Đường đến Vạn Yêu Cốc phải mất gần một tháng, hơn nữa còn không thể đi một cách hiên ngang, phải băng qua núi, lội qua sông.

Cũng may bọn họ đã có Phú bang chủ lo liệu mọi thứ, chi phí sinh hoạt đều là một tay Phú bang chủ chủ trì.Bởi vậy đám người Trầm Tử Thiêng cũng không phải đau đầu vì vấn đề này.

Tiêu Thố còn được Phú Mai dạy cách vẽ bùa biến thân, lá bùa của Phú bang chủ đúng là đáng tin cậy hơn Vũ Nương nhiều, chí ít thì không có tác dụng phụ.Bùa của Vũ Nương ngoài dai như đỉa, đao kiếm chặt không đứt ra thì chẳng có tác dụng nào nên hồn.

Kha Hoàng vẫn giữ được hình dáng người nên không bận tâm mấy, còn Tiêu Thố được trở thành người, dáng vẻ cũng khá mỹ miều, vậy nên nàng tung tăng nhảy nhót, tuy có hình dáng đoan chính nhưng tập tính của loài ưa ăn cà rốt kia vẫn vậy.Mấy người bọn họ ngồi chung một chiếc xe ngựa, ban đêm dừng lại kiếm phòng trọ nghỉ ngơi, ban ngày thúc ngựa chạy không ngừng nghỉ.Trầm Tử Thiêng hỏi Phú Mai, cảm thấy hắn cũng thật là chu đáo, vừa lo tất tần tật chi phí vừa làm phu xe: “Ta thấy không cần vội vàng như vậy đâu, Phú bang chủ đang có việc gấp sao?”Phú Mai cười đáp: “Không có, ta chỉ sợ có kẻ bám đuôi, tới cản đường.”Trầm Tử Thiêng không hiểu ý của hắn, chỉ nghĩ Phú Mai có kẻ thù không đội trời chung, bèn nói: “Thì ra là vậy, oan oan tương báo, không ngờ cũng khiến cho Phú bang chủ lo lắng.

Chuyến đi lần này thật sự cảm ơn ngươi, sau này nhất định bồi đáp.”Phú Mai như sực nhớ ra chuyện gì đó, nghe câu “nhất định bồi đáp” của nàng khiến hắn toát mồ hôi hột, thầm nghĩ sự bồi đáp của cô thật sự ta gánh không nổi, hắn xòe quạt, hoảng hốt nói: “Ấy, không cần đâu không cần đâu, nếu có thể thì sau này cô đừng ngại chuyện ta đến làm khách ở đỉnh Phương Vân của cô cũng được.

Đừng bồi đáp, đừng bồi đáp.”Hắn thầm thở phào, hắn đã chứng kiến Thanh Trúc “bồi đáp” Trần An thế nào, bởi vậy thật sự sợ hãi Trầm Tử Thiêng mở miệng nói câu tương tự.Cũng chẳng phải là hắn tốt tính, không câu nệ ơn huệ, mà hắn thật sự sợ những người có ơn mà trả bằng cả tính mạng, không ngại gian nguy ấy.Tuy Trầm Tử Thiêng lạc vào vòng Luân Hồi sinh tử, hóa kiếp làm cáo chín đuôi, thế nhưng phẩm chất này đã thâm căn cố đế trong tiềm thức của nàng, hệt như cỏ dại, nhổ không xong, chém cũng không chết hết.

Một thời gian sau lại sinh sôi nảy nở.Trầm Tử Thiêng tuy là nữ tử, nhưng lại không có nhiều tâm tư như nữ tử bình thường nên có, thậm chí có hơi cứng rắn quá mức.

Ở kiếp này, Phú Mai không tiếp xúc với nàng nhiều, thế nhưng cũng cầu mong một bản năng nào đó của hồ ly lấn bớt đi phần nào sự kiên cố bất khuất của nàng.Trầm Tử Thiêng không hiểu vì sao Phú Mai có phản ứng như vậy, thế nhưng lời đã thốt ra chắc chắn không thể thu hồi, nàng đã nói nhất định bồi đáp là nhất định bồi đáp.Nàng không phải loại người như Trần An, miệng múa may không ngớt, nhả câu nào là khiến lòng nàng ngứa ngáy.

Từ hôm lên đường tới Vạn Yêu Cốc cũng đã hơn nửa tháng, không có tên lắm miệng ấy ở bên cạnh, nàng cảm thấy thì ra nhân gian cũng có lúc yên bình tới vậy.Phú Mai: “Vạn Yêu Cốc này không biết đã có từ bao giờ, nghe nói từ khi có con người xuất hiện là đã phát hiện nơi đây rồi, thế nhưng đa số chỉ vào được chứ không ra được.


Về sau có rất nhiều tin đồn, nhưng được mọi người tin nhất vẫn là giả thuyết thế này.

Mấy vạn năm trước thiên giới xảy ra một đại địa chấn, từ đó tạo ra một khe nứt, giao thoa giữa cả ba giới, cõi Vô Gián, cõi Người, và cõi Trời.

Một số người ra được không phải bậc Thánh thì cũng sắp sửa độ kiếp, bọn họ nói rằng Vạn Yêu Cốc đều là giả.”“Đều là giả?” Trầm Tử Thiêng không hiểu lắm, “Đã là giả, sao còn vào?”Phú Mai thần bí nói: “Trong giả có thật, trong thật có giả.”Trầm Tử Thiêng: “Ta có một thắc mắc.”Phú Mai: “Cô Trầm cứ nói thẳng.”Trầm Tử Thiêng: “Ta cứ nghĩ Phú bang chủ và Trần An đã quen biết từ rất lâu rồi, ta thấy các ngươi rất hợp làm tri kỷ của nhau.

Ta không biết Trần An là ai, Phú bang chủ cũng là người trong giang hồ, phải chăng cũng nắm bắt được thông tin nào đó phải không?”Phú Mai thở dài, trong lòng thầm nghĩ: “Ai nói Trầm Tử Thiêng vô tâm vô tư, cũng biết nắm bắt ra phết.”Ngoài miệng trả lời: “Thật ra cô Trầm cũng biết đấy, tai mắt của ta ở khắp mọi nơi.

Thế nên thông tin của những người trên giang hồ hầu như ta đều có, chỉ có tên Trần An này khiến ta hơi đau đầu.

Hắn đi một mình, về một mình, không có kết giao bằng hữu, mấy tháng trước còn tới phá đảo quỷ vương.

Sư phụ hắn là ai, ta cũng không biết.

Hệt như hắn một thân một mình vươn lên vậy.”Nói xong, Phú Mai liếc mắt nhìn Kha Hoàng một cái.Trầm Tử Thiêng nghe vậy thì đáp: “Ra là vậy, ta có nhờ hắn sửa kết giới, ta tin tưởng hắn, thế nhưng hiểu biết về hắn lại quá ít.”Phú Mai: “Chuyện này cô Trầm đừng lo, hắn tuy rằng hơi quái đản, thế nhưng chữ “tín” đối với hắn mà nói luôn là thứ trọng yếu.

Phú Mai có thể đảm bảo với cô, hắn sẽ giữ lời hứa.”Trầm Tử Thiêng “ồ” một tiếng: “Không ngờ được hắn cũng đứng đắn như vậy.”Phú Mai cũng cảm thấy câu mình sắp nói chính là “tội ác”, thế nhưng đành cúi mình khen Trần An một câu thật lòng: “Đâu chỉ đứng đắn, hắn cũng rất chung tình.”Xe ngựa lắc lư, Trầm Tử Thiêng vén rèm nhìn ra, trong lòng thầm ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi của Phú Mai.Gió lùa mát rượi, lọn tóc mai của nàng khá mềm mại, buông hờ trên vai.

Hít thở vài hơi khiến nàng cảm thấy trời trong xanh, không có Trần An, nơi đâu cũng có thể là đỉnh Phương Vân.Kha Hoàng hẹo đầu tựa vai Tiêu Thố ngủ ngon lành, còn Tiêu Thố thì lim dim tỉnh giấc.“Chủ nhân...!khi nào chúng ta tới nơi?” Tiêu Thố dụi mắt, giọng nói còn ngái ngủ.Kha Hoàng đã tỉnh, nhưng hắn không mở mắt, cũng chẳng tránh sang chỗ khác.Tiêu Thố thấy một bên vai nằng nặng, lập tức đẩy đầu Kha Hoàng ra, la lên: “Ngươi là nữ nhân à?”Trầm Tử Thiêng quay đầu đáp: “Còn khoảng hơn một tuần lễ nữa mới tới.


Ừm...!Phú công tử...!Ta lại có một thắc mắc.”Trầm Tử Thiêng không nói đến vấn đề vừa nãy nữa, lúc này nàng có hơi ngập ngừng.Tiêu Thố nhìn phát hiểu ngay, nói với Phú Mai: “Phú công tử, chủ...!tiểu thư nhà chúng ta muốn hỏi Diệp Lý sư tổ là người thế nào đó...!Tiểu thư ngày nào cũng vậy, nhớ mong Diệp Lý không thôi.”Trầm Tử Thiêng: “...!Không phải...”Phú Mai thầm thở dài, hiếm thấy hắn rủ lòng từ bi, chẳng biết là trả lời Tiêu Thố hay nói với Trầm Tử Thiêng: “Diệp Lý ấy à, kẻ này hơi cổ quái, rất khó hiểu, đến ngay cả ta cũng chẳng thấu được.

Uống rượu là thích ngủ bờ ngủ bụi, có nhà mà chẳng thích về, hắn chỉ thích vân du tứ hải, chẳng chịu ngồi yên một chỗ.

Võ công mèo cào, kể ra thì hắn chỉ gặp may vì nhặt được thanh kiếm lợi hại.

Hắn toàn tật xấu, tiểu thư không cần mong nhớ hắn làm gì.”Trầm Tử Thiêng buột miệng: “Sao ngươi kể Diệp Lý giống tên Trần An kia thế?”Phú Mai mỉm cười.

Còn nàng nói xong cũng quên luôn.Nàng không biết “mong nhớ” mà Phú Mai nói là mong nhớ loại nào.

Suốt mấy trăm năm, nàng ấp ủ niềm mong mỏi với người ta là thật.

Nhưng cái tâm tư mà người khác nhìn vào, cho rằng nàng động lòng yêu mến thì chưa chắc là phải.Nàng cũng hoang mang, chẳng thấu rõ lòng mình.“Phú bang chủ, đằng kia có một cây táo, có thể dừng lại cho ta hái về một ít không?” Nàng lảng tránh sang chuyện khác.Phú Mai không hiểu tính cách Trầm Tử Thiêng cho lắm, nhưng hắn cũng nhìn ra vì sao Trần An lo lắng sốt sắng cho nàng như vậy, hóa ra vì nàng ở lâu trên núi, tính cách cũng có chút vô tư.

Hắn cho dừng xe ngựa, thò đầu vào nói: “Cô Trầm cứ tự nhiên nhé.”“Em đi với chủ nhân nha?” Tiêu Thố nhanh nhảu chạy ra trước, Trầm Tử Thiêng chậm rãi bước sau, vừa ló đầu ra đã được Tiêu Thố vươn tay đỡ nàng.

Trầm Tử Thiêng cảm thấy không quen lắm, thế nhưng cũng không nỡ từ chối.Tiêu Thố trở thành người cũng không khác với trước kia là bao, chỉ là sự hứng thú của nàng ta chuyển dời từ Kha Hoàng sang thế giới loài người, nhìn đông ngó tây, dính lấy Trầm Tử Thiêng cả ngày trời, nói cười tíu tít.Kha Hoàng cũng không chịu ngồi lại một mình, từ khi Tiêu Thố hóa thành người thì hắn bỗng dưng có thái độ khác hẳn, tuy lạnh lùng nhưng ít ra cũng chẳng mở miệng ra là chửi bới người ta như trước nữa.Phú Mai đi sau, cách hắn vài bước chân, ngắm nhìn Kha Hoàng, cảm thấy trông con chó sói này thành người có chút quen mắt, nhưng không tài nào nhớ ra nổi.Gương mặt Kha Hoàng không phải là quá tuấn tú nổi bật, thế nhưng cũng chẳng phải gặp một lần là quên, cằm hắn hơi nhọn, quai hàm góc cạnh, trông hơi cứng nhắc.Kha Hoàng cảm nhận được ánh mắt của Phú Mai, cố ý đi chậm lại, sóng vai với Phú bang chủ, hắn hỏi: “Phú bang chủ lại cảm thấy ta giống với cố nhân của ngài sao?”Phú Mai từng hỏi Trần An câu này, bây giờ bị chủ động vạch trần như thế, hắn cũng thừa nhận luôn: “Đúng là vậy, thế nhưng chắc là do ta trí nhớ kém, không nhớ là ai cả.


Chẳng hay cậu Kha Hoàng luôn theo chân cô Trầm suốt mấy trăm năm nay sao?”“Ta cũng chẳng có chỗ để đi, nên ở tạm đó vậy.” Kha Hoàng đáp, ánh mắt của loài sói thật sự khiến người khác rét lạnh, Phú Mai cũng cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo từ hắn, thế nhưng đó là bản năng của sói, không có ý định tấn công ai cả, “Xem như là con chó trông nhà cho Diệp Lý, bảo vệ ý trung nhân của hắn.”Kha Hoàng cố ý nhắc lại, Phú Mai lại cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng.

Hắn thoáng dừng bước, Kha Hoàng thấy phản ứng của hắn, chỉ cười nhếch mép.Trước khi Diệp Lý tung tin đồn tẩu hỏa nhập ma mà chết, Kha Hoàng đã được mang về trấn tại đỉnh Phương Vân.

Nguyên do vì sao thì rất dài.Thế nhưng Phú Mai hoàn toàn không nhận ra cũng đúng, vì dung mạo của Kha Hoàng đã thay đổi, mấy trăm năm trước, Kha Hoàng lạnh lùng sát phạt, một bên mắt có vết sẹo dài, thực tế hắn chỉ còn một mắt.Thân hình cao lớn, là một hỗn thế ma vương.

Diệp Lý tự tay phong lại sức mạnh của hỗn thế ma vương này, bắt ký huyết thệ phải trấn đỉnh Phương Vân và bảo vệ Trầm Tử thiêng cả đời.Nhận ra thân thế của hắn, Phú Mai lập tức cảnh giác.

Hắn bất giác nhìn về phía Tiêu Thố, cảm thấy nàng ta cũng rất quen thuộc.Phú Mai không để lộ cảm xúc, điềm tĩnh nói: “Thì ra là vậy, thảo nào ta cứ thấy cậu Kha Hoàng đây quen quen, hóa ra là ở đó từ rất lâu về trước rồi.

Mấy trăm năm không gặp, thất lễ quá, trí nhớ ta hơi kém.”“Cũng đâu có gì to tát.” Kha Hoàng dừng bước, thấy Tiêu Thố leo cây hái táo ném xuống, trong mắt có chút ý cười, sau đó cúi người nhặt một hòn sỏi, búng tay một phát, hắn thong thả nói, “Ta lại mong càng ít người nhớ đến ta càng tốt.”Tiêu Thố thấy một luồng gió lạnh xẹt qua, quả táo bên cạnh nàng rơi xuống, nàng không định để ý, nhưng nhận ra Trầm Tử Thiêng đang đứng phía dưới, vội vàng nhảy xuống, vươn tay chụp lấy quả táo to tướng, thế nhưng do tu luyện không có thành tựu gì, nàng ta đáp đất bằng mông.Trầm Tử Thiêng tới đỡ nàng, Tiêu Thố thấy bàn tay nàng bị bẩn, nàng chau mày, phủi hết đất trong lòng bàn tay Trầm Tử Thiêng xuống, luôn miệng than: “Ôi chủ nhân, người tránh xa một chút, quả chín nhiều lắm, rơi trúng đầu bây giờ.”Kha Hoàng thấy cảnh này, chỉ “hừ” một tiếng.Phú Mai không biết nghĩ gì mà trầm mặc không lên tiếng.Ở bên phía Trần An thì đang rốt ráo đuổi theo sau Trầm Tử Thiêng, hắn chỉ dám thôi động chân nguyên một lần, sợ nàng phát hiện bất thường.Tính cách Trầm Tử Thiêng vô tư vô lo, những chuyện không cần nghĩ sẽ chẳng bao giờ nghĩ, thế nhưng nếu chân nguyên bị thôi động mấy lần, chắc chắn sẽ khiến nàng chú ý.Trần An đã chắp vá cho chân nguyên của nàng vào lần nàng giao đấu với Tứ Nương, bởi vậy, khi có nghi ngờ, Trần An chắc chắn là kẻ đứng mũi chịu sào.Vũ Nương hóa hắc long, đề nghị: “Diệp chân nhân, hay là để ta chở ngài đi?”Trần An đang vội, chẳng giả vờ đạo mạo nữa, ghét ra mặt: “Không cần đâu, cứ tới thẳng Đầm Ngũ Sắc là được.”Đoán được Đầm Ngũ Sắc là nơi mà bọn Trầm Tử Thiêng tới cũng không phải chuyện khó.

Trần An quen thuộc với tính cách Phú Mai đã lâu, biết ngay hắn ta sẽ giở trò.Vậy nên hắn đến tìm cánh tay phải đắc lực của Phú bang chủ là Nga Khôi, uy hiếp vài câu là tên đó khai sạch sành sanh.

Dù sao thì cái bang gà rù đó cũng có truyền thống bán đứng nhau.Chỉ là Trần An không ngờ Phú Mai điên rồ tới mức nảy ra suy nghĩ đến tận Đầm Ngũ Sắc.Ký Thức Chú ấy còn có tác dụng phụ, nếu cưỡng chế phá cấm chú, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Phú Mai chắc chắn không tàn nhẫn tới mức để Trầm Tử Thiêng hồn phách tiêu tan, mà là nhằm vào hắn.Phú Mai đoán được cánh tay phải đắc lực của mình sẽ bán đứng mình, lợi dụng hắn chỉ đường cho Trần An, để Trần An vác xác tới, tự tay mở cấm chú cho nàng.Trần An nghĩ vậy, càng lúc càng tức điên lên: “Khốn nạn! Để xem ta có gọt trọc đầu ngươi ra không!”Thấm thoát cũng đã tới Vạn Yêu Cốc trong truyền thuyết.

Nơi đó trong tưởng tượng của Trầm Tử Thiêng không giống lắm.

Trời gần tối, Phú Mai cho xe ngựa dừng lại trước một gốc đại thụ trọc lóc, thân rộng bằng mười người đứng nắm tay nhau, Trầm Tử Thiêng thoáng kinh ngạc, thầm đoán tuổi thọ của gốc cây này.Màu sắc không tươi nhuận như những gốc cây bình thường, nó có màu trắng tinh, gần giống như tuyết, đối lập với khung cảnh u tối xung quanh, nhìn có chút ghê người.Thân cây này có lẽ cũng không còn sống nữa, ở giữa có một lối đi cao gần ba thước, rộng một thước.


Nhòm mắt nhìn vào chỉ thấy một màu đen sì, màu đen này không giống với bình thường, không phải là bóng tối.

Nó là màu đen của tử địa, không nhìn ra sinh cơ.

Đen chết chóc.Nơi đây không gần nơi dân ở, hiển nhiên là một cấm địa.Làn sương mờ ảo lượn lờ như vong, có cảm giác cô hồn dã quỷ lảng vảng khắp nơi.

Trầm Tử Thiêng chưa bao giờ cảm nhận được cơn lạnh lẽo âm u như vậy, không phải lạnh cắt da cắt thịt, mà lạnh rờn rợn khiến lông tóc dựng đứng.Tiêu Thố đứng nép bên Trầm Tử Thiêng, ôm chặt cánh tay nàng, run lập cập nói: “Chủ nhân đừng sợ, em sẽ bảo vệ chủ nhân, hừ hừ...”Trầm Tử Thiêng: “...”Có cần nói cảm ơn không?Phú Mai nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận dưới chân, đi sát theo ta.

Một khi bước vào Vạn Yêu Cốc là sẽ tự động cắt đứt với mọi liên hệ bên ngoài.”Kha Hoàng yên lặng không nói gì, lẳng lặng đi sau cùng.Cả đời Tiêu Thố chưa bao giờ rời khỏi đỉnh Phương Vân, bây giờ cảm nhận được thế nào là thỏ ngồi đáy giếng.

Ngày ngày nàng mở mắt ra là thấy Kha Hoàng kè kè bên cạnh, chạy nhảy theo Trầm Tử Thiêng, việc mà nàng làm giỏi nhất là tranh cà rốt với Kha Hoàng.Bây giờ thấy Kha Hoàng biến thân hình người, nàng cũng thấy không quen lắm, thế nhưng không hiểu sao từ Kha Hoàng toát ra một sự lạnh lẽo khó gần.Vừa nghĩ vậy, tay nàng đột nhiên bị ai đó nắm lấy, tay người này rất ấm.

Tiêu Thố giật mình quay lại, Kha Hoàng không nhìn nàng, chỉ siết chặt tay nàng, nói: “Bám chắc tay ta, nếu ngươi dám buông, ta giết ngươi.”Tiêu Thô tủi thân: “Ngươi lại hung dữ với ta, ta chẳng cần ngươi bảo vệ.

Ngươi không lo cho chủ nhân, lo cho ta làm cái khỉ gì?”“Câm miệng.” Kha Hoàng dứt khoát gạt tay nàng rời khỏi Trầm Tử Thiêng.Trầm Tử Thiêng chỉ nghĩ rằng hai đứa này lại gây chuyện, không thèm để ý.

Nàng sóng vai cạnh Phú Mai, cất tiếng hỏi: “Bước vào đây sẽ thấy gì đầu tiên?”“Ảo ảnh.” Phú Mai không xòe quạt làm đỏm nữa, từ khi bước vào đây trông hắn ra dáng bang chủ hẳn, hắn đáp, “Nếu đã là giả thì mọi thứ trong Vạn Yêu Cốc đều là giả, phía sâu nhất là Đầm Ngũ Sắc, nhưng muốn tới Đầm Ngũ Sắc cũng phải giữ cho tinh thần tỉnh táo.

Tới rồi...”Lời Phú Mai vừa dứt, trước mắt Trầm Tử Thiêng trắng xóa, sau đó mọi khí tức của người khác đều biến mất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương