Ngân Thỏ Kỳ Duyên
-
Chương 75: Say mê mùi thơm đến tận cùng (3)
Say mê mùi thơm đến tận cùng (3)
“Đại nhân, Tà thật không hiểu, ngài sai ta hạ phàm chỉ vì một cô gái sao?”
Tiểu Cầu Nhi rời Hồng Nghê đi không lâu, ta liền mượn pháp khí tùy thân của Cửu Vĩ Yêu hồ Cơ Vũ, thành công giải thoát cho Thực Mộng Heo Vòi Tà ra khỏi hàn băng vạn năm. Ấn nguyền rủa của tộc giao long luôn có uy lực mạnh nhất trong tộc, vì thế ta không để ý xem hắn có phản bội ta không, phản bội thì phải chết, hắn xác nhận là biết.
“Ngươi không hiểu đâu” Ta không thích Tà cười cười, cả hắn cũng không bỏ qua thực lực.
“Vâng, đại nhân” Nói chuyện với người thông minh chưa bao giờ tốn sức, hắn lại không hỏi lại, chỉ cúi người hành lễ, rồi lập tức biến mất trước mắt ta.
Ta muốn biết, không ở bên cạnh ta, nàng có kết quả thế nào…
“Yêu nghiệt, mau tỉnh lại, trong hoa viên Hoa Quế nở rồi, để bọn người hầu làm bánh Quế Hoa ăn đi” Nụ cười ngây ngô, giọng nói quen thuộc, kèm theo cái giọng không rời được từ ăn ấy. Ta theo bản năng đưa tay ra, xấu lắm trợn mắt. Chỉ là cái chụp này bị hụt, đâu còn tiếng cười ngây ngốc ấy, đâu còn bóng hình của nàng, đều là mộng. Bên gối đã trống trơn mấy năm, phải là quên, trái tim lại bị đau đớn ăn mòn, cứ như bị khoét đi một miếng, đau triệt nội tâm.
Lại qua vài năm, tộc Lộc Thục thế gian phái sứ giả tới, nói là đã tìm được người ta muốn tìm, dĩ nhiên người đó là tộc trưởng lão Bàn Long, cuối cùng họ không có cách nào tự ra tay.
“Minh Nguyệt, ngươi theo ta hạ phàm. Thanh Phong, ngươi tự mình đi liên lạc với Tứ điện hạ tộc Phụ Hý, nếu hắn có thể làm như hắn nói, thuyết phục tộc Bồ Lao liên thủ cùng tộc ta, nói vậy chắc hắn sẽ biết, sắc trời này đã muốn thay đổi, để hắn sớm đi chuẩn bị đi thôi” Ta nhìn tám phương đại lục này bầu trời trong vắt vĩnh viễn không đổi, khẽ nhếch môi lên.
Hạ phàm, đi thẳng tới tộc Bàn Long ở Đông Hải. Thân là Long Tộc mạt chờ, tộc trưởng tộc Bàn Long có vẻ hiểu mình vài phần, vứt bỏ một người bảo toàn cả tộc, vì thế ta rất nhanh đã gặp được người cần gặp, Cha của Quá Nhi, là một trong phần đông trưởng lão của tộc Bàn Long.
Nam tử trước mắt dù không hiểu vì sao ta tới, nhưng cũng không biểu hiện vẻ hoảng loạn dao động. Ta cười cười, đuổi Minh Nguyệt đi, lúc này mới mở lời, “Vị Trưởng lão này có biết vì sao Huyền Mặc lại đến không?”
“Tại hạ không biết” Quá Nhi và hắn quả thật khá giống nhau, chẳng qua hắn là cha, hắn không hợp. Cũng chính bởi nguyên nhân này, ta sẽ chẳng chút lưu tình với hắn chút nào.
“Ha ha, vậy Huyền Mặc chỉ điểm cho ngài chút vậy. Phu nhân Huyền Mặc từng nhặt được một Tù Bò mắt tím bị vứt bỏ, Huyền Mặc thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn, nên khéo thi pháp trợ nó biến hình” Ta dừng chút cũng thấy rõ biểu hiện biến hóa của hắn, rất kinh ngạc và cũng hối hận, có lẽ còn có chút thống khổ, “Thật khéo chính là đứa bé này lại khá giống ngài, ngài nói chút xem, trên đời này có thật có việc trùng hợp thế không”
Trưởng lão Long Tộc kia nghĩ tới cũng hiểu, hắn cười khổ ngẩng đầu, trong mắt hiểu rõ hoàn toàn, “Tộc trưởng vì sao mà đến, tại hạ đã rõ hết, mong rằng tộc trưởng đối xử tử tế với con ta” Nói xong hắn đem pháp lực toàn thân tụ trong lòng bàn tay, hướng lên đỉnh đầu mình chụp xuống. Ta hừ lạnh một cái, xoay người rời khỏi Đông Hải.
Đây chỉ là bắt đầu kế hoạch, ta bảo Thanh Phong châm ngòi quan hệ giữa tộc Phượng Hoàng và tộc Bồ Lao, rồi lập tức dẫn quái vật trong động tiến công ta Cánh Đồng Tuyết Hoang gần tộc Tù Bò nhất. Phụ Hý Vương Vân Tuyền dù nghĩ phái binh viện trợ, cũng bởi ông ta có người con trai thứ tư Vân Nhị phản bội nên hết cách phân thân. Vì thế, rất nhẹ nhàng, cả tộc Tù Bò liền bại dưới thuộc hạ tộc giao long ta.
Tiếng chửi rủa sắp chết cùng tiếng cầu xin tha thứ cứ vang lên chung quanh, sôi trào khiến người ta hưng phấn. Ta từ trên không nghễ ngạo nhìn xuống cảnh đẹp giết chóc bên dưới, ta biết máu giao long trong các tộc người đang kêu gào, đó là khát vọng bản năng đấu tranh.
Mà Tà trở về nói cho ta biết, nàng đã trở lại, đi cùng nàng dĩ nhiên còn có Vân Cảnh. Tiểu Cầu Nhi, con sẽ giúp ai đây? Không thể nghi ngờ, con lại đứng ở bên hắn, Huyền Mặc cuối cùng lại cô độc mà chiến.
Lại là mộng, cam kết không đi, cũng mỗi lần tỉnh mộng lại đổi lại nỗi đau chết lặng. Chỉ là lúc này mộng lại quá chân thật, cảm xúc kề cận thân thiết của da thịt, mùi thơm thoang thoảng thơm ngát quen thuộc, ta mở mắt ra, có vẻ dè dặt cẩn trọng, “Nói cho ta biết, đây không phải là mơ”
Trên mặt truyền tới cơn đau nói cho ta biết quả thật không phải mộng, ta vốn nên để nàng rời đi, cũng vui sướng giờ khắc này được gặp lại. Ông trời vẫn hậu đãi ta…
“Không đi, không bao giờ đi nữa. Ta nguyện cả đời ở bên huynh” Tiểu Cầu nhi nói lời này mang theo vẻ bất đắc dĩ, lòng ta nháy mắt lạnh xuống, chủ động tới tìm ta lại là vì hắn.
“Nàng vì hắn, cam nguyện ở bên cạnh ta cả đời ư?” Vừa mở miệng, ta đã hối hận, chỉ là ghen tị trong lòng với tên kia trong tức khắc đốt cháy ta, khiến cho ta hận không thể đem nàng vĩnh viễn cột chặt bên mình, cho dù có phải rớt xuống địa ngục.
Nàng không đáp nguyên nhân nàng tới, mà thôi thôi, ta cầu chẳng qua là nàng làm bạn cả đời, trái tim ấy cuối cùng cũng theo thời gian thuộc về ta, sẽ có một ngày như thế.
“Nếu thế, ta đây liền tính làm sủng vật của huynh đi”
“Huynh ấy cho ta là duy nhất, vậy huynh có thể cho ta là cái gì? Ngoài làm sủng vật cưng chiều và khoan dung, huynh có năng lực gì cho ta chứ?” Ta không ngờ được, trong lòng nàng, Huyền Mặc yêu thích nàng ấy đúng là không chịu được như thế.
Bực, nhịn không được thì bực. Duy nhất, nàng muốn chính là duy nhất, khách sáo rồi! Đến nàng muốn cả mạng ta, ta cũng chẳng chút do dự tặng cho nàng.
Cuối cùng Tiểu Cầu Nhi cũng trở về bên ta, vì nàng thích hoa đào, ta liền trồng đủ loại cây đào trong Hồng Nghê, vì nàng chán ghét Tà, ta liền tự định giá làm cách nào xóa sạch dấu vết hắn ta, mượn tay người khác.
Tộc Bồ Lao đầu hàng và cái chết Vân Nhị nhắc nhở ta, lúc Tiểu Cầu Nhi tới Hồng Nghê, kế hoạch của ta đã thay đổi, trăm năm kiên trì bởi nàng mà dễ dàng bỏ qua, chỉ là trong lòng nàng vẫn giấu một người như cũ, ở đó kết quả không có chỗ cho Huyền Mặc, ta không hiểu.
“Chúng ta thành thân đi” Vì Tiểu Cầu Nhi tới, ta trở nên lòng tham không đáy, bức thiết ép nàng trở thành vợ ta, lại thấy nàng đáp lại ngay.
Một câu “được” đã khiến ta vui mừng lại lo âu. Tiểu Cầu Nhi, quyết định của nàng đúng là vẫn còn vì hắn.
Nhưng ta sẽ không chần chờ nữa, đã tính tộc giao long là địch với toàn bộ Long Tộc, hôn sự này ta vẫn muốn được thuận lợi vui vẻ.
Phái Tà đi báo cho Vân Cảnh đang ở Côn Lôn, một là hy sinh con cờ Tà này, hai là ta chắc chắn Vân Cảnh sẽ vì cái thiệp mời cưới ấy mà tới, dù hắn không bắt chước ta làm bậy, lại giống ta yêu khắc sâu con người kia.
Đêm trước đại hôn, Tiểu Cầu Nhi đuổi ta đi, ta cũng đang ra cửa thì nhận được mật báo của Thanh Phong. Vân Cảnh, quả nhiên đã tới đây.
Ta hạ lệnh, để hắn thuận lợi lẩn vào Hồng Nghê, cũng mắt nhắm mắt mở để hắn tìm được Tiểu Cầu Nhi. Đây là trận cá cược nhất định phải phân thắng thua, ta nói với mình, phải thắng, Huyền Mặc được nàng, nếu thua, cùng chết chung. Buồn cười là ta cả đời bố cục tính kế, kết quả người thương cũng không chạy thoát số mệnh, số mệnh, ta tin, vì nó chính là mạng.
Trốn trong bóng đêm, ta nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Cầu Nhi, hai tay nắm chặt, vừa sinh ra lần đầu tiên hiểu sợ hãi là gì. Hắn là cướp của nàng, còn nàng là cướp của ta, chẳng ai phụ ai, ai nợ ai, cả ba chúng ta đều cùng cam tâm tình nguyện.
“Thành toàn các người, Cảnh làm sao đây, Cảnh làm sao mà sống tiếp nữa đây?” Nghe được Vân Cảnh ba lần hỏi vì sao, cuối cùng ta không nhịn được đi ra, đúng là nghiệt duyên, cuối cùng hôm nay cũng phải kết thúc rồi.
Một thân áo cưới đỏ rực mặc lên người, cố nén thương tổn. Ta thắng, nàng ở lại. Chỉ là nhìn thấy Vân Cảnh đi lảo đảo, ta không thể cao hứng nổi, nàng càng thêm khổ sở.
“Huynh đã tính toán tất cả, cần gì phải giả mù sa mưa sợ ta rời đi chứ” Nàng có biết không, ta nguyện giả ngây giả dại cái gì cũng không biết. Nàng đoán trúng tâm tư của ta, ta sao không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì chứ.
Tân khách trên yến đông đủ, chuyện trò vui vẻ. Nến đỏ lay động, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. Ta không thấy rõ mặt Tiểu Cầu Nhi dưới tấm lụa mỏng, mà ta từ trước tới nay vẫn cười. Rất lâu trước kia, phụ vương cũng mang theo tâm tình như vậy mà cưới Mẫu Hậu đi. Tiểu Cầu Nhi, Huyền Mặc luôn không nói cho nàng biết, người trong tộc giao long luôn chung tình, Tổ phụ Huyền Mặc, phụ vương Huyền Mặc, bọn họ suốt cả đời chỉ cưới một cô gái làm vợ, mà Huyền Mặc cũng vậy.
Yến tiệc tàn, trở về tẩm cung, nàng đang yên lặng ngồi ở đầu giường, nhìn còn đẹp hơn cả cảnh trong mơ. Giúp nàng lật tấm lụa che mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm khái, thế gian này vạn vật với ta chẳng quan trọng bằng người trước mắt.
Lễ hợp cẩn, ta nhìn chén bạch ngọc trong tay mỉm cười uống cạn.
Một đêm tham vui mừng, lại luyến tiếc nhắm mắt. Ôm thơm ngọt đi vào giấc ngủ, ta lặng lẽ đi tới núi Trường Bạch.
Lặng nhìn mộ hợp táng của Phụ Vương và Mẫu Hậu, nhìn Bỉ ngạn Hoa đỏ rực đối diện bên bờ nở rộ.
Ta sớm biết Tiểu Cầu Nhi hạ độc trong rượu, lại không biết nàng cũng uống ly rượu hạ độc đòi mạng kia, đến cuối cùng vẫn khờ ngốc như vậy, khiến cho người ta không dám hạ quyết tâm quở trách.
“Không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết. Huynh biết rõ dụng ý ta tới tìm huynh, ta sao lại ích kỷ sống một mình chứ. Huống chi vợ chồng vốn cùng hoạn nạn cùng sống cùng chết, có thể biết huynh, cũng là bất hạnh của Tiểu Cầu Nhi” Biết nàng, sao không phải là bất hạnh của Huyền Mặc chứ.
Lúc trước ta có đưa cho Tiểu Cầu Nhi một chiếc gương hoàn hảo vẫn treo trên cổ nàng, nghe nàng kể chuyện xưa sống động, ánh mắt trầm xuống không mở ra được nữa.
“Mặc Nhi, tổ mẫu tặng cho cháu cái này được không?” Tổ mẫu một đầu tóc đỏ rực đối với ta là người phụ nữ đẹp nhất, bà tự tay lấy gương trên cổ xuống, mỉm cười chuyển tới tay ta. Ta nhận ra chiếc gương kia, vì từ lúc ta sinh ra tới giờ, ta chưa bao giờ thấy tổ mẫu lấy nó xuống.
“Tổ mẫu, Mặc Nhi không dám nhận” Cũng là vật quan trọng của Tổ mẫu, ta sao có thể cầm dễ dàng thế.
“Mặc Nhi, đây là tâm ý Tổ mẫu, tổ mẫu hi vọng Mặc Nhi cũng có thể giống tổ phụ tổ mẫu hạnh phúc như vậy” Tổ mẫu xoa đầu ta, con mắt trong veo như thủy tinh của bà in ngược hình ảnh trên đầu ta có mấy sợi tóc đỏ như lửa, xinh đẹp giống y tóc bà.
Ta cố sức mở mắt ra, Tiểu Cầu Nhi đang ngủ trong lòng ta, tựa như mỗi tối trước kia vậy, chỉ là sợ lúc này không bao giờ còn tỉnh lại nữa. Cái gương kia chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, cứ như tâm ý một lần của Tổ mẫu vậy. Bỉ Ngạn Hoa tiên nếu không chiếm được trái tim người mình yêu, vậy đời đời kiếp kiếp này đều không được luân hồi đền đáp tìm được nàng, vĩnh viễn không ngừng lại. Gương kia sẽ vì ta tìm lại nàng một lần nữa…
Bên tai truyền đến tiếng đệ đệ Huyền Bội, nó đang gọi ta là đại ca, chỉ tiếc ta đã mất lực đáp lại nó.
Giữa lúc hoảng hốt, lại nổi lên giấc mộng, trong mộng bóng dáng Phụ vương và Mẫu hậu hiện rõ dần rõ, quay chung quanh họ là ta và Huyền Bội lúc nhỏ, hóa ra ta cũng có nụ cười tươi đến vậy. Tiểu Cầu Nhi, kiếp sau Huyền Mặc sẽ không tới muộn nữa. Ta chắc chắn là người đầu tiên tìm được nàng, là người đầu tiên in sâu trong lòng nàng, không để cho ai cướp đoạt được nữa.
“Đại nhân, Tà thật không hiểu, ngài sai ta hạ phàm chỉ vì một cô gái sao?”
Tiểu Cầu Nhi rời Hồng Nghê đi không lâu, ta liền mượn pháp khí tùy thân của Cửu Vĩ Yêu hồ Cơ Vũ, thành công giải thoát cho Thực Mộng Heo Vòi Tà ra khỏi hàn băng vạn năm. Ấn nguyền rủa của tộc giao long luôn có uy lực mạnh nhất trong tộc, vì thế ta không để ý xem hắn có phản bội ta không, phản bội thì phải chết, hắn xác nhận là biết.
“Ngươi không hiểu đâu” Ta không thích Tà cười cười, cả hắn cũng không bỏ qua thực lực.
“Vâng, đại nhân” Nói chuyện với người thông minh chưa bao giờ tốn sức, hắn lại không hỏi lại, chỉ cúi người hành lễ, rồi lập tức biến mất trước mắt ta.
Ta muốn biết, không ở bên cạnh ta, nàng có kết quả thế nào…
“Yêu nghiệt, mau tỉnh lại, trong hoa viên Hoa Quế nở rồi, để bọn người hầu làm bánh Quế Hoa ăn đi” Nụ cười ngây ngô, giọng nói quen thuộc, kèm theo cái giọng không rời được từ ăn ấy. Ta theo bản năng đưa tay ra, xấu lắm trợn mắt. Chỉ là cái chụp này bị hụt, đâu còn tiếng cười ngây ngốc ấy, đâu còn bóng hình của nàng, đều là mộng. Bên gối đã trống trơn mấy năm, phải là quên, trái tim lại bị đau đớn ăn mòn, cứ như bị khoét đi một miếng, đau triệt nội tâm.
Lại qua vài năm, tộc Lộc Thục thế gian phái sứ giả tới, nói là đã tìm được người ta muốn tìm, dĩ nhiên người đó là tộc trưởng lão Bàn Long, cuối cùng họ không có cách nào tự ra tay.
“Minh Nguyệt, ngươi theo ta hạ phàm. Thanh Phong, ngươi tự mình đi liên lạc với Tứ điện hạ tộc Phụ Hý, nếu hắn có thể làm như hắn nói, thuyết phục tộc Bồ Lao liên thủ cùng tộc ta, nói vậy chắc hắn sẽ biết, sắc trời này đã muốn thay đổi, để hắn sớm đi chuẩn bị đi thôi” Ta nhìn tám phương đại lục này bầu trời trong vắt vĩnh viễn không đổi, khẽ nhếch môi lên.
Hạ phàm, đi thẳng tới tộc Bàn Long ở Đông Hải. Thân là Long Tộc mạt chờ, tộc trưởng tộc Bàn Long có vẻ hiểu mình vài phần, vứt bỏ một người bảo toàn cả tộc, vì thế ta rất nhanh đã gặp được người cần gặp, Cha của Quá Nhi, là một trong phần đông trưởng lão của tộc Bàn Long.
Nam tử trước mắt dù không hiểu vì sao ta tới, nhưng cũng không biểu hiện vẻ hoảng loạn dao động. Ta cười cười, đuổi Minh Nguyệt đi, lúc này mới mở lời, “Vị Trưởng lão này có biết vì sao Huyền Mặc lại đến không?”
“Tại hạ không biết” Quá Nhi và hắn quả thật khá giống nhau, chẳng qua hắn là cha, hắn không hợp. Cũng chính bởi nguyên nhân này, ta sẽ chẳng chút lưu tình với hắn chút nào.
“Ha ha, vậy Huyền Mặc chỉ điểm cho ngài chút vậy. Phu nhân Huyền Mặc từng nhặt được một Tù Bò mắt tím bị vứt bỏ, Huyền Mặc thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn, nên khéo thi pháp trợ nó biến hình” Ta dừng chút cũng thấy rõ biểu hiện biến hóa của hắn, rất kinh ngạc và cũng hối hận, có lẽ còn có chút thống khổ, “Thật khéo chính là đứa bé này lại khá giống ngài, ngài nói chút xem, trên đời này có thật có việc trùng hợp thế không”
Trưởng lão Long Tộc kia nghĩ tới cũng hiểu, hắn cười khổ ngẩng đầu, trong mắt hiểu rõ hoàn toàn, “Tộc trưởng vì sao mà đến, tại hạ đã rõ hết, mong rằng tộc trưởng đối xử tử tế với con ta” Nói xong hắn đem pháp lực toàn thân tụ trong lòng bàn tay, hướng lên đỉnh đầu mình chụp xuống. Ta hừ lạnh một cái, xoay người rời khỏi Đông Hải.
Đây chỉ là bắt đầu kế hoạch, ta bảo Thanh Phong châm ngòi quan hệ giữa tộc Phượng Hoàng và tộc Bồ Lao, rồi lập tức dẫn quái vật trong động tiến công ta Cánh Đồng Tuyết Hoang gần tộc Tù Bò nhất. Phụ Hý Vương Vân Tuyền dù nghĩ phái binh viện trợ, cũng bởi ông ta có người con trai thứ tư Vân Nhị phản bội nên hết cách phân thân. Vì thế, rất nhẹ nhàng, cả tộc Tù Bò liền bại dưới thuộc hạ tộc giao long ta.
Tiếng chửi rủa sắp chết cùng tiếng cầu xin tha thứ cứ vang lên chung quanh, sôi trào khiến người ta hưng phấn. Ta từ trên không nghễ ngạo nhìn xuống cảnh đẹp giết chóc bên dưới, ta biết máu giao long trong các tộc người đang kêu gào, đó là khát vọng bản năng đấu tranh.
Mà Tà trở về nói cho ta biết, nàng đã trở lại, đi cùng nàng dĩ nhiên còn có Vân Cảnh. Tiểu Cầu Nhi, con sẽ giúp ai đây? Không thể nghi ngờ, con lại đứng ở bên hắn, Huyền Mặc cuối cùng lại cô độc mà chiến.
Lại là mộng, cam kết không đi, cũng mỗi lần tỉnh mộng lại đổi lại nỗi đau chết lặng. Chỉ là lúc này mộng lại quá chân thật, cảm xúc kề cận thân thiết của da thịt, mùi thơm thoang thoảng thơm ngát quen thuộc, ta mở mắt ra, có vẻ dè dặt cẩn trọng, “Nói cho ta biết, đây không phải là mơ”
Trên mặt truyền tới cơn đau nói cho ta biết quả thật không phải mộng, ta vốn nên để nàng rời đi, cũng vui sướng giờ khắc này được gặp lại. Ông trời vẫn hậu đãi ta…
“Không đi, không bao giờ đi nữa. Ta nguyện cả đời ở bên huynh” Tiểu Cầu nhi nói lời này mang theo vẻ bất đắc dĩ, lòng ta nháy mắt lạnh xuống, chủ động tới tìm ta lại là vì hắn.
“Nàng vì hắn, cam nguyện ở bên cạnh ta cả đời ư?” Vừa mở miệng, ta đã hối hận, chỉ là ghen tị trong lòng với tên kia trong tức khắc đốt cháy ta, khiến cho ta hận không thể đem nàng vĩnh viễn cột chặt bên mình, cho dù có phải rớt xuống địa ngục.
Nàng không đáp nguyên nhân nàng tới, mà thôi thôi, ta cầu chẳng qua là nàng làm bạn cả đời, trái tim ấy cuối cùng cũng theo thời gian thuộc về ta, sẽ có một ngày như thế.
“Nếu thế, ta đây liền tính làm sủng vật của huynh đi”
“Huynh ấy cho ta là duy nhất, vậy huynh có thể cho ta là cái gì? Ngoài làm sủng vật cưng chiều và khoan dung, huynh có năng lực gì cho ta chứ?” Ta không ngờ được, trong lòng nàng, Huyền Mặc yêu thích nàng ấy đúng là không chịu được như thế.
Bực, nhịn không được thì bực. Duy nhất, nàng muốn chính là duy nhất, khách sáo rồi! Đến nàng muốn cả mạng ta, ta cũng chẳng chút do dự tặng cho nàng.
Cuối cùng Tiểu Cầu Nhi cũng trở về bên ta, vì nàng thích hoa đào, ta liền trồng đủ loại cây đào trong Hồng Nghê, vì nàng chán ghét Tà, ta liền tự định giá làm cách nào xóa sạch dấu vết hắn ta, mượn tay người khác.
Tộc Bồ Lao đầu hàng và cái chết Vân Nhị nhắc nhở ta, lúc Tiểu Cầu Nhi tới Hồng Nghê, kế hoạch của ta đã thay đổi, trăm năm kiên trì bởi nàng mà dễ dàng bỏ qua, chỉ là trong lòng nàng vẫn giấu một người như cũ, ở đó kết quả không có chỗ cho Huyền Mặc, ta không hiểu.
“Chúng ta thành thân đi” Vì Tiểu Cầu Nhi tới, ta trở nên lòng tham không đáy, bức thiết ép nàng trở thành vợ ta, lại thấy nàng đáp lại ngay.
Một câu “được” đã khiến ta vui mừng lại lo âu. Tiểu Cầu Nhi, quyết định của nàng đúng là vẫn còn vì hắn.
Nhưng ta sẽ không chần chờ nữa, đã tính tộc giao long là địch với toàn bộ Long Tộc, hôn sự này ta vẫn muốn được thuận lợi vui vẻ.
Phái Tà đi báo cho Vân Cảnh đang ở Côn Lôn, một là hy sinh con cờ Tà này, hai là ta chắc chắn Vân Cảnh sẽ vì cái thiệp mời cưới ấy mà tới, dù hắn không bắt chước ta làm bậy, lại giống ta yêu khắc sâu con người kia.
Đêm trước đại hôn, Tiểu Cầu Nhi đuổi ta đi, ta cũng đang ra cửa thì nhận được mật báo của Thanh Phong. Vân Cảnh, quả nhiên đã tới đây.
Ta hạ lệnh, để hắn thuận lợi lẩn vào Hồng Nghê, cũng mắt nhắm mắt mở để hắn tìm được Tiểu Cầu Nhi. Đây là trận cá cược nhất định phải phân thắng thua, ta nói với mình, phải thắng, Huyền Mặc được nàng, nếu thua, cùng chết chung. Buồn cười là ta cả đời bố cục tính kế, kết quả người thương cũng không chạy thoát số mệnh, số mệnh, ta tin, vì nó chính là mạng.
Trốn trong bóng đêm, ta nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Cầu Nhi, hai tay nắm chặt, vừa sinh ra lần đầu tiên hiểu sợ hãi là gì. Hắn là cướp của nàng, còn nàng là cướp của ta, chẳng ai phụ ai, ai nợ ai, cả ba chúng ta đều cùng cam tâm tình nguyện.
“Thành toàn các người, Cảnh làm sao đây, Cảnh làm sao mà sống tiếp nữa đây?” Nghe được Vân Cảnh ba lần hỏi vì sao, cuối cùng ta không nhịn được đi ra, đúng là nghiệt duyên, cuối cùng hôm nay cũng phải kết thúc rồi.
Một thân áo cưới đỏ rực mặc lên người, cố nén thương tổn. Ta thắng, nàng ở lại. Chỉ là nhìn thấy Vân Cảnh đi lảo đảo, ta không thể cao hứng nổi, nàng càng thêm khổ sở.
“Huynh đã tính toán tất cả, cần gì phải giả mù sa mưa sợ ta rời đi chứ” Nàng có biết không, ta nguyện giả ngây giả dại cái gì cũng không biết. Nàng đoán trúng tâm tư của ta, ta sao không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì chứ.
Tân khách trên yến đông đủ, chuyện trò vui vẻ. Nến đỏ lay động, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. Ta không thấy rõ mặt Tiểu Cầu Nhi dưới tấm lụa mỏng, mà ta từ trước tới nay vẫn cười. Rất lâu trước kia, phụ vương cũng mang theo tâm tình như vậy mà cưới Mẫu Hậu đi. Tiểu Cầu Nhi, Huyền Mặc luôn không nói cho nàng biết, người trong tộc giao long luôn chung tình, Tổ phụ Huyền Mặc, phụ vương Huyền Mặc, bọn họ suốt cả đời chỉ cưới một cô gái làm vợ, mà Huyền Mặc cũng vậy.
Yến tiệc tàn, trở về tẩm cung, nàng đang yên lặng ngồi ở đầu giường, nhìn còn đẹp hơn cả cảnh trong mơ. Giúp nàng lật tấm lụa che mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm khái, thế gian này vạn vật với ta chẳng quan trọng bằng người trước mắt.
Lễ hợp cẩn, ta nhìn chén bạch ngọc trong tay mỉm cười uống cạn.
Một đêm tham vui mừng, lại luyến tiếc nhắm mắt. Ôm thơm ngọt đi vào giấc ngủ, ta lặng lẽ đi tới núi Trường Bạch.
Lặng nhìn mộ hợp táng của Phụ Vương và Mẫu Hậu, nhìn Bỉ ngạn Hoa đỏ rực đối diện bên bờ nở rộ.
Ta sớm biết Tiểu Cầu Nhi hạ độc trong rượu, lại không biết nàng cũng uống ly rượu hạ độc đòi mạng kia, đến cuối cùng vẫn khờ ngốc như vậy, khiến cho người ta không dám hạ quyết tâm quở trách.
“Không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết. Huynh biết rõ dụng ý ta tới tìm huynh, ta sao lại ích kỷ sống một mình chứ. Huống chi vợ chồng vốn cùng hoạn nạn cùng sống cùng chết, có thể biết huynh, cũng là bất hạnh của Tiểu Cầu Nhi” Biết nàng, sao không phải là bất hạnh của Huyền Mặc chứ.
Lúc trước ta có đưa cho Tiểu Cầu Nhi một chiếc gương hoàn hảo vẫn treo trên cổ nàng, nghe nàng kể chuyện xưa sống động, ánh mắt trầm xuống không mở ra được nữa.
“Mặc Nhi, tổ mẫu tặng cho cháu cái này được không?” Tổ mẫu một đầu tóc đỏ rực đối với ta là người phụ nữ đẹp nhất, bà tự tay lấy gương trên cổ xuống, mỉm cười chuyển tới tay ta. Ta nhận ra chiếc gương kia, vì từ lúc ta sinh ra tới giờ, ta chưa bao giờ thấy tổ mẫu lấy nó xuống.
“Tổ mẫu, Mặc Nhi không dám nhận” Cũng là vật quan trọng của Tổ mẫu, ta sao có thể cầm dễ dàng thế.
“Mặc Nhi, đây là tâm ý Tổ mẫu, tổ mẫu hi vọng Mặc Nhi cũng có thể giống tổ phụ tổ mẫu hạnh phúc như vậy” Tổ mẫu xoa đầu ta, con mắt trong veo như thủy tinh của bà in ngược hình ảnh trên đầu ta có mấy sợi tóc đỏ như lửa, xinh đẹp giống y tóc bà.
Ta cố sức mở mắt ra, Tiểu Cầu Nhi đang ngủ trong lòng ta, tựa như mỗi tối trước kia vậy, chỉ là sợ lúc này không bao giờ còn tỉnh lại nữa. Cái gương kia chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, cứ như tâm ý một lần của Tổ mẫu vậy. Bỉ Ngạn Hoa tiên nếu không chiếm được trái tim người mình yêu, vậy đời đời kiếp kiếp này đều không được luân hồi đền đáp tìm được nàng, vĩnh viễn không ngừng lại. Gương kia sẽ vì ta tìm lại nàng một lần nữa…
Bên tai truyền đến tiếng đệ đệ Huyền Bội, nó đang gọi ta là đại ca, chỉ tiếc ta đã mất lực đáp lại nó.
Giữa lúc hoảng hốt, lại nổi lên giấc mộng, trong mộng bóng dáng Phụ vương và Mẫu hậu hiện rõ dần rõ, quay chung quanh họ là ta và Huyền Bội lúc nhỏ, hóa ra ta cũng có nụ cười tươi đến vậy. Tiểu Cầu Nhi, kiếp sau Huyền Mặc sẽ không tới muộn nữa. Ta chắc chắn là người đầu tiên tìm được nàng, là người đầu tiên in sâu trong lòng nàng, không để cho ai cướp đoạt được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook