Ngải Hài Nhi
-
Chương 6: " sự thay đổi trong căn nhà."
Cái chết của bà Lanh khiến Vân suy sụp tinh thần, vì nghĩ đến người mẹ đáng thương nên Vân vẫn cố gắng gượng một chút nghị lực sống cuối cùng. Nhưng một người sống mà như đã chết như mẹ Vân cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay thần chết. Bà Lanh chết được một tháng thì bệnh tình của mẹ Vân ngày càng nặng hơn, bà không ăn, không uống......Nhìn thấy Vân là bà khóc, cơ thể bà ngày càng gầy gò, xanh xao..Hình ảnh người phụ nữ quyền quý, xinh đẹp, phúc hậu nay chỉ còn là một goá phụ thân tàn ma dại. Nhìn Vân bà khẽ đưa đôi bàn tay gầy gò, xanh xao thấy rõ từng đường gân xanh ngắt chạm vào má Vân hai hàng lệ bà chảy không ngưng....Mọi người đều nói mẹ Vân bị khủng hoảng tâm lý, bị suy nhược một cách trầm trọng.
Cái ác của lão Toàn đó chính là trong con mắt của người ngoài lão luôn là một người tốt, cực kỳ tốt. Lão biết rõ lý do vì đâu mẹ Vân trở thành một người ngẩn ngơ, một bà mẹ điên, một người vợ tâm thần. Nhưng lão vẫn đi tìm những bác sỹ tốt nhất, nhưng phương thuốc đắt đỏ, nhưng bệnh viện nổi tiếng để cứu chữa cho mẹ Vân. Tất nhiên chẳng đâu cứu được, bệnh tình chỉ ngày một xấu đi. Những vết bầm trên cơ thể được kết luận là do mẹ Vân tự giày vò bản thân. Quả đúng có những hôm mẹ Vân như người dại lên cơn. Bà tự cào cấu, tự lao đầu vào tường đến chảy máu. Tất cả những hành động đó được chiếc camera đặt trong phòng ghi lại. Mà theo lão Toàn nói với bác sỹ, công an là:
- Nhiều lúc tôi phải đi ra ngoài, đặt camera để còn biết ở nhà vợ có xảy ra chuyện gì hay không...??
Rồi khi lão đưa những đoạn video đó cho bác sỹ xem thì điều họ kết luận mẹ Vân bị điên không có gì là lạ. Hôm nay nhìn mẹ, Vân cảm thấy tim mình đau như đang bị dao lam cắt ra từng mảnh. Nhưng Vân không khóc, bởi vì nếu cô khóc thì người mẹ đáng thương kia sẽ càng khóc to hơn. Như vậy cả hai chỉ càng đau thêm mà thôi, những tháng qua mẹ Vân bị đánh đập, hành hạ một cách dã man. Đã đến lúc cơ thể người đàn bà tội nghiệp đó không thể giữ lại chút hơi tàn.
Tối hôm đó khi đang cố mớm cho mẹ chút nước, Vân đã khóc, cô khóc oà lên sau bao ngày bị kìm nén cảm xúc, cô làm rơi cái cốc thuỷ tinh, ôm mẹ Vân gào thét trong tuyệt vọng. Mẹ cô đã chết ngay trên tay cô, nhưng gương mặt của bà thoáng chút cười như vừa được giải thoát, bàn tay xanh xao của bà vẫn đang nắm lấy tay Vân. Kết cục bi thương của một gia đình, đám tang mẹ Vân được tổ chức rất long trọng, và kia....lão Toàn đang khóc. Giống hệt lời kể của bà Lanh khi lão khóc cô Loan. Lão khóc khiến người đến phúng viếng cảm tưởng lão đang đau đến đứt từng khúc ruột. Còn Vân, mẹ mất mà sao cô dửng dưng đến vô cảm, cô đứng trước di ảnh mẹ mà đôi mắt lạnh lùng, không có hồn....Cô không rơi một giọt nước mắt, họ đâu có biết con tim của cô đang rỉ từng giọt máu. Cô đã khóc đến rơi cả huyết lệ vào cái ngày mẹ cô mất.
Thế giới này không còn gì níu kéo Vân nữa, sự lựa chọn của Vân bây giờ có lẽ là cái chết để giải thoát. Nhưng kẻ đang khóc thảm thiết kia vẫn ung dung sau khi bức hại biết bao nhiêu người...Từ sâu thẳm con tim, nỗi đau tột cùng đã biến thành thù hận.....Vân muốn sống, Vân phải sống....sống để biết mình đang chống lại cái gì.....sống để Báo Thù.....Kẻ đó là ai, chính là người mà Vân vẫn gọi là dượng Toàn..Đội mảnh khăn tang trùm kín đầu, có lẽ không ai chú ý, khuôn mặt cúi gằm, mái tóc dài buông xoã kia vừa nở một nụ cười bí hiểm.
Chôn cất mẹ Vân xong xuôi, ngay buổi tối hôm đó lão Toàn đã mò vào phòng Vân để thoả mãn thú tính. Không như những lần trước, lần này Vân chủ động tiến về phía lão. Vân đã thay đổi biến thành một con người hoàn toàn khác, không những không chống cự, Vân còn thể hiện mình ham muốn, mình cần hắn....Tất nhiên trước sự mời gọi từ một người lão ngày đêm thèm muốn sở hữu nay lại ngoan ngoãn, nghe lời như vậy lão Toàn đắm chìm trong sung sướng, khoái lạc. Với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt lạnh nhưng hút hồn, bàn tay mềm mại đang mơn trớn lão Toàn lúc đó có thể từ bỏ mọi thứ để giữ mãi cảm xúc này.
Sau khi được thoả mãn xong, lão ôm Vân trong vòng tay nhẹ nhàng hỏi:
- Sao em lại thay đổi như thế...
Chẳng mất một giây suy nghĩ Vân áp mặt vào vai lão nhỏ nhẹ:
- Hiện tại con chỉ còn mỗi dượng thôi...nếu dượng không vui thì sao con có thể sống tiếp được...Từ giờ con là của một mình dượng...
Được nghe những lời đó từ chính cái miệng xinh xắn của Vân lão Toàn cười sảng khoái, lão ôm Vân, hôn vào ngực Vân......Đêm đó lão đã bị Vân mê hoặc...Suốt một đêm ân ái, sáng hôm sau khi lão Toàn vẫn đang nằm ngủ say sau một đêm hưởng thụ, Vân nhẹ nhàng dậy, với lấy chiếc áo sơmi trắng khoác vội lên người....Vân mở cửa đi xuống tầng hai, căn nhà vắng tanh, toát lên sự lạnh lẽo, trời vẫn chưa sáng hẳn càng khiến căn nhà trở nên âm u, Vân cảm thấy hơi lạnh vì trên người cô chỉ có mỗi cái áo sơmi....Đi qua căn phòng nhỏ Vân dừng lại.
Giọng nói của Nó lại vang lên giống như những lần Vân đứng trước cửa phòng:
" He...he...he....vào....đi....sao....mãi...không...vào...."
Vân đưa tay cầm lấy nắm cửa, Vân muốn vào, lý trí của Vân bây giờ không còn cản được Vân nữa...Nguy hiểm sao, đáng sợ sao....hãy nhìn Vân đi, liệu rằng bây giờ còn gì có thể làm Vân thấy nguy hiểm nữa. Giọng trẻ con vang khắp hành lang tầng hai:
" Mở...đi....mở...cửa...mà...vào....hi...hi...hi..."
Cái núm cửa tự xoay trong tay vân kêu cái " Cách", cửa từ từ mở ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt khiến Vân lạnh toát người, nến trong căn phòng đột nhiên được châm sáng, ánh nến le lắt soi sáng cái hũ sứ màu trắng. Vân nghe tiếng nói từ trong chiếc bình vọng ra:
"cô...không...muốn...biết...tôi...là...ai...à...hi...hi.."
Lúc này đây sự tò mò, lòng căm thù, nghĩ đến bà Lanh, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cả cô Loan, Vân không do dự đi thẳng vào trong căn phòng ma quái. Vừa bước vào trong cánh cửa tự đóng sầm lại:
" He..he..he...đúng rồi...lại...đây...nào."
Vân tiến lại gần bàn thờ, nơi đặt cái hũ sứ màu trắng. Hôm nay là lần đầu tiên Vân đứng giữa căn phòng này từ ngày lão Toàn chuyển đến. Bên cạnh bàn thờ trong góc nhỏ có để một cái gương viền gỗ vàng óng, được chạm trổ cầu kỳ. Căn phòng lại vang lên giọng nói lanh lảnh, pha tiếng cười ma mị:
" Ngồi...xuống....cái...ghế...trước...gương...nhìn vào...đó...chúng...ta...sẽ...thấy...nhau..he..he...he"
Như có ma lực trong giọng nói, Vân làm theo những điều Nó yêu cầu. Ngồi xuống ghế nhìn thẳng vào gương, lúc đầu không có gì, ngọn nến lúc này cháy to hơn, ánh sáng phản chiếu vào gương toả ra khắp phòng...Cái gì kia...Vân run rẩy, trong gương là Vân đang ngồi với hai bàn tay đan vào nhau....Nhưng trên vai cô là đứa trẻ trần truồng, đầu không một sợi tóc, nước da của nó dưới ánh nến trắng toát, đôi mắt màu đỏ của nó đang nhìn Vân chằm chặp....Nó đang quay sang nhìn Vân cười, nụ cười khiến ai nhìn cũng phải rùng mình. Vân quay sang bên vai nhưng không thấy gì cả, nhìn vào gương thì rõ ràng nó vẫn đang ngồi đó. Giọng Vân run run:
- Mày....là...ai...??
Nhìn trong gương Nó đang ghé sát mặt vào tai cô, Vân nghe rõ mồn một:
" Tôi...Là... Một..Tiểu...Quỷ "
" Cô...sẽ....chơi...với...tôi...chứ.."
" he...he...he....he...he...he..."
Vân lắp bắp...dù Vân nghĩ sẽ không gì có thể làm Vân sợ được nữa...nhưng khi đối mặt với nó Nỗi Sợ của Vân không những trở lại mà còn tăng lên bội phần. Vân không dám nhìn vào gương nữa, khuôn mặt của đứa trẻ khiến Vân bị ám ảnh tột độ.
" Sao...cô...không...trả...lời...Mẹ...ơi..."
Vân rùng mình, cô sợ đến không thể nói lên lời....Nó gọi cô là Mẹ.....Lấy hết chút sức lực còn sót lại, dồn hết vào đôi chân đang run lẩy bẩy Vân vùng dậy chạy khỏi căn phòng....Cô nhào đến cánh cửa nhưng không thể mở:
" Mẹ...ghét...con...sao....Con sẽ...làm...giúp mẹ..mọi...chuyện...nếu..Mẹ..chơi...với...con.."
Vân lắp..bắp, cố nói một từ:
- ....Đươ..c...được....
" he...he...he...con...vui...quá.."
Cánh cửa mở ra...Vân chạy ra ngoài đóng sập cửa lại...Hốt hoảng Vân chạy lên tầng ba, mở cửa phòng lão Toàn cũng đang định đi ra ngoài. Thấy bộ dạng thất thần, vã mồ hôi hột của Vân lão hỏi:
- Em đi đâu mà dậy sớm thế...??
Lấy hết bình tĩnh nhưng giọng vẫn còn run Vân trả lời:
- Con...con...dạ..em..đi toilet...trong...đó có con Gián...dượng ạ....
Lão Toàn cười hềnh hệch, nắm tay Vân lão nói:
- Có anh ở đây không con gì có thể làm hại được em đâu...
Vân nhìn lão cười một nụ cười giả tạo, lão Toàn nhìn Vân trìu mến mà không biết rằng lão sắp phải đối mặt với một cái chết đầy đau đớn..
Cái ác của lão Toàn đó chính là trong con mắt của người ngoài lão luôn là một người tốt, cực kỳ tốt. Lão biết rõ lý do vì đâu mẹ Vân trở thành một người ngẩn ngơ, một bà mẹ điên, một người vợ tâm thần. Nhưng lão vẫn đi tìm những bác sỹ tốt nhất, nhưng phương thuốc đắt đỏ, nhưng bệnh viện nổi tiếng để cứu chữa cho mẹ Vân. Tất nhiên chẳng đâu cứu được, bệnh tình chỉ ngày một xấu đi. Những vết bầm trên cơ thể được kết luận là do mẹ Vân tự giày vò bản thân. Quả đúng có những hôm mẹ Vân như người dại lên cơn. Bà tự cào cấu, tự lao đầu vào tường đến chảy máu. Tất cả những hành động đó được chiếc camera đặt trong phòng ghi lại. Mà theo lão Toàn nói với bác sỹ, công an là:
- Nhiều lúc tôi phải đi ra ngoài, đặt camera để còn biết ở nhà vợ có xảy ra chuyện gì hay không...??
Rồi khi lão đưa những đoạn video đó cho bác sỹ xem thì điều họ kết luận mẹ Vân bị điên không có gì là lạ. Hôm nay nhìn mẹ, Vân cảm thấy tim mình đau như đang bị dao lam cắt ra từng mảnh. Nhưng Vân không khóc, bởi vì nếu cô khóc thì người mẹ đáng thương kia sẽ càng khóc to hơn. Như vậy cả hai chỉ càng đau thêm mà thôi, những tháng qua mẹ Vân bị đánh đập, hành hạ một cách dã man. Đã đến lúc cơ thể người đàn bà tội nghiệp đó không thể giữ lại chút hơi tàn.
Tối hôm đó khi đang cố mớm cho mẹ chút nước, Vân đã khóc, cô khóc oà lên sau bao ngày bị kìm nén cảm xúc, cô làm rơi cái cốc thuỷ tinh, ôm mẹ Vân gào thét trong tuyệt vọng. Mẹ cô đã chết ngay trên tay cô, nhưng gương mặt của bà thoáng chút cười như vừa được giải thoát, bàn tay xanh xao của bà vẫn đang nắm lấy tay Vân. Kết cục bi thương của một gia đình, đám tang mẹ Vân được tổ chức rất long trọng, và kia....lão Toàn đang khóc. Giống hệt lời kể của bà Lanh khi lão khóc cô Loan. Lão khóc khiến người đến phúng viếng cảm tưởng lão đang đau đến đứt từng khúc ruột. Còn Vân, mẹ mất mà sao cô dửng dưng đến vô cảm, cô đứng trước di ảnh mẹ mà đôi mắt lạnh lùng, không có hồn....Cô không rơi một giọt nước mắt, họ đâu có biết con tim của cô đang rỉ từng giọt máu. Cô đã khóc đến rơi cả huyết lệ vào cái ngày mẹ cô mất.
Thế giới này không còn gì níu kéo Vân nữa, sự lựa chọn của Vân bây giờ có lẽ là cái chết để giải thoát. Nhưng kẻ đang khóc thảm thiết kia vẫn ung dung sau khi bức hại biết bao nhiêu người...Từ sâu thẳm con tim, nỗi đau tột cùng đã biến thành thù hận.....Vân muốn sống, Vân phải sống....sống để biết mình đang chống lại cái gì.....sống để Báo Thù.....Kẻ đó là ai, chính là người mà Vân vẫn gọi là dượng Toàn..Đội mảnh khăn tang trùm kín đầu, có lẽ không ai chú ý, khuôn mặt cúi gằm, mái tóc dài buông xoã kia vừa nở một nụ cười bí hiểm.
Chôn cất mẹ Vân xong xuôi, ngay buổi tối hôm đó lão Toàn đã mò vào phòng Vân để thoả mãn thú tính. Không như những lần trước, lần này Vân chủ động tiến về phía lão. Vân đã thay đổi biến thành một con người hoàn toàn khác, không những không chống cự, Vân còn thể hiện mình ham muốn, mình cần hắn....Tất nhiên trước sự mời gọi từ một người lão ngày đêm thèm muốn sở hữu nay lại ngoan ngoãn, nghe lời như vậy lão Toàn đắm chìm trong sung sướng, khoái lạc. Với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt lạnh nhưng hút hồn, bàn tay mềm mại đang mơn trớn lão Toàn lúc đó có thể từ bỏ mọi thứ để giữ mãi cảm xúc này.
Sau khi được thoả mãn xong, lão ôm Vân trong vòng tay nhẹ nhàng hỏi:
- Sao em lại thay đổi như thế...
Chẳng mất một giây suy nghĩ Vân áp mặt vào vai lão nhỏ nhẹ:
- Hiện tại con chỉ còn mỗi dượng thôi...nếu dượng không vui thì sao con có thể sống tiếp được...Từ giờ con là của một mình dượng...
Được nghe những lời đó từ chính cái miệng xinh xắn của Vân lão Toàn cười sảng khoái, lão ôm Vân, hôn vào ngực Vân......Đêm đó lão đã bị Vân mê hoặc...Suốt một đêm ân ái, sáng hôm sau khi lão Toàn vẫn đang nằm ngủ say sau một đêm hưởng thụ, Vân nhẹ nhàng dậy, với lấy chiếc áo sơmi trắng khoác vội lên người....Vân mở cửa đi xuống tầng hai, căn nhà vắng tanh, toát lên sự lạnh lẽo, trời vẫn chưa sáng hẳn càng khiến căn nhà trở nên âm u, Vân cảm thấy hơi lạnh vì trên người cô chỉ có mỗi cái áo sơmi....Đi qua căn phòng nhỏ Vân dừng lại.
Giọng nói của Nó lại vang lên giống như những lần Vân đứng trước cửa phòng:
" He...he...he....vào....đi....sao....mãi...không...vào...."
Vân đưa tay cầm lấy nắm cửa, Vân muốn vào, lý trí của Vân bây giờ không còn cản được Vân nữa...Nguy hiểm sao, đáng sợ sao....hãy nhìn Vân đi, liệu rằng bây giờ còn gì có thể làm Vân thấy nguy hiểm nữa. Giọng trẻ con vang khắp hành lang tầng hai:
" Mở...đi....mở...cửa...mà...vào....hi...hi...hi..."
Cái núm cửa tự xoay trong tay vân kêu cái " Cách", cửa từ từ mở ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt khiến Vân lạnh toát người, nến trong căn phòng đột nhiên được châm sáng, ánh nến le lắt soi sáng cái hũ sứ màu trắng. Vân nghe tiếng nói từ trong chiếc bình vọng ra:
"cô...không...muốn...biết...tôi...là...ai...à...hi...hi.."
Lúc này đây sự tò mò, lòng căm thù, nghĩ đến bà Lanh, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cả cô Loan, Vân không do dự đi thẳng vào trong căn phòng ma quái. Vừa bước vào trong cánh cửa tự đóng sầm lại:
" He..he..he...đúng rồi...lại...đây...nào."
Vân tiến lại gần bàn thờ, nơi đặt cái hũ sứ màu trắng. Hôm nay là lần đầu tiên Vân đứng giữa căn phòng này từ ngày lão Toàn chuyển đến. Bên cạnh bàn thờ trong góc nhỏ có để một cái gương viền gỗ vàng óng, được chạm trổ cầu kỳ. Căn phòng lại vang lên giọng nói lanh lảnh, pha tiếng cười ma mị:
" Ngồi...xuống....cái...ghế...trước...gương...nhìn vào...đó...chúng...ta...sẽ...thấy...nhau..he..he...he"
Như có ma lực trong giọng nói, Vân làm theo những điều Nó yêu cầu. Ngồi xuống ghế nhìn thẳng vào gương, lúc đầu không có gì, ngọn nến lúc này cháy to hơn, ánh sáng phản chiếu vào gương toả ra khắp phòng...Cái gì kia...Vân run rẩy, trong gương là Vân đang ngồi với hai bàn tay đan vào nhau....Nhưng trên vai cô là đứa trẻ trần truồng, đầu không một sợi tóc, nước da của nó dưới ánh nến trắng toát, đôi mắt màu đỏ của nó đang nhìn Vân chằm chặp....Nó đang quay sang nhìn Vân cười, nụ cười khiến ai nhìn cũng phải rùng mình. Vân quay sang bên vai nhưng không thấy gì cả, nhìn vào gương thì rõ ràng nó vẫn đang ngồi đó. Giọng Vân run run:
- Mày....là...ai...??
Nhìn trong gương Nó đang ghé sát mặt vào tai cô, Vân nghe rõ mồn một:
" Tôi...Là... Một..Tiểu...Quỷ "
" Cô...sẽ....chơi...với...tôi...chứ.."
" he...he...he....he...he...he..."
Vân lắp bắp...dù Vân nghĩ sẽ không gì có thể làm Vân sợ được nữa...nhưng khi đối mặt với nó Nỗi Sợ của Vân không những trở lại mà còn tăng lên bội phần. Vân không dám nhìn vào gương nữa, khuôn mặt của đứa trẻ khiến Vân bị ám ảnh tột độ.
" Sao...cô...không...trả...lời...Mẹ...ơi..."
Vân rùng mình, cô sợ đến không thể nói lên lời....Nó gọi cô là Mẹ.....Lấy hết chút sức lực còn sót lại, dồn hết vào đôi chân đang run lẩy bẩy Vân vùng dậy chạy khỏi căn phòng....Cô nhào đến cánh cửa nhưng không thể mở:
" Mẹ...ghét...con...sao....Con sẽ...làm...giúp mẹ..mọi...chuyện...nếu..Mẹ..chơi...với...con.."
Vân lắp..bắp, cố nói một từ:
- ....Đươ..c...được....
" he...he...he...con...vui...quá.."
Cánh cửa mở ra...Vân chạy ra ngoài đóng sập cửa lại...Hốt hoảng Vân chạy lên tầng ba, mở cửa phòng lão Toàn cũng đang định đi ra ngoài. Thấy bộ dạng thất thần, vã mồ hôi hột của Vân lão hỏi:
- Em đi đâu mà dậy sớm thế...??
Lấy hết bình tĩnh nhưng giọng vẫn còn run Vân trả lời:
- Con...con...dạ..em..đi toilet...trong...đó có con Gián...dượng ạ....
Lão Toàn cười hềnh hệch, nắm tay Vân lão nói:
- Có anh ở đây không con gì có thể làm hại được em đâu...
Vân nhìn lão cười một nụ cười giả tạo, lão Toàn nhìn Vân trìu mến mà không biết rằng lão sắp phải đối mặt với một cái chết đầy đau đớn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook