Ngao Du Giang Hồ
-
Quyển 3 - Chương 6
Cung nữ niêm hoa (tam)
Tiểu Man hoảng sợ, miếng bánh chưa kịp nuốt kia liền nghẹn luôn ở cổ họng, nhất thời không thở được, vội che cổ, dùng sức lăn lộn. Liên Y nhẹ nhàng xoa ngực nàng mấy cái nhưng không hiệu quả. Nhìn thấy nàng hai mắt trợn trừng thì gấp đến độ luống cuống tay chân.
Căn Cổ tiến tới, kéo Tiểu Man lại, lấy sống đao đập nhẹ vào ngực nàng, miếng bánh giết người kia cuối cùng cũng bị hắn đập đi ra.
Nàng còn sống! Nàng còn sống! Tiểu Man ho khan, cảm kích nhìn Căn Cổ, nước mắt cũng vì ho mà chảy ra.
“Tin ngươi thì lợn biết trèo cây.” Căn Cổ ghét bỏ nhìn nàng, vung đại đao lên, chỉ Gia Luật Văn Giác, lạnh nhạt nói: “Không cho lại đây, nếu không ta sẽ không khách khí!”
Quá đẹp, quá oai phong nha, Căn Cổ. Hai mắt Tiểu Man tràn đầy lệ quang sùng bái, lùi tới sau lưng Liên Y, thò hai mắt sáng rỡ ra nhìn hắn. Sau này nàng sẽ không bắt nạt hắn, cũng sẽ bảo Liên Y đối với hắn tốt một chút.
Gia Luật Văn Giác đi tới hai bước, chợt thấy hàn quang đại đao lóe lên, không hề lưu tình bổ về phía mình. Hắn nhẹ nhàng cười: “Tiểu quỷ mà thôi!”
Đao quang bổ trúng cổ hắn nhưng lại không thấy máu, Căn Cổ sửng sốt, tay bỗng trầm xuống, mắt thấy mấy ngón tay hắn đang kẹp lên thân đao – động tác của hắn thật nhanh!
Căn Cổ buông vũ khí, bứt ra lui về sau. Ai ngờ hắn mau, Gia Luật Văn Giác còn mau hơn, bên tai chỉ nghe người kia cười nói: “Thông minh, về sau tiểu quỷ sẽ thành đại tài!” Thanh âm vang lên phía sau, Căn Cổ chưa kịp sợ hãi nhiều đã cảm thấy cổ bị người nhẹ vỗ, nhất thời trước mắt biến thành màu đen, người ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Không tốt! Tiểu Man đứng dậy định chạy, đáng tiếc hai chân lại mềm nhũn tựa mì sợi, căn bản không nghe theo sự điều khiển của bản thân.
Liên Y nhẹ nhàng đẩy nàng ra sau, chính mình tiến lên ngăn trở, thấp giọng nói: “Chủ tử, ngươi đi trước đi!”
Tiểu Man rất muốn khóc, chẳng lẽ nàng không muốn đi trước hay sao? Chân nàng không chịu nghe lời mà, đã bị hắn dọa cho mềm nhũn rồi. Gia Luật Cảnh đang ngủ say bên kia, trở mình một cái, miệng không biết lẩm bẩm cái gì đó. Người này quá lợi hại, trời sụp cũng tiếp tục ngủ, giết người cướp của cũng không làm hắn thức, về sau chắc chắn sẽ là vua ngủ!
Gia Luật Văn Giác cũng không để ý tới Liên Y, hắn bình tĩnh nhìn Tiểu Man, thấp giọng nói: “Tránh ra!” Lời này đúng là nói với Liên Y.
Sắc mặt nàng tái nhợt, cổ tay run lên, hiển nhiên trong lòng đang rất sợ hãi, đột nhiên thấp giọng nói: “Chủ tử… rất tốt với ta. Ta, ta sẽ không tránh ra, ta là hộ vệ của nàng!”
Gia Luật Văn Giác cười nói: “Đúng là đồ ngốc!”
Liên Y lộ ra biểu tình thương tâm, nói nhỏ: “Đúng là ta không thông minh, nhưng ta biết ai đối tốt với ta.”
Liên Y nha, vô nghĩa với hắn làm gì? Mau chém hắn đi! Tiểu Man kêu lên trong bụng, thử đứng lên, định bước đi nhưng hai chân vẫn mềm nhũn vô lực. Nàng vươn người về phía trước cố lết đi, mới được vài bước, chợt nghe tiếng gió vang lên phía sau. Nàng sợ tới mức không dám quay đầu lại, xẹt một cái nép vào sau một thân cây.
Gia Luật Văn Giác hơi nhướng mi, cúi đầu nhìn Liên Y cầm đao Xích Hà ngăn cản mình, đao vẫn chưa ra khỏi vỏ, nàng vẫn có điều cố kỵ. Liên Y nhíu mày, thanh âm run rẩy: “Thỉnh, thỉnh ngươi đừng thương tổn chủ tử!”
Vừa dứt lời đã cảm thấy sau cổ bị người nhẹ nhàng đả một kích, trước mắt nàng nhất thời biến thành màu đen, toàn thân mềm nhũn quỳ xuống, nghe thấy hắn lạnh nhạt nói: “Vướng bận, quả nhiên là phế vật!”
Môi nàng hơi động, muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói gì đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Man nghe thấy tiếng tim mình đập, rất nhanh, rất vang, như là đang muốn thoát ra theo lỗ tai nàng, nhưng khi người này khoác ánh trăng lạnh lẽo dừng lại trước mình ba bước thì nàng lại không nghe thấy tiếng tim của mình đập nữa.
Trái tim giống như ngừng đập.
Nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ta không phải là tiểu chủ, lúc ngươi thấy ta hẳn đã biết.”
Gia Luật Văn Giác cũng không giật mình, gật đầu nói: “Không sai! Nương ngươi hiện giờ ở đâu? Còn sống hay đã chết?”
Hắn, hắn hỏi nương nàng?
Cả người Tiểu Man giống như trở nên mơ hồ, sợ hãi cực độ, mỏi mệt cực độ, đầu óc nàng giống như không nghe mình sai sử nữa, miệng nói: “Ngươi hỏi nương ta… là tam tiểu thư Quách gia, hay là… người nào khác?”
Gia Luật Văn Giác cười cười: “Sao ngươi cũng ngu ngốc vậy? Nương ngươi không phải là tam tiểu thư Quách gia sao? Sau khi nàng bị tên cướp bắt đi, ta đã tới trấn Ngô Đồng gặp nàng một lần, lúc đó ngươi vẫn còn ở trong bụng nàng, khó trách không biết gì cả.”
Tiểu Man vội la lên: “Hóa ra người ngươi thích chính là nương ta!”
Nói xong nàng liền hối hận, lui lại sát thân cây, nhìn chằm chằm vào hắn, không biết hắn sẽ có phản ứng gì.
Gia Luật Văn Giác sửng sốt một chút mới nói: “Đã là chuyện rất lâu trước kia, không sai, quả thật ta đã từng thích nàng. Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, nhìn thấy nữ tử trên quạt liền thần hồn điên đảo, không ngờ lại thực sự gặp được người giống như đúc ở ngoài đời. Đáng tiếc nương ngươi phúc mỏng mệnh bạc, lại cao cao tại thượng, chê tiểu tử nghèo là ta, một lòng muốn vào cung tuyển tú, sau khi đùa giỡn với ta lại bị bọn cướp bắt đi.”
Tiểu Man nói nhỏ: “Vậy… nữ tử trong tranh là nương ta?”
Gia Luật Văn Giác cười nói: “Nữ tử trong tranh là bà ngoại ngươi, tiểu thiếp thứ bảy của ông ngoại ngươi, trước kia là ca sĩ hát rong, sau khi gả cho ông ngoại ngươi lại không an phận, tư thông cùng gia nô, sinh ra hai con gái. Ông ngoại ngươi lúc ba mươi lăm tuổi thì bị bệnh nặng, sau đó mất đi khả năng sinh đẻ. Bà ngoại ngươi sao có thể sinh hài tử chứ? Nhưng đó là việc xấu trong nhà, không thể để bên ngoài biết, hắn đành phải miễn cưỡng vui cười, coi đó như con gái mà nuôi lớn. Nương ngươi có chút may mắn, sinh ra còn khỏe mạnh, được ở trong Liễm Phương thành, còn muội muội nàng thì từ nhỏ đã nhiều bệnh, lúc ba tuổi đã bị ông ngoại ngươi đem cho người khác. Đáng thương cho nàng, suốt ngày nghĩ mình là thiên kim tiểu thư, một thân hưởng đầy sủng ái, lại không biết kỳ thật mình xuất thân thấp hèn, dù bị bắt, phụ thân cũng không bỏ một vạn lượng vàng ra chuộc về, cuối cùng trở nên điên điên khùng khùng.”
Tiểu Man trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc, đột nhiên nói: “Xuất thân thấp hèn thì không nên từ chối ngươi sao? Nếu nàng thật sự là tiểu thư, ngươi bị nàng đùa giỡn có khi còn cảm thấy vinh hạnh ấy nhỉ? Nếu ngươi có từng thích nàng, khi nàng xảy ra chuyện đã đi tìm nàng, hôm nay lại càng không nên nói những lời này, hạ thấp người khác cũng là hạ thấp chính mình.”
Gia Luật Văn Giác điềm nhiên nói: “Ta đã đi tìm nàng, nhưng không phải vì cứu nàng, ta chỉ muốn nhìn bộ dáng nghèo túng của nàng. Ngày trước nàng cao cao tại thượng dẫm đạp người khác dưới chân mình, ta đi xem hiện tại nàng bị người khác dẫm đạp có bộ dạng ra sao. Quả nhiên cực kỳ khuây khỏa! Mẫu thân ngươi cùng bà ngoại ngươi đều là nữ nhân lòng tham không đáy, tự cho là cao quý, đùa bỡn nhân tâm, cuối cùng lúc phải trở về bản sắc, cũng chỉ là kẻ thấp hèn.”
Tiểu Man giận dữ, chống tay vào thân cây mà đứng lên, hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Tất cả mọi người trở về bản sắc đều là thấp hèn, có ai mà không từ cát bụi mà ra, có ai làm từ vàng từ ngọc sao? Nếu ngươi từng thích nàng, cho dù nàng có đáng giận, ngươi cũng không được nói nàng như vậy! Ngươi trút giận như vậy, trong mắt người khác chính là kẻ bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, không phải nam nhân! Ngươi phải không thích nàng mới đúng, nàng không cần ngươi thích, lại càng không thèm khiến ngươi phải hận nhiều năm như vậy!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một bàn tay giữ chặt cổ, nàng nhất thời không thể thở, há miệng ra, giống như một con cá bị bắt khỏi nước, mắt trợn trừng, bất lực nhìn hắn.
Gia Luật Văn Giác mỉm cười, nói: “Ngươi cũng giống nương ngươi, là tiểu quỷ lòng tham không đáy. Giả mạo tiểu chủ Thương Nhai thành sao? Mơ tưởng chiếm được bảo tàng không phải của mình sao? Nghe nói Bất Quy sơn đưa bản đồ cất giấu ngũ phương sừng cho ngươi, bọn họ cũng không phải tốt bụng gì đâu, chiêu mượn đao giết người này của chúng cũng quá vụng về, vất vả cho ngươi phải bán mạng vì chúng.”
Rắm thối, chẳng lẽ nàng muốn làm tiểu chủ sao? Tiểu Man cảm thấy ngực rất tức, không khí không vào được, trước mắt đầy sao bay, nhất thời cực kỳ khó chịu, tay chân loạn vung, nhưng không hề tạo ra chút ảnh hưởng nào với hắn.
Nàng thật sự sẽ chết! Lần này sẽ không có ai đến cứu nàng!
“Đưa bản đồ cho ta, ngươi bán mạng cho Bất Quy sơn thì cuối cùng cũng là cái chết, chi bằng chết trên tay ta một cách thống khoái!”
Tay hắn lục lọi trong áo nàng nửa ngày cũng không tìm được.
Sàm sỡ! Tiểu Man vung tay chân loạn lên, thống khổ cực kỳ.
Thiên Quyền chết tiệt! Trạch Tú chết tiệt! Vì sao không ai tới cứu nàng? Cuối cùng vẫn là một mình nàng chết thê chết thảm ở nơi lạ lẫm này. Bảo tàng không chiếm được, kỳ thật cũng không có gì, dù sao nó cũng không phải là của nàng.
Bảo tàng lấp lánh cuối cùng lại biến thành một đôi mắt hoa đào, trong một buổi chiều trời trong nắng ấm, nàng bị bao phủ trong hương khí thanh lương đó, cặp lông mi kia đen dày lại dài thế, che hết đi những phong lưu xinh đẹp, bỗng nhiên ngước lên, khiến người ta kinh tâm động phách, hô hấp cũng phải ngừng lại.
Hắn nói: “Sao không vẽ nữa? Ta đang xem mà.”
“Là xem người hay xem tranh?” Nàng vẫn không thể hỏi ra miệng vấn đề vừa ngọt ngào lại chua xót này.
Tiểu Man nắm lấy tay Gia Luật Văn Giác, khó khăn nói: “Ngươi… không thể giết ta, nếu không… ta, ta sẽ không thêu cái quạt kia cho ngươi.”
Vừa nói xong, cổ áo đã được buông ra, Tiểu Man ngã xuống đất, há mồm thở dốc, nước mắt nước mũi tràn ra, ho như lấy mạng.
Gia Luật Văn Giác ngồi xổm trước mặt nàng, mặt không biểu cảm nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi… Sao ngươi lại nói những lời này?”
Đại khái là hắn hỏi nàng vì sao không cầu tha thứ mà lại dùng cây quạt cũ đó để uy hiếp hắn.
Tiểu Man thở hổn hển nửa ngày mới hắng giọng nói: “Chỉ một cây quạt mà ngươi mang theo bên mình nhiều năm như vậy… cho nên, ta có lý do tin tưởng ngươi vẫn mến nương ta, cho nên ngươi sẽ không giết ta.”
Hắn cười cười, ôn nhu nói: “Nói hươu nói vượn!”
Nhưng hắn lại không bóp cổ nàng, cũng không lục túi nàng tìm bản đồ nữa. Tiểu Man sửa sang lại quần áo, may mắn là túi tiền và bản đồ nàng chưa kị nhét vào trong túi quần áo, vẫn để ở bọc đồ sau lưng, tạm thời chưa bị hắn lấy đi.
“Ta sẽ giúp ngươi thêu một cây quạt thật đẹp!” nàng cẩn thận nói, ngữ khí thương lượng.
Gia Luật Văn Giá run lên một chút, thấp giọng nói: “Người trên đó không phải nàng…”
“Ta biết, ta biết nương ta trông thế nào, ta sẽ thêu nàng.” Nàng vội vàng cam đoan.
Gia Luật Văn Giác do dự lấy cây quạt trong ngực ra, chậm chạp đưa cho Tiểu Man, nàng nhận lấy – hắn không buông tay, nàng dùng sức nắm – vẫn không buông tay.
“Không phải ta si tình không quên được nàng, chẳng qua là cố nhân qua đời, giữ lại làm kỳ niệm mà thôi.” Hắn nghiêm túc giải thích.
Trời, đây là lần đầu tiên nàng gặp loại nam nhân sĩ diện thế này, tra tấn mình không đủ còn muốn tra tấn người khác nữa. Vừa rồi, chắc chắn là hắn bị nàng chọc giận, sau đó coi nàng thành nương nàng, muốn tự tay giết chết.
“Ta hiểu, ta hiểu, ngươi chỉ muốn giữ làm kỷ niệm thôi.” Tiểu Man cầm lấy cây quạt, nhét vào trong ngực áo, sợ hắn lại đoạt lại. Cây quạt này chính là bảo vật giữ mạng của nàng.
Gia Luật Văn Giác gật đầu, nói: “Ngươi thêu một cây quạt mất bao lâu?”
Tiểu Man suy nghĩ, không biết nên nhanh một chút hay là chậm một chút, nói: “Đại khái… Uhm, muốn thêu đẹp thì cần ba bốn tháng… Cây quạt của Đoàn Phiến Tử ta không dùng toàn lực, nhưng cái quạt này thì nhất định sẽ là cái tốt nhất…”
Gia Luật Văn Giác hí mắt nói: “Quá lâu, ta không chờ được!”
“Ta có thể đẩy nhanh tốc độ…”
Tiểu Man còn chưa nói xong, hắn đã đánh vào ngực nàng một chưởng. Nàng sửng sốt, đột nhiên lồng ngực như muốn vỡ ra, cổ họng thấy ngòn ngọt, ọe một cái nôn ra ngụm máu, mặt mày xây sẩm, khó chịu cực kỳ.
Gia Luật Văn Giác thu tay, nói: “Ngươi rất giảo hoạt, không thể tin ngươi hoàn toàn được. Ta cho ngươi hai tháng, thứ nhất phải thêu xong quạt, thứ hai là tìm được nơi giấu ngũ phương sừng ở núi Thái Bạch. Nếu có thể hoàn thành, sau hai tháng ta sẽ cứu ngươi, nếu không, ngươi đã trúng một chưởng của ta, nội tạng sẽ bị vỡ vụn mà chết.”
Người này quá độc ác! Tiểu Man đưa tay lau vết máu, không nói một lời.
Gia Luật Văn Giác lại nói: “Ngươi tự nguyện cũng được, bị ép buộc cũng được, trước khi tiểu chủ thực sự xuất hiện, ngươi chính là tiểu chủ Thương Nhai thành, toàn võ lâm đang nhìn chằm chằm vào ngươi, dù ngươi có trốn tận nơi chân trời góc bể cũng không thoát được vận mệnh bị người đuổi bắt. Chi bằng đi theo ta, đưa ta đi tìm ngũ phương sừng, ta cao hứng sẽ không giết ngươi.”
Hắn nhấc Tiểu Man đi tới phía trước. Ngực Tiểu Man đau muốn chết, đi được hai bước liền ngã lăn ra đất không thể nhúc nhích, bị hắn kéo trượt trên mặt đất, cảm thấy da toàn thân như rách toạc ra.
Nàng không bị hắn một chưởng đánh chết, cứ kéo như vậy sợ cũng sẽ mau chóng mất mạng. Tiểu Man giờ không thể trốn thoát mới cảm thấy, người này dù nhìn bình thường nhưng kỳ thật còn biến thái hơn cả tên Gia Luật Cảnh kia. Lúc nãy bị hắn đánh chết còn thoải mái hơn!
Trong rừng đột nhiên nổi gió, thổi bay vạt áo hai người, một vầng minh nguyệt hiện ra, chiếu sáng khắp vùng, lá cây loạn bay, rừng bạch dương toát ra tiếng gió như quỷ khóc. Gia Luật Văn Giác cảm thán, thở dài: “Nếu ngũ phương sừng xuất thế, thực không biết sẽ gây nên trường gió tanh mưa máu thế nào!”
Lời vừa dứt, bên tai có tiếng gió lạnh lẽo vang lên, hắn buông tay khỏi Tiểu Man, nhảy sang bên cạnh, một mũi tên sượt qua tai hắn, cắm phập vào thân cây bạch dương phía trước, đuôi tên còn rung lên bần bật. Gia Luật Văn Giác xoay người, nhìn thấy cách bọn họ trăm bước, Thiên Quyền đang tiếp tục dương cung, trên cung là ba mũi tên nhắm thẳng vào hắn.
Tư thế kia, tư thế kia, gió kia, đêm đó, lá rụng kia… quả nhiên rất lãnh khốc, rất tuấn tú! Tiểu Man vô lực quỳ rạp trên mặt đất, cố hết sức giãy dụa, bi ai mà rống to trong lòng: lúc này không phải lúc diễn tư thế, trước tiên cứu nàng rồi nói sau nha!
Gia Luật Văn Giác mỉm cười, đang định nói chuyện, chợt thấy phía trên có chút dị thường, lập tức lui lại ba bước, trên cây có một người hạ xuống nhanh như chớp, đưa tay đỡ Tiểu Man, khoác áo khoác lên cho nàng rồi thả người chạy đi. Gia Luật Văn Giác vội vã định đuổi theo, ba mũi tên phía sau đã bắn tới. Hắn biết sự lợi hại của cung Thần Võ, cũng biết tên pháp của Thiên Quyền chuẩn cỡ nào, liền giơ áo choàng lên cản được hai mũi tên, nhưng mũi tên còn lại đã đâm vào vai trái hắn.
Thiên Quyền đắc thủ, lập tức giải huyệt cho Liên Y, trầm giọng nói: “Mang hắn đi mau!”
Liên Y không hiểu Thiên Quyền chỉ người nào, cúi đầu thấy Gia Luật Cảnh đang nằm bên chân, ngủ ngon lành, không do dự ôm hắn bỏ chạy.
Gia Luật Văn Giác đã bị thương, nhìn thấy Trạch Tú đưa Tiểu Man chạy trốn không ảnh cũng không ham chiến, mũi chân điểm một cái, thả người lên cây, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm, hướng phía Trạch Tú bỏ chạy mà đuổi theo.
Thiên Quyền thu lại cung Thần Võ, lay tỉnh Căn Cổ, cũng đuổi theo.
Tiểu Man hoảng sợ, miếng bánh chưa kịp nuốt kia liền nghẹn luôn ở cổ họng, nhất thời không thở được, vội che cổ, dùng sức lăn lộn. Liên Y nhẹ nhàng xoa ngực nàng mấy cái nhưng không hiệu quả. Nhìn thấy nàng hai mắt trợn trừng thì gấp đến độ luống cuống tay chân.
Căn Cổ tiến tới, kéo Tiểu Man lại, lấy sống đao đập nhẹ vào ngực nàng, miếng bánh giết người kia cuối cùng cũng bị hắn đập đi ra.
Nàng còn sống! Nàng còn sống! Tiểu Man ho khan, cảm kích nhìn Căn Cổ, nước mắt cũng vì ho mà chảy ra.
“Tin ngươi thì lợn biết trèo cây.” Căn Cổ ghét bỏ nhìn nàng, vung đại đao lên, chỉ Gia Luật Văn Giác, lạnh nhạt nói: “Không cho lại đây, nếu không ta sẽ không khách khí!”
Quá đẹp, quá oai phong nha, Căn Cổ. Hai mắt Tiểu Man tràn đầy lệ quang sùng bái, lùi tới sau lưng Liên Y, thò hai mắt sáng rỡ ra nhìn hắn. Sau này nàng sẽ không bắt nạt hắn, cũng sẽ bảo Liên Y đối với hắn tốt một chút.
Gia Luật Văn Giác đi tới hai bước, chợt thấy hàn quang đại đao lóe lên, không hề lưu tình bổ về phía mình. Hắn nhẹ nhàng cười: “Tiểu quỷ mà thôi!”
Đao quang bổ trúng cổ hắn nhưng lại không thấy máu, Căn Cổ sửng sốt, tay bỗng trầm xuống, mắt thấy mấy ngón tay hắn đang kẹp lên thân đao – động tác của hắn thật nhanh!
Căn Cổ buông vũ khí, bứt ra lui về sau. Ai ngờ hắn mau, Gia Luật Văn Giác còn mau hơn, bên tai chỉ nghe người kia cười nói: “Thông minh, về sau tiểu quỷ sẽ thành đại tài!” Thanh âm vang lên phía sau, Căn Cổ chưa kịp sợ hãi nhiều đã cảm thấy cổ bị người nhẹ vỗ, nhất thời trước mắt biến thành màu đen, người ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Không tốt! Tiểu Man đứng dậy định chạy, đáng tiếc hai chân lại mềm nhũn tựa mì sợi, căn bản không nghe theo sự điều khiển của bản thân.
Liên Y nhẹ nhàng đẩy nàng ra sau, chính mình tiến lên ngăn trở, thấp giọng nói: “Chủ tử, ngươi đi trước đi!”
Tiểu Man rất muốn khóc, chẳng lẽ nàng không muốn đi trước hay sao? Chân nàng không chịu nghe lời mà, đã bị hắn dọa cho mềm nhũn rồi. Gia Luật Cảnh đang ngủ say bên kia, trở mình một cái, miệng không biết lẩm bẩm cái gì đó. Người này quá lợi hại, trời sụp cũng tiếp tục ngủ, giết người cướp của cũng không làm hắn thức, về sau chắc chắn sẽ là vua ngủ!
Gia Luật Văn Giác cũng không để ý tới Liên Y, hắn bình tĩnh nhìn Tiểu Man, thấp giọng nói: “Tránh ra!” Lời này đúng là nói với Liên Y.
Sắc mặt nàng tái nhợt, cổ tay run lên, hiển nhiên trong lòng đang rất sợ hãi, đột nhiên thấp giọng nói: “Chủ tử… rất tốt với ta. Ta, ta sẽ không tránh ra, ta là hộ vệ của nàng!”
Gia Luật Văn Giác cười nói: “Đúng là đồ ngốc!”
Liên Y lộ ra biểu tình thương tâm, nói nhỏ: “Đúng là ta không thông minh, nhưng ta biết ai đối tốt với ta.”
Liên Y nha, vô nghĩa với hắn làm gì? Mau chém hắn đi! Tiểu Man kêu lên trong bụng, thử đứng lên, định bước đi nhưng hai chân vẫn mềm nhũn vô lực. Nàng vươn người về phía trước cố lết đi, mới được vài bước, chợt nghe tiếng gió vang lên phía sau. Nàng sợ tới mức không dám quay đầu lại, xẹt một cái nép vào sau một thân cây.
Gia Luật Văn Giác hơi nhướng mi, cúi đầu nhìn Liên Y cầm đao Xích Hà ngăn cản mình, đao vẫn chưa ra khỏi vỏ, nàng vẫn có điều cố kỵ. Liên Y nhíu mày, thanh âm run rẩy: “Thỉnh, thỉnh ngươi đừng thương tổn chủ tử!”
Vừa dứt lời đã cảm thấy sau cổ bị người nhẹ nhàng đả một kích, trước mắt nàng nhất thời biến thành màu đen, toàn thân mềm nhũn quỳ xuống, nghe thấy hắn lạnh nhạt nói: “Vướng bận, quả nhiên là phế vật!”
Môi nàng hơi động, muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói gì đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Man nghe thấy tiếng tim mình đập, rất nhanh, rất vang, như là đang muốn thoát ra theo lỗ tai nàng, nhưng khi người này khoác ánh trăng lạnh lẽo dừng lại trước mình ba bước thì nàng lại không nghe thấy tiếng tim của mình đập nữa.
Trái tim giống như ngừng đập.
Nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ta không phải là tiểu chủ, lúc ngươi thấy ta hẳn đã biết.”
Gia Luật Văn Giác cũng không giật mình, gật đầu nói: “Không sai! Nương ngươi hiện giờ ở đâu? Còn sống hay đã chết?”
Hắn, hắn hỏi nương nàng?
Cả người Tiểu Man giống như trở nên mơ hồ, sợ hãi cực độ, mỏi mệt cực độ, đầu óc nàng giống như không nghe mình sai sử nữa, miệng nói: “Ngươi hỏi nương ta… là tam tiểu thư Quách gia, hay là… người nào khác?”
Gia Luật Văn Giác cười cười: “Sao ngươi cũng ngu ngốc vậy? Nương ngươi không phải là tam tiểu thư Quách gia sao? Sau khi nàng bị tên cướp bắt đi, ta đã tới trấn Ngô Đồng gặp nàng một lần, lúc đó ngươi vẫn còn ở trong bụng nàng, khó trách không biết gì cả.”
Tiểu Man vội la lên: “Hóa ra người ngươi thích chính là nương ta!”
Nói xong nàng liền hối hận, lui lại sát thân cây, nhìn chằm chằm vào hắn, không biết hắn sẽ có phản ứng gì.
Gia Luật Văn Giác sửng sốt một chút mới nói: “Đã là chuyện rất lâu trước kia, không sai, quả thật ta đã từng thích nàng. Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, nhìn thấy nữ tử trên quạt liền thần hồn điên đảo, không ngờ lại thực sự gặp được người giống như đúc ở ngoài đời. Đáng tiếc nương ngươi phúc mỏng mệnh bạc, lại cao cao tại thượng, chê tiểu tử nghèo là ta, một lòng muốn vào cung tuyển tú, sau khi đùa giỡn với ta lại bị bọn cướp bắt đi.”
Tiểu Man nói nhỏ: “Vậy… nữ tử trong tranh là nương ta?”
Gia Luật Văn Giác cười nói: “Nữ tử trong tranh là bà ngoại ngươi, tiểu thiếp thứ bảy của ông ngoại ngươi, trước kia là ca sĩ hát rong, sau khi gả cho ông ngoại ngươi lại không an phận, tư thông cùng gia nô, sinh ra hai con gái. Ông ngoại ngươi lúc ba mươi lăm tuổi thì bị bệnh nặng, sau đó mất đi khả năng sinh đẻ. Bà ngoại ngươi sao có thể sinh hài tử chứ? Nhưng đó là việc xấu trong nhà, không thể để bên ngoài biết, hắn đành phải miễn cưỡng vui cười, coi đó như con gái mà nuôi lớn. Nương ngươi có chút may mắn, sinh ra còn khỏe mạnh, được ở trong Liễm Phương thành, còn muội muội nàng thì từ nhỏ đã nhiều bệnh, lúc ba tuổi đã bị ông ngoại ngươi đem cho người khác. Đáng thương cho nàng, suốt ngày nghĩ mình là thiên kim tiểu thư, một thân hưởng đầy sủng ái, lại không biết kỳ thật mình xuất thân thấp hèn, dù bị bắt, phụ thân cũng không bỏ một vạn lượng vàng ra chuộc về, cuối cùng trở nên điên điên khùng khùng.”
Tiểu Man trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc, đột nhiên nói: “Xuất thân thấp hèn thì không nên từ chối ngươi sao? Nếu nàng thật sự là tiểu thư, ngươi bị nàng đùa giỡn có khi còn cảm thấy vinh hạnh ấy nhỉ? Nếu ngươi có từng thích nàng, khi nàng xảy ra chuyện đã đi tìm nàng, hôm nay lại càng không nên nói những lời này, hạ thấp người khác cũng là hạ thấp chính mình.”
Gia Luật Văn Giác điềm nhiên nói: “Ta đã đi tìm nàng, nhưng không phải vì cứu nàng, ta chỉ muốn nhìn bộ dáng nghèo túng của nàng. Ngày trước nàng cao cao tại thượng dẫm đạp người khác dưới chân mình, ta đi xem hiện tại nàng bị người khác dẫm đạp có bộ dạng ra sao. Quả nhiên cực kỳ khuây khỏa! Mẫu thân ngươi cùng bà ngoại ngươi đều là nữ nhân lòng tham không đáy, tự cho là cao quý, đùa bỡn nhân tâm, cuối cùng lúc phải trở về bản sắc, cũng chỉ là kẻ thấp hèn.”
Tiểu Man giận dữ, chống tay vào thân cây mà đứng lên, hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Tất cả mọi người trở về bản sắc đều là thấp hèn, có ai mà không từ cát bụi mà ra, có ai làm từ vàng từ ngọc sao? Nếu ngươi từng thích nàng, cho dù nàng có đáng giận, ngươi cũng không được nói nàng như vậy! Ngươi trút giận như vậy, trong mắt người khác chính là kẻ bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, không phải nam nhân! Ngươi phải không thích nàng mới đúng, nàng không cần ngươi thích, lại càng không thèm khiến ngươi phải hận nhiều năm như vậy!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một bàn tay giữ chặt cổ, nàng nhất thời không thể thở, há miệng ra, giống như một con cá bị bắt khỏi nước, mắt trợn trừng, bất lực nhìn hắn.
Gia Luật Văn Giác mỉm cười, nói: “Ngươi cũng giống nương ngươi, là tiểu quỷ lòng tham không đáy. Giả mạo tiểu chủ Thương Nhai thành sao? Mơ tưởng chiếm được bảo tàng không phải của mình sao? Nghe nói Bất Quy sơn đưa bản đồ cất giấu ngũ phương sừng cho ngươi, bọn họ cũng không phải tốt bụng gì đâu, chiêu mượn đao giết người này của chúng cũng quá vụng về, vất vả cho ngươi phải bán mạng vì chúng.”
Rắm thối, chẳng lẽ nàng muốn làm tiểu chủ sao? Tiểu Man cảm thấy ngực rất tức, không khí không vào được, trước mắt đầy sao bay, nhất thời cực kỳ khó chịu, tay chân loạn vung, nhưng không hề tạo ra chút ảnh hưởng nào với hắn.
Nàng thật sự sẽ chết! Lần này sẽ không có ai đến cứu nàng!
“Đưa bản đồ cho ta, ngươi bán mạng cho Bất Quy sơn thì cuối cùng cũng là cái chết, chi bằng chết trên tay ta một cách thống khoái!”
Tay hắn lục lọi trong áo nàng nửa ngày cũng không tìm được.
Sàm sỡ! Tiểu Man vung tay chân loạn lên, thống khổ cực kỳ.
Thiên Quyền chết tiệt! Trạch Tú chết tiệt! Vì sao không ai tới cứu nàng? Cuối cùng vẫn là một mình nàng chết thê chết thảm ở nơi lạ lẫm này. Bảo tàng không chiếm được, kỳ thật cũng không có gì, dù sao nó cũng không phải là của nàng.
Bảo tàng lấp lánh cuối cùng lại biến thành một đôi mắt hoa đào, trong một buổi chiều trời trong nắng ấm, nàng bị bao phủ trong hương khí thanh lương đó, cặp lông mi kia đen dày lại dài thế, che hết đi những phong lưu xinh đẹp, bỗng nhiên ngước lên, khiến người ta kinh tâm động phách, hô hấp cũng phải ngừng lại.
Hắn nói: “Sao không vẽ nữa? Ta đang xem mà.”
“Là xem người hay xem tranh?” Nàng vẫn không thể hỏi ra miệng vấn đề vừa ngọt ngào lại chua xót này.
Tiểu Man nắm lấy tay Gia Luật Văn Giác, khó khăn nói: “Ngươi… không thể giết ta, nếu không… ta, ta sẽ không thêu cái quạt kia cho ngươi.”
Vừa nói xong, cổ áo đã được buông ra, Tiểu Man ngã xuống đất, há mồm thở dốc, nước mắt nước mũi tràn ra, ho như lấy mạng.
Gia Luật Văn Giác ngồi xổm trước mặt nàng, mặt không biểu cảm nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi… Sao ngươi lại nói những lời này?”
Đại khái là hắn hỏi nàng vì sao không cầu tha thứ mà lại dùng cây quạt cũ đó để uy hiếp hắn.
Tiểu Man thở hổn hển nửa ngày mới hắng giọng nói: “Chỉ một cây quạt mà ngươi mang theo bên mình nhiều năm như vậy… cho nên, ta có lý do tin tưởng ngươi vẫn mến nương ta, cho nên ngươi sẽ không giết ta.”
Hắn cười cười, ôn nhu nói: “Nói hươu nói vượn!”
Nhưng hắn lại không bóp cổ nàng, cũng không lục túi nàng tìm bản đồ nữa. Tiểu Man sửa sang lại quần áo, may mắn là túi tiền và bản đồ nàng chưa kị nhét vào trong túi quần áo, vẫn để ở bọc đồ sau lưng, tạm thời chưa bị hắn lấy đi.
“Ta sẽ giúp ngươi thêu một cây quạt thật đẹp!” nàng cẩn thận nói, ngữ khí thương lượng.
Gia Luật Văn Giá run lên một chút, thấp giọng nói: “Người trên đó không phải nàng…”
“Ta biết, ta biết nương ta trông thế nào, ta sẽ thêu nàng.” Nàng vội vàng cam đoan.
Gia Luật Văn Giác do dự lấy cây quạt trong ngực ra, chậm chạp đưa cho Tiểu Man, nàng nhận lấy – hắn không buông tay, nàng dùng sức nắm – vẫn không buông tay.
“Không phải ta si tình không quên được nàng, chẳng qua là cố nhân qua đời, giữ lại làm kỳ niệm mà thôi.” Hắn nghiêm túc giải thích.
Trời, đây là lần đầu tiên nàng gặp loại nam nhân sĩ diện thế này, tra tấn mình không đủ còn muốn tra tấn người khác nữa. Vừa rồi, chắc chắn là hắn bị nàng chọc giận, sau đó coi nàng thành nương nàng, muốn tự tay giết chết.
“Ta hiểu, ta hiểu, ngươi chỉ muốn giữ làm kỷ niệm thôi.” Tiểu Man cầm lấy cây quạt, nhét vào trong ngực áo, sợ hắn lại đoạt lại. Cây quạt này chính là bảo vật giữ mạng của nàng.
Gia Luật Văn Giác gật đầu, nói: “Ngươi thêu một cây quạt mất bao lâu?”
Tiểu Man suy nghĩ, không biết nên nhanh một chút hay là chậm một chút, nói: “Đại khái… Uhm, muốn thêu đẹp thì cần ba bốn tháng… Cây quạt của Đoàn Phiến Tử ta không dùng toàn lực, nhưng cái quạt này thì nhất định sẽ là cái tốt nhất…”
Gia Luật Văn Giác hí mắt nói: “Quá lâu, ta không chờ được!”
“Ta có thể đẩy nhanh tốc độ…”
Tiểu Man còn chưa nói xong, hắn đã đánh vào ngực nàng một chưởng. Nàng sửng sốt, đột nhiên lồng ngực như muốn vỡ ra, cổ họng thấy ngòn ngọt, ọe một cái nôn ra ngụm máu, mặt mày xây sẩm, khó chịu cực kỳ.
Gia Luật Văn Giác thu tay, nói: “Ngươi rất giảo hoạt, không thể tin ngươi hoàn toàn được. Ta cho ngươi hai tháng, thứ nhất phải thêu xong quạt, thứ hai là tìm được nơi giấu ngũ phương sừng ở núi Thái Bạch. Nếu có thể hoàn thành, sau hai tháng ta sẽ cứu ngươi, nếu không, ngươi đã trúng một chưởng của ta, nội tạng sẽ bị vỡ vụn mà chết.”
Người này quá độc ác! Tiểu Man đưa tay lau vết máu, không nói một lời.
Gia Luật Văn Giác lại nói: “Ngươi tự nguyện cũng được, bị ép buộc cũng được, trước khi tiểu chủ thực sự xuất hiện, ngươi chính là tiểu chủ Thương Nhai thành, toàn võ lâm đang nhìn chằm chằm vào ngươi, dù ngươi có trốn tận nơi chân trời góc bể cũng không thoát được vận mệnh bị người đuổi bắt. Chi bằng đi theo ta, đưa ta đi tìm ngũ phương sừng, ta cao hứng sẽ không giết ngươi.”
Hắn nhấc Tiểu Man đi tới phía trước. Ngực Tiểu Man đau muốn chết, đi được hai bước liền ngã lăn ra đất không thể nhúc nhích, bị hắn kéo trượt trên mặt đất, cảm thấy da toàn thân như rách toạc ra.
Nàng không bị hắn một chưởng đánh chết, cứ kéo như vậy sợ cũng sẽ mau chóng mất mạng. Tiểu Man giờ không thể trốn thoát mới cảm thấy, người này dù nhìn bình thường nhưng kỳ thật còn biến thái hơn cả tên Gia Luật Cảnh kia. Lúc nãy bị hắn đánh chết còn thoải mái hơn!
Trong rừng đột nhiên nổi gió, thổi bay vạt áo hai người, một vầng minh nguyệt hiện ra, chiếu sáng khắp vùng, lá cây loạn bay, rừng bạch dương toát ra tiếng gió như quỷ khóc. Gia Luật Văn Giác cảm thán, thở dài: “Nếu ngũ phương sừng xuất thế, thực không biết sẽ gây nên trường gió tanh mưa máu thế nào!”
Lời vừa dứt, bên tai có tiếng gió lạnh lẽo vang lên, hắn buông tay khỏi Tiểu Man, nhảy sang bên cạnh, một mũi tên sượt qua tai hắn, cắm phập vào thân cây bạch dương phía trước, đuôi tên còn rung lên bần bật. Gia Luật Văn Giác xoay người, nhìn thấy cách bọn họ trăm bước, Thiên Quyền đang tiếp tục dương cung, trên cung là ba mũi tên nhắm thẳng vào hắn.
Tư thế kia, tư thế kia, gió kia, đêm đó, lá rụng kia… quả nhiên rất lãnh khốc, rất tuấn tú! Tiểu Man vô lực quỳ rạp trên mặt đất, cố hết sức giãy dụa, bi ai mà rống to trong lòng: lúc này không phải lúc diễn tư thế, trước tiên cứu nàng rồi nói sau nha!
Gia Luật Văn Giác mỉm cười, đang định nói chuyện, chợt thấy phía trên có chút dị thường, lập tức lui lại ba bước, trên cây có một người hạ xuống nhanh như chớp, đưa tay đỡ Tiểu Man, khoác áo khoác lên cho nàng rồi thả người chạy đi. Gia Luật Văn Giác vội vã định đuổi theo, ba mũi tên phía sau đã bắn tới. Hắn biết sự lợi hại của cung Thần Võ, cũng biết tên pháp của Thiên Quyền chuẩn cỡ nào, liền giơ áo choàng lên cản được hai mũi tên, nhưng mũi tên còn lại đã đâm vào vai trái hắn.
Thiên Quyền đắc thủ, lập tức giải huyệt cho Liên Y, trầm giọng nói: “Mang hắn đi mau!”
Liên Y không hiểu Thiên Quyền chỉ người nào, cúi đầu thấy Gia Luật Cảnh đang nằm bên chân, ngủ ngon lành, không do dự ôm hắn bỏ chạy.
Gia Luật Văn Giác đã bị thương, nhìn thấy Trạch Tú đưa Tiểu Man chạy trốn không ảnh cũng không ham chiến, mũi chân điểm một cái, thả người lên cây, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm, hướng phía Trạch Tú bỏ chạy mà đuổi theo.
Thiên Quyền thu lại cung Thần Võ, lay tỉnh Căn Cổ, cũng đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook