Vì sao lúc nàng ta không yêu hắn ta, có thể suy tính sự lợi hại, tạm nhân nhượng vì lời ích toàn cục, sau khi đã yêu hắn ta rồi, lại cứ gây sức ép không thôi, càng đẩy hắn ta ra xa?
Trân phi liên tiếp vắng lặng vài ngày, cho đến tết Đoan Ngọ.

Hoàng Thượng tổ chức yến tiệc Đoan Ngọ ở trên sông Yến, văn võ cả triều và phi tần hậu cung đều được mời.
Bên bờ sông Yến dựng khán đài, người có địa vị cao còn có màn trướng che nắng, bách tính đến góp vui cũng có thể tìm một chỗ dừng chân bên bờ sông.
Đợi sau khi nữ quyến tập trung lại một chỗ, dường như được một lúc liền trờ nên vô cùng nào nhiệt, các nàng trao đổi đồ vật mình làm, phù bài chỉ thêu, bánh trưng ngải diệp, bên trong đương nhiên không phải là gạo nếp, mà là các loại hương liệu trừ tà.

Lúc này, cô nương khéo tay liền vô cùng được chào đón.
Cháu gái Vệ Quốc công Phương Tình từ nhỏ đã có danh tài nữ, đồ vật như vậy đương nhiên không thành vấn đề, bên trên phù bài chỉ thêu nàng ta làm khắc câu thơ tinh tế, dưới đáy bánh trưng cũng được đan nút tết hoa được bện vô cùng cẩn thận, có thể thấy là đã tốn nhiều tâm tứ, nổi bật hẳn lên trong đống đồ vật của mọi người, nhưng các cô nương lại không có ý muốn xin nàng ta, ngược lại còn trốn ra xa, sau đó thì thầm với nhau, “Phương Tình đúng là không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, có nhiều người thấy nàng ta bày tỏ với Ngọc Kinh vương rồi!”
Giọng nói của cô nương đang lên tiếng không tính là nhỏ, dường như cố ý muốn để cho Phương Tình nghe thấy: “Cũng không nhìn lại gương mặt của nàng ta đi, còn không đẹp bằng chính Vương gia nữa.”
“Xì…” Vừa dứt lời, mấy người kia liền cười ra tiếng.
Nụ cười trên mặt Phương Tình dần biến mất, ánh mắt bất giác nhìn về phía Tạ Quân.
Những nữ quyến này đều là nữ nhi quan lớn, vị trí trên khan đài khá gần trước, cách màn trướng của Ngọc Kinh vương cũng không quá xa.
A Dung thấy Phương Tình lẻ loi trong đám nữ quyến, thản nhiên rời ánh mắt, hỏi Tạ Quân bên cạnh: “Tối hôm đó Phương cô nương bày tỏ thật à?”
Lúc này bọn họ không ở bên trong màn trướng, mà đang tìm một vị trí có tầm nhìn tốt trên khán đài, gió bên sông thổi, nhấp chút rượu Xương Bồ, vô cùng thích thú.
Tạ Quân nhìn qua đám nữ quyến nói lời độc địa, không dấu vết nhíu mày: “Ta cự tuyệt rồi.” Nói cách khách, quả thực đêm hôm đó Phương Tình có bày tỏ.
Nhưng đây cũng không có nghĩa nàng ta sẽ phải chịu những lời lẽ khó nghe kia.

A Dung hiểu ý của Tạ Quân, nhưng Tạ Quân cũng không tiện ra mặt, nếu hắn nói hộ cho Phương Tình, người trong kinh thành sẽ gắn hai người lại với nhau, thêm những lời đồn đại nữa, đến lúc đó danh tiếng của Phương Tình sẽ nguy khốn vô cùng.
A Dung thấy dáng vẻ một thân một mình của Phương Tình, lại nhớ lại nụ cười tiêu sái dưới màn pháo hoa, đang chuẩn bị đứng dậy, thì thấy đã có cô nương mở miệng trước.
Là Trầm Mẫn, nàng ấy đưa bánh trưng dây màu đơn sơ của mình cho Phương Tình, híp mắt cười: “Đồ của Phương tỷ tỷ làm đẹp thật, cũng đừng chê cái này của muội nhé.” Nàng ấy nói, rồi lấy phù bài chỉ thêu trong tay Phương Tình, yêu thích nói: “Bài thơ này hay quá!”
Các nữ quyến thấy Quận chúa nói vậy, tuy không muốn, cũng đành phải tạm thời ngậm miệng lại, thậm chí còn cười phụ họa vài tiếng.

Lúc này A Dung mới nhìn về phía lòng sông mà ánh mắt của Tạ Quân lại dịu dàng nhìn A Dung: “Nếu muội đi, người khác sẽ tưởng đây là ý của ta, A Dung sẽ không buồn chứ?”
A Dung kề sát hắn, thấp giọng nói: ‘Huynh đã là của ta rồi, có gì mà ngại chứ?”
Thấy nàng đắc ý, Tạ Quân vô cùng yêu thích, nhưng bây giờ đang nơi đông người, đành phải đè nén lại.
“Như thế này không xem được thuyền rồng nữa, chúng ta quay về màn trướng nghỉ ngơi.” Tạ Quân văn nhã cười, ai cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn.
A Dung khó hiểu: “Về màn trướng làm gì? Thuyền rồng mới có kịch hay.

Đến rồi đến rồi, điệu múa Cầu Phúc.” Nàng vỗ mu bàn tay Tạ Quân, nhưng mắt lại nhìn về thuyền lớn của lòng sông.

Trên thuyền âm nhạc dần nổi lên, tiếng trống lên theo, các vũ nữ mặc váy dài màu xanh, tóc tết lại múa theo điệu nhạc, nhảy chân sáo xoay hông, tay áo đung đưa, trang trọng nghiêm túc hơn ca múa bình thường rất nhiều.
Nữ từ dẫn đầu không quá xinh đẹp, ngược lại vừa hoa mỹ vừa đoan trang, có vẻ rất phóng khoáng.
Múa xong, Thái Thường Tự Khanh lại nghênh mặt lên trước, hiến nữ tử này cho Hoàng Thượng, còn viết một câu : “Tìm kiếm mỹ nhân cho Hoàng Thượng, là bổn phận của thần.”
Lúc này, Hoàng Thượng nhìn Trân phi một cái, thấy dáng vẻ nàng ta vô cảm không để ý gì, lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý nhận.
Thân mình Trân phi chấn động, không dám tin nhìn hắn ta.
Hoàng Thượng cố kiếm chế không nhìn lại.
“Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển!” Nữ tử được Hoàng Thường đồng ý, lập tức vén làn váy dài quỳ xuống đất, mỗi hành động đều vô cùng khéo léo quy củ, không có chút luống cuống hay thất thố nào.
A Dung thấy sắc mặt khó coi của Trân phi, nhắm mắt che đi vẻ thổn thức trong mắt, thấp giọng nói: ‘Tam ca ca, không biết vì sao, muội không hề kinh ngạc.”
Tạ Quân cầm tay A Dung, an ủi thầm lặng.
Chỗ này của bọn họ tuy rằng vô cùng an tĩnh, nhưng những người khác trong khán đài lại rung động tâm tư.
Có một liền có hai, xem ra Trân phi sắp hết thời rồi.
Nhưng mọi người rất dễ quên, khi chín con thuyền rồng đồng thời cập bến sông Yến, tiếng hoan hô nói cười đồng loạt vang lên, liền quên ngay chuyện vừa rồi.
Mặt trời dần lên cao, Tạ Quân đưa A Dung vào trong màn trướng của mình.

Giữa màn tướng có một miếng băng điêu khắc hình bạch hổ vô cùng tinh xảo, khiến cho xung quanh mát mẻ như mùa thu.

Trữ Viễn canh giữ bên ngoài màn trướng, bên trong chỉ còn hai người bọn họ.
A Dung mới ngắt một quả nho trong mâm quả trên bàn ăn, liền bị Tạ Quân ôm chặt từ phía sau, hắn hơi cúi người kề trên đỉnh đầu nàng, hơi thở ấm áp phả xuống dưới.

A Dung lại bóc vỏ một quả nhỏ để bên miệng Tạ Quân, Tạ Quân ngây ngốc, đang chuẩn bị há miệng, lại thấy A Dung đã ăn quả nho đó rồi sau đó cười khanh khách.
Đôi môi của nàng bị nước quả làm cho óng ánh lên, đôi mắt sáng lấp lánh híp vào thành hai đường cong xinh đẹp.
Tạ Quân cảm thấy hơi khát rồi.
Dùng chính tư thế này, hắn kề đầu bên cổ A dung, nếm hương vị của khóe môi nàng, nước nho chua chua ngọt ngọt, son môi của nàng cũng là vị ngọt thơm của mật đào.
“Thì ra nghỉ ngơi là chuyện như vậy, Tam ca ca trở nên xấu xa rồi.” A Dung cười nhìn hắn, lại không có chút ý muốn trách tội nào, ngược lại còn quay người qua, chủ động hôn hắn.
Nàng kéo dài một khoảng cách như gần như xa: “Tam ca ca, bên ngoài có nhiều người như vậy, chúng ta lại ở trong này làm chuyện bất luân…”
Tạ Quân biết A Dung lại đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, nhưng bọn họ vốn không có quan hệ huyết thống, trong lòng hắn không có cảm giác tội lỗi.

Tạ Quân không đổi sắc mặt hôn nàng, cướp lấy vị thanh ngọt trong miệng nàng.
A Dung lẩm bẩm mơ hồ không rõ: “Tam ca ca không phải muốn dạy muội lấy hơi sao?”
Tạ Quân tách ra, cười nói: “Được, nếu người bên ngoài đi vào, ta liền nói A Dung ham học hỏi, cần học lấy hơi.”
“Mà dạy người ta bằng hành động gương mẫu mới là cách tốt nhất.”
Lúc này A Dung vô cùng chú ý, sau lúc lâu vẫn bị hôn đến xụi lơ nếu không phải có Tạ Quân đỡ, e rằng đã ngã xuống đất rồi.

Hai tay Tạ Quân hơi dùng lực, ôm A Dung dậy, sau đó ngồi lên ghế gỗ.
A Dung tìm một vị trí thoải mái ngồi lên đùi hắn, hai chân nhẹ nhàng lắc lư.
“Đã rất lâu rồi chưa ngồi lên đùi Tam ca ca.” A Dung thoải mãn ôm cổ Tạ Quân: “Nếu không có muội thổ lộ, có phải Tam ca ca sẽ mãi coi muội như muội muội?”
Tạ Quân bật cười: “Đương nhiên.


Có thể có một muội muội đáng yêu nhất thế gian cũng là một chuyện may mắn.” Hắn là người nhẫn nãi, nhưng hắn không thể đảm bảo có thể kiên nhẫn tới cùng trong chuyện của A Dung.

Bởi vậy nói thể chỉ là trêu A Dung mà thôi.
Quả nhiên, vẻ mặt A Dung suy sụp: “Huynh có bao nhiêu muội muội, còn thiếu muội sao?” Nàng cười rộ lên: “Muội xinh đẹp chỉ vậy, chỉ làm muội muội thôi thì phí quá?”
“Đúng đúng đúng, A Dung xinh đẹp nhất.” Trong phút chốc, một ánh mắt dịu dàng, một nụ cười rực rỡ.

Dường như phát ra một cơ quan nào đó, hai người lại nhanh chóng quấn lại với nhau, vô cùng ăn ý.
Bên ngoài đang lúc thi thuyền rồng, tiếng trống rung trời, mái chèo như vậy, khiến cho người ta sôi trào nhiệt huyết, mà bên trong màn trướng lại là một cảnh dây dưa kiều diễm.
A Dung cảm thấy bọn họ rất không biết xấu hổ.
Trong giây lát, thân mình A Dung bỗng dưng run lên, hai gò má đỏ hồng.

Tạ Quân cảm giác được sự bất thường, khàn giọng hỏi nàng: “Sao thế?”
Sắc mặt A Dung đột nhiên trở nên khó coi, dường như muốn giấu mình trong cổ Tạ Quân, giọng nói run rẩy: “Tam ca ca, hình như A Dung… hình như…”
Nàng xấu hổ khóc: “Tiểu ra rồi…”
Thân mình Tạ Quân cứng dờ, cẩn thận hỏi nàng: “Bên dưới A Dung ướt rồi?” Lúc hỏi như vậy, mặt hắn cũng đỏ lên, khuôn mặt anh tuấn tức khắc trở nên vô cùng xinh đẹp.
A Dung vô cùng lo lắng Tạ Quân sẽ cảm thấy nàng vẫn còn là một đứa bé, như sắp khóc gật đầu: “A Dung không biết sao lại thế, Tam ca ca, muội…muội không phải tè dầm đâu…”
Tạ Quân thấy nàng xấu hổ như vậy, kiềm chế lại độ nóng trên mặt, nhẹ vỗ lưng nàng, dịu dàng giải thích: “A Dung không tè dầm, A Dung là động tình rồi A Dung thích Tam ca ca nên mới thế, biết không?”
“Động tình? Tam ca ca thì sao? Có động tình không?” A Dung nghe Tạ Quân nói vậy, trong lòng thoải mái hơn chút, chỉ cần không phải là không giữ được là tốt rồi.
Tim Tạ Quân đập nhanh, cắn răng một cái, nắm tay A Dung men xuống dưới.
Sau đó, “A!” A Dung sợ hãi kêu ra tiếng.
Tạ Quân vốn lo lắng vật của mình sẽ làm A Dung sợ, nhưng nàng rõ ràng chưa đụng tới, mà vẫn kinh hãi như vậy.
“Tam ca ca, có máu!” Đầu ngón tay A Dung run rẩy, chỉ xuống dưới thân.
Nàng kinh hoảng ngẩng đầu: “Tam ca ca, A Dung đè huynh bị thương sao?”
Tạ Quân vừa thấy vết máu này, lập tức liền hiểu “Tiểu rồi” của A Dung là chuyện gì, thì ra hắn đoán sai rồi… Tạ Quân nghĩ đến đây, sắc mặt liền đỏ lên.
Thấy dáng vẻ hoang mang sợ hãi của A Dung liền biết được Trân phi chưa nói với nàng về chuyện này.

Tạ Quân âm thầm lắc đầu, nhẫn nại nói với A Dung: “Đây là máu của A Dung chảy ra, là chuyện bình thường, A Dung không cần sợ.”

“Hả, A Dung không đau mà…”
“Cái này gọi là quỳ thủy, sẽ không khiến muội thấy đau, A Dung chảy máu này có nghĩa là A Dung lớn rồi.” Hắn hôn lên khóe mắt bất lực của A Dung: “Có thể xuất giá sinh con rồi.”
A Dung nghe vậy, mặt hơi đỏ, ánh mắt hiếu kỳ: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, nếu vẫn chưa có kinh, tức là không thể sinh con.”
A Dung hiểu rồi, cảm thấy vui vẻ hơn là khó chịu, kề sát hôn lên khóe miệng Tạ Quân: “A Dung có thể sinh con cho Tam ca ca rồi!”
Tạ Quân bị lời lớn mật ngây thơ của nàng làm cho con tim rung động, sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Bản thân A Dung vẫn còn là một đứa bé đó.”
“A Dung đợi ở đây, ta gọi cung nữ của muội vào…” Tạ Quân đứng dậy, đặt A Dung trên ghế gỗ.
A Dung thấy trên y bào của Tạ Quân có từng đóa mai đỏ tươi, mặt lại đỏ bừng: “Nhưng quần áo Tam ca ca bẩn rồi…” Nếu bị người khác nhìn thấy, chẳng phải là lập tức liền biết nàng có quỳ thủy sao, hơn nữa lúc có quỳ thủy còn ngồi trên đùi Tam ca ca?
Tạ Quân đi vào sâu bên trong màn trướng: “A Dung không cần lo lắng, ở đây có y phục thay mà.” Hắn lôi ra một ngoại bào được gấp ngay ngắn, đặt lên trên bàn, sau đó tự cởi thắt lưng.
A Dung thấy hắn cời quần áo trước mặt mình, nếu là trước đây thì chả cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy nóng mặt, không kìm được quay đầu đi.
Xiêm y của hắn cởi ra từng lớp, mang đến một luồng gió mát nhè nhẹ, A Dung lại không kìm được xem.
Vai rộng eo thon, hai chân thon dài mà thẳng tắp, Tam ca ca của nàng đúng là không gì không tốt.

Sau đó, hắn mặc bộ đồ mới, chỉnh lại vạt áo, thắt đai lưng.

Đai gấm thắt quanh eo hắn, khiến cho A Dung rất muốn ôm hắn từ phía sau, nhưng lại nghĩ mình còn đang chảy máu, đành thôi.
Tạ Quân cảm nhận được ánh mắt chú ý của A Dung, khóe môi hơi nhếch lên, hắn quay qua xoa đầu A Dung: “Ta đi gọi cung nữ của muội.”
Cung nữ của A Dung không ngờ rằng nàng sẽ có quỳ thủy ở bên ngoài cho nên chưa có chuẩn bị.

Chỉ đành lặng lẽ hỏi nhóm quý nữ, cuối cùng lấy ra được các vật như vải bông.

Xiêm y để thay thì vẫn mang theo.

Mấy người ở trong màn trướng của Tạ Quân giày vò một lúc mới có thể thu xếp gọn gàng cho A Dung.
Cung nữ cũng là nữ tử, với việc quỳ thủy đương nhiên cũng hiểu biết nhiều hơn Tạ Quân, bởi vậy nhân lúc A Dung vẫn còn trong màn trướng, liền nói chuyện liên quan đến quỳ thủy cho A Dung nghe.
A Dung biết quỳ thủy này gắn liền với sinh dục ngày sau, liền vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ ghi nhớ lời dặn của cung nữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương