Ngai Vàng Của Hoàng Đế
-
Chương 124: Náo loạn khoa Võ luận (1)
Dự định của Hoàng là để cho Beck có cơ hội thử nghiệm vũ khí mới, tiện thể giúp hai người kia thu thập thông tin luôn, nhưng mục đích thật sự là để cho cậu ta chứng kiến cách mà hắn có thể trợ đỡ từ xa, cũng như khả năng phân tích từng đối thủ một cách nhanh chóng. Kinh nghiệm chiến đấu của Hoàng ở thế giới này không gọi là nhiều, nhưng nếu tính cả thời gian du hành trong game lúc trước, thì hắn tự tin rằng nếu có đủ thời gian thì có thể nhìn ra và đoán biết đòn tấn công kế tiếp của đối thủ.
Tất nhiên cái này bị giới hạn bởi phản xạ của Hoàng, theo như các trận đấu đã trải qua thì hắn tính toán mình chỉ có thể kham nổi các đối thủ ở đầu cấp tám, còn trên nữa thì chịu chết vì mắt thường không theo nổi. Ở học viên Ilumina thì số học viên đạt tới cấp tám là cực kỳ ít, do đó Hoàng vô cùng tự tin khi bảo Beck quay về kiếm chuyện tại khoa Võ luận.
Beck không hiểu lắm ý định của Hoàng, nhưng cậu ta không hề có ý kiến mà rất ngoan ngoãn thay quần áo chuẩn bị. Ethas thì ban đầu định phản bác, nhưng khi Hoàng lôi lý do muốn nghiên cứu thành công thì phải đi thực địa thử nghiệm thì cậu ta cũng phải gật đầu đồng ý. Thực ra Helen cũng muốn đi theo để tận mắt quan sát, nhưng Hoàng đã ngay lập tức dập tắt ý tưởng này, để cô ta đi cùng thì khác quái gì vác bom nổ chậm theo người, lần đánh nhau kia đã là đủ lắm rồi.
Sau khi ba đã thay đổi trang phục xong để giấu ngoại hình kia, Hoàng kéo Beck cùng Ethas tới thẳng chỗ tập luyện của khoa Võ luận, hắn còn cố tình chọn thời điểm đông người nhất, gần như tất cả ô trống đều đã kín đặc học viên, cũng như liên tục có người đấu tập với nhau trên võ đài. Hoàng vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, đồng thời hỏi Beck:
- Cậu có gợi ý nào không, kiểu như có thằng nhóc nào làm cậu ngứa mắt chẳng hạn.
Giọng điệu của Hoàng sặc mùi khiêu khích, giống như đang là đi kiếm chuyện chứ không phải là thực địa gì cả. Nhưng đáng tiếc cho hắn là Beck không phải kiểu người như vậy, chưa kể thời gian cậu ta tới học viên cũng chưa đủ lâu để có xích mích gì lớn tới mức đó, thành ra cả ba người cứ đi loanh quanh như vậy một hồi lâu, cuối cùng Hoàng đột nhiên dừng lại rồi nói:
- Ờ chỗ này có vẻ được đấy, để tôi thị phạm cho hai cậu xem thế nào là nắm bắt thông tin.
Trước mặt bọn họ là một võ đài bình thường dành cho đấu tập, lúc này đang được hai học viên sử dụng. Việc đánh tay đôi như vậy là điều thường ngày tại chỗ này, vì võ thuật mà không có thực chiến thì khác gì lý thuyết suông, thành ra các học viên có cơ hội là luôn tìm nhau để trao đổi qua lại, coi như là một dạng giúp đỡ lẫn nhau.
Tất nhiên đây chỉ là đấu giao hữu mà thôi, cả hai bên sẽ không tung hết sức, thường là tới điểm cần thiết rồi dừng lại để tránh làm tổn thương đối phương, dù sao tập luyện kiểu này là thứ lâu dài cả đời rồi. Beck không lạ gì việc tập luyện này, vì chính bản thân lúc trước cũng thường xuyên trải nghiệm nó, chỉ có điều là sau khi màn thách đấu kia kết thúc thì chẳng còn ai chịu tập cùng cậu ta nữa, thành ra khi nhìn thấy võ đài thì Beck tỏ ra hơi mất tự nhiên.
Trên võ đài lúc này là hai học viên có vẻ là năm hai hoặc hơn, một người dùng giáo dài một người dùng roi sắt mỏng, thái độ bọn họ hoàn toàn thoải mái, có vẻ là đã quen biết qua lại với nhau nhiều lần rồi. Hoàng đứng dưới không nói gì chỉ im lặng quan sát, thành ra cả Beck lẫn Ethas cũng đành phải chờ đợi cùng.
Lúc này hai học viên kia đã bắt đầu ra tay, bọn họ không cần chào hỏi mào đầu gì mà lao thẳng tới xáp lá cà luôn. Với khoảng cách gần như vậy, người dùng giáo thậm chí còn không cần phải canh chuẩn gì mà cứ thế đâm thẳng tới bằng lực mạnh nhất. Có điều đối thủ cũng không phải dạng vừa, anh chàng học viên kia hất nhẹ cổ tay điểu khiển cho lưỡi roi của mình cuốn lấy đầu giáo, đồng thời nhảy về phía ngược lại khiến cậu trai kia buộc lòng phải xuống tấn phòng thủ nếu không muốn bị tước mất vũ khí.
Tận dụng vài giây ngắn ngủi khi đối thủ bị mất nhịp, người học viên còn lại lao lên cướp công luôn, cây roi kỳ lạ trong tay anh ta gần như biến thành một con rắn độc, nó len lỏi theo cánh tay bò xuống bụng rồi đột ngột đâm thẳng tới ngực đối thủ. Đòn tấn công kỳ dị này đục thủng một lỗ trên áo giáp của học viên dùng giáo, ép anh ta phải đập vũ khí xuống đất để hất đối thủ ra, nhưng vì hành động này mà cây roi kia kịp cứa thêm một đường nữa lên tay nạn nhân, rõ ràng là nếu nhìn qua thì trình độ hai bên có vẻ chênh nhau khá nhiều.
Hai người học viên này đánh nhanh mà dừng lại cũng nhanh, sau đợi giao thủ đầu tiên thì cả hai đều tự động thu vũ khí lại, sau đó ra bàn bạc với nhau một chút, đây là kiểu tập luyện quãng ngắn điển hình ở khoa Võ luận, hai bên đối chiến cực nhanh để xem mình còn thiếu sót ở đâu. Hoàng nãy giờ đứng quan sát mà không nói gì, nhưng khi thấy bọn họ dừng tay thì đột nhiên quay sang Beck rồi hỏi:
- Sao, có nhìn ra được gì không?
Sau khi ở chung một thời gian, Beck cũng dần quen với kiểu nói chuyện quái dị này của Hoàng, cậu ta ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Hai người này có lẽ tầm giữa cấp sáu hoặc hơn một chút, người dùng roi nhìn qua thì trông nhỉnh hơn, nhưng căn bản họ giấu bài nhiều quá, tôi không thể suy đoán thêm được.
Hoàng kiên nhẫn nghe Beck trình bày xong xuôi, nhưng sau đó lại nhếch mép cười khẩy, vỗ vai cậu ta rồi lắc đầu nói:
- Cũng có một chút não đấy, nhưng còn non và xanh lắm, cậu đúng ở một điểm là hai người dưới kia có nguyên lực không quá cấp sáu, nhưng đó là điều ai cũng thấy được cả. Đây, đeo cái này vào đi.
Hoàng vừa nói vừa quẳng cho Beck một thiết bị truyền âm giống như cái mà Ethas dùng ở lần thách đấu trước, hắn chỉ dẫn cậu ta sử dụng nó và mặc kệ nét mặt kinh ngạc của Beck, bắt đầu từ tốn ra lệnh:
- Xuống dưới kia đi, thử đấu tập với anh chàng dùng giáo xem, tôi sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là quan sát và nắm giữ thông tin.
Beck bán tín bán nghi mấy lời nói này của Hoàng, nhưng lúc đầu đã hứa là phải chấp nhận nghe lời rồi nên cậu ta cũng đành ngoan ngoan tuân theo chứ không thể cãi được. Lúc này người học viên cầm roi kia cũng rời đi mất, có vẻ như bọn họ đã hoàn thành tiến độ tập luyện ngày hôm nay, thành ra đều thu dọn vũ khí chuẩn bị ra về, đúng lúc đó Beck bước lên võ đài rồi nói:
- Chúng ta tập luyện một chút nhé.
Ở khoa Võ luận này, việc hai học viên không quen biết đột nhiên đề nghị tập luyện là chuyện rất bình thường, nó giống như một kiểu nói chuyện phiếm làm quen vậy, thành ra tuy không rõ người trước mặt mình là ai nhưng học viên dùng giáo kia vẫn không tỏ ra khó chịu, có điều anh ta vẫn lên tiếng từ chối:
- Xin lỗi nhé, hôm nay tôi bận rồi, hẹn cậu khi khác vậy.
Nếu đối phương đã không muốn tiếp đón thì cũng không thể ép buộc người ta được, Beck đành phải quay lưng bỏ đi, nhưng khi cậu ta vừa tính bước xuống thì đã nghe tiếng của Hoàng truyền thẳng vào tai, Beck nghe xong thì khuôn mặt trở nên hơi mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra:
- Cây giáo hai đầu tốt đấy, tại sao lúc nãy anh lại không đánh hết sức vậy?
Anh chàng học viên dùng giáo đã dọn dẹp hết đồ đạc chuẩn bị bỏ đi, nghe Beck nói như vậy thì đột nhiên khựng lại một nhịp, quay lại tò mò hỏi:
- Thú vị đấy, cậu nói vậy là sao?
Beck bị đối phương hỏi ngược lại cũng bất ngờ không kém, có vẻ vì lúc nãy cậu ta không tin lắm vào mấy lời nhăng cuội Hoàng, thành ra khi bị vặn lại thì không biết trả lời ra sao, nhưng rất may là Hoàng đã tiếp tục chuyển lời thông qua hệ thống liên lạc:
- Đơn giản thôi, nhìn cách di chuyển là biết, một người dùng giáo sẽ không ai để đối phương áp sát như vậy, chưa kể anh lại không thèm di chuyển ngang để kiếm góc tấn công, trừ khi là bị thiểu năng còn không thì chẳng ai lại đần độn tới mức đấy cả.
Do đang chuyển lời thông qua Beck, nên Hoàng ăn nói cực kỳ bố láo không thèm kiêng dè gì cả, cậu học viên kia bị mỉa mai tới nóng cả mặt, bực tức quẳng túi đồ của mình xuống đất, cầm lấy cây giáo chỉ thẳng vào Beck rồi nói:
- Vậy sao, thế thì cậu có muốn thử luôn bây giờ không?
Kiểu nói chuyện của Hoàng đúng là rất dễ chọc điên người khác, nhất là mấy học viên đầy tự cao như ở khoa Võ luận này, Beck vì thế vô tình làm người thế tội thay. Nhưng dù sao thì đây cũng giống như dự định ban đầu, vả lại bản thân Beck cũng đang cải trang nên nghĩ tới nghĩ lui thì chẳng ngán ngại gì nữa, cậu ta dứt khoát rút vũ khí của mình ra rồi thủ thế luôn, lúc này giọng nói của Hoàng lại vang lên ra lệnh:
- “Không cần dùng tới bí kỹ Cổ Võ của cậu đâu, cứ lao tới tấn công như bình thường là đủ rồi.”
Do đây chỉ là tập luyện nên không có trọng tài cũng không có hiệu lệnh bắt đầu, chỉ cần hai bên đồng ý là có thể lập tức lao vào nhau ngay. Anh chàng học viên kia vốn đang bị chọc tức, lại thêm thái độ bất cần của Beck thành ra vừa thấy cậu ta thủ thế là lập tức lao vào luôn.
Khác với lúc đấu tập hồi nãy, lần này anh ta tấn công hung hãn hơn nhiều, vừa vào đã phi thẳng cây giáo về phía Beck, xung lực của nó mạnh tới mức khiến cậu ta đã phải giơ hai tay lên đỡ nhưng vẫn cảm thấy ê ẩm toàn thân. Lúc Beck định thần lại muốn phản công thì đối thủ đã tiếp cận và lấy lại vũ khí, từ trên không đập nó thẳng xuống đỉnh đầu cậu ta, gần như hất ngược cả người lẫn kiếm ra phía sau.
Tất nhiên cái này bị giới hạn bởi phản xạ của Hoàng, theo như các trận đấu đã trải qua thì hắn tính toán mình chỉ có thể kham nổi các đối thủ ở đầu cấp tám, còn trên nữa thì chịu chết vì mắt thường không theo nổi. Ở học viên Ilumina thì số học viên đạt tới cấp tám là cực kỳ ít, do đó Hoàng vô cùng tự tin khi bảo Beck quay về kiếm chuyện tại khoa Võ luận.
Beck không hiểu lắm ý định của Hoàng, nhưng cậu ta không hề có ý kiến mà rất ngoan ngoãn thay quần áo chuẩn bị. Ethas thì ban đầu định phản bác, nhưng khi Hoàng lôi lý do muốn nghiên cứu thành công thì phải đi thực địa thử nghiệm thì cậu ta cũng phải gật đầu đồng ý. Thực ra Helen cũng muốn đi theo để tận mắt quan sát, nhưng Hoàng đã ngay lập tức dập tắt ý tưởng này, để cô ta đi cùng thì khác quái gì vác bom nổ chậm theo người, lần đánh nhau kia đã là đủ lắm rồi.
Sau khi ba đã thay đổi trang phục xong để giấu ngoại hình kia, Hoàng kéo Beck cùng Ethas tới thẳng chỗ tập luyện của khoa Võ luận, hắn còn cố tình chọn thời điểm đông người nhất, gần như tất cả ô trống đều đã kín đặc học viên, cũng như liên tục có người đấu tập với nhau trên võ đài. Hoàng vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, đồng thời hỏi Beck:
- Cậu có gợi ý nào không, kiểu như có thằng nhóc nào làm cậu ngứa mắt chẳng hạn.
Giọng điệu của Hoàng sặc mùi khiêu khích, giống như đang là đi kiếm chuyện chứ không phải là thực địa gì cả. Nhưng đáng tiếc cho hắn là Beck không phải kiểu người như vậy, chưa kể thời gian cậu ta tới học viên cũng chưa đủ lâu để có xích mích gì lớn tới mức đó, thành ra cả ba người cứ đi loanh quanh như vậy một hồi lâu, cuối cùng Hoàng đột nhiên dừng lại rồi nói:
- Ờ chỗ này có vẻ được đấy, để tôi thị phạm cho hai cậu xem thế nào là nắm bắt thông tin.
Trước mặt bọn họ là một võ đài bình thường dành cho đấu tập, lúc này đang được hai học viên sử dụng. Việc đánh tay đôi như vậy là điều thường ngày tại chỗ này, vì võ thuật mà không có thực chiến thì khác gì lý thuyết suông, thành ra các học viên có cơ hội là luôn tìm nhau để trao đổi qua lại, coi như là một dạng giúp đỡ lẫn nhau.
Tất nhiên đây chỉ là đấu giao hữu mà thôi, cả hai bên sẽ không tung hết sức, thường là tới điểm cần thiết rồi dừng lại để tránh làm tổn thương đối phương, dù sao tập luyện kiểu này là thứ lâu dài cả đời rồi. Beck không lạ gì việc tập luyện này, vì chính bản thân lúc trước cũng thường xuyên trải nghiệm nó, chỉ có điều là sau khi màn thách đấu kia kết thúc thì chẳng còn ai chịu tập cùng cậu ta nữa, thành ra khi nhìn thấy võ đài thì Beck tỏ ra hơi mất tự nhiên.
Trên võ đài lúc này là hai học viên có vẻ là năm hai hoặc hơn, một người dùng giáo dài một người dùng roi sắt mỏng, thái độ bọn họ hoàn toàn thoải mái, có vẻ là đã quen biết qua lại với nhau nhiều lần rồi. Hoàng đứng dưới không nói gì chỉ im lặng quan sát, thành ra cả Beck lẫn Ethas cũng đành phải chờ đợi cùng.
Lúc này hai học viên kia đã bắt đầu ra tay, bọn họ không cần chào hỏi mào đầu gì mà lao thẳng tới xáp lá cà luôn. Với khoảng cách gần như vậy, người dùng giáo thậm chí còn không cần phải canh chuẩn gì mà cứ thế đâm thẳng tới bằng lực mạnh nhất. Có điều đối thủ cũng không phải dạng vừa, anh chàng học viên kia hất nhẹ cổ tay điểu khiển cho lưỡi roi của mình cuốn lấy đầu giáo, đồng thời nhảy về phía ngược lại khiến cậu trai kia buộc lòng phải xuống tấn phòng thủ nếu không muốn bị tước mất vũ khí.
Tận dụng vài giây ngắn ngủi khi đối thủ bị mất nhịp, người học viên còn lại lao lên cướp công luôn, cây roi kỳ lạ trong tay anh ta gần như biến thành một con rắn độc, nó len lỏi theo cánh tay bò xuống bụng rồi đột ngột đâm thẳng tới ngực đối thủ. Đòn tấn công kỳ dị này đục thủng một lỗ trên áo giáp của học viên dùng giáo, ép anh ta phải đập vũ khí xuống đất để hất đối thủ ra, nhưng vì hành động này mà cây roi kia kịp cứa thêm một đường nữa lên tay nạn nhân, rõ ràng là nếu nhìn qua thì trình độ hai bên có vẻ chênh nhau khá nhiều.
Hai người học viên này đánh nhanh mà dừng lại cũng nhanh, sau đợi giao thủ đầu tiên thì cả hai đều tự động thu vũ khí lại, sau đó ra bàn bạc với nhau một chút, đây là kiểu tập luyện quãng ngắn điển hình ở khoa Võ luận, hai bên đối chiến cực nhanh để xem mình còn thiếu sót ở đâu. Hoàng nãy giờ đứng quan sát mà không nói gì, nhưng khi thấy bọn họ dừng tay thì đột nhiên quay sang Beck rồi hỏi:
- Sao, có nhìn ra được gì không?
Sau khi ở chung một thời gian, Beck cũng dần quen với kiểu nói chuyện quái dị này của Hoàng, cậu ta ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Hai người này có lẽ tầm giữa cấp sáu hoặc hơn một chút, người dùng roi nhìn qua thì trông nhỉnh hơn, nhưng căn bản họ giấu bài nhiều quá, tôi không thể suy đoán thêm được.
Hoàng kiên nhẫn nghe Beck trình bày xong xuôi, nhưng sau đó lại nhếch mép cười khẩy, vỗ vai cậu ta rồi lắc đầu nói:
- Cũng có một chút não đấy, nhưng còn non và xanh lắm, cậu đúng ở một điểm là hai người dưới kia có nguyên lực không quá cấp sáu, nhưng đó là điều ai cũng thấy được cả. Đây, đeo cái này vào đi.
Hoàng vừa nói vừa quẳng cho Beck một thiết bị truyền âm giống như cái mà Ethas dùng ở lần thách đấu trước, hắn chỉ dẫn cậu ta sử dụng nó và mặc kệ nét mặt kinh ngạc của Beck, bắt đầu từ tốn ra lệnh:
- Xuống dưới kia đi, thử đấu tập với anh chàng dùng giáo xem, tôi sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là quan sát và nắm giữ thông tin.
Beck bán tín bán nghi mấy lời nói này của Hoàng, nhưng lúc đầu đã hứa là phải chấp nhận nghe lời rồi nên cậu ta cũng đành ngoan ngoan tuân theo chứ không thể cãi được. Lúc này người học viên cầm roi kia cũng rời đi mất, có vẻ như bọn họ đã hoàn thành tiến độ tập luyện ngày hôm nay, thành ra đều thu dọn vũ khí chuẩn bị ra về, đúng lúc đó Beck bước lên võ đài rồi nói:
- Chúng ta tập luyện một chút nhé.
Ở khoa Võ luận này, việc hai học viên không quen biết đột nhiên đề nghị tập luyện là chuyện rất bình thường, nó giống như một kiểu nói chuyện phiếm làm quen vậy, thành ra tuy không rõ người trước mặt mình là ai nhưng học viên dùng giáo kia vẫn không tỏ ra khó chịu, có điều anh ta vẫn lên tiếng từ chối:
- Xin lỗi nhé, hôm nay tôi bận rồi, hẹn cậu khi khác vậy.
Nếu đối phương đã không muốn tiếp đón thì cũng không thể ép buộc người ta được, Beck đành phải quay lưng bỏ đi, nhưng khi cậu ta vừa tính bước xuống thì đã nghe tiếng của Hoàng truyền thẳng vào tai, Beck nghe xong thì khuôn mặt trở nên hơi mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra:
- Cây giáo hai đầu tốt đấy, tại sao lúc nãy anh lại không đánh hết sức vậy?
Anh chàng học viên dùng giáo đã dọn dẹp hết đồ đạc chuẩn bị bỏ đi, nghe Beck nói như vậy thì đột nhiên khựng lại một nhịp, quay lại tò mò hỏi:
- Thú vị đấy, cậu nói vậy là sao?
Beck bị đối phương hỏi ngược lại cũng bất ngờ không kém, có vẻ vì lúc nãy cậu ta không tin lắm vào mấy lời nhăng cuội Hoàng, thành ra khi bị vặn lại thì không biết trả lời ra sao, nhưng rất may là Hoàng đã tiếp tục chuyển lời thông qua hệ thống liên lạc:
- Đơn giản thôi, nhìn cách di chuyển là biết, một người dùng giáo sẽ không ai để đối phương áp sát như vậy, chưa kể anh lại không thèm di chuyển ngang để kiếm góc tấn công, trừ khi là bị thiểu năng còn không thì chẳng ai lại đần độn tới mức đấy cả.
Do đang chuyển lời thông qua Beck, nên Hoàng ăn nói cực kỳ bố láo không thèm kiêng dè gì cả, cậu học viên kia bị mỉa mai tới nóng cả mặt, bực tức quẳng túi đồ của mình xuống đất, cầm lấy cây giáo chỉ thẳng vào Beck rồi nói:
- Vậy sao, thế thì cậu có muốn thử luôn bây giờ không?
Kiểu nói chuyện của Hoàng đúng là rất dễ chọc điên người khác, nhất là mấy học viên đầy tự cao như ở khoa Võ luận này, Beck vì thế vô tình làm người thế tội thay. Nhưng dù sao thì đây cũng giống như dự định ban đầu, vả lại bản thân Beck cũng đang cải trang nên nghĩ tới nghĩ lui thì chẳng ngán ngại gì nữa, cậu ta dứt khoát rút vũ khí của mình ra rồi thủ thế luôn, lúc này giọng nói của Hoàng lại vang lên ra lệnh:
- “Không cần dùng tới bí kỹ Cổ Võ của cậu đâu, cứ lao tới tấn công như bình thường là đủ rồi.”
Do đây chỉ là tập luyện nên không có trọng tài cũng không có hiệu lệnh bắt đầu, chỉ cần hai bên đồng ý là có thể lập tức lao vào nhau ngay. Anh chàng học viên kia vốn đang bị chọc tức, lại thêm thái độ bất cần của Beck thành ra vừa thấy cậu ta thủ thế là lập tức lao vào luôn.
Khác với lúc đấu tập hồi nãy, lần này anh ta tấn công hung hãn hơn nhiều, vừa vào đã phi thẳng cây giáo về phía Beck, xung lực của nó mạnh tới mức khiến cậu ta đã phải giơ hai tay lên đỡ nhưng vẫn cảm thấy ê ẩm toàn thân. Lúc Beck định thần lại muốn phản công thì đối thủ đã tiếp cận và lấy lại vũ khí, từ trên không đập nó thẳng xuống đỉnh đầu cậu ta, gần như hất ngược cả người lẫn kiếm ra phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook