“Đưa tay cho ta!” Kha Hoàng quát lên, hắn lách người né những tảng đá đang rơi xuống, chạy ngược lối.Tiêu Thố gào lên: “Ta không về, ngươi về đi, ta cũng sẽ không chết khi không có ngươi.”Đã sinh ra ở thế gian này, được thở, được nói, được chạy nhảy, ngươi sẽ luôn tìm một cách nào đó để âm thầm chứng minh bản thân mình.

Ngươi muốn người khác biết sự tồn tại của mình, ngươi là một bản thể khác biệt.Nhưng dù có chứng minh bằng cách nào đi chăng nữa thì từ trên cao nhìn xuống, ngươi và kiến có khác gì nhau?Tiêu Thố không chấp nhận được, nàng có linh trí, thế nhưng chỉ giống hệt đứa con nít năm tuổi, chẳng hiểu thế gian là gì.

Từ khi mở mắt ra đã được Kha Hoàng dẫn đi khắp nơi.

Nàng là Tiêu Thố, cũng chẳng phải là Thu Trang gì cả.Kha Hoàng nói không được, đành phải biến nàng trở lại thành thỏ con, ôm nàng trong ngực rồi mới chịu thoát thân, cũng may không bị đá đè chết.Phú Mai thấy vậy, hắn thầm nghĩ: “Con chó sói này cũng khó buông chấp niệm, dù tướng mạo là Thu Trang, nhưng vẫn không phải là người cũ được.

Không biết hắn có hận Diệp Lý không.”Bọn họ chạy ra ngoài lại bắt gặp âm binh, đại ma đầu lúc này như ngựa thoát cương, phá tung cả hang động, phi thân bay ra ngoài trước.

Lúc ấy hắn mới biết thì ra đám âm binh này chui ra từ khe nứt mà Kha Hoàng bị thiên lôi trừng phạt ấy.Thoát được thân, hang động cũng chính thức sụp đổ, đè chết đám âm binh lố nhố ở bên trong.

Ma đầu nói với Vũ Nương: “Này, ngươi vào bằng đường nào thì dẫn đường ra đi.”Vũ Nương không cần hắn nói đã vẽ sắp xong một truyền tống trận trở về đỉnh Phương Vân, bỗng nhiên đang vẽ thì hắn khựng lại.Trần An phát hiện ra, hỏi luôn: “Sao vậy?”“Bùa bị phá rồi.

Có kẻ tiến sâu vào Phương Vân rồi thì phải.”Trần An lập tức trừng mắt nhìn Kha Hoàng, gằn giọng: “Ngươi dẫn sói vào nhà?”Vũ Nương hiểu ra: “Thì ra pháp trận ngày đó ta phát hiện là của ngươi, đám Si Vũ cũng được nuôi ở đó, vậy tên Nguyễn Linh kia...”“Mau vẽ xong trước đã.” Trần An ngắt lời.Kha Hoàng ôm Tiêu Thố trong ngực, lúc này Tiêu Thố không chạy nhảy hay la mắng om sòm nữa.

Nó cuộn mình lại, hai mắt nhắm nghiền, Kha Hoàng sờ thử, thấy mắt nó ươn ướt.Phú Mai bỗng xâu chuỗi được toàn bộ, nếu đám Si Vũ hôm trước chặn Phú Mai và Trần An là của Nguyễn Linh, vậy thì làm sao Nguyễn Linh biết được tung tích của hai người mà kịp thời sai đám quái thai ấy ngăn cản?Kha Hoàng âm thầm cấu kết với Nguyễn Linh, báo tin cho hắn, mọi tung tích của tất cả mọi người trong những ngày qua đều do một tay hắn sắp xếp.


Phải chăng hắn cũng biết trước được Trầm Tử Thiêng sẽ không ngồi yên, thế nên mới thuyết phục nàng đi theo Phú Mai đến đây, dụ Trần An ra mặt, trả lại món nợ năm xưa?Thu Trang từng chết trong tay Trần An, làm sao mà Kha Hoàng không hận cho được?Phú Mai bỗng nhớ lại ngày mà Kha Hoàng ký huyết ước với Trần An, lúc ấy hắn đến muộn, mọi thứ đã xong xuôi rồi.Chỉ thấy Kha Hoàng bị thương một bên mắt, chân nguyên bị rút sạch.

Cả người Kha Hoàng vấy máu, không biết đâu là máu của hắn hay của Trần An.Kha Hoàng cắm kiếm xuống đất, một bên mắt chảy máu ròng ròng.

Chiếc áo choàng đen trên người hắn bị bung ra, máu loang lổ đầy cổ đầy tay.

Hắn khuỵu một gối xuống, ngẩng đầu, mắt còn lại vằn lên tia máu.“Diệp Lý, cả đời này… ta sẽ khiến ngươi… phải nếm mùi như ta.

Ngươi đừng mong sống bình an qua ngày!” Kha Hoàng nói xong, hệt như đã trút hết hơi thở, miệng ộc máu tươi.Khoé miệng Diệp Lý rướm máu, ung dung chắp tay đứng trước mặt Kha Hoàng, thản nhiên nói: “Ngươi nguyền rủa nhầm người rồi, Diệp Lý ta chưa bao giờ cầu bình an.”Hắn cũng chẳng có bình an.

Thế nên không cần cầu.Bàn tay hắn chụp lên đầu Kha Hoàng.Kha Hoàng khàn họng: “Ngươi muốn làm gì?”Diệp Lý: “Cả đời này, ngươi phải ngoan ngoãn trấn ở đỉnh Phương Vân, trọn kiếp trung thành!”“Ngươi…” Chưa nói tròn một câu, Kha Hoàng cảm nhận được một luồng chân khí bạo ngược xông tới, toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn gào thét phản kháng, thế nhưng luồng chân khí kia mạnh mẽ như vuốt rồng, một tay che được bầu trời, ép chân nguyên của Kha Hoàng vỡ nát.Sau đó, Kha Hoàng hiện nguyên hình.Suốt mấy trăm năm, hắn cam kết với Trần An phải ở đó bảo vệ đỉnh Phương Vân cả đời, nếu làm trái huyết ước, hắn sẽ bị thiên lôi trừng phạt.Nhưng lúc này hắn vẫn bình an vô sự đó thôi.Phú Mai liếc Trần An một cái, thấy hắn nhảy vào truyền tống trận trước rồi mới theo sau, đám âm binh chui lên, thấy có người là thi nhau dùng “cửu âm bạch cốt trảo”, sờ mó lung tung áo người ta, nhưng ở trong phạm vi của truyền tống trận thì lại chẳng thể làm gì được.Đám âm binh bắt người không được, bực tức đập nhau, vậy là kẻ thì rơi đầu, kẻ gãy chân, kẻ thì tự bẻ xương sườn của mình ra làm vũ khí, đâm loạn xạ.Quỷ khóc sói gào, mực nước của Đầm Ngũ Sắc bắt đầu dâng lên, dường như đang có ý định chôn hết đám người không biết lợi hại này.

Lữ khách không mời mà tới, đã vậy còn không biết trời cao đất dày, tự ý mở phong ấn cho ma đầu, ắt bị mẹ thiên nhiên trừng phạt.Ma đầu bỗng nói: “Thiên hạ không biết, thật ra nơi đây còn có một cái tên khác, gọi là đảo Vô Minh, bước chân vào sẽ bị các ảo cảnh đánh lừa, kẻ không biết đâu là thật đâu là giả sẽ dễ dàng bị cuốn vào những dục lạc tầm thường, ắt hẳn phải trở thành âm binh, bị chôn vùi ở địa ngục.”Phú Mai: “Thì ra là vậy.

Ảo cảnh vừa nãy thật ra đều là tưởng tượng sao?”Ma đầu: “Không hẳn, nếu ngươi còn chấp niệm mà không thể thực hiện được, có lẽ sẽ xuất hiện tưởng tượng về thứ đó, điều mà ở thực tại ngươi không thể làm, thì ở đó ngươi sẽ có tất cả.

Nếu ngươi ngủ quên, vậy thì phải chui xuống đất nằm thôi.”Phú Mai giật mình, hắn hồi tưởng lại lúc còn trong ảo cảnh.


Hắn nhìn thấy Ngạn Tổ, lão già ấy ngồi uống trà đàm đạo với hắn.

Bỗng nhiên hắn tự hỏi: “Vậy Kha Hoàng thì sao, hắn đã thấy gì?”Trầm Tử Thiêng thấy được quá khứ kiếp trước, do đó là chấp niệm của nàng ta, đến kiếp này vẫn vô thức không quên, chỉ cần nhìn thấy Diệp Lý, hệt như nhìn thấy được cả chân tâm năm xưa.

Thanh Trúc thân nát người tan không hề vì tình riêng, vốn dĩ nàng luôn học theo châm ngôn sống “mạng của ta là mạng chúng sanh”, Diệp Lý cứu một mạng, nàng trả một mạng, nếu Tư Gàn hay bất kỳ một ai mà nàng nhìn thấy, đang có nguy cấp về tính mạng, nàng cũng không do dự hiến dâng thân mình.Người như vậy, đoản thọ.

Thế nhưng, trong họa sẽ có phúc.Người này phải gặp đại họa mới có thể mài giũa được chân tâm, sau đó tự do giữa Luân Hồi sinh tử.

Thế nên, kiếp nạn này Trầm Tử Thiêng phải gặp.Trần An lại tùy hỷ tùy xả, chết cũng được, không chết cũng được, hắn dường như đã thấu được đạo Trời, bởi vậy có hơi ngông cuồng.

Thế nhưng lại có một ý tình riêng biệt, hắn không có lòng cứu giúp thế gian như Thanh Trúc, chuyện gì cũng thuận thế mà đi, làm kẻ ngụy quân tử cũng được, làm Thần cũng hay.Trầm Tử Thiêng dựa đầu vào lồng ngực hắn, nàng vẫn có thể biết bên ngoài ra sao, chỉ là không thể nói năng được gì.

Tuy rằng không quen suy nghĩ quá nhiều, nhưng nàng bỗng hiểu ra: Diệp Lý không có nàng vẫn có thể ung dung tự tại.

Có nàng bên cạnh càng tự tại tiêu dao.


Sinh tử đối với hắn là chuyện nhẹ như lông hồng.Thế nhưng nếu nhìn thấy Trầm Tử Thiêng chết trong đau đớn lại không cam lòng, đạo Trời thì vẫn còn đó, nhưng thỉnh thoảng làm trái đâu có sao, cùng lắm là chịu phạt.Vừa về tới đỉnh Phương Vân đã thấy cây cối hoang tàn, chỗ bị cháy sém, chỗ bị lưỡi kiếm quét qua, đổ gãy hết.

Nguyễn Linh và đám đệ tử đứng mai phục ở sườn núi.

Kết giới của Trần An vững chãi suốt mấy trăm năm cuối cùng cũng bị chọc thủng.Trần An đưa Trầm Tử Thiêng về gian phòng của nàng, để nàng nằm ngay ngắn rồi mới ra ngoài.

Ma đầu vẽ một pháp trận kỳ lạ trên không trung, những hàng chữ ánh lên màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, theo những đường vẽ của hắn, hàng chữ ấy như rồng bay phượng múa.

Đấy là một cổ pháp đã bị thất truyền từ lâu.

Có thể cầm cự cho Trầm Tử Thiêng hai canh giờ.“Vũ Nương, ngươi ở lại canh Tử Thiêng, ta đi giải quyết đám mọi rợ kia.” Trần An nói, giọng điệu không hề bỡn cợt, hình như còn có chút sát phạt.

Phú Mai giật mình, lâu lắm rồi mới thấy dáng vẻ của Trần An năm xưa.Phú Mai đẩy Kha Hoàng ra: “Ngươi dựng chuyện thì chịu trách nhiệm đi.”Kha Hoàng để Tiêu Thố xuống, thỏ con ngơ ngác nhìn hắn vài lần, Kha Hoàng dứt khoát xoay người đi ra.

Hắn không giải thích, cũng chẳng trốn tránh, thật sự đi theo Trần An ra nghênh chiến.Vũ Nương không dám ngồi gần Trầm Tử Thiêng, chỉ đứng tần ngần ở cửa, sắc mặt hơi khó coi.Tên ma đầu nhìn bọn họ ra ngoài, chỉ còn lại hắn và Vũ Nương, bấy giờ mới lên tiếng: “Xem ra cuộc sống của ngươi cũng yên bình đó chứ.

Ngươi có gì không vui à?”Lớp đất khô trong lòng Vũ Nương suýt nữa bị nứt vỡ, hắn dằn lòng, ép xuống những luồng khí nóng hừng hực chui lên.

Hắn không nhìn tên ma đầu, cũng không nói chuyện.Trầm Tử Thiêng biết Trần An đã ra ngoài, nhân lúc này nếu tự mở cấm chế, chắc chắn hắn không thể ngăn cản được.


Nàng đả tọa trong thức hải, những chuyện không quan trọng gác hẳn qua một bên.

Vũ Nương là nam nhân, điều này cũng khiến nàng khá bất ngờ.

Nhưng cán cân tình ái chẳng bao giờ là công bằng.

Nàng hướng về Trần An, ngay khi nhiếp tâm, khởi dậy một ý niệm này, nàng đơn phương độc mã công phá một phong ấn của Trần An.

Ký Thức chú suy yếu, Tán Hồn chú bắt đầu thò móng vuốt đến tim nàng.Trần An vừa ra ngoài, Mê Ti có hình dáng của hắn đã chạy về đứng sau lưng Nguyễn Linh.

Phú Mai hỏi Kha Hoàng: “Ngươi lên kế hoạch bao lâu rồi? Dám cấu kết với lão cáo già này nữa, đúng là dẫn sói vào nhà.”Kha Hoàng thản nhiên nói: “Từ lâu rồi, năm ấy Nguyễn Linh sai con cháu của hắn tới quấy rầy ở chân núi, ta nhân cơ hội đó đến xin làm một chân chạy việc, đám Si Vũ và Mê Ti đã được nuôi dưỡng ở mật thất, ta âm thầm mở đường cho chúng, để chúng có cơ hội lợi dụng linh khí của Phương Vân để tăng trưởng nhanh hơn.”Phú Mai không ngờ hắn dám thừa nhận, Kha Hoàng cười khẩy, nói tiếp: “Phú bang chủ đừng vội trách ta, nếu Nguyễn Linh không tìm cách này cũng sẽ đến nơi khác mở rộng lãnh thổ thôi.

Ở đây linh khí dồi dào, chia sẻ cho hắn một chút cũng đâu có sao?”Phú Mai gằn giọng: “Hắn giết vợ của ngươi, bây giờ ngươi lại đi giúp hắn? Có bị mất trí không?”Trần an ngoáy lỗ tai: “Ê ê, hai vị cãi nhau xin mời đi chỗ khác, không thấy chúng ta đang bàn luận chính sự à?”Nguyễn Linh ngự kiếm bay lên, hắn đứng lên một mỏm đá nhô cao, đối diện với Trần An, chắp tay nói: “Nguyễn Linh phái Giao Long, rất vui được các vị chào đón.”Trần An nhướn mày: “Ai chào đón các ngươi?”Nguyễn Linh không ngờ kẻ này trông đạo mạo tuấn tú mà lời nói lại giống trẻ lên ba, hơi kinh ngạc, lát sau vẫn tốt tính nói: “Ha ha, các vị công tử đây hẳn là cũng đoán được nguyên do ta tới đây rồi.

Đảo Ngũ Sắc bị náo động, ma đầu trốn thoát, ta đến để dẫn hắn đi đây.”Phú Mai: “Ma đầu nào?”Nguyễn Linh: “Ở sau lưng các vị.”Phú Mai quay đầu lại, không ngờ lại thấy Vũ Nương và ma đầu đã ra tới tận đây rồi.

Vũ Nương nói: “Tiêu Thố ở bên trong.”Ma đầu: “Ô nhiều người thế.” Hắn hỏi Trần An, “Có cho ta chơi hông? Lâu rồi không được nếm máu, thèm quá.”Trần An: “...”Tên này tới để chơi à?Trần An chỉ nhìn lướt qua Vũ Nương rồi quay qua đối diện với Nguyễn Linh.

Vốn dĩ Nguyễn Linh phải nhận ra thân phận của hắn, thế nhưng Tam Độc không ở bên cạnh, bởi vậy còn đang thăm dò..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương