Ngang Tàng (Tát Dã)
Chương 103

Buổi tối, Tưởng Thừa theo thường lệ ""nghĩ trong đầu", đem nội dung môn học ngày mai đã học thuộc lòng xong trong khoảng thời gian ôn tập này sơ lược một lần, mấy ngày này, sách và ghi chép còn có đủ loại tài liệu ở trên bàn, cậu thậm chí không hề đụng qua nữa, vẫn cứ một mực sơ lược trong đầu nội dung đã ghi nhớ.

Cố Phi thì không nghĩ trong đầu, cũng không thể nghĩ cái gì, hôm nay thi đã rất bất ngờ, chắc là lần đầu tiên thành tích tốt nhất trong ba năm Cao trung của cậu, cậu cứ duy trì cảm giác này là được rồi.

Cậu đem cửa phòng ngủ đóng lại, ở trong phòng khách gọi cho Vương Húc cú điện thoại, hỏi thăm tình hình của Dịch Tĩnh.

Toán học của Dịch Tĩnh chưa thi xong đã bị đưa đi bệnh viện, tỉnh lại sau đó liền khóc lóc dữ dội, hơn một giây cũng không thể chờ ở bệnh viện, muốn về nhà ôn tập môn thi ngày mai.

""Vẫn còn phát sốt đấy"" - Vương Húc nói - ""Tôi cảm giác tâm trạng cậu ấy hiện tại quả là hỏng bét, như vậy ngày mai đi thi... cũng không dám nói có thể thi thành cái dạng gì nữa.""

""Cậu bây giờ ở nhà cậu ấy?"" - Cố Phi hỏi.

""Tôi có bản sự gì có thể lúc này đợi ở nhà cậu ấy chứ, lão Từ, lão Lỗ vừa mới qua rồi"" - Vương Húc thở dài - ""Tôi vẫn đứng ở dưới lầu đây.""

""Cậu trước tiên trở về đi"" - Cố Phi nói - ""Cậu ngày mai dù sao cũng không thể bỏ thi theo chứ.""

""Tôi bỏ thi hay không cũng như thế, đi ngang qua sân khấu, cậu biết mà, chỉ thế thôi"" - Vương Húc nói - ""Đại Phi, tôi nói cho cậu chuyện này, nếu như Dịch Tĩnh thi hỏng phải học lại, tôi liền học lại cùng cậu ấy.""

Lời của Vương Húc nói thật rất có quyết tâm, khẩu khí với lúc bình thường cậu ta khoác lác, giả vờ nguy hiểm cực kỳ không giống nhau, cảm giác trang trọng thiêng liêng, Cố Phi cảm thấy lần này, lời này của cậu ta nói là chân thành. 

Sức mạnh tình yêu thuần khiết a.

Cậu cúp điện thoại, châm điếu thuốc ngậm vào, đứng ở cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài so với bình thường cũng yên tĩnh hơn.

So với Dịch Tĩnh, trạng thái của Tưởng Thừa tương đối ổn định, cậu cũng vẫn luôn thực lòng phục sát đất một điểm này, loại tự tin quật cường ấy của Tưởng thừa, là có căn nguyên.

Cho dù cậu ta không phải học bá điển hình, cậu ta có khả năng làm được.

Nếu như không phải Tưởng Thừa, thi đại học lần này, Cố Phi đoán chừng bản thân cũng chỉ là giống như Vương Húc, làm nhân vật đi ngang qua sân khấu là xong chuyện rồi, cậu không hề biết ý nghĩa của việc bản thân thi đại học ở đâu.

Phân cao, phân thấp, đối với mình mà nói có khác biệt gì.

Nhưng mà một đường này cùng Tưởng Thừa đi qua, nhìn thấy được cậu vẫn luôn ôn tập đủ loại, thay đổi đa dạng khiến Tưởng Thừa yên tâm hài lòng, nhưng càng nhiều hơn, vẫn là Tưởng Thừa cho cậu.

Có lẽ Tưởng Thừa không trải qua nhiều như cậu, có lẽ thời gian những khó khăn ấy ngăn trở cậu không đủ dài, nhưng mà Tưởng Thừa đối diện với bất kể loại trở ngại gì đều có thể khí tràng mạnh mẽ nghênh tiếp chính diện, lại là điều cậu trước giờ chưa từng có.

Tưởng Thừa như vậy, cậu nhìn thấy càng nhiều, thì càng sẽ cảm thấy buồn vô cớ.

Cậu chìm trong trạng thái đáy sông đã quá lâu, tình trạng lắc lư theo dòng nước tràn ra quấn lấy bùn cát quanh mình không có mục đích đã quá lâu, cậu càng nghĩ muốn kề cần vào Tưởng Thừa, lại càng có thể nhìn thấy chênh lệch.

Lần đầu tiên cậu dùng thái độ nghiêm túc đối diện với cuộc thi một lần, lần đầu tiên ở cuộc thi, trước lúc đặt bút, nghiêm túc từ trong trí nhớ tìm đáp án.

Nhưng sau đó thì sao, cậu có thể làm cái gì, cậu bỗng nhiên có chút mờ mịt.

Tưởng Thừa đã ngủ từ rất sớm rồi, chưa tới mười giờ, sơ lược chút tri thức trong đầu xong, cậu ta liền rửa ráy tắm rửa lên giường nằm thẳng rồi: ""Bạn trai, hát ru cái đi.""

""...Tôi còn chưa từng hát ru cho Nhị MIểu"" - Cố Phi ngồi tới mép giường, nghĩ một chút, bắt đầu khẽ hát - ""Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, đem cửa mở ra...""

Tưởng Thừa nhắm mắt cười lên, nhưng cậu còn chưa hát xong một lượt, Tưởng Thừa liền đã ngủ mất rồi.

Cố Phi không buồn ngủ, tiện tay cầm bản ghi chép của Tưởng Thừa lật ra, dựa vào đầu giường chậm rãi nhìn xem, bản thân cũng rất cố gắng rồi, không ít thứ trong ghi chép, cậu vậy mà cũng còn nhớ, nhớ cũng không rõ ràng, đại khái có thể có ấn tượng.

Những cái này cũng không biết là Tưởng Thừa âm thầm nhét cho cậu, hay là cậu tự mình cưỡng ép gặm vào.

Cậu quay đầu qua, nhìn chằm chằm nửa gương mặt của Tưởng Thừa đã chôn vùi ở trong gối, bạn trai quá mức đáng yêu nha...

Nhìn chăm chú một lát, cậu thò tay túm lấy một túm tóc trước trán Tưởng Thừa xoắn xoắn, không đợi xoắn lần thứ hai, Tưởng Thừa nhíu mày, đập bàn tay tới, nửa bàn tay đập ở trên tay cậu, còn một nửa bàn tay tự đập trên mặt mình.

Sau đó bĩu môi rầm rì mà trở mình tiếp tục ngủ.

Bạn trai quá mức dữ dằn a, Cố Phi cười cười, dữ dằn tới mức tự mình đánh mình.

Kỳ thực Tưởng Thừa ngủ không hề sâu lắm, cả đêm cũng cựa mình, may mà Cố Phi đã quen buổi tối ngủ không sâu, cũng không có cảm giác nhiều lắm.

Lúc sáng sớm thức dậy, nhìn thấy bộ dạng của Tưởng Thừa lại có thể tinh thần rất tốt, cậu cũng cảm thấy rất thần kỳ.

""Hôm nay lại liều một lần nữa liền giải thoát rồi"" - Tưởng thừa ngồi ở trên taxi, mò ra hai viên kẹo ngậm, cho cậu một viên - ""Kẹo ngậm nhân sâm này của Lý Thiến cũng tốt, rất nâng cao tinh thần.""

""Ừm."" - Cố Phi gật gật đầu.

""Đề xã hội tổng hợp, cậu cố gắng viết đầy, cho dù chỉ nhớ một câu thoại, cậu cũng chém lung tung ra vài dòng chữ"" - Tưởng Thừa nhìn cậu - ""Biết rồi chứ? Chữ cậu đẹp, viết được nhiều chút, thầy cô ấn tượng tốt, cao hứng một cái nói không chừng có thể cho thêm một điểm hai điểm, 0,5 điểm cũng là điểm đấy.""

""Được"" - Cố Phi cười - ""Cậu còn có thời gian lo cho tôi ư?""

""Lo cho người khác thì không có thời gian"" - Tưởng Thừa nói - ""Lo cho cậu vẫn là có thừa.""

Sau khi vào trường thi, Cố Phi ngồi trên chỗ của mình, một ngày cuối cùng.

Học nghiệp của cậu từ trước giờ chưa hy vọng bất luận cái gì, hôm nay đã coi như là một chặng đường.

Bài thi phát xuống, trải mở ra trước mặt mình, cậu cầm bút, hạ xuống, mỗi một nét bút, mỗi một vạch đều hiện ra ký ức với Tưởng Thừa, tất cả những ký ức đối với những đề mục này, đều cùng Tưởng Thừa có liên quan.

Lúc đụng tới đề quen mắt, cậu trước hết nhớ lại chính là bộ dạng của Tưởng Thừa lúc giải quyết cái đề này, có một số đề mục cậu không nhớ chính xác được nội dung cụ thể, nhưng mà lại có thể nhớ rõ ràng một lần nào đó, thậm chí là mỗi một lần, cảnh lúc cậu trích học thuộc lòng cho Tưởng Thừa.

Ngẫm nghĩ cũng rất kỳ diệu, cậu có thể có phương thức như vậy, hoặc rõ ràng, hoặc mơ hồ mà ghi lại nội dung hoàn toàn không có hứng thú nhiều như thế.

Xã hội tổng hợp buổi sáng, cậu theo yêu cầu của Tưởng Thừa, đề lớn cố gắng hết mức cũng đáp hết, lúc kiểm tra thậm chí lại thêm một vài nội dung lên đó.

Tiếng Anh buổi chiều thì không làm tốt như thế, đặc biệt là viết văn, nhưng mà cậu cũng cố gắng hết sức dùng cách biểu đạt của học sinh tiểu học, dùng từng câu từng câu đơn đem bài văn gom lại tốt.

Lúc tiếng chuông cuối cùng của kỳ thi vang lên, cậu thở phào ra một hơi mạnh, trong ngực đột nhiên bay sạch, trong đầu cũng trong nháy mắt một mảnh trống rỗng.

Kết thúc rồi a.

Bạn trai bên kia không biết thế nào rồi.

Lúc mọi người chen chúc một chỗ đi ra ngoài, liền bắt đầu đủ loại thảo luận, đối chiếu đáp án, đáp án đúng thì vui mừng, đáp án sai thì buồn nản, tiếp đó liền nghe thấy có người khóc lên.

Tiếng khóc này, kéo theo lây lan rất mạnh, có hưng phấn, có không cam chịu, có thất lạc, cũng có ngỡ ngàng không biết vì cái gì.

Tưởng Thừa không có nhiều ưu tư như vậy, cậu chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, bước chân mang theo lò xo, trên người buộc theo khinh khí cầu, mỗi một bước đều muốn nhảy.

Thi rất tốt, theo phán đoán tiêu chuẩn của cậu đối với sức của mình, đây là một lần thi không phải tốt nhất cũng là tốt thứ hai của cậu từ trong cuộc thi thử lần một đến nay, cậu đối với điểm số cụ thể không có nghĩ nhiều, cũng không dự định sẽ suy nghĩ, cậu cũng không dự định đi đối chiếu đáp án, cố gắng rồi, thi xong rồi, đã qua rồi.

Chờ kết quả mà thôi, trước khi kết quả tới, cậu sẽ không phân tâm đi nghĩ nhiều như vậy nữa.

Hiện tại tràn đầy trong đầu cậu chỉ muốn ở trong đám đông mau chóng tìm thấy Cố Phi.

Cố Phi mỗi lần đều ở dưới gốc cây thứ ba cạnh đường thông tới cổng chờ cậu, cậu cũng không biết vì sao mỗi lần đi ra, Cố Phi đều đi tới nhanh hơn so với cậu.

Hôm nay quả nhiên cũng như thế, lia nhanh một cái phía trước, cậu liền thấy Cố Phi đứng dưới cây nghênh đón đám người nhìn.

Khác với những lần trước, hôm nay Cố Phi không dựa vào cây, mà là đứng thẳng tắp.

""Thế nào!"" - Tưởng Thừa chen tách người bên cạnh ra, chạy tới bên cạnh Cố Phi, vỗ một cái lên cánh tay cậu ta.

""Cũng tốt, làm văn tôi cũng viết ào ào một mảng lớn"" - Cố Phi cười xoa xoa cánh tay - ""Tiếng Anh cậu tốt nhất, điểm tuyệt đối chệch đâu được?""

""Chệch không được"" - Tưởng Thừa cười nói - ""Có hai câu lúc tôi nộp bài thi còn có chút không rõ không biết rốt cuộc đúng hay sai, nhưng mà cũng tốt rồi.""

""Vậy mặc kệ cái này"" - Cố Phi lười biếng duỗi lưng - ""Lão Từ khẳng định ở bên ngoài chờ cậu, mắt cũng sắp trông mù rồi.""

""Không biết... Dịch Tĩnh thế nào, cậu ấy hôm nay có phải vẫn còn đi thi hay không?"" - Tưởng Thừa nói.

""Ừm, Chín Ngày nói cậu ấy vẫn muốn thi"" - Cố Phi thở dài - ""Cậu ấy rất cố chấp, với lại cũng không cam tâm thôi, dù sao cậu ấy với cậu không giống nhau, cậu ấy vẫn luôn là loại học sinh tốt chăm chỉ học tập.""

""Tôi cũng không chơi suốt nhé"" - Tưởng Thừa "chậc" một tiếng, nghĩ nghĩ lại cười cười - ""Aiii, có điều quả là không nỗ lực học tập như Dịch Tĩnh, tôi ngoại trừ thành tích, cũng không có thứ gì có thể được quy vào trong hồ sơ học sinh tốt.""

""Lời này ai nói?"" - Cố Phi nhìn cậu.

""Tôi..."" - Tưởng Thừa không nói tiếp nữa.

""Mỗi mặt của cậu đều rất tốt"" - Cố Phi nói - ""Mỗi một mặt, đều rất tốt, thành tích là mặt cuối cùng.""

""Thật muốn hôn cậu một miếng."" - Tưởng Thừa nói.

""Tôi cảm thấy lão Từ muốn hôn cậu trước rồi."" - Cố Phi nhìn phía trước.

""Tưởng Thừa! Tưởng Thừa!"" - Lão Từ cầm lấy quạt giấy ở trước cổng ra sức vẫy vẫy.

""Ôi chao! Tới đây!"" - Tưởng Thừa đáp một tiếng, có chút buồn cười mà tăng nhanh bước chân chạy qua.

""Thế nào! Tiếng Anh của em nhất định không có vấn đề, em rất giỏi a, thầy Lỗ nói em tuyệt đối điểm cao đấy!"" - Mắt lão Từ phát sáng dán chặt vào cậu.

""Rất tốt"" - Tưởng Thừa cười cười - ""Còn thật tốt, em tự mình cảm thấy rất chắc chắn.""

""Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Ôi chao, vậy thì tốt nha!"" - Lão Từ nói liên thanh, tay cầm quạt giấy cũng có chút run rẩy.

Tưởng Thừa mở rộng cánh tay: "Từ tổng, có muốn ôm một cái hay không?"

""Em không phải không để người đụng chạm sao"" - Lão Từ vẫn luôn nhớ tới điểm này, mỗi lần vỗ vai, vỗ cánh tay đều nhớ tới cậu nhảy ra - ""Vương Húc nói, đụng tới là muốn đánh người.""

Tưởng Thừa không nói gì, cười lên đi qua ôm lão Từ một cái: ""Cảm ơn, Từ tổng.""

""Ơ kìa! Đừng cảm ơn, đừng cảm ơn! Nên thế nên thế! Các em thi tốt, thầy mới vui mừng nhất, cái gì cũng thỏa mãn"" - Lão Từ có chút kích động mà vỗ lên lưng cậu - ""Đứa trẻ tốt!""

Lúc Tưởng Thừa vừa sắp buông thầy ấy ra, lão Từ chợt bưng lấy đầu của cậu, ở trên mặt cậu hôn "chẹp" một miếng: ""Đứa trẻ tốt!""

""Khỉ thật!"" - Tưởng Thừa nhảy dựng bắn ra phía sau ít nhất có thể có hơn một mét, đụng thẳng vào Cố Phi đứng phía sau cậu loạng choạng - ""Thầy chắc điên rồi Từ tổng!""

""Cao hứng, quá cao hứng rồi."" - Lão Từ cười ha ha nói.

""Em... thầy cách xa em chút!"" - Tưởng Thừa dùng tay chùi trên mặt - ""Thầy quả thật đủ rồi!""

""Các em đi xe ấy"" - Lão Từ cười chỉ chỉ một chiếc xe buýt lớn đỗ cạnh đường - ""Lát nữa đi thẳng về trường học, lĩnh báo khảo chỉ nam* rồi trở về nhà.""

*报考指南- Báo khảo chỉ nam: series hướng dẫn tuyển sinh đại học v.v...(2014)

Trên xe đã ngồi không ít học sinh của Tứ Trung, ồn ào ầm ĩ.

Trước lúc này, thi đại học chưa báo nguyện vọng gì, đều đang tán gẫu, một cửa này qua xong, phía sau là chết hay sống, trước tiên mặc kệ, vui sướng rồi nói sau, cũng có không ít người im lìm không dậy tiếng nhìn qua cửa sổ bên ngoài ngẩn người, còn có mấy người đỏ vành mắt, nhiều nhất là đang đối chiếu đáp án, một câu cho ra ba cái đáp án, từng người từng người đều có chút kinh hoàng.

""Cho nên nói lúc này thì không thể đối chiếu đáp án, so tới so lui cũng không thể quay lại trường thi sửa chữa nữa rồi"" - Tưởng Thừa ngồi xuống ở một hàng ghế cuối cùng - ""Ai biết là cậu thật sự sai hay là nhớ sai, nói không chừng là người khác nhớ sai, tự mình dọa chính mình.""

""Ừm, Thừa ca nói đúng."" - Cố Phi gật gật đầu.

""Cứ đối chiếu như thế, trước khi ra điểm, cả khi chơi cũng chơi không thoải mái"" - Tưởng Thừa nhỏ giọng nói - ""Tôi ngược lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp, lúc này cảm thấy trước tiên chơi đủ rồi nói sau.""

""Ừ đúng, Thừa ca nói đúng."" - Cố Phi tiếp tục gật đầu.

""Muốn ăn đòn đấy nhỉ?"" - Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

""Thừa ca muốn đánh cứ đánh, Thừa ca có lý, Thừa ca vạn tuế."" - Cố Phi nhìn cậu cười cười.

""Cậu chính là của nợ."" - Tưởng Thừa cười.

Trên mặt Cố Phi có chút mệt mỏi, tuy rằng nửa năm này, cậu cũng không đem tâm tư dùng ở trên ôn tập lắm, nhưng cũng dùng ở trên chăm sóc người khác ôn tập, lúc này đoán chừng dây thần kinh kéo căng cũng đột nhiên thả lỏng, có thể nhìn ra ngay là mệt mỏi tới rồi.

Tưởng Thừa lấn lấn tới bên cạnh cậu ta, ở giữa chân hai người nắm lấy tay cậu ta.

Tay của Cố Phi rất ấm, điều hòa trên xe mở không lớn lắm, cầm một lát thì lòng bàn tay ra mồ hôi rồi.

Trở về trường học, trở về trong phòng học, kiểu này rõ ràng rất quen thuộc mà lại bởi vì mấy ngày không có người ở trong đó liền cảm thấy trở nên có chút lạ lẫm, khiến mỗi một người đều có phần bùi ngùi.

Trong phòng học rất náo nhiệt, mọi người đều đang nói chuyện, Tưởng Thừa ngồi ở trên chỗ của mình, nhìn thấy trước mắt là những bạn học cùng một lớp hơn một năm nay, lại còn có nhiều người cậu không nhớ rõ tên.

Ngày trước chưa hề chú ý tới bọn họ, ngày hôm nay mới cảm giác những gương mặt này đều bỗng chốc xuất hiện ở trước mặt mình, thậm chí có phần nhìn không đủ.

Dịch Tĩnh không ở đây, nghe nói là thi xong Tiếng Anh liền được cha mẹ đón đi trở về nhà rồi, cũng không biết tình huống thế nào, Tưởng Thừa quay đầu nhìn nhìn Vương Húc bên cạnh.

Vương Húc cũng đang cùng người khác chém gió tung nóc, nhưng rõ ràng có chút không tập trung, hứng thú cũng không cao lắm.

Bên cạnh có người nhắc đến Dịch Tĩnh, bầu không khí vốn sục sôi ngất trời tức thì nguội xuống, lúc này tình tự của mỗi người đều trở nên mẫn cảm, một chút biến động nhỏ bé cũng sẽ bị phóng đại, huống chi là lớp trưởng vẫn luôn rất có uy tín ở trên lớp, mấy bạn nữ liền úp mặt trên bàn khóc lên.

Tưởng Thừa không có biểu tình gì, dựa ở trên lưng ghế, không biết cảm thụ của mình bây giờ là gì, không phân nổi, chỉ là luôn ở dưới bàn nắm lấy tay của Cố Phi.

Thời gian dài như vậy đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ngồi ở đây không có đọc sách, không có làm đề, không có viết ghi chép, chỉ có yên yên tĩnh tĩnh như vậy mà ngồi.

Lão Từ vào phòng học không biết nói một vài điều gì đó, Tưởng Thừa cũng không nghe rõ, chỉ nghe thấy một câu nói tối ngày mai liên hoan, hi vọng mọi người đúng giờ đều tới tham gia, hoạt động lần cuối cùng của cả lớp thời cấp ba.

""Aiii, ăn bữa cơm chia tay a."" - Có người nói một câu.

Tay Tưởng Thừa khẽ nhẹ run run, hai chữ này khiến trong ngực cậu chợt xiết lại một cái.

Phải đó, kết thúc rồi nhỉ.

Thời cấp ba đã kết thúc như thế rồi nhỉ, thậm chí cũng không kịp tinh tế cảm nhận, liền đi qua như vậy, lúc quay đầu lại lần nữa, thì cũng chỉ là hồi ức rồi đấy.

Mà một năm cuối cùng này, thậm chí đã bắt đầu có chút mờ nhạt.

Cố Phi có lẽ là cảm giác được, nắm lấy tay của cậu nhẹ nhàng niết niết, cậu quay đầu qua, Cố Phi nhìn cậu cười cười: ""Thật tốt nhỉ.""

""Hửm?"" - Tưởng Thừa có chút mù mờ nhìn cậu ta.

""Có thể vào thời gian cấp ba gặp được cậu."" - Cố Phi nói.

Tưởng Thừa hồi thần, cười cười: ""Đúng nhỉ, may mắn gặp được cậu.""

Lão Từ phát cho mỗi người một bản hướng dẫn, đại khái chính là đủ loại trường học để ghi danh và nội dung của loại chuyên ngành, Tưởng Thừa tiện tay lật lật lung tung lên.

Bây giờ nhìn thấy những chữ ở cùng một chỗ chi chít số này, cậu lại hơi hoa mắt, nhìn hơn một cái cũng không muốn nhìn, cũng nhìn không vô.

Nhưng mà không sao cả, trong đầu cậu vẫn luôn nhắm một vài trường học, phân ra rồi làm quyết định cuối cùng là được.

""Đi thôi"" - Cố Phi nói - ""Trở về.""

""Ừm"" - Tưởng Thừa đứng lên, lúc ra phòng học nghe thấy vài người đang bàn bạc muốn đi thăm Dịch Tĩnh, cậu thúc thúc Cố Phi - ""Chúng ta có phải nên đi thăm Dịch Tĩnh một chút hay không?""

""Tôi đi là được rồi"" - Cố Phi nói - ""Cậu... trước tiên không nên đi, qua khoảng thời gian này rồi nói sau đi.""

""Ồ."" - Tưởng Thừa đáp một tiếng.

""Lát nữa về trước rửa ráy tắm rửa, chỉnh đốn một chút, tối hôm nay tôi dẫn cậu đi ăn bữa ngon"" - Cố Phi nói - ""Tự do rồi, cậu muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cho dù đau bụng cũng không sợ sinh bệnh gì đó.""

""Mịa"" - Tưởng Thừa cười lên - ""Đáng lẽ lúc này tôi có rất nhiều thứ muốn ăn, cậu nói như vậy một cái, tôi bỗng nhiên liền không biết ăn cái gì.""

""Không vội, đi quảng trường trung tâm bên kia đi, ăn nhiều như thế, chúng ta từ từ dạo, nhìn thấy cái gì muốn ăn, thì vào ăn"" - Cố Phi cười cười - ""Tôi hôm nay cũng ăn thoải mái, tôi ăn đồ tự mình làm đã ăn đến mức mắc ói rồi.""

""Phải dẫn theo Nhị Miểu nhé"" - Tưởng Thừa nói - ""Nó cũng đã lâu chưa cùng ăn bữa ngon rồi.""

""Lần sau dẫn nó theo, hôm nay chỉ hai chúng ta"" - Cố Phi búng tay kêu một cái - ""Không cần bóng đèn, nó không chỉ là bóng đèn, công suất còn lớn.""

""Được thôi"" - Tưởng Thừa vừa cười vui vẻ vừa gật đầu, đi mấy bước chợt quay đầu một cái, trừng cậu ta - ""Cố Phi!""

""Ui?"" - Cố Phi vội vàng đáp một tiếng, nhìn cậu - ""Làm sao rồi?""

""Thì... lát nữa ấy mà, trở về rồi..."" - Lời nói Tưởng Thừa ra tới bên miệng rồi đột nhiên lại hơi ngại ngùng - ""Thì... việc ấy...""

""Trước tiên làm rồi lại ra ngoài đúng chứ?"" - Cố Phi hỏi.

""Tôi đệt"" - Tưởng Thừa nhìn cậu ta - ""Cậu làm sao không biết xấu hổ như vậy? Nói lưu loát như thế cũng quá không biết xấu hổ rồi đi!""

""... Ngày đó, có phải bên đường nói nghỉ hè cái gì cũng không làm chỉ làm tôi là cậu phải không hả?"" - Cố Phi cũng trừng cậu - ""Quay đầu lại, cậu liền giả vờ thuần khiết? Cậu mới không biết xấu hổ.""

""Không phải"" - Tưởng Thừa nghĩ một chút liền cười đến không ngừng được - ""Tôi lúc này là xấu hổ thật, hai chúng ta không phải rất lâu rồi không lăn lộn sao, đột nhiên nhớ tới một cái, liền có chút… ngại ngùng.""

""Cậu lát nữa nhất thiết đừng nói với tôi "xin cảm ơn", "đừng khách sáo" là được."" - Cố Phi nói.

""Ồ."" - Tưởng Thừa cố nín cười, gật gật đầu

Khoảng thời gian dài như vậy đến nay, đây là lần đầu tiên lúc Tưởng Thừa từ trường học đi về cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, trong đầu không có bất luận kiến thức nào, không có công thức, không có những năm tháng, không có địa hình địa mạo, không có từ đơn, ngữ pháp... Chỉ có Cố Phi.

Cổ, vai, xương quai xanh, cơ bụng, bắp đùi, cẳng chân, bờ mông!

A ha ha ha ha ha ha ha.

Lúc lên lầu, cậu quả thực không nhịn được, ở trên mông của Cố Phi bóp một phát.

""Ngay chỗ này"" - Cố Phi quay đầu nhìn cậu, lại chỉ cửa sổ hành lang hai bên - ""Đem cậu ném ra ngoài thậm chí không cần dùng tay, cậu tin không?""

""Tin"" - Tưởng Thừa nhảy ra từ bên cạnh cậu ta chạy đi lên, tiện tay lại ở trên eo cậu ta niết một cái - ""Nhưng mà cậu không nỡ, HA HA.""

""Bệnh thần kinh."" - Cố Phi nhỏ giọng nói một câu, theo ở phía sau cậu chạy lên lầu.

Vừa vào cửa, Tưởng Thừa đã quay người hất cánh tay một cái, đem áo trên người cởi sạch, nhào lên ôm lấy Cố Phi hôn một trận, lại đem cậu ta ấn lên ghế xô-pha một phát, tay duỗi vào trong áo vừa gãi vừa sờ.

""Ôi chao"" - Cố Phi cười đáp ứng cậu - ""Đồ điều khiển từ xa cấn sau lưng tôi rồi, chờ...""

Tưởng Thừa không để ý cậu ta, vùi trong chỗ lõm vai cậu ta cọ đã một hồi.

Cố Phi đem bộ điều khiển từ xa quăng ra, ném tới trên bàn trà, lúc ôm chặt cậu, cậu đột nhiên chống vào ghế xô-pha ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn chằm chằm Cố Phi.

""Làm sao thế?"" - Cố Phi vuốt ve quai hàm cậu.

""Cậu làm sao nóng thế này?"" - Tưởng Thừa sờ sờ trên người cậu ta, nóng hầm hập.

""Hưng phấn đấy"" - Cố Phi đẩy đẩy hông - ""Hưng phấn một cái liền...""

""Cậu phát sốt rồi"" - Tưởng Thừa cúi đầu đem môi dán vào trên trán cậu ta, sau đó giật mình ngẩng đầu lên - ""Tôi đệt! Tôi đã nói làm sao tay cậu cứ nóng như thế cơ! Nhiệt kế đâu!""

Cố Phi một phát kéo Tưởng Thừa đang định đứng dậy: ""Thừa ca, Thừa ca, đừng lạc đề.""

""Lạc ông nội cậu"" - Tưởng thừa mở tay cậu ta ra đứng lên, ở trong ngăn kéo bàn trà lục ra nhiệt kế điện tử mà trước đó Cố Phi mua để giám sát tình trạng thân thể của cậu trong thời kỳ ôn tập, chạm vào trán Cố Phi đo thử, tiếp đó liền ngẩn ra - ""Tôi đệt, 38 độ!""

""Ừm, 38 độ... có thể làm được"" - Cố Phi cười - ""Với lại cái đồ điện tử này ấy, cái đó không chuẩn.""

""Phắn đi"" - Tưởng Thừa nhíu mày, cậu không biết vì sao Cố Phi lại đột nhiên phát sốt, trong lòng bỗng nhiên nhiên vừa sốt ruột vừa đau lòng - ""Cậu là cảm lạnh rồi? Hay là...""

Cậu đối với Cố Phi lại liên tục đo mấy lần, đều là hơn 38 độ chút.

""Tôi không sao"" - Cố Phi ngồi lên, xoa xoa mặt cậu - ""Thật đấy, tôi thậm chí không có cảm giác gì.""

""Thả cái rắm trong não cậu!"" - Tưởng Thừa trừng cậu ta, tay của Cố Phi nóng hầm hập, lần này cảm giác quả thực rõ ràng hơn nhiều - ""Tôi đã nói cậu từ lúc thi xong vẫn cứ không làm sao quá hưng phấn cơ! Cậu sớm đã khó chịu rồi, cậu chính là không nói với tôi đúng chứ!""

""Aiii..."" - Cố Phi cười thở dài.

""Đi bệnh viện"" - Tưởng Thừa cầm lấy tay của cậu ta lôi kéo - ""Nhanh lên.""

""Ngủ một giấc thì tốt rồi, thật đó"" - Cố Phi không nhúc nhích, cuối cùng mới nhẹ giọng nói một câu - ""Tôi bây giờ sức khỏe không sao, không muốn di chuyển.""

Tưởng Thừa liền cảm thấy trong ngực đau đớn từng cơn, đau đến mức cay mắt rồi.

Có lẽ là vừa mới trải qua loại chuyện lớn thi đại học xong, cậu cho dù coi như là học bá siêu cấp, lúc này tình tự cũng rất không ổn định...

Cậu ôm chặt lấy Cố Phi, sít sao ôm lấy cậu ta, lúc đụng tới thân thể của Cố Phi nóng hổi, tay cũng run rẩy.

Chỉ cảm thấy đau lòng đến lạnh run.

Nước mắt cứ như thế, một chút cũng không chịu khống chế mà tuôn ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương