Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời
-
Chương 53: C53: Vạn vật sinh
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Kính Hoa Cốc.
Sau khi biết được quan hệ chân chính của Hà Tiện Ngã cùng Tang Kỳ, một đám tu sĩ rơi vào bên trong tuyệt vọng, và lại khiến bọn họ tuyệt vọng, là Tang Kỳ bày xuất ra thực lực rõ ràng cường hơn Tạ Tuyết Thần, nếu như Tạ Tuyết Thần không thể ngăn cản Tang Kỳ, vậy hôm nay Kính Hoa Cốc sẽ bị san bằng thành bình địa.
Đại trưởng lão biết hôm nay là ngày Kính Hoa Cốc trong ranh giới một mất một còn, chỉ có thể buông xuống tất cả, toàn lực đối địch, nàng một lời lệnh hạ, vài vị Pháp Tướng tôn giả liền xếp hàng kết trận, ngưng thần hiện ra Pháp Tướng. Kính Hoa Cốc nữ tu Pháp Tướng hầu hết là linh thảo tiên hoa, một số Pháp Tướng cây cao vài trượng xèo ra cành lá đằng man, tỏa ra dị hương ngào ngạt, một lúc trong cốc tiên uẩn mờ mịt, đẹp không sao tả xiết.
Tang Kỳ lười cười một tiếng, dường như những mối đe dọa này không coi ra gì.
"Những người hai mươi năm trước vây đánh ta, hiện tại còn có vài người ở đây?" ngân đồng lạnh nhạt đảo mắt nhìn xung quanh. Thong dong nhìn quét qua những khuôn mặt bình tĩnh nhưng kì thực lại lo lắng sợ hãi, "Ngươi, còn có ngươi....." ngón trỏ mảnh khảnh — điểm qua một vài khuôn mặt, người bị điểm đến không nhịn được trong lòng run rẩy, lộ ra sắc mặt khiếp sợ, "Ta đều nhớ hết" Tang Kỳ nói rồi chậm rãi chắp năm ngón tay lại với nhau, một luồng lực lượng huyền diệu tùy ý ở lòng bàn tay hắn thu lại và dâng trào bên trong, dường như có một đôi tay vô hình đang lôi kéo từng người bị hắn điểm qua. Mọi người đại kinh thất sắc, Pháp Tướng chi lực không có mảy may bảo tồn, toàn bộ hướng Tang Kỳ tung một kích mạnh nhất.
Ở pháp trận Gia thành, lại có công pháp Pháp Tướng bổ trợ cho nhau, vài đạo dải lụa màu đầy linh lực cùng lúc tấn công hướng Tang Kỳ, dấy lên một trận gió bão san bằng đất, hủy hoại vô số hoa thảo, mặt hồ chấn động, phản chiếu ánh sáng sóng trong veo. Tang Kỳ ánh mắt nghiêm nghị, vươn Ma Tý ra phía trước, ma văn nhanh chóng xoay tròn, vô số phù văn đen nhánh như nòng nọc xoắn lại và trôi nổi, lấy hắn làm trung tâm mà xung quanh mười trượng lập tức rơi vào bên trong ngưng trệ, dường như thời gian đều bị giam giữ ở bước chân, đi như sấm sét khiến lụa màu tiến vào trong vòng tròn lúc sau đột nhiên chậm dần lại. Tang Kỳ duỗi bàn tay trái mảnh khảnh và trắng bệch còn lại ra, lòng bàn tay từ từ ngưng kết ra một đạo quang cầu oánh bạch, quang cầu đó trông như tinh khiết không tì vết lại phát ra một khí tức dị thường kh ủng bố sắc nhọn, xong cùng kiếm khí Tạ Tuyết Thần có ba phần tương tự. Một tả một hữu, một trắng một đen, linh lực cùng ma khí ở hai lòng bàn tay Tang Kỳ ngưng tụ, hắn hơi mỉm cười, hai bàn tay dần dần xáp lại với nhau, hai đạo lực lượng tương hỗ bài xích bỗng nhiên trở nên nóng nảy, lại ở Tang Kỳ khống chế hòa lẫn vướng víu, bạo phát ra hào quang chói mắt.
Ầm ——
Một tiếng nổ lớn, lệnh toàn bộ Kính Hoa Cốc chấn động không ngừng, linh khí dồi dào trong cốc giống như nước sôi bốc hơi lên, không còn ôn hòa bình tĩnh, dường như bị k1ch thích giống nhau biến hóa bạo ngược bất định. Sông Ngọc Đới nước sông dâng cao, chìm ngập cánh đồng hoa ruộng dược hai bên, một đạo lốc xoáy nước xuất hiện trên hồ Yên Ba, bị Tang Kỳ dẫm ở dưới chân. Cho dù là sớm đã đoán trước và đã phòng hộ, vẫn còn rất nhiều người bị ảnh hưởng bởi vụ nổ kh ủng bố này, nôn ra máu, rơi vào hôn mê.
Vài người Pháp Tướng đứng mũi chịu sào, nhận được xung kích chính diện, số người bởi vì Thần Khiếu chịu tổn thương, hai mắt hai tai máu tươi chảy ra, cực kỳ đáng sợ.
Tạ Tuyết Thần mở rộng kết giới bảo vệ hàng chục người xung quanh, Tố Ngưng Chân cùng Cao Thu Mân cũng nằm trong số đó, Cao Thu Mân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, run giọng nói: "Hắn sao có thể đáng sợ như vậy.... Sư phụ, hôm nay chúng ta đều sẽ ở đây....."
Tố Ngưng Chân hừ lạnh một tiếng, hạ mắt xuống nhìn trầm ngâm, trên mặt không hề có chút sợ hãi.
Tạ Tuyết Thần thần sắc cũng trở nên ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: "Chúng ta đều lưu lại chỗ này, không được ra khỏi kết giới".
Thực lực của Tang Kỳ mạnh mẽ khiến người dựng tóc gáy, đừng nói Pháp Tướng chi hạ cùng hắn đối địch chính diện, ngay cả hậu quả của công kích cũng khó mà chịu đựng nổi. Tang Kỳ là kỳ tài vạn năm mới nhìn thấy, không những dùng bán yêu chi thân tự sáng lập ma công, thậm chí mang ma công cùng Ngọc Khuyết Kinh song tu, ma công và linh khí tương hỗ bài xích, sau khi cưỡng ép dung hòa sẽ bạo phát ra uy lực cường đại gấp mười lần, có thể so với Pháp Tướng tự bạo chi lực.
Đại trưởng lão sắc mặt như tro tàn, một kích mạnh nhất của bọn họ, xong không thể chút nào lay chuyển được Tang Kỳ, chỉ một lần đối đầu đã bị đối phương đánh không còn chút sức lực đánh trả lại, và nhìn Tang Kỳ tựa hồ tay nghề điêu luyện, không chút tổn hại.
"Đại trưởng lão, chúng ta cùng nhau tự bạo, cũng muốn ngăn cản Tang Kỳ!" một người ôm lấy lồ ng ngực vừa nói vừa ho ra một ngụm máu.
"Chúng ta nếu như một người tự bạo, cũng vô pháp làm gì được hắn, nếu như toàn bộ tự bạo, Kính Hoa Cốc cũng không còn tồn tại....." đại trưởng lão than thở một tiếng. Hai mươi năm trước vây đánh một tên Bán yêu, nàng hoàn toàn không ngờ tới, sẽ có một ngày chi kiếp.
Tang Kỳ lạnh lùng cười: "Đại trưởng lão đảo có vài phần tự mình biết mình".
Tang Kỳ nói lại ra tay lần nữa, không cho bọn họ thêm thời gian để thở, linh lực lần nữa ngưng tụ trong lòng bàn tay. Kính Hoa Cốc linh lực dồi dào, đúng lúc có lợi cho hắn ngưng luyện linh khí thành sát khí, lại một đạo linh lực hùng hồn hướng tứ phía mà bạo bắ n ra, mọi người nhao nhao dùng Pháp Tướng chống lại, chống không đến vài tức đã bị linh lực Tang Kỳ đả thương Pháp Tướng tan vỡ. Nhưng vào lúc này, một đạo kim quang từ trên trời rơi xuống, giống như hỏa lưu tinh khí thế mạnh mẽ, buộc Tang Kỳ phải thu tay để chống lại, Ma Tý mở rộng năm ngón, ma khí đen dày đặc giống như một mảnh bình phong chống lại mũi kiếm nhọn vô cùng sắc bén. Quang kiếm kim sắc lại là chí dương chí cương, ánh sáng thanh kiếm bá đạo, với thẳng tiến không lùi khí thế mạnh mẽ, xong không ngừng đâm xuyên lá chắn ma quỷ của Tang Kỳ, một vết nứt xuất hiện bên trên lá chắn ma quỷ, lập tức lan ra hướng tứ phía, vết nứt kim sắc xé nát sương mù đen dày đặc, nhưng lại phải đối mặt với một đạo kết giới thuần trắng khác.
Cùng Quân Thiên Kiếm có ba phần tương tự nhuệ ý bù trừ là Quân Thiên thế tấn công, Quân Thiên khí thế chậm lại, Tang Kỳ nhân cơ hội này, lặp lại thủ đoạn cũ, muốn dùng trận pháp âm dương lưỡng cực bá đạo chi khí để hủy đi kiếm khí của Quân Thiên Kiếm. Ma khí cùng linh khí lần nữa kết hợp hòa vào nhau, hai cổ lực lượng chống lại Quân Thiên, lệnh nó tiến thoái lưỡng nan, kiếm khí thuần vàng bị ép hòa nhập vào bên trong ma khí cùng linh khí, cùng với một tiếng nổ vang lên, Quân Thiên hóa thành cát vàng nhỏ vụn, trở về trong tay Tạ Tuyết Thần, hào quang đó tự hồ ảm đạm đi rất nhiều.
Tạ Tuyết Thần cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến không cam lòng và tức giận, Quân Thiên Kiếm chưa từng gánh chịu nhục nhã cùng đả kích như này, pháp trận âm dương lưỡng cực công kích chính diện uy lực còn mạnh hơn so với lúc Pháp Giám tự bạo, nhưng khiến nó khó chịu không phải là nhận trọng kích này, mà là bị bắt giữ ở trong tay, không thể tiến lùi, mặt mũi mất sạch.
"Tạ tông chủ, kiếm ý của ngươi yếu rồi, là bởi vì tâm ma động, đạo tâm loạn rồi sao?" Tang Kỳ lạnh lùng ngạo mạn nhìn Tạ Tuyết Thần, nhếch môi cười trào phúng nói: "Kiếm ý thành Ung Tuyết là vô tình kiếm, kiếm khí Quân Thiên Kiếm là chí cương chí liệt hủy diệt chi khí, nhưng ngươi lại vì một người mà loạn tình, tâm động, kiếm ý ngươi hoàn toàn thuần túy sao?"
Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nói: "Hình như ngươi vì đối phó ta, xác thực hao tổn rất nhiều tâm tư".
Mộ Huyền Linh nghe thấy rõ ràng, nàng sau đó mới minh bạch, Tang Kỳ phái nàng đến Kính Hoa Cốc, là cố tình khiến nàng tự chui đầu vào lưới, khiến Tạ Tuyết Thần vì nàng động tâm đ ộng tình, do đó rối loạn tu vi của hắn. Tạ Tuyết Thần là người duy nhất khiến Tang Kỳ sợ hãi, cho dù lấy được Ngọc Khuyết Kinh, với thực lực đó khó thắng qua Tạ Tuyết Thần, hắn cũng có lập một kế hoạch vẹn toàn, nghĩ hết toàn bộ biện pháp làm suy yếu Tạ Tuyết Thần. Và đối phó Tạ Tuyết Thần, hắn cũng không cần âm mưu, bởi vì hắn biết quá rõ Tạ Tuyết Thần là người như vậy, âm mưu không thể che giấu Tạ Tuyết Thần, âm mưu công khai có thể làm hắn cam tâm tình nguyện đi vào.
Điều không chịu nổi nhất, chính là chữ tình.
Nàng là nhược điểm của hắn.....
"Tạ tông chủ, ngươi là đối thủ mà ta kính phục nhất, ta có thể để lại cho ngươi một cái chết tử tế, sau đó để một nơi phúng viếng cho Linh Nhi gọi cũng tốt" Tang Kỳ mỉm cười nói, dường như đã nắm chắc phần thắng.
Tạ Tuyết Thần nắm chặt Quân Thiên, mặt thanh tuấn băng sơn một mảnh chưa từng để lộ ra một tia khiếp ý, hắn ngự phong bay lên, bạch y tung bay, phía sau bày ra Kiếm Thần Pháp Tướng giống như đỉnh thiên lập địa, phong tuyết chi tức vương vấn, lệnh toàn bộ Kính Hoa Cốc một tức nhập đông, thảo mộc kết sương.
"Tang Kỳ, ngươi có biết Quân Thiên từ đâu đến không?" Tạ Tuyết Thần hoành kiếm trước người, hai ngón tay khép lại chải qua thân kiếm, chỗ nào chạm qua dị quang lưu chuyển, vốn dĩ Quân Thiên Kiếm đã ảm đạm lần nữa phát ra chiến ý.
Tang Kỳ cố nén nụ cười, ngân đồng nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần.
"Quân Thiên, là Bàn Cổ chi rìu để lại một đạo sát khí, một đạo khai thiên lập địa, càn khôn tan vỡ hủy diệt chi khí" Tang Kỳ trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào biến hóa của Quân Thiên Kiếm. Dường như có một loại lực lượng mà hắn vô pháp lí giải tại Quân Thiên Kiếm lần lượt nối tiếp phun ra, khiến trực giác hắn sinh ra nguy hiểm. Nhưng khí của Tạ Tuyết Thần rõ ràng yếu hơn hắn rất nhiều, hắn ta làm sao có khả năng có lực lượng có thể uy hiếp tới hắn?
"Hủy diệt chi khí? Không phải" phía sau Tạ Tuyết Thần bạch y Kiếm Thần quay sang một bên, khuôn mặt ban đầu mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, kiếm mi tàng phong, mắt phượng sắc bén, ngũ quan mọi thứ lạnh lùng anh đ ĩnh như đao khắc rìu tạc, cùng Tạ Tuyết Thần có tám phần tương tự, nhưng vẫn có nhiều hơn hai phần chi ý trang nghiêm từ bi hệt như thần minh.
Tang Kỳ đồng tử co rút lại, đột nhiên lùi lại phía sau, bàn tay đan chéo trước mặt, tay ma quỷ dâng trào nghìn tia ma khí, cùng linh khí đan xen lại với nhau, hình thành kết giới hộ thuẫn cường đại. Hắn không biết Kiếm Thần Pháp Tướng vì sao có sự biến hóa, nhưng không dám coi thường nó chút nào. Chẳng lẽ Ngọc Khuyết Kinh không phải sát chiêu mạnh nhất của Tạ Tuyết Thần?
"Ngươi chỉ nhìn thấy sự hủy diệt mà nó mang đến, lại không nhìn thấy sinh cơ phía sau thanh kiếm này" Tạ Tuyết Thần lạnh lùng mà chậm rãi nói, ngay thẳng cương trực mang thanh âm của hắn lan rộng ra khắp mọi góc ngách Kính Hoa Cốc, dường như ở trong tâm mỗi người vang vọng ra, "Kiếm khí mạnh nhất, không phải vô tình kiếm, mà là hữu tình kiếm. Rìu khai thiên phá vỡ hỗn độn, phân âm dương, tịch càn khôn, này là một đạo khí bá đạo cường hoành nhất từ lúc sáng thế, nhưng nó giáng xuống, không vì hủy diệt, nó tên là, kêu - Vạn vật sinh!
Cùng với ba từ cuối cùng vang lên, thanh kiếm đó cuối cùng giáng xuống. Nhật nguyệt trống rỗng, tỏa sáng rực rỡ, nhưng đột nhiên tối sầm đi, dường như tất cả ánh sáng đều ngưng tụ bên trên thanh kiếm đó, nuốt chửng nhật nguyệt, kiếm phá hư không, này là lực lượng khai tịch một thế giới mới, cho dù Thần minh ở đây, cũng sẽ vươn cổ chờ chết.
Ma khí gặp ánh sáng mà tản ra, linh lực như tuyết mùa xuân tan, Tang Kỳ kinh sợ nhìn Quân Thiên Kiếm đang tiến về phía mình, hắn ý thức được, thanh kiếm Vạn nhất sinh này, mình không thể đỡ được, thậm chí không thể trốn tránh!
Linh lực của hắn so với Tạ Tuyết Thần lớn hơn, nhưng mà hắn vẫn vô pháp chiến thắng Tạ Tuyết Thần, dùng hết tâm cơ, chẳng lẽ chỉ có thể kết thúc thảm bại sao?
Bất cam dâng lên trong lòng, thanh kiếm kinh thế phản chiếu trong mắt hắn, trái tim hắn điên cuồng co thắt lại, kịch liệt dữ dội, linh lực cuộn trào ra mãnh liệt ngoan cường chống lại Quân Thiên Kiếm đang giáng xuống chi thế.
—— Đây không phải là lực lượng mà Nhân tộc có khả năng sở hữu, hắn vì sao có thể mượn thiên địa chi lực?
Tang Kỳ nôn ra máu, ngân đồng nhiễm máu màu đỏ, hắn nhìn lên trời phát ra tiếng hú dài, khí thế lần nữa trỗi dậy, bỗng nhiên hắn giữ tay phải bằng tay trái, dùng lực kéo mạnh, bất ngờ Ma Tý không ngừng đứt đoạn, ma khí bị phun ra ngoài máu tươi hóa thành sương mù máu. Đôi mắt đỏ tươi bộc lộ ra tuyệt vọng và điên cuồng, khóe miệng nhếch lên thành đường cong quỷ dị.
"Ha ha ha ha ha....." Tang Kỳ phát ra tiếng cười khàn khàn, Ma Tý ném về phía trước, cánh tay gãy dường như có ý thức của bản thân, năm ngón tay mở rộng, hình như ưng trải, chỉ thấy Ma Tý không ngừng bành trướng lớn hơn, xong không ngừng bắt lấy thanh kiếm đó. Cùng lúc đó, Tang Kỳ cấp tốc rút lui, trốn thoát khỏi phạm vi kiếm khí Vạn vật sinh, Ma Tý cuối cùng cũng không ngăn được thanh kiếm này, bị kim quang nghiền nát thành sương máu, Tang Kỳ trốn tránh không kịp, bị Quân Thiên Kiếm một kiếm chém ngang ngực, máu tươi phun ra ngoài, ướt đẫm hắc bào, hắn từ không trung rơi xuống, trùng trùng đập mạnh vào trong biển hoa.
Kính Hoa Cốc đột nhiên rơi vào một mảnh tĩnh mịch, không ai nói, không ai hành động, dường như chưa hề có huyết chiến phát sinh, bằng không trong gió truyền đến một tia huyết tinh chi khí.
Tạ Tuyết Thần sắc mặt tái nhợt, loạng choạng nửa quỳ xuống đất, toàn thân chống đỡ bên trên Quân Thiên Kiếm mới không đến mức ngã xuống đất.
Thanh kiếm Vạn vật sinh này, là hắn vào lúc sắp chết ngộ ra, cũng là thanh kiếm mạnh nhất của hắn, thanh kiếm này đã rút hết toàn bộ linh lực của hắn, Thần Khiếu kể từ đó rơi vào bên trong tĩnh mịch, ngay cả Quân Thiên Kiếm không còn tỏa sáng rực rỡ. Bởi vì Bàn Cổ khai thiên, chính là toàn lực, không để đường lui.
Mệt mỏi cùng nỗi đau tột độ quét khắp toàn thân, Quân Thiên Kiếm biến mất đột ngột, hắn mất đi sự chống đỡ của Quân Thiên Kiếm lập tức ngã xuống đất, một cánh tay mềm mại đỡ lấy thân thể hắn.
"Tạ Tuyết Thần" Mộ Huyền Linh đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của hắn, dùng đôi vai gầy mong manh của mình nâng đỡ trọng lượng của hắn. Tay nàng nắm lấy cánh tay của hắn, trán nhẹ nhàng áp vào giữa lông mày Tạ Tuyết Thần, bất chấp linh lực bản thân chảy vào bên trong Thần Khiếu của hắn.
Tạ Tuyết Thần lại quay mặt đi, khéo léo từ chối ý tốt của nàng, khàn giọng nói: "Vô ích thôi, linh lực Vạn vật sinh kiệt quệ, Thần Khiếu tĩnh mịch, chỉ có thể đợi nó tự khôi phục".
"Trên người chàng cảm thấy như nào?" Mộ Huyền Linh lo lắng hỏi.
Tạ Tuyết Thần nói: "Vô ngại, chỉ là kiệt lực".
Ánh mắt Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Tang Kỳ rơi xuống, mảnh biển hoa đó bởi vì đả đấu mà một mảnh hỗn độn, cành gãy hoa rơi, Tang Kỳ ngã xuống vũng máu, cơ hồ không cảm nhận được khí tức, Tang Kỳ cho dù không chết, có lẽ cũng không có sức tái chiến lần nữa, nhưng người này quỷ kế đa đoan, đường lui rất nhiều, Tạ Tuyết Thần cũng không thể không đề phòng. Hắn định mở miệng căn dặn Mộ Huyền Linh cẩn thận, nghe thấy giọng nói khàn khàn tàn khốc truyền đến từ Tố Ngưng Chân bên cạnh.
"Thu Nhi, bắt lấy Mộ Huyền Linh!"
Mộ Huyền Linh quay đầu nhìn Tố Ngưng Chân. Cao Thu Mân đối với Mộ Huyền Linh sớm đã ôm hận trong lòng, chỉ là Tạ Tuyết Thần cứ luôn bảo hộ nàng, nàng mới không thể thuận lợi, lúc này nghe Tố Ngưng Chân hạ lệnh xuống, nàng không do dự mà bắt lấy Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh thần sắc nghiêm nghị, né tránh đòn tấn công của Cao Thu Mân.
Xuân Sinh Kiếm của Cao Thu Mân bị Mộ Huyền Linh tước đi từ lâu, lúc này Cao Thu Mân trên tay cầm thực ra là Phất trần chi thế, Cốc chủ Kính Hoa Cốc truyền lại pháp khí. Phất trần chi thế trống rỗng, rơi xuống đất gây nên vô số bụi khói, khí thế mạnh mẽ, tuyệt đối không phải trình độ Kim Đan.
Mộ Huyền Linh đột nhiên nói: "Tố Ngưng Chân truyền lại tu vi cho ngươi, đúng là dụng tâm sâu sắc".
Cao Thu Mân căm hận nhìn Mộ Huyền Linh, phút chốc không ngừng khi thân tiến về phía trước, ra tay không lưu lại thừa lực, Mộ Huyền Linh lo lắng làm tổn thương Tạ Tuyết Thần, chỉ có thể né tránh dẫn dụ Cao Thu Mân đi.
Tạ Tuyết Thần đôi mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Tố cốc chủ đây là ý gì!"
Đại trưởng lão cũng không hiểu lại giận dữ, các nàng bị Tang Kỳ trọng thương nặng, vô lực tái chiến, nhìn thấy Cao Thu Mân công sát Mộ Huyền Linh, vội nói: "Tố Ngưng Chân, Cao Thu Mân, giết Tang Kỳ trước!"
Tố Ngưng Chân giống như không nghe, một đôi mắt đỏ ngầu, đăm đăm nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh.
Tạ Tuyết Thần cùng Tang Kỳ đều bị cả hai đều thiệt, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Huyền Linh cùng Cao Thu Mân đánh với nhau, Tạ Tuyết Thần chỉ xem vài chiêu rồi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, Cao Thu Mân được Tố Ngưng Chân dục tốc bất đạt, tuy rằng linh lực dồi dào, đối địch kinh nghiệm lại không đủ, với lại xốc nổi hấp tấp, rất nhanh sẽ bị đánh bại.
Mộ Huyền Linh cùng Cao Thu Mân chiến đấu với nhau, nàng đâm chém kinh nghiệm phong phú, lại giữ được bình tĩnh, sau khi tìm ra nội tình Cao Thu Mân lại mang đối phương chơi đùa xoay vòng vòng, Cao Thu Mân càng là không thể đánh bại càng là tức giận hơn, dễ dàng rơi vào trong tròng bẫy của Mộ Huyền Linh. Mộ Huyền Linh vung ra Đoạn Niệm, roi dài màu tím vắt ở trên phất trần, Cao Thu Mân nắm chặt Phất trần chi thế, ngược lại bị Mộ Huyền Linh khi thân về phía trước, một chưởng đánh vào vai phải, nàng hét lên đau đớn một tiếng, phất trần bị rơi khỏi tay, thân hình ngã về phía sau.
Lại vào lúc này, Tố Ngưng Chân bất thình lình từ phía sau đánh úp Mộ Huyền Linh. Tố Ngưng Chân mặc dù đèn cạn hết dầu, nhưng lại già cay cường hãn, không ai nghĩ đến, Cao Thu Mân chỉ là thuật che mắt của nàng, nàng đợi chính là thời cơ mà Cao Thu Mân bị đánh bại, ngay khi Mộ Huyền Linh thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng cảnh giác, nàng đột nhiên xuất hiện ở phía sau Mộ Huyền Linh, cố gắng dùng toàn lực một chưởng đánh vào lưng nàng. Mộ Huyền Linh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không kiềm chế được bay về phía trước, cùng Cao Thu Mân rơi xuống một chỗ, bị thương nghiêm trọng hơn Cao Thu Mân.
Tố Ngưng Chân thấy mưu kế thành công, mắt lộ ra mừng rỡ, tiến lên muốn bắt lấy Mộ Huyền Linh. Nhưng mà một đạo hắc ảnh tiếp cận hai người nhanh hơn nàng, một bàn tay trắng nhợt nhạt bắt lấy Mộ Huyền Linh, một chân khác dẫm Cao Thu Mân ở dưới chân, Cao Thu Mân phát ra một tiếng kêu đau đớn, kinh sợ vạn phần ngẩng đầu nhìn Tang Kỳ.
Tang Kỳ dưới chân không ngừng có máu nhỏ giọt, lần theo vạt áo làm ướt đẫm vai Cao Thu Mân. Tay phải hắn trống rỗng, chỉ còn lại cánh tay trái duy nhất bóp cổ mảnh khảnh của Mộ Huyền Linh, trên khuôn mặt tuấn mĩ không có một tia huyết sắc, khóe miệng nhuốm máu đỏ tươi, hắn cười nhạt nói: "Đa tạ Tố cốc chủ dâng lên hai con tin".
Tạ Tuyết Thần siết chặt nắm tay, mắt phượng lạnh lùng nhìn thẳng Tang Kỳ: "Ngươi chưa chết..... buông Linh Nhi ra!"
Vì chặn thanh kiếm đó, Tang Kỳ tự bạo pháp khí bổn mệnh - Ma Tý, thậm chí đã bộc phát ra tất cả tiềm năng, tuy tạm thời sinh mệnh cẩu thả, lại cũng hầu như kiệt quệ tinh khí, không thể sống lâu hơn nữa.....
Nhưng hắn lại không thừa cơ đào tẩu, ngược lại bắt lấy Mộ Huyền Linh và Cao Thu Mân làm con tin, vì cái gì?
Mộ Huyền Linh trái tim nhận một kích Tố Ngưng Chân, hãy còn đau nhói không thôi, lại bị Tang Kỳ bóp nghẹt mệnh mạch, vô lực phản kích.
Tang Kỳ cười thầm một tiếng, lôi kéo kiếm thương ngực và bụng, máu nóng phun ra ướt sũng lưng Mộ Huyền Linh. Hắn thanh âm trầm khàn, khí tức phù phiếm nói: "Tạ tông chủ, đừng nghĩ rằng ta không hề có đường lui mà đưa Linh Nhi cho ngươi" hắn đưa tay bóp chặt cổ Mộ Huyền Linh, tia tia sợi sợi linh lực bị cưỡng ép rút ra khỏi cơ th ể nàng, đổ vào trong lòng bàn tay của Tang Kỳ, khiến thân thể khô kiệt của hắn lại lần nữa khôi phục một chút lực lượng, "Nàng là đồ đệ của ta, bị nguyên thần ta áp chế, đến hết suốt đời, đều vô pháp phản kháng ý chí của ta".
Mộ Huyền Linh cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang bị rút ra không có cách nào khống chế, và phía sau khí tức Tang Kỳ dần dần khôi phục bình ổn, nàng ngưng thần bình tức, muốn chống lại khống chế của Tang Kỳ, lại lực bất tòng tâm.
"Linh Nhi, không cần phí công hơi sức" Tang Kỳ cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn nàng vùng vẫy vô ích, "Ta tạm thời sẽ không giết ngươi, nhưng ta có thể giết Tạ Tuyết Thần".
Mộ Huyền Linh trong lòng sợ hãi, lập tức động tác đông cứng.
Mũi bàn chân Tang Kỳ dùng một chút lực lên vai Cao Thu Mân, Cao Thu Mân phát ra kêu đau đớn, Tang Kỳ ngước mắt lên, ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Tố Ngưng Chân, nói: "Tố Ngưng Chân, muốn cứu mạng Cao Thu Mân, chỉ cần nói cho ta nàng đang ở đâu".
Cao Thu Mân hướng Tố Ngưng Chân phát ra cầu cứu: "Sư phụ, sư phụ cứu con....."
Tố Ngưng Chân nghiến răng nhìn Tang Kỳ.
"Nàng là nữ nhi của Ngưng Hi, là huyết mạch của Ngưng Hi, ngươi thật sự muốn giết nàng sao?"
Tang Kỳ lạnh lùng cười: "Huyết mạch? Nàng phản bội ta, cùng Cao Phượng Hủ sinh hạ tạp chủng, ngươi cảm thấy ta dựa vào đâu dưới chân lưu tình? Đúng rồi, may nhờ có ngươi nhắc nhở, ta hẳn là trước tiên bẽ gãy một tay nàng, dùng để trả thù một kiếm ngày đó".
Tang Kỳ vừa nói dưới chân bắt đầu dùng lực, Cao Thu Mân phát ra la hét đau xé ruột gan, bàn chân Tang Kỳ gần như nghiền nát xương vai của nàng, Tố Ngưng Chân vội nói: "Tang Kỳ, Ngưng Hi không có phản bội ngươi!"
Tang Kỳ giật mình, dừng động tác lại.
Thân hình Tố Ngưng Chân lảo đảo, thần sắc bi thảm thất vọng suy sụp, khàn giọng nói: "Lúc đó người làm ngươi bị thương, là ta, không phải Ngưng Hi".
"Là ta phụng sư phụ chi mệnh, ngụy trang thành hình dáng Ngưng Hi, lấy Xuân Sinh Kiếm của nàng, mai phục ngươi ở bên ngoài Kính Hoa Cốc, chặt đứt tay phải của ngươi".
"Mọi người mai phục ngươi ngày hôm đó, đều có thể chứng minh việc này".
Tang Kỳ ánh mắt âm lãnh quét qua đại trưởng lão và những người ở xa khác, đại trưởng lão che miệng ho, máu tươi từ giữa khe ngón tay chảy ra, nàng hữu khí vô lực nói: "Xác thực có việc này".
Các nàng đều là phụng mệnh hành sự của Cốc chủ Diệu Hoa tôn giả lúc bấy giờ, chỉ biết là phục kích một cái Bán yêu, lại không biết tiền căn hậu quả.
"Không thể nào" Tang Kỳ cụp mắt xuống, ngân đồng thoáng qua một tia hoài nghi cùng run rẩy, "Ngươi và Ngưng Hi giống đi nữa, ta cũng sẽ không nhận sai".
"Trong Tê Phượng Lâm có một loại kỳ hoa, gọi là Bộ linh hoa, hương khí Bộ linh hoa có khả năng mê hoặc ý thức của con người, khiến người nhìn thấy người muốn nhìn thấy nhất trong nội tâm mình, cho dù là tu vi Pháp Tướng, cũng vô pháp cưỡng lại mê hoặc của Bộ linh hoa" Tố Ngưng Chân hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn sự run rẩy trong lời nói của mình, "Hôm đó trên người ta bôi lên dịch thể của Bộ linh hoa, mê hoặc ý thức của ngươi".
Mộ Huyền Linh cảm nhận được tay giữ lấy mình lạnh ngắt và đang run rẩy.
"Vậy Ngưng Hi đâu?" Tang Kỳ khàn giọng hỏi, "Ngươi sao lại biết ước định của ta và Ngưng Hi? Các ngươi đã làm gì nàng?"
Tố Ngưng Chân né tránh ánh mắt đáng sợ của Tang Kỳ, nói một cách thống khổ: "Là ta thỉnh bí mật...."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook