Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!
-
Chương 37: Phiên ngoại 1: Cuộc đời mới (8) - End
"Sao chứ?" Quách Khải đang tỏ tình với cô sao?
"Anh rất thích em, em có thể làm bạn gái anh được không?"
Huyết Vũ siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ dâng lên nhanh chóng, cả sự bồn chồn lo lắng cũng đang không kiềm chế được.
Nếu cô đồng ý thì sao? Cô sẽ sống bên cạnh tên này suốt đời, chăm sóc cho hắn, vui cười bên hắn sao?
Không, đó không phải là viễn cảnh mà Huyết Vũ muốn!
Nghĩ đến điều đó khiến hắn gần như phát điên, còn khó chịu hơn cả lúc trông thấy Vân Khê và Tần Khiêm ở bên nhau nữa!
Thì ra từ lâu Lạc Vũ đã có một vị trí không nhỏ trong lòng hắn. Chỉ là hắn muốn cố chấp giữ lại hình ảnh của Vân Khê trong tâm trí mình mà thôi.
Hắn đã trải qua cảm giác mất đi người mình yêu một lần rồi, hắn không muốn lại vụt mất một lần nữa!
"Dừng lại!"
"Huyết Vũ, anh lại làm gì ở đây vậy?"
Tâm trạng Lạc Vũ đang rất nặng nề, tại sao hắn không chịu để cô yên, cô đã muốn quên đi hắn thì hắn lại cứ xuất hiện trước mặt cô!
"Tôi tới... để giải đáp thắc mắc của em."
"Giải đáp thắc mắc?"
"Em nói không hiểu tại sao tôi lại chạy tới nơi này, làm những hành động kỳ quái. Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết! Tôi chạy đến đây là để tìm em, tôi cảm giác thật trống trãi nếu không có em ở bên cạnh, thật lạnh lẽo nếu không cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ em. Tôi ôm em vì không muốn em đi. Đời tôi trải qua nhiều biến cố khiến trái tim tôi như chết lặng, cho nên tôi không thể mang nhiều cảm xúc với người xa lạ."
"Cô gái kia chỉ đơn giản giống một người tôi đã yêu trong quá khứ, nhưng cô ta chỉ đơn giản là giống thôi, tôi bị cuốn hút chỉ bởi vì những hình ảnh trong quá khứ. Lúc đó tôi lại chẳng nhận ra em quan trọng với tôi thế nào, chẳng nhận ra thật chất tôi đã buông tay với mối tình kia rồi..."
Lạc Vũ cứ đứng chôn chân nơi đó, mỗi khi nghe Huyết Vũ nói thêm một câu thì tim cô lại nhảy lên nhanh hơn. Hắn nói nhiều như thế để làm gì chứ?
"Lạc Vũ, em có thể nào... có thể nào trở về sống cùng tôi như trước kia không?"
Huyết Vũ hắn thề chưa bao giờ bản thân nói nhiều như thế, cũng chưa bao giờ đứng trước một người con gái mà tim đập nhanh như thế.
Đối với Vân Khê hắn chỉ là có cảm giác mãnh liệt muốn chiếm hữu, còn cô thì khác, cô khiến hắn muốn bảo vệ, muốn ôm vào lòng và cô cũng cho hắn cảm giác yêu thương ấm áp mà từ trước đến nay hắn không có được.
"Tại sao tôi phải sống cùng anh như trước kia chứ? Anh hãy cho tôi một đáp án đi!"
Lạc Vũ cúi thấp đầu, khuôn mặt của cô bắt đầu đỏ lên.
Huyết Vũ siết chặt bả vai của cô, khuôn mặt bắt đầu căng thẳng.
Nhưng rồi nó trở nên kiên định, đôi mắt chân thành nhìn thẳng vào cô:
"Vì tôi yêu em, em có thể... lại yêu tôi không?"
Trong giây phút Huyết Vũ đang hồi hộp chờ câu trả lời của Lạc Vũ thì cô bất chợt cười rộ lên, ôm chặt vòng ngực của Huyết Vũ.
Cô đã từng ước được ôm chặt lấy hắn như thế này, rốt cuộc cũng đã làm được.
"Huyết Vũ, em cũng yêu anh!"
Huyết Vũ mỉm cười ôm lấy cô, cũng đã lâu rồi hắn không cười thế này.
Ở một góc nào đó có một chàng trai cũng đang đứng mỉm cười, có điều nụ cười ấy mang chút đau khổ, nhưng hắn mừng cho cô. Tình đầu của hắn lại kết thúc trống vắng thế này đây.
----------------------
"Chú... mau... bế bế!"
Một bé con hai tay hai chân mũm mỉm chạy tới, khuôn mặt bé gái tròn tròn mềm mềm đáng yêu vô cùng, Quách Khải không nhịn được nựng má nó một cái sau đó bế lên.
"Tiểu Song của chú thật đáng yêu, sau này nhất định phải làm con dâu của chú đấy!"
Bé Huyết Song chẳng hiểu gì, nhưng mà vẫn nhoẻn miệng cười làm lộ ra cái răng nhỏ chưa mọc hết.
Quách Khải lại nựng má bé một cái nữa, sau đó đưa mắt nhìn hai vợ chồng đang nắm tay nhau ngồi ở bãi cát xa xa kia. Thật là, có con rồi mà còn tình tứ như thế! Hắn làm phước trông đứa bé đáng yêu này vậy.
Huyết Vũ đang tâm tình với vợ nhưng lâu lâu vẫn đưa mắt nhìn về phía con gái mình.
Huyết Song là đứa con gái đầu lòng của hắn và Lạc Vũ. Bé con là một đứa bé đáng yêu, chỉ cần nhìn thấy bé cười là trái tim Huyết Vũ như tan chảy.
Con bé giống hệt Lạc Vũ, hay cười lại hay thích ê a một mình, mấy tuần nay đã bắt đầu biết nói chuyện.
"Đang nghĩ gì thế?"
"Cám ơn em Vũ Nhi."
Lạc Vũ khó hiểu:
"Sao tự nhiên cám ơn em?"
Huyết Vũ không nói gì, chỉ cười rồi hôn nhẹ lên trán vợ mình...
Lạc Vũ, cám ơn em đã khiến trái tim anh đập lại thêm lần nữa.
"Anh rất thích em, em có thể làm bạn gái anh được không?"
Huyết Vũ siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ dâng lên nhanh chóng, cả sự bồn chồn lo lắng cũng đang không kiềm chế được.
Nếu cô đồng ý thì sao? Cô sẽ sống bên cạnh tên này suốt đời, chăm sóc cho hắn, vui cười bên hắn sao?
Không, đó không phải là viễn cảnh mà Huyết Vũ muốn!
Nghĩ đến điều đó khiến hắn gần như phát điên, còn khó chịu hơn cả lúc trông thấy Vân Khê và Tần Khiêm ở bên nhau nữa!
Thì ra từ lâu Lạc Vũ đã có một vị trí không nhỏ trong lòng hắn. Chỉ là hắn muốn cố chấp giữ lại hình ảnh của Vân Khê trong tâm trí mình mà thôi.
Hắn đã trải qua cảm giác mất đi người mình yêu một lần rồi, hắn không muốn lại vụt mất một lần nữa!
"Dừng lại!"
"Huyết Vũ, anh lại làm gì ở đây vậy?"
Tâm trạng Lạc Vũ đang rất nặng nề, tại sao hắn không chịu để cô yên, cô đã muốn quên đi hắn thì hắn lại cứ xuất hiện trước mặt cô!
"Tôi tới... để giải đáp thắc mắc của em."
"Giải đáp thắc mắc?"
"Em nói không hiểu tại sao tôi lại chạy tới nơi này, làm những hành động kỳ quái. Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết! Tôi chạy đến đây là để tìm em, tôi cảm giác thật trống trãi nếu không có em ở bên cạnh, thật lạnh lẽo nếu không cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ em. Tôi ôm em vì không muốn em đi. Đời tôi trải qua nhiều biến cố khiến trái tim tôi như chết lặng, cho nên tôi không thể mang nhiều cảm xúc với người xa lạ."
"Cô gái kia chỉ đơn giản giống một người tôi đã yêu trong quá khứ, nhưng cô ta chỉ đơn giản là giống thôi, tôi bị cuốn hút chỉ bởi vì những hình ảnh trong quá khứ. Lúc đó tôi lại chẳng nhận ra em quan trọng với tôi thế nào, chẳng nhận ra thật chất tôi đã buông tay với mối tình kia rồi..."
Lạc Vũ cứ đứng chôn chân nơi đó, mỗi khi nghe Huyết Vũ nói thêm một câu thì tim cô lại nhảy lên nhanh hơn. Hắn nói nhiều như thế để làm gì chứ?
"Lạc Vũ, em có thể nào... có thể nào trở về sống cùng tôi như trước kia không?"
Huyết Vũ hắn thề chưa bao giờ bản thân nói nhiều như thế, cũng chưa bao giờ đứng trước một người con gái mà tim đập nhanh như thế.
Đối với Vân Khê hắn chỉ là có cảm giác mãnh liệt muốn chiếm hữu, còn cô thì khác, cô khiến hắn muốn bảo vệ, muốn ôm vào lòng và cô cũng cho hắn cảm giác yêu thương ấm áp mà từ trước đến nay hắn không có được.
"Tại sao tôi phải sống cùng anh như trước kia chứ? Anh hãy cho tôi một đáp án đi!"
Lạc Vũ cúi thấp đầu, khuôn mặt của cô bắt đầu đỏ lên.
Huyết Vũ siết chặt bả vai của cô, khuôn mặt bắt đầu căng thẳng.
Nhưng rồi nó trở nên kiên định, đôi mắt chân thành nhìn thẳng vào cô:
"Vì tôi yêu em, em có thể... lại yêu tôi không?"
Trong giây phút Huyết Vũ đang hồi hộp chờ câu trả lời của Lạc Vũ thì cô bất chợt cười rộ lên, ôm chặt vòng ngực của Huyết Vũ.
Cô đã từng ước được ôm chặt lấy hắn như thế này, rốt cuộc cũng đã làm được.
"Huyết Vũ, em cũng yêu anh!"
Huyết Vũ mỉm cười ôm lấy cô, cũng đã lâu rồi hắn không cười thế này.
Ở một góc nào đó có một chàng trai cũng đang đứng mỉm cười, có điều nụ cười ấy mang chút đau khổ, nhưng hắn mừng cho cô. Tình đầu của hắn lại kết thúc trống vắng thế này đây.
----------------------
"Chú... mau... bế bế!"
Một bé con hai tay hai chân mũm mỉm chạy tới, khuôn mặt bé gái tròn tròn mềm mềm đáng yêu vô cùng, Quách Khải không nhịn được nựng má nó một cái sau đó bế lên.
"Tiểu Song của chú thật đáng yêu, sau này nhất định phải làm con dâu của chú đấy!"
Bé Huyết Song chẳng hiểu gì, nhưng mà vẫn nhoẻn miệng cười làm lộ ra cái răng nhỏ chưa mọc hết.
Quách Khải lại nựng má bé một cái nữa, sau đó đưa mắt nhìn hai vợ chồng đang nắm tay nhau ngồi ở bãi cát xa xa kia. Thật là, có con rồi mà còn tình tứ như thế! Hắn làm phước trông đứa bé đáng yêu này vậy.
Huyết Vũ đang tâm tình với vợ nhưng lâu lâu vẫn đưa mắt nhìn về phía con gái mình.
Huyết Song là đứa con gái đầu lòng của hắn và Lạc Vũ. Bé con là một đứa bé đáng yêu, chỉ cần nhìn thấy bé cười là trái tim Huyết Vũ như tan chảy.
Con bé giống hệt Lạc Vũ, hay cười lại hay thích ê a một mình, mấy tuần nay đã bắt đầu biết nói chuyện.
"Đang nghĩ gì thế?"
"Cám ơn em Vũ Nhi."
Lạc Vũ khó hiểu:
"Sao tự nhiên cám ơn em?"
Huyết Vũ không nói gì, chỉ cười rồi hôn nhẹ lên trán vợ mình...
Lạc Vũ, cám ơn em đã khiến trái tim anh đập lại thêm lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook