Ta đang thu thịt khô mà.”
Thất Phúc cúi xuống nhanh nhẹn nhặt thịt: “Ta thu cho, ngươi mau đưa nước cho công tử. Nước mà lạnh, công tử sẽ tức giận đó.”
Hắn tức giận hay không thì liên quan gì nàng chứ! Tiểu Man không biết làm gì khác, đành bưng nước tiến vào viện của Thiên Quyền.
Cửa phòng hắn đóng chặt, Tiểu Man gọi vài tiếng cũng không thấy ai mở cửa, chỉ đành thô lỗ một cước đá văng cửa, cởi giầy đi vào, miệng kêu: “Thiên Quyền! Thiên Quyền! Nước ấm của ngươi đây!”
Vẫn không ai đáp nàng, Tiểu Man đành tiếp tục bưng chậu nước lên lầu, cửa phòng ngủ hắn khép hờ, từ trong tỏa ra một luồng hương hoa mai ấm áp. Tiểu Man đi vào, đặt chậu nước trên cái giá đặt chậu rửa mặt, xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng, nhìn lại – ôi, hắn vẫn còn ngủ mà! Dung nhan tuấn tú trắng nõn lộ ra ngoài, tóc đen dài phủ qua trán, không biết đang mơ giấc mơ đẹp gì mà ngay cả nàng tiến vào cũng không tỉnh.
“Thiên Quyền, nước ấm tới rồi.” Nàng lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thiên Quyền rốt cục giật mình, chậm rãi mở to mắt, một đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy, lại chứa vạn phần mê võng quyến rũ. Hắn nhìn nàng một cái, đột nhiên đưa tay ôm lấy chân nàng, dụi đầu lên đó, lẩm bẩm nói; “… sao tới sớm như vậy…”
Tiểu Man sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, vươn một ngón tay kéo tóc hắn: “Là ta nha! Có phải ngươi nhận nhầm người không? Này!”
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy trời đất quay cuồng, người nàng mềm nhũn ngã vào giường hắn, sợ tới mức kêu lên, tay chân luống cuống giãy dụa, gáy bỗng nhiên bị người giữ lấy, thân thể hắn cứ như vậy đè ép xuống, nặng muốn chết.
Tiểu Man không thở nổi, bị ép tới mức trước mắt toàn sao, cảm thấy hô hấp của hắn nóng cháy phả trên cổ nàng, môi cũng nhẹ nhàng chạm trên tai nàng, lẩm bẩm nói: “Nói gì đi… Bội Nương… Lại đến nữa sao?”
Bội Nương? Cuối cùng Tiểu Man cũng nghe rõ từ này, mắt thấy trinh tiết khó giữ được trước tên thú tính này, nhất thời không kịp nghĩ xem vì sao hắn lại biến thành như vậy, gấp gáp cắn một cái lên vai hắn, ngón tay mạnh mẽ úp xuống, cũng không biết cào vào chỗ nào, chỉ nghe thấy hắn kêu một tiếng, sau đó đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nhìn nàng.
“Cầm thú!” Tiểu Man tức giận đến run rẩy cả người, nâng tay định đánh. Thiên Quyền nắm lấy cổ tay nàng, có chút hoảng hốt, mà áy náy nhiều hơn. Hắn nhanh chóng đứng dậy, lùi ra ngoài giường, thấp giọng nói; “Xin lỗi, ta không cố ý!”
Tiểu Man vội vã bật dậy khỏi giường, sửa sang lại áo, xoay người định chạy. Thiên Quyền nói nhỏ; “Xin lỗi, vì khuôn mặt ngươi giống…, thật sự là xin lỗi.”
“Ai thèm giống mặt ai!” Tiểu Man nắm lấy bút lông trên bàn ném qua, Thiên Quyền giơ tay thoải mái bắt được. Nàng ném không trúng thì buồn bực tột đỉnh, tìm không thấy cái gì khác để ném, đành phải quay mặt tiếp tục bỏ đi.
Thiên Quyền đi ra cửa phòng, lại nói: “Ngươi đi đâu?”
“Liên quan gì ngươi! Dù sao ta cũng có thể tự mình đi đến Trấn Châu!” Nàng đã hạ quyết tâm, không thể ngốc ở đây một khắc nào nữa, phải lập tức chạy lấy người.
Mắt đột nhiên hoa lên, người này giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng, giơ tay làm như muốn bắt nàng, Tiểu Man sợ tới mức hét lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kết quả đứng không vững, ngã oạch xuống đất, nửa ngày sau vẫn không đứng lên được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook