Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!
-
Chương 10
Rất mong các bạn vote cả 3 chương mình up. Tại vì đây là cảnh H nếu viết nửa chừng mà ngừng lại chắc các bạn sẽ rủa mình đến tội nghiệp mình luôn=))
Nhưng theo mình nhìn lượt view và vote khi đăng nhiều chương, thì... chỉ có chương cuối mới nhiều view, nhiều vote... Nên rất ít khi nào mình đăng nhiều chương mà không có cảnh H trong đó.
Rất cám ơn các bạn!
-------------------
Vân Khê ngay lập tức cảm thấy như có một cỗ áp lực vây quanh mình, rất cường hãn, rất lạnh lẽo, khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Đôi mắt Tần Khiêm hiện tại chỉ còn là phẫn nộ, cô không cảm nhận được một chút gì gọi là bình tĩnh ở hắn!
"Tần... Tần Khiêm! Thật sự.... xin lỗi anh! Tôi không nghĩ là lại khiến anh tức giận như vậy!" Vân Khê biết, bây giờ cần phải xoa dịu hắn trước, nếu chống đối hắn không phải là cách hay.
Tần Khiêm biểu cảm vẫn lạnh nhạt, đôi mắt Tần Khiêm theo Vân Khê cảm nhận là phẫn nộ, nhưng thật chất nó còn mang theo dục vọng không thể kiểm xoát!
Tần Khiêm đã cởi xong quần áo của mình, để lộ cơ thể nam tính màu đồng, bắp thịt săn chắc thể hiện sự mạnh mẽ cùng sự cuốn hút của người đàn ông. Tuy nhiên, Vân Khê hiện tại không rãnh rỗi nghĩ đến những điều đó, hắn đang đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt của cô. Các ngón tay không dùng lực, chỉ đơn giản là vuốt ve, nhưng thật khiến cô khó thở.
"Sợ?" Tần Khiêm bây giờ mới mở miệng, khóe miệng hơi lộ ý cười, giọng nói không rõ mang cảm xúc gì.
Vân Khê vẫn nhìn hắn, có lẽ là đang thăm dò suy nghĩ và hành động của hắn, cũng không trả lời. Hơi thở cô hơi nặng nề, dù cô không nói ra nhưng Tần Khiêm cảm nhận rõ ràng điều đó. Khóe miệng hắn càng cong hơn nữa:
"Không cần phải sợ!" Tần Khiêm vừa nói vừa nâng cằm cô lên, Vân Khê vẫn không thôi nhìn hắn, đến khi môi cô có cảm giác ẩm ướt, cô mới phát hiện, Tần Khiêm là đang hôn cô!
Lúc đầu còn ôn nhu, đến khi Vân Khê nhận ra và muốn vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn này, Tần Khiêm mới bắt đầu đưa lưỡi vào sâu hơn nữa, chốc lát lại cắn mạnh môi cô, máu tươi bắt đầu chảy ra, có điều, máu tươi càng làm Tần Khiêm thích thú. Hai cánh tay chế trụ cả người cô lại, lực đạo tương đối mạnh, Vân Khê dù từ nhỏ thân thể khỏe mạnh cùng võ đạo không tồi, vẫn bị hắn làm cho yếu thế.
Đợi đến khi hắn rời hai tay khỏi người cô là lúc quần áo cô bị xé rách không thương tiếc.
"Tần Khiêm!" Vân Khê tức giận trừng mắt với hắn, cũng không màng đến đôi môi bị cắn đến chảy máu, hai tay che lại thân thể mình. Mặc dù... trước ngực cô là được quấn mấy lớp vải trắng.
Tần Khiêm hai mắt tối sầm, một tay kéo mạnh hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay nhanh chóng xé toang mấy lớp vải trắng cản trở...
"Đừng! Tần Khiêm!" Vân Khê khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, cũng có thể là do xấu hổ, nơi đó là nơi yếu ớt nhất của cô!
"Băng quấn ngực? Dù như thế nhưng nhìn vào, em vẫn lồi lõm rõ ràng!" Lần trước lúc trên xe hơi, hắn đã biết nơi này của cô rất thỏa mãn hắn, nhưng nó lại bị lớp vải ấy xiết chặt, thiết nghĩ là cô muốn che đậy sự hấp dẫn của mình!
Ngực cô to thật! Cơ hồ còn lớn hơn tay hắn! Tần Khiêm nhịn không được mà đưa tay xoa nắn một bên ngực. Cảm giác mềm mại lại đàn hồi, hắn thật không muốn rời khỏi nó, tay kia đang giữ hai tay cô cũng thả ra, mà đưa xuống trấn giữ một bên còn lại.
Cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến khiến hắn hứng khởi, hai tay xoa nắn có quy luật, như là đang thưởng thức, như là đang nâng niu, mặc cho Vân Khê đang cố gắng đẩy hắn ra, hai bàn tay vẫn như cũ mân mê nơi đầy đặn của cô.
"Đừng!" Vân Khê lần đầu bị khi dễ, vừa tức giận, vừa không khống chế được cảm giác kì lạ này, sức lực cũng yếu dần đi. Đây là lần đầu tiên cô thấy mình yếu ớt như vậy. Tần Khiêm! Hắn là khắc tinh của cô! Là kẻ minh chứng cho sự yếu đuối tận sâu trong cô!
"Đừng nháo!" Tần Khiêm lại giữ chặt hai tay cô, chân cô lại bị hai chân như gọng sắt của hắn khóa chặt, không thể cựa quậy. Giọng nói vẫn trầm thấp, không có vẻ gì là ôn nhu khi được thỏa mãn đôi chút.
"Buông ra.... Aa..." Vân Khê hoảng sợ vì tiếng kêu phát ra từ miệng mình, ngay lập tức cắn chặt môi mình, không cho bản thân vì hắn mà rên rĩ.
Đôi ngực của cô, một bên vẫn bị hắn bóp chặt, một bên thì bị đôi môi của hắn mút mát, hết đưa lưỡi liếm vòng nhũ hoa, lại mút nhẹ đỉnh đầu của nó, khiến nó nhanh chóng căng cứng, cao vút ngạo nghễ....
Bên dưới của hắn đã có phản ứng từ lúc nào, đây là lần đầu tiên hắn khao khát được chiếm hữu, được đâm sâu vào một người phụ nữ như thế!
Hai mắt Tần Khiêm lúc này đỏ ngầu, Vân Khê có chút sợ hãi, sợ hắn mất kiểm soát! Nhưng cô lại không biết rằng, ngay từ đầu, hắn đã mất kiểm soát với cô rồi!
Nhưng theo mình nhìn lượt view và vote khi đăng nhiều chương, thì... chỉ có chương cuối mới nhiều view, nhiều vote... Nên rất ít khi nào mình đăng nhiều chương mà không có cảnh H trong đó.
Rất cám ơn các bạn!
-------------------
Vân Khê ngay lập tức cảm thấy như có một cỗ áp lực vây quanh mình, rất cường hãn, rất lạnh lẽo, khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Đôi mắt Tần Khiêm hiện tại chỉ còn là phẫn nộ, cô không cảm nhận được một chút gì gọi là bình tĩnh ở hắn!
"Tần... Tần Khiêm! Thật sự.... xin lỗi anh! Tôi không nghĩ là lại khiến anh tức giận như vậy!" Vân Khê biết, bây giờ cần phải xoa dịu hắn trước, nếu chống đối hắn không phải là cách hay.
Tần Khiêm biểu cảm vẫn lạnh nhạt, đôi mắt Tần Khiêm theo Vân Khê cảm nhận là phẫn nộ, nhưng thật chất nó còn mang theo dục vọng không thể kiểm xoát!
Tần Khiêm đã cởi xong quần áo của mình, để lộ cơ thể nam tính màu đồng, bắp thịt săn chắc thể hiện sự mạnh mẽ cùng sự cuốn hút của người đàn ông. Tuy nhiên, Vân Khê hiện tại không rãnh rỗi nghĩ đến những điều đó, hắn đang đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt của cô. Các ngón tay không dùng lực, chỉ đơn giản là vuốt ve, nhưng thật khiến cô khó thở.
"Sợ?" Tần Khiêm bây giờ mới mở miệng, khóe miệng hơi lộ ý cười, giọng nói không rõ mang cảm xúc gì.
Vân Khê vẫn nhìn hắn, có lẽ là đang thăm dò suy nghĩ và hành động của hắn, cũng không trả lời. Hơi thở cô hơi nặng nề, dù cô không nói ra nhưng Tần Khiêm cảm nhận rõ ràng điều đó. Khóe miệng hắn càng cong hơn nữa:
"Không cần phải sợ!" Tần Khiêm vừa nói vừa nâng cằm cô lên, Vân Khê vẫn không thôi nhìn hắn, đến khi môi cô có cảm giác ẩm ướt, cô mới phát hiện, Tần Khiêm là đang hôn cô!
Lúc đầu còn ôn nhu, đến khi Vân Khê nhận ra và muốn vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn này, Tần Khiêm mới bắt đầu đưa lưỡi vào sâu hơn nữa, chốc lát lại cắn mạnh môi cô, máu tươi bắt đầu chảy ra, có điều, máu tươi càng làm Tần Khiêm thích thú. Hai cánh tay chế trụ cả người cô lại, lực đạo tương đối mạnh, Vân Khê dù từ nhỏ thân thể khỏe mạnh cùng võ đạo không tồi, vẫn bị hắn làm cho yếu thế.
Đợi đến khi hắn rời hai tay khỏi người cô là lúc quần áo cô bị xé rách không thương tiếc.
"Tần Khiêm!" Vân Khê tức giận trừng mắt với hắn, cũng không màng đến đôi môi bị cắn đến chảy máu, hai tay che lại thân thể mình. Mặc dù... trước ngực cô là được quấn mấy lớp vải trắng.
Tần Khiêm hai mắt tối sầm, một tay kéo mạnh hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay nhanh chóng xé toang mấy lớp vải trắng cản trở...
"Đừng! Tần Khiêm!" Vân Khê khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, cũng có thể là do xấu hổ, nơi đó là nơi yếu ớt nhất của cô!
"Băng quấn ngực? Dù như thế nhưng nhìn vào, em vẫn lồi lõm rõ ràng!" Lần trước lúc trên xe hơi, hắn đã biết nơi này của cô rất thỏa mãn hắn, nhưng nó lại bị lớp vải ấy xiết chặt, thiết nghĩ là cô muốn che đậy sự hấp dẫn của mình!
Ngực cô to thật! Cơ hồ còn lớn hơn tay hắn! Tần Khiêm nhịn không được mà đưa tay xoa nắn một bên ngực. Cảm giác mềm mại lại đàn hồi, hắn thật không muốn rời khỏi nó, tay kia đang giữ hai tay cô cũng thả ra, mà đưa xuống trấn giữ một bên còn lại.
Cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến khiến hắn hứng khởi, hai tay xoa nắn có quy luật, như là đang thưởng thức, như là đang nâng niu, mặc cho Vân Khê đang cố gắng đẩy hắn ra, hai bàn tay vẫn như cũ mân mê nơi đầy đặn của cô.
"Đừng!" Vân Khê lần đầu bị khi dễ, vừa tức giận, vừa không khống chế được cảm giác kì lạ này, sức lực cũng yếu dần đi. Đây là lần đầu tiên cô thấy mình yếu ớt như vậy. Tần Khiêm! Hắn là khắc tinh của cô! Là kẻ minh chứng cho sự yếu đuối tận sâu trong cô!
"Đừng nháo!" Tần Khiêm lại giữ chặt hai tay cô, chân cô lại bị hai chân như gọng sắt của hắn khóa chặt, không thể cựa quậy. Giọng nói vẫn trầm thấp, không có vẻ gì là ôn nhu khi được thỏa mãn đôi chút.
"Buông ra.... Aa..." Vân Khê hoảng sợ vì tiếng kêu phát ra từ miệng mình, ngay lập tức cắn chặt môi mình, không cho bản thân vì hắn mà rên rĩ.
Đôi ngực của cô, một bên vẫn bị hắn bóp chặt, một bên thì bị đôi môi của hắn mút mát, hết đưa lưỡi liếm vòng nhũ hoa, lại mút nhẹ đỉnh đầu của nó, khiến nó nhanh chóng căng cứng, cao vút ngạo nghễ....
Bên dưới của hắn đã có phản ứng từ lúc nào, đây là lần đầu tiên hắn khao khát được chiếm hữu, được đâm sâu vào một người phụ nữ như thế!
Hai mắt Tần Khiêm lúc này đỏ ngầu, Vân Khê có chút sợ hãi, sợ hắn mất kiểm soát! Nhưng cô lại không biết rằng, ngay từ đầu, hắn đã mất kiểm soát với cô rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook