Hoàng lăng Đại Sở xây dựng ở đỉnh núi chính của Yến Sơn, được bao quanh bởi sông Giang, phong thủy vô cùng tốt.
Hôm nay là ngày hạ táng của Chiêu Dung công chúa, Hoàng Thượng hạ chỉ truy phong Dung Chiêu công chúa thành Hiếu Đức Dung Chiêu công chúa.
Lúc đội ngũ đưa tang đi ngang qua đường lớn Hưng An thì liền chậm lại, người ven đường bày lễ tế dọc đường, có thể thấy, bách tính rất có hảo cảm với vị công chúa chưa từng gặp mặt này, ánh mắt của các quan thần đều tràn ngập tiếc thương.
Nữ nhi xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, nuôi đến mười ba tuổi, còn chưa xuất giá đã đi rồi, quả thực rất đáng tiếc.
Tiền giấy rơi đầy trời, A Dung đeo mạng che mặt đứng từ xa nhìn đội ngũ đưa tang của “chính mình”, Dịch Vân Trường im lặng đi theo sau.
Người người đều đang than khóc cho công chúa chết yểu, A Dung mặt mày lạnh nhạt nghe, trong lòng lại nhận thức rõ ràng được một lần nữa, nàng không thể trở về nữa rồi, vĩnh viễn.
Đây là kết quả mà mẫu phi muốn sao? Đưa nàng đi, bí mật của mẫu phi sẽ được bảo vệ mãi mãi? Tâm tư A Dung cuồn cuộn, cảm thấy vô cùng đau xót, đau xót kết cục của bản thân lại là đi xem “di thể” của mình hạ táng, đau xót mẫu phi của nàng vứt bỏ nàng như cắt một miếng thịt thối , giống như vứt bỏ một quá khứ không muốn nhắc tới.
Mẫu phi từng thích phụ thân như vậy, từng say mê ngắm nhìn khuôn mặt hơi tương tự phụ thân của nàng, không phải sao?
Lúc này A Dung vốn không hiểu mưu kế của Trân phi đã bừng tỉnh, bây giờ đã hiểu, cũng chỉ cười cười.
Nhìn xem, nàng không chỉ bị mẫu phi vứt bỏ, ngay cả phụ hoàng cũng chọn tương kế tựu kế.
“Cô nương …” Dịch Vân Trường nhìn sắc mặt A Dung, trong mắt lộ vẻ thương xót, bất giác gọi nàng.
A Dung cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng cười “Bắt đầu từ bây giờ, ta họ Yến, gọi ta Yến cô nương đi” Ngữ điệu của nàng rất bình thản, dường như dễ dàng tiếp nhận được sự thật, Dịch Vân Trường nghe xong, liền cảm thấy càng khó chịu hơn.
Hắn ta thỉnh thoảng sẽ nhớ tới hình ảnh mẫu thân đã chết ở con ngõ nhỏ cũ nát lạnh lẽo, tuy không buông bỏ được, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn thương, canh cánh trong lòng.

Mẫu thân ruột của hắn ta cho đến lúc ra đi cũng không trông mong người phụ lòng vứt bỏ bà mà đi.
Bây giờ, hắn ta lại nhìn thấy chuyện càng bất lực hơn.

Mẫu thân của hắn ta đau đớn tận xương tủy, thiếu nữ trước mắt này lại bị chính mẫu phi ruột của mình hủy đi tất cả.
Từ nay về sau, thế gian này sẽ không còn Dung Chiêu công chúa nữa.
A Dung không nói chuyện nữa, chỉ trầm mặc nhìn cả đoàn người đưa tang, tiếng nhạc đám tang xa dần.
Đột nhiên, một bóng đen đập vào mắt, vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ nhàng, giống như một con chim yến đen đứng trên quan tài, lại vừa giống một con đại bàng hung mãnh, vác quan tài đi.
Đoàn người đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy bóng người cướp quan tài lại lúng túng không nói nên lời.

“Nghiệp chướng, người đã chết rồi vẫn không được yên nghỉ!”
Nam tử có ánh mắt sáng nói “ Chẳng lẽ trong quan tài chứa tuyệt thế trân bảo gì? Đúng là vậy rồi, đường đường là vật bồi táng của công chúa, làm sao có thể là vật bình thường?”
Người bên cạnh phản bác, “Kể cả có vậy cũng không thể thiếu tài đức như thế chứ! Tổn hại bao nhiêu là tâm đức, không biết có bị rơi vào đạo súc sinh hay không?”
Đoàn người đưa tang mặt tái ngắt, cảm thấy cuộc đời này của mình cũng xem như là hết rồi.
Quan tài bị cướp, chuyện này cho dù ở triều đại nào cũng vô cùng khó gặp, không ít người đều âm thầm ghi nhớ lại việc ngày hôm nay, sau này lúc uống rượu trà còn đàm đạo với người ta.
Thậm chí người cướp quan tài là ai, chẳng ai biết, cũng chẳng mấy ai quan tâm, chẳng qua chỉ là tên ham tài đến bỏ mạng, ngay cả quan tài của hoàng gia cũng dám cướp, đúng là nghèo đến điên rồi.
A Dung lặng nhìn bóng đen kia dần biến mất, nhưng không kiềm chế được mà khóc được ra tiếng.
Đó là phụ thân ruột của nàng, cho dù nghĩ rằng nàng đã chết, cũng không vứt bỏ nàng.
Nàng bị mẫu phi sống chung hơn 10 năm tự tay vứt bỏ, phụ thân chỉ gặp được mấy lần lại bấp chấp tất cả đến “di thể” của nàng cũng muốn cướp đi, thật là châm chọc, A Dung lại hoàn toàn không thấy lòng chua ý xót, chỉ thấy vô cùng cảm động.
Đến cuối cùng, cái cân trong lòng nàng đã nghiêng rồi.

Từ nay về sau, Trân phi ở trong cung chẳng có quan hệ gì với nàng cả, Yến Chiếu Dung chỉ có một người thân duy nhất, chính là bóng đen đến cướp quan tài kia.
“Yến cô nương …” Dịch Vân Trường do dự khoác tay lên vai A Dung, bờ vai gầy gò mảnh khảnh, khẽ run rẩy, rung động lòng người.
A Dung khóc một hồi, lau nước mắt, trong mắt vẫn là thần thái sáng láng, khiến người ta liên tưởng tới bầu trời xanh sau cơn mưa.
Nàng nói: “Chúng ta đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp phụ thân ta.” Nói xong, nhẹ nhàng cười rộ lên, vừa kiêu ngạo vừa phóng khoáng.
Tiếng vang xung quanh đều đã xa rồi, Dịch Vân Trường nhìn đến thất thần, đợi hắn ta cẩn thận suy nghĩ lại mới bất giác chấn kinh: “Phụ thân ruột?”
“Đúng vậy, phụ thân ruột, à không, ta chỉ có một người phụ thân.” Khóe môi dưới lớp mạng che khẽ nhếch lên: “Ông ấy là một đại anh hùng.”
Dịch Vân Trường nhớ tới những chuyện đã trải qua cùng A Dung, mơ hồ suy nghĩ đến điều gì đó.

Hắn ta nói vì sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy, thì ra là họa thế thân.
“Được, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ ông ấy an toàn.” Trên mặt Dịch Vân Trường bất giác lộ ra vẻ tươi cười, vốn là diện mạo vô cùng thích hợp với cười, bởi vì có thêm ý cười này mà nhìn tuấn tú hơn hẳn.
A Dung nghĩ rất mau nữa là có thể gặp Yến Tuyết Chiếu, tâm tình liền trở nên thoải mái, nói: “Được, cảm ơn ngươi, sau này ta nhất định sẽ khen ngươi thật tốt trước mặt Tam ca ca.” A dung chỉ coi hắn ta là thuộc hạ của Tạ Quân, nếu trước mặt Tạ Quân nàng khen hắn ta vài câu, nói không chừng Dịch Vân Trường sẽ được trọng dụng, cũng coi như là báo đáp khoảng thời gian này bảo vệ nàng vô cùng kín kẽ.
Nụ cười trên mặt Dịch Vân Trường thoáng tan đi, mắt mày đường nét tinh tế hơi cứng lịa, hắn ta lắc đầu cự tuyệt: “Không cần đâu, đây vốn là nhiệm vụ của tại hạ.”

A Dung không nói gì nữa, trong lòng lại nghĩ, người này rất chính trực, ngay cả đường tắt cũng không chịu đi, nếu đã vậy, liền tùy theo hắn ta thôi.
Nhưng mà nàng phải mau chóng tìm phụ thân mới được.
Một chiếc quan tài gỗ lim tơ vàng dừng lại ở hẻm Đồng La cách đường lớn Hưng An một canh giờ đi bộ.
Dân cư ở hẻm Đồng La không nhiều lắm, hơn nữa đều là dân chúng bình thường, nhìn thấy cảnh này cũng không dám đi lên.
Mạng che màu đen trên mặt Yến Tuyết Chiếu còn chưa tháo, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt lạnh lùng khiến cho người ta phải lùi một bước, thậm chí còn có người trốn vào nhà khóa cửa lại.
Hắn ta thu hồi tầm mắt, giơ tay đẩy nắp quan tài ra, đợi đến lúc nhìn thấy người nằm ở trong quan tài, ánh mắt lại đỏ rực lên.
Di thể bên trong là dáng vẻ thế nào đây.

Cả người đều là mụn nước thối rữa chảy mủ, để mấy ngày nên đã có mùi thối bay ra, trên người cả một chỗ để nhìn cũng không có.
Dung Dung, rõ ràng là một đứa bé thích xinh đẹp đến vậy.
Dân chúng trốn trong nhà không dám đi ra, lại chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài.

Vốn nghe bên ngoài không có tiếng động gì còn muốn ra ngoài xem xét tình hình, tiếp đó lại nghe thấy một tiếng hét đau khổ kiềm nén.
Rất khó thể tưởng tượng được tiếng hét như vậy lại phát ra từ nam tử có phong thái bất phàm đó.
Nó giống như một tiếng thú gầm, tiếng gầm bi thương của mãnh thú khi mất đi đứa con, sự u ám và tuyệt vọng chẳng còn lại gì.
Những người đang trốn đó đột nhiên lại không sợ nam tử kỳ lạ đó nữa.

Nam tử có tình cảm chân thành tha thiết như vậy, xem ra cũng sẽ không tùy tiện làm hại đến tình mạng của bọn họ.
Có người đã mở cửa ra, lấy can đảm đi an ủi nam tử đó, lại thấy nam tử áo đen đó đang ôm một thi thể nhìn không rõ mặt, bóng lưng run rẩy không ngừng.
Vô cùng đáng sợ.

Người vừa rồi còn định ra ngoài lại trốn vào lần nữa.

“Phụ thân chắc sẽ đặt quan tài ở chỗ ít người, chúng ta mau đi tìm theo hướng mà phụ thân vừa rời đi.” A Dung đề nghị.
Dịch Vân Trường trầm ngâm hỏi: “Ông ấy có lẽ nào vì để trốn quan binh đuổi bắt, trên đường thay đổi phương hướng? Vậy thì nên tìm thế nào?”
Không ngờ A Dung không lo lắng chút nào, nàng thản nhiên cười nói: “Phụ thân chắc chắn không đổi phương hướng đâu, ông ấy vốn không thèm để quan binh triều đình vào mắt, dựa theo phương hướng ông ấy rời đi mới có thể tìm được ông ấy dễ nhất.

Đi thôi.”
Dịch Vân Trường không biết nên nói gì, nếu nam tử đó quả thực như A dung nói, vậy đó đúng là một nhân vật lợi hại.
Hẻm Vân Cương cách hẻm Đồng La đúng một con đường.
Hai người tìm lâu vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của Yến Tuyết Chiếu, đã bắt đầu thấy hơi mệt mỏi.

Dịch Vân Trường thấy sắc mặt A Dung bởi vì bôn ba nhiều ngày mà đã tái nhợt đi.
“Hay là nghỉ ngơi trước đã?”
A Dung lắc đầu, nụ cười vừa yếu ớt lại quật cường: “Không đâu.

Dịch công tử, ta cảm thấy phụ thân đang ở rất gần chúng ta.”
Dịch Vân Trường kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt A Dung hiện vẻ giảo hoạt: “Cảm giác.”
Lại bước lên trước vài bước, sắc mặt Dịch Vân Trường đông lại, đẩy A Dung về phía sau.
“Làm sao vậy?” A Dung khó hiểu nhìn bóng lưng Dịch Vân Trường.
Sau đó, không cần Dịch Vân Trường trả lời, A dung liền hiểu được là vì sao.
Hẻm nhỏ vốn trống rỗng lúc này lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, hơn nữa còn có xu hướng đến ngày càng nhiều.
Trong lòng Dịch Vân Trường càng trầm xuống.

Đối phương lai lịch bất minh, đông người, bọn họ lại chỉ có hai người, hôm nay e rằng lành ít dữ nhiều.
Thủ lĩnh hắc ý nhân nhìn thấy hai người như mèo đùa giỡn chuột, cười nói: “Chủ thượng cho mời hai người đến quý phủ một chuyến.

Mời.” Hắn ta khoát tay, hắc y nhân vốn đang đứng yên lập tức bước lên trước.
Thân mình Dịch Vân Trường căng thẳng, giống như một thanh kiếm sắc bén đang chờ rút vỏ, bảo vệ A dung càng kín kẽ.
“Chủ thượng các người là người nào? Đây là đạo đãi khách của hắn sao?” A Dung bĩnh tĩnh thăm dò.

Thủ lĩnh hắc y nhân cười vài tiếng: “Các người đến khắc biết.

Nếu ngoan ngoãn đi, còn có thể chịu ít nỗi đau da thịt.

Vị công tử này thấy thế nào?” Hắc y nhân nhận thấy Dịch Vân Trường có võ công lợi hại, nếu muốn cùng bọn họ cứng đối cứng cũng không phải là chuyện tốt, nếu Dịch Vân Trường có thể thức thời hơn, liền không cần bọn họ phải tốn nhiều sức lực
“Cũng được.” Sắc mặt Dịch Vân Trường vô cảm, lại âm thầm lấy ra một thứ đồ nhét vào tay A Dung.
A Dung sờ sờ, là một khối bạc vụn.
Nàng hiểu được ý Dịch Vân Trường.

Đây rõ ràng là muốn dùng mạng để mở lối cho nàng, để một mình nàng rời đi.
Nếu không tìm được phụ thân, còn có thể dùng bạc vụn để đổi lấy thức ăn chỗ ở.
Trong lòng nàng cuồn cuộn sóng lớn, trên mặt không lộ ra chút vẻ khác thường nào.

Nếu nàng có thể mau chóng tìm được phụ thân, Dịch Vân Trường chỉ cần kiên trì một chút là có thể được cứu.
Đây là biện pháp duy nhất.
“Coi như ngươi thức thời.

Đi thôi.” Thủ lĩnh vốn không để hai người vào mắt, bởi vậy không thèm chú ý đến hành động nhỏ của Dịch Vân Trường, chỉ cho rằng hắn ta đang chìa tay an ủi.
Đột nhiên, Dịch Vân Trường nhắm chuẩn vào một chỗ, mạnh mẽ đẩy A Dung ra, A Dung lập tức chạy trốn, trong lòng thầm mặc niệm, mau lên, mau lên nữa.
“Ngươi!” Thủ lĩnh kinh ngạc hét một tiếng, hạ lệnh: “Bắt bọn hạ lại.”
Dịch Vân Trường chắn hướng A Dung rời đi, đối diện với tầng tầng lớp lớp kiếm, thần sắc kiên cường mà lạnh lùng.
Kiếm của hắn ta, khát lắm rồi.
Gió thổi đến vào thẳng vào cổ họng A Dung, khiến phế phổi nàng đau đớn, nhưng nàng không ngừng chút nào, chạy thẳng ra bên ngoài.
Trên tấm biển gỗ cũ có khắc bốn chữ “ ngõ hẻm Đồng La”, A Dung nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp chạy thẳng vào trong.
Bên trong ngõ nhỏ có để một chiếc quan tài, trong lòng A Dung vui mừng, đáy mắt lập tức trào ra nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương