Nuôi mèo?
Thẩm Kình Vũ ngó về phía Kỷ Cẩm.
Cậu lẩm bẩm: “Trước đây em cũng định nuôi rồi, chẳng qua…”
Trước khi Thẩm Kình Vũ chuyển vào cậu vẫn luôn ở một mình, đôi khi cũng cảm thấy vô cùng cô đơn, mà cậu không thích bị người khác làm phiền nên đã nhiều lần suy nghĩ đến chuyện nuôi thú cưng để làm bạn.

Nhưng vì tính chất công việc, nếu nuôi chó cậu chắc chắn không thể chăm sóc nó mỗi ngày, kể cả nuôi mèo cũng hơi quá sức.

Vì vậy, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nuôi con gì cả.
Thẩm Kình Vũ nhìn ánh mắt của cậu thì lập tức hiểu đối phương đang nghĩ gì, lặng lẽ nắn nắn ngón tay của cậu.
Nhớ tất cả những lời dặn dò, hai người cảm ơn Hoàng Hữu rồi rời bệnh viện.
Sau khi lên xe, Kỷ Cẩm hỏi Thẩm Kình Vũ một cách tha thiết: “Anh muốn nuôi mèo không?”
Thẩm Kình Vũ gãi cằm cậu: “Tất nhiên là thích.” Nếu không thích, anh tải nhiều biểu tượng cảm xúc mèo con vậy làm gì?
Kỷ Cẩm “à, ồ” mấy tiếng rồi cắn vào ngón tay anh: “Anh gãi em làm gì? Em có phải mèo đâu!”
Thẩm Kình Vũ rút lại ngón tay với hai dấu răng nhàn nhạt, chỉ cười không nói.
Bây giờ có Thẩm Kình Vũ, hai người có thể thay phiên nhau chăm sóc, đúng là có thể nghĩ đến chuyện nuôi mèo.

Kỷ Cẩm càng nghĩ càng háo hức, Thẩm Kình Vũ vừa khởi động xe cậu đã vội đề xuất: “Hay bây giờ chúng ta đến trại mèo đi?”
“Được.” Thẩm Kình Vũ đồng ý vô cùng thoải mái, cài đặt bản đồ dẫn đường rồi lái về phía trại mèo.
***
Cuối tuần, Túc An đang nằm lười trên giường lướt điện thoại đến giữa trưa thì bỗng nhận được tin nhắn của Kỷ Quân Khiêm.
Kỷ Quân Khiêm: “Tiểu An, con có ở cùng Tiểu Cẩm không?”
Túc An hơi bối rối, trả lời ông: “Không dượng ạ, hôm nay bọn con không có việc nên con nghỉ ở nhà.”
Cô gửi tin nhắn suông chứ không nghĩ gì nhiều, lướt Weibo thêm một lúc.

Trên màn hình đột nhiên nhảy ra cuộc gọi của Kỷ Quân Khiêm.

Túc An vội nhận máy: “Alo, dượng ạ?”
Kỷ Quân Khiêm hỏi: “Tiểu An, con đang ở nhà à? Hôm nay không ở cùng Tiểu Cẩm sao?”
“Dạ không…” Túc An thấy giọng Kỷ Quân Khiêm hơi lạ, bèn ngồi dậy.

“Có chuyện gì ạ?”
Kỷ Quân Khiêm có phần khó tin: “Em không nhờ con đến viện cùng à?”
“Đến viện?” Túc An ngạc nhiên.

“Sao phải đến viện? Có vấn đề gì à dượng?”
Đầu bên kia im lặng.
Kỷ Quân Khiêm giúp Kỷ Cẩm hẹn một bác sĩ chuyên khoa tâm thần, tuy rất lo cho con trai nhưng Kỷ Cẩm không mở lời ông cũng không dám hỏi nhiều.

Ông nghĩ hẳn Kỷ Cẩm sẽ không đi khám một mình, vốn cho rằng cậu sẽ nhờ Túc An đi cùng mình nên mới hỏi thăm tình huống từ phía Túc An, để bản thân yên tâm.
Nhưng Túc An không hề biết chuyện này, ông thật sự cảm thấy bất ngờ.
***
Trong trại mèo, Kỷ Cẩm ngồi xổm trước chiếc lồng, giơ tay ra.


Bé mèo Mỹ lông ngắn trong lồng loạng choạng bước tới, chủ động dùng chiếc đầu xù lông cọ vào tay cậu.

Khi sờ vào bộ lông mềm mịn ấy, cậu cảm tưởng như tim mình nhũn ra.
“Bé này, bé này đáng yêu quá!” Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Kình Vũ với vẻ mong đợi.

“Chúng ta mua về luôn đi.”
Thẩm Kình Vũ bật cười.

Từ khi vào trại mèo, Kỷ Cẩm như thể sắm vai một gã trai tồi đi quăng lưới, từ Garfield, Ragdoll, Mỹ lông ngắn, Ba Tư,… con nào cũng thích, con nào cũng muốn nuôi.
Anh ngồi xuống cạnh cậu, gãi cằm con mèo nhỏ: “Em cứ chọn đi, anh thích hết.”
“Em cũng thích hết…” Kỷ Cẩm thấy mình bắt đầu mắc chứng phân vân.

“Anh thấy bé nào đáng yêu nhất?”
Thẩm Kình Vũ nhìn trái nhìn phải, thấy nhân viên trong trại mèo không để ý bèn đưa tay chạm vào chóp mũi cậu qua lớp khẩu trang: “Anh chọn bé này.”
Kỷ Cẩm trừng mắt nhìn anh, tiếp tục chơi với mèo.

Thẩm Kình Vũ đứng dậy, đi qua chỗ nhân viên công tác hỏi một vài điều cần chú ý khi nhận nuôi.
Hôm nay bọn họ chỉ định qua xem chứ chưa mua mèo về luôn.

Cả hai đều không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, còn phải về nhà tìm hiểu thêm, mua đủ đồ đạc rồi lần tới đến mới chính thức đón thành viên mới của gia đình.
Kỷ Cẩm vuốt mèo, Thẩm Kình Vũ đã nói chuyện gần xong với nhân viên, lúc này hai người mới rời đi một cách lưu luyến.
Đến khi vào thang máy về nhà, Kỷ Cẩm vẫn còn nhớ nhung mấy bé mèo trong trại: “Bao giờ chúng ta mới nhận bọn nó về được?”
“Tuần này mua hết ổ và thức ăn mèo đi, cuối tuần anh được nghỉ rồi chúng ta đón mèo về.”
“Thế cuối cùng chúng ta nuôi bé nào?”
“Nghe theo em.”
“Em muốn hết.

Nuôi hết đi, nhà lớn vậy mà, đủ chỗ.”
Thẩm Kình Vũ nhéo mặt cậu, từ chối một cách vô tình: “Không được, trước hết nuôi một bé cho tốt đi rồi nuôi bé khác.”
Kỷ Cẩm giận dỗi muốn cắn tay anh, Thẩm Kình Vũ đã nhanh chóng rút tay về.
Cửa thang máy mở ra, hai người vừa cười đùa vừa bước ra phòng khách thì ngây người: Túc An đang ngồi trên sofa chờ bọn họ.
“Chị?” Kỷ Cẩm nhíu mày.

“Sao chị lại ở đây?”
Thẩm Kình Vũ thu lại nụ cười, chào cô: “Chị An.”
Túc An đứng lên, nhìn Kỷ Cẩm với vẻ mặt nghiêm túc rồi lại ngó sang Thẩm Kình Vũ.

Cô đáp lại lời chào của anh rồi hỏi: “Hôm nay hai đứa đi đâu đấy?”
Kỷ Cẩm ngồi xuống cạnh sofa: “Đến trại mèo chơi, chị tìm em có việc gì à?”
Túc An nhíu mày: “Trại mèo?”
“Ừm hứm, bọn em định nuôi một bé.”
Hai chị em nói chuyện trên trời dưới đất, Thẩm Kình Vũ về phòng cất đồ rồi vào bếp lấy đồ uống cho Túc An.
Một lát sau, anh bưng nước ra đặt trước mặt Túc An.


Túc An thấy anh nghiễm nhiên có bộ dạng của chủ nhà như vậy, tâm tình hơi phức tạp: Nhớ lúc đầu khi nhận đơn xin việc của Thẩm Kình Vũ cô còn lo lắng, không biết anh có thể chịu đựng tính tình quái gở của Kỷ Cẩm bao lâu, thế mà chớp mắt một cái, em trai của mình còn thân thiết với người ta hơn cả mình!
Kỷ Cẩm hỏi Túc An: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Chị đến mà chẳng nói trước tiếng nào.”
Túc An im lặng một thoáng rồi đi vào chủ đề chính: “Trưa nay dượng gọi điện thoại cho chị.”
Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ cùng giật mình, quay sang nhìn nhau.

Dượng của Túc An chẳng phải Kỷ Quân Khiêm sao?
Kỷ Cẩm vốn đang dựa vào sofa một cách lười biếng, đột ngột ngồi thẳng dậy: “Gọi điện cho chị? Ông ấy nói gì?”
Túc An nhận ra cậu đang đề phòng mình, trong lòng vô cùng khó chịu: “Dượng hỏi chị có đến viện với em không.”
Kỷ Cẩm cứng người, Thẩm Kình Vũ yên lặng ôm lấy vai cậu.

Anh biết sự thăm hỏi đột ngột này nhất định sẽ khiến Kỷ Cẩm khó chịu, nhưng cuộc điện thoại của Kỷ Quân Khiêm vốn chỉ xuất phát từ sự lo lắng dành cho con trai, mà Túc An là chị họ của cậu hẳn không có ác ý gì.
Kỷ Cẩm hỏi tiếp: “Ông ấy còn nói gì không?”
Túc An lắc đầu từ tốn: “Không, cho nên bây giờ chị muốn hỏi em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại phải vào viện?”
Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại.

Túc An không biết tại sao Kỷ Cẩm lại đề phòng mình, cũng không biết Kỷ Quân Khiêm đang giấu giếm điều gì.

Cô loáng thoáng cảm giác được gì đó, nhưng không thể hiểu được rõ ràng mọi chuyện.
Một lát sau, Kỷ Cẩm đứng phắt lên: “Em về phòng lấy đồ!”
Không đợi Túc An phản ứng lại, cậu đã kéo Thẩm Kình Vũ đi thẳng.
Hai người vào phòng, đóng cửa lại.

Thẩm Kình Vũ kéo tay cậu để cậu ôm lấy hông mình, an ủi: “Đừng giận, anh nghĩ bọn họ muốn quan tâm em thôi.”
Kỷ Cẩm yên lặng rồi lắc đầu: “Em không giận.”
Thẩm Kình Vũ cẩn thận quan sát sắc mặt Kỷ Cẩm, nhận ra cậu có vẻ bất an và căng thẳng nhiều hơn.

Anh lập tức hiểu rõ trong lòng: hôm nay bác sĩ khuyên Kỷ Cẩm nên nói rõ tình hình cho người bên cạnh để giúp cậu điều trị.

Mà Túc An là chị họ và người quản lý của cậu, nếu muốn thẳng thắn thì hẳn điều đầu tiên cần làm là nói cho cô.

Thẩm Kình Vũ cũng ủng hộ việc Kỷ Cẩm nói thẳng, vốn anh định tối nay nói chuyện với Kỷ Cẩm về vấn đề này, nhưng bây giờ Túc An đã ở đây rồi, là một cơ hội rất tốt.
“Nói cho chị ấy biết đi.” Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng xoa gáy cậu.

“Đừng sợ, anh tin là chị An có thể hiểu cho em.”
Kỷ Cẩm im lặng một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được, vậy anh cùng nói với em.”
Hiện tại cậu rất ỷ lại vào Thẩm Kình Vũ, ngay cả việc nói thẳng với Túc An cũng cần sự ủng hộ của anh.
Một lát sau, hai người nắm tay nhau trở về bàn trà, tay còn lại của Thẩm Kình Vũ cầm tờ bệnh án bọn họ vừa khám.

Anh ngồi xuống sofa, dùng ánh mắt hỏi ý Kỷ Cẩm, cậu gật đầu anh mới đưa bệnh án cho Túc An.
“Chị An, chị xem trước đi.”
Túc An đã sớm căng thẳng vì bầu không khí, vội nhận lấy bệnh án.


Chưa đọc đến nội dung, mới nhìn ba chữ “Khoa tâm thần” to đùng trên đầu cô đã dừng mắt.

Sau khi xem các phiếu khảo sát tâm thần, thấy chỉ số rối loạn trầm cảm và rối loạn lo âu của Kỷ Cẩm đều rất cao, cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Kỷ Cẩm không nói gì, ra hiệu bảo cô đọc hết đi, vậy là Túc An lấy lại mình tĩnh tiếp tục lật về sau, xem hết cả bệnh án.

Cô không hiểu hết các chỉ số xét nghiệm, nhưng ý kiến được viết giấy trắng mực đen của bác sĩ thì có thể đọc rõ ràng: Bệnh nhân nghi ngờ rối loạn lưỡng cực…
Túc An ngừng lại ở dòng chữ ấy.

Cô giơ tay lên vài lần, ngón tay như múa thành cả một bài nhưng ngoài miệng không thể tìm được từ nào để nói: “Nghi ngờ?”
Kỷ Cẩm lắc đầu: “Năm ngoái em đã có chẩn đoán chính xác ở bệnh viện khác rồi.

Hôm nay đổi viện, bệnh này phải tái khám mấy lần bác sĩ mới có kết luận chính xác được.”
“Năm ngoái…” Túc An im lặng.
Thật ra cô đã từng nghi ngờ có phải Kỷ Cẩm bị trầm cảm hay không– trong giới giải trí, khối lượng công việc nhiều, phải chịu áp lực tâm lý lớn, người bị trầm cảm cũng không ít, mà hiểu biết của cô về bệnh tâm lý cũng dừng lại ở đây.

Nhưng phần lớn thời gian Kỷ Cẩm tương đối phấn chấn, thỉnh thoảng mới có vài ngày tâm trạng của cậu đi xuống.

Hơn nữa tự cậu không thừa nhận, cô bèn bỏ qua trường hợp cậu bị trầm cảm, chỉ nghĩ cậu có “tính tình quái gở”.
Không ngờ Kỷ Cẩm không chỉ trầm cảm, mà còn hưng cảm…
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi: “Nếu năm ngoái đã có chẩn đoán chính xác, sao em không nói cho chị?”
“Không muốn nói, em không muốn người khác biết.”
Túc An vuốt mặt, muốn làm rõ suy nghĩ của bản thân: “Bệnh này có thể chữa khỏi không?”
Mặt Kỷ Cẩm cứng lại, lắc đầu hai cái rất nhẹ.

Nhưng động tác của cậu quá nhỏ, hai người còn lại không hề để ý.
“Có thể.” Thẩm Kình Vũ giải thích.

“Chẳng qua giai đoạn điều trị đầu tiên sẽ tương đối khó khăn, hơn nữa cần thời gian dài.

Bác sĩ khuyên A Cẩm nghỉ ngơi, giữ nhịp sinh hoạt và làm việc điều độ, tránh bị kích thích…”
Túc An ngạc nhiên.

Mấy điều này, cái nào cũng đi ngược lại với tính chất công việc của Kỷ Cẩm!
Cô lập tức nghĩ đến hợp đồng ba trăm triệu của Kỷ Cẩm với công ty, nếu cậu giảm bớt lượng công việc, không đáp ứng được những điều khoản trong hợp đồng thì sau này có thể phải đứng trước khoản bồi thường kếch xù! Nhưng nỗi lo này chỉ tồn tại trong một nháy mắt, lập tức bị thay thế bởi một nỗi lo khác to lớn hơn: dù tiền quan trọng đến đâu cũng chẳng thể quan trọng hơn người được.

Đây là em họ cô, làm gì có chuyện cô không đau lòng!
Túc An hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy: “Chuyện công việc em không cần lo, chị sẽ giúp em thương lượng với công ty.

Nếu đã bị bệnh, việc quan trọng nhất bây giờ là phải chữa trị.”
Kỷ Cẩm lập tức từ chối: “Trước hết đừng nói cho người khác.

Chị nói với công ty dạo này sức khỏe em không tốt, em muốn chuẩn bị cho album mới nên tạm thời không nhận việc khác.”
Lòng tự trọng của cậu rất lớn.

Ở một mức độ nào đó, bệnh tâm thần bị coi là một thứ nhơ nhuốc, cậu không dám tưởng tượng sau khi người khác biết sẽ cảm thấy ra sao, nói về cậu như thế nào, bởi vậy vẫn kiêng kị trong lòng.

Hơn nữa, cậu muốn thử xem phương án chữa trị mới như thế nào, nếu nó đem lại hiệu quả tốt, uống thuốc một thời gian có thể ổn định cảm xúc thì cậu chỉ cần giảm bớt công việc, yên lặng điều trị là được, không cần để tất cả mọi người biết.
“Được, vậy nghe em.” Hiện tại Túc An vẫn chưa rõ rối loạn lưỡng cực là bệnh như thế nào, ba chữ “bệnh tâm thần” này có tác động quá lớn, cô cần về nhà tìm hiểu thật kỹ.

Cô hỏi tiếp.


“Những đầu việc đã nhận trước đây thì sao? Em có cần chị từ chối bớt không?”
Kỷ Cẩm lắc đầu: “Không cần, cũng chẳng có bao nhiêu, làm xong rồi nói tiếp.”
Túc An gật đầu.

Những công việc ấy đều đã ký hợp đồng, nhận tiền đặt cọc, bây giờ mà từ chối nhất định phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng.

Kỷ Cẩm có thể kiên trì hoàn thành nốt là tốt nhất.
Túc An lại hỏi vài câu về tình huống căn bệnh của cậu.

Việc này xuất hiện quá đột ngột khiến cô không ứng phó kịp, suy nghĩ vẫn đang hỗn loạn, chỉ hỏi qua lại quanh quẩn vài vấn đề.

Rõ ràng cô có rất nhiều thứ muốn biết, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Kỷ Cẩm không nhịn được, nói: “Chị, hay là chị về nghỉ ngơi trước đi.”
Túc An cũng thấy mình cần yên tĩnh một mình đã, bèn đứng lên: “Được rồi, vậy chị về trước đây, quay lại thăm em sau.”
“Chị An.” Thẩm Kình Vũ đứng dậy theo.

“Tôi đưa chị xuống tầng.”
Kỷ Cẩm biết anh muốn nói vài câu nữa với Túc An, không nói gì, nhìn theo bóng hai người rời đi.
Hai người bước vào thang máy, Thẩm Kình Vũ nói khẽ: “Chị An, căn bệnh này cũng khiến Kỷ Cẩm vô cùng đau khổ… Nhờ chị bao dung với em ấy nhiều hơn.”
Túc An cười khổ: “Hầy, không ngờ lời này lại do cậu dặn chị chứ không phải ngược lại, đúng là… chị làm chị gái thất bại quá.”
Bước xuống dưới tầng, Thẩm Kình Vũ tiễn Túc An đến tận xe.

Cô không biết phải nói gì thêm nữa, mãi mới để lại một câu dặn dò: “Cậu cố gắng chăm sóc em ấy thật tốt… Còn nữa, cảm ơn cậu.”
Tính tình Kỷ Cẩm thế nào cô biết quá rõ, năm ngoái đã có chẩn đoán chính xác mà bây giờ mới đồng ý điều trị, mới đồng ý nói với người khác, chắc chắn phải kể đến công của Thẩm Kình Vũ.
Anh lắc đầu, tỏ vẻ cô không cần cảm ơn mình.
Tiễn Túc An xong, Thẩm Kình Vũ trở về trên tầng.

Kỷ Cẩm không còn trong phòng khách, anh bước vào phòng ngủ thì thấy cậu đang ngồi ngẩn người trước cái bàn.
Anh bước lên phía trước.

Trên bàn đang bày mấy hộp thuốc – hôm nay Hoàng Hữu đã kê đơn thuốc cho Kỷ Cẩm, hơn nữa còn kê tận mấy loại.

Kỷ Cẩm vẫn vô cùng chống đối việc uống thuốc, cậu còn hỏi Hoàng Hữu có thể lùi thuốc lại hay không, nhưng ông đề nghị cậu phải uống luôn.

Bệnh này kéo dài có khả năng trở nặng, hơn nữa rối loạn lưỡng cực cần theo dõi quá trình dùng thuốc, bác sĩ phải liên tục cập nhật tình huống của bệnh nhân để điều chỉnh kịp thời.

Bắt đầu càng sớm, quá trình này diễn ra càng thuận lợi.
Thẩm Kình Vũ bước tới, khoác vai Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có vẻ tủi thân vô cùng.
“Em không muốn uống thuốc!” Kỷ Cẩm nói.
Thẩm Kình Vũ cúi người, cọ vào chóp mũi cậu: “Vậy thì đừng uống.”
Kỷ Cẩm im lặng một lúc, đẩy hộp thuốc ra xa: “Ngày mai được không… Mai em sẽ uống!”
Thẩm Kình Vũ hôn vào môi cậu, như thể có vô hạn bao dung.
Kỷ Cẩm chẳng thể miêu tả được cảm giác trong lòng mình.

Một lát sau, cậu cầm hộp thuốc lấy ra một viên, uống thêm nước rồi nuốt xuống.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương