*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin tức Lục Tiệm Hành muốn từ chức không biết sao lại bị tiết lộ ra ngoài, trong công ty rất nhanh đã râm ran bàn tán. Có người cho rằng chuyện này hoàn toàn trùng khớp với những gì nghe ngóng được trước đó, còn trêu chọc đám đồng nghiệp để lỡ một hồi “drama” ân oán nhà giàu kịch tính. Cũng có người thấy chuyện này nhìn có vẻ hợp lý, nhưng lại lộ ra rất nhiều điểm kỳ lạ.

Lục em rất khó tiếp thu. Hắn tạm thời gác lại những chuyện khác, mấy ngày liên tục đến nhà Lục Tiệm Hành thăm non, muốn tâm sự xem là vấn đề gì, Lục Tiệm Hành lại chỉ tiếp đón như thường, nói đến chuyện này anh cũng chỉ trả lời là mình mệt rồi, không muốn bị mắng chửi nữa, còn bảo tin tưởng hắn có thể cáng đáng được mọi chuyện. Qua mấy lần, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng có vấn đề gì.

Hắn tới mấy chuyến nhưng về đều trắng tay, đi tìm Trần Thái, muốn tìm hiểu tình huống từ chỗ y, hoặc là kêu y khuyên nhủ Lục Tiệm Hành.

Ai ngờ gọi y tới công ty, lại bị Trần Thái trút giận cho một trận.

Trần Thái nói: “Lục tổng, tôi là người đại diện cho nghệ sĩ của công ty, giờ đã bận tối mắt rồi. Chuyện lớn của công ty, tôi không nên nhúng tay vào thì hơn.”

“Đây cũng không hoàn toàn chỉ là vấn đề của công ty, anh trai tôi mấy năm qua tuy rằng nhìn có vẻ nhàn nhã, nhưng thực ra bỏ không ít công sức. Tính toán hay đưa ra quyết sách tôi không giỏi bằng anh tôi, công ty có thể ổn định cũng là công lao của anh ấy. Giờ anh ấy rời đi, chẳng phải là làm dâu trăm họ mà không được một tí công lao nào sao?” Lục em có chút đau đầu khi ở cùng Trần Thái một chỗ, nhưng vẫn hỏi, “Cho nên cậu xem, có thể nói chuyện lại với anh ấy hay không?”

Trần Thái thấy ngôn từ hắn khẩn thiết, cũng nghiêm túc một hồi, nói: “Không giấu gì anh, hai chúng tôi lúc ở riêng tư với nhau hầu như không mấy khi nói về chuyện của công ty, cho nên chuyện từ chức này bây giờ tôi cũng mới biết. Nhưng nếu Lục tổng đã khẳng định nghiệp vụ của anh ấy như thế, vì sao không thể ủng hộ anh ấy một lần?”

Lục em thở dài: “Nhất định là anh ấy nhất thời hồ đồ.”

Hắn nói xong thấy Trần Thái không tin, lại nghĩ bữa cơm gia đình hôm đó Trần Thái cũng có mặt, cố nói, “Anh của tôi chắc vẫn giận lắm. Cậu cũng biết đấy, anh ấy về nhà muộn, cho nên họ hàng thân thích trong nhà hơi khó tiếp nhận, trước đây mọi người còn có thể hòa nhã êm ấm, nhưng gần đây dính đến chuyện cổ phần mới xảy ra xung đột. Thế nhưng những chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, đóng cửa lại, tất cả vẫn là người trong nhà, anh ấy cần gì phải cố chấp như thế, hành động theo cảm tính…”

Trần Thái ngẩn ra, nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên hiểu rõ, thở dài.

Lục em hỏi y: “Sao thế?”

“Không có gì, ” Trần Thái lắc đầu, liếc mắt nhìn hắn, “Rất xin lỗi, việc này tôi không can dự được. Về công, tôi là người đại diện cho nghệ sĩ của công ty, nhiệm vụ là nhận hợp đồng đàm phán giá cả cho nghệ sĩ. Về tư, mọi việc tôi đều nghe theo anh ấy, anh ấy làm gì tôi đều cho là đúng. Chỉ có Lục tổng anh…” Y nói xong một tràng, ngừng một lát, lại nói, “Nếu anh đã khen ngợi anh ấy như vậy, tôi hy vọng về sau anh vẫn có thể nhớ được những điểm tốt này của anh ấy.”

Lục em thấy thái độ y kiên quyết, khó mà thuyết phục, càng cảm thấy đau đầu.

Buổi chiều Trần Thái tan tầm từ sớm, vào siêu thị mua mấy món ăn, sau khi về nhà là vào thẳng nhà bếp một cách hiếm thấy.

Lục Tiệm Hành đang ở phòng khách xem ti vi, thấy y như vậy cũng ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lát, ngồi trên ghế salông không nhúc nhích.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói với Trần Thái chuyện mình từ chức, nhưng Trần Thái ngày nào cũng bận rộn như con quay, lúc thì đi theo Tuyết Oánh quay chụp quảng cáo, lúc lại ăn cơm với tổng biên tập của hãng truyền thông nào đó, khi thì hẹn người phụ trách nhãn hàng thương hiệu này kia đi uống cà phê. Hôm nào cũng 11, 12 giờ đêm mới về, vào nhà vừa ngồi xuống cũng chưa được rảnh hơi, bắt đầu lên mạng xem video ngoài lề về Tưởng Soái.

Lục Tiệm Hành hồi đầu cũng không để ý, về sau lại thấy ghen, nghĩ thầm Tưởng Soái nói một câu hát một bài thôi mà hai con mắt y chỉ hận không thể dính luôn lên màn hình, xem đến là chăm chú. Còn chuyện của mình trong công ty không thể không có tin đồn, thế mà y chẳng mảy may quan tâm.

Anh càng nghĩ càng cảm giác khó chịu, đến cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén không nói gì. Nhưng nín nhịn nhiều ngày, lòng càng thấy không thoải mái, lúc này lại thấy Trần Thái vừa hát vừa nấu cơm, anh ngồi một hồi thấy không yên, đi theo vào nhà bếp.

Trần Thái đang dùng ứng dụng tra thực đơn, quay đầu thấy anh đi vào, thuận miệng sai khiến: “Anh đem nho đi rửa đi, mới vừa mua ở siêu thị đấy.”

Lục Tiệm Hành lúc thường rất chịu khó, giờ lại bỗng lên cơn, dựa người ở bên cạnh: “Không muốn rửa.” Nói xong còn cưỡng từ đoạt lý, “Phần trắng trắng ở trên này là phấn của quả, thần dược làm đẹp đấy, rửa đi thì quá tiếc.”

Trần Thái vừa bực mình vừa buồn cười, lườm anh một cái: “Không làm việc thì đừng có quấy phá, mau tránh ra, ra xem TV của anh tiếp đi.”

“Không đi, ” Lục Tiệm Hành nói, “TV không đẹp bằng em.”

Trần Thái lắc đầu một cái, không để ý đến anh, đến khi cắt thái xong các loại rau, bật lửa đun nước, quay người bỏ chùm nho vào trong bát thủy tinh, rửa kĩ càng dưới vòi nước.

Lục Tiệm Hành hừ một tiếng, thấy y vẫn rất chiều chuộng mình, thế là vui vẻ hơn, nhưng Trần Thái rửa sạch nho xong để một bên, bưng bát nước thừa tới.

“Cho anh, ” Trần Thái nói, “Nước thần dược làm đẹp của anh đây, qua bên kia chậm rãi hưởng dụng đi.”

Lục Tiệm Hành: “…” Anh đen mặt nhận lấy bát nước, lại đặt xuống.

Trần Thái nhìn anh một cái, lúc này mới cười nói: “Hôm nay Lục tổng tìm em nói chuyện đấy.”

“Há, ” Hai tai Lục Tiệm Hành lập tức dựng lên, biết rõ còn hỏi, “Lục tổng nào nha?” (Đoạn này buồn cưới quá nên phải xen lời, sorry mọi người =]]]]]]]]]])

“Công ty chỉ có một Lục tổng, anh nói là ai?” Trần Thái thấy anh như vậy cũng buồn cười vô cùng, nhưng nghĩ vẫn nên nói chuyện chính thì hơn, “Anh ta nói anh muốn từ chức, kêu em khuyên nhủ anh, em từ chối rồi.”

Lục Tiệm Hành có chút bất ngờ, trước đó anh còn nghĩ, nhỡ đâu Trần Thái khuyên mình thì nên giải thích thế nào. Nếu như nói thật thì sẽ dính đến bí mật thương mại, phải mạo hiểm thế nào, thế nhưng nếu đổi sang cách giải thích khác thì khó tránh khỏi sẽ phải lừa gạt y. Ai ngờ y cũng không hỏi gì, còn biết từ chối Lục Tiệm Viễn.

“Em nói thế nào?” Lục Tiệm Hành hứng thú, nhìn y hỏi, “Từ chối ra sao?”

Trần Thái cầm tạp dề, nghiêm túc nói: “Em nói với anh ta, em ở nhà chính là nam người hầu bé nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, nếu như dám xen vào chuyện của chủ nhân sẽ bị tét vào mông.”

Lục Tiệm Hành: “…” Anh vừa nghe đã biết người này đang cố ý trêu mình, không nhịn được cũng cười, đi tới ôm lấy người từ phía sau, hừ một tiếng hỏi: “Nam người hầu bé nhỏ xinh đẹp tuyệt trần?”

Trần Thái nói: “Đúng, còn biết kêu kimochiii, motto motto kimochi(1) nữa…”

Lục Tiệm Hành: “…”

Thế này mà không “kimochii” một chút thì đúng là có lỗi với nam người hầu rồi.

“Về sau không cho phép em nói mấy câu đó với người khác, ” Lục Tiệm Hành quạu mặt nói, “Em đang mời gọi người khác XXX em sao?”

Trần Thái quay đầu hôn anh: “Ai muốn XXX em?”

“Chủ nhân của em.” Lục Tiệm Hành thò tay vào, lột sạch quần áo bên trong của y, quần cởi ra đến cổ chân, chỉ còn lại tạp dề che chắn, lại miết hai cái thật mạnh vào eo y.

Hai người cơm cũng không thèm nấu, tắt bếp ném đồ ăn, làm ngay một trận ở nhà bếp, sau đó lại lên lầu.

Xong việc, Trần Thái bụng đói kêu ùng ục, nhưng cũng lại không muốn xuống giường nấu cơm, Lục Tiệm Hành gọi thức ăn bên ngoài, y thì nằm cạnh lướt điện thoại.

Lục Tiệm Hành ngó đầu qua nhìn một cái lại muốn đen mặt.

Trần Thái tạm dừng video hậu trường của Tưởng Soái, quay đầu nhìn anh, lúc này mới nghiêm trang nói: “Hôm nay lúc Lục Tiệm Viễn tìm em, nói mấy câu em cảm thấy không quá thoải mái, cho nên mới từ chối anh ta.”

“Chú ấy nói cái gì?”

“Cũng không có gì, chỉ nói là họ hàng nhà họ Lục dù có chút mâu thuẫn, thế nhưng phía sau cánh cửa đóng kín vẫn là người một nhà.”

Trần Thái thở dài, nói tiếp, “Chỗ tai hại của công ty gia đình chính là ở đó, một là bài ngoại, anh ta muốn anh đứng ở phe mình, những thân thích khác lại không ủng hộ, anh sẽ bị khó xử trong đó. Hai là chuyện quản lý lẫn lộn với tình cảm, lợi ích đoàn thể quá nhiều, người bình thường không có cảm giác ‘lệ thuộc’, làm việc lại chỉ sợ đứng sai chiến tuyến.”

Lục Tiệm Hành hơi kinh ngạc: “Khi anh ở đó mà em cũng sợ đứng sai chiến tuyến?”

“Anh ở đó em đương nhiên ủng hộ anh. Chỉ là có vài chuyện không tiện, rất nhiều thủ đoạn nặng tay cũng không dám sử dụng, chỉ sợ sau này quan hệ công khai sẽ tạo thành lịch sử đen cho anh.” Trần Thái nói xong, chỉ người trên điện thoại di động, thở dài nói, “Nếu không phải sợ bất cẩn đắc tội người khác liên lụy tới anh, hồi đó dù có nói gì em cũng sẽ không ký hợp đồng với cậu ta. Công ty mà cứ cố nhét cho em em sẽ nghỉ việc.”

Hồi đó y quả thực do dự, Tưởng Soái dù sao cũng từng theo đuổi y, hai người tuy chưa từng thành đôi, thế nhưng tình cảm đó thế nào cũng sẽ gây ra không ít phiền nhiễu.

Ngày ấy sau khi nói chuyện xong với người nhà họ Tưởng, buổi tối gọi cho Tưởng Soái, vốn là muốn hỏi thăm tình huống về Triệu Dương ngày đó. Ai ngờ cậu lại nghĩ nhiều, cho là Trần Thái nhiều lần nhấn mạnh đến Triệu Dương là do y đang ghen.

Tưởng Soái khi ấy vẫn như mọi lần chạy lên sân thượng, lúc nói tới Triệu Dương còn cố ý khen một câu: “Cậu ấy hát rất dễ nghe, em bị sức quyến rũ của cậu ấy chinh phục rồi. Giọng cậu ấy nghe hay hơn anh nha.”

Nói xong lại bổ sung: “Anh bảo em phải chú ý giữ khoảng cách, em cũng chú ý, thế nhưng mọi người ở đây đều là con trai, em cũng không thể không có một người bạn nào phải không. Giữ khoảng cách với cậu ta, chưa chắc đã không bị ghép CP với người khác.”

Trần Thái vốn vì thay đổi kế hoạch mà muốn cậu cứ thuận theo tự nhiên, lần này thấy cậu nói như vậy, ậm ừ nói: “Được, cậu muốn kết bạn thì cứ tự mình liệu là được.”

Tưởng Soái hỏi: “Anh không quản nữa à?”

“Không quản nữa, ” Trần Thái nói, “Anh cũng không quản được.”

Lúc đó y nói như vậy chẳng qua là vì để thể hiện thật tự nhiên, tránh cho Tưởng Soái có tâm lý phản nghịch. Mà trên thực tế vẫn thầm để ý hướng dư luận, Tưởng Soái cùng Triệu Dương tương tác nhiều, thế là y dẫn dắt theo hướng “tình anh em”, “tình nghĩa khí”.

Ngoài ra hai người trợ lý cũng dồn hết tâm lực vào chuyện bên này của Tưởng Soái, một người phụ trách đăng ký quản lý weibo của Tưởng Soái, phối hợp tổ tiết mục tuyên truyền. Một người khác thì lại giám sát ý kiến và thái độ của công chúng trên mạng, đồng thời thu thập những tài liệu có thể quảng cáo.

Bây giờ cuộc thi còn chưa được một nửa hành trình, các chủ đề công khai về Tưởng Soái đã được chuẩn bị kỹ càng tới 4, 5 bản. Mỗi bản đều rất tỉ mỉ, cũng có nội dung khác nhau. Chỉ có điều sau khi trợ lý thầm thử nghiệm ở các diễn đàn xã hội, mới phát hiện mọi người dường như không quá để ý tới thiết lập người tốt bụng như vậy. Trần Thái vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, chuẩn bị dựa vào hiệu quả chương trình, chậm rãi đánh bóng tính cách được thiết lập của cậu, tìm thời cơ thích hợp để mở rộng phạm vi hơn nữa.

Nhưng mà y biết mấy người như Tưởng Soái vẫn còn non trẻ, không thể không lên mạng xem bình luận của người khác, vì vậy mới làm người trong bóng tối động tay động chân, xóa đi không ít bình luận ác ý.

Những thứ này đều là do đoàn đội nhúng tay sau lưng, đừng nói những fan mới của Tưởng Soái, liền ngay cả bản thân cậu cũng không hề biết chuyện, còn tưởng rằng luồng dư luận trên internet là phát triển tự nhiên.

Hôm đó cậu lại lấy điện thoại di động từ tổ tiết mục rồi lén lút chạy lên sân thượng chơi, Triệu Dương cũng đi cùng, hai người ngồi cạnh cùng lên weibo tra tên mình xem thế nào, chỉ thấy của Triệu Dương hơn một nửa toàn là mắng chửi, của Tưởng Soái tất cả đều là khen.

Triệu Dương vô cùng ước ao, thấy người khác chửi mình buồn vô cùng, méo miệng tỏ rõ sự không vui.

Tưởng Soái trêu cậu ta: “Với cái năng lực chịu đựng này của cậu, về sau thôi đừng xem cùng tôi thì hơn.”

Triệu Dương nói: “Anh nói thì thoải mái lắm, đến lúc thật sự có người mắng anh thử xem, khẳng định tức chết cho coi.”

Cậu ta chỉ vào một bình luận trong đó mắng mình xấu, cả giận nói, “Anh xem người này, nói em hai mắt vô thần như mất hồn, hai mắt em mà vô thần sao?”

Cậu ta nói xong trợn to, hai mắt long lanh có thần nhìn Tưởng Soái.

Tưởng Soái cố ý nói: “Cũng đúng thật, chẳng trách sao người ta nói mắt to lộ thần.”

Triệu Dương: “…”

Tưởng Soái cười ha ha, lại an ủi cậu ta, “Cậu quan tâm mấy cái nhảm nhí này làm gì, chẳng qua ghen tị cậu mắt to thôi.”

Triệu Dương nói: “Không thích và ghen tị em vẫn có thể phân biệt được, những người trên internet chính là không thích, còn mấy người cùng ký túc xá với chúng ta chính là ghen tị.”

Người trong ký túc xá bài xích cậu ta, chẳng qua nói cậu ta nghèo, bần, quê mùa… Sau khi quan hệ của cậu ta và Tưởng Soái trở nên thân quen hơn, đám người kia còn nói cậu ta đi nịnh hót bám đùi.

Câụ ta nói xong lại tự an ủi mình: “Thật ra em cũng không sợ bọn họ nói em xấu, bề ngoài là do trời sinh, em cũng không cảm thấy mình đến nỗi nào. Nếu em mà xấu thật thì sẽ không được chọn tham gia thi đấu, đúng không?”

Tưởng Soái không thèm để ý mấy chuyện đó, ậm ừ một tiếng.

Hai người lại kéo xuống xem tiếp, rốt cục nhìn thấy mấy bình luận khen Triệu Dương liền, nhìn là biết fan mới của Triệu Dương, nói giọng cậu ta rất êm tai, mắt đẹp, mũi cũng cao. Triệu Dương lập tức trở nên vui vẻ, đến cuối trang thứ nhất lại thấy một bình luận ở cuối cùng viết rằng: “Cái người Triệu Dương kia cứ thấy quái quái chỗ nào đó.”

Cậu ta ngẩn người, cứ như thích tự ngược đãi bản thân nhất định phải bấm vào xem toàn bộ bình luận.

Phía dưới có người trả lời: Đúng vậy, xem hậu trường lúc cậu ta hát còn tưởng nhìn thấy Vưu Gia.

Chủ comment lại nói: Có chút gì đó giông giống, thế nhưng chênh lệch vẫn còn rất lớn, Khí chất của Triệu Dương bạn không thấy rất rẻ tiền sao, đứng ở đó nhìn cứ bần bần, chính là cái mùi nghèo kiết của hũ dưa muối đậy thế nào cũng không át được mùi ý, cũng chỉ có mấy em gái tiểu học sửu nhi thích nổi cậu ta thôi.

Hai tiết mục biểu diễn lần này bọn họ đều mặc áo phông do ban tổ chức cung cấp, Triệu Dương cao nhưng khá gầy, cho nên áo phông nhận được lúc mặc vào trông rộng thùng thình. Đợi đến giờ nghỉ cậu ta đổi thành áo may-ô của mình, thoải mái thật nhưng cũng không có gì nổi bật, trông càng không có khí chất.

Tưởng Soái đang định lật xuống dưới đọc tiếp, chỉ thấy sắc mặt và ánh mắt Triệu Dương trở nên ảm ảm, không xem nữa.

Cậu dùng vai đụng Triệu Dương một cái, hỏi: “Sao thế, không xem nữa à?”

Triệu Dương ừ một tiếng, cuộn tròn người ôm lấy đầu gối gục đầu xuống, ngón tay vẽ vời linh tinh dưới mặt đất.

Tưởng Soái hỏi: “Cậu bảo không để ý người khác nói cậu xấu cơ mà, giờ sao vẫn để tâm? Trái tim mong manh quá.”

Triệu Dương thấp giọng nói: “Bọn họ nói rất đúng, em chẳng có chút khí chất nào. Tuần này là biểu diễn kỹ thuật cá nhân, tổ tiết mục nói phải mặc đồ của chính mình, em cũng chẳng có bộ nào ra hồn.”

Tưởng Soái giơ tay, bóp bóp bờ vai cậu an ủi.

Triệu Dương vẫn tỉ tê: “Em thấy, em khiến những người yêu thích mình bị xấu hổ rồi…”

“Xấu hổ cái gì chứ, các cô ấy yêu thích cậu đương nhiên có đạo lý của các cô ấy, ” Tưởng Soái nói, “Cậu hát hay, học nhảy cũng nhanh, thầy cô khuấn luyện đều khen cậu. Hơn nữa không phải chỉ là quần áo thôi sao, tôi cho cậu mượn, bảo đảm khiến tất cả phải mở to mắt.”

Triệu Dương quay đầu nhìn cậu: “Không phải anh nói mấy món đồ hàng hiệu biểu diễn của anh đều là hàng giả sao?”

Tưởng Soái trước nói dối mình là người cũng không có tiền, quần áo không phải đồ hàng hiệu, giờ ngẩn ra, chép miệng nói: “Cậu quan tâm thật giả làm gì, cứ mặc đẹp là được rồi. Hơn nữa có mấy người từng mặc hàng thật đâu, cậu cứ mặc mấy bộ đó, rồi ra vẻ ông đây đang chơi hàng auth đấy, thế là được rồi.”

Triệu Dương chớp mắt mấy cái, xì ra bật cười.

Tưởng Soái nhìn cậu: “Cười cái gì, cậu thấy có ai nói tôi mặc hàng fake sao?”

Đúng là không có ai thật, Triệu Dương suy nghĩ một chút, quần áo Tưởng Soái quả thực nhìn cũng rất cao cấp, vui vẻ nói, “Được. Cảm ơn anh Soái đẹp trai.”

“Đừng có gọi tôi là Soái đẹp trai, nghe như ‘súc súc ca’ vậy(2), ” Tưởng Soái nói, “Gọi tên đi, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu có nửa năm mà thôi.”

Triệu Dương há miệng, rồi lại gọi không được, cuối cùng chỉ cười ngại ngùng, nói: “Vậy không được thì gọi anh Soái. Từ đầu đã gọi anh Soái rồi, chỉ sợ anh nghĩ em gọi qua loa lấy lệ(3).”

“Tùy cậu, ” Tưởng Soái đáp, “Phát âm rõ ràng chút, đừng có gọi thành ‘súc ca’.”

Hai người cứ thế trao đổi xong, quay về xem, nhưng size quần áo to nhỏ cũng không vừa nhau. Bởi vì bây giờ đang trong thời gian huấn luyện kín, Tưởng Soái đành phải tìm anh cậu hỏi kinh nghiệm.

Anh trai cậu giúp chọn ra một cái áo khoác màu xanh lam kim tuyến lấp lánh. Tưởng Soái lo lắng, hỏi hắn: “Cái này cậu ta mặc sẽ không trông quê mùa đấy chứ?”

Anh cậu nói: “Không đâu, vẻ ngoài của cậu ta không tồi, vẫn có thể ra hồn. Chú kêu cậu ta thay đổi kiểu tóc, giờ mà để tóc đen mái dày thì ngố rừng quá, nên nhuộm một màu nhạt trước, sau đó cắt mái xéo thành hình trái tim(4), để trán lộ ra, tóc trên đỉnh đánh rối, cứ lộ ngũ quan là tốt rồi.”

Tưởng Soái nhớ kỹ, nói lại một lần với thợ trang điểm. Ngày ghi hình diễn tập chương trình, Triệu Dương làm xong tạo hình, lại thay sang quần áo của cậu. Lúc Tưởng Soái nhìn thấy cũng có chút giật mình, liên tục nhìn sang bên đó, đợi đến khi Triệu Dương lên sân khấu, những thí sinh tranh tài khác cũng đều sửng sốt.

Triệu Dương chỉ cảm thấy hai tay mình lạnh lẽo, ánh đèn đuổi theo cậu, trong lúc liếc mắt cậu ta trông thấy cảnh quần áo của mình phát sáng, như là đang ở trong một cõi mộng sặc sỡ sắc màu. Mọi người ngồi dưới trong chớp mắt yên tĩnh nhìn cậu ta, tựa như một sự ngầm thừa nhận tạm thời.

Trong số những người đó, Tưởng Soái ôm cánh tay, cười với cậu ta.

Cậu ta hít sâu một hơi, hơi nhắm mắt, “Ca khúc em lựa chọn là ‘Undo’ của Sanna Nielsen(5).”

Khi chương trình tuần này phát sóng, Trần Thái cố ý về từ sớm để xem. Y nghe tổ tiết mục nói kỳ này Triệu Dương và Tưởng Soái thể hiện đều rất vượt trội, quả thực làm cho tất cả mọi người cảm thấy vui mừng.

Nhưng dù đã có chuẩn bị, Triệu Dương vừa xuất hiện, Trần Thái vẫn bị ngạc nhiên vì vẻ đẹp của cậu ta.

Cho dù là ngoại hình hay là giọng hát, đều tốt hơn y trông mong quá nhiều. Y nghe đến một nửa, gần như cũng bị chìm đắm trong đó, bấy giờ mới vội hoàn hồn lên mạng xem điểm số và thảo luận thực tế.

Hiển nhiên cho tới nay, công ty Triệu Dương không có phản ứng gì với chuyện này, mà y đi search thông tin mới nhất về Triệu Dương toàn là kinh ngạc và khen ngợi, nhưng cũng khong có từ khóa thống nhất.

Trần Thái lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý bảo vào trong nhóm chat.

Hai trợ lý nghe y dặn dò cũng tới trước máy vi tính, Trần Thái liếc nhìn rồi thông báo trong nhóm: “Tiểu Phương đi thu thập tài liệu, sau khi Tưởng Soái kết thúc biểu diễn lập tức lên bài. Viên Viên cô liên lạc với bên kia, gom những từ khóa chung về Triệu Dương và Tưởng Soái, đẩy lên cùng nhau.”

Hai người kia rất nhanh đáp lại hai câu “OK” trong nhóm chat.

Trần Thái quay đầu nhìn chằm chằm TV.

Rất nhanh, đến phiên Tưởng Soái.

Nhưng mà điều khiến y không ngờ tới chính là, Tưởng Soái chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, tự mình ôm cây đàn ghi ta, nhìn thẳng vào ống kính, chậm rãi nói: “Em có một ca khúc, viết từ rất lâu rồi… Muốn tặng cho anh(6).”

——————-

Chú thích:

(1) Mấy cái này chắc nhiều người đều biết =)))))) “Tinh hoa” trong ngôn ngữ JAV =))))

Kimochi = đừng, không muốn; Motto = còn muốn nữa, thêm nữa =))))))))))

(2) Triệu Dương hay gọi Tưởng Soái là “Soái soái ca” [shuàishuài gē] = anh Soái đẹp trai, phát âm gần như từ “súc súc ca” [shuànshuàn gē], “súc” có nghĩa là rửa, cọ, súc…

Cho nên Tưởng Soái mới không thích gọi thế =)))

(3) Đoạn này sở dĩ Triệu Dương nghĩ từ đầu mà cậu ta gọi Tưởng Soái là “anh Soái” sẽ bị coi là gọi qua loa lấy lệ, là bởi “anh Soái” = Soái ca, tại tên của Tưởng Soái đã có sẵn chữ “soái” nghĩa là đẹp trai rồi.

Cho nên nếu gọi “soái ca” thì chẳng giống gọi tên riêng của cậu cho lắm, mà càng giống đang gọi danh từ chung cho những người có vẻ ngoài đẹp trai thôi vậy. Bên TQ cứ ra đường là họ gọi “soái ca, mỹ nữ” như câu cửa miệng thôi.

(4) Kiểu tóc mái xéo trái tim mà Triệu Dương để sẽ có dạng như này:

212I94440-0

(5) Ca khúc Undo của Sanna Nielsen mà Triệu Dương thể hiện:

(6) Thực tế trong tiếng Trung ngôi xưng hô thứ nhất và thứ hai không phân biệt rõ anh/em/tôi/cậu/… như trong tiếng Việt, chỉ dùng chung hai từ “wo/ni” = “I/you” trong bất kỳ cuộc đối thoại nào.

Đoạn này mình để Soái Soái xưng “em”, gọi đối phương là “anh” cũng vì người mà cậu hướng đến không cần nói mọi người cũng biết là ai rồi nhỉ =))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương