Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang
-
Chương 14: Tiểu hồ ly muốn hun hun ~!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Khi gần hết mùa đông. Có trận tuyết lớn bao phủ toàn bộ thôn Trúc Khê, mùa đông năm nay tựa hồ lạnh hơn trước, mãi đến năm sau, thời tiết mới dần dần ấm lên.
Trên bàn Thần ca nhi thay đổi một quyển lại một quyển sách, bất tri bất giác liền đến năm mới, qua năm, lại lớn thêm một tuổi.
Lý Cẩn lì xì mấy đứa nhỏ trong nhà, mỗi đứa một cái hồng bao lớn, tiểu hồ ly cũng được một cái. Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly lên, cầm móng vuốt nhỏ của nó vẩy vẩy, "Mau cảm ơn cữu cữu."
Tiểu hồ ly làm bộ nghe không hiểu, biểu tình thập phần vô tội. Kêu nó chúc tết vấn an những người khác, nó cũng không phản ứng, chỉ độc chiếm cái ôm của Thần ca nhi.
Lý Cẩn sờ sờ cằm, cùng Thần ca nhi nói: "Còn hơn một tháng là đến cuộc đồng khảo, khoảng thời gian này là lúc mấu chốt nhất, lúc trước ta còn muốn thay ngươi nuôi nó một đoạn thời gian, không nghĩ tới nó không được thích chúng ta, không bằng ngày mai đem nó đi tặng?"
"Có không ít nhà thích hồ ly, vừa lúc gần đến tết, coi như lộc mà đưa."
Thần ca nhi sửng sốt một chút, nhận thấy đáy mắt bỡn cợt của cữu cữu lại có chút bất đắc dĩ.
Tiểu hồ ly đưa lưng về phía Lý Cẩn, tự nhiên không thấy được biểu tình của hắn, nhưng nó biết người nhà Thần ca nhi đều thích trêu nó, lại sợ hắn thực sự có cái ý niệm này, thân thể nhỏ tức khắc căng thẳng lên, quay đầu hướng Lý Cẩn nhe răng trợn mắt.
Lý Cẩn không để ý tới nó, biểu tình ngược lại càng thêm nghiêm túc, "Thần ca nhi, nếu ngươi luyến tiếc, ta có thể đưa nó đến nhà gần chúng ta, chờ ngươi thi xong ta lại mang ngươi đi thăm nó, dù sao đến lúc đó ngươi cũng phải đi học ở nơi khác, sớm muộn gì đều phải cho nó đi."
Tiểu hồ ly ngao ô một tiếng, đôi mắt hung dữ có chút dọa người, lông cả người đều dựng lên.
Thần ca nhi vội vàng an ủi nó, "Cữu cữu ngươi đừng trêu nó, nó còn nhỏ nữa đâu."
Lý Cẩn sờ sờ đầu nhỏ Thần ca nhi, nhịn không được cười cười, "Thôi được, nó đã không còn nhỏ nữa, đều nghe Thần ca nhi hết."
Trên người hắn mang theo một loại mị lực thành thục, tự tại của nam nhân, mặt mày tuấn tú, môi hơi hơi cong lên, mỗi một chỗ hắn đến, đều khiến người nhìn tim đập thình thịch, diện mạo của hắn ở thôn Trúc Khê không chỉ xếp số một số hai, liền tính đến cả kinh thành, diện mạo hắn cũng có thể đạt thứ hạng cực cao.
Vẻ ngoài của Thần ca nhi rất giống hắn.
Thần ca nhi nghe vậy thẹn thùng cười cười, lúm đồng tiền của y chợt hiện ra.
Buổi tối, người một nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt.
*
Ăn xong bữa tối, Thần ca nhi liền trở về phòng của chính mình, lấy ra phần bài học mà Vương phu tử giao cho y. Vương phu tử ngày trước mở thư viện đọc sách, bởi vì nhi tử chết thảm đầu đường nên viện mới đóng cửa, thư viện của hắn ở Kim Lâm Thành như sấm bên tai, bản thân hắn lại là người yêu sách, trong viện chứa không ít kinh thư, trừ bỏ các loại kinh truyện còn có không ít các loại sách quý trong kho.
Vì đối phó với lần khảo thí này, hắn đem sách các danh nhân biên soạn có trong viện đều lấy hết ra, đều là đề thi kinh văn, các loại đề tuyển, cho Thần ca nhi luyện tập, mặt khác hắn còn ra một ít đề mục cố ý khảo sát trình độ thơ ca và bát cổ văn của y, đây là việc học mỗi ngày của Thần ca nhi.
Bát cổ văn xuất xứ từ tứ thư ngũ kinh, cơ sở tri thức của Thần ca nhi thập phần vững chắc, Vương phu tử cũng không lo lắng, thứ duy nhất khiến hắn lo lắng là Thần ca nhi tuổi còn quá nhỏ, khuyết thiếu kinh nghiệm ứng đối, vì ôn tập cho Thần ca nhi khoảng thời gian gần đây, buổi chiều hắn còn sẽ một kèm một, dạy y thêm một đoạn thời gian.
Trên lớp học hắn cũng dạy những điểm cần chú ý, nhưng hài tử có thiên phú ở thôn Trúc Khê vốn là không nhiều lắm, phần lớn đều không theo kịp tiến độ, nên hắn đều dạy các bài mà các phu tử khác cũng sẽ dạy.
Còn đối với Thần ca nhi thì lại có thể nói là dốc lòng tương trợ, thời gian Thần ca nhi học tập cũng bởi vì thế càng nhiều hơn, trước đó vốn là sách không rời tay, hiện tại cả thời gian ngủ đều thiếu đến đáng thương, càng không có thời gian chơi cùng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly thấy y ngày ngày ôm sách vở, đương nhiên là có chút khó chịu, khó chịu ở đáy lòng thôi nhưng không đành lòng cáu kỉnh, nó nằm ở trong lòng ngực Thần ca nhi tức giận đến mỗi ngày ngủ cũng đều không ngon, cố tình việc duy nhất nó có thể giúp đỡ là thức canh Thần ca nhi để y có thể ngủ ngon hơn.
Tiểu hồ ly cũng dần dần khám phá ra năng lực kì lạ của nó, bình thường chỉ cần là nó thức canh hàng đêm, Thần ca nhi liền rất gặp ác mộng.
Sự vất vả của Thần ca nhi mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.
Một đám người đều đau lòng không thôi.
Y ở tại tiền viện, cùng nhà Lý Cẩn ở cùng một chỗ, Lý Cẩn buổi tối đi vệ sinh, thấy trong phòng y đèn còn sáng, mày nhíu chặt lên, hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thần ca nhi đang cầm bút viết cái gì đó, hắn đi đến y cũng chưa phát hiện.
Lý Cẩn cũng không muốn quấy rầy y, liền đứng đợi một lát, Thần ca nhi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lần này Vương phu tử cho y vài đề, trong đó có một đề không có đáp án chính xác, nửa đầu đề hỏi về luận ngữ, nửa còn lại hỏi về sách, rồi đưa y giải đáp.
Thần ca nhi buông bút mới phát hiện cữu cữu không biết đã tới từ khi nào.
Khi Lý Cẩn tiến vào thì hết sức đau lòng, sợ y lại thức đêm, hắn hận rèn sắt không thành thép mà gõ gõ đầu Thần ca nhi, cố ý nghiêm mặt, "Trễ như vậy cũng không biết nghỉ ngơi một chút, ngươi nhìn Minh Minh, hắn muốn thêm thông minh, từ sớm liền ngủ, ngươi thì ngược lại, mỗi lần ta lên đến nơi đều có thể phát hiện ra ngươi còn đang xem sách, ngày thường cũng thôi đi, Tết nhất cũng không biết nghỉ ngơi một chút, gần đây còn càng ngủ càng muộn, thân thể ngã bệnh rồi, ai đền cho ta đây?"
Thần ca nhi bị hắn gõ, mặt có chút đỏ, lại không dám trốn, kỳ thật y cũng không tính toán ngủ quá muộn, viết xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi, Thần ca nhi nhịn không được nhỏ giọng vì chính mình biện giải một chút.
"Cữu cữu, so với ta còn có người ngủ muộn hơn nhiều, ta như vậy mà cũng tính là chậm trễ, từ xưa tới nay có người này người kia, hiện tại người gần sáng mới ngủ cũng tồn tại không ít, ta cũng không phải như vậy, sao lại tính ta thức đêm?"
"Ngươi nhìn lại chính mình gầy đi nhiều ít cân*, còn không được tính là thức đêm à, mỗi ngày đến ngủ cũng không đủ ba canh giờ**. Còn không được tính là thức đêm sao? Ánh sáng lại thấp như vậy, tuổi ngươi lại nhỏ, đôi mắt cùng thân thể đến lúc bị làm hỏng có hối hận cũng đã chậm. Khi còn nhỏ cữu cữu đã nói với ngươi như thế nào?"
*1 cân = 0,5kg.
**1 canh giờ = 2 tiếng.
Thấy biểu tình cữu cữu càng thêm nghiêm túc, Thần ca nhi không dám hé răng, đầu nhỏ cúi thấp. Cái đầu y nho nhỏ, không sao nói rõ được làm người cảm thấy đáng thương hề hề, Lý Cẩn sờ sờ đầu y một chút, ngữ khí cũng mềm xuống.
"Ngươi thích đọc sách, chúng ta cũng không cản ngươi, nhưng là ngươi cũng nên suy xét cho thân thể của mình biết không? Khóe miệng của nương ngươi đều nổi lên mụn nhọt, đơn thuần là lo lắng cho ngươi, nàng sợ thân thể ngươi chịu đựng không nổi, hiện tại bất quá là đồng thí, kế tiếp còn có thi hương, thi hội cùng thi đình. Ngươi nếu còn không yêu quý thân thể, ngươi làm sao khiến chúng ta yên tâm? Khảo thí mỗi năm đều có không ít người bởi vì nguyên nhân thân thể mà đổ bệnh, ngươi còn nhỏ như vậy, thật thi đậu, còn muốn đi nơi khác học tập, ngươi nói, chúng ta như thế nào mới có thể yên tâm?"
Trong nhà có năm hài tử, Lý Minh luôn luôn độc lập có chủ kiến, biết rõ ràng mình không phải là người có thiên phú học tập, đã sớm âm thầm chọn võ thuật, Nghiên tỷ nhi cùng Thịnh Thịnh cũng không phải người sẽ ủy khuất chính mình, đều rất biết hưởng thụ, muốn bọn họ thức đêm đọc sách, nói toạc cả miệng cũng khuyên không được, còn Huyên tỷ nhi, nàng chỉ làm việc mà mình yêu thích, chỉ có Thần ca nhi, luôn quá ngoan khiến hắn đau lòng.
Lý Cẩn có đôi khi đều sợ y là vì quang tông diệu tổ* mới đi con đường này.
*Làm rạng rỡ tổ tiên.
Cha Lý Cẩn là Lý Trạm từng là tiến sĩ, hắn đọc đủ thứ thi thư, cũng rất có khát vọng, điều duy nhất hắn tiếc nuối đó là không thể đỗ vào ba danh đầu. Khi Lý Cẩn còn nhỏ, nguyện vọng duy nhất của Lý Trạm là hắn lớn lên có tiền đồ, làm việc lớn, đáng tiếc nguyên chủ lại ngã hỏng đầu, mãi cho đến mười lăm tuổi, hắn mới có cơ hội và duyên phận vừa khớp xuyên vào thân thể này.
Chữ hắn biết viết đều là phồn thể, tự nhiên không có khả năng đi thi khoa cử.
"Cữu cữu, ta biết sai rồi, về sau sẽ không thức đêm." Đáy mắt Thần ca nhi hiện lên vẻ tự trách, căn bản không nghĩ tới y sẽ khiến bọn họ lo lắng như thế.
Bộ dáng y ngoan ngoãn, lại làm Lý Cẩn cảm thấy chua xót.
Hắn sờ sờ đầu Thần ca nhi, hướng dẫn từng bước nói: "Nhà chúng ta cũng không hiếm lạ một Trạng Nguyên lang, nếu đọc sách có thể làm ngươi vui vẻ, cữu cữu sẽ không ngăn ngươi, nếu là không vui ngươi cũng không cần đọc, mặc kệ như thế nào, đều phải chú ý thân thể mình, có hiểu không?"
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
Thấy Lý Cẩn chậm chạp chưa trở lại, Vân Liệt cũng không ngủ, vẫn luôn đợi hắn, Vân Liệt tập võ nhiều năm, nhĩ lực sớm luyện tốt, đem cuộc đối thoại của hai người nghe được rõ ràng, thấy Cẩn ca nhi sau khi trở về như cũ mặt đầy lo lắng, nhịn không được hôn hôn cái trán hắn an ủi: "Thần ca nhi luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu đáp ứng không thức đêm rồi, sẽ tự làm được."
"Ta không phải sợ việc này, ta là sợ y đi nhầm đường, mười năm gian khổ học tập, lại không phải là kết quả y muốn, này không phải là lãng phí thời gian sao?"
Vân Liệt đem áo khoác của hắn cởi xuống, nghiêm túc nói: "Tâm tư y thông thấu, chưa chắc không từng tự hỏi qua việc này, đệ không cần lo lắng."
Lý Cẩn thở dài.
Ngày thường Lý Cẩn luôn luôn rộng rãi, cũng chỉ có đối với tình hình của người nhà mình mới dễ lo lắng khẩn trương, rõ ràng biết hắn cũng sẽ vì chuyện này khiến chính mình phiền não lo lắng, Vân Liệt bắt lấy tay hắn hôn một cái, "Dù sao y cũng còn nhỏ, cho dù có một ngày không muốn học tiếp, cùng lắm thì lại tìm một chuyện yêu thích khác mà làm."
*
Lý Cẩn đi rồi, Thần ca nhi liền tắt đèn, chui vào trong ổ chăn.
Trên giường có hai cái chăn, một lớn một nhỏ, đều là được Lý Uyển khoảng thời gian trước mới vừa làm, đương nhiên là của Thần ca nhi cùng tiểu hồ ly, hai cái chăn đều thập phần ấm áp, Thần ca nhi cởϊ áσ ngoài ra liền chui vào trong chăn lớn, chỉ lộ ra một nhúm đầu tóc xù xù.
Y thích ngủ nghiêng, sợ lọt gió, lại cận thận kéo chăn, đem chăn che đến trên lỗ tai, trước mắt vừa lúc thấy tiểu hồ ly đang từ trong cái chăn nhỏ hướng qua chỗ này.
Một đôi mắt ở trong đêm tối phi thường sáng ngời.
Thần ca nhi cong cong môi, bởi vì từ nhỏ quen ôm nó ngủ, cũng không cảm thấy việc gì không tốt, duỗi tay đem nó ôm vào trong lòng ngực, "Sớm biết vậy sẽ nói nương không cần làm chăn nhỏ cho ngươi."
Tiểu hồ ly hướng trong lòng ngực y cọ cọ, thập phần tán đồng.
Gần nhất trong khoảng thời gian này thần kinh của Thần ca nhi vô cùng căng thẳng, kỳ thật thân thể đã sớm mệt mỏi, ngày thường nằm xuống là có thể ngủ ngay lập tức, hôm nay bị cữu cữu nhắc nhở một phen, ngược lại không có buồn ngủ.
Thấy tiểu hồ ly vẫn luôn nằm ở bên người bồi y, Thần ca nhi cũng có chút đau lòng, "Ngươi như thế nào còn không ngủ? Tuổi nho nhỏ liền theo ta thức đêm sao?"
Tiểu hồ ly mở to đôi mắt sáng ngời, vô tội nhìn y, bộ dáng ngoan ngoãn làm người mềm lòng không thôi.
Thần ca nhi vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, cong cong môi, "Mau ngủ."
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nhắm lại mắt, nhưng không dám ngủ thật.
Tiếng tim nó đập thập phần hữu lực, một chút một chút lại một chút, nghe tiếng tim đập vững vàng của nó, Thần ca nhi bất tri bất giác liền thϊếp đi.
Sáng sớm tỉnh lại, thấy tiểu hồ ly ghé vào trước mặt, nhìn chằm chằm y đến xuất thần, là một đôi mắt vô cùng sâu thẳm.
Thần ca nhi ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt mình rồi nhìn lại chỉ thấy đôi mắt tiểu hồ ly đã khôi phục bộ dạng thanh tỉnh sáng ngời.
Tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi nhỏ, lăn một cái, hướng vào lòng ngực y thân mật cọ cọ, đáy mắt tràn đầy ỷ lại, Thần ca nhi hôn hôn đầu nhỏ xù xù của nó, nghĩ đến khảo thí, còn chưa kịp tách ra đã cảm thấy nhớ.
Tiểu hồ ly giật mình, đôi mắt sáng lấp lánh, lại duỗi duỗi móng vuốt nhỏ hướng Thần ca nhi, một bộ biểu tình muốn được hun hun.
hết chương 14.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
Edit: mimai
Beta: irisyen
Khi gần hết mùa đông. Có trận tuyết lớn bao phủ toàn bộ thôn Trúc Khê, mùa đông năm nay tựa hồ lạnh hơn trước, mãi đến năm sau, thời tiết mới dần dần ấm lên.
Trên bàn Thần ca nhi thay đổi một quyển lại một quyển sách, bất tri bất giác liền đến năm mới, qua năm, lại lớn thêm một tuổi.
Lý Cẩn lì xì mấy đứa nhỏ trong nhà, mỗi đứa một cái hồng bao lớn, tiểu hồ ly cũng được một cái. Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly lên, cầm móng vuốt nhỏ của nó vẩy vẩy, "Mau cảm ơn cữu cữu."
Tiểu hồ ly làm bộ nghe không hiểu, biểu tình thập phần vô tội. Kêu nó chúc tết vấn an những người khác, nó cũng không phản ứng, chỉ độc chiếm cái ôm của Thần ca nhi.
Lý Cẩn sờ sờ cằm, cùng Thần ca nhi nói: "Còn hơn một tháng là đến cuộc đồng khảo, khoảng thời gian này là lúc mấu chốt nhất, lúc trước ta còn muốn thay ngươi nuôi nó một đoạn thời gian, không nghĩ tới nó không được thích chúng ta, không bằng ngày mai đem nó đi tặng?"
"Có không ít nhà thích hồ ly, vừa lúc gần đến tết, coi như lộc mà đưa."
Thần ca nhi sửng sốt một chút, nhận thấy đáy mắt bỡn cợt của cữu cữu lại có chút bất đắc dĩ.
Tiểu hồ ly đưa lưng về phía Lý Cẩn, tự nhiên không thấy được biểu tình của hắn, nhưng nó biết người nhà Thần ca nhi đều thích trêu nó, lại sợ hắn thực sự có cái ý niệm này, thân thể nhỏ tức khắc căng thẳng lên, quay đầu hướng Lý Cẩn nhe răng trợn mắt.
Lý Cẩn không để ý tới nó, biểu tình ngược lại càng thêm nghiêm túc, "Thần ca nhi, nếu ngươi luyến tiếc, ta có thể đưa nó đến nhà gần chúng ta, chờ ngươi thi xong ta lại mang ngươi đi thăm nó, dù sao đến lúc đó ngươi cũng phải đi học ở nơi khác, sớm muộn gì đều phải cho nó đi."
Tiểu hồ ly ngao ô một tiếng, đôi mắt hung dữ có chút dọa người, lông cả người đều dựng lên.
Thần ca nhi vội vàng an ủi nó, "Cữu cữu ngươi đừng trêu nó, nó còn nhỏ nữa đâu."
Lý Cẩn sờ sờ đầu nhỏ Thần ca nhi, nhịn không được cười cười, "Thôi được, nó đã không còn nhỏ nữa, đều nghe Thần ca nhi hết."
Trên người hắn mang theo một loại mị lực thành thục, tự tại của nam nhân, mặt mày tuấn tú, môi hơi hơi cong lên, mỗi một chỗ hắn đến, đều khiến người nhìn tim đập thình thịch, diện mạo của hắn ở thôn Trúc Khê không chỉ xếp số một số hai, liền tính đến cả kinh thành, diện mạo hắn cũng có thể đạt thứ hạng cực cao.
Vẻ ngoài của Thần ca nhi rất giống hắn.
Thần ca nhi nghe vậy thẹn thùng cười cười, lúm đồng tiền của y chợt hiện ra.
Buổi tối, người một nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt.
*
Ăn xong bữa tối, Thần ca nhi liền trở về phòng của chính mình, lấy ra phần bài học mà Vương phu tử giao cho y. Vương phu tử ngày trước mở thư viện đọc sách, bởi vì nhi tử chết thảm đầu đường nên viện mới đóng cửa, thư viện của hắn ở Kim Lâm Thành như sấm bên tai, bản thân hắn lại là người yêu sách, trong viện chứa không ít kinh thư, trừ bỏ các loại kinh truyện còn có không ít các loại sách quý trong kho.
Vì đối phó với lần khảo thí này, hắn đem sách các danh nhân biên soạn có trong viện đều lấy hết ra, đều là đề thi kinh văn, các loại đề tuyển, cho Thần ca nhi luyện tập, mặt khác hắn còn ra một ít đề mục cố ý khảo sát trình độ thơ ca và bát cổ văn của y, đây là việc học mỗi ngày của Thần ca nhi.
Bát cổ văn xuất xứ từ tứ thư ngũ kinh, cơ sở tri thức của Thần ca nhi thập phần vững chắc, Vương phu tử cũng không lo lắng, thứ duy nhất khiến hắn lo lắng là Thần ca nhi tuổi còn quá nhỏ, khuyết thiếu kinh nghiệm ứng đối, vì ôn tập cho Thần ca nhi khoảng thời gian gần đây, buổi chiều hắn còn sẽ một kèm một, dạy y thêm một đoạn thời gian.
Trên lớp học hắn cũng dạy những điểm cần chú ý, nhưng hài tử có thiên phú ở thôn Trúc Khê vốn là không nhiều lắm, phần lớn đều không theo kịp tiến độ, nên hắn đều dạy các bài mà các phu tử khác cũng sẽ dạy.
Còn đối với Thần ca nhi thì lại có thể nói là dốc lòng tương trợ, thời gian Thần ca nhi học tập cũng bởi vì thế càng nhiều hơn, trước đó vốn là sách không rời tay, hiện tại cả thời gian ngủ đều thiếu đến đáng thương, càng không có thời gian chơi cùng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly thấy y ngày ngày ôm sách vở, đương nhiên là có chút khó chịu, khó chịu ở đáy lòng thôi nhưng không đành lòng cáu kỉnh, nó nằm ở trong lòng ngực Thần ca nhi tức giận đến mỗi ngày ngủ cũng đều không ngon, cố tình việc duy nhất nó có thể giúp đỡ là thức canh Thần ca nhi để y có thể ngủ ngon hơn.
Tiểu hồ ly cũng dần dần khám phá ra năng lực kì lạ của nó, bình thường chỉ cần là nó thức canh hàng đêm, Thần ca nhi liền rất gặp ác mộng.
Sự vất vả của Thần ca nhi mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.
Một đám người đều đau lòng không thôi.
Y ở tại tiền viện, cùng nhà Lý Cẩn ở cùng một chỗ, Lý Cẩn buổi tối đi vệ sinh, thấy trong phòng y đèn còn sáng, mày nhíu chặt lên, hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thần ca nhi đang cầm bút viết cái gì đó, hắn đi đến y cũng chưa phát hiện.
Lý Cẩn cũng không muốn quấy rầy y, liền đứng đợi một lát, Thần ca nhi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lần này Vương phu tử cho y vài đề, trong đó có một đề không có đáp án chính xác, nửa đầu đề hỏi về luận ngữ, nửa còn lại hỏi về sách, rồi đưa y giải đáp.
Thần ca nhi buông bút mới phát hiện cữu cữu không biết đã tới từ khi nào.
Khi Lý Cẩn tiến vào thì hết sức đau lòng, sợ y lại thức đêm, hắn hận rèn sắt không thành thép mà gõ gõ đầu Thần ca nhi, cố ý nghiêm mặt, "Trễ như vậy cũng không biết nghỉ ngơi một chút, ngươi nhìn Minh Minh, hắn muốn thêm thông minh, từ sớm liền ngủ, ngươi thì ngược lại, mỗi lần ta lên đến nơi đều có thể phát hiện ra ngươi còn đang xem sách, ngày thường cũng thôi đi, Tết nhất cũng không biết nghỉ ngơi một chút, gần đây còn càng ngủ càng muộn, thân thể ngã bệnh rồi, ai đền cho ta đây?"
Thần ca nhi bị hắn gõ, mặt có chút đỏ, lại không dám trốn, kỳ thật y cũng không tính toán ngủ quá muộn, viết xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi, Thần ca nhi nhịn không được nhỏ giọng vì chính mình biện giải một chút.
"Cữu cữu, so với ta còn có người ngủ muộn hơn nhiều, ta như vậy mà cũng tính là chậm trễ, từ xưa tới nay có người này người kia, hiện tại người gần sáng mới ngủ cũng tồn tại không ít, ta cũng không phải như vậy, sao lại tính ta thức đêm?"
"Ngươi nhìn lại chính mình gầy đi nhiều ít cân*, còn không được tính là thức đêm à, mỗi ngày đến ngủ cũng không đủ ba canh giờ**. Còn không được tính là thức đêm sao? Ánh sáng lại thấp như vậy, tuổi ngươi lại nhỏ, đôi mắt cùng thân thể đến lúc bị làm hỏng có hối hận cũng đã chậm. Khi còn nhỏ cữu cữu đã nói với ngươi như thế nào?"
*1 cân = 0,5kg.
**1 canh giờ = 2 tiếng.
Thấy biểu tình cữu cữu càng thêm nghiêm túc, Thần ca nhi không dám hé răng, đầu nhỏ cúi thấp. Cái đầu y nho nhỏ, không sao nói rõ được làm người cảm thấy đáng thương hề hề, Lý Cẩn sờ sờ đầu y một chút, ngữ khí cũng mềm xuống.
"Ngươi thích đọc sách, chúng ta cũng không cản ngươi, nhưng là ngươi cũng nên suy xét cho thân thể của mình biết không? Khóe miệng của nương ngươi đều nổi lên mụn nhọt, đơn thuần là lo lắng cho ngươi, nàng sợ thân thể ngươi chịu đựng không nổi, hiện tại bất quá là đồng thí, kế tiếp còn có thi hương, thi hội cùng thi đình. Ngươi nếu còn không yêu quý thân thể, ngươi làm sao khiến chúng ta yên tâm? Khảo thí mỗi năm đều có không ít người bởi vì nguyên nhân thân thể mà đổ bệnh, ngươi còn nhỏ như vậy, thật thi đậu, còn muốn đi nơi khác học tập, ngươi nói, chúng ta như thế nào mới có thể yên tâm?"
Trong nhà có năm hài tử, Lý Minh luôn luôn độc lập có chủ kiến, biết rõ ràng mình không phải là người có thiên phú học tập, đã sớm âm thầm chọn võ thuật, Nghiên tỷ nhi cùng Thịnh Thịnh cũng không phải người sẽ ủy khuất chính mình, đều rất biết hưởng thụ, muốn bọn họ thức đêm đọc sách, nói toạc cả miệng cũng khuyên không được, còn Huyên tỷ nhi, nàng chỉ làm việc mà mình yêu thích, chỉ có Thần ca nhi, luôn quá ngoan khiến hắn đau lòng.
Lý Cẩn có đôi khi đều sợ y là vì quang tông diệu tổ* mới đi con đường này.
*Làm rạng rỡ tổ tiên.
Cha Lý Cẩn là Lý Trạm từng là tiến sĩ, hắn đọc đủ thứ thi thư, cũng rất có khát vọng, điều duy nhất hắn tiếc nuối đó là không thể đỗ vào ba danh đầu. Khi Lý Cẩn còn nhỏ, nguyện vọng duy nhất của Lý Trạm là hắn lớn lên có tiền đồ, làm việc lớn, đáng tiếc nguyên chủ lại ngã hỏng đầu, mãi cho đến mười lăm tuổi, hắn mới có cơ hội và duyên phận vừa khớp xuyên vào thân thể này.
Chữ hắn biết viết đều là phồn thể, tự nhiên không có khả năng đi thi khoa cử.
"Cữu cữu, ta biết sai rồi, về sau sẽ không thức đêm." Đáy mắt Thần ca nhi hiện lên vẻ tự trách, căn bản không nghĩ tới y sẽ khiến bọn họ lo lắng như thế.
Bộ dáng y ngoan ngoãn, lại làm Lý Cẩn cảm thấy chua xót.
Hắn sờ sờ đầu Thần ca nhi, hướng dẫn từng bước nói: "Nhà chúng ta cũng không hiếm lạ một Trạng Nguyên lang, nếu đọc sách có thể làm ngươi vui vẻ, cữu cữu sẽ không ngăn ngươi, nếu là không vui ngươi cũng không cần đọc, mặc kệ như thế nào, đều phải chú ý thân thể mình, có hiểu không?"
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
Thấy Lý Cẩn chậm chạp chưa trở lại, Vân Liệt cũng không ngủ, vẫn luôn đợi hắn, Vân Liệt tập võ nhiều năm, nhĩ lực sớm luyện tốt, đem cuộc đối thoại của hai người nghe được rõ ràng, thấy Cẩn ca nhi sau khi trở về như cũ mặt đầy lo lắng, nhịn không được hôn hôn cái trán hắn an ủi: "Thần ca nhi luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu đáp ứng không thức đêm rồi, sẽ tự làm được."
"Ta không phải sợ việc này, ta là sợ y đi nhầm đường, mười năm gian khổ học tập, lại không phải là kết quả y muốn, này không phải là lãng phí thời gian sao?"
Vân Liệt đem áo khoác của hắn cởi xuống, nghiêm túc nói: "Tâm tư y thông thấu, chưa chắc không từng tự hỏi qua việc này, đệ không cần lo lắng."
Lý Cẩn thở dài.
Ngày thường Lý Cẩn luôn luôn rộng rãi, cũng chỉ có đối với tình hình của người nhà mình mới dễ lo lắng khẩn trương, rõ ràng biết hắn cũng sẽ vì chuyện này khiến chính mình phiền não lo lắng, Vân Liệt bắt lấy tay hắn hôn một cái, "Dù sao y cũng còn nhỏ, cho dù có một ngày không muốn học tiếp, cùng lắm thì lại tìm một chuyện yêu thích khác mà làm."
*
Lý Cẩn đi rồi, Thần ca nhi liền tắt đèn, chui vào trong ổ chăn.
Trên giường có hai cái chăn, một lớn một nhỏ, đều là được Lý Uyển khoảng thời gian trước mới vừa làm, đương nhiên là của Thần ca nhi cùng tiểu hồ ly, hai cái chăn đều thập phần ấm áp, Thần ca nhi cởϊ áσ ngoài ra liền chui vào trong chăn lớn, chỉ lộ ra một nhúm đầu tóc xù xù.
Y thích ngủ nghiêng, sợ lọt gió, lại cận thận kéo chăn, đem chăn che đến trên lỗ tai, trước mắt vừa lúc thấy tiểu hồ ly đang từ trong cái chăn nhỏ hướng qua chỗ này.
Một đôi mắt ở trong đêm tối phi thường sáng ngời.
Thần ca nhi cong cong môi, bởi vì từ nhỏ quen ôm nó ngủ, cũng không cảm thấy việc gì không tốt, duỗi tay đem nó ôm vào trong lòng ngực, "Sớm biết vậy sẽ nói nương không cần làm chăn nhỏ cho ngươi."
Tiểu hồ ly hướng trong lòng ngực y cọ cọ, thập phần tán đồng.
Gần nhất trong khoảng thời gian này thần kinh của Thần ca nhi vô cùng căng thẳng, kỳ thật thân thể đã sớm mệt mỏi, ngày thường nằm xuống là có thể ngủ ngay lập tức, hôm nay bị cữu cữu nhắc nhở một phen, ngược lại không có buồn ngủ.
Thấy tiểu hồ ly vẫn luôn nằm ở bên người bồi y, Thần ca nhi cũng có chút đau lòng, "Ngươi như thế nào còn không ngủ? Tuổi nho nhỏ liền theo ta thức đêm sao?"
Tiểu hồ ly mở to đôi mắt sáng ngời, vô tội nhìn y, bộ dáng ngoan ngoãn làm người mềm lòng không thôi.
Thần ca nhi vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, cong cong môi, "Mau ngủ."
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nhắm lại mắt, nhưng không dám ngủ thật.
Tiếng tim nó đập thập phần hữu lực, một chút một chút lại một chút, nghe tiếng tim đập vững vàng của nó, Thần ca nhi bất tri bất giác liền thϊếp đi.
Sáng sớm tỉnh lại, thấy tiểu hồ ly ghé vào trước mặt, nhìn chằm chằm y đến xuất thần, là một đôi mắt vô cùng sâu thẳm.
Thần ca nhi ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt mình rồi nhìn lại chỉ thấy đôi mắt tiểu hồ ly đã khôi phục bộ dạng thanh tỉnh sáng ngời.
Tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi nhỏ, lăn một cái, hướng vào lòng ngực y thân mật cọ cọ, đáy mắt tràn đầy ỷ lại, Thần ca nhi hôn hôn đầu nhỏ xù xù của nó, nghĩ đến khảo thí, còn chưa kịp tách ra đã cảm thấy nhớ.
Tiểu hồ ly giật mình, đôi mắt sáng lấp lánh, lại duỗi duỗi móng vuốt nhỏ hướng Thần ca nhi, một bộ biểu tình muốn được hun hun.
hết chương 14.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook