Ngàn Năm Luân Hồi
-
Chương 47
Trần An cưỡi gió, trong lòng hắn tự cảm nhận thấy một luồng chân khí liên hệ với nàng đã bị cắt đứt.Từ khi Trầm Tử Thiêng bước chân vào ảo cảnh, nàng biết rằng mình vốn dĩ không nên xem là thật.
Thế nhưng mọi chuyện không như nàng tưởng tượng.
Nàng không thể điều khiển được cơ thể theo ý mình.
Hiện tại bản thân nàng đang bị trói lại, ở chung một chỗ với mười mấy cô gái trẻ khác.
Hình như bọn họ chỉ là người phàm, ai nấy cũng sợ hãi, khóc bù lu bù loa.
Trầm Tử Thiêng nhận ra mình ở trong thân xác Thanh Trúc, chính là người mà nàng đã từng nhập thể vào ảo cảnh lần trước của Quảng Đức.Bọn họ bị nhốt lại sau song sắt, hệt như tù nhân.
Đứng canh cửa là một đám quái thai đầu chim mình khỉ, chính là loại yêu quái mà nàng từng bắt được tại đỉnh Phương Vân không lâu về trước.
Đám yêu quái này khá đông, con nào con nấy to tướng.Nàng cố gắng điều khiển cơ thể theo ý mình nhưng thử mấy lần đều không được, đành phải buông xuống ý định ấy, thôi thì thuận theo người này vậy.
Ngay khi nàng buông xuống mọi ý định, lập tức toàn bộ ký ức của người này tràn vào tiềm thức.
Trầm Tử Thiêng cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, choáng váng một hồi.
Phải mất một lúc lâu mới có thể lấy lại tỉnh táo.Vừa tỉnh táo trở lại, nàng biết ngay nguồn cơn sự việc.Trong lòng gợi lại những cơn giận vô cớ, thế nhưng nàng lập tức áp chế nó, tập trung vào chính Thanh Trúc – tiền kiếp của nàng.Thanh Trúc được Tư Gàn phái đi xem xét vì sao thôn Đoàn lại mất tích nhiều cô gái trẻ đẹp như vậy.
Lão sư phụ già muốn nàng học hỏi về mặt mưu mô một chút, thế nhưng người ruột ngựa như Thanh Trúc thì có âm mưu khỉ gì.
Bởi vậy, nàng tự chui vào hang cọp, phát hiện Si Vũ có sở thích hoang dâm với vợ nhà người ta, con gái mới lớn cũng không tha, xem các nàng như đồ trang sức mà đem về hết.Hang ổ của bọn chúng là một sơn động, đám quái thai này hoang dâm vô độ bất kể ngày đêm.
Thanh Trúc cũng tự có tính toán của mình, dây thừng thông thường không trói được nàng.
Đến buổi chiều, chúng sẽ thay phiên nhau canh gác, trong lúc đó sẽ có vài phút cho nàng hành động.“Hu hu, chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao...” Một cô gái có gương mặt khá non nớt, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc thành tiếng.Thấy một người khóc, vậy là những cô gái khác cũng chẳng nín nổi, sự sợ hãi có thể lây lan nhanh hơn cả dịch bệnh.
Ban đầu chỉ là tiếng nấc trong cổ họng, dần dần trở thành cơn mưa nước mắt, khóc như vũ bão.“Hức, ta cũng vậy, ta cũng chưa lấy chồng, ta còn cha mẹ già, hức, vào tay lũ quái vật này thì làm sao sống sót được đây...”“Cha ơi, mẹ ơi, mau cứu con gái của hai người đi, ta không muốn làm vợ cho chim, ta muốn lấy Tân công tử, hu hu...”“Các chị còn có người thương mà khóc than cho các chị, tôi chẳng có ai khóc cho đây này, sao số tôi khổ thế không biết hu hu hu...”“Quang Hiếu anh ơi, từ nay đường tình đôi ngã, anh đừng quên em, nếu thân xác em chưa bị thối rữa, anh hãy mang mớ tóc mai của em về, đốt đi, xem như em và anh từng nên duyên vợ chồng...!Ôi làng nước ôi, cớ sao ông trời bạc bẽo...!Ê cô gái, khóc xấu quá, đừng khóc nữa, ôi nước miếng của cô chảy lên áo ta rồi.”Chen vào những tiếng khóc ấy lại có một giọng nữ hơi cứng rắn: “Đúng là hồng nhan thì bạc phận, vào tay bọn chúng chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Khốn nạn.”Thanh Trúc: “...”Đội hình này có vẻ không ổn lắm, có nên cứu không nhỉ?Nàng kiên nhẫn chờ đến khi bọn chúng thay phiên, một đám vào sâu phía trong hang động, đến khi âm thanh nức nở của cô gái nào đó vang lên, đám Si Vũ khác ra bên ngoài cổng sơn động nghe ngóng, sau đó mới trở lại canh gác bên lồng giam.
Thanh Trúc không có kiếm bên mình, tháo vội dây thừng ra, mấy cô gái kia bất ngờ, hô lên: “Cô sao lại...”“Suỵt...” Thanh Trúc vội nói, “Ta đưa các cô trở ra, phải nhanh lên, đừng chậm trễ.”“Ôi cảm ơn cô, cảm ơn cô...”Cả bọn như gặp được thần tiên, mừng tủi chạy đi, có người chạy nhanh quá suýt ngã ngửa, Thanh Trúc đành phải cầm tay từng người một bước vào trận pháp.Nàng vẽ một truyền tống trận dẫn đến cổng thôn, nàng không thể vẽ với kích thước quá lớn, do thời gian cấp bách, nàng chỉ có thể vẽ cho một người đi.
Nàng đỡ từng người một đứng dậy, vừa canh chừng vừa hối thúc.“Ôi may quá, cảm ơn cô nhiều lắm...”“Cô là cứu tinh của đời tôi, ôi...”“Cô ngầu hơn cả anh Tân.”“Nhanh lên một chút...” Thanh Trúc cũng chỉ biết gật đầu lấy lệ, trong lòng khá nôn nóng, đến khi đỡ lấy cô gái cuối cùng, cô ta sợ quá, cả người run lẩy bẩy, đi chậm rì, nàng giục, “Cô kia, nhanh nào, sắp thoát được...”Chữ “rồi” chưa kịp thốt ra miệng thì một chiếc lông vũ phóng tơi, “phập” một cái, cô gái kia bị thủng một lỗ ở ngực, nghẹo đầu chết ngắc.
Thanh Trúc phản ứng nhanh, lui người né tránh mấy lông vũ liên tiếp.
Truyền tống trận đã bị phá vỡ.
Thanh Trúc chỉ tiếc cho cô gái cuối cùng này trong chốc lát, sau đó cũng cảm thấy nhẹ bớt đi một gánh nặng, dù sao cũng đã trót lọt cứu được gần hết.
Nàng chỉ sợ mình không cứu được ai, còn tự dẫn xác đến dâng tận mồm cho nó.Một đám Si Vũ hô lên, không rõ là chúng muốn nói gì, nhưng xem chừng đang tập hợp lại.Lồng sắt của bọn chúng chẳng biết được khóa bằng cái gì mà chắc chắn khủng khiếp.
Nàng đành dồn hết chín phần công lực, tung một chưởng, đánh bay cánh cửa và một tá lông vũ lao đến.
Tuy đám Si Vũ không giỏi đánh nhau, nhưng được cái tứ chi phát triển, không biết lùi lại là gì, càng đánh càng lao lên.
Thanh Trúc cho dù tu luyện đã có thành tựu, nhưng cũng khó địch lại một trăm đứa.
Nàng tung người bay ra khỏi sơn động, đứng giữa trời, vung tay một cái, thanh kiếm của nàng từ bên trong sơn động, mở một đường máu bay ra.
Qua đó, nàng cũng thấy tận mắt một đám Si Vũ đang đè nghiến một cô gái.
Cô ta cũng vì bị giày vò mấy ngày mấy đêm nên đã chết thẳng cẳng rồi.Cả Trầm Tử Thiêng, cả Thanh Trúc, lúc này mang cùng một tâm trạng, cơn giận bùng lên.
Nàng nắm chặt kiếm.Kiếm khí quét tới, đám Si Vũ xông lên, không tính đường lùi, bàn tay cứng như thép của chúng vươn đến, Thanh Trúc hoành kiếm đỡ lấy, bọn chúng dốc sức lực, đè thanh kiếm của nàng xuống, ép nàng phải quỳ gối.
Nhân lúc đó, một con Si Vũ khác túm lấy chân nàng, giật mạnh một cái.
Cơn đau dưới chân truyền tới, Trầm Tử Thiêng cũng đau không kém gì Thanh Trúc.
Thanh Trúc thầm kêu một tiếng, nàng xoay một vòng, thanh kiếm như biến thành rắn, quấn quanh bắp tay kẻ đang nắm chân mình, “xoẹt” một tiếng sắc ngọt, cổ Si Vũ kia gần như bị đứt.Lúc này nàng xoay một vòng tại chỗ, tạo thành một cơn lốc, hất tung kẻ địch, sau đó mới tung người bay lên cao, đứng trên đỉnh động nhìn xuống.
Nàng thở hổn hển, đúng là thân xác nữ tử, tu học chưa thành, không biết nên xử lý đám này thế nào.
Nếu như nàng mạnh hơn thì tốt biết mấy.Một nỗi bất lực khó tả dâng lên trong lòng, Trầm Tử Thiêng thấu hiểu được, nàng cảm nhận được sự căm phẫn ấy, siết chặt thanh kiếm lại, thật sự muốn chém bay hết bọn chúng, thế nhưng nàng quá yếu...Thanh Trúc bỗng nhận ra, dù ý chí nàng mạnh mẽ cỡ nào, nàng vẫn chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm.Lúc này, một giọng nói nam tử truyền tới, Trầm Tử Thiêng khá bất ngờ, còn Thanh Trúc thì bị giật mình một cái, cơn gió lạnh ập tới, kẻ kia nói: “Sao nào? Không hổ danh là đệ tử Ngạn Tổ, rất giỏi chuyện đánh lén.
Ngươi cũng khá lắm.”Một giọng nói nam tử khác đáp lại, người này giống hệt như đang cười: “Diệp Lý mà thiên hạ đồn cũng chỉ có thế thôi sao? Nếu ta đánh bại được ngươi, vậy là ta cũng trở thành một trong Tam Giác Đạo à?”Trầm Tử Thiêng nhận ra đây là Phú Mai, còn Thanh Trúc thì ngẩng đầu lên, vừa thấy Trần An là tim đập bình bịch như trống dồn.Trầm Tử Thiêng: “...”Thanh Trúc đứng cao quá, bị trúng gió rồi chăng?Nhìn thấy gương mặt Trần An, một sự tức giận không nói nên lời của nàng trỗi dậy, nàng cố gắng áp chế xuống xao động trong lòng, giận thì giận, nhưng vẫn thầm mong Thanh Trúc nhìn lâu hơn một chút.Thanh Trúc dường như nghe thấy tiếng lòng của nàng, nhìn chằm chằm người đang bận luận bàn võ công ở trên kia.Trông Trần An lúc ấy sáng láng lắm, mày kiếm mắt sáng, y phục trắng tinh, chỉ là trên người không có binh khí.
Nhưng Trầm Tử Thiêng vẫn thấy hắn khác xa so với bây giờ, Trần An này đây hơi lạnh lùng, ánh mắt không có nét cười nhiều.Bỗng nhiên Trầm Tử Thiêng cảm thấy rất nhớ hắn của hiện tại.Hắn là Diệp Lý.Diệp Lý...Trầm Tử Thiêng thầm nhắc đi nhắc lại cái tên này, hệt như một thói quen, giống như bấy lâu nay nàng luôn như vậy.
Nàng bỗng nhớ tới câu nói của Tiêu Thố, tự hỏi bản thân, có phải nàng đã thật sự nhớ mong hắn suốt bấy lâu không? Là nhớ mong của tình thầy trò, hay là một thứ gì khác...Hai kẻ kia đánh nhau từ đằng xa, đánh đến tận hang ổ của Si Vũ lúc nào không hay, không biết dọc đường đã tàn phá bao nhiêu cây cảnh rồi.
Diệp Lý đáp xuống đất trước, Phú Mai đuổi theo sau, kiếm lóe sáng, hai kình lực va chạm với nhau, nổ ầm ầm.
Trong màn cát bay đá chạy, đám Si Vũ tưởng hang ổ mình bị tập kích, một con la toáng lên, tiếng hét của chũng giống hệt quạ đen, cả một đội quân Si Vũ hùng hậu xông ra, bao vây hai kẻ đang bận so chiêu ở giữa.Bây giờ Diệp Lý mới “chậc” một tiếng, hắn liếc Phú Mai một cái, Phú Mai cười khẩy, hiểu ý hắn, dừng tay lại.
Diệp Lý dang rộng hai tay, phía sau lưng hắn xuất hiện một luồng khí nóng rực, dần dần ngưng tụ lại thành một quả cầu lửa, rộng một thước.
Si Vũ như gặp phải thiên địch, tự ý phá tan đội hình, chạy tán loạn.Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Lại khoe mẽ.”Nhưng tiếng lòng Thanh Trúc lại khác: “Là chàng ấy, ôi...”Trầm Tử Thiêng: “...”Khoan nói đến chuyện Diệp Lý có cứu nàng hay không, nhưng cảm xúc của Thanh Trúc là gì vậy? Trầm Tử Thiêng trấn tĩnh lại, cảm hận được trống ngực đập như điên, có chút nóng vội và xúc động.
Hình như cái này gọi là “yêu thích”.Nàng cũng không hiểu có nên mắng Thanh Trúc một câu hay không, nhưng đành nuốt xuống mọi trách móc.
Nàng cảm thấy nếu mình chê cười Thanh Trúc, chẳng khác gì tự chê cười chính mình.Tên sư phụ không nên nết này có gì mà thích?Diệp Lý phất nhẹ tay một cái, quả cầu lửa rơi xuống đất, nổ “uỳnh” một tiếng.
Sau đó từ từ lăn vào sơn động Si Vũ.Phú Mai xòe quạt, chạy ra xa, hắn quạt như điên, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, chửi Diệp Lý: “Ngươi không khoe mẽ là không được à? Nóng chết ta rồi!”Diệp Lý ngày ấy đúng là không khiêm tốn như thiên hạ nói, trước mặt Phú Mai là hiện nguyên hình, Trầm Tử Thiêng không biết ví von, chỉ đành so sánh hắn với con công trong rừng.Nàng cảm nhận được cơn nóng như thiêu đốt ấy, tuy đứng từ xa, nhưng công lực không thể xem thường.
Thanh Trúc nhảy từ trên cao xuống, đứng cách hắn mười bước chân, chắp tay nói: “Cảm tạ Diệp chân nhân.”Bấy giờ con công Diệp Lý mới thu đuôi lại, vội cười nói: “Ta có tài đức gì đâu, không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.”Tiếng la hét ỏm tỏi từ trong sơn động truyền ra, trong không khí phảng phất một mùi gì đó như thịt nướng, thế nhưng là thịt thối.
Thanh Trúc biết mình không thể nán lại lâu, thế nhưng trong lòng lại lưỡng lự.
Trầm Tử Thiêng biết nàng ta nghĩ gì, vội nhắc nhở: “Hắn lừa ngươi đấy, lừa mấy trăm năm rồi.”Diệp Lý bỏ mặc Phú Mai qua một bên, hắn tới gần Thanh Trúc, chau mày nói: “Cô bị bắt làm vợ cho chúng à?”“Ta nghe lời sư phụ đến thôn Đoàn một chuyến.” Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt hắn, vô thức chớp mắt vài cái, “Ta...!không biết có loại yêu quái hại dân này chỉ, chỉ đành một mình xông vào.
Ừm...!Diệp chân nhân, vết thương của ngài đã đỡ chưa?”Khi hỏi đến vết thương của hắn, giọng điệu nàng có chút dịu xuống, không lạnh nhạt như thường ngày.
Cõi lòng Trầm Tử Thiêng ngứa ngáy không chịu được.
Nàng biết Thanh Trúc vì sao lại hỏi như vậy, bởi lần trước gặp nhau ở núi Ni, nàng xông vào hang ổ của Hồ Yêu, giết chết ba mẹ con cáo chín đuôi, số còn lại quá đông, nàng đánh không lại.
Diệp Lý trên đường về gặp thiên kiếp, đành phải dừng lại.
Tâm trạng hắn không tốt, chịu một trăm đạo thiên lôi giáng xuống, trong lúc không kiểm soát được một chút cảm xúc, đã cầm kiếm quét ngang một nhát, chẻ đôi núi Ni làm hai nửa.
May sao thanh kiếm ấy chỉ là hắn dùng tạm, không phải là thanh kiếm chân chính của riêng hắn, thế nên sức công phá cũng không bằng Tam Độc.
Sấm sét và kiếm khí làm đám hồ ly cháy sém.
Lần đầu tiên Thanh Trúc nhìn thấy có người dùng một nhát kiếm bổ đôi ngọn núi, trong lòng nảy sinh sự mến mộ.Sau đó, Diệp Lý cũng phải trả giá, lao lực quá mức, độ xong thiên kiếp cũng làm chân nguyên bị đả động, rớt từ trên cao xuống.
Thanh Trúc chạy tới, giúp hắn điều hòa lại chân nguyên đang bạo động một chút.
Lúc ấy Diệp Lý mới mau chóng tỉnh táo trở lại.Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Thanh Trúc này đúng là lo bò trắng răng.
Hắn cần gì cô giúp, nghỉ vài ba hôm là lại tăng động chạy nhảy khắp nơi thôi.”Đúng như nàng nói, Diệp Lý không cần thiết được nàng cứu.
Thế nhưng tâm địa Thanh Trúc quá đơn thuần, gặp người bị thương là cứu, không nghĩ nhiều đến vậy, hơn nữa còn rất vui vẻ, làm gì có ai có cơ hội cứu dược một bậc cao nhân.Diệp Lý nghe câu hỏi của Thanh Trúc, ánh mắt không lạnh lùng như khi giao đấu với Phú Mai, hắn nhướn mày đáp: “Còn, ta còn bị thương nặng lắm, sắp tới đến tìm cô chữa thương nha?”Cả Phú Mai và Trầm Tử Thiêng đều thầm trợn mắt.
Tên khốn kiếp này chắc chắn có mưu đồ.Thanh Trúc lại tưởng là thật, thật thà đáp: “Đến giờ vẫn chưa lành hẳn sao? Ôi, Diệp chân nhân, ngài cũng đừng quá sức.
Ta không am hiểu về y dược cho lắm, hay là ta giới thiệu ngài với phái Vĩ Cầm nhé, các chị em ở đó giỏi nhất là về y dược, có thể tu bổ chân nguyên.”“Phái Vĩ Cầm?” Dường như Diệp Lý không nhận được lời đáp trả như ý muốn, hắn trầm ngâm một lát, Trầm Tử Thiêng hiểu ra hắn đang bày mưu tính kế, thầm bực mình, nhưng cùng đành thôi.
Chỉ nghe Diệp Lý nói tiếp, “Ta không quen cho lắm, đành thôi vậy.
Lần trước ta còn chưa cảm tạ cô, bây giờ xem như trả lại món nợ cho cô nhé.”Nói xong thì hắn phi thân đến chỗ Phú Mai, chẳng biết Phú Mai nói gì mà mặt mũi Diệp Lý tỏ ra khinh bỉ.
Thanh Trúc chỉ biết đứng nhìn từ xa, khi hai kẻ đó biến mất khỏi tầm mắt, nàng ta mới hoảng hốt chạy vào sơn động kiểm tra.Đúng là một chiêu này của Diệp Lý đã diệt tận gốc, nàng không phát hiện ra một tia sinh cơ nào.
Không ngờ nàng chật vật đấu với chúng không bằng Diệp Lý búng tay một cái, lòng ngưỡng mộ người ta lại tăng lên vời vợi.Trầm Tử Thiêng thầm mắng: “Tu luyện không được thì thôi, có được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đâu cần ngưỡng mộ cái ngữ đó làm gì?”Thanh Trúc thiếu tiền đồ lẩm bẩm: “Không biết khi nào mới được gặp lại.”Trầm Tử Thiêng cũng chẳng biết nên trả lời ra sao với Thanh Trúc, nàng chỉ có ký ức trước kia cho đến hiện tại.
Thật ra cũng có chút tò mò, vậy kiếp này của nàng tới đỉnh Phương Vân là hắn vô tình đi ngang qua, rủ lòng từ bi đưa nàng đi, hay là đã có chủ ý từ trước?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook