Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang
-
Chương 56: Thần trợ công!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Nhà Trương Nhị Ngưu rất gần nhà lí chính.
Khi Thần ca nhi cùng Lý Minh xách theo trứng vịt ra ngoài, ở trên đường gặp được không ít người quen, phàm gặp ai cũng đều lên tiếng chào hỏi, biết bọn họ muốn đi đưa lễ cho Lê Diệp, tâm tư có chút lung lay, cũng gật gật đầu, "Về sau đều là hương thân, nên đưa, đợi chũng ta hỏi đương gia một chút, xem xem đưa cái gì thì thích hợp."
"Thần ca nhi, các ngươi chờ một chút, ta cũng đi cùng các ngươi."
Người nói lời này chính là tẩu tử của Trúc Căn, Lưu Tú nhi, cậu ta cũng là một tiểu ca nhi, mới vừa gả lại đây ba năm, ở nhà chồng chỉ sinh được một khuê nữ, cha cậu ta đã mất sớm, trong nhà chỉ còn có nương và một đệ đệ, gia cảnh nhà cậu không tốt cũng không có ai chống lưng, cậu ta sống ở thôn Trúc Khê cũng không quá tốt, cho nên cậu ta mới liều mạng muốn có quan hệ tốt cùng bọn Thần ca nhi.
Cậu ta tuy rằng có tâm tư riêng nhưng cũng không khiến người khác chán ghét, Lý Minh nhìn Thần ca nhi một cái, Thần ca nhi gật gật đầu, "Được, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi."
Lưu Tú nhi cười cảm kích, đi vào cầm chút rau xanh, "Trong nhà không có thứ gì tốt, ta liền đưa chút rau vậy."
Khi bọn họ đi vào thì thấy Lê Diệp cũng vừa trở về, lúc chờ bọn họ đến gần, thấy phía sau Thần ca nhi còn có một người đi theo, mắt hắn hơi nheo lại. Lúc này ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng lóa mắt quấn quanh thân hình hắn, cái bóng dưới chân ngả về sau làm cho cả người hắn càng thêm cao lớn.
Ngũ quan hắn góc cạnh, nước da rất trắng, cơ hồ làm người ta không thể dời được tầm mắt, Lưu Tú nhi chỉ mới nghe người khác đồn đại rằng hắn vô cùng đẹp, vừa nhìn thấy, đến một lúc lâu sau cậu ta mới lấy lại tinh thần, "Ai u, Lan tỷ tỷ hay khen ngươi đẹp như hoa, nhưng ta thấy ngươi còn đẹp hơn hoa, ta là Lưu Tú nhi ở phía nam đầu thôn, ngươi cũng như Thần ca nhi gọi ta là ca phu lang được rồi, trong nhà cũng chỉ có vài món này, nếu ngươi thích, ăn hết rồi có thể qua nhà ta lấy."
Lê Diệp nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, nói lời cảm ơn.
Thần ca nhi để trứng vịt ngâm lên trên bàn, cũng nói một câu, "Đây là do cữu cữu ta ngâm, có thể nấu ăn." Biết rõ hắn sẽ không nấu nên Thần ca nhi cũng không nhiều lời.
Đặt đồ vật xuống, Thần ca nhi nhịn không được đánh giá nhìn chung quanh một chút.
Lí chính để Lê Diệp ở tây phòng, trong gian phòng này không có đồ vật linh tinh gì, chỉ có một cái bàn, một cái giường, tuy rằng đơn sơ nhưng phòng này vẫn có thể ở, chỉ là giường có hơi nhỏ, nếu thật sự sống ở chỗ này thật thì lấy tính cách của Lê Diệp khẳng định sẽ nghẹn chết, nghĩ như vậy, Thần ca nhi có chút buồn cười, tính đến dù cái giường có lớn hơn hắn cũng không ở chỗ này.
Lục tục lại có vài ba người mang đồ lại đây.
Người trong thôn phần lớn thuần phác, lại rất nhiệt tình. Lê Diệp ứng phó có hơi không kiên nhẫn, nhưng chỉ có thể chịu đựng, hắn muốn cưới Thần ca nhi thì tự nhiên không thể làm hỏng thanh danh, nếu hắn trong miệng người khác chẳng có gì hay, Lý Cẩn và Lý Uyển khẳng định không đồng ý đem Thần ca nhi gả cho hắn.
Lê Diệp dĩ nhiên không muốn chỉ vì những việc nhỏ này làm chậm trễ đại sự.
Thím Tần cũng có tới, phu quân thím là con trai lớn của nhà lí chính, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, ở trong thôn rất có uy vọng, tuy rằng Trương Hữu Đường vẫn quản việc như trước nhưng cũng xem lão đại như tân lí chính mà bồi dưỡng, chờ phu quân thím thành lí chính, địa vị nhà bọn họ trong thôn sẽ càng cao, thím đương nhiên muốn thay khuê nữ nhà mình chọn một mối hôn sự tốt nhất.
Lúc này lại nhìn Lê Diệp thêm lần nữa, càng xem thím càng vừa lòng, bất quá đẹp như Lê Diệp vậy thím đương nhiên sợ khuê nữ nhà mình giữ không được, liền nhịn không được hỏi thêm vài câu.
[J z trui]
Hỏi hắn trong nhà còn ai hay không, về sau có dự định gì không?
Đôi mắt sáng đều có thể nhìn rõ tâm tư của thím, đệ phụ* của thím cũng có tới, cô thấy thế không nhịn được lặng lẽ bĩu môi, cô có một đôi mắt phượng, khóe mắt hơi nhếch, cho dù không cười cũng cho người ta một loại cảm giác như đang cười.
*Em dâu.
Cô cũng không phải nữ tử đơn giản, trong nhà rất nghèo, diện mạo cũng bình thường, theo lý thuyết chỉ dựa trên điều kiện gia đình, cô không xứng với lí chính gia, nhưng bởi vì cô biết làm việc, cuộc hôn nhân này đến lí chính đều cảm thấy rất vừa lòng.
Ngày thường chị em dâu nhà này vẫn luôn tranh đấu gay gắt, lúc này cũng không có yên bình được, nghe thấy lời tẩu tử nói, cô liền không nhịn được cười, "Tẩu tử, ngươi xem ngươi hỏi những vấn đề này, người không biết còn tưởng rằng ngươi đang tra hộ tịch đó, đừng dọa đến hài tử người ta."
Tuy rằng diện mạo bình thường, nhất cử nhất động của cô đều rất dễ nhìn, cho người ta cảm giác rất thoải mái, thím Tần cười cười, bất động thanh sắc mà đáp trả, hai người ngươi tới ta đi còn chưa kết thúc.
Lê Diệp hạ mi, ánh mắt không nhịn được dừng trên người Thần ca nhi, Thần ca nhi đang thấp giọng nói cái gì đó với Lý Minh, Lý Minh mặc một thân quần áo xanh nhạt, mặt mày thanh đạm, đôi mắt phá lệ đen nhánh.
Lê Diệp đang muốn đi qua, lúc này lại có người cùng hắn nói chuyện, hắn lại không thể không phản ứng.
Thần ca nhi tất nhiên cũng để ý đến hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn thành thục cùng người khác giao tiếp, Thần ca nhi đều cảm thấy hắn cực kỳ xa lạ, y ngây người một lát liền kéo lên Lý Minh rời đi, ánh mắt Lê Diệp hơi hơi trầm xuống.
*
Lại nhắc tới Vương Xuân Thành bị Lê Diệp đá một cái, cơ hồ nó đứng dậy không nổi, vẫn là Trúc Mao đi kiếm nó, nhờ người đưa nó về thôn Trúc Khê.
Vương Xuân Thành từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua khổ như vậy, đối với Lê Diệp ghi hận không thôi, nhưng cố tình nó đánh không lại người ta, đành phải nhớ kỹ trong lòng.
Chờ khi nó có thể xuống giường đi đường, phòng ở của Lê Diệp đã xây xong nền, thấy hắn rõ ràng chỉ ở một mình mà xây cái phòng ở lớn như vậy, người đi ngang qua đều vô cùng tò mò.
Thôn Trúc Khê mấy năm nay dần dần giàu có lên, không ít hộ đều xây nhà gạch xanh, bọn họ cũng là mời người ở thôn Tào gia tới làm, càng ngày càng nhiều, mọi người đều dần thân thuộc, lần này người quản sự chính là Tào Hâm người thôn Tào gia.
"Cái nền này, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn xây nhà không ít gian ha."
Việc này cũng không có gì phải giấu giếm, Tào Hâm nói đúng sự thật: "Nhà chính gồm năm gian, nhà bếp hai gian, bố cục giống nhà Cẩn ca nhi, chẳng qua chỉ có một sân."
"Hắn ở một mình mà xây nhà lớn như vậy chắc phải tốn không ít tiền." Trong thôn có rất nhiều người nhàm chán không có việc gì làm, rất thích hỏi thăm việc của người khác, nhưng cũng không có ý xấu gì, họ chỉ thuần túy là tò mò, "Hắn là một người trẻ tuổi mà tiền ở đâu có nhiều như vậy?"
"Hắn cũng không phải là người đơn giản, không chỉ học tập ở học viện, còn biết săn thú, ngươi là không biết được đâu ngày hôm qua khi ta từ trên núi đi xuống, thấy hắn vậy mà có thể nhẹ nhàng khiêng một con sói xuống núi. Con sói kia thế nhưng vẫn còn sống, mềm oặt nằm trên vai hắn, rất giống một con sâu lớn."
"Nói đùa hả? Một thiếu niên như hắn mà dám bắt sói? Không sợ cả bầy sói sẽ trả thù sao?"
"Thì ra là vậy, ngày hôm qua ta loáng thoáng nghe được tiếng sói tru, hắn có bị thương không?"
Thần ca nhi cũng biết việc hắn bắt sói, chờ đến buổi tối khi Lê Diệp trở về, y nhịn không được hỏi thêm một câu, "Gần đây sao ngươi cứ hay chạy lên núi thế? Nguy hiểm như vậy, không sợ gặp chuyện ngoài ý muốn sao?"
Lê Diệp đương nhiên không sợ, dã thú trên núi với hắn mà nói tựa như gà con nuôi trong nhà, hắn chỉ cần một quyền đã có thể đấm chết một con.
Hắn duỗi tay lấy bạc cất trong ngực ra, lau mồ hôi trên trán, "Chúng nó sợ ta mà, ta phải mau chóng kiếm tiền, Thần ca nhi, ta phải cho em một cuộc sống tốt nhất."
Lúc Thần ca nhi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt thâm thúy của hắn, thấy biểu tình trên mặt Lê Diệp vô cùng nghiêm túc, mặt Thần ca nhi không khỏi nóng lên, "Ngươi lại nói những lời vớ vẩn rồi."
"Sao lại là vớ vẩn? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng*, hay kể cả tiểu ca nhi sớm muộn gì cũng phải xuất giá."
*Là đang nói một câu tục ngữ thôi chứ không phải nói TCN là nữ nha ~.
Lời hắn nói vô cùng trôi chảy, Thần ca nhi có chút nghẹn họng nhìn hắn một cách trân trối.
"Ngươi học ở đâu ra?"
Lê Diệp để bạc lên bàn, cầm lấy khăn lông của Thần ca nhi xoa xoa mặt, thân hình của hắn lại cao thêm một ít, đứng ở trước mặt làm người ta có cảm giác bị áp bách, "Người trong thôn đều nói như vậy."
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, còn lấy ra một cái ngọc bội, đưa cho Thần ca nhi, "Em thích không?"
"Mua cái này làm gì? Chỉ biết lãng phí tiền."
"Tặng em."
Thần ca nhi không muốn. Lê Diệp mím chặt môi, lập tức lên giường nằm, một bộ dáng từ chối giao lưu, Thần ca nhi đành phải đem đồ vật đều cất vào.
*
Ngày hôm sau, khi Thần ca nhi đang đi trên đường lại gặp thím Tần. Thím cố ý tới tìm Thần ca nhi, nhìn thấy Thần ca nhi, liền hướng y vẫy vẫy tay, "Thần ca nhi, hiện tại ngươi có vội không? Nếu không vội, thím cùng ngươi nói chuyện này tí."
Thần ca nhi: "Ta không vội, thím cần gì cứ nói thẳng."
"Thím chính là muốn hỏi ngươi một chút, Lê Diệp đứa nhỏ này ở học viện đã có đối tượng chưa? Nếu chưa, ta muốn tìm người tác hợp cho hắn cùng Quyên Quyên, Quyên Quyên nhà chúng ta cũng coi như lớn lên cùng ngươi, nha đầu này ngươi cũng hiểu mà, không phải ta khoe khoang nhưng khuê nữ nhà chúng ta tính cách rất ngoan, bộ dáng cũng không kém, nếu Lê Diệp không có đối tượng, ngươi hỏi hắn có muốn cùng Quyên Quyên không?"
Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, có hơi không biết nên trả lời như thế nào.
"Thím, việc này, ta phỏng chừng không giúp được ngươi."
"Ngươi tiểu tử này, thím cái gì cũng chưa nói mà ngươi đã cự tuyệt trước, là muốn làm cho thím khó chịu có phải không? Quyên Quyên cũng gọi ngươi một tiếng ca ca, ngươi đành lòng nhẫn tâm nhìn nàng gả sai người sao? Lúc trước ta cũng giúp nha đầu này chọn lựa nhưng lại không vừa lòng ai cả, nếu không phải thật sự vừa lòng Lê Diệp ta cũng sẽ không tìm ngươi."
Lê Diệp vừa đến không bao lâu, theo lý thuyết bà hẳn nên quan sát thêm, nhưng bà lại sợ chậm chân, Lê Diệp có thể gặp được người mình thích hay không?
Thím Tần cười thập phần hòa ái, "Ta cũng chỉ hỏi thăm một chút, người trong thôn có thể cùng nói chuyện với hắn không nhiều lắm, ngươi với hắn cùng một học viện, quan hệ chắc hẳn sẽ tốt hơn người khác, ta nghĩ là tuổi tác hắn hẳn là cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng phải thành thân, ngươi giúp thím hỏi thăm suy nghĩ của hắn một chút có được không?"
Thần ca nhi từ chối cũng không được, không từ chối cũng không xong, vô cùng khó xử.
"Thím liền phó thác cả vào ngươi." Không đợi y cự tuyệt, thím Tần liền vỗ vỗ vai y, "Được rồi, trong nhà còn có không ít việc đang chờ ta, ta đi về trước, ngươi hỏi hắn xong lại nói cho thím biết là được, ngươi cứ làm việc của mình đi."
Khi Thần ca nhi đi ngang qua dòng suối nhỏ vừa lúc nhìn thấy Quyên Quyên, nhỏ đang giặt quần áo, tiểu nha đầu năm nay đã mười bốn, thân thể cũng không tính qua là thấp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, tính cách cũng khá tốt, Thịnh Thịnh thích chơi cùng Nhị Bảo nên thường xuyên qua nhà bọn họ, số lần càng nhiều cũng dần quen thân với Quyên Quyên, Thần ca nhi từng nghe Thịnh Thịnh khen nhỏ rất nhiều lần, nói nhỏ có kiên nhẫn, dễ ở chung.
Nhìn thấy Thần ca nhi, nhỏ ngẩng đầu cười cười, ngoan ngoãn chào hỏi, rất là thẹn thùng,
Thần ca nhi nhịn không được nhìn nhỏ nhiều thêm một cái, tâm tình lại có chút phức tạp.
hết chương 56.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Hê hê hê, chương sau sẽ ở bên nhau á, iu iu.
Edit: mimai
Beta: irisyen
Nhà Trương Nhị Ngưu rất gần nhà lí chính.
Khi Thần ca nhi cùng Lý Minh xách theo trứng vịt ra ngoài, ở trên đường gặp được không ít người quen, phàm gặp ai cũng đều lên tiếng chào hỏi, biết bọn họ muốn đi đưa lễ cho Lê Diệp, tâm tư có chút lung lay, cũng gật gật đầu, "Về sau đều là hương thân, nên đưa, đợi chũng ta hỏi đương gia một chút, xem xem đưa cái gì thì thích hợp."
"Thần ca nhi, các ngươi chờ một chút, ta cũng đi cùng các ngươi."
Người nói lời này chính là tẩu tử của Trúc Căn, Lưu Tú nhi, cậu ta cũng là một tiểu ca nhi, mới vừa gả lại đây ba năm, ở nhà chồng chỉ sinh được một khuê nữ, cha cậu ta đã mất sớm, trong nhà chỉ còn có nương và một đệ đệ, gia cảnh nhà cậu không tốt cũng không có ai chống lưng, cậu ta sống ở thôn Trúc Khê cũng không quá tốt, cho nên cậu ta mới liều mạng muốn có quan hệ tốt cùng bọn Thần ca nhi.
Cậu ta tuy rằng có tâm tư riêng nhưng cũng không khiến người khác chán ghét, Lý Minh nhìn Thần ca nhi một cái, Thần ca nhi gật gật đầu, "Được, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi."
Lưu Tú nhi cười cảm kích, đi vào cầm chút rau xanh, "Trong nhà không có thứ gì tốt, ta liền đưa chút rau vậy."
Khi bọn họ đi vào thì thấy Lê Diệp cũng vừa trở về, lúc chờ bọn họ đến gần, thấy phía sau Thần ca nhi còn có một người đi theo, mắt hắn hơi nheo lại. Lúc này ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng lóa mắt quấn quanh thân hình hắn, cái bóng dưới chân ngả về sau làm cho cả người hắn càng thêm cao lớn.
Ngũ quan hắn góc cạnh, nước da rất trắng, cơ hồ làm người ta không thể dời được tầm mắt, Lưu Tú nhi chỉ mới nghe người khác đồn đại rằng hắn vô cùng đẹp, vừa nhìn thấy, đến một lúc lâu sau cậu ta mới lấy lại tinh thần, "Ai u, Lan tỷ tỷ hay khen ngươi đẹp như hoa, nhưng ta thấy ngươi còn đẹp hơn hoa, ta là Lưu Tú nhi ở phía nam đầu thôn, ngươi cũng như Thần ca nhi gọi ta là ca phu lang được rồi, trong nhà cũng chỉ có vài món này, nếu ngươi thích, ăn hết rồi có thể qua nhà ta lấy."
Lê Diệp nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, nói lời cảm ơn.
Thần ca nhi để trứng vịt ngâm lên trên bàn, cũng nói một câu, "Đây là do cữu cữu ta ngâm, có thể nấu ăn." Biết rõ hắn sẽ không nấu nên Thần ca nhi cũng không nhiều lời.
Đặt đồ vật xuống, Thần ca nhi nhịn không được đánh giá nhìn chung quanh một chút.
Lí chính để Lê Diệp ở tây phòng, trong gian phòng này không có đồ vật linh tinh gì, chỉ có một cái bàn, một cái giường, tuy rằng đơn sơ nhưng phòng này vẫn có thể ở, chỉ là giường có hơi nhỏ, nếu thật sự sống ở chỗ này thật thì lấy tính cách của Lê Diệp khẳng định sẽ nghẹn chết, nghĩ như vậy, Thần ca nhi có chút buồn cười, tính đến dù cái giường có lớn hơn hắn cũng không ở chỗ này.
Lục tục lại có vài ba người mang đồ lại đây.
Người trong thôn phần lớn thuần phác, lại rất nhiệt tình. Lê Diệp ứng phó có hơi không kiên nhẫn, nhưng chỉ có thể chịu đựng, hắn muốn cưới Thần ca nhi thì tự nhiên không thể làm hỏng thanh danh, nếu hắn trong miệng người khác chẳng có gì hay, Lý Cẩn và Lý Uyển khẳng định không đồng ý đem Thần ca nhi gả cho hắn.
Lê Diệp dĩ nhiên không muốn chỉ vì những việc nhỏ này làm chậm trễ đại sự.
Thím Tần cũng có tới, phu quân thím là con trai lớn của nhà lí chính, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, ở trong thôn rất có uy vọng, tuy rằng Trương Hữu Đường vẫn quản việc như trước nhưng cũng xem lão đại như tân lí chính mà bồi dưỡng, chờ phu quân thím thành lí chính, địa vị nhà bọn họ trong thôn sẽ càng cao, thím đương nhiên muốn thay khuê nữ nhà mình chọn một mối hôn sự tốt nhất.
Lúc này lại nhìn Lê Diệp thêm lần nữa, càng xem thím càng vừa lòng, bất quá đẹp như Lê Diệp vậy thím đương nhiên sợ khuê nữ nhà mình giữ không được, liền nhịn không được hỏi thêm vài câu.
[J z trui]
Hỏi hắn trong nhà còn ai hay không, về sau có dự định gì không?
Đôi mắt sáng đều có thể nhìn rõ tâm tư của thím, đệ phụ* của thím cũng có tới, cô thấy thế không nhịn được lặng lẽ bĩu môi, cô có một đôi mắt phượng, khóe mắt hơi nhếch, cho dù không cười cũng cho người ta một loại cảm giác như đang cười.
*Em dâu.
Cô cũng không phải nữ tử đơn giản, trong nhà rất nghèo, diện mạo cũng bình thường, theo lý thuyết chỉ dựa trên điều kiện gia đình, cô không xứng với lí chính gia, nhưng bởi vì cô biết làm việc, cuộc hôn nhân này đến lí chính đều cảm thấy rất vừa lòng.
Ngày thường chị em dâu nhà này vẫn luôn tranh đấu gay gắt, lúc này cũng không có yên bình được, nghe thấy lời tẩu tử nói, cô liền không nhịn được cười, "Tẩu tử, ngươi xem ngươi hỏi những vấn đề này, người không biết còn tưởng rằng ngươi đang tra hộ tịch đó, đừng dọa đến hài tử người ta."
Tuy rằng diện mạo bình thường, nhất cử nhất động của cô đều rất dễ nhìn, cho người ta cảm giác rất thoải mái, thím Tần cười cười, bất động thanh sắc mà đáp trả, hai người ngươi tới ta đi còn chưa kết thúc.
Lê Diệp hạ mi, ánh mắt không nhịn được dừng trên người Thần ca nhi, Thần ca nhi đang thấp giọng nói cái gì đó với Lý Minh, Lý Minh mặc một thân quần áo xanh nhạt, mặt mày thanh đạm, đôi mắt phá lệ đen nhánh.
Lê Diệp đang muốn đi qua, lúc này lại có người cùng hắn nói chuyện, hắn lại không thể không phản ứng.
Thần ca nhi tất nhiên cũng để ý đến hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn thành thục cùng người khác giao tiếp, Thần ca nhi đều cảm thấy hắn cực kỳ xa lạ, y ngây người một lát liền kéo lên Lý Minh rời đi, ánh mắt Lê Diệp hơi hơi trầm xuống.
*
Lại nhắc tới Vương Xuân Thành bị Lê Diệp đá một cái, cơ hồ nó đứng dậy không nổi, vẫn là Trúc Mao đi kiếm nó, nhờ người đưa nó về thôn Trúc Khê.
Vương Xuân Thành từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua khổ như vậy, đối với Lê Diệp ghi hận không thôi, nhưng cố tình nó đánh không lại người ta, đành phải nhớ kỹ trong lòng.
Chờ khi nó có thể xuống giường đi đường, phòng ở của Lê Diệp đã xây xong nền, thấy hắn rõ ràng chỉ ở một mình mà xây cái phòng ở lớn như vậy, người đi ngang qua đều vô cùng tò mò.
Thôn Trúc Khê mấy năm nay dần dần giàu có lên, không ít hộ đều xây nhà gạch xanh, bọn họ cũng là mời người ở thôn Tào gia tới làm, càng ngày càng nhiều, mọi người đều dần thân thuộc, lần này người quản sự chính là Tào Hâm người thôn Tào gia.
"Cái nền này, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn xây nhà không ít gian ha."
Việc này cũng không có gì phải giấu giếm, Tào Hâm nói đúng sự thật: "Nhà chính gồm năm gian, nhà bếp hai gian, bố cục giống nhà Cẩn ca nhi, chẳng qua chỉ có một sân."
"Hắn ở một mình mà xây nhà lớn như vậy chắc phải tốn không ít tiền." Trong thôn có rất nhiều người nhàm chán không có việc gì làm, rất thích hỏi thăm việc của người khác, nhưng cũng không có ý xấu gì, họ chỉ thuần túy là tò mò, "Hắn là một người trẻ tuổi mà tiền ở đâu có nhiều như vậy?"
"Hắn cũng không phải là người đơn giản, không chỉ học tập ở học viện, còn biết săn thú, ngươi là không biết được đâu ngày hôm qua khi ta từ trên núi đi xuống, thấy hắn vậy mà có thể nhẹ nhàng khiêng một con sói xuống núi. Con sói kia thế nhưng vẫn còn sống, mềm oặt nằm trên vai hắn, rất giống một con sâu lớn."
"Nói đùa hả? Một thiếu niên như hắn mà dám bắt sói? Không sợ cả bầy sói sẽ trả thù sao?"
"Thì ra là vậy, ngày hôm qua ta loáng thoáng nghe được tiếng sói tru, hắn có bị thương không?"
Thần ca nhi cũng biết việc hắn bắt sói, chờ đến buổi tối khi Lê Diệp trở về, y nhịn không được hỏi thêm một câu, "Gần đây sao ngươi cứ hay chạy lên núi thế? Nguy hiểm như vậy, không sợ gặp chuyện ngoài ý muốn sao?"
Lê Diệp đương nhiên không sợ, dã thú trên núi với hắn mà nói tựa như gà con nuôi trong nhà, hắn chỉ cần một quyền đã có thể đấm chết một con.
Hắn duỗi tay lấy bạc cất trong ngực ra, lau mồ hôi trên trán, "Chúng nó sợ ta mà, ta phải mau chóng kiếm tiền, Thần ca nhi, ta phải cho em một cuộc sống tốt nhất."
Lúc Thần ca nhi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt thâm thúy của hắn, thấy biểu tình trên mặt Lê Diệp vô cùng nghiêm túc, mặt Thần ca nhi không khỏi nóng lên, "Ngươi lại nói những lời vớ vẩn rồi."
"Sao lại là vớ vẩn? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng*, hay kể cả tiểu ca nhi sớm muộn gì cũng phải xuất giá."
*Là đang nói một câu tục ngữ thôi chứ không phải nói TCN là nữ nha ~.
Lời hắn nói vô cùng trôi chảy, Thần ca nhi có chút nghẹn họng nhìn hắn một cách trân trối.
"Ngươi học ở đâu ra?"
Lê Diệp để bạc lên bàn, cầm lấy khăn lông của Thần ca nhi xoa xoa mặt, thân hình của hắn lại cao thêm một ít, đứng ở trước mặt làm người ta có cảm giác bị áp bách, "Người trong thôn đều nói như vậy."
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, còn lấy ra một cái ngọc bội, đưa cho Thần ca nhi, "Em thích không?"
"Mua cái này làm gì? Chỉ biết lãng phí tiền."
"Tặng em."
Thần ca nhi không muốn. Lê Diệp mím chặt môi, lập tức lên giường nằm, một bộ dáng từ chối giao lưu, Thần ca nhi đành phải đem đồ vật đều cất vào.
*
Ngày hôm sau, khi Thần ca nhi đang đi trên đường lại gặp thím Tần. Thím cố ý tới tìm Thần ca nhi, nhìn thấy Thần ca nhi, liền hướng y vẫy vẫy tay, "Thần ca nhi, hiện tại ngươi có vội không? Nếu không vội, thím cùng ngươi nói chuyện này tí."
Thần ca nhi: "Ta không vội, thím cần gì cứ nói thẳng."
"Thím chính là muốn hỏi ngươi một chút, Lê Diệp đứa nhỏ này ở học viện đã có đối tượng chưa? Nếu chưa, ta muốn tìm người tác hợp cho hắn cùng Quyên Quyên, Quyên Quyên nhà chúng ta cũng coi như lớn lên cùng ngươi, nha đầu này ngươi cũng hiểu mà, không phải ta khoe khoang nhưng khuê nữ nhà chúng ta tính cách rất ngoan, bộ dáng cũng không kém, nếu Lê Diệp không có đối tượng, ngươi hỏi hắn có muốn cùng Quyên Quyên không?"
Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, có hơi không biết nên trả lời như thế nào.
"Thím, việc này, ta phỏng chừng không giúp được ngươi."
"Ngươi tiểu tử này, thím cái gì cũng chưa nói mà ngươi đã cự tuyệt trước, là muốn làm cho thím khó chịu có phải không? Quyên Quyên cũng gọi ngươi một tiếng ca ca, ngươi đành lòng nhẫn tâm nhìn nàng gả sai người sao? Lúc trước ta cũng giúp nha đầu này chọn lựa nhưng lại không vừa lòng ai cả, nếu không phải thật sự vừa lòng Lê Diệp ta cũng sẽ không tìm ngươi."
Lê Diệp vừa đến không bao lâu, theo lý thuyết bà hẳn nên quan sát thêm, nhưng bà lại sợ chậm chân, Lê Diệp có thể gặp được người mình thích hay không?
Thím Tần cười thập phần hòa ái, "Ta cũng chỉ hỏi thăm một chút, người trong thôn có thể cùng nói chuyện với hắn không nhiều lắm, ngươi với hắn cùng một học viện, quan hệ chắc hẳn sẽ tốt hơn người khác, ta nghĩ là tuổi tác hắn hẳn là cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng phải thành thân, ngươi giúp thím hỏi thăm suy nghĩ của hắn một chút có được không?"
Thần ca nhi từ chối cũng không được, không từ chối cũng không xong, vô cùng khó xử.
"Thím liền phó thác cả vào ngươi." Không đợi y cự tuyệt, thím Tần liền vỗ vỗ vai y, "Được rồi, trong nhà còn có không ít việc đang chờ ta, ta đi về trước, ngươi hỏi hắn xong lại nói cho thím biết là được, ngươi cứ làm việc của mình đi."
Khi Thần ca nhi đi ngang qua dòng suối nhỏ vừa lúc nhìn thấy Quyên Quyên, nhỏ đang giặt quần áo, tiểu nha đầu năm nay đã mười bốn, thân thể cũng không tính qua là thấp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, tính cách cũng khá tốt, Thịnh Thịnh thích chơi cùng Nhị Bảo nên thường xuyên qua nhà bọn họ, số lần càng nhiều cũng dần quen thân với Quyên Quyên, Thần ca nhi từng nghe Thịnh Thịnh khen nhỏ rất nhiều lần, nói nhỏ có kiên nhẫn, dễ ở chung.
Nhìn thấy Thần ca nhi, nhỏ ngẩng đầu cười cười, ngoan ngoãn chào hỏi, rất là thẹn thùng,
Thần ca nhi nhịn không được nhìn nhỏ nhiều thêm một cái, tâm tình lại có chút phức tạp.
hết chương 56.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Hê hê hê, chương sau sẽ ở bên nhau á, iu iu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook