Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ
17: Cặp Đôi Tùy Tiện Trà Táo Đỏ


Là một nghệ sĩ khá nổi tiếng, tuy Hạ An chưa từng xào CP với ai nhưng vẫn biết được những xu hướng đang thịnh hành bây giờ.

Tên CP của mọi người đều được lựa chọn cẩn thận từ những ý tưởng thích hợp nhất, kết hợp tên của hai nghệ sĩ, dùng cụm từ, thành ngữ hoặc cách miêu tả nào đó nhằm tạo bầu không khí lãng mạn.

Nhìn lại cô cùng Dư Thần xem, cùng lắm mà nói kể cả có người thực sự đói bụng ăn quàng đến mức ship CP bọn họ đi chăng nữa, nhưng!
Nhưng sao có thể đặt cái tên cặp đôi tùy tiện được nhỉ?
Lần đầu nghe thấy, từ trước tới nay chưa gặp bao giờ.

Mà tại sao lời giới thiệu siêu thoại lại là một câu đối?
Không thể giải thích nổi.

Sau khi xác nhận lại một lần nữa, cô lặn lội đến siêu thoại CP khác xem qua.

Không ngoài dự đoán, những người bên ngoài đều vô cùng bình thường, chung sống hòa hợp, bong bóng hường phấn bay lượn khắp nơi, ngay từ mục giới thiệu đã ca ngợi tình yêu định mệnh độc nhất vô nhị của CP nhà mình.

Vậy thì chuyện của cô với Dư Thần là sao?
Ship CP theo chủ nghĩa hiện thực kì diệu à?
Cô bị siêu thoại tác động tâm lý mạnh đến mức mọi người đứng dậy rời khỏi sô pha cũng không phát hiện ra, mãi tới khi camera bắt đầu chuyển động, Dư Thần đứng ở điểm mù của máy ảnh vươn ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Lúc này Hạ An mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhắc nhở cô xong, Dư Thần định xoay người rời khỏi nhưng có lẽ thấy cô hơi khác thường, anh khựng lại nửa giây, quay ngược về phía cô.

Khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau, Hạ An bỗng cảm thấy choáng váng, nhịn không được thở dài.

"Dư Thần à, thế giới này điên hết cả rồi.

"
Chờ tới khi cô ngồi xuống ghế sô pha, mọi người đã bắt đầu chơi một ván cờ bay.

Hạ An ghé vào góc bàn, mở phần mềm nhắn tin vụng trộm.

Dâu nhỏ: [Dư Thần.

]
Con chó nhà họ Dư: [?]
Dâu nhỏ: [Em thấy có người bắt đầu ship CP chúng ta rồi đó, sao lại quá đà vậy nhỉ.

]
Cô quyết tâm không gánh vác chuyện này một mình, phải kéo nam chính xuống nước cùng nhau.

Một lúc sau Dư Thần mới trả lời: [Không thấy.

]
Dâu nhỏ: [Anh tra từ khóa Hạ An Dư Thần thì rõ là không thấy rồi.

]
Dâu nhỏ: [Bởi vì tên CP của chúng ta là Cặp Đôi Tùy Tiện.

]
Con chó nhà họ Dư: [?]
Anh đang làm gì đó trong bếp nên không trả lời ngay, sau khi tiếng cốc thủy tinh vỡ vang lên, anh mới hỏi: [Tại sao?]
Cô cũng đâu có biết.

Hạ An lướt thêm một lát, lúc này nhận ra mọi người không nói bọn họ tùy tiện, các fan chỉ đang tự đánh giá chính mình.

Đại khái có thể hiểu là! CP Dương Kha sập phòng, vị trí cũ chưa có ai thay thế, fan hâm mô bị tổn thương sâu sắc bắt đầu buông thả, ship CP mới kiếm thêm hi vọng nhưng thời gian ngắn chưa tìm ra ai thực sự muốn ship, vậy nên đành gán ghép bừa.

Cô cùng Dư Thần nghiễm nhiên trở thành sự lựa chọn tạm thời của bọn họ.

Dâu nhỏ: [Em hiểu rồi, bọn họ chỉ trêu đùa giải trí thôi, coi như thất tình tìm đối tượng mới, không quan tâm lắm nên mới tùy tiện như vậy.


]
Hơn nữa di chứng mà Dương Kha để lại khiến bọn họ đi từ tiêu cực này sang tiêu cực khác, bởi vì mối quan hệ trước đó đã chi phối bọn họ quá mạnh, hiện tại buộc phải kéo cô cùng Dư Thần lại với nhau, lúc này bọn họ mới có cảm giác kiểm soát được tình hình.

Cô đã bảo rồi mà, trước khi tham gia chương trình gameshow này, cô và Dư Thần còn chẳng mấy khi đứng chung khung hình, vậy thì ship làm sao nổi.

Có lẽ ngay từ đầu đã nằm ở vị trí thấp nhất trong mục dự bị, chẳng đến hai ngày nữa bọn họ sẽ dừng ship CP, Hạ An hình như! cũng khá chấp nhận được rồi.

Dâu nhỏ: [Thôi bỏ đi, không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả.

]
[Có lẽ chờ độ nổi tiếng rút dần xuống, tầm hơn hai ngày thôi, em nghĩ bọn họ không vào điểm danh nữa đâu.

]
Đề tài trò chuyện kết thúc tại đây, chỉ chốc lát sau, phòng bếp lại truyền đến âm thanh ly thủy tinh vỡ vụn.

Dư Thần đang pha chế đồ uống, mọi người sẽ uống thử các loại và chọn ra món nào phù hợp cho bữa tiệc nướng tối nay.

Hạ An đã sắp xếp lại xiên que và giấy bạc nhưng có lẽ vì chưa kịp thích nghi với điều kiện sống ở New Zealand, cô cảm thấy bụng không thoải mái lắm.

Bình thường bà dì đến cũng có cảm giác như vậy, cô đứng lên định tự nấu trà táo đỏ cho bản thân.

Dư Thần đang ở trong phòng bếp, anh quay lưng lại nên không thấy cô, Hạ An cũng chẳng đánh tiếng, chỉ đứng bên bàn bếp chuẩn bị nguyên liệu.

Cô nấu long nhãn cùng táo đỏ, thấy trên bàn còn rất nhiều nguyên liệu khác, nghĩ một chút lại bỏ thêm vài thứ vào ấm.

Đang định xoay người lấy nước, đột nhiên trước mặt xuất hiện một chồng bát đũa, cô cúi đầu, nhận ra camera đã bị chồng bát đũa chặn lại.

Giây tiếp theo chiếc ấm đun trong tay cũng bị đối phương lấy mất.

Dư Thần cầm chiếc ấm nhỏ sàng lọc các nguyên liệu một lần, chỉ để lại long nhãn, táo đỏ cùng cẩu kỷ, sau đó rót nước vào, nấu lên, động tác dứt khoát trôi chảy.

Hạ An dùng khẩu hình hỏi: Sao anh lại bỏ đồ của em ra ngoài?
Dư Thần không thận trọng như cô, trực tiếp nói vào mic, lời ít ý nhiều: "Tính hàn.

"
Cô tựa người vào bàn bếp, suy nghĩ một lát, che mic bảo: "Vậy đun nóng lên là được mà?"
Không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy khóe miệng Dư Thần hơi nhếch lên một chút.

Anh nghiêng người mở cửa tủ lạnh, cô ngửa ra phía sau theo bản năng, cả hai người gần như đều nép phía sau cánh tủ, che đi chiếc camera cuối cùng.

Trong tủ lạnh có ánh đèn vàng ấm áp, từng luồng không khí mát lạnh tỏa ra, anh càng lúc càng đến gần, khuôn mặt cười như không cười khiến trái tim cô như muốn ngừng đập, bỗng cảm thấy hồi hộp trong lòng.

"Em nghĩ tính hàn là nói về nhiệt độ của nó sao?" Âm điệu của anh xen lẫn tiếng cười lúc trầm lúc bổng, ghé vào tai cô thì thầm: "Vậy sao em không đun nước dưa hấu lên mà uống? Tôi bật bếp giúp em nhé?"
Giọng nói dịu dàng nhưng mang tính chế giễu cực cao.

Dư Thần nhanh chóng lấy ra hai quả chanh và đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn qua chỉ giống như tiện tay nhặt vài nguyên liệu nấu ăn, vô tình tiếp xúc với cô hai giây mà thôi.

Không ai biết đằng sau cánh cửa tủ trong góc tường, anh lại có thể nói với cô mấy lời xấu xa như thế.

Hạ An chà xát đầu ngón tay lạnh như băng của mình, thắc mắc anh học ở đâu ra kĩ năng trêu đùa thuần thục đến vậy.

Vừa cúi đầu lại phát hiện mic của bản thân biến mất rồi.

Hạ An nhỏ giọng: "Mic của em đâu nhỉ? Anh giấu phải không?"
Dư Thần chỉnh trang vạt áo: "Tôi không có loại sở thích này.

"
Động tác của Dư Thần trong mắt Hạ An lại vô cùng đáng nghi, tự hỏi liệu anh có nhân cơ hội vừa rồi để cướp mic, khiến cho cô khó có thể biểu hiện tốt hay không.

Thế là Hạ An lập tức nghiêng người chặn camera, vươn tay lục lọi trên người anh để tìm mic của mình, cứ nghĩ rằng anh sẽ cản lại nên cô mạnh tay một chút, ai ngờ anh đứng yên không hề nhúc nhích.


Một lát sau sau, vạt áo anh sơ vin cẩn thận đã bị cô kéo qua lưng.

Đương nhiên không tìm thấy mic, chỉ có cơ bụng tám múi cùng tuyến nhân ngư uốn lượn kéo dài tới nơi nào đó.

Đúng lúc này, cánh cửa lạnh cạch kêu vang, Tiêu Nhu bước vào.

Cô quay đầu, bọn họ nhìn nhau, Tiêu Nhu lập tức nhắm mắt trước.

"À thì…Hà Lâm nói trong bếp có tiếng động kì lạ, sợ hai người đánh nhau, em chạy vào xem thử…"
Bên ngoài cũng truyền đến âm thanh của Hà Lâm càng lúc càng gần: "Không có chuyện gì chứ?"
"Không có.

" Tiêu Nhu nhanh tay đóng cửa: "Anh vào đây làm gì? Bên trong không sao cả, chỉ đang rửa chén bát bình thường thôi mà.

"
Cô ấy đứng ngoài cửa nói với vào: "Bọn em đi đây, chị yên tâm nhé.

"
Rất nhanh bên ngoài lại truyền đến vài tiếng động nhỏ, cô còn tưởng cả nhóm kéo tới phòng bếp nhưng không, chỉ trong chốc lát không gian đã rơi vào yên lặng.

Hai phút sau Tiêu Nhu gửi tin nhắn: [Em dụ tất cả bọn họ lên tầng rồi, trong thời gian ngắn không ai xuống đâu, anh chị cứ hành động thoải mái.

]
Hạ An cảm thấy hơi đau đầu, e rằng cô nàng nhìn thấy bản thân kéo quần áo của Dư Thần, cho nên hiểu lầm rồi.

Dâu nhỏ: [Em đừng nghĩ linh tinh, bọn chị không làm gì cả.

]
Tiêu Nhu: [Vâng, em hiểu mà \~ /sticker nháy mắt.

]
Nhìn biểu tượng cảm xúc đầy hàm ý này, Hạ An thực sự không hiểu nổi.

Cô đang định xoay người thì Dư Thần gửi tin nhắn đến.

Ba phần lạnh nhạt, ba phần trào phúng, ba phần thờ ơ, còn lại đều là gợi đòn.

Con chó nhà họ Dư: [Em lôi kéo cô ấy vào vòng quan hệ vụng trộm từ khi nào vậy?]
Dâu nhỏ: [Anh nghĩ đứng ngay bên cạnh vẫn gửi tin nhắn cho em thì đường đường chính chính hơn cô ấy hả?]
Nói tới đây, cô nghiêng đầu, thấy quần áo vừa bị lôi kéo không hề được anh chỉnh trang lại cẩn thận, cứ mặc cho nó tứ tán lung tung.

Sợ mọi người nhìn lại hiểu lầm, Hạ An vội vàng tiến đến giúp anh nhét vạt áo vào đai lưng.

Động tác này chắc chắn sẽ đụng chạm đến phần bên dưới thắt lưng, cô chưa kịp nghĩ nhiều, cổ tay đã bị nắm chặt.

Dư Thần không nhịn được nữa, lần thứ hai kéo thấp microphone, hỏi: "Em đang sờ chỗ nào vậy?"
Hạ An hít sâu một hơi: "Chỉnh quần áo thôi, anh đừng có tưởng bở.

"
Cuối cùng cô cũng tìm thấy chiếc mic mất tích trên mặt đất, hẳn là động tác quá mạnh đã đánh rớt nó xuống đây, dây cáp cũng tuột ra rồi, đương nhiên không thu được âm thanh gì hết.

Nửa giờ sau, Dư Thần đặt tất cả đồ uống và món tráng miệng đã chuẩn bị xong lên mặt bàn, mọi người cũng từ trên tầng đi xuống.

Tiêu Nhu nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám: Lợi hại ghê, ba mươi phút lận.

Thực ra cô ấy coi thường Dư Thần quá rồi, ba mươi phút căn bản không đủ với anh.


Đương nhiên Hạ An đâu thể nói những lời này với cô ấy, cô ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống cạnh bàn.

"Nhiều thế này sao? Tất cả đều là anh tự làm phải không?"
Tổ đạo diễn ngoài cửa ra hiệu bằng ánh mắt, nhân viên công tác tiến đến nhắc nhở, bấy giờ Hà Lâm mới phát hiện mình chưa bật mic: "Ngại quá, ban nãy đi WC nên tắt đi một lát.

"
Dù sao trong chương trình ghi hình thời gian dài, tắt micro cũng là chuyện thường tình, đến cả camera thỉnh thoảng vẫn có khách mời tự che lại.

Chính vì vậy mà tổ đạo diễn không cảm thấy sự bất thường giữa Hạ An và Dư Thần.

Nghệ sĩ cũng cần sự riêng tư chứ.

Rất nhanh micro của mọi người đều đã được bật lại, điều chỉnh vị trí một lát, bọn họ bắt đầu lựa chọn đồ uống.

Dư Thần pha chế tổng cộng mười loại đồ uống, làm hai món ăn nhẹ.

Bên cạnh đặt sẵn vài cốc nhỏ cho mọi người tự do thưởng thức.

Hà Lâm chọn cốc màu lam, nhanh chóng thốt lên đầy kinh ngạc: "Món này ngon quá, vị muối biển, đá viên còn mát hơn những loại em uống từ trước tới giờ, cảm giác sảng khoái thấm tận đáy lòng.

"
"Trời nóng, cho thêm chút bạc hà thôi.

"
Anh dựa vào công thức chung, tùy hứng phối hợp thêm hoặc giảm bớt đi một vài nguyên liệu nhưng vẫn đảm bảo sự hòa quyện, lại càng phù hợp hơn với tiệc nướng trong thời tiết nóng nực thế này.

Nhìn ly sinh tố đào trước mặt, Hạ An không thể ngồi yên.

Cô cầm chiếc thìa nhỏ định múc nếm thử một ngụm.

Thìa đến lưng chừng lại bị ánh mắt Dư Thần ngăn cản.

Chẳng mấy chốc ly trà táo đỏ cô tự pha đã xuất hiện trước mặt.

Dư Thần chưa nói một lời nào nhưng cô vẫn hiểu được ý nghĩ của anh.

Đại loại là đừng có lộn xộn, hiện tại nên uống cái gì em còn không tự biết sao?
Hà Lâm không khỏi thì thào: "Vừa rồi bọn họ ở phòng bếp hình như không phải để cãi nhau! Đồ mình pha không cho Tiểu An uống, còn bắt chị ấy uống trà mình đun nóng! "
Rất nhanh thầy Ngư bên cạnh đã huých nhẹ cậu ấy một chút, ý bảo cậu ấy đừng nghĩ gì nói nấy như vậy.

Bầu không khí trên bàn vẫn thẳng thắn hòa hợp nhưng dòng nước ngầm bên dưới đã bắt đầu khởi động rồi.

Cuối cùng cũng tới món thạch dừa đông lạnh, Dư Thần làm nó từ tối hôm qua, vừa mới lấy ra và đặt ở nhiệt độ phòng.

Nhiệt độ phòng thì có thể ăn đúng không?
Hạ An vươn tay, lại bị Dư Thần ngăn cản.

Hạ An không nhịn được nữa: "Thứ này cũng không ăn được sao?"
"Tính hàn, chỉ mới nguội một nửa.

"
Hà Lâm trách nhỏ: Hiện tại đã đến mức độ không muốn cho chị ấy ăn nên làm toàn đồ lạnh hay sao?
Bỏ đi, Hạ An bực bội thu tay về, trong lòng thầm nghĩ, chờ vài ngày nữa em hồi phục, xem em có ăn sạch tủ lạnh nhà anh không.

Cuộc tuyển chọn dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, Hạ An chỉ được uống một ngụm trà chanh pha ở nhiệt độ thường.

Trong cuộc bỏ phiếu, cô dứt khoát tặng nó một lượt bình chọn.

Tất cả đều có tính hàn, Dư Thần giống như vệ sĩ của kì sinh lý vậy, không cho cô đụng vào dù chỉ một chút.

Nhìn thấy đề xuất của cô, Dư Thần bảo: "Đừng chọn cái này.

"
Hạ An nhíu mày: "Vì sao?"
"Quy trình pha chế rắc rối.

"
Cô lại càng cảm thấy kì lạ.

"Vậy anh pha nó để làm gì?"
Người đàn ông đan hai tay vào nhau, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bình tĩnh đáp: "Đây không phải liên kết cô đã gửi à?"

"Được rồi được rồi.

" Thầy Ngư sợ bọn họ cãi nhau to, vội vàng nói đỡ: "Món nào cũng ngon hết, công thức rắc rối quá thì bỏ qua đi, có thời gian hẵng làm.

"
"Chúng ta xuất phát thôi, đã đến giờ rồi!"
!.

.

Thời điểm mọi người tới nơi là ba giờ chiều.

Bọn họ mất hai tiếng rưỡi để thu dọn phía trước nhà hàng, viết thực đơn, sắp xếp giấy tờ gọn gàng qua một bên.

Hạ An còn chu đáo mang khăn trải bàn đến để quay hình cho đẹp.

Năm giờ rưỡi, còn khoảng nửa tiếng nữa là đến lúc nướng thịt.

Bọn họ vừa chuẩn bị nấu nướng vừa tán gẫu với nhau.

Tổ đạo diễn lúc này cũng lên tiếng: "Nói về hoạt động sắp tới, chúng tôi muốn tổ chức một buổi liên hoan vào buổi tối, các vị có thể chuẩn bị vài tiết mục hay không?"
Tiêu Nhu kinh hãi: "Mọi người còn định liên hoan sao?"
"Bắt kịp thời đại một chút đi, hiện tại giới trẻ đều gọi là tiệc tùng.

" Hà Lâm duỗi lưng: "Đừng lạc hậu như thế chứ.

"
Hai người bắt đầu tranh cãi với nhau, Hạ An nghĩ một lát, ghé vào bàn thu ngân hỏi: "Là kiểu liên hoan mà chúng tôi sẽ đứng trên sân khấu, mọi người ở dưới xem phải không?"
"Đúng vậy.

"
"Vậy tại sao chúng ta không làm Live House, còn có thể mở thêm quầy bar để kiếm tiền.

"
"Đúng đó! Ý kiến hay!" Ánh mắt Hà Lâm sáng lên: "Em với anh Hiểu Dương đều là ca sĩ, Tiêu Nhu có thể hát vài câu, vừa vặn dựng tiết mục hát live, chúng ta cũng thu được thêm kinh phí!"
"Cmn Tiểu An ơi, sao đầu óc chị nhạy bén chuyện kinh doanh vậy hả!"
Kế hoạch từ phía tổ đạo diễn một lần nữa sụp đổ, đề nghị của Hạ An rất nhanh đã được bỏ phiếu thông qua, cảm thấy đây là một cuộc buôn bán có lời, mọi người lập tức bắt tay vào tìm kiếm địa điểm.

Cách đó không xa có một căn biệt thự độc lập được trang hoàng lộng lẫy, thừa dịp hiện tại đang vắng người, để Hiểu Dương cùng thầy Ngư lười di chuyển ở lại trông quầy hàng, những người khác đi tới đó hỏi thăm.

Biệt thự là một khách sạn tình yêu, người thuê đều là các cặp vợ chồng.

"Sao lại như vậy?"
"Không phải rất bình thường ư?" Dư Thần đáp: "Cặp đôi yêu nhau đương nhiên sẽ thuê khách sạn tình yêu rồi.

"
Hạ An đối chiếu số điện thoại trên danh thiếp, nhận ra đây là bà lão đã cho bọn họ thuê gian hàng thịt nướng.

Bà lão có tính cách nhí nhảnh như trẻ con, mở ra loại khách sạn thế này cũng không đáng ngạc nhiên lắm.

Tiêu Nhu gọi điện, bà lão nói đang ở nhà, kêu bọn họ trực tiếp tới đi.

Dư Thần còn nhớ rõ địa điểm, đi trước dẫn đường, tốc độ nhanh nhất, Hà Lâm ở phía sau nói gì đó, Tiêu Nhu kéo Hạ An tụt lại cuối hàng.

Hạ An đang đọc nội dung ghi trên danh thiếp: "Câu này là viết tay phải không? Hình như mới thêm vào, chữ hơi cẩu thả, đọc thế nào đây nhỉ?"
Tiêu Nhu cũng nghiên cứu rất lâu, tới khi thấy cánh cổng nhà người ta mới chợt hiểu: "À, chắc là giảm giá 20% cho các cặp đôi! "
….

.

Dư Thần rất nhanh đã bước đến hiên nhà bà lão, gõ cửa theo đúng phép lịch sự, người bên trong mở cửa ra.

Anh vừa kịp nhìn thấy một bà lão có mái tóc hoa râm, đột nhiên sau lưng phát sinh nguồn lực gì đó rất mạnh mẽ, ngay lập tức cánh tay bị ai đó ôm chặt, thân thể mềm mại dán dính lên.

Hạ An đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng híp mắt hạnh, cười tươi nói.

"Bà ơi, vợ chồng con lại tới thăm bà đây.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương