Ngao Du Giang Hồ
-
Quyển 2 - Chương 13
*
Gia Luật Cảnh chống tay, miễn cưỡng đứng dậy, chỉ có động tác nhỏ như vậy cũng khiến hắn đau tới kêu cha gọi mẹ, có trời mới biết vừa rồi hắn lấy khí lực ở đâu đi quấn quít Trạch Tú.
Gia Luật Tương Hoa vừa được giải khai huyệt đạo, trung thành tận tâm mà tới dìu hắn, lại bị hắn đẩy ra: “Ngươi mau trở về chỗ phụ thân ngươi, nói lại những lời ta vừa nói với ngươi, không được chậm trễ!”
Gia Luật Tương Hoa do dự một chút, thấp giọng nói: “Nhưng… bảo vệ vương gia quan trọng hơn!”
Gia Luật Cảnh vội la lên: “Ngươi mau trở về mới là trung tâm với ta! Nhanh đi nhanh đi!”
Gia Luật Tương Hoa ngập ngừng bước vài bước, Gia Luật Cảnh dùng sức xua tay: “Đi mau đi! Nếu bị muộn, ta sẽ bắt ngươi hỏi tội.”
Gia Luật Tương Hoa lúc này mới xoay người, nhanh chóng chạy đi.
Gia Luật Cảnh thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tiểu Man, nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “Ta đã thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, hiện giờ ngươi nên thỏa mãn ta chứ?”
Tiểu Man vẫy vẫy tay với Liên Y: “Liên Y, ngươi tới giúp hắn, sau này chúng ta sẽ đi cùng nhau. Hắn… uhm, chính là thị vệ số 2 của ta.”
Liên Y quệt miệng nói: “Chủ tử, hắn không phải là người tốt!”
Tiểu Man cười nói: “Trên đời, làm sao có thể phân biệt rõ ràng người tốt người xấu như vậy. Chẳng lẽ hắn chưa từng làm việc tốt? Người tốt chẳng lẽ chưa từng làm việc xấu? Ngoan, ngươi nghe ta, mang hắn theo sẽ không có gì bất lợi đâu.”
Liên Y không thể làm khác, đành phải cõng Gia Luật Cảnh trên lưng, quay đầu lại thì gặp một thiếu niên vẫn còn đang đứng nơi đó, chính là tiểu nhi tử Gia Luật Căn Cổ mà Gia Luật Hồi Điển lưu lại, nàng hướng hắn phất phất tay: “Ngươi cũng cùng đi chứ? Một tiểu hài tử ở lại nơi loạn thất bát tao này rất nguy hiểm.”
Gia Luật Căn Cổ ‘uhm’ một tiếng, nhã nhặn đi tới. Nhìn thấy mặt Liên Y, mặt hắn đột nhiên đỏ lên, không tự chủ cúi đầu xuống một lúc mới ngẩng đầu mỉm cười, vô cùng thân thiết nói: “Tỷ tỷ, ta tên Căn Cổ.”
Liên Y gật đầu, bắt chước bộ dáng Tiểu Man, sờ đầu hắn, “Ta tên Liên Y. Ngươi phải bảo vệ… vương gia này hả? Về sau chúng ta đi cùng nhau!”
Căn Cổ ừ một tiếng, chủ động cầm lấy tay nàng. Kỳ thật hắn đã không còn coi là hài tử, bộ dáng thiếu niên Khiết Đan đều to lớn, mười ba mười bốn tuổi trông đã như người Tống mười bảy mười tám. Đầu hắn không thấp hơn Liên Y mấy tấc, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, môi hồng răng trắng, không hề thô ráp, mắt phượng xếch lên, hơi hơi hàm tiếu.
Liên Y có chút khó xử, dù sao thiếu niên này đã không còn nhỏ, lại lôi kéo tay nàng như hài tử. Cúi đầu nhìn hắn, lại thấy hắn cười đến thiên chân rực rỡ, xem bộ dạng hắn đã nghiễm nhiên coi nàng là tỷ tỷ thật sự. Liên Y liền an tâm, tươi cười lại với hắn.
Dù sao cũng là tiểu hài tử, nàng nghĩ rằng, cũng không có gì.
Tiểu Man đã sớm đi phía trước, quay đầu lại ngoắc bọn hắn: “Nhanh lên a! Đừng để người khác phát hiện ra!”
Liên Y vội chạy, được hai bước thì nghe Căn Cổ cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi nên vứt bỏ gánh nặng này đi, dù sao hắn cũng không tốt đẹp gì.”
Liên Y sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nhưng… chủ tử muốn ta đem theo hắn…” nàng dưới tình thế cấp bách lại quên thiếu niên này chính là bị phụ thân phái tới bảo vệ Gia Luật Cảnh, loại lời nói đại nghịch bất đạo này lẽ ra không nên do hắn nói mới phải.
Căn Cổ cười cười, ôn nhu nói: “Nếu ngươi không bỏ, sẽ có phiền toái.”
Có ý gì? Liên Y ngây người một chút, chợt nghe xung quanh có tiếng bước chân, giống như có rất đông nhân mã tụ tập lại đây. Nàng chấn động, vội la lên: “Chủ tử! Hình như có binh mã tìm tới đây!”
Vừa dứt lời, liền nghe tiếng vun vút trên không trung, hơn mười mũi tên đang thi nhau hạ xuống. Liên Y vội vàng lùi về phía sau, lại bảo: “Chủ tử!” Nhìn lại, thấy Tiểu Man đã ngã xuống đất, nàng gấp đến độ cả tóc cũng dựng thẳng lên, chỉ là mưa tên càng ngày càng dày, nghìn nghịt một mảng, giống như đoán chắc Gia Luật Cảnh đang ẩn thân trong ngõ nhỏ này vậy.
Nàng đành phải cõng Gia Luật Cảnh trốn vào một ngõ nhỏ hơn bên cạnh, Căn Cổ đi theo bên người nàng, chăm chú túm tay nàng, thấp giọng nói: “Vứt hắn đi, nếu không sẽ không ai chạy thoát!”
Liên Y lắc đầu, chủ tử phân phó, nàng không thể không nghe! Dù có chết nàng cũng phải bảo vệ tốt người này.
Căn Cổ thở dài một hơi, nói: “Đúng là một tỷ tỷ khiến người tức chết. Được rồi, ta giúp ngươi cứu chủ tử ngươi ra. Ngươi phải cảm tạ ta đó!”
Hắn đưa tay nhẹ miết môi, mắt phượng nheo lại, nở nụ cười, lắc mình xông ra ngoài. Dáng người hắn nhỏ gầy, nhanh nhẹn xuyên qua rừng tên bay, còn nhanh hơn mèo, nháy mắt đã tới bên người Tiểu Man, vừa mới xoay người ôm lấy nàng thì nghe trên đầu có tiếng vang động, hắn đưa một tay kéo Tiểu Man giữ trước người, một mặt ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một góc áo bào đen phần phật bay, ngay sau đó Tiểu Man đã bị người ta ôm lấy, người kia lạnh lùng nói: “Còn đứng ở đây làm gì! Mau đi!”
Căn Cổ ngẩn ngơ. Người kia liền túm thắt lưng hắn giống như cầm túi gạo mà ném, hắn nhẹ nhõm thoải mái đặt chân lên nóc nhà. Hắn tránh đi một chút, kêu lên: “Tỷ tỷ còn ở bên dưới!”
Trạch Tú nhíu mày nói: “Tỷ tỷ nào?” Hắn đứng trên mái hiên nhìn xuống, chỗ Liên Y đứng lúc nãy đã không còn bóng người, hắn nói: “Là tiểu nha đầu kia? Nàng thân thủ rất tốt, có lẽ đã sớm chạy thoát. Giờ không kịp tìm, trước tiên chạy đi mới đúng đắn.”
Động tác của hắn cực nhanh, nhấp nhô vài lần trên mái hiên, hạ xuống mặt đất, bên ngoài đã có sẵn hai con ngựa. Hắn ném Căn Cổ lên một con ngựa, còn mình ôm Tiểu Man ngồi lên một con khác, rút ra chủy thủ nhẹ vỗ lên mông ngựa, hai con ngựa lập tức lồng lên chạy như bay về phía trước, Căn Cổ cầm chặt dây cương, chỉ sợ bị ngựa hất xuống đất.
Không biết chạy bao lâu, thấy sắc trời dần tối, hai con ngựa cũng đã sức cùng lực kiệt, dần dần chạy chậm lại. Trạch Tú thấy nơi này hoang sơn dã tĩnh, không có bóng người, liền ôm Tiểu Man nhảy xuống đất, đi tới dưới một tàng cây nhìn kỹ, trên lưng nàng có một mũi tên, máu tươi chảy ướt xiêm y, sớm đã hôn mê, sắc mặt trắng bệch.
“Đã bảo các ngươi đi mau, sao vẫn còn ở lại chứ!”
Trạch Tú buồn bực rống lên một câu, nếu không phải hắn thấy có dị trạng, quay lại xem tình huống thế nào, nha đầu kia hôm nay sẽ chết ở chỗ này.
Không thể làm khác, lại giống như lần gặp trước, cởi quần áo trị thương. Hắn cởi được một nửa, chợt thấy hai mắt Căn Cổ sáng long lanh quan sát, đầu mày liền nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Quay mặt đi!”
Căn Cổ cười nói: “Thúc thúc, ta có thể giúp đỡ.”
Trạch Tú trừng mắt nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: “Tiểu quỷ, không cần giở trò. Tiểu quỷ Khiết Đan thành nhân sớm, hai chữ thúc thúc mau thu lại đi. Mặt khác, mau quay mặt đi.”
Căn Cổ thấy hắn không mắc chiêu, đành không cam lòng quay lưng lại, không nói chuyện nữa.
Gia Luật Cảnh chống tay, miễn cưỡng đứng dậy, chỉ có động tác nhỏ như vậy cũng khiến hắn đau tới kêu cha gọi mẹ, có trời mới biết vừa rồi hắn lấy khí lực ở đâu đi quấn quít Trạch Tú.
Gia Luật Tương Hoa vừa được giải khai huyệt đạo, trung thành tận tâm mà tới dìu hắn, lại bị hắn đẩy ra: “Ngươi mau trở về chỗ phụ thân ngươi, nói lại những lời ta vừa nói với ngươi, không được chậm trễ!”
Gia Luật Tương Hoa do dự một chút, thấp giọng nói: “Nhưng… bảo vệ vương gia quan trọng hơn!”
Gia Luật Cảnh vội la lên: “Ngươi mau trở về mới là trung tâm với ta! Nhanh đi nhanh đi!”
Gia Luật Tương Hoa ngập ngừng bước vài bước, Gia Luật Cảnh dùng sức xua tay: “Đi mau đi! Nếu bị muộn, ta sẽ bắt ngươi hỏi tội.”
Gia Luật Tương Hoa lúc này mới xoay người, nhanh chóng chạy đi.
Gia Luật Cảnh thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tiểu Man, nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “Ta đã thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, hiện giờ ngươi nên thỏa mãn ta chứ?”
Tiểu Man vẫy vẫy tay với Liên Y: “Liên Y, ngươi tới giúp hắn, sau này chúng ta sẽ đi cùng nhau. Hắn… uhm, chính là thị vệ số 2 của ta.”
Liên Y quệt miệng nói: “Chủ tử, hắn không phải là người tốt!”
Tiểu Man cười nói: “Trên đời, làm sao có thể phân biệt rõ ràng người tốt người xấu như vậy. Chẳng lẽ hắn chưa từng làm việc tốt? Người tốt chẳng lẽ chưa từng làm việc xấu? Ngoan, ngươi nghe ta, mang hắn theo sẽ không có gì bất lợi đâu.”
Liên Y không thể làm khác, đành phải cõng Gia Luật Cảnh trên lưng, quay đầu lại thì gặp một thiếu niên vẫn còn đang đứng nơi đó, chính là tiểu nhi tử Gia Luật Căn Cổ mà Gia Luật Hồi Điển lưu lại, nàng hướng hắn phất phất tay: “Ngươi cũng cùng đi chứ? Một tiểu hài tử ở lại nơi loạn thất bát tao này rất nguy hiểm.”
Gia Luật Căn Cổ ‘uhm’ một tiếng, nhã nhặn đi tới. Nhìn thấy mặt Liên Y, mặt hắn đột nhiên đỏ lên, không tự chủ cúi đầu xuống một lúc mới ngẩng đầu mỉm cười, vô cùng thân thiết nói: “Tỷ tỷ, ta tên Căn Cổ.”
Liên Y gật đầu, bắt chước bộ dáng Tiểu Man, sờ đầu hắn, “Ta tên Liên Y. Ngươi phải bảo vệ… vương gia này hả? Về sau chúng ta đi cùng nhau!”
Căn Cổ ừ một tiếng, chủ động cầm lấy tay nàng. Kỳ thật hắn đã không còn coi là hài tử, bộ dáng thiếu niên Khiết Đan đều to lớn, mười ba mười bốn tuổi trông đã như người Tống mười bảy mười tám. Đầu hắn không thấp hơn Liên Y mấy tấc, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, môi hồng răng trắng, không hề thô ráp, mắt phượng xếch lên, hơi hơi hàm tiếu.
Liên Y có chút khó xử, dù sao thiếu niên này đã không còn nhỏ, lại lôi kéo tay nàng như hài tử. Cúi đầu nhìn hắn, lại thấy hắn cười đến thiên chân rực rỡ, xem bộ dạng hắn đã nghiễm nhiên coi nàng là tỷ tỷ thật sự. Liên Y liền an tâm, tươi cười lại với hắn.
Dù sao cũng là tiểu hài tử, nàng nghĩ rằng, cũng không có gì.
Tiểu Man đã sớm đi phía trước, quay đầu lại ngoắc bọn hắn: “Nhanh lên a! Đừng để người khác phát hiện ra!”
Liên Y vội chạy, được hai bước thì nghe Căn Cổ cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi nên vứt bỏ gánh nặng này đi, dù sao hắn cũng không tốt đẹp gì.”
Liên Y sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nhưng… chủ tử muốn ta đem theo hắn…” nàng dưới tình thế cấp bách lại quên thiếu niên này chính là bị phụ thân phái tới bảo vệ Gia Luật Cảnh, loại lời nói đại nghịch bất đạo này lẽ ra không nên do hắn nói mới phải.
Căn Cổ cười cười, ôn nhu nói: “Nếu ngươi không bỏ, sẽ có phiền toái.”
Có ý gì? Liên Y ngây người một chút, chợt nghe xung quanh có tiếng bước chân, giống như có rất đông nhân mã tụ tập lại đây. Nàng chấn động, vội la lên: “Chủ tử! Hình như có binh mã tìm tới đây!”
Vừa dứt lời, liền nghe tiếng vun vút trên không trung, hơn mười mũi tên đang thi nhau hạ xuống. Liên Y vội vàng lùi về phía sau, lại bảo: “Chủ tử!” Nhìn lại, thấy Tiểu Man đã ngã xuống đất, nàng gấp đến độ cả tóc cũng dựng thẳng lên, chỉ là mưa tên càng ngày càng dày, nghìn nghịt một mảng, giống như đoán chắc Gia Luật Cảnh đang ẩn thân trong ngõ nhỏ này vậy.
Nàng đành phải cõng Gia Luật Cảnh trốn vào một ngõ nhỏ hơn bên cạnh, Căn Cổ đi theo bên người nàng, chăm chú túm tay nàng, thấp giọng nói: “Vứt hắn đi, nếu không sẽ không ai chạy thoát!”
Liên Y lắc đầu, chủ tử phân phó, nàng không thể không nghe! Dù có chết nàng cũng phải bảo vệ tốt người này.
Căn Cổ thở dài một hơi, nói: “Đúng là một tỷ tỷ khiến người tức chết. Được rồi, ta giúp ngươi cứu chủ tử ngươi ra. Ngươi phải cảm tạ ta đó!”
Hắn đưa tay nhẹ miết môi, mắt phượng nheo lại, nở nụ cười, lắc mình xông ra ngoài. Dáng người hắn nhỏ gầy, nhanh nhẹn xuyên qua rừng tên bay, còn nhanh hơn mèo, nháy mắt đã tới bên người Tiểu Man, vừa mới xoay người ôm lấy nàng thì nghe trên đầu có tiếng vang động, hắn đưa một tay kéo Tiểu Man giữ trước người, một mặt ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một góc áo bào đen phần phật bay, ngay sau đó Tiểu Man đã bị người ta ôm lấy, người kia lạnh lùng nói: “Còn đứng ở đây làm gì! Mau đi!”
Căn Cổ ngẩn ngơ. Người kia liền túm thắt lưng hắn giống như cầm túi gạo mà ném, hắn nhẹ nhõm thoải mái đặt chân lên nóc nhà. Hắn tránh đi một chút, kêu lên: “Tỷ tỷ còn ở bên dưới!”
Trạch Tú nhíu mày nói: “Tỷ tỷ nào?” Hắn đứng trên mái hiên nhìn xuống, chỗ Liên Y đứng lúc nãy đã không còn bóng người, hắn nói: “Là tiểu nha đầu kia? Nàng thân thủ rất tốt, có lẽ đã sớm chạy thoát. Giờ không kịp tìm, trước tiên chạy đi mới đúng đắn.”
Động tác của hắn cực nhanh, nhấp nhô vài lần trên mái hiên, hạ xuống mặt đất, bên ngoài đã có sẵn hai con ngựa. Hắn ném Căn Cổ lên một con ngựa, còn mình ôm Tiểu Man ngồi lên một con khác, rút ra chủy thủ nhẹ vỗ lên mông ngựa, hai con ngựa lập tức lồng lên chạy như bay về phía trước, Căn Cổ cầm chặt dây cương, chỉ sợ bị ngựa hất xuống đất.
Không biết chạy bao lâu, thấy sắc trời dần tối, hai con ngựa cũng đã sức cùng lực kiệt, dần dần chạy chậm lại. Trạch Tú thấy nơi này hoang sơn dã tĩnh, không có bóng người, liền ôm Tiểu Man nhảy xuống đất, đi tới dưới một tàng cây nhìn kỹ, trên lưng nàng có một mũi tên, máu tươi chảy ướt xiêm y, sớm đã hôn mê, sắc mặt trắng bệch.
“Đã bảo các ngươi đi mau, sao vẫn còn ở lại chứ!”
Trạch Tú buồn bực rống lên một câu, nếu không phải hắn thấy có dị trạng, quay lại xem tình huống thế nào, nha đầu kia hôm nay sẽ chết ở chỗ này.
Không thể làm khác, lại giống như lần gặp trước, cởi quần áo trị thương. Hắn cởi được một nửa, chợt thấy hai mắt Căn Cổ sáng long lanh quan sát, đầu mày liền nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Quay mặt đi!”
Căn Cổ cười nói: “Thúc thúc, ta có thể giúp đỡ.”
Trạch Tú trừng mắt nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: “Tiểu quỷ, không cần giở trò. Tiểu quỷ Khiết Đan thành nhân sớm, hai chữ thúc thúc mau thu lại đi. Mặt khác, mau quay mặt đi.”
Căn Cổ thấy hắn không mắc chiêu, đành không cam lòng quay lưng lại, không nói chuyện nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook