Ngân Thỏ Kỳ Duyên
-
Chương 57
Bán tiên bắt yêu
“Bán tiên, đúng là nơi này, tiểu thư nói ngươi đều biết cả rồi chứ?” Cánh Nhi đem bán tiên mà Mộc Nguyệt Nhi mời tới mang tới chỗ trước cửa tòa nhà nhóm Tuyết CẦu ở, lại lo lắng nhắc nhở lần nữa.
“Biết rồi biết rồi, làm rõ ra lão gia và phu nhân nhà này đều là yêu mà”
“Bán tiên ông sai rồi, nên nghĩ là giúp dân chúng Tuyên Dương ta trừ yêu đó” Cánh Nhi lại đưa hai đĩnh vàng cho bán tiên, rồi hạ thấp người bước nhanh rời đi.
Từ bán tiên vui tươi hớn hở nhét đĩnh vàng vào người, lúc này mới lộ ra bộ râu dài trắng, nhìn có vẻ giống tiên phong đạo cốt gõ gõ cổng.
Chỉ lát sau, một tiểu thư đồng thiếu nhiên hơi hé cánh cổng ra, thò đầu dò xét bên ngoài, đúng là hoa yêu Thược Dược. Nhưng thấy một lão giả bảy mươi tuổi lưng đeo kiếm gỗ đào, tay cầm chuông dẫn hồn, một tay cầm lá cờ vải lớn, trên đó viết rõ mấy chữ trảm yêu trừ ma. Thược Dược thấy thế thì cười cười còn giả vờ hỏi, “Lão nhân gia ngài có chuyện gì thế?”
“Khụ khụ, lão phu thấy có luồng khí đen lượn lờ trong quý phủ, yêu khí rất nặng. Nếu không đuổi yêu này đi, nhất định sẽ gặp họa lớn, lão phu thay trời hành đạo, đặc biệt tới trừ yêu” Giọng Từ bán tiên vô cùng nghiêm túc dị thường, nếu là người thường thấy chuyện này thì tất không phải giả.
Mặc dù Thược Dược rất muốn cười, hắn vốn là một Hoa Yêu trước mặt tên bán tiên kia, sao ông ta cũng không có dấu hiệu gì phát hiện ra nhỉ. “Hóa ra là bán tiên nha, đợi tiểu nhân đi thông báo cho lão gia nhà ta, bán tiên xin đợi chút” Nói xong, Thược Dược liền đóng cửa lại, quay đầu đi tìm Tuyết CẦu và Vân Cảnh.
Còn chưa vào đến nhà, hắn liền nhịn không được cười phá lên ở trong sân, tiếng cười ấy rất nhanh đã làm cho ngươi trong nhà chú ý đến.
“Thược Dược, có chuyện gì mà buồn cười vậy?” Tuyết Cầu tò mò hỏi.
“Phu nhân, ngoài cửa có một bán tiên, nói là muốn thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma” Nói xong, Thược Dược liền đem lời Từ bán tiên thuật lại chi tiết cho mọi người cùng nghe.
“Ông ta còn không biết cả Thược Dược, sao thế nào mà lại để mắt tới chúng ta chứ nhỉ?” Tuyết Cầu sau khi nghe xong thì khó hiểu lẩm bẩm.
“Tuyết Nhi, sợ là có liên quan tới lời đồn gần đây của Nguyên Bảo lâu đó, chuyện này lát nói sau. Thược Dược, trước tiên cứ mời vị bán tiên kia vào đã, để cho chúng ta được chiêu đãi ông ta đi”
“Vâng, lão gia” Thược dược cười đi ra cổng, mà Hoa Yêu khác cũng nở nụ cười, nếu Vân Cảnh cho phép, họ nhấ định sẽ “chiêu đãi” tận tình với ông ta.
Nói tới bán tiên kia đợi mãi đợi mãi cuối cùng cũng đợi được Thược Dược quay lại.
“Bán tiên, lão gia chúng ta cho mời, xin mời đi theo ta” Từ Bán tiên đi đằng sau Thược Dược không phát hiện ra giờ phút này Thược Dược sớm đã lộ ra nụ cười đắc ý “Cá nhỏ mắc câu”
Vừa mới đi vào trong dân, Từ Bán tiên kia lập tức hoảng sợ, rõ ràng đang mùa thu, mà sân trong vườn nở đầy các loại hoa khác nhau, rõ ràng mùa này hoa cũng không bị ảnh hưởng cứ nở rộ, tuy sinh đẹp nhưng cũng rất quỷ dị.
“Bán tiên, bán tiên, xin mời theo ta vào sảnh chính đi”
Nghe thấy tiếng Thược Dược gọi, Từ bán tiên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, xiết chặt chuông trong tay, nhắm mắt đi theo sau Thược dược vào chính sảnh đãi khách.
Vân Cảnh và Tuyết CẦu đang mỉm cười ngồi trên ghế đợi, vừa thấy Từ bán tiên tiến vào, liền biết ngay ông ta nhất định là loại bịp bợm giang hồ rồi. Vị trí chính sảng này rất tinh xảo, vừa đúng là vườn hoa trong viện, phóng cả tầm mắt đều có thể thưởng thức được tất cả cảnh đẹp hoa nở.
“Thật là bán tiên sao?” Tuyết Cầu mỉm cười hỏi, nhưng không ngờ tên Từ bán tiên kia chỉ liếc nhìn nàng một cái, chẳng hừ tiếng nào chắp tay nói với Vân Cảnh ngồi cạnh nàng, “Lão gia, lão phu cả đoạn đường này vừa đi vừa cẩn thận dò xét một chút, rốt cuộc phát hiện ra vì sao quý phủ lại có loại yêu vật quấy phá rồi”
“Thế ha? Xin mời bán tiên cứ nói” Vân Cảnh có đôi mắt bình thản miễn cường nhìn Từ Bán tiên, không giật mình cũng chẳng sợ hãi, khiến cho người ta không đoán ra ý nghĩ của hắn.
“Trên đời này giảo hoạt nhất là hồ ly, hồ yêu nếu tu luyện ngàn năm cũng có thể biến hóa thành người, lại chuyên hóa thành phụ nữ xinh đẹp đi hấp thụ dương khí của nam nhân để tăng thêm công lực của mình. Vì thế, có rất nhiều người bất ngờ đã bị hút khô tinh khí rồi cuối cùng suy nhược mà chết”
“Ý bán tiên là trong phủ ta có hồ yêu sao?’
“Không tệ, nếu lão phu đoán không nhầm thì hồ yêu kia sớm đã hóa thành hình người, cũng chính là chúng ta vẫn gọi Hồ Ly tinh đó”
“Ha ha, bán tiên, ngươi xem hoa trong vường phủ ta có phải rất xinh đẹp không?” Tuyết CẦu cố ý ngắt lời bán tiên, ngón tay ngọc chỉ về phía trong viện xa xa.
Quả nhiên, Từ bán tiên bị lực chú ý hấp dẫn đi, quay đầu lại đã nhìn thấy một cô gái đẹp như tiên nữ trong suốt đang ở bụi hoa, lát sau đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Từ bán tiên kia cứ nói bừa là hồ yêu, hiện giờ thấy tình cảnh này, bất giác sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, nên vội vàng hướng về Vân Cảnh và Tuyết Cầu hỏi, “Lão gia, phu nhân, mới rồi có phải có một cô gái đứng ở trong vườn hoa kia không ạ?”
“Không có mà, chắc bán tiên hoa mắt đó thôi” Tuyết Cầu ra vẻ không biết lắc đầu.
“Phu nhân yêu thích trồng hoa, người hầu trong nhà không duyên cớ sẽ không đi vào vườn hoa được” Vân CẢnh nhàn nhạt mở miệng, lại có tác dụng như gió thổi châm ngòi khiến cho Từ bán tiên kia càng kích động, suýt hoài nghi mình hoa mắt, vì thế ông ta quay đầu lại nhìn.
Lúc này đây trong vườn hoa cũng có một đôi nam nữ dắt tay nhau, nam tử thì tuấn nữ tử ôn nhu, là một bức tranh đẹp của nhân gian. Chỉ tiếc là Từ bán tiên cũng chẳng có tâm tình gì để thưởng thức ngắm cảnh, ông ta ra sức xoa xoa mắt, nhưng lại phát hiện ra đôi nam nữ kia cũng biến mất không thấy bóng dáng.
“Ban tiên, sao thế? Ta thấy sắc mặt ngài kém quá ha” Tuyết Cầu ân cần hỏi han, ánh mắt lại liếc nhìn về phía vườn hoa cười cười ngầm phục nhóm Hoa Yêu kia.
Từ bán tiên bị dọa cho chết khiếp, lúc trước hắn còn tưởng rằng Mộc Nguyệt Nhi mời ông ta tới đây là nói bậy, không ngờ thật sự ông ta đụng tới yêu quái, chỉ sợ lần này ông ta chạy không khỏi trời nắng rồi (chạy không thoát).
“Bán tiên, tại sao không nói tiếp đi? Hồ yêu thì sao nào?” Vân Cảnh vẫn bình tĩnh nhìn Từ bán tiên, chẳng may may động tĩnh gì.
“Chuyện này, hồ yêu…” Từ bán tiên tâm tư sớm đã không còn đặt trên người hồ yêu nữa, hiện giờ ông ta chỉ nghĩ làm sao sớm rời chỗ này đi thôi, điều này trả lời cũng chẳng chút yên lòng. Nhưng vào lúc này, đằng sau hắn đột nhiên truyền đến tiếng cô gái cười cười, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng non nớt của hai đứa bé. Đã trải qua hai lần trước, hiện giờ Từ bán tiên cũng không dám quay đầu lại nhìn nữ, chiếc cờ trong tay trở nên run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng thêm tái nhợt không thấy máu.
“A, Quá Nhi! Diên Vĩ, ôm Quá Nhi lại đây” Tuyết Cầu cười to vẫy tay ra ngoài sảnh, cuối cùng như thế mới khiến Từ bán tiên thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải là ảo giác của mình. Ông ta cười cười vuốt chòm râu, rung đùi đắc ý nói, “Hóa ra là tiểu công tử, đúng lúc để cho lão phu thay tiểu công tử nhìn tướng đi”
“Ha ha, cũng được, vậy thì mời bán tiên quay đầu nhìn Quá Nhi nhà ta một cái đi” Nụ cười trên mặt Tuyết CẦu càng nở rộ, khiến cho trò đùa dai trong mắt càng thêm dâng cao.
Từ bán tiên cười tủm tỉm quay đầu lại song lại thấy một quái vật há miệng to trong viện, vật ấy thân to như bò, có hàm răng nanh nhọn tới đáng sợ, nhìn tướng mạo cực kỳ hung ác, nước dãi cứ từng giọt từng giọt nhỏ từ miệng xuống, nhìn càng thêm dữ tợn. Từ bán tiên chỉ kêu ‘a” một tiếng, hai mắt đã trợn ngược ngất đi.
“Ha ha, Khô Vinh, ngươi là lợi hại nhất rồi, vừa xuất hiện đã dọa cho bán tiên người ta ngất rồi, chẳng phải ta vẫn chưa chơi chán ông ta mà” Tuyết Cầu cười ha hả mãi, tiện đá Từ Bán tiên ngã nhũn như bùn nhão, cau mũi nói, “Dám bảo ta là hồ li tinh, giáo huấn nhỏ ấy vẫn còn nhẹ đó”
“Sợ là trải qua trận này, ông ta coi như bị phế rồi. Thược Dược, ra đây” Vân Cảnh đi ra trước, kéo Tuyết CẦu vào lòng, hàn ý trong mắt cuối cùng cũng thu lại. Đáng thương cho Từ bán tiên kia còn chưa kịp trừ yêu đã bị một đám yêu tiên chỉnh cho sợ tới mức chết ngất, không biết gì nữa.
Khô Vinh đang định biến về hình người, bỗng mắt lại sáng lên, nhảy một cái lên nóc nhà, chỉ trogn nháy mắt lại nhảy xuống đất, trong miệng còn cắn một nam tử áo đen, đúng là Ly Minh lén nhìn trộm tất cả từ đầu tới cuối.
Sau khi Khô Vinh lại biến lại thành người lần nữa, vung mạng Ly Minh trong tay ra trước mặt Tuyết Cầu, nói khinh thường. “Con bà nó chứ, dám ở trước mặt lão tử mà ăn trộm. Tiểu quỷ Phụ Hý, ngươi quyết định đi, giết hay không giết”
Ly Minh sau khi bị ném xuống mặt đất, trợn mắt xoa mông, lại nghe được Khô Vinh có ý muốn giết hắn, lập tức lắc lắc tay hét lớn, “Đừng giết đừng giết, là ta tới tìm tỷ tỷ” Nói xong hắn cười tủm tỉm nhìn Tuyết CẦu, cho dù lúc trước nhìn thấy cảnh tượng khủng bố, nhưng vẫn chẳng có tí kinh hoàng nào.
Vân Cảnh hơi tán thưởng quét mắt nhìn Ly Minh, quay đầu mang theo ghen tuông nói với Tuyết CẦu, “Tuyết Nhi, lần trước nàng bảo không biết tiểu lưu manh này mà, sao hiện giờ nó lại gọi nàng là tỷ tỷ vậy”
Tuyết CẦu đang định lắc đầu phủ nhận thì thấy Ly Minh lấy long tiên châu từ trong lòng ra, Tuyết Cầu lập tức hiểu ra ngay, “Ly Minh? Ngươi là Ly Minh”
“Tỷ tỷ, đúng là Ly Minh” Ly Minh lăn một vòng trên mặt đất nhảy dựng lên, đôi mắt xinh đẹp trong phút chốc ngập đầy hưng phấn và vui sướng.
“Ha ha, thật không ngờ được là vẫn còn gặp lại, chuyện này cũng cách biệt những mười năm rồi”
“Tuyết Nhi, có nên giải thích cho Cảnh biết không nhỉ” Vân Cảnh chẳng đợi được hai người không ngừng ôn chuyện cũ, liền bá đạo chắn giữa hai người họ, lại vòng quanh eo Tuyết Cầu, bất mãn mở miệng hỏi.
“Mưới năm trước, lúc ta và yêu nghiệt đi tìm Vô Nhan, đã từng cứu một đứa nhỏ suýt nữa bị quan phủ bắt, đứa nhỏ đó là Ly Minh, lúc ấy còn đem Long tiên châu của Vô Nhan cho nó, không ngờ mà nó lại luôn mang theo bên người”
“Nó có biết thân phận của nàng và ta không?”
Tuyết Cầu lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, lập tức chỉ vào Ly Minh giật mình hỏi, “Ly Minh, ngươi thấy hết rồi hả?”
Ly Minh gật gật đầu, cười càng thêm quyến rũ, “Chuyện tỷ tỷ, Ly Minh cũng sẽ không hỏi tới, Ly Minh chỉ biết tỷ tỷ là đại ân nhân của ta, chuyện khác không quan tâm”
“Tốt nhất là nên thế” Vân Cảnh nhìn Ly Minh nhàn nhạt, trong giọng nói đủ uy hiếp.
“Tỷ tỷ cũng biết Từ bán tiên kia là ai phái tới chứ?” Ly Minh không tức giận, vẫn tự nhiên ngồi xuống ghế, nhàn nhã tự đắc nhấc chén trà thơm vốn rót cho Từ bán tiên kia uống, rồi nói tiếp, “Mộc đại tiểu thư Mộc Tướng phủ Tuyên Dương coi trọng tỷ phu, nên mới phái Từ bán tiên tới nói cứng mồm bảo tỷ tỷ là hồ li tinh đó. Tuy nhiên vị đại tiểu thư này cũng chẳng có đầu óc, tưởng kẻ lừa đảo đó có thể có tác dụng chứ” Ly Minh vô cùng thông minh, không nói tới yêu nghiệt cũng không hỏi vì sao hiện giờ đi cạnh Tuyết Cầu là Vân Cảnh mà không phải là yêu nghiệt. Hành tầu giang hồ mười năm, luyện cho hắn thái độ làm người lịch lãm, có sức quan sát kỹ lưỡng.
“Mộc đại tiểu thư ư? Vân, chàng sao lại chọc tới một nhân vật thế sao?”
“Cảnh sao liên quan tới người phàm chứ” Vân Cảnh ôm siết lấy Tuyết CẦu, giọng không chịu thua.
Ly Minh thấy rõ hai người này từng gặp mặt Mộc Nguyệt Nhi một lần, lại chẳng nhớ trong lòng, thì biết là một mình Mộc Nguyệt Nhi này tình nguyện, càng cảm thấy buồn cười. “Tỷ tỷ, tỷ phu, các người cứ yên tâm, Mộc đại tiểu thư trải qua chuyện đêm nay, chỉ e chẳng còn tâm đâu mà nghĩ tới chuyện này nữa, Cứ coi như đây là lễ gặp mặt lần đầu của Ly Minh tặng cho tỷ tỷ đi”
Ban đêm, Hiểu nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ đã gần như vét sạch châu báu vàng bạc của Mộc tướng phủ. Hôm sau, tin này truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Hoàng Đế Ngô quốc tức giận, tuyên bố văn thư truy nã, tiếc là không ai biết rõ diện mạo nên cuối cùng cũng không có hiệu quả.
Mà một tin khác từ phía tây Tuyên Dương thành truyền ra, chỉ trong một đêm, Từ Bán tiên bị điên, gặp người cứ mồm kêu “yêu quái, yêu quái” liên tục, có người hoài nghi Từ bán tiên này chắc đắc tội quỷ thần nên mới rơi vào kết cục thê thảm như thế.
“Bán tiên, đúng là nơi này, tiểu thư nói ngươi đều biết cả rồi chứ?” Cánh Nhi đem bán tiên mà Mộc Nguyệt Nhi mời tới mang tới chỗ trước cửa tòa nhà nhóm Tuyết CẦu ở, lại lo lắng nhắc nhở lần nữa.
“Biết rồi biết rồi, làm rõ ra lão gia và phu nhân nhà này đều là yêu mà”
“Bán tiên ông sai rồi, nên nghĩ là giúp dân chúng Tuyên Dương ta trừ yêu đó” Cánh Nhi lại đưa hai đĩnh vàng cho bán tiên, rồi hạ thấp người bước nhanh rời đi.
Từ bán tiên vui tươi hớn hở nhét đĩnh vàng vào người, lúc này mới lộ ra bộ râu dài trắng, nhìn có vẻ giống tiên phong đạo cốt gõ gõ cổng.
Chỉ lát sau, một tiểu thư đồng thiếu nhiên hơi hé cánh cổng ra, thò đầu dò xét bên ngoài, đúng là hoa yêu Thược Dược. Nhưng thấy một lão giả bảy mươi tuổi lưng đeo kiếm gỗ đào, tay cầm chuông dẫn hồn, một tay cầm lá cờ vải lớn, trên đó viết rõ mấy chữ trảm yêu trừ ma. Thược Dược thấy thế thì cười cười còn giả vờ hỏi, “Lão nhân gia ngài có chuyện gì thế?”
“Khụ khụ, lão phu thấy có luồng khí đen lượn lờ trong quý phủ, yêu khí rất nặng. Nếu không đuổi yêu này đi, nhất định sẽ gặp họa lớn, lão phu thay trời hành đạo, đặc biệt tới trừ yêu” Giọng Từ bán tiên vô cùng nghiêm túc dị thường, nếu là người thường thấy chuyện này thì tất không phải giả.
Mặc dù Thược Dược rất muốn cười, hắn vốn là một Hoa Yêu trước mặt tên bán tiên kia, sao ông ta cũng không có dấu hiệu gì phát hiện ra nhỉ. “Hóa ra là bán tiên nha, đợi tiểu nhân đi thông báo cho lão gia nhà ta, bán tiên xin đợi chút” Nói xong, Thược Dược liền đóng cửa lại, quay đầu đi tìm Tuyết CẦu và Vân Cảnh.
Còn chưa vào đến nhà, hắn liền nhịn không được cười phá lên ở trong sân, tiếng cười ấy rất nhanh đã làm cho ngươi trong nhà chú ý đến.
“Thược Dược, có chuyện gì mà buồn cười vậy?” Tuyết Cầu tò mò hỏi.
“Phu nhân, ngoài cửa có một bán tiên, nói là muốn thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma” Nói xong, Thược Dược liền đem lời Từ bán tiên thuật lại chi tiết cho mọi người cùng nghe.
“Ông ta còn không biết cả Thược Dược, sao thế nào mà lại để mắt tới chúng ta chứ nhỉ?” Tuyết Cầu sau khi nghe xong thì khó hiểu lẩm bẩm.
“Tuyết Nhi, sợ là có liên quan tới lời đồn gần đây của Nguyên Bảo lâu đó, chuyện này lát nói sau. Thược Dược, trước tiên cứ mời vị bán tiên kia vào đã, để cho chúng ta được chiêu đãi ông ta đi”
“Vâng, lão gia” Thược dược cười đi ra cổng, mà Hoa Yêu khác cũng nở nụ cười, nếu Vân Cảnh cho phép, họ nhấ định sẽ “chiêu đãi” tận tình với ông ta.
Nói tới bán tiên kia đợi mãi đợi mãi cuối cùng cũng đợi được Thược Dược quay lại.
“Bán tiên, lão gia chúng ta cho mời, xin mời đi theo ta” Từ Bán tiên đi đằng sau Thược Dược không phát hiện ra giờ phút này Thược Dược sớm đã lộ ra nụ cười đắc ý “Cá nhỏ mắc câu”
Vừa mới đi vào trong dân, Từ Bán tiên kia lập tức hoảng sợ, rõ ràng đang mùa thu, mà sân trong vườn nở đầy các loại hoa khác nhau, rõ ràng mùa này hoa cũng không bị ảnh hưởng cứ nở rộ, tuy sinh đẹp nhưng cũng rất quỷ dị.
“Bán tiên, bán tiên, xin mời theo ta vào sảnh chính đi”
Nghe thấy tiếng Thược Dược gọi, Từ bán tiên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, xiết chặt chuông trong tay, nhắm mắt đi theo sau Thược dược vào chính sảnh đãi khách.
Vân Cảnh và Tuyết CẦu đang mỉm cười ngồi trên ghế đợi, vừa thấy Từ bán tiên tiến vào, liền biết ngay ông ta nhất định là loại bịp bợm giang hồ rồi. Vị trí chính sảng này rất tinh xảo, vừa đúng là vườn hoa trong viện, phóng cả tầm mắt đều có thể thưởng thức được tất cả cảnh đẹp hoa nở.
“Thật là bán tiên sao?” Tuyết Cầu mỉm cười hỏi, nhưng không ngờ tên Từ bán tiên kia chỉ liếc nhìn nàng một cái, chẳng hừ tiếng nào chắp tay nói với Vân Cảnh ngồi cạnh nàng, “Lão gia, lão phu cả đoạn đường này vừa đi vừa cẩn thận dò xét một chút, rốt cuộc phát hiện ra vì sao quý phủ lại có loại yêu vật quấy phá rồi”
“Thế ha? Xin mời bán tiên cứ nói” Vân Cảnh có đôi mắt bình thản miễn cường nhìn Từ Bán tiên, không giật mình cũng chẳng sợ hãi, khiến cho người ta không đoán ra ý nghĩ của hắn.
“Trên đời này giảo hoạt nhất là hồ ly, hồ yêu nếu tu luyện ngàn năm cũng có thể biến hóa thành người, lại chuyên hóa thành phụ nữ xinh đẹp đi hấp thụ dương khí của nam nhân để tăng thêm công lực của mình. Vì thế, có rất nhiều người bất ngờ đã bị hút khô tinh khí rồi cuối cùng suy nhược mà chết”
“Ý bán tiên là trong phủ ta có hồ yêu sao?’
“Không tệ, nếu lão phu đoán không nhầm thì hồ yêu kia sớm đã hóa thành hình người, cũng chính là chúng ta vẫn gọi Hồ Ly tinh đó”
“Ha ha, bán tiên, ngươi xem hoa trong vường phủ ta có phải rất xinh đẹp không?” Tuyết CẦu cố ý ngắt lời bán tiên, ngón tay ngọc chỉ về phía trong viện xa xa.
Quả nhiên, Từ bán tiên bị lực chú ý hấp dẫn đi, quay đầu lại đã nhìn thấy một cô gái đẹp như tiên nữ trong suốt đang ở bụi hoa, lát sau đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Từ bán tiên kia cứ nói bừa là hồ yêu, hiện giờ thấy tình cảnh này, bất giác sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, nên vội vàng hướng về Vân Cảnh và Tuyết Cầu hỏi, “Lão gia, phu nhân, mới rồi có phải có một cô gái đứng ở trong vườn hoa kia không ạ?”
“Không có mà, chắc bán tiên hoa mắt đó thôi” Tuyết Cầu ra vẻ không biết lắc đầu.
“Phu nhân yêu thích trồng hoa, người hầu trong nhà không duyên cớ sẽ không đi vào vườn hoa được” Vân CẢnh nhàn nhạt mở miệng, lại có tác dụng như gió thổi châm ngòi khiến cho Từ bán tiên kia càng kích động, suýt hoài nghi mình hoa mắt, vì thế ông ta quay đầu lại nhìn.
Lúc này đây trong vườn hoa cũng có một đôi nam nữ dắt tay nhau, nam tử thì tuấn nữ tử ôn nhu, là một bức tranh đẹp của nhân gian. Chỉ tiếc là Từ bán tiên cũng chẳng có tâm tình gì để thưởng thức ngắm cảnh, ông ta ra sức xoa xoa mắt, nhưng lại phát hiện ra đôi nam nữ kia cũng biến mất không thấy bóng dáng.
“Ban tiên, sao thế? Ta thấy sắc mặt ngài kém quá ha” Tuyết Cầu ân cần hỏi han, ánh mắt lại liếc nhìn về phía vườn hoa cười cười ngầm phục nhóm Hoa Yêu kia.
Từ bán tiên bị dọa cho chết khiếp, lúc trước hắn còn tưởng rằng Mộc Nguyệt Nhi mời ông ta tới đây là nói bậy, không ngờ thật sự ông ta đụng tới yêu quái, chỉ sợ lần này ông ta chạy không khỏi trời nắng rồi (chạy không thoát).
“Bán tiên, tại sao không nói tiếp đi? Hồ yêu thì sao nào?” Vân Cảnh vẫn bình tĩnh nhìn Từ bán tiên, chẳng may may động tĩnh gì.
“Chuyện này, hồ yêu…” Từ bán tiên tâm tư sớm đã không còn đặt trên người hồ yêu nữa, hiện giờ ông ta chỉ nghĩ làm sao sớm rời chỗ này đi thôi, điều này trả lời cũng chẳng chút yên lòng. Nhưng vào lúc này, đằng sau hắn đột nhiên truyền đến tiếng cô gái cười cười, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng non nớt của hai đứa bé. Đã trải qua hai lần trước, hiện giờ Từ bán tiên cũng không dám quay đầu lại nhìn nữ, chiếc cờ trong tay trở nên run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng thêm tái nhợt không thấy máu.
“A, Quá Nhi! Diên Vĩ, ôm Quá Nhi lại đây” Tuyết Cầu cười to vẫy tay ra ngoài sảnh, cuối cùng như thế mới khiến Từ bán tiên thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải là ảo giác của mình. Ông ta cười cười vuốt chòm râu, rung đùi đắc ý nói, “Hóa ra là tiểu công tử, đúng lúc để cho lão phu thay tiểu công tử nhìn tướng đi”
“Ha ha, cũng được, vậy thì mời bán tiên quay đầu nhìn Quá Nhi nhà ta một cái đi” Nụ cười trên mặt Tuyết CẦu càng nở rộ, khiến cho trò đùa dai trong mắt càng thêm dâng cao.
Từ bán tiên cười tủm tỉm quay đầu lại song lại thấy một quái vật há miệng to trong viện, vật ấy thân to như bò, có hàm răng nanh nhọn tới đáng sợ, nhìn tướng mạo cực kỳ hung ác, nước dãi cứ từng giọt từng giọt nhỏ từ miệng xuống, nhìn càng thêm dữ tợn. Từ bán tiên chỉ kêu ‘a” một tiếng, hai mắt đã trợn ngược ngất đi.
“Ha ha, Khô Vinh, ngươi là lợi hại nhất rồi, vừa xuất hiện đã dọa cho bán tiên người ta ngất rồi, chẳng phải ta vẫn chưa chơi chán ông ta mà” Tuyết Cầu cười ha hả mãi, tiện đá Từ Bán tiên ngã nhũn như bùn nhão, cau mũi nói, “Dám bảo ta là hồ li tinh, giáo huấn nhỏ ấy vẫn còn nhẹ đó”
“Sợ là trải qua trận này, ông ta coi như bị phế rồi. Thược Dược, ra đây” Vân Cảnh đi ra trước, kéo Tuyết CẦu vào lòng, hàn ý trong mắt cuối cùng cũng thu lại. Đáng thương cho Từ bán tiên kia còn chưa kịp trừ yêu đã bị một đám yêu tiên chỉnh cho sợ tới mức chết ngất, không biết gì nữa.
Khô Vinh đang định biến về hình người, bỗng mắt lại sáng lên, nhảy một cái lên nóc nhà, chỉ trogn nháy mắt lại nhảy xuống đất, trong miệng còn cắn một nam tử áo đen, đúng là Ly Minh lén nhìn trộm tất cả từ đầu tới cuối.
Sau khi Khô Vinh lại biến lại thành người lần nữa, vung mạng Ly Minh trong tay ra trước mặt Tuyết Cầu, nói khinh thường. “Con bà nó chứ, dám ở trước mặt lão tử mà ăn trộm. Tiểu quỷ Phụ Hý, ngươi quyết định đi, giết hay không giết”
Ly Minh sau khi bị ném xuống mặt đất, trợn mắt xoa mông, lại nghe được Khô Vinh có ý muốn giết hắn, lập tức lắc lắc tay hét lớn, “Đừng giết đừng giết, là ta tới tìm tỷ tỷ” Nói xong hắn cười tủm tỉm nhìn Tuyết CẦu, cho dù lúc trước nhìn thấy cảnh tượng khủng bố, nhưng vẫn chẳng có tí kinh hoàng nào.
Vân Cảnh hơi tán thưởng quét mắt nhìn Ly Minh, quay đầu mang theo ghen tuông nói với Tuyết CẦu, “Tuyết Nhi, lần trước nàng bảo không biết tiểu lưu manh này mà, sao hiện giờ nó lại gọi nàng là tỷ tỷ vậy”
Tuyết CẦu đang định lắc đầu phủ nhận thì thấy Ly Minh lấy long tiên châu từ trong lòng ra, Tuyết Cầu lập tức hiểu ra ngay, “Ly Minh? Ngươi là Ly Minh”
“Tỷ tỷ, đúng là Ly Minh” Ly Minh lăn một vòng trên mặt đất nhảy dựng lên, đôi mắt xinh đẹp trong phút chốc ngập đầy hưng phấn và vui sướng.
“Ha ha, thật không ngờ được là vẫn còn gặp lại, chuyện này cũng cách biệt những mười năm rồi”
“Tuyết Nhi, có nên giải thích cho Cảnh biết không nhỉ” Vân Cảnh chẳng đợi được hai người không ngừng ôn chuyện cũ, liền bá đạo chắn giữa hai người họ, lại vòng quanh eo Tuyết Cầu, bất mãn mở miệng hỏi.
“Mưới năm trước, lúc ta và yêu nghiệt đi tìm Vô Nhan, đã từng cứu một đứa nhỏ suýt nữa bị quan phủ bắt, đứa nhỏ đó là Ly Minh, lúc ấy còn đem Long tiên châu của Vô Nhan cho nó, không ngờ mà nó lại luôn mang theo bên người”
“Nó có biết thân phận của nàng và ta không?”
Tuyết Cầu lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, lập tức chỉ vào Ly Minh giật mình hỏi, “Ly Minh, ngươi thấy hết rồi hả?”
Ly Minh gật gật đầu, cười càng thêm quyến rũ, “Chuyện tỷ tỷ, Ly Minh cũng sẽ không hỏi tới, Ly Minh chỉ biết tỷ tỷ là đại ân nhân của ta, chuyện khác không quan tâm”
“Tốt nhất là nên thế” Vân Cảnh nhìn Ly Minh nhàn nhạt, trong giọng nói đủ uy hiếp.
“Tỷ tỷ cũng biết Từ bán tiên kia là ai phái tới chứ?” Ly Minh không tức giận, vẫn tự nhiên ngồi xuống ghế, nhàn nhã tự đắc nhấc chén trà thơm vốn rót cho Từ bán tiên kia uống, rồi nói tiếp, “Mộc đại tiểu thư Mộc Tướng phủ Tuyên Dương coi trọng tỷ phu, nên mới phái Từ bán tiên tới nói cứng mồm bảo tỷ tỷ là hồ li tinh đó. Tuy nhiên vị đại tiểu thư này cũng chẳng có đầu óc, tưởng kẻ lừa đảo đó có thể có tác dụng chứ” Ly Minh vô cùng thông minh, không nói tới yêu nghiệt cũng không hỏi vì sao hiện giờ đi cạnh Tuyết Cầu là Vân Cảnh mà không phải là yêu nghiệt. Hành tầu giang hồ mười năm, luyện cho hắn thái độ làm người lịch lãm, có sức quan sát kỹ lưỡng.
“Mộc đại tiểu thư ư? Vân, chàng sao lại chọc tới một nhân vật thế sao?”
“Cảnh sao liên quan tới người phàm chứ” Vân Cảnh ôm siết lấy Tuyết CẦu, giọng không chịu thua.
Ly Minh thấy rõ hai người này từng gặp mặt Mộc Nguyệt Nhi một lần, lại chẳng nhớ trong lòng, thì biết là một mình Mộc Nguyệt Nhi này tình nguyện, càng cảm thấy buồn cười. “Tỷ tỷ, tỷ phu, các người cứ yên tâm, Mộc đại tiểu thư trải qua chuyện đêm nay, chỉ e chẳng còn tâm đâu mà nghĩ tới chuyện này nữa, Cứ coi như đây là lễ gặp mặt lần đầu của Ly Minh tặng cho tỷ tỷ đi”
Ban đêm, Hiểu nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ đã gần như vét sạch châu báu vàng bạc của Mộc tướng phủ. Hôm sau, tin này truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Hoàng Đế Ngô quốc tức giận, tuyên bố văn thư truy nã, tiếc là không ai biết rõ diện mạo nên cuối cùng cũng không có hiệu quả.
Mà một tin khác từ phía tây Tuyên Dương thành truyền ra, chỉ trong một đêm, Từ Bán tiên bị điên, gặp người cứ mồm kêu “yêu quái, yêu quái” liên tục, có người hoài nghi Từ bán tiên này chắc đắc tội quỷ thần nên mới rơi vào kết cục thê thảm như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook