Ngải Hài Nhi
Chương 18: Kết thúc câu chuyện....

Kết thúc buổi nói chuyện ngày hôm đó là chi tiết Vân có thai với lão Toàn, tuy nhiên theo như lời kể thì khi phát hiện mình có thai thì cái thai của Vân khi ấy đã được 8 tuần tuổi, tương đương với 2 tháng. Đến thời điểm hiện tại là bây giờ khi ngồi đây cầu cứu cô Muôn và chú Năm thì ít nhất cái thai cũng đã được 6 tháng. Nhưng sao nhìn bụng Vân vẫn phẳng lỳ chẳng có dấu hiệu gì của một bà bầu cả. Thi thoảng tôi có nhìn ra bên ngoài cửa, người phụ nữ đeo đầy vàng với thân hình phốp pháp vẫn ngồi ngoài bộ bàn ghế đá được đặt dưới giàn gấc mát rượi. Buổi nói chuyện ngày hôm đó khá lâu nhưng tuyệt nhiên bà ấy không hề tỏ ra vội vàng hay lo lắng. Bà ta ngồi đợi Vân với một phong thái ung dung, tự tại.

Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là dì Phượng, nhưng nghe Vân kể thì dì Phượng có dáng người hơi gầy và giản dị. Danh tính của người phụ nữ này thực sự chỉ có cô Muôn và chú Năm biết. Tôi chỉ loáng thoáng biết rằng đó là một trong những " khách hàng" của hai cô chú ấy. Qua thái độ kính cẩn, rất mực nghe lời dặn dò của cô Muôn, cộng thêm điệu bộ từ tốn nhã nhặn tôi đoán chắc chắn đây cũng là một người cực kỳ Tín, một người Tin vào những điều tâm linh huyền bí. Quay trở lại chuyện của Vân, cái tôi thắc mắc hiện tại là liệu Vân có thai thật không hay lại là một trò " che mắt" của con Ngải. Và nếu có thai thì cái thai lúc này đang ở đâu, hay Vân đã bỏ nó như cái cách mà cô gái dân tộc mặc váy trắng đã từng làm trong rừng qua lời Vân kể. Quá nhiều thắc mắc, quá nhiều vấn đề gây sự tò mò. Tôi ngồi im với vẻ mặt mong đợi cô Muôn sẽ hỏi Vân những điều đang làm tôi rối trí. Nhưng không, cô Muôn không hỏi gì thêm. Cô đưa tay ra hiệu cho Vân dừng lại. Cô nhìn tuần nhang ban nãy chú Năm vừa thắp, quay sang cô nói với Vân:

- Giờ cháu có thể về được rồi, hôm nay là ngày 11 âm lịch, 3 ngày nữa cháu thu xếp đi với vợ chồng cô một chuyến vào trong Hoà Bình. Nhưng chỉ được đi một mình thôi đó.

Vân nhìn cô Muôn gật đầu rồi hỏi:

- Dạ thưa cô vậy còn cái hũ thì sao ạ....??

Cô Muôn hẩy hẩy tay ra hiệu cho chú Năm đưa ra một cái túi nhỏ màu đen, nhìn giống như túi thơm của mấy cô tiểu thư, cung nữ trong phim cổ trang mà tôi hay xem. Nhưng nó có màu đen tuyền, không biết là bên trong đựng cái gì. Chỉ nghe cô Muôn nói:

- Tất nhiên là cháu phải mang theo cái hũ đi cùng. Nhưng 3 hôm sau khi bắt đầu bước ra khỏi cửa cháu nhớ nhất định phải giữ cái túi này bên người. Bây giờ cháu có thể về, khi về nhớ mua đồ chơi, bánh kẹo...như thường lệ. Còn tấm vải ngũ sắc cháu hãy cất dưới gối. Khi đi cũng nhớ mang theo.

Vân nhận lấy chiếc túi nhỏ màu đen từ cô Muôn. Vân khẽ đứng dậy cúi đầu chào cô Muôn và chú Năm rồi bước ra khỏi cửa. Cô chú tôi cũng gật đầu nhưng hai người không ai rời khỏi chỗ đang ngồi. Họ đợi Vân và người phụ nữ đang ở bên ngoài cùng ra xe đi khỏi lúc này cô Muôn mới thu dọn đồ đạc, chú Năm thì châm điếu thuốc phì phèo nhả khói. Đột nhiên chú Năm nói:

- Liệu có nguy hiểm quá không...? Nếu bố không giải được e rằng bản thân vợ chồng mình cũng gặp nguy hiểm..

Cô Muôn bất chợt nhìn sang phía tôi rồi trả lời một cách lạnh lùng:

- Ngay từ khi con bé bước chân vào đây lần thứ 2 là chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi.

Lời nói của cô Muôn khiến tôi cảm thấy lạnh gáy, tự nhiên cô Muôn nhìn tôi rồi nói như thế khiến tôi nổi da gà. Lời của cô Muôn như một lời cảnh báo, tôi nôm na hiểu được rằng:

" Những người ở đây khi đã biết hết mọi chuyện về " Nó " đều phải chết. Chỉ là hiện tại cô chú tôi vẫn đang cố gắng khắc chế nó để ba hôm nữa đi tìm Thầy giải Ngải."

Đang suy nghĩ tôi chợt giật mình khi nhận ra cô Muôn đứng trước mặt, trên tay cô là một cái túi đen nhìn bề ngoài thì giống hệt cái của Vân lúc nãy. Nhưng nó toát ra một hương thơm khá dễ chịu, tôi không biết cái của tôi và Vân có giống nhau không nhưng cô Muôn nói:

- Cháu nhớ từ bây giờ đến khi cô chú về không được bỏ cái túi này ra nghe chưa...?? Kể cả đi tắm, nhớ kỹ lời cô...Lúc nào cũng phải đeo bên mình. Và không được mở ra xem bên trong có gì. Tất cả đợi đến khi cô chú về...

Vừa nói cô Muôn vừa quàng sợi dây của cái túi vào cổ tôi. Tôi lúc đó chỉ biết ngồi im không dám phản ứng. Lời cô Muôn nói ra nó như có một áp lực đè nén cảm xúc của người khác. Khẽ nuốt nước bọt tôi gật đầu vâng dạ. Tôi biết tính tò mò của tôi đang dần đưa tôi vào một rắc rối nguy hiểm. Như sực nhớ ra trong lời cô Muôn vừa nói: " Đợi đến khi cô chú về..."

Tôi vội hỏi:

- Cô cho cháu đi cùng được không...? Dù sao thì cháu cũng nghe hết mọi chuyện rồi...

Cô Muôn cau mày đáp:

- Không được, nhất định không thể được. Nếu là những dịp khác cháu muốn đi cô chú có thể cho đi. Nhưng lần này cháu không được đi. Cô chú không thể để cháu mạo hiểm với tính mạng của mình được. Không nói nhiều nữa, có thể khi trở về cô sẽ kể cho cháu nghe mọi chuyện.

Nói xong cô Muôn đi vào trong nhà, lúc này tôi mới nhìn sang chú Năm. Điếu thuốc đã tàn, chú Năm dụi dụi cái đầu lọc rồi nhìn tôi nói:

- Tò mò giúp con người ta ham học hỏi, tìm tòi. Nhưng tò mò cũng có thể giết chết chính người đó. Cô đã nói rồi đấy, cháu phải tự hiểu. Hôm đầu tiên và hôm nay khi cô bé ngồi đây kể lại sự việc. Chú chắc bản thân cháu cũng đã cảm nhận được điều gì đó. Cháu nên biết tất cả mới chỉ là bắt đầu. Giờ cháu về đi, nhớ cái túi đeo trước cổ không được tháo ra cho đến khi cô chú về.

Tôi ngậm ngùi không nói thêm gì nữa, chào chú Năm tôi đi về. Về đến nhà tôi nằm trên giường suy nghĩ về tât cả những chuyện được nghe từ Vân qua hai buổi nói chuyện. Tôi cảm thấy thương Vân vô cùng, Vân còn quá trẻ nhưng theo những gì cô kể thì cuộc đời của Vân quả thật khổ tận cam lai. Cầm cái túi trên tay tôi đưa lên mũi ngửi, quả thật mùi thơm thoang thoảng phát ra từ bên trong cái túi khiến người ta dễ chịu. Nó có mùi thơm như của thảo dược, sờ bên trong cảm giác có gì đó được sấy khô cho vào. Mùi thơm của cái túi khiến tôi chìm vào giấc ngủ. Cũng phải thôi suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi im, căng hết cơ thể để nghe chuyện bùa ngải, lại thêm những giây phút thấp thỏm lạnh người bởi áp lực trong căn phòng thờ nhà cô Muôn khiến bây giờ cả người tôi mới được thả lỏng.

Tôi ngủ đến 9h tối, cơ thể cảm giác như có viên đá rất to đang đè trên ngực. Khó thở quá, tôi cố thử động đậy ngón tay nhưng không được. Càng lúc người càng chìm đi, càng không thở được. Muốn kêu cứu nhưng cũng không thể cất thành tiếng. Tưởng chừng không thể thoát ra thì nghe tiếng như có ai đó đang gọi tên tôi:

- Cò ơi, cò...dậy dậy...dậy mau.....

Tôi choàng tỉnh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì sớm ngủ tôi không bật quạt. Nhưng đó chỉ là lý do phụ, còn lý do chính tôi vừa gặp ác mộng. Thở hổn hển, nhìn sang bên cạnh hoá ra là mẹ tôi. Mẹ tôi đi làm công nhân lắm hôm phải tăng ca nên 8-9h tối mới về là bình thường. Nhìn thấy thằng con như xác chết vô hồn mẹ tôi hỏi:

- Mày cứ suốt ngày sang kia nghe truyện ma quỷ rồi về nằm mơ hả con. Tao mà là trộm chắc tao khuân mày đi mày cũng không biết gì mất. Ngủ từ bao giờ mà cửa nhà không đóng. Mẹ về không biết gì. Vào nhà thì cứ thấy ú ớ, gọi mãi không dậy. Mẹ phải lấy tay lay lay người mày đấy.

Đúng là phải thầm cảm ơn mẹ, ban nãy bị bóng đè nếu không có mẹ gọi chắc bây giờ tôi còn chưa tỉnh dậy được. Mất mấy giây để hoàn hồn tôi cười:

- Mẹ thì có tin ma với quỷ đâu mà sợ. Con trước cũng không tin nhưng giờ con cũng hơi hơi tin rồi đấy. Vừa con mơ sợ cực.....

Không để tôi nói hết câu mẹ tôi quát:

- Tiên sư mày cứ nghe mấy cái chuyện đó rồi về mơ với mộng. Họ hàng thật nhưng cả xóm này người ta sợ có dám lân la sang nhà đấy đâu. Ai cũng bảo đi qua nhìn vào nhà cứ thấy lạnh toát. Người ta còn nói, cùng một ngõ nhưng qua cổng nhà chú Năm đến chó còn không dám sủa. Vậy mà mày ngày nào cũng sang đó chơi cả ngày được thì cũng giỏi.

Nghe mẹ nói tôi im luôn, giờ mà kể giấc mơ ban nãy cho mẹ nghe chắc bà tế tôi như tế sao mùa hạ. Nóng quá nên tôi chạy đi tắm, không ngồi nghe mẹ ca nữa. Vào nhà tắm tôi quên bẵng đi mất, tôi sợ cái túi vải bị ướt nên tháo ra để trên kệ gương nhà tắm. Nhưng chỉ ba giây sau đó tôi chợt lạnh hết đốt sống lưng khi nhớ ra lời cô Muôn dặn:

" Nhất định không được tháo ra...phải đeo bên mình dù đi tắm..."

Tôi quay ngoắt lại chỗ tấm gương nhà tắm, với lấy cái túi rồi vội vàng đeo vào cổ. Trong tiếng nước xả xuống từ vòi hoa sen, khi với lấy cái túi tôi dám chắc tôi nhìn thấy tôi trong gương là một khuôn mặt đen xì. Giật mình lùi lại, tôi chớp mắt nhìn vào gương lần nữa thì thấy mặt tôi vẫn bình thường. Nghĩ bụng do hoa mắt, chứ làm gì có ai mặt lại đen như trát than vậy được. Lạ thay dù đeo cái túi khi tắm nhưng túi không hề bị ướt. Nó như được bôi dầu, nước chảy vào cứ trôi tuột. Tính tôi những chuyện kinh dị, mơ mộng cứ nghe xong tỉnh dậy là tôi quên sạch.

Thế cho nên dù ban ngày ngồi bên nhà chú Năm nghe chuyện có lúc sợ đến nghẹt thở, hay vừa ngủ mơ ác mộng nhưng tắm xong tôi lại thấy tất cả chả có gì. Quan trọng nhất là mẹ tôi lại đang gọi:

- Tắm xong nhớ lau khô đầu rồi mới được ngủ đấy. Trên bàn có cái đùi gà rán mẹ mới mua lúc nãy. Ăn xong rồi hãy ngủ.....

Nghe đến đồ ăn là tôi chẳng sợ gì nữa rồi, mẹ đúng là số một. Đánh chén hết cái đùi gà rán tôi đánh răng rửa mặt xong lên giường vừa đúng 11h. Rõ ràng ban nãy vừa mới ngủ dậy xong, nhưng vừa nằm một cái tôi lại ngủ luôn. Mùi thơm trong cái túi cứ như là có thuốc mê vậy.

.........

.............

Cộc...cộc...cộc....Quái lạ ai lại gõ cửa vào cái tầm này. Cộc...cộc...cộc....Tiếng gõ cửa càng lúc càng to càng dồn dập. Mà sao mẹ tôi không thấy nói gì nhỉ.

Cộc....cộc...cộc...cộc...Bực mình tôi vùng dậy bước ra cửa nhưng không mở, tôi hỏi vọng ra:

- Ai đấy, biết mấy giờ rồi không...??

Bên ngoài im bặt, tiếng gõ cửa cũng không còn. Khẽ tiến lại khe hở trên cửa gỗ tôi nhìn ra bên ngoài, trời tối om, chẳng có gì ngoài cửa cả. Hơi lạnh người tôi lùi lại định quay đi thì: Cộc...cộc...tiếng gõ lại vang lên.

Giọng hơi run run tôi hỏi:

- Ai....đấy....đêm hôm..đừng có đùa...Mẹ ơi...lấy con....cái gậy....

Gọi rõ to nhưng mẹ tôi cũng không trả lời cho dù bà rất thính trong giấc ngủ. Có hôm tôi trốn đi chơi đêm mới về mà khi vừa cạch cửa một cái mẹ tôi cũng đã tỉnh giấc bước ra. Vậy mà từ nãy giờ mẹ không ý kiến gì. Tôi quay ngoắt đi tránh xa cái cửa như một bản năng. Nhưng chỉ cần quay lưng lại cánh cửa thì tôi lại càng nghe rõ tiếng gõ hơn. Hình như khi tôi cố chạy xa thì cái cửa lại càng ở gần hơn sau lưng tôi vậy. Quay lại tôi hét lên:

- *** mẹ mày, ai đấy....!!

Lúc này mới có tiếng nói yếu ớt:

- Cứu chú....cứu chú.....

Tiếng gõ cửa nhỏ dần, tôi nhận ra đó là giọng chú Năm. Không suy nghĩ tôi chạy đến rút then cài cửa mở toang ra. Nằm trước bậc thang sõng soài là một người đàn ông đang đưa tay về phía cửa cố gắng gõ gõ. Chạy xuống tôi vừa gọi vừa lay người:

- Chú Năm, chú Năm phải không....?? Chú Năm.....

Tay tôi bê bết máu, lật người đó lại thì tôi hoảng hồn, cái đầu với cái thân người đó đã không còn dính lấy nhau. Nhìn kỹ tôi nhận ra trên người này là bộ quần áo chú Năm hay mặc. Quá sợ hãi tôi hét lên:

- Á....mẹ ơi....mẹ ơi....

Chân tay tôi lúc đó sợ đến không nhấc lên nổi, cái đầu vẫn úp mặt xuống đất, tôi cố gắng lết xa ra khỏi cái xác. Toàn thân run rẩy tôi vẫn cố gọi mẹ trong vô vọng. Tôi nhìn xuống cổ mình thì chẳng thấy cái túi đen đâu nữa. Nó đã biến mất hay rơi ở đâu từ lúc nào. Nuốt nước bọt, trong đầu tôi nghĩ đủ thứ nào là cái xác cụt đầu nằm đây thì nãy ai gõ cửa, cụt đầu sao lại có giọng chú Năm cất lên. Nhìn chằm chằm vào cái xác tôi chỉ sợ bây giờ nó mà động đậy chắc tôi ngất ra đây mất. Và điều tôi đang nghĩ đã trở thành sự thật.

Tôi kinh hãi khi nhìn thấy ở trên bậc lên xuống là cái đầu nãy giờ vẫn úp mặt xuống. Hình như nó đang động đậy, dù rất sợ nhưng không hiểu sao tôi không thể nhắm mắt lại. Đột nhiên, cái đầu từ từ quay ngửa ra, cái đầu máu me ướt sũng cả tóc. Dù có máu nhưng tôi nhận ra đó là khuôn mặt của chú Năm. Đúng là chú Năm thật rồi, chú đã bị giết rồi chặt đứt đầu ngay trước cửa nhà tôi. Chưa dừng lại ở đó, khi tôi cố nhìn vào cái đầu để xác nhận là mình sai thì một điều ghê rợn đang diễn ra. Cái đầu chú Năm bỗng dưng mở trừng mắt nhìn về phía tôi nhoẻn miệng cười kinh dị:

" He...he....he....he....he.."

Tôi gào lên:

- Mẹ...ơi....cô...Muôn...ơi....cứu...con.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương