Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
-
Chương 92
1h chiều chủ nhật, trang Weibo chính thức của Truyền thông Thiên Di chia sẻ lại dòng trạng thái của một người có tiếng tăm trong giới mắng chửi bản thanh minh không chuyên nghiệp với nội dung: “Xin hãy chờ một chút, luật sư của chúng tôi đang trên đường trở về công ty, bản chuyên nghiệp sẽ có ngay thôi “.
Mọi người không nhịn được vào xem lần nữa, lần này có người bắt đầu cảm thấy admin này thật đáng yêu, biết sai biết sửa, còn biết dùng emo đầu chó, cũng có người hỏi admin cuối tuần có phải đang tăng ca không. Còn những bình luận khác đa phần là mắng admin không đủ nghiêm túc, lại cũng không giấu được hiếu kì bản thanh minh chính thức rốt cuộc có phải là chuyên nghiệp thật hay không.
2h chiều, trang chủ Truyền thông Thiên Di rốt cục đăng một bản thanh minh chính thức có đóng dấu hợp pháp. Lần này câu chữ, lời lẽ đều vô cùng chặt chẽ cẩn thận. Các bên truyền thông liên tục chia sẻ, cư dân mạng sôi nổi thảo luận không ngừng.
Nhưng mà càng khiến người ta bất ngờ chính là, Thiên Di ngay sau đó lại đăng thêm một bản văn kiện luật sư, nói rõ đã ủy thác cho văn phòng luật sư XX, thu thập thông tin về những tài khoản chửi bới trên mạng xã hội, cũng cho biết sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật.
Mà trong văn bản này, điều khiến cho công chúng chú ý nhất chính là có một người họ Vương, chú thích ID là “Vương Cự Cự – Văn phòng Tề Chính”.
Dòng trạng thái này chẳng khác nào một muỗng nước lạnh đổ vào chảo dầu đang sôi sùng sục của cục diện chửi bới ầm ĩ thời gian qua, khiến tất cả nổ tung.
Cho dù trước khi đăng, Trần Thái đã bàn bạc nhiều lần với luật sự, xác định chắc chắn làm như vậy không có vấn đề. Nhưng giờ thấy sóng lớn trên mạng vẫn không dám thả lỏng.
Dù sao đối với người nổi tiếng mà nói, đăng bản tuyên bố chỉ là để lên tiếng trấn an fan, thể hiện bản thân mình vô tội. Bởi vậy hướng tới sẽ là đối tượng không đặc biệt, hoặc là nhằm vào paparazi hay các nick ảo.
Nhưng Truyền thông Thiên Di lần này cố ý thêm người họ Vương vào, đồng nghĩa với trực tiếp chỉ điểm Tề Chính chính là người gây nên, tràn ngập mùi thuốc súng.
Tề Chính quả nhiên tức giận, rất nhanh cũng đăng Weibo bày tỏ việc này không có liên quan gì với mình, Truyền thông Thiên Di chưa điều tra xác định đã đăng văn bản luật sư, tổn hại đến danh dự phòng làm việc của hắn ta. Cư dân mạng thì tạm thời không biết về phe nào, chỉ biết sôi nổi bàn luận về ân oán hai bên và những thí sinh dự thi lần này.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc có người bóc ra thí sinh XX trong chương trình không lâu trước đó mới vừa đổi người đại diện thành Tề Chính, phong cách của thí sinh đó y hệt Tưởng Soái. Hơn nữa bởi vì lần trước sau khi Tưởng Soái thể hiện khúc tình ca mình tự viết xong thứ hạng có dấu hiệu tăng dần lên, đối phương trở nên vô cùng căng thẳng.
Xâu chuỗi tất cả mọi việc với nhau, mọi người bấy giờ mới hiểu rõ trong lòng. Lại châm biếm Tề Chính vẫn cứ bỉ ổi như thế, trước đây hợp tác với một bên giở chiêu trò với bên khác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tề Chính lại đăng weibo, nói Truyền thông Thiên Di đây là cố ý chửi bới ác ý và sỉ nhục người khác. Nhưng mà bởi vì trước đây hắn ta từng giở không ít trò bẩn, danh tiếng hay nhân duyên của bản thân chẳng tốt là mấy, lần này gần như rơi vào cái “bẫy Tacitus”(1).
Trang chủ Thiên Di không hề đưa ra bất kỳ lời đáp lại nào với hắn, chỉ dán văn bản luật sư lên đầu trang.
Trần Thái cũng không dám buông lỏng, các nhân viên thuộc phòng quan hệ xã hội của công ty cũng ở lại tăng ca cùng y xử lý. Có người không nhịn được than thở: “Sếp của chúng ta thường nói xử lý nguy cơ cũng giống như đánh trận, tuy rằng có thể công có thể thủ, nhưng đại đa số thời điểm chỉ kịp phòng thủ, mà cũng chỉ dám phòng thủ. Bởi vì quan hệ xã hội mới chính là nguồn cơn xảy ra nguy cơ.”
“Cho nên chúng ta mới phải tăng ca, vừa công vừa thủ, tránh cho đối thủ có hậu chiêu.” Trần Thái cũng cười, thở dài: “Tôi đoán, Tề Chính sắp gọi điện thoại tới rồi.”
Y gọi chút đồ ăn cho những người đồng nghiệp và cả trợ lý tăng ca, lại gọi hoa quả và đồ uống, mấy người đang vừa ăn vừa nói chuyện, quả nhiên nghe tháy chuông điện thoại vang, Tề Chính gọi tới.
Trần Thái nhận, lại nghe người bên kia một lần nữa nhắc lại việc văn bản thông báo của luật sư làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của hắn.
Trần Thái uống một hớp nước, chờ bên kia nói xong mới đáp: “Là thế này anh Tề ạ, cuộc trò chuyện này tôi có thể phải ghi âm, báo trước với anh một tiếng.”
Tề Chính ngẩn ra, càng giận: “Cậu muốn ghi thì ghi đi, các người giỏi bôi đen còn lý luận! Mọi người đều là người trong ngành, lúc hợp tác thì dạ dạ vâng vâng, không hợp tác lập tức quay ngược lại hắt nước bẩn đúng hay không? Thằng nhỏ của phòng làm việc chúng tôi làm vướng đường các người thì các người cứ nói thẳng! Văn phòng nhỏ bé cũng không so nổi với công ty lớn chỉ giỏi ức hiếp người khác của các người.”
Trần Thái thấy hắn lại đổi trắng thay đen, không nhanh không chậm nói: “Xin hỏi anh Tề lần này đang thay mặt Văn phòng Tề Chính để liên lạc với chúng tôi hay là thay mặt Vương Cự Cự?”
“Tôi thay mặt chính tôi, ” Tề Chính nói, “Cũng thay mặt Văn phòng bên tôi.”
“Vậy chắc anh cần phải xác nhận lại một chút, văn bản truy cứu trách nhệm pháp luật của bên tôi là gửi cho Vương Cự Cự.”
“Vương Cự Cự là người thuộc phòng làm việc bên tôi” Tề Chính nói, “Tôi cũng thay mặt cho cô ấy!”
“Chúng tôi cũng không rõ cô Vương Cự Cự có ủy quyền cho anh thay mặt để nói chuyện với công ty tôi không, nhưng tôi cũng không phiền phổ cập cho anh chút kiến thức về pháp luật.” Trần Thái nói, “Công ty tôi ủy quyền cho bên luật sư đưa ra thông báo, là hành vi theo đúng luật pháp. Nội dung là phân tích pháp luật cho những vụ việc có liên quan, mục đích cũng là thiện ý, thúc đẩy giải quyết vấn đề.”
Y nói xong thấy Tề Chính bị chặn họng, lại nói: “Nếu như cô Vương Cự Cự hối hận về những lời chửi bới ác ý, sỉ nhục nhân cách Tưởng Soái, muốn nhận được sự thông cảm của bên tôi, vậy xin mời cô ấy tỏ ra chút thành ý cơ bản. Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ hành vi xin lỗi thay của bên trung gian nào.”
Tề Chính nghe y thao thao bất tuyệt một trận, giật thót trong lòng, hoài nghi trong tay Trần Thái thật sự nắm được chứng cứ bên này bôi nhọ.
Hắn nhất thời chột dạ, lắp bắp hồi lâu cũng không dám cứng nữa, răng hỏi: “Cậu cứ nói rõ đi, cậu có ý gì!”
“Ý của tôi rất rõ ràng, ” Trần Thái đáp, “Làm người không thể không có giới hạn, người làm truyền thông không thể đánh mất nhân tính. Nếu như cố Vương biết sai không sửa, vậy chúng ta cứ tiến hành theo đúng quy định của pháp luật.”
Trần Thái nói xong cúp điện thoại. Lại tiếp tục tiết lộ với những người thăm dò thông tin rằng trong tay mình đã nắm giữ chứng cứ xác thực, lần này nhất định phải truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Chờ đến 8h tối, bên kia rốt cục nhượng bộ.
Vương Cự Cự đăng bài xin lỗi chính thức trên Weibo của mình vì hành động loan truyền thông tin không xác thực chưa qua kiểm chứng cẩn thận, cũng nói rõ không liên quan đến văn phòng làm việc, đồng thời bản thân sẽ tự kiểm điểm và hối lỗi sâu sắc, hi vọng Tưởng Soái có thể tha lỗi cho cô. Phía Trần Thái không đáp lại, mà chỉ hủy bỏ bài ghim trên đầu trang. Dù sao nếu thật sự đi tố tụng thì quá tốn thời gian, hiện tại mục đích đã đạt được, cũng không cần tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Các bên truyền thông chia sẻ liên tục, cũng nhắc nhở cộng đồng mạng coi đó làm gương. Trần Thái lại nhân cơ hội đăng một loạt ảnh của Tưởng Soái để tăng thêm mức độ tồn tại.
Mọi người cứ nghĩ phong ba lần này cứ thế trôi qua, ai ngờ buổi chiều thứ hai, đột nhiên có người trong ngành úp mở hình Tưởng Soái trên trang bìa một tạp chí, nhưng đã bị làm mờ, chỉ bày ra ba cuốn tạp chí để mọi người bình chọn đoán xem sẽ là bên nào.
Việc này lại một lần nữa khiến cộng đồng fan của Tưởng Soái nổ tung, tất cả mọi người đều không quá tin tưởng, dù sao sức hút của Tưởng Soái mới vừa trở lại nằm trong top đầu, fan ít, cũng không đủ nhiệt huyết, chênh lệch với ba người trước đó không phải ít, cơ hội thế nào đâu đến lượt cậu.
Cũng có người đoán là đoàn đội đằng sau quá lợi hại, nhưng lại cũng thấy nghệ sĩ dưới trướng Thiên Di vẫn còn có cả Vũ Nhất Minh, cho dù là lai lịch hay địa vị đều cao hơn rất nhiều, cũng không đến mức phải nâng đỡ người còn chưa debut này. Mọi người tràn ngập nghi ngờ, mãi đến tận ngày thứ ba tổ sản xuất tổ chức buổi thăm nom cho gia đình, cũng trực tiếp trực tiếp trên mạng.
2h chiều bắt đầu phát sóng trực tiếp, ban đầu người nhà Tưởng Soái vẫn không thấy xuất hiện, thế là cậu ngồi chơi ở chỗ Triệu Dương.
Mẹ của Triệu Dương tới thăm mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, toàn là các loại bánh nướng dưa muối tự tay bà làm, người cùng ký túc xá với Triệu Dương không quá thích, đều khách khí xua tay từ chối, chỉ có Tưởng Soái là nhiệt tình, món này cũng thích món kia cũng ăn, chất trong lòng cả đống nhỏ.
Cậu ở bên này đang tán gẫu vui vẻ, lại nghe bên ngoài có người gọi, nói gia đình của cậu đến.
Tưởng Soái còn tưởng rằng là Trần Thái, nhảy vọt một phát lên, ôm những thứ trong ngực muốn cho y xem, ra ngoài nghiêng ngó, mới phát hiện người tới vậy mà lại là ông anh trai Dennis.
Cậu ngẩn ra hồi lâu, vẻ mặt hiện rõ vẻ không muốn nhìn thấy người này. Fan xem trực tiếp dồn dập để lại bình luận hỏi người này là ai, mãi đến tận khi Tưởng Soái bất đắc dĩ gọi một tiếng “anh”, mọi người mới mình.
Nhưng mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, mười phút sau có người bắt đầu bình luận liên hồi, một loạt câu chữ màu đỏ nhắc đến Dennis. Mọi người cũng hiếu kì đi tìm hiểu thì cũng lấy làm kinh hãi.
Dù sao Dennis cũng là một trong những stylist hàng đầu trong nước, hầu hết những show diễn thời trang danh tiếng đều do một tay anh đảm nhiệm, từ khi vào nghề đến bây giờ, mười mấy năm chưa bao giờ thất bại, tham gia tuần lễ thời trang cũng mấy lần được bình chọn là nhân vật ngoài showbiz có phong cách ăn mặc đẹp nhất.
Sau này, vị stylist này liền thành lập phòng làm việc riêng, chuyên cho minh tinh thuê lễ phục hàng hiệu. Chỉ là tuy rằng các mối quan hệ xã hội của anh ta rất rộng, tiếng tăm trong giới thời trang không hề tầm thường, nhưng tính tình rất khó ở, những người không mấy nổi tiếng mà đi mượn đồ của anh ta thì không bao giờ mượn được, người nổi tiếng mời anh ta tới tạo hình anh ta cũng không có thời gian.
Tưởng Soái từ khi tham gia chương trình chưa từng tiết lộ về gia đình mình, người khác cũng vẫn chỉ nghĩ gia cảnh của cậu khá giàu có mà thôi, ai ngờ lần thăm nom này mới phát hiện vị này khiêm tốn vô cùng.
Cứ như vậy, thông tin cậu sắp được lên bìa tạp chí gần như có thể xác định là thật, lại nghĩ tới trước đây, có quan hệ thân phận như này, chẳng trách Tề Chính phải bám lấy, khiến Thiên Di bực tức không nhỏ.
Ngoài những fan hâm mộ xem phát sóng trực tiếp, cũng có không ít nghệ sĩ cũng xem.
Dennis mang tới cho Tưởng Soái mấy bộ quần áo, máy quay đi theo anh ta, anh ta cũng không kiêng kị, cầm một bộ vest đưa cho Tưởng Soái còn không quên chào hàng: “Mặc dù ở trên mạng nhìn thấy rất nhiều người biết Tưởng Soái nhà tôi thích mặc đồ của Gucci, nhưng mà ngày hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người một thương hiệu nổi tiếng khác cũng đến từ Ý, đó chính là Kiton. Vậy điểm đặc biệt của Kiton ở chỗ nào, chính là thế này, mọi người có thể vo tròn lại rồi ném bừa bãi đâu cũng được, đợi đén lúc muốn mặc, cầm lên chỉ cần giũ giũ vào cái, chiếc áo lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu…”
Tưởng Soái nghe mà thiếu kiên nhẫn, liên tục cau mày.
Đợi đến lúc kết thúc ghi hình, nhân viên công tác đều đi ra ngoài, cậu mới hỏi ra lời: “Tại sao lại là anh đến? Trần Thái đâu?”
Dennis ném lại bộ vest kia cho cậu, nói: “Trần Thái đương nhiên là có công việc rồi, gia đình thăm nom mà anh chú không thể tới à?”
“Trước đó anh ấy đã nói sẽ đến thăm em, ” Tưởng Soái nhíu mày, “Đều đã nói rồi, anh ấy còn nói muốn dạy em vài thứ.”
“Anh ta giờ đang bận, không thể phân thân. Nhưng mà trước khi anh tới anh ta đã nhờ anh chuyển lời tới chú.”
Tưởng Soái hỏi: “Chuyển lời gì?”
“…” Dennis ngẩn ra một lúc, cố gắng nghĩ lại, “… Thôi xong, hình như anh quên mất rồi.”
Tưởng Soái: “…”
Dennis vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Thái, gọi hai lần bên kia mới chuyển máy.
Tưởng Soái đoạt lấy điện thoại, nhảy qua một bên hỏi: “Sao hôm nay anh không tới? Nói lời không giữ lời, cho em leo cây à!”
“Bên tôi đang bận.” Trần Thái nói, “Nếu hôm nay tổ sản xuất có phỏng vấn cậu về vấn đề ảnh chụp nhạy cảm trong quán bar, cậu nhớ nghĩ trước nên đáp sao cho tốt.”
Tưởng Soái cứ nghĩ mình nghe lầm: “Ảnh chụp nhạy cảm trong quán bar nào?”
“Anh của cậu vẫn chưa nói với cậu à? Ảnh trong quán bar ngày trước của cậu bị phát tán trên mạng, ” Trần Thái trả lời, “Hôm nay phỏng vấn chắc sẽ hỏi vì sao cậu tới quán bar, cậu nên có chuẩn bị trước, cố gắng vẽ ra một mục đích tốt đẹp cho thời gian ca hát ở đó, ví dụ như tìm ra lẽ sống, hoặc là thái độ với cuộc đời ra sao…”
“…” Tưởng Soái vẫn đang mù mờ: “Đến quán bar là để chơi thôi, sao phải vẽ ra mục đích cao đẹp?”
“Phải nói là để trải nghiệm cuộc sống, cậu tự mình nghĩ trước đi, nếu nghĩ không ra để tôi soạn sẵn kịch bản cho cậu.”
“…”
“Cậu đừng nghĩ là trò đùa, Tưởng Soái. Lần này tuy rằng đã được giải quyết, nhưng khó bảo đảm về sau sẽ không có ai mượn cớ để khơi lại, cho nên giải quyết xong luôn một lần mới yên tâm.” Trần Thái kiên trì nói, “Truyền thông luôn rất khoan dung với người yếu thế hoặc người thông minh, chính cậu tự chọn đi, hoặc là giả dạng làm người yếu thế, cầu xin người khác thương hại cậu, hoặc là bắt đầu từ bây giờ làm một người thông minh, cố gắng nói những câu ẩn ý.”
Y nói xong lại thấy giọng điệu của chính mình có chút nghiêm túc, ngừng một lát, kiên nhẫn nói: “Chờ đến khi cậu debut rồi, mọi hành động của cậu đều liên quan đến danh tiếng và quan hệ xã hội của mình, hoặc có lẽ bây giờ cậu nghe vẫn không hiểu, nhưng anh hy vọng cậu có thể sớm thích ứng.”
Tưởng Soái sững ra hồi lâu, chờ đến khi kết thúc cuộc trò chuyện đầu óc vẫn mơ hồ nhìn anh trai cậu: “Chuyện gì xảy ra thế? Mấy ngày nay đã có chuyện gì?”
“Chú không biết gì hết à? Đồng đội của cậu phát tán hình ướt át của cậu lên mạng, đằng sau còn có mấy tấm bị vài lão già giở trò, nói cậu là trai bao trong quán bar. Cậu không phải hỏi Trần Thái sao không tới sao? Anh ta giờ đang bận xử lý chuyện này đó.”
Dennis không nghĩ nhiều, thở dài, còn vui mừng nói, “Nhưng mà chú mày cũng giỏi tìm người đấy, Trần Thái vừa có năng lực lại vừa tận tâm, bây giờ vì việc của chú mà đã hai ngày không được ngủ, tập trung giải quyết. Chờ chú thi xong, cả nhà mời anh ta ăn cơm để cảm ơn mới được, chú cũng sắp thi chung kết rồi nhỉ?”
Tưởng Soái vẫn chưa tiêu hóa hết những lời trước đó, ngây ra chỗ cũ không lên tiếng.
Dennis đẩy cậu một cái: “Sao thế, phát ngốc cái gì? Chú còn ghi hình mấy số nữa là xong?”
“Bốn kỳ, ” Tưởng Soái sửng sốt một lát, đột nhiên hỏi, “Cái ảnh chụp trong quán bar kia, trông như nào?”
Dennis tiện tay cho cậu xem, Tưởng Soái mới nhìn qua, thời gian thăm nom cũng kết thúc.
Nhân viên công tác thông báo các thí sinh có thể đưa người nhà cùng tới căn-tin ăn cơm, Dennis vừa lúc phải đi, Tưởng Soái cũng không giữ lại, thừa dịp không ai chú ý, một mình lên sân thượng.
Triệu Dương vốn đang đưa mẹ đi ăn cơm, cho kể cho bà nghe những sắp xếp cơm nữa thường ngày ở nhà ăn này, thỉnh thoảng còn than vãn hai câu, như là miếng khoai tây cắt rất to, hay đầu bếp rát thích làm món bông cải xanh, còn những vấn đề khác đều là khen ngợi hình thức.
Bà Triệu vui mừng nói: “Mới đầu còn lo con ở đây không quen, bây giờ thấy con còn mạnh mẽ hơn hồi ở công ty. Con nhớ thể hiện tốt vào, tranh thủ lấy vị trí đầu.”
Triệu Dương trợn to mắt, vội nhìn hai bên, nhỏ giọng nói: “Mẹ đừng nói như vậy, khiến người ta cười chết. Con vẫn còn kém xa so với người ở vị trí thứ nhất, giờ mới nằm trong top 10.”
“Top 10 cũng là xuất sắc rồi, ” Bà Triệu cười, “Mẹ để cho con 2000 tệ, giấu dưới gối của con. Chút nữa về cất đi.”
Triệu Dương sửng sốt, muốn từ chối: “Ở đây con uống không cần trả tiền, mẹ đưa tiền cho con làm gì? Con không cần đâu.”
Cậu ta nói xong lại sợ tiền bị mất, vội vàng muốn về ký túc xá.
Bà Triệu vẫn đi cùng ra đến bên ngoài, kéo lấy cánh tay của cậu ta, trách cứ: “Cứ cầm đi, bây giờ mà không dùng đến thì có thể cất đi. Mua cho mình ít quần áo. Rồi ra ngoài đi chơi với bạn bè, không phải là phải có qua có lại sao, mẹ thấy cậu bạn tốt Soái Soái kia của con rất chú trọng, con đừng xuề xòa quá.”
Triệu Dương lắc đầu: “Quan hệ của hai bọn con vẫn tốt, như anh em ruột vậy, mẹ cứ cất tiền đi!”
Hai người nói linh tinh hồi lâu, bà Triệu vẫn kiên trì, thấy sắc trời đã tối, sợ không đi thì sẽ không kịp chuyến xe, dặn thêm hai câu rồi đi về.
Triệu Dương tiễn mẹ đến cửa Đông, lúc chia tay lại khó nén rưng rưng, vội vã quay đầu xoa mắt, quay đầu lại thấy sân thượng phía bên kia có ánh lửa yếu ớt lập lòe. Cậu ta sửng sốt, chạy thẳng về ký túc xá cất kĩ càng tiền dưới gối rồi mới lén lút lên sân thượng.
Quả nhiên là Tưởng Soái ở đây. Chỉ có điều lần này Tưởng Soái nghe thấy âm thanh đằng sau cũng không quay đầu lại.
Triệu Dương thấy cậu hút thuốc cũng giật mình, lại nhìn dưới chân cậu có tới bốn, năm tàn thuốc, không nhịn được hỏi: “Anh Soái, sao anh lại hút thuốc lá? Tổ sản xuất không cho hút đâu!”
Nói xong liền tiến lên một bước, nhíu mày, “Hút nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Không tốt với tôi, không phải càng tốt với cậu hay sao.”
Tưởng Soái quay đầu lại nhìn cậu ta, như là đang nhìn một người xa lạ, “Triệu Dương, cậu có muốn bóc phốt ngay bây giờ chuyện tôi hút thuốc uống rượu toàn làm việc xấu không, quả thực là nỗi ô nhục của tổ sản xuất à? Có cần tôi tạo dáng thật đẹp cho cậu chụp cẩn thận không?”
Triệu Dương sửng sốt, hỏi: “Có ý gì?”
“Không ý gì cả, ” Tưởng Soái cầm tàn thuốc di thật mạnh xuống băng ghế dài, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cậu, cút, cho, khuất, mắt, tôi.”
—————-
Chú thích:
(1) Bẫy Tacitus (Tacitus Trap): Đại ý là “Khi hoàng đế trở thành đối tượng ghét hận của mọi người, việc làm tốt và làm xấu của ông ta đều như nhau dẫn đến sự ghét cay ghét đắng của mọi người đối với ông ta”.
Tacitus là một nhân vật lịch sử phương tây trước đây, nói lên câu danh ngôn chí lý này, về sau người ta lấy câu nói này của ông để dặt tên là cái bẫy mang tên ông.
Thời nay câu này thường được dùng với ý khi chính phủ đánh mất tín nhiệm từ người dân thì dù nói đúng, làm đúng cũng bị cho là sai.
Mọi người không nhịn được vào xem lần nữa, lần này có người bắt đầu cảm thấy admin này thật đáng yêu, biết sai biết sửa, còn biết dùng emo đầu chó, cũng có người hỏi admin cuối tuần có phải đang tăng ca không. Còn những bình luận khác đa phần là mắng admin không đủ nghiêm túc, lại cũng không giấu được hiếu kì bản thanh minh chính thức rốt cuộc có phải là chuyên nghiệp thật hay không.
2h chiều, trang chủ Truyền thông Thiên Di rốt cục đăng một bản thanh minh chính thức có đóng dấu hợp pháp. Lần này câu chữ, lời lẽ đều vô cùng chặt chẽ cẩn thận. Các bên truyền thông liên tục chia sẻ, cư dân mạng sôi nổi thảo luận không ngừng.
Nhưng mà càng khiến người ta bất ngờ chính là, Thiên Di ngay sau đó lại đăng thêm một bản văn kiện luật sư, nói rõ đã ủy thác cho văn phòng luật sư XX, thu thập thông tin về những tài khoản chửi bới trên mạng xã hội, cũng cho biết sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật.
Mà trong văn bản này, điều khiến cho công chúng chú ý nhất chính là có một người họ Vương, chú thích ID là “Vương Cự Cự – Văn phòng Tề Chính”.
Dòng trạng thái này chẳng khác nào một muỗng nước lạnh đổ vào chảo dầu đang sôi sùng sục của cục diện chửi bới ầm ĩ thời gian qua, khiến tất cả nổ tung.
Cho dù trước khi đăng, Trần Thái đã bàn bạc nhiều lần với luật sự, xác định chắc chắn làm như vậy không có vấn đề. Nhưng giờ thấy sóng lớn trên mạng vẫn không dám thả lỏng.
Dù sao đối với người nổi tiếng mà nói, đăng bản tuyên bố chỉ là để lên tiếng trấn an fan, thể hiện bản thân mình vô tội. Bởi vậy hướng tới sẽ là đối tượng không đặc biệt, hoặc là nhằm vào paparazi hay các nick ảo.
Nhưng Truyền thông Thiên Di lần này cố ý thêm người họ Vương vào, đồng nghĩa với trực tiếp chỉ điểm Tề Chính chính là người gây nên, tràn ngập mùi thuốc súng.
Tề Chính quả nhiên tức giận, rất nhanh cũng đăng Weibo bày tỏ việc này không có liên quan gì với mình, Truyền thông Thiên Di chưa điều tra xác định đã đăng văn bản luật sư, tổn hại đến danh dự phòng làm việc của hắn ta. Cư dân mạng thì tạm thời không biết về phe nào, chỉ biết sôi nổi bàn luận về ân oán hai bên và những thí sinh dự thi lần này.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc có người bóc ra thí sinh XX trong chương trình không lâu trước đó mới vừa đổi người đại diện thành Tề Chính, phong cách của thí sinh đó y hệt Tưởng Soái. Hơn nữa bởi vì lần trước sau khi Tưởng Soái thể hiện khúc tình ca mình tự viết xong thứ hạng có dấu hiệu tăng dần lên, đối phương trở nên vô cùng căng thẳng.
Xâu chuỗi tất cả mọi việc với nhau, mọi người bấy giờ mới hiểu rõ trong lòng. Lại châm biếm Tề Chính vẫn cứ bỉ ổi như thế, trước đây hợp tác với một bên giở chiêu trò với bên khác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tề Chính lại đăng weibo, nói Truyền thông Thiên Di đây là cố ý chửi bới ác ý và sỉ nhục người khác. Nhưng mà bởi vì trước đây hắn ta từng giở không ít trò bẩn, danh tiếng hay nhân duyên của bản thân chẳng tốt là mấy, lần này gần như rơi vào cái “bẫy Tacitus”(1).
Trang chủ Thiên Di không hề đưa ra bất kỳ lời đáp lại nào với hắn, chỉ dán văn bản luật sư lên đầu trang.
Trần Thái cũng không dám buông lỏng, các nhân viên thuộc phòng quan hệ xã hội của công ty cũng ở lại tăng ca cùng y xử lý. Có người không nhịn được than thở: “Sếp của chúng ta thường nói xử lý nguy cơ cũng giống như đánh trận, tuy rằng có thể công có thể thủ, nhưng đại đa số thời điểm chỉ kịp phòng thủ, mà cũng chỉ dám phòng thủ. Bởi vì quan hệ xã hội mới chính là nguồn cơn xảy ra nguy cơ.”
“Cho nên chúng ta mới phải tăng ca, vừa công vừa thủ, tránh cho đối thủ có hậu chiêu.” Trần Thái cũng cười, thở dài: “Tôi đoán, Tề Chính sắp gọi điện thoại tới rồi.”
Y gọi chút đồ ăn cho những người đồng nghiệp và cả trợ lý tăng ca, lại gọi hoa quả và đồ uống, mấy người đang vừa ăn vừa nói chuyện, quả nhiên nghe tháy chuông điện thoại vang, Tề Chính gọi tới.
Trần Thái nhận, lại nghe người bên kia một lần nữa nhắc lại việc văn bản thông báo của luật sư làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của hắn.
Trần Thái uống một hớp nước, chờ bên kia nói xong mới đáp: “Là thế này anh Tề ạ, cuộc trò chuyện này tôi có thể phải ghi âm, báo trước với anh một tiếng.”
Tề Chính ngẩn ra, càng giận: “Cậu muốn ghi thì ghi đi, các người giỏi bôi đen còn lý luận! Mọi người đều là người trong ngành, lúc hợp tác thì dạ dạ vâng vâng, không hợp tác lập tức quay ngược lại hắt nước bẩn đúng hay không? Thằng nhỏ của phòng làm việc chúng tôi làm vướng đường các người thì các người cứ nói thẳng! Văn phòng nhỏ bé cũng không so nổi với công ty lớn chỉ giỏi ức hiếp người khác của các người.”
Trần Thái thấy hắn lại đổi trắng thay đen, không nhanh không chậm nói: “Xin hỏi anh Tề lần này đang thay mặt Văn phòng Tề Chính để liên lạc với chúng tôi hay là thay mặt Vương Cự Cự?”
“Tôi thay mặt chính tôi, ” Tề Chính nói, “Cũng thay mặt Văn phòng bên tôi.”
“Vậy chắc anh cần phải xác nhận lại một chút, văn bản truy cứu trách nhệm pháp luật của bên tôi là gửi cho Vương Cự Cự.”
“Vương Cự Cự là người thuộc phòng làm việc bên tôi” Tề Chính nói, “Tôi cũng thay mặt cho cô ấy!”
“Chúng tôi cũng không rõ cô Vương Cự Cự có ủy quyền cho anh thay mặt để nói chuyện với công ty tôi không, nhưng tôi cũng không phiền phổ cập cho anh chút kiến thức về pháp luật.” Trần Thái nói, “Công ty tôi ủy quyền cho bên luật sư đưa ra thông báo, là hành vi theo đúng luật pháp. Nội dung là phân tích pháp luật cho những vụ việc có liên quan, mục đích cũng là thiện ý, thúc đẩy giải quyết vấn đề.”
Y nói xong thấy Tề Chính bị chặn họng, lại nói: “Nếu như cô Vương Cự Cự hối hận về những lời chửi bới ác ý, sỉ nhục nhân cách Tưởng Soái, muốn nhận được sự thông cảm của bên tôi, vậy xin mời cô ấy tỏ ra chút thành ý cơ bản. Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ hành vi xin lỗi thay của bên trung gian nào.”
Tề Chính nghe y thao thao bất tuyệt một trận, giật thót trong lòng, hoài nghi trong tay Trần Thái thật sự nắm được chứng cứ bên này bôi nhọ.
Hắn nhất thời chột dạ, lắp bắp hồi lâu cũng không dám cứng nữa, răng hỏi: “Cậu cứ nói rõ đi, cậu có ý gì!”
“Ý của tôi rất rõ ràng, ” Trần Thái đáp, “Làm người không thể không có giới hạn, người làm truyền thông không thể đánh mất nhân tính. Nếu như cố Vương biết sai không sửa, vậy chúng ta cứ tiến hành theo đúng quy định của pháp luật.”
Trần Thái nói xong cúp điện thoại. Lại tiếp tục tiết lộ với những người thăm dò thông tin rằng trong tay mình đã nắm giữ chứng cứ xác thực, lần này nhất định phải truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Chờ đến 8h tối, bên kia rốt cục nhượng bộ.
Vương Cự Cự đăng bài xin lỗi chính thức trên Weibo của mình vì hành động loan truyền thông tin không xác thực chưa qua kiểm chứng cẩn thận, cũng nói rõ không liên quan đến văn phòng làm việc, đồng thời bản thân sẽ tự kiểm điểm và hối lỗi sâu sắc, hi vọng Tưởng Soái có thể tha lỗi cho cô. Phía Trần Thái không đáp lại, mà chỉ hủy bỏ bài ghim trên đầu trang. Dù sao nếu thật sự đi tố tụng thì quá tốn thời gian, hiện tại mục đích đã đạt được, cũng không cần tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Các bên truyền thông chia sẻ liên tục, cũng nhắc nhở cộng đồng mạng coi đó làm gương. Trần Thái lại nhân cơ hội đăng một loạt ảnh của Tưởng Soái để tăng thêm mức độ tồn tại.
Mọi người cứ nghĩ phong ba lần này cứ thế trôi qua, ai ngờ buổi chiều thứ hai, đột nhiên có người trong ngành úp mở hình Tưởng Soái trên trang bìa một tạp chí, nhưng đã bị làm mờ, chỉ bày ra ba cuốn tạp chí để mọi người bình chọn đoán xem sẽ là bên nào.
Việc này lại một lần nữa khiến cộng đồng fan của Tưởng Soái nổ tung, tất cả mọi người đều không quá tin tưởng, dù sao sức hút của Tưởng Soái mới vừa trở lại nằm trong top đầu, fan ít, cũng không đủ nhiệt huyết, chênh lệch với ba người trước đó không phải ít, cơ hội thế nào đâu đến lượt cậu.
Cũng có người đoán là đoàn đội đằng sau quá lợi hại, nhưng lại cũng thấy nghệ sĩ dưới trướng Thiên Di vẫn còn có cả Vũ Nhất Minh, cho dù là lai lịch hay địa vị đều cao hơn rất nhiều, cũng không đến mức phải nâng đỡ người còn chưa debut này. Mọi người tràn ngập nghi ngờ, mãi đến tận ngày thứ ba tổ sản xuất tổ chức buổi thăm nom cho gia đình, cũng trực tiếp trực tiếp trên mạng.
2h chiều bắt đầu phát sóng trực tiếp, ban đầu người nhà Tưởng Soái vẫn không thấy xuất hiện, thế là cậu ngồi chơi ở chỗ Triệu Dương.
Mẹ của Triệu Dương tới thăm mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, toàn là các loại bánh nướng dưa muối tự tay bà làm, người cùng ký túc xá với Triệu Dương không quá thích, đều khách khí xua tay từ chối, chỉ có Tưởng Soái là nhiệt tình, món này cũng thích món kia cũng ăn, chất trong lòng cả đống nhỏ.
Cậu ở bên này đang tán gẫu vui vẻ, lại nghe bên ngoài có người gọi, nói gia đình của cậu đến.
Tưởng Soái còn tưởng rằng là Trần Thái, nhảy vọt một phát lên, ôm những thứ trong ngực muốn cho y xem, ra ngoài nghiêng ngó, mới phát hiện người tới vậy mà lại là ông anh trai Dennis.
Cậu ngẩn ra hồi lâu, vẻ mặt hiện rõ vẻ không muốn nhìn thấy người này. Fan xem trực tiếp dồn dập để lại bình luận hỏi người này là ai, mãi đến tận khi Tưởng Soái bất đắc dĩ gọi một tiếng “anh”, mọi người mới mình.
Nhưng mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, mười phút sau có người bắt đầu bình luận liên hồi, một loạt câu chữ màu đỏ nhắc đến Dennis. Mọi người cũng hiếu kì đi tìm hiểu thì cũng lấy làm kinh hãi.
Dù sao Dennis cũng là một trong những stylist hàng đầu trong nước, hầu hết những show diễn thời trang danh tiếng đều do một tay anh đảm nhiệm, từ khi vào nghề đến bây giờ, mười mấy năm chưa bao giờ thất bại, tham gia tuần lễ thời trang cũng mấy lần được bình chọn là nhân vật ngoài showbiz có phong cách ăn mặc đẹp nhất.
Sau này, vị stylist này liền thành lập phòng làm việc riêng, chuyên cho minh tinh thuê lễ phục hàng hiệu. Chỉ là tuy rằng các mối quan hệ xã hội của anh ta rất rộng, tiếng tăm trong giới thời trang không hề tầm thường, nhưng tính tình rất khó ở, những người không mấy nổi tiếng mà đi mượn đồ của anh ta thì không bao giờ mượn được, người nổi tiếng mời anh ta tới tạo hình anh ta cũng không có thời gian.
Tưởng Soái từ khi tham gia chương trình chưa từng tiết lộ về gia đình mình, người khác cũng vẫn chỉ nghĩ gia cảnh của cậu khá giàu có mà thôi, ai ngờ lần thăm nom này mới phát hiện vị này khiêm tốn vô cùng.
Cứ như vậy, thông tin cậu sắp được lên bìa tạp chí gần như có thể xác định là thật, lại nghĩ tới trước đây, có quan hệ thân phận như này, chẳng trách Tề Chính phải bám lấy, khiến Thiên Di bực tức không nhỏ.
Ngoài những fan hâm mộ xem phát sóng trực tiếp, cũng có không ít nghệ sĩ cũng xem.
Dennis mang tới cho Tưởng Soái mấy bộ quần áo, máy quay đi theo anh ta, anh ta cũng không kiêng kị, cầm một bộ vest đưa cho Tưởng Soái còn không quên chào hàng: “Mặc dù ở trên mạng nhìn thấy rất nhiều người biết Tưởng Soái nhà tôi thích mặc đồ của Gucci, nhưng mà ngày hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người một thương hiệu nổi tiếng khác cũng đến từ Ý, đó chính là Kiton. Vậy điểm đặc biệt của Kiton ở chỗ nào, chính là thế này, mọi người có thể vo tròn lại rồi ném bừa bãi đâu cũng được, đợi đén lúc muốn mặc, cầm lên chỉ cần giũ giũ vào cái, chiếc áo lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu…”
Tưởng Soái nghe mà thiếu kiên nhẫn, liên tục cau mày.
Đợi đến lúc kết thúc ghi hình, nhân viên công tác đều đi ra ngoài, cậu mới hỏi ra lời: “Tại sao lại là anh đến? Trần Thái đâu?”
Dennis ném lại bộ vest kia cho cậu, nói: “Trần Thái đương nhiên là có công việc rồi, gia đình thăm nom mà anh chú không thể tới à?”
“Trước đó anh ấy đã nói sẽ đến thăm em, ” Tưởng Soái nhíu mày, “Đều đã nói rồi, anh ấy còn nói muốn dạy em vài thứ.”
“Anh ta giờ đang bận, không thể phân thân. Nhưng mà trước khi anh tới anh ta đã nhờ anh chuyển lời tới chú.”
Tưởng Soái hỏi: “Chuyển lời gì?”
“…” Dennis ngẩn ra một lúc, cố gắng nghĩ lại, “… Thôi xong, hình như anh quên mất rồi.”
Tưởng Soái: “…”
Dennis vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Thái, gọi hai lần bên kia mới chuyển máy.
Tưởng Soái đoạt lấy điện thoại, nhảy qua một bên hỏi: “Sao hôm nay anh không tới? Nói lời không giữ lời, cho em leo cây à!”
“Bên tôi đang bận.” Trần Thái nói, “Nếu hôm nay tổ sản xuất có phỏng vấn cậu về vấn đề ảnh chụp nhạy cảm trong quán bar, cậu nhớ nghĩ trước nên đáp sao cho tốt.”
Tưởng Soái cứ nghĩ mình nghe lầm: “Ảnh chụp nhạy cảm trong quán bar nào?”
“Anh của cậu vẫn chưa nói với cậu à? Ảnh trong quán bar ngày trước của cậu bị phát tán trên mạng, ” Trần Thái trả lời, “Hôm nay phỏng vấn chắc sẽ hỏi vì sao cậu tới quán bar, cậu nên có chuẩn bị trước, cố gắng vẽ ra một mục đích tốt đẹp cho thời gian ca hát ở đó, ví dụ như tìm ra lẽ sống, hoặc là thái độ với cuộc đời ra sao…”
“…” Tưởng Soái vẫn đang mù mờ: “Đến quán bar là để chơi thôi, sao phải vẽ ra mục đích cao đẹp?”
“Phải nói là để trải nghiệm cuộc sống, cậu tự mình nghĩ trước đi, nếu nghĩ không ra để tôi soạn sẵn kịch bản cho cậu.”
“…”
“Cậu đừng nghĩ là trò đùa, Tưởng Soái. Lần này tuy rằng đã được giải quyết, nhưng khó bảo đảm về sau sẽ không có ai mượn cớ để khơi lại, cho nên giải quyết xong luôn một lần mới yên tâm.” Trần Thái kiên trì nói, “Truyền thông luôn rất khoan dung với người yếu thế hoặc người thông minh, chính cậu tự chọn đi, hoặc là giả dạng làm người yếu thế, cầu xin người khác thương hại cậu, hoặc là bắt đầu từ bây giờ làm một người thông minh, cố gắng nói những câu ẩn ý.”
Y nói xong lại thấy giọng điệu của chính mình có chút nghiêm túc, ngừng một lát, kiên nhẫn nói: “Chờ đến khi cậu debut rồi, mọi hành động của cậu đều liên quan đến danh tiếng và quan hệ xã hội của mình, hoặc có lẽ bây giờ cậu nghe vẫn không hiểu, nhưng anh hy vọng cậu có thể sớm thích ứng.”
Tưởng Soái sững ra hồi lâu, chờ đến khi kết thúc cuộc trò chuyện đầu óc vẫn mơ hồ nhìn anh trai cậu: “Chuyện gì xảy ra thế? Mấy ngày nay đã có chuyện gì?”
“Chú không biết gì hết à? Đồng đội của cậu phát tán hình ướt át của cậu lên mạng, đằng sau còn có mấy tấm bị vài lão già giở trò, nói cậu là trai bao trong quán bar. Cậu không phải hỏi Trần Thái sao không tới sao? Anh ta giờ đang bận xử lý chuyện này đó.”
Dennis không nghĩ nhiều, thở dài, còn vui mừng nói, “Nhưng mà chú mày cũng giỏi tìm người đấy, Trần Thái vừa có năng lực lại vừa tận tâm, bây giờ vì việc của chú mà đã hai ngày không được ngủ, tập trung giải quyết. Chờ chú thi xong, cả nhà mời anh ta ăn cơm để cảm ơn mới được, chú cũng sắp thi chung kết rồi nhỉ?”
Tưởng Soái vẫn chưa tiêu hóa hết những lời trước đó, ngây ra chỗ cũ không lên tiếng.
Dennis đẩy cậu một cái: “Sao thế, phát ngốc cái gì? Chú còn ghi hình mấy số nữa là xong?”
“Bốn kỳ, ” Tưởng Soái sửng sốt một lát, đột nhiên hỏi, “Cái ảnh chụp trong quán bar kia, trông như nào?”
Dennis tiện tay cho cậu xem, Tưởng Soái mới nhìn qua, thời gian thăm nom cũng kết thúc.
Nhân viên công tác thông báo các thí sinh có thể đưa người nhà cùng tới căn-tin ăn cơm, Dennis vừa lúc phải đi, Tưởng Soái cũng không giữ lại, thừa dịp không ai chú ý, một mình lên sân thượng.
Triệu Dương vốn đang đưa mẹ đi ăn cơm, cho kể cho bà nghe những sắp xếp cơm nữa thường ngày ở nhà ăn này, thỉnh thoảng còn than vãn hai câu, như là miếng khoai tây cắt rất to, hay đầu bếp rát thích làm món bông cải xanh, còn những vấn đề khác đều là khen ngợi hình thức.
Bà Triệu vui mừng nói: “Mới đầu còn lo con ở đây không quen, bây giờ thấy con còn mạnh mẽ hơn hồi ở công ty. Con nhớ thể hiện tốt vào, tranh thủ lấy vị trí đầu.”
Triệu Dương trợn to mắt, vội nhìn hai bên, nhỏ giọng nói: “Mẹ đừng nói như vậy, khiến người ta cười chết. Con vẫn còn kém xa so với người ở vị trí thứ nhất, giờ mới nằm trong top 10.”
“Top 10 cũng là xuất sắc rồi, ” Bà Triệu cười, “Mẹ để cho con 2000 tệ, giấu dưới gối của con. Chút nữa về cất đi.”
Triệu Dương sửng sốt, muốn từ chối: “Ở đây con uống không cần trả tiền, mẹ đưa tiền cho con làm gì? Con không cần đâu.”
Cậu ta nói xong lại sợ tiền bị mất, vội vàng muốn về ký túc xá.
Bà Triệu vẫn đi cùng ra đến bên ngoài, kéo lấy cánh tay của cậu ta, trách cứ: “Cứ cầm đi, bây giờ mà không dùng đến thì có thể cất đi. Mua cho mình ít quần áo. Rồi ra ngoài đi chơi với bạn bè, không phải là phải có qua có lại sao, mẹ thấy cậu bạn tốt Soái Soái kia của con rất chú trọng, con đừng xuề xòa quá.”
Triệu Dương lắc đầu: “Quan hệ của hai bọn con vẫn tốt, như anh em ruột vậy, mẹ cứ cất tiền đi!”
Hai người nói linh tinh hồi lâu, bà Triệu vẫn kiên trì, thấy sắc trời đã tối, sợ không đi thì sẽ không kịp chuyến xe, dặn thêm hai câu rồi đi về.
Triệu Dương tiễn mẹ đến cửa Đông, lúc chia tay lại khó nén rưng rưng, vội vã quay đầu xoa mắt, quay đầu lại thấy sân thượng phía bên kia có ánh lửa yếu ớt lập lòe. Cậu ta sửng sốt, chạy thẳng về ký túc xá cất kĩ càng tiền dưới gối rồi mới lén lút lên sân thượng.
Quả nhiên là Tưởng Soái ở đây. Chỉ có điều lần này Tưởng Soái nghe thấy âm thanh đằng sau cũng không quay đầu lại.
Triệu Dương thấy cậu hút thuốc cũng giật mình, lại nhìn dưới chân cậu có tới bốn, năm tàn thuốc, không nhịn được hỏi: “Anh Soái, sao anh lại hút thuốc lá? Tổ sản xuất không cho hút đâu!”
Nói xong liền tiến lên một bước, nhíu mày, “Hút nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Không tốt với tôi, không phải càng tốt với cậu hay sao.”
Tưởng Soái quay đầu lại nhìn cậu ta, như là đang nhìn một người xa lạ, “Triệu Dương, cậu có muốn bóc phốt ngay bây giờ chuyện tôi hút thuốc uống rượu toàn làm việc xấu không, quả thực là nỗi ô nhục của tổ sản xuất à? Có cần tôi tạo dáng thật đẹp cho cậu chụp cẩn thận không?”
Triệu Dương sửng sốt, hỏi: “Có ý gì?”
“Không ý gì cả, ” Tưởng Soái cầm tàn thuốc di thật mạnh xuống băng ghế dài, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cậu, cút, cho, khuất, mắt, tôi.”
—————-
Chú thích:
(1) Bẫy Tacitus (Tacitus Trap): Đại ý là “Khi hoàng đế trở thành đối tượng ghét hận của mọi người, việc làm tốt và làm xấu của ông ta đều như nhau dẫn đến sự ghét cay ghét đắng của mọi người đối với ông ta”.
Tacitus là một nhân vật lịch sử phương tây trước đây, nói lên câu danh ngôn chí lý này, về sau người ta lấy câu nói này của ông để dặt tên là cái bẫy mang tên ông.
Thời nay câu này thường được dùng với ý khi chính phủ đánh mất tín nhiệm từ người dân thì dù nói đúng, làm đúng cũng bị cho là sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook