Vừa lúc đó, một luồng sáng trắng xuất hiện chỗ khe nứt, Vũ Nương thoát khỏi ảo cảnh, bước ra từ luồng sáng ấy.

Tiêu Thố sững người.Xung quanh chỉ toàn là sương mờ âm u, không nhìn rõ cảnh vật ra sao, hơi lạnh xuyên thấu qua từng lỗ chân lông, bỗng nhiên Vũ Nương xuất hiện thình lình, đến Trầm Tử Thiêng cũng bị giật mình.Kha Hoàng lồm cồm bò dậy.Tiêu Thố quên bẵng cơn sợ hãi, chạy tới kéo tay hắn: “Thấy chưa, ngươi ăn ở thất đức nên mới bị trời phạt đấy...!Vũ Nương, chị Vũ Nương, sao chị lại tới được chỗ này?”Trầm Tử Thiêng kéo tay Trần An đi tới trước mặt Vũ Nương, cả Trần An và Vũ Nương đều âm thầm há hốc kinh ngạc.“Ta không ngồi yên một chỗ được.” Nàng trả lời Tiêu Thố rồi nói với Trầm Tử Thiêng, “Cô Trầm, cô lặn lội tới tận đây sao, vùng cấm địa này không phải là sự lựa chọn tốt cho cô.

Cho dù muốn khôi phục trí nhớ cũng phải có cách khác thỏa đáng hơn.”Vũ Nương dời ánh nhìn xuống tay nàng, thầm nghĩ: “Tên khốn nạn này lừa Tử Thiêng biết bao nhiêu lâu, sao giờ nàng lại thân thiết với hắn thế kia?”Trần An nhìn tay mình, thầm nghĩ: “Chuyện gì thế này? Đây có phải là cho ta được ăn sơn hào hải vị rồi phán tội chết không?”“Trước mắt nguy cấp.” Sắc mặt Trầm Tử Thiêng lãnh đạm, hệt như nàng luôn luôn bình an vững chãi như vậy, “Si Vũ xuất hiện trên đỉnh Phương Vân hôm ấy chắc hẳn không phải tình cờ, sắp tới có thể gặp đại nạn, ta phải nhanh chóng giải quyết một số chuyện càng nhanh càng tốt.”Tiêu Thố la lên: “Chủ nhân, ngài nói cứ như biết trước mình sắp bỏ đi vậy á!”Trầm Tử Thiêng trong lòng lại đang gào thét: “Cái đứa nhóc này lúc cần hiểu thì không hiểu, lúc không cần hiểu thì lắm miệng thế?”Trần An chẳng biết nghĩ gì, nghe câu nói của Tiêu Thố thì thoáng nhíu mày.Phú Mai đứng riêng một góc, thầm niệm gì đó trên miệng, cố gắng cách xa Trần An nhất có thể, giống như sẵn sàng tìm đường chạy vậy.Trần An vừa đưa mắt nhìn qua thấy Phú bang chủ định bụng chuồn lẹ liền mở miệng dùng khẩu hình nói: “Ngươi đừng hòng chạy!”“Phú bang chủ, sao ta không biết Đầm Ngũ Sắc có thể phản tác dụng vậy?” Trầm Tử Thiêng không phản ứng với câu nói đâm trúng tim đen của Tiêu Thố, chỉ ra vẻ suy tư, “Ký Thức chú rốt cuộc lợi hại đến mức nào?”Phú Mai thầm nghĩ: “Ôi sao cô không hỏi kẻ đầu sỏ ấy, định đẩy ta vào chỗ chết à?”Thấy ánh mắt như lưỡi dao của Trần An, Phú Mai vội cân nhắc trong đầu.

Im lặng cũng chết mà trả lời cũng chết, thế nhưng nhìn thấy Trầm Tử Thiêng ngây ngô như thế lại khiến lương tâm của hắn bị cắn rứt.Đành âm thầm cầu Trầm Tử Thiêng sau này cứu hắn một mạng, thành thật đáp: “Ài, cô Trầm à, ta cũng không giấu gì cô.

Tuy Diệp Lý không cho phép ta nói ra, nhưng mà một kẻ xông pha giang hồ vì nghĩa hiệp như ta sao có thể khoanh tay không làm gì được đúng không nào?”Trần An nghiến răng nghiến lợi, Trầm Tử Thiêng quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn hớn hở cười với nàng.Trầm Tử Thiêng nói với Phú Mai: “Phú bang chủ cứ nói đi, không cần lo ngại về hắn.”Phú Mai như có động lực, vậy là vừa xòe quạt vừa kể: “Ký Thức chú chắc hẳn Trần công tử đây cũng biết mà phải hông? Người thực hành cấm chú phải chịu tan xương nát thịt, nếu muốn luyện lại thân thể cũng phải dùng hoa Tuyết Linh một năm năm mới nở một lần để đưa vào lò nung, đưa hồn phách kẻ đó vào để luyện thành một thân thể khác.

Sau đó còn phải chui xuống dung nham ở núi Đen để ngâm thêm trăm năm.

Còn cô Trầm thì ở đỉnh Phương Vân vô tư sống qua ngày, không có ký ức, không có tương lai, chẳng mơ về quá khứ, chỉ sống với hiện tại.

Chỉ là ta vẫn rất tò mò, vì sao Diệp Lý lại chọn con đường này vậy?”Tiêu Thố khoác tay Kha Hoàng trên vai, bắt được trọng điểm: “Vậy là Diệp sư tổ còn sống à? Người đâu?”Phú Mai: “Không biết.”Kha Hoàng lườm Phú Mai một cái: “Chẳng phải ngươi nói ngươi từng là bằng hữu của hắn?”Phú Mai cười rộ lên: “Chẳng phải ngươi cũng từng ký huyết ước với hắn?”Hai kẻ này nhìn nhau không nói gì.


Tiêu Thố nhìn người này rồi nhìn người kia: “Là làm sao?”Vũ Nương nói huỵch toẹt: “Diệp chân nhân chẳng phải là người đang đứng ở đây sao?”Trần An vô thức liếc nhìn Trầm Tử Thiêng.

Nét mặt thoáng ngưng đọng.Tiêu Thố thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về Trần An, ngoại trừ Trầm Tử Thiêng, bật thốt: “Chủ nhân đã biết rồi sao? Vậy...!tên Trần...!À không, Trần công tử là là Diệp chân nhân à?”Kha Hoàng tốt bụng nói nhỏ: “Ngươi đừng tỏ ra mình ngốc nữa được không?”Lúc này Trần An mới lên tiếng, hơi luống cuống: “Ừm...!thật ra thì...”“Ta nhận ra ngươi.” Trầm Tử Thiêng nói, bấy giờ mới xoay người lại, đối mặt với hắn, “Sư phụ.”Trần An ngây người chốc lát.

Mắt Tiêu Thố trợn to tới mức gần bị rơi ra ngoài.

Chỉ có Vũ Nương và Phú Mai là đứng yên xem kịch.

Kha Hoàng lại thản nhiên như thể đã biết trước vậy.Trầm Tử Thiêng nói những lời này lại vô tình khơi dậy những hạt mầm đang cố gắng vươn lên ở trong lòng.

Rễ đâm xuyên lồng ngực nàng để sống lại, đau đớn trong chốc lát trở thành một gánh nặng đè lên cuống họng.Nghĩ đến những lời của Phú Mai vừa nói, lửa giận trách móc ban đầu bỗng chốc tiêu tan, nàng chẳng dám hình dung hắn bị đưa vào lò nung như thế nào, da thịt bị lóc ra sao...Không dám giận, cũng không thể nói là không từng thống hận.Cuối cùng cơn đau đớn cũng ập đến, nội phủ nàng bị chọc thủng một lỗ, thất tình lục dục vừa rồi hệt như một cầu nối, khiến cho cái lỗ ấy lan ra, hình thành những đường nứt vỡ.Trần An thấy sắc mặt nàng bỗng tái mét, vội lật tay nàng lên, đưa chân khí vào thăm dò.

Nào ngờ chân khí của hắn vừa mò tới đã bị dội ngược ra ngoài.Vũ Nương và Phú Mai cũng tới quan sát, Trầm Tử Thiêng ngã xuống, Trần An đỡ nàng dựa vào lòng.Phú Mai nói: “Chân khí bị vọng động.

Đầm Ngũ Sắc là cấm địa, muốn một bước phá bỏ Ký Thức chú chắc chắn không thể không trả giá.

Cứ để như vậy thì cô Trầm sẽ bị Ký Thức chú nuốt chửng toàn bộ chân nguyên.


Phải đi tìm chỗ nào đó thích hợp mới có thể hộ pháp cho cô Trầm.”“Phí lời.” Trần An gằn giọng.Vũ Nương ngồi xuống bắt mạch cho nàng, cũng thử cách như Trần An, kết quả giống nhau.

Tiêu Thố vừa muốn chạy lại xem vừa không nỡ đẩy Kha Hoàng ra, đứng ngồi không yên, nhưng lại cũng chẳng dám hỏi nhiều, lúc này nàng chỉ cảm thấy mình đúng là một con thỏ ngoài ăn cà rốt ra thì chẳng biết làm gì.

Mọi sự đành trông cậy hết vào đám cao nhân này.Vũ Nương nói: “Ta thấy có một hang động nhỏ gần đây, đi theo ta.”Dứt lời, nàng đứng dậy dẫn đầu.

Trần An bế Trầm Tử Thiêng lên, vừa cúi xuống nhìn đã thấy hai đầu lông mày nàng nhíu lại.Quai hàm hắn thít chặt, từng bước chân vững chãi hệt như không ai khiến hắn lay động.

Nhưng Phú Mai hay Tiêu Thố cũng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo từ hắn.Tiêu Thố vẫn chưa đẩy Kha Hoàng ra, nàng vô thức đi chậm lại, để Trần An đi trước cách một quãng không xa không gần mới dám bước tiếp.

Kha Hoàng thấy vậy, cười khẩy nói: “Ngươi sợ cái gì, hắn đâu có ăn thịt ngươi.”“Ngươi bớt nói chút đi.” Tiêu Thố nhăn mặt, “Không thấy chủ nhân bị Đầm Ngũ Sắc hại thành nông nỗi này à? À đâu, chính ngươi, ngươi là đầu sỏ!”Kha Hoàng không nói gì, hắn nở một nụ cười bí hiểm: “Nếu ta không làm vậy, ngươi để chủ nhân mãi mãi sống như một kẻ khùng sao?”“Thế nhưng chủ nhân sẽ phải trả giá.”“Ngươi khỏi lo.” Kha Hoàng ho khù khụ, cú đánh ban nãy của thiên lôi là do hắn làm trái lại huyết ước, nội phủ và chân nguyên cũng bị tổn hại, hắn khó khăn nói, “Diệp sư tổ sẽ lo liệu được hết, không để chủ nhân xảy ra chuyện đâu.”Tiêu Thố lầm bầm, không hiểu ý hắn cho lắm: “Nói giống như ngươi tính trước rồi ấy.”“Ta sao?” Kha Hoàng nhoẻn miệng cười.

Tiêu Thố thoáng giật mình, miệng kẻ này cong lên nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo âm u, “Ta có là gì đâu, có thể tính trước được mọi thứ thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi.”Tiêu Thố nghe ra được trong lời nói của hắn còn có ý khác, nhưng chuyện Trầm Tử Thiêng cấp bách hơn, bèn gác bỏ lại thắc mắc sang một bên.Hang động mà Vũ Nương nhắc tới cũng không xa lắm, bọn họ nhanh chân tiến thẳng vào trong mà chẳng suy xét gì.

Càng vào sâu càng tối om như mực, Vũ Nương đành phải búng ra một ngọn lửa, dẫn đường đi trước.Phú Mai nhìn bóng lưng nàng, thầm nghĩ: “Nếu không phải có gương mặt và vóc dáng cảu nữ nhi, ta còn tưởng cô ta là một trang nam tử hán.


Khí chất không chê được.”Từ cửa vào hang động rộng cho hai người sóng vai, cũng chẳng thấp lắm, càng vào sâu lại không bị quá chật chội khó đi.

Trên vách đá thỉnh thoảng có vết cào khá sâu, thế nhưng nhìn kích thước thì không giống của quái vật cho lắm.

Khoảng cách giữa các vết cào khá giống với tay người.Tiêu Thố nhìn mà rùng mình, nàng thừa cơ nắm chặt cánh tay Kha Hoàng.Tiêu Thố và Kha Hoàng đi sau cùng, tai của Kha Hoàng thính hơn bất kỳ ai, hắn bỗng dừng bước, Tiêu Thố định mở miệng càm ràm thì bị hắn bịt lại.

Tiêu Thố thấy sắc mặt hắn khác thường, vội vàng im thin thít, cũng yên lặng lắng nghe.Phía sau có tiếng kéo lê thứ gì đó trên đất, chậm rãi, rót vào tai người nghe một cảm giác ghê rợn.

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng Tiêu Thố, Kha Hoàng lại không sợ hãi, hắn ngoái đầu, đi ra vài bước.

Tiêu Thố nửa muốn đi theo Trần An nửa lại không muốn bỏ mặc Kha Hoàng, luống cuống đứng dậm chân tại chỗ.Suy nghĩ chốc lát, nàng đành chạy theo Kha Hoàng.

Nào ngờ vừa chạy ra đến nơi lại thấy Kha Hoàng vội vàng quay trở lại, hắn kéo tay nàng: “Chạy mau, âm binh từ dưới đất đang kéo về phía này.”“ m binh? m binh gì?” Tiêu Thố vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, thấy lố nha lố nhố mấy cái thây da bọc xương nghiêng ngả theo sau, miệng rên hừ hừ, da xanh lè xanh lét, tóc tai tán loạn, kẻ gãy tay kẻ gãy chân, có kẻ còn bị vấp vào chân đứa khác làm rơi đầu xuống đất.

Cái đầu ấy lăn đến dưới chân nàng.Tiêu Thố chửi vừa vắt dò lên cổ mà chạy: “Ôi mẹ ơi! Các ngươi bắt tên Kha Hoàng ấy! Thịt thỏ không ngon bằng thịt chó đâu!”Kha Hoàng còn đang định kéo tay nàng, nào ngờ Tiêu Thố vừa nãy sợ mất mật, run như cầy sấy bây giờ lại chạy nhanh hơn gió, bỏ lại Kha Hoàng cà nhắc ở phía sau: “Con thỏ khốn nạn, quay lại đây cho ta!”“Có điên mới nghe lời ngươi!” Tiêu Thố hét lên.Nàng đuổi kịp đám người Phú Mai, Trần An không đoái hoài, đi thẳng về phía trước.

Đằng trước hình như là cuối sơn động, có ánh sáng màu xanh nhạt chiếu lên vách đá.Phú Mai lại không thờ ơ như hai kẻ kia, thấy Tiêu Thố chạy tới, thở hồng hộc, nàng chỉ tay ra phía sau, giọng đứt quãng: “ m binh...!chẳng biết từ đâu mà...!kéo tới, nhiều lắm...”“ m binh sao lại ở chỗ này?” Phú Mai không tin lắm, hắn không thấy Kha Hoàng đâu, đành phải đi ngược hướng.Phía sau lưng Kha Hoàng đúng là kéo theo một bầy âm binh đông nghịt, chỉ thoáng chốc đã lấp đầy cửa hang, hình như là không có giới hạn.Da đầu Phú Mai tê rần, hắn tạo một lớp kết giới, nói với Kha Hoàng: “Mau đi nhanh, nếu bọn chúng đông quá, kết giới của ta cũng không trụ được.”Kha Hoàng gật đầu một cái, tập tễnh đi trước.

Tiêu Thố thấy Kha Hoàng còn toàn thây, kinh ngạc nói: “Không tệ nha!”“Câm miệng, ngươi dám bỏ của chạy lấy người à?” Kha Hoàng túm tay nàng, nhưng Tiêu Thố cậy mình chạy nhanh, hắn chỉ túm được một vạt áo.Tiêu Thố giật áo khỏi tay hắn, lè lưỡi nói: “Bởi vì ngươi giỏi mà, hì hì.”Kha Hoàng “hừ” một tiếng.


Tiêu Thố thấy hắn nguôi giận, bèn chạy tới vuốt lông, tí ta tí tởn đỡ hắn đi.

Phú Mai bọc hậu.Vũ Nương và Trần An đi trước, thật sự đã đến tận cuối hang động.Có một tảng đá giống hệt như băng sương, tỏa ra muột luồng khí lạnh lẽo, tảng đá này cao chừng ba thước, rộng hai thước.

Đáng chú ý hơn là có một dây xích không biết dài khoảng bao nhiêu, nối từ bên trong tảng đá với chân của một người mặc y phục màu đỏ rực.Người này mở mắt thao láo nhìn mấy vị khách không mời mà tới, hồn nhiên hô lên: “Úi? Người sống à?”Vũ Nương: “...”Từ đâu chui ra một con tắc kè hoa vậy?Kẻ mặc đồ đỏ này trông chừng mười bảy mười tám tuổi, chưa trổ mã hết cỡ, gương mặt còn non choẹt, nếu không mở miệng còn không biết hắn là nam nhân.

Trần An đi tới, đặt Trầm Tử Thiêng ngồi xuống, hắn chắp tay với con tắc kè hoa, cẩn trọng nói: “Mạn phép xin làm phiền, chúng ta có một người bị thương, mượn chỗ dùng một lát.”Đôi mắt kẻ này hồn nhiên hệt như Tiêu Thố, hắn đứng dậy, bước tới gần Trần An, nhìn Trầm Tử Thiêng bằng đôi mắt tò mò, như thể rất lâu lắm mới được nhìn thấy người vậy.

Sợi xích sắt bị hắn kéo lê trên đất, phát ra âm thanh hơi ghê răng.Trần An tuy không tỏ thái độ rõ rệt, nhưng lại âm thầm vận chân khí.“Ồ?” Tên tắc kè hoa lại không quan tâm cho lắm, hắn nghiêng đầu, sờ cằm nói, “Tổn thương không nhẹ ha.

Hai cấm chú đang nội đấu với nhau, cô gái này số xui vậy.”Trần An nhíu mày: “Hai cấm chú?”Vũ Nương cũng căng thẳng, nàng đi tới trước mặt tắc kè hoa, chưa kịp nói gì thì tắc kè hoa đã giật mình nhìn nàng, cái nhìn này hơi sâu xa một chút.“Ngươi dựa vào đâu mà nói hai cấm chú?” Vũ Nương gạt bỏ cảm giác ghê rợn sang một bên, “Ừm...!cao nhân, nếu ngài nhìn ra được gì có thể vui lòng nói ra được không?”Trầm Tử Thiêng ộc ra một búng máu, trên trán Trần An lượn lờ hắc khí, hắn vội dùng vạt áo lau máu cho nàng, hắn thử đưa vào một ít chân khí, nhưng vẫn bị phóng ngược trở ra.“Một là Ký Thức chú, hai là Tán Hồn chú.” Tắc kè hoa ngồi chồm hỗm, hắn chống cằm nói, “Chà, người này mạng cũng cao.

Ký Thức chú hạ xuống hình như là cũng phải nội đấu và dành chiến thắng với một cấm chú khác rồi, bây giờ lại gặp một cấm chú có sức công phá không kém.

Vậy là cô này có nguyên ba cái cấm chú trên người luôn, kinh thế nhờ!”Trần An thầm kinh ngạc, hắn cũng không ngờ mình là một bậc Thần, thế mà lại không hề hay biết nàng lại bị hạ chú lần nữa.Là ai làm?“Khốn kiếp.” Trần An thầm chửi.“Ừm, Tán Hồn chú này sẽ có hiệu lực nếu cô ta động lòng luyến ái, còn chưa động lòng thì sẽ chẳng hề hấn gì cả.” Tắc kè hoa thản nhiên nói, giọng nói của hắn có chút tinh nghịch, “Có phải Ký Thức chú đã từng đấu với Tán Hồn chú không? Ôi ai mà tàn ác vậy, nhân gian khó tránh khỏi luyến ái, còn hạ chú lên một hồ yêu, kẻ này có não không vậy?”Phú Mai đã vào tới nơi, nghe hắn nói như vậy lại có một suy đoán: “Trần An, vậy ra cô Trầm trước đây đã bị hạ cấm chú rồi à? Vì để giải cấm chú nên ngươi mới phải hạ Ký Thức chú?”Trầm Tử Thiêng chỉ cảm thấy thể xác mình như bị chặt ra từng đoạn một, không lập tức giết chết nàng luôn, chỉ là lúc thì cắt đi cánh tay nàng, lúc thì rút chân của nàng, cắt rời từng khúc thịt một.Ban đầu đau đớn không tả nổi, chỉ gào thét ở bên trong, bởi vậy nên chẳng ai biết hiện tại nàng đang cảm thấy thế nào.Sau một khoảng thời gian, đau đớn dần quen, nàng phát hiện chân nguyên trong nội phủ của mình bị sụp đổ gần hết, có một lớp bị tróc ra, hiện lên hình dáng chân thật của tiềm thức nàng.Nàng ngồi xuống đả toạ ngay bên trong thức hải, hình ảnh Trần An lởn vởn khắp nơi khiến nàng hơi phân tâm.

Nàng bèn nhắm mắt lại, yên tĩnh một hồi lâu, mắt không thấy, tai không nghe, hình ảnh Trần An dần lắng xuống, nàng vừa có thể nhẫn nhịn đau đớn vừa nghe thấy bên ngoài nói gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương