Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang
Chương 49: Hôn hôn môi!

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Ngày hôm qua sau khi Vương Nhạc trở về, đáy lòng liền không quá dễ chịu, nguyên lai cậu ta nghĩ dựa vào tướng mạo cùng tài học của chính mình, dù Lê Diệp không thể lập tức thích cậu ta, nhưng ít nhất cũng sẽ chú ý cậu ta nhiều hơn, dù sao đi nữa tiểu ca nhi trong học viện vốn cũng không nhiều lắm, cậu ta lớn lên lại dễ được nam nhân ưa thích. Cậu ta được người theo đuổi đã quen, nên sau khi chịu thiệt thòi ở chỗ Lê Diệp, liền đem tất cả bất mãn đặt lên người Thần ca nhi, lại càng để ý Thần ca nhi thêm vài phần.

Số tiểu ca nhi ở học viện Lộc Sơn vốn ít, mọi người đều ở chung một viện, sau khi rời giường, ai đã rời đi hay ai còn ở lại, cách cánh cửa sổ đều có thể nhìn được, Lưu Hoài Hoa thu dọn xong, thấy Vương Nhạc cọ tới cọ lui nửa ngày còn chưa làm xong, có chút không muốn chờ cậu ta, liền một mình dẫn đầu đi trước.

Hắn ta đi rồi, Vương Nhạc ở khe cửa trộm nhìn cử động của mọi người, đặc biệt chú ý Thần ca nhi, cậu ta lén lút như ăn trộm vậy, chờ mọi người đều rời khỏi, cậu ta liền xách theo thùng nước đi tới trước cửa phòng Thần ca nhi, chỗ ở của bọn họ rất gần giếng nước, Vương Nhạc buông thùng nước xuống, đi tới trước cửa phòng Thần ca nhi, cửa đã được Thần ca nhi đóng lại, cửa sổ thì còn mở, cậu ta xoay người tiến vào phòng Thần ca nhi.

Cậu ta cũng không biết mình muốn tìm gì, chỉ nghĩ muốn tìm chút đồ có bất lợi với Thần ca nhi, muốn uy hϊếp y cách xa Lê Diệp một chút, tỉ như Lưu Hoài Hoa hắn ta giấu sách cấm trong giá sách, buổi tối mỗi ngày sau khi đi học về, đều nhịn không được lấy ra coi trong chốc lát rồi mới học bài, học viện có quy định, các loại sách như thế không được đem vào học viện, nếu bị phát hiện, chỉ sợ sẽ bị đuổi học.

Hiện tại cậu ta chính là muốn tìm xem Thần ca nhi có vi phạm nội quy hay không, khi đi vào mới phát hiện phòng của Thần ca nhi cực kỳ sạch sẽ, dưới chăn đệm, hay trong ngăn tủ cậu ta đều tìm một lần, cái gì cũng không phát hiện, Vương Nhạc không dám ở lâu, lúc định rời đi lại không cẩn thận đá ngã cái giỏ tre ở cạnh bàn Thần ca nhi, bên trong đều là những cục giấy vo tròn bị vứt đi.

Thần ca nhi tương đối tiết kiệm, ngày thường y phải viết đầy một trang nháp mới đem đi vứt, thấy mấy tờ giấy trong giỏ bề ngoài còn trống rất nhiều chỗ, Vương Nhạc nhịn không được mở ra nhìn nhìn.

Phát hiện mặt trên viết hai chữ 'Lê Diệp', đáy lòng cậu ta hơi dao động, lại mở tờ khác ra, quả nhiên thấy bên trong đều viết hai chữ 'Lê Diệp', cậu ta hừ một tiếng, liền đoán y cũng có tâm tư không thể cho ai biết với Lê Diệp! Cậu ta đem một tờ giấy trong đó cất vào trong ngực, định lẻn ra từ cửa sổ, vừa tới trước cửa, giật mình phát hiện không biết từ lúc nào Lê Diệp đã đứng đó, dùng đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm cậu ta .

Chân của Vương Nhạc mềm nhũn, nói lắp nửa ngày, "Ngươi, ngươi ngươi một hán tử mà đi tới chỗ ở của ca nhi làm gì?"

Biểu tình Lê Diệp âm lãnh đến đáng sợ, thanh âm cũng phảng phất giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, "Cút ra đây!"

Một thân hồng y trên người hắn, rõ ràng nhìn rất vui mắt, giờ khắc này lại trông rất giống quỷ vương, Vương Nhạc thậm chí có cảm giác hắn sẽ xé xác mình, tay chân cậu ta nhịn không được run rẫy, thật vất vả lết tới bên cửa sổ, lại đứng không đứng, trực tiếp ngã xuống, cục giấy cũng từ trong lòng ngực cậu ta rơi ra, Lê Diệp khom lưng nhặt cục giấy lên, một chân chặn ngang lòng ngực cậu ta.

Thoạt nhìn như hắn không dùng nhiều sức. Vương Nhạc lại cảm thấy cái chân của hắn nặng tựa ngàn cân, giống một cây búa lớn không do dự đập vào lòng ngực cậu ta, cậu ta thở không nổi, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, muốn ho cũng không ho được.

Lê Diệp từ trên cao nhìn xuống cậu ta, môi mỏng hơi xếch, "Nếu còn đánh chủ ý lên người y, ngươi liền chết chắc."

Vương Nhạc bị dọa đến cả người run run, trong nháy mắt như vậy cậu ta cho rằng mình sẽ chết, lúc cậu ta hoàn toàn không thể thở nổi nữa, Lê Diệp rốt cuộc thả lỏng chân.

Cho đến khi Lê Diệp đi xa, cậu ta mới run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

*

Buổi học hôm nay, dĩ nhiên cậu ta đi muộn, khi Vương Nhạc đi vào lớp học, phu tử đã tới, thấy cậu ta cật lực né tránh ánh mắt, trước ngực còn dơ hề hề, phu tử hạ mắt, bảo cậu ta mau chóng về chỗ ngồi.

Nguyên ngày hôm đó, trong lòng Vương Nhạc cực kì run sợ, khi Lưu Hoài Hoa nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không biết đối phương đang nói gì, một ngày trôi qua trong sự lo lắng đề phòng, thấy Lê Diệp căn bản không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, Vương Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, trước lúc ngủ còn cẩn thận suy nghĩ lại chuyện hôm nay, càng nghĩ cậu ta càng thêm nghi hoặc, đang êm đẹp Lê Diệp tự dưng tới chỗ ở của các ca nhi làm gì? Không lẽ cố ý tới tìm Thần ca nhi sao?

Sợ đám hán tử không giữ quy củ, làm cho tiểu ca nhi bối rối, điều thứ nhất trong nội quy của học viện có ghi, cấm hán tử lui tới chỗ ở của tiểu ca nhi, trong nháy mắt cậu ta còn muốn đi tìm phu tử tố giác Lê Diệp! Nhưng cậu ta lại không dám, tưởng tượng đến ánh mắt âm lãnh kia, cậu ta liền bị dọa đến cả người đều run run.



Nhớ đến những tờ giấy bị cậu ta phát hiện trong phòng Thần ca nhi, đáy lòng Vương Nhạc có chút khinh bỉ, nhìn không ra ngày thường y nghiêm trang như thế, sau lưng cũng.... Tuổi còn nhỏ thế mà không cố học, chỉ sợ buổi tối ngày đó cùng Lê Diệp trở về đã không còn trong sạch nữa đi? Bằng không sao Lê Diệp có thể đối với y nhớ mãi không quên! Nghĩ đến Lê Diệp vì y mà uy hϊếp mình như vậy, đáy lòng Vương Nhạc hận đến sôi máu! Sự ghen ghét với Thần ca nhi cơ hồ xâm chiếm toàn bộ đầu óc cậu ta!

*

Lúc này Thần ca nhi đang ôn bài, rõ ràng Lê Diệp không tới, y vẫn không thể tĩnh tâm như cũ, không chỉ không tới vào buổi tối, kỳ thật nguyên ngày hôm nay Lê Diệp đều không đến tìm y, y đã sớm hình thành thói quen có hắn bầu bạn bên cạnh, thấy hắn đột nhiên xa cách với mình, trong lòng Thần ca nhi không quá quen, thậm chí y còn suy nghĩ có phải mình đã nói chuyện quá cứng rắn rồi hay không, khiến hắn khó mà tiếp thu được?

Thần ca nhi cũng không biết được sau khi y ngủ, Lê Diệp mới tới, sợ Thần ca nhi phát hiện nên hắn đã cố ý điều động linh khí, làm Thần ca nhi ngủ càng thêm an ổn, bất quá một ngày không cùng nói với y lời nào, hắn liền cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, hắn chăm chú nhìn dung mạo Thần ca nhi khi ngủ, ánh mắt lần nữa dừng lại trên môi y, y có dáng môi thập phần hoàn mỹ.

Lê Diệp nhịn không nhịn được hôn hôn lên, cảm giác thật mềm mại, làm hắn lưu luyến không thôi, chỉ hôn không làm hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn giống như chó con liếm liếm, càng liếm càng cảm thấy cổ hương vị cỏ xanh nhàn nhạt trên người y làm hắn thêm mê muội, thấy cánh môi Thần ca nhi trở nên hồng nhuận, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.

[Tham lam]

Thần ca nhi cảm thấy hơi không thoải mái, trong lúc ngủ mi mắt y nhẹ run, Lê Diệp như ngừng thở, ôm Thần ca nhi vào trong lồng ngực, nhưng lại không dám tiếp tục hôn, hắn ôm Thần ca nhi ngủ một đêm, khi trời vừa sáng hắn liền rời đi.

*

Ngày hôm sau, sau khi rời giường, An Tử Hi phát hiện khóe môi Thần ca nhi có chút tím, chỉ nhìn màu sắc cảm giác như bị đồ vật bén nhọn rạch qua, nhưng lại không bị sưng một tí nào, cậu không khỏi duỗi tay chỉ chỉ, "Thần ca nhi, môi ngươi bị sao vậy? Sao lại đỏ như thế?"

Thần ca nhi sờ sờ, cảm thấy có chút đau, y nhớ rõ ràng mình không bị va đập ở đâu cả, "Chắc do muỗi chích đi?"

[Một con muỗi có cái đuôi hồ ly =)))))) ].

An Tử Hi lại cảm thấy không giống, nhưng cũng không nghĩ nhiều, "Có đau không?"

Thần ca nhi lắc đầu.

"Vậy đi thôi, chắc không có việc gì đâu?"

Khi Vương Nhạc qua bên này múc nước, vừa lúc nghe được lời bọn họ, bởi vì sắc trời còn hơi tối, cậu ta lại đứng khá xa, căn bản không nhìn thấy được khóe môi Thần ca nhi, mãi cho đến giờ nghỉ, cậu ta mới chú ý dấu vết bên môi Thần ca nhi, cậu ta từng qua lại cùng một hán tử, tự nhiên hiểu rõ đây là dấu vết lưu lại sau khi hôn, Vương Nhạc nhìn chằm chằm dấu vết này thật lâu, ghen ghét ở đáy mắt như biến thành thực thể.

Thần ca nhi bị cậu ta nhìn chằm chằm đến không thoải mái, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc, "Có việc gì sao?"

Thấy y vẫn thanh thanh lãnh lãnh như trước, bộ dáng 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn', trên mặt Vương Nhạc vô cùng khinh miệt, nhưng ngại Lê Diệp ở cách đó không xa nhìn chằm chằm cậu ta, nên cậu ta không dám nói gì khác, chỉ cười cười một cách quỷ dị.

Thần ca nhi hơi buông mắt, chỉ cảm thấy gần đây cậu ta có chút kỳ quái, vốn không có giao tình gì, Thần ca nhi cũng không để trong lòng, y nhịn không được nhìn thoáng qua Lê Diệp, hôm nay Lê Diệp cũng không chủ động tìm y, vừa nhìn qua liền đối diện với tầm mắt hắn.

Thấy ánh mắt hắn sâu thẳm, sâu bên trong lại mang theo một tia ủy khuất, Thần ca nhi mềm lòng rồi, y nhịn không được đề bút viết mấy chữ, khi đi ngang qua bên người Lê Diệp, đem tờ giấy đưa cho hắn.

Lê Diệp mở ra nhìn nhìn, trên giấy viết một hàng chữ nhỏ, nói hắn nhớ ăn cơm cho tốt, nhớ luyện chữ, còn nói y không có ý tứ trách cứ hắn. Lê Diệp chính là chờ hắn chịu thua, ban đêm liền chạy qua phòng Thần ca nhi, duỗi tay ôm Thần ca nhi, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại vô cớ mang theo một tia đáng thương, làm người ta sinh lòng thương tiếc.



"Ta cho rằng ngươi không muốn để ý tới ta."

Thần ca nhi bị hắn ôm đến không thở nổi, nghe thấy thanh âm ủy khuất của hắn liền mềm lòng, "Ta không để ý tới ngươi khi nào chứ? Ta chỉ hy vọng ngươi đừng trẻ con như vậy nữa."

Nhớ rõ phải một vừa hai phải, nhưng sau khi ôm lấy y, Lê Diệp lại không muốn buông tay, phải cọ cọ trên cổ y hai cái mới chịu buông.

"Ta chỉ đối với mình ngươi như vậy."

Thần ca nhi chống đỡ không được, nhịn không được nhấp môi dưới, dấu vết trên khóe môi y vẫn chưa tiêu tán, Lê Diệp tất nhiên biết vì sao có dấu vết đó, đôi mắt hắn càng thêm sâu lắng, nhịn không được muốn hôn hôn y.

Bị ánh mắt sâu thẩm thâm thúy của hắn nhìn chăm chú, Thần ca nhi chật vật dời tầm mắt, "Ngươi, ngươi qua bên kia đi, dựa gần ta vậy làm gì."

Đáy lòng Lê Diệp hơi hơi động, nhịn không được lại xích gần Thần ca nhi hơn, "Vì sao lại không được đứng gần ngươi?"

"Lê Diệp." Thần ca nhi buồn bực xấu hổ mà kêu tên hắn.

Ánh mắt Lê Diệp tiếp tục dừng lại trên môi y, còn muốn y gọi tên hắn nữa, ánh mắt hắn không chỉ nóng rực mà còn vô cùng quá phận, thậm chí Thần ca nhi còn cảm thấy trong chốc lát nữa thôi hắn sẽ hôn y, y bị nhìn đến hơi chật vật, trong nháy mắt, Thần ca nhi hối hận tại sao mình lại dễ mềm lòng với hắn như vậy.

"Bài tập phu tử giao ngươi đã làm hết chưa? Nếu chưa thì mau trở về làm đi."

Lúc này Lê Diệp mới dời tầm mắt, môi mỏng hơi hơi nhấp, "Ngươi lại muốn đuổi ta đi sao?"

"Ta không phải đuổi ngươi đi. Ngươi đến tột cùng bị sao thế này? Là bị ảnh hưởng bởi đám cưới của Trúc Căn ca sao? Bọn họ thành thân nên mặc kệ làm cái gì cũng đều là hợp lý, nhưng ngươi còn nhỏ, không thể cứ nghĩ mãi mấy chuyện đó, có hiểu không?"

"Tại sao lại không thể?"

Thần ca nhi cắn cắn môi, khó có thể mở miệng nói, "Còn muốn ta lặp lại nữa sao? Từ khi nào ngươi có ý định muốn thành thân? Cũng không phải thành thân xong liền có thể làm bậy, ngươi cũng không thể vì muốn làm bậy mà đòi thành thân được."

Thần ca nhi có chút hoảng loạn, cũng không biết chính mình đang nói gì, sau khi nói xong liền thấy Lê Diệp nhìn hắn thật sâu, đầy mặt hắn đều là không tán đồng, hô hấp y không khỏi nhanh hơn, "Ánh mắt của ngươi đây là có ý gì?"

Lê Diệp: "Ngươi cảm thấy ta muốn thành thân với ngươi là vì muốn làm bậy? Làm bậy là như thế nào? Là hôn ngươi sao?"

hết chương 49.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Có chút dài rồi hen, cầu khen ngợi nhaaa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương