Ngải Hài Nhi
-
Chương 14: Siêu thoát
Sau khi nhà sư đi khỏi Vân vội chạy vào nhà chuẩn bị đồ đạc. Cô thay một bộ quần áo giản dị, hũ cốt của lão Toàn đã được bọc bằng tấm vải đỏ một cách cẩn thận. Đồng hồ lúc đó chưa đến 9h, Vân nhớ ban nãy nhà sư có dặn phải xuất phát từ nhà đi vào giờ Tỵ vì đó là giờ rắn không cắn người. Ý nghĩa thâm sâu của những lời nhà sư nói ra Vân không thể hiểu được hết nhưng cô được dặn nhất định phải làm theo.
Tuy những ngày qua vô cùng mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên, luôn bị ám ảnh bởi những giấc mơ kinh hoàng nhưng chưa khi nào Vân bỏ quên việc chăm sóc Ngải. Đồng hồ chỉ 9h sáng, Vân đi lên tầng vào căn phòng nhỏ, như thường lệ cô chích máu của mình nhỏ vào hũ cho Ngải ăn. Không quên đặt đồ chơi, bánh kẹo xung quanh cái hũ sứ trắng.
Kỳ lạ thay hôm nay không thấy Nó hiện ra cho dù Vân có ngồi xuống ghế, nhìn vào tấm gương viền gỗ vàng được trạm trổ kỳ công nhưng cả căn phòng tĩnh lặng không có gì xảy ra. Khác hẳn với mọi ngày khi cho Nó ăn máu, nó sẽ hiện ra lởn vởn xung quanh Vân, cười nói như một đứa trẻ tinh nghịch. Mặc dù giọng cười của nó dù đã nghe rất nhiều lần nhưng Vân vẫn cảm thấy lạnh người. Không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn đồng hồ đã là 9h30, Vân vội vàng chạy xuống tầng một ôm hũ cốt lão Toàn rồi lấy xe đi đến ngôi chùa mà sư thầy đã dặn.
Giữa đường đi Vân không quên mỗi đoạn đường đều bỏ chiếc chuông bạc ra lắc ba lần. Có những lúc đi đến chỗ đông người, khi Vân lắc chiếc chuông không ít người nhìn Vân bằng ánh mắt hoài nghi, lạ lẫm. Cũng phải thôi một cô gái đi xe máy cứ một đọan lại dừng lại lắc chuông không gây tò mò thì người ta cũng nghĩ cô này có vấn đề về thần kinh. Nhưng chẳng ai biết mỗi lần dừng xe để lắc chuông kêu lên là một lần Vân cảm thấy sống lưng lạnh cóng, cái lạnh len vào từng đốt xương sống, men dần lên đến cổ rồi bóp chặt lại khiến Vân cảm thấy khó thở. Và nó chỉ dừng lại khi tiếng chuông thứ 3 vang lên. Đoạn đường bình thường đi chỉ mất 30 phút mà hôm nay Vân phải đi mất gần một giờ đồng hồ. Phải vất vả lắm Vân mới đến được ngôi chùa nằm ở ven sông.
Đến nơi Vân nhẹ nhàng bê hũ cốt bước vào trong chùa. Cảnh chùa thanh tịnh, phảng phất mùi hương trầm khiến tâm hồn Vân cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm lạ thường. Cô bước vào điện chính, sư thầy đang ngồi đó từ trước, ông đang gõ mõ tụng kinh. Vân chưa kịp mở lời sư thầy đã nói:
- A di đà phật...Thật may mắn khi thí chủ đã đến đúng giờ....
Vân liếc nhìn đồng hồ ở tay, lúc này vừa đúng 11h trưa. Nếu như hôm nay Nó mà hiện lên vòi vĩnh, trêu chọc thì có lẽ Vân đã không đến kịp trước giờ Tỵ. Sư thầy nói tiếp:
- Hiện tại thí chủ đừng vội nói gì, hãy lặng im đi theo bần tăng...Nhớ vừa đi vừa lắc chuông cho đến khi dừng lại. A di đà phật.
Vân đứng cúi đầu, tay vẫn ôm hũ cốt lặng lẽ đi theo sau sư thầy. Đến một gian phòng đang được đóng kín cửa chỉ nghe thấy những tiếng tụng kinh đang phát ra rầm rì.
" Leng...Keng...Leng...Keng...Leng..Keng."
Vân vẫn đang lắc chiếc chuông bằng bạc sau mỗi bước chân. Sư thầy dừng lại mở cửa căn phòng, bên trong còn hai nhà sư nữa đang ngồi, trên tay mỗi người cầm một chuỗi hạt, tay kia đặt trước ngực miệng lẩm nhẩm đọc Kinh. Căn phòng có rất nhiều tượng đồng: chính giữa là bức tượng Phật Tổ khá lớn, xung quanh là tượng Bồ Tát, tượng Thích Ca.... nhang khói nghi ngút. Sư thầy và Vân bước vào nhưng hai nhà sư vẫn không lơ là, họ tập trung vào bài Kinh của mình. Sư thầy quay lại nhìn Vân nói:
- Thí chủ hãy đặt cái hũ đó vào chiếc khay đồng đen ở chính giữa hai vị cao tăng đây. Tiếp đó thí chủ hãy dùng muối trắng trong cái bát gỗ kia rắc một vòng tròn xung quanh cái hũ. Sau cùng hãy từ từ mở mảnh vải đỏ kia ra..
Vân tiến lại gần chiếc khay bằng đồng đen bóng loáng, cô nhẹ nhàng đặt cái hũ cốt xuống chính giữa khay, cô làm theo lời sư thầy rắc một dải muối thành vòng tròn bao quanh cái hũ. Lúc này sư thầy đã đóng cửa lại, ông ngồi vào chiếc nệm tròn đã được đặt sẵn ở đó, ba vị cao tăng tạo thành một thế tam giác. Sau khi vân mở nút buộc tấm vải ra sư thầy cũng bắt đầu cầm tràng hạt, lẩm nhẩm đọc Kinh. Không khí ngay khi tấm vải đỏ được ra lập tức thay đổi. Căn phòng dù đã được đóng kín cửa nhưng bỗng từ đâu có một cơn gió lạnh thổi ngang qua khiến Vân sởn hết gai ốc. Cô vội lùi ra mép cửa quỳ xuống nhắm mắt, chắp tay.
Cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, ba vị cao tăng vẫn giữ được thần thái chỉ có Vân lúc này đang đổ mồ hôi lạnh. Đột nhiên cái hũ cốt bật nắp, ngay lập tức cả ba vị cao tăng đều quàng tràng hạt mình đang niệm vào cái hũ. Vân tò mò hé mắt nhìn, trước mắt cô là hình ảnh cái đầu lão Toàn đang cố ngoi lên khỏi hũ nhưng không cách nào thoát được. Lão đang tru lên những tiếng đau đớn, cả ba tràng hạt dường như đang phát sáng quấn chặt vào cái hũ. Sư thầy bỗng nói:
- Nhắm mắt lại......Thí chủ càng nhìn vong linh càng khó siêu thoát...Tĩnh tâm....a di đà phật...
Vân vội nhắm chặt mắt, miệng cô không ngừng lẩm bẩm:
" a di đà phật....a di đà phật.."
Những tiếng gào thét đầy đau đớn đang văng vẳng bên tai cô. Vân nghe rõ như lão Toàn đang ghé sát tai cô cất giọng ai oán:
"Vân....cứu....dượng....cứu...dượng.."
Vân không dám trả lời cô vẫn nhắm nghiền mắt. Lúc này Vân nghe thấy giọng sư thầy đang niệm chú:
- Nam-mô Đại-Bi Hội-Thượng Phật Bồ-Tát......Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại-bi tâm đà-la-ni......Nam-mô hắc ra đát na, đa ra dạ da.........
Tuy không hiểu gì nhưng Vân thấy những tiếng gào thét đã yếu dần sau những lời chú của vị sư thầy. Trong lúc vị sư thầy niệm chú thì hai vị cao tăng còn lại tay cầm chuông bạc rung liên hồi. Không hiểu vì lý do gì mà khi sư thầy niệm chú Vân cũng khó thở đến tức cả lồng ngực. Từng lời sư thầy phát ra như có những mũi kim đâm thẳng vào tim Vân vậy.
Tiếng chuông, lời niệm chú, kinh cầu tất cả vang lên một cách liên tục làm Vân cảm giác không gian trong căn phòng chao đảo. Cứ như thế mọi chuyện diễn ra trong 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Vân bắt đầu thở dốc, chân tay cô run lẩy bẩy, Vân mất dần ý thức. Giọng sư thầy vang lên:
- Thí chủ hãy cố gắng chịu đựng...Phải giữ cho Tâm thật thanh tịnh..Sắp kết thúc rồi.
Vân cố gắng gượng không để bản thân gục ngã. Ba vị cao tăng ngưng niệm chú, họ dán ba miếng giấy vàng có ghi những ký tự nhìn như chữ Nho vào cái hũ sau đó đóng nắp lại. Sư thầy nhúng tay vào một bát nước trắng để ngay gần sau đó vẩy nước về phía cái hũ cốt. Vân lúc này đã dần trở lại bình thường, cô nhìn vào chiếc khay đồng đen, dải muối trắng tinh ban nãy cô rải xung quanh hũ lúc này đã chuyển màu đen xì, đen đến mức muối ở khay còn nổi hơn cả màu đồng đen.
Sư thầy nhẹ nhàng đặt hũ cốt lên một chiếc bàn nhỏ hai tầng đã được chuẩn bị từ trước, hai vị cao tăng kia cũng sắp đồ lễ nào là lư hương, hoa quả, tiền vàng đặt ở tầng dưới. Sư thầy quay lại nhìn Vân, ông chỉ tay vào một khay cơm chay đã được chuẩn bị, cùng một bộ quần áo nâu sòng nói:
- Thí chủ hãy lấy những thứ nhà chùa chuẩn bị bày lên đây. Sau đó thắp ba nén hương để vong linh người đã khuất được Thanh Thản...
Không khí trong căn phòng lúc đó thật bình yên, chỉ có tiếng gõ mõ, tiếng nhạc kinh phật đang vang lên khắp mọi nơi. Sư thầy nói tiếp:
- A di đà phật...Người này lúc còn sống phạm nhiều tội ác...Chết rồi vẫn không được siêu sinh...Bần tăng chỉ giúp được linh hồn người chết cảm thấy được an ủi, xoá bớt nỗi oán hận....nhưng quan trọng nhất vẫn chính là sự Tha Thứ của người có liên quan...A di đà phật...Phật pháp đại từ đại bi, người chết thì đã chết, oan oan tương báo bao giờ mới tan....Nữ thí chủ hãy suy nghĩ kỹ.....
Vân hiểu được ngụ ý trong những câu nói của sư thầy...Vân cẩn thận làm theo lời sư thầy nói. Những ngày qua khi lão Toàn chết Vân phần nào cũng đã nguôi ngoai, những cơn ác mộng xuất hiện trong giấc ngủ khiến Vân thấy bất an, lo sợ. Cảm giác giết hại một người chỉ vì thù hận đã biến thành ăn năn, sám hội đối với một cô gái chỉ tầm đôi mươi. Mặc dù trước đó Vân chỉ muốn băm lão thành nghìn mảnh.
Nhưng rồi khi kẻ thù bị chết, cái cảm giác hả hê chỉ đến trong chốc lát. Một cô gái với bản tính nhân hậu những ngày qua phải sống trong đau khổ dằn vặt. Những lời sư thầy vừa nói như thấu hiểu tận tâm can, sâu thẳm trong lòng Vân. Bên cạnh chiếc bàn hai tầng là một cái ghế nhỏ. Sau khi Vân thắp nhang chắp tay thành khẩn, vị sư thầy lắc ba hồi chuông rồi lẩm nhẩm điều gì đó. Bất chợt ông dừng lại chỉ tay về phía cái ghế:
- A di đà phật....Linh hồn người thân thí chủ đang ngồi ở ghế kia...Mời thí chủ rót rượu, dâng cơm....
Vân tiến lại rót một chén rượu đưa lại gần ghế mặc dù bây giờ Vân không nhìn thấy gì cả:
- Mời cơm. - Giọng sư thầy vang lên.
Vân bê cả khay cơm chay đưa lên phía trước ghế.
- Dâng y phục. - Sư thầy nói tiếp.
Vân hạ khay cơm chay xuống lấy tiếp bộ quần áo nâu đưa lên. Bên cạnh là hai vị cao tăng đang đốt vàng tiền, mồm niệm kinh phật. Hoàn tất mọi việc sư thầy nói với Vân:
- Thí chủ có đồng ý tha thứ cho những lỗi lầm mà người này đã gây ra...
Vân im lặng một lúc, cô bật khóc khi nghĩ đến bố mẹ, bà Lanh, và cả dì Loan....Nhưng rồi nước mắt ngang tròng cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Dạ thưa...thầy....con...đồng....ý....
Cảm giác lúc đó căn phòng như sáng bừng lên trong tiếng nhạc phật, cửa sổ, cửa chính căn phòng bỗng mở bung ra cho những tia nắng buổi trưa tràn vào. Không khí nặng nề, lạnh lẽo tan biến hẳn. Sư thầy mỉm cười chắp tay lạy trước bức tượng Phật Tổ:
- A di đà phật...
Tiếp đó hai vị cao tăng dọn dẹp đồ lễ, vị sư thầy tiến lại gần bóc ba miếng giấy màu vàng ban nãy dán trên hũ cốt ra, đưa hũ cốt cho Vân sư thầy nói:
- Lát nữa bần tăng sẽ dùng thuyền đưa thí chủ đến thượng nguồn con sông, ở đó thí chủ hãy rải tro cốt của người thân theo dòng nước. Từ nay linh hồn của người chết sẽ có cơ hội được siêu sinh....
Vân hơi còn thắc mắc:
- Dạ thưa thầy, có cơ hội là sao ạ...??
Nhà sư nhẹ nhàng đáp:
- A di đà phật....Tuỳ vào nghiệp của chúng sinh mà sau khi chết linh hồn sẽ phải đi về đâu...Ai tích đức làm thiện thì sẽ về với Trời, ai tạo nghiệp, làm ác thì sẽ đến Địa Ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sanh để trả giá cho tội ác lúc còn sống....Bần tăng chỉ có thể giúp được đến đây, còn có được luân hồi chuyển kiếp hay không phụ thuộc vào bản thân mỗi người...
Như đã hiểu ra phần nào Vân nhìn sư thầy như còn có ý muốn hỏi. Sư thầy nói tiếp:
- Oan oan tương báo, thù hận càng giữ càng sâu....Bần tăng gặp thí chủ ngày hôm đó ở đài hoả thiêu âu cũng là có Cơ Duyên....Nay thí chủ đã mở lòng Vị Tha điều đó cũng giúp vong linh những người đã khuất được yên ổn...A di đà phật..
Điều vị sư thầy muốn nói đó chính là việc Vân tha thứ cho lão Toàn đã giải được nỗi thù hận từ cả những cái chết trước đó. Vân ngập ngừng hỏi:
- Vậy bố mẹ con.......
Nhà sư nhìn lên trời mỉm cười:
- Phật pháp đại từ đại bi....Người tốt ra đi sẽ được An Nghỉ...A di đà phật.
Vân nhắm mắt cúi đầu lễ tạ vị sư thầy đáng kính. Chiều hôm đó trong ánh chiều tà, con thuyền nhỏ chở Vân lên thượng nguồn dòng sông, trên thuyền còn có Sư thầy và hai vị cao tăng nọ. Người rung chuông, người rải tiền vàng, sư thầy đứng niệm kinh....còn Vân nhẹ nhàng bốc từng nắm tro tàn rải xuống dòng sông theo từng làn gió nhẹ. Cảnh sắc sông nước dưới ánh chiều tà khiến mỗi nắm tro rải đi làm Vân thấy vô cùng nhẹ nhõm, trong thâm tâm cô bình yên đến lạ thường. Khi nắm tro cuối cùng theo gió bay đi Vân bỗng nhìn thấy bố mẹ mình đang nắm tay nhau nhìn cô cười nhẹ cho dù nét mặt họ vẫn rất buồn...Vân dụi mắt nhìn xuống dòng nước, hình ảnh lão Toàn lúc còn sống đang nhìn cô, không phải là khuôn mặt kinh dị đáng ghê sợ nữa...hình như lão đang khóc. Đâu đó trong không khí vang lên giọng nói:
" Cho...Dượng...Xin...Lỗi...."
Vân chợt chảy nước mắt, cô quay mặt đi nói nhỏ một câu gì đó. Vậy là tất cả đã kết thúc, về đến chùa Vân hỏi sư thầy:
- Dạ thưa thầy, con rất biết ơn thầy đã giúp con...Nhưng dù gì nhà chùa cũng chuẩn bị cho con tất cả mọi thứ...Giờ mọi việc đã xong, bản thân con cảm thấy như trút được gánh nặng....Vẫn biết nhà chùa làm việc Thiện nhưng xin phép thầy cho con được trả tiền lễ vật....
Sư thầy nhìn Vân cười, ông khẽ cúi đầu rồi nói:
- A di đà phật...Bần tăng với thí chủ gặp nhau là do Cơ Duyên mang lại....Việc giúp thí chủ đây cũng là bần tăng đang giúp chính bản thân mình...Thí chủ không nên suy nghĩ quá nhiều....Nhưng thí chủ mới chỉ gỡ được nút thắt trong quá khứ, còn hiện tại thí chủ vẫn còn mang nhiều uẩn khúc...A di đà phật...Thiện tai...Thiện tai...
Vân hiểu điều sư thầy đang nói là gì, nhưng cô không dám nhờ thầy giúp đỡ. Sư thầy tiễn Vân ra đến cổng chùa, ông nói:
- Phong bao đỏ bần tăng treo trước cổng nhà thí chủ giờ này có lẽ cũng đã hết tác dụng....Có thể sau này chúng ta không còn được gặp nhau nữa.....
Vừa dứt lời sư thầy quỵ xuống, tiếng cười của Nó vang lên:
" He...he..he...Mẹ...đến...đây...làm...gì..."
Nó đang ngồi trên vai sư thầy nhìn Vân bằng đôi mắt đỏ như máu. Vân vội vàng xua tay nói lắp bắp:
- Không...không...chuyện...này...không...liên quan..đến..con...Đừng làm hại thầy...
Vị sư thầy lúc này cố gắng gượng dậy, Nó đột nhiên biến mất....Sư thầy thổ huyết chỉ tay về phía Vân nói:
- Thí chủ đang...nuôi...một...con....con...Quỷ.....
Trong không khí giọng nói của nó vang lên:
" Lão...có...thể...nhìn...thấy..ta...lão...phải...chết....hi...hi...hi...."
Sư thầy ho khụ khụ...sau mỗi tiếng ho là những tia máu lại văng ra. Ông cố gắng lấy ra một tấm bùa kẹp giữa hai đầu ngón tay, ngồi xếp bằng sư thầy miệng đầy máu vẫn lẩm nhẩm đọc kinh, niệm phật...Vân muốn chạy đến nhưng chân cô cứng đơ như khúc gỗ. Cô hét lên:
- Dừng lại...Dừng lại đi...Tao sẽ không gặp lại ông ta nữa...
Nó hiện lên trên vai của Vân rồi cười một nụ cười quái dị:
" He...hi...he...hi...he..he....con..không...giết...được..lão...ở...đây..."
" Nhưng...lão...không...giúp...được..mẹ...."
" Ai...đến...gần..mẹ...đều...phải...chết..."
Vân chỉ kịp nói:
- Được...được...hãy tha cho ông ấy...
Sư thầy như qua được cơn nguy hiểm, ông ngồi bất động nói:
- A di đà phật...Bần tăng muốn giúp thí chủ nhưng con Quỷ này mang quỷ khí tích tụ lâu năm quá nặng....Bần tăng không đủ pháp lực, càng không thể giúp thí chủ loại bỏ nó...Mong thí chủ lượng thứ...Thiện tai....Thiện tai..
Vân nhìn sư thầy đang đau đớn chịu đựng, cô khóc thành tiếng:
- Con...xin....lỗi....
Trong khung cảnh trời nhá nhem tối, vị cao tăng ngồi trước cổng chùa thổ huyết, cô gái đang khóc vì ăn năn, hối hận do tai hoạ của mình mang đến cho mọi người....Còn nó thì đang ngồi ôm lấy cổ Vân thủ thỉ vào tai cô bằng một giọng nói đến từ địa ngục:
" He...he...he....Về...nhà...thôi...mẹ..."
Nhìn vị sư thầy từ lúc đó Vân biết sẽ chẳng ai có thể Giải Thoát được cho mình.....
Tuy những ngày qua vô cùng mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên, luôn bị ám ảnh bởi những giấc mơ kinh hoàng nhưng chưa khi nào Vân bỏ quên việc chăm sóc Ngải. Đồng hồ chỉ 9h sáng, Vân đi lên tầng vào căn phòng nhỏ, như thường lệ cô chích máu của mình nhỏ vào hũ cho Ngải ăn. Không quên đặt đồ chơi, bánh kẹo xung quanh cái hũ sứ trắng.
Kỳ lạ thay hôm nay không thấy Nó hiện ra cho dù Vân có ngồi xuống ghế, nhìn vào tấm gương viền gỗ vàng được trạm trổ kỳ công nhưng cả căn phòng tĩnh lặng không có gì xảy ra. Khác hẳn với mọi ngày khi cho Nó ăn máu, nó sẽ hiện ra lởn vởn xung quanh Vân, cười nói như một đứa trẻ tinh nghịch. Mặc dù giọng cười của nó dù đã nghe rất nhiều lần nhưng Vân vẫn cảm thấy lạnh người. Không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn đồng hồ đã là 9h30, Vân vội vàng chạy xuống tầng một ôm hũ cốt lão Toàn rồi lấy xe đi đến ngôi chùa mà sư thầy đã dặn.
Giữa đường đi Vân không quên mỗi đoạn đường đều bỏ chiếc chuông bạc ra lắc ba lần. Có những lúc đi đến chỗ đông người, khi Vân lắc chiếc chuông không ít người nhìn Vân bằng ánh mắt hoài nghi, lạ lẫm. Cũng phải thôi một cô gái đi xe máy cứ một đọan lại dừng lại lắc chuông không gây tò mò thì người ta cũng nghĩ cô này có vấn đề về thần kinh. Nhưng chẳng ai biết mỗi lần dừng xe để lắc chuông kêu lên là một lần Vân cảm thấy sống lưng lạnh cóng, cái lạnh len vào từng đốt xương sống, men dần lên đến cổ rồi bóp chặt lại khiến Vân cảm thấy khó thở. Và nó chỉ dừng lại khi tiếng chuông thứ 3 vang lên. Đoạn đường bình thường đi chỉ mất 30 phút mà hôm nay Vân phải đi mất gần một giờ đồng hồ. Phải vất vả lắm Vân mới đến được ngôi chùa nằm ở ven sông.
Đến nơi Vân nhẹ nhàng bê hũ cốt bước vào trong chùa. Cảnh chùa thanh tịnh, phảng phất mùi hương trầm khiến tâm hồn Vân cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm lạ thường. Cô bước vào điện chính, sư thầy đang ngồi đó từ trước, ông đang gõ mõ tụng kinh. Vân chưa kịp mở lời sư thầy đã nói:
- A di đà phật...Thật may mắn khi thí chủ đã đến đúng giờ....
Vân liếc nhìn đồng hồ ở tay, lúc này vừa đúng 11h trưa. Nếu như hôm nay Nó mà hiện lên vòi vĩnh, trêu chọc thì có lẽ Vân đã không đến kịp trước giờ Tỵ. Sư thầy nói tiếp:
- Hiện tại thí chủ đừng vội nói gì, hãy lặng im đi theo bần tăng...Nhớ vừa đi vừa lắc chuông cho đến khi dừng lại. A di đà phật.
Vân đứng cúi đầu, tay vẫn ôm hũ cốt lặng lẽ đi theo sau sư thầy. Đến một gian phòng đang được đóng kín cửa chỉ nghe thấy những tiếng tụng kinh đang phát ra rầm rì.
" Leng...Keng...Leng...Keng...Leng..Keng."
Vân vẫn đang lắc chiếc chuông bằng bạc sau mỗi bước chân. Sư thầy dừng lại mở cửa căn phòng, bên trong còn hai nhà sư nữa đang ngồi, trên tay mỗi người cầm một chuỗi hạt, tay kia đặt trước ngực miệng lẩm nhẩm đọc Kinh. Căn phòng có rất nhiều tượng đồng: chính giữa là bức tượng Phật Tổ khá lớn, xung quanh là tượng Bồ Tát, tượng Thích Ca.... nhang khói nghi ngút. Sư thầy và Vân bước vào nhưng hai nhà sư vẫn không lơ là, họ tập trung vào bài Kinh của mình. Sư thầy quay lại nhìn Vân nói:
- Thí chủ hãy đặt cái hũ đó vào chiếc khay đồng đen ở chính giữa hai vị cao tăng đây. Tiếp đó thí chủ hãy dùng muối trắng trong cái bát gỗ kia rắc một vòng tròn xung quanh cái hũ. Sau cùng hãy từ từ mở mảnh vải đỏ kia ra..
Vân tiến lại gần chiếc khay bằng đồng đen bóng loáng, cô nhẹ nhàng đặt cái hũ cốt xuống chính giữa khay, cô làm theo lời sư thầy rắc một dải muối thành vòng tròn bao quanh cái hũ. Lúc này sư thầy đã đóng cửa lại, ông ngồi vào chiếc nệm tròn đã được đặt sẵn ở đó, ba vị cao tăng tạo thành một thế tam giác. Sau khi vân mở nút buộc tấm vải ra sư thầy cũng bắt đầu cầm tràng hạt, lẩm nhẩm đọc Kinh. Không khí ngay khi tấm vải đỏ được ra lập tức thay đổi. Căn phòng dù đã được đóng kín cửa nhưng bỗng từ đâu có một cơn gió lạnh thổi ngang qua khiến Vân sởn hết gai ốc. Cô vội lùi ra mép cửa quỳ xuống nhắm mắt, chắp tay.
Cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, ba vị cao tăng vẫn giữ được thần thái chỉ có Vân lúc này đang đổ mồ hôi lạnh. Đột nhiên cái hũ cốt bật nắp, ngay lập tức cả ba vị cao tăng đều quàng tràng hạt mình đang niệm vào cái hũ. Vân tò mò hé mắt nhìn, trước mắt cô là hình ảnh cái đầu lão Toàn đang cố ngoi lên khỏi hũ nhưng không cách nào thoát được. Lão đang tru lên những tiếng đau đớn, cả ba tràng hạt dường như đang phát sáng quấn chặt vào cái hũ. Sư thầy bỗng nói:
- Nhắm mắt lại......Thí chủ càng nhìn vong linh càng khó siêu thoát...Tĩnh tâm....a di đà phật...
Vân vội nhắm chặt mắt, miệng cô không ngừng lẩm bẩm:
" a di đà phật....a di đà phật.."
Những tiếng gào thét đầy đau đớn đang văng vẳng bên tai cô. Vân nghe rõ như lão Toàn đang ghé sát tai cô cất giọng ai oán:
"Vân....cứu....dượng....cứu...dượng.."
Vân không dám trả lời cô vẫn nhắm nghiền mắt. Lúc này Vân nghe thấy giọng sư thầy đang niệm chú:
- Nam-mô Đại-Bi Hội-Thượng Phật Bồ-Tát......Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại-bi tâm đà-la-ni......Nam-mô hắc ra đát na, đa ra dạ da.........
Tuy không hiểu gì nhưng Vân thấy những tiếng gào thét đã yếu dần sau những lời chú của vị sư thầy. Trong lúc vị sư thầy niệm chú thì hai vị cao tăng còn lại tay cầm chuông bạc rung liên hồi. Không hiểu vì lý do gì mà khi sư thầy niệm chú Vân cũng khó thở đến tức cả lồng ngực. Từng lời sư thầy phát ra như có những mũi kim đâm thẳng vào tim Vân vậy.
Tiếng chuông, lời niệm chú, kinh cầu tất cả vang lên một cách liên tục làm Vân cảm giác không gian trong căn phòng chao đảo. Cứ như thế mọi chuyện diễn ra trong 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Vân bắt đầu thở dốc, chân tay cô run lẩy bẩy, Vân mất dần ý thức. Giọng sư thầy vang lên:
- Thí chủ hãy cố gắng chịu đựng...Phải giữ cho Tâm thật thanh tịnh..Sắp kết thúc rồi.
Vân cố gắng gượng không để bản thân gục ngã. Ba vị cao tăng ngưng niệm chú, họ dán ba miếng giấy vàng có ghi những ký tự nhìn như chữ Nho vào cái hũ sau đó đóng nắp lại. Sư thầy nhúng tay vào một bát nước trắng để ngay gần sau đó vẩy nước về phía cái hũ cốt. Vân lúc này đã dần trở lại bình thường, cô nhìn vào chiếc khay đồng đen, dải muối trắng tinh ban nãy cô rải xung quanh hũ lúc này đã chuyển màu đen xì, đen đến mức muối ở khay còn nổi hơn cả màu đồng đen.
Sư thầy nhẹ nhàng đặt hũ cốt lên một chiếc bàn nhỏ hai tầng đã được chuẩn bị từ trước, hai vị cao tăng kia cũng sắp đồ lễ nào là lư hương, hoa quả, tiền vàng đặt ở tầng dưới. Sư thầy quay lại nhìn Vân, ông chỉ tay vào một khay cơm chay đã được chuẩn bị, cùng một bộ quần áo nâu sòng nói:
- Thí chủ hãy lấy những thứ nhà chùa chuẩn bị bày lên đây. Sau đó thắp ba nén hương để vong linh người đã khuất được Thanh Thản...
Không khí trong căn phòng lúc đó thật bình yên, chỉ có tiếng gõ mõ, tiếng nhạc kinh phật đang vang lên khắp mọi nơi. Sư thầy nói tiếp:
- A di đà phật...Người này lúc còn sống phạm nhiều tội ác...Chết rồi vẫn không được siêu sinh...Bần tăng chỉ giúp được linh hồn người chết cảm thấy được an ủi, xoá bớt nỗi oán hận....nhưng quan trọng nhất vẫn chính là sự Tha Thứ của người có liên quan...A di đà phật...Phật pháp đại từ đại bi, người chết thì đã chết, oan oan tương báo bao giờ mới tan....Nữ thí chủ hãy suy nghĩ kỹ.....
Vân hiểu được ngụ ý trong những câu nói của sư thầy...Vân cẩn thận làm theo lời sư thầy nói. Những ngày qua khi lão Toàn chết Vân phần nào cũng đã nguôi ngoai, những cơn ác mộng xuất hiện trong giấc ngủ khiến Vân thấy bất an, lo sợ. Cảm giác giết hại một người chỉ vì thù hận đã biến thành ăn năn, sám hội đối với một cô gái chỉ tầm đôi mươi. Mặc dù trước đó Vân chỉ muốn băm lão thành nghìn mảnh.
Nhưng rồi khi kẻ thù bị chết, cái cảm giác hả hê chỉ đến trong chốc lát. Một cô gái với bản tính nhân hậu những ngày qua phải sống trong đau khổ dằn vặt. Những lời sư thầy vừa nói như thấu hiểu tận tâm can, sâu thẳm trong lòng Vân. Bên cạnh chiếc bàn hai tầng là một cái ghế nhỏ. Sau khi Vân thắp nhang chắp tay thành khẩn, vị sư thầy lắc ba hồi chuông rồi lẩm nhẩm điều gì đó. Bất chợt ông dừng lại chỉ tay về phía cái ghế:
- A di đà phật....Linh hồn người thân thí chủ đang ngồi ở ghế kia...Mời thí chủ rót rượu, dâng cơm....
Vân tiến lại rót một chén rượu đưa lại gần ghế mặc dù bây giờ Vân không nhìn thấy gì cả:
- Mời cơm. - Giọng sư thầy vang lên.
Vân bê cả khay cơm chay đưa lên phía trước ghế.
- Dâng y phục. - Sư thầy nói tiếp.
Vân hạ khay cơm chay xuống lấy tiếp bộ quần áo nâu đưa lên. Bên cạnh là hai vị cao tăng đang đốt vàng tiền, mồm niệm kinh phật. Hoàn tất mọi việc sư thầy nói với Vân:
- Thí chủ có đồng ý tha thứ cho những lỗi lầm mà người này đã gây ra...
Vân im lặng một lúc, cô bật khóc khi nghĩ đến bố mẹ, bà Lanh, và cả dì Loan....Nhưng rồi nước mắt ngang tròng cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Dạ thưa...thầy....con...đồng....ý....
Cảm giác lúc đó căn phòng như sáng bừng lên trong tiếng nhạc phật, cửa sổ, cửa chính căn phòng bỗng mở bung ra cho những tia nắng buổi trưa tràn vào. Không khí nặng nề, lạnh lẽo tan biến hẳn. Sư thầy mỉm cười chắp tay lạy trước bức tượng Phật Tổ:
- A di đà phật...
Tiếp đó hai vị cao tăng dọn dẹp đồ lễ, vị sư thầy tiến lại gần bóc ba miếng giấy màu vàng ban nãy dán trên hũ cốt ra, đưa hũ cốt cho Vân sư thầy nói:
- Lát nữa bần tăng sẽ dùng thuyền đưa thí chủ đến thượng nguồn con sông, ở đó thí chủ hãy rải tro cốt của người thân theo dòng nước. Từ nay linh hồn của người chết sẽ có cơ hội được siêu sinh....
Vân hơi còn thắc mắc:
- Dạ thưa thầy, có cơ hội là sao ạ...??
Nhà sư nhẹ nhàng đáp:
- A di đà phật....Tuỳ vào nghiệp của chúng sinh mà sau khi chết linh hồn sẽ phải đi về đâu...Ai tích đức làm thiện thì sẽ về với Trời, ai tạo nghiệp, làm ác thì sẽ đến Địa Ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sanh để trả giá cho tội ác lúc còn sống....Bần tăng chỉ có thể giúp được đến đây, còn có được luân hồi chuyển kiếp hay không phụ thuộc vào bản thân mỗi người...
Như đã hiểu ra phần nào Vân nhìn sư thầy như còn có ý muốn hỏi. Sư thầy nói tiếp:
- Oan oan tương báo, thù hận càng giữ càng sâu....Bần tăng gặp thí chủ ngày hôm đó ở đài hoả thiêu âu cũng là có Cơ Duyên....Nay thí chủ đã mở lòng Vị Tha điều đó cũng giúp vong linh những người đã khuất được yên ổn...A di đà phật..
Điều vị sư thầy muốn nói đó chính là việc Vân tha thứ cho lão Toàn đã giải được nỗi thù hận từ cả những cái chết trước đó. Vân ngập ngừng hỏi:
- Vậy bố mẹ con.......
Nhà sư nhìn lên trời mỉm cười:
- Phật pháp đại từ đại bi....Người tốt ra đi sẽ được An Nghỉ...A di đà phật.
Vân nhắm mắt cúi đầu lễ tạ vị sư thầy đáng kính. Chiều hôm đó trong ánh chiều tà, con thuyền nhỏ chở Vân lên thượng nguồn dòng sông, trên thuyền còn có Sư thầy và hai vị cao tăng nọ. Người rung chuông, người rải tiền vàng, sư thầy đứng niệm kinh....còn Vân nhẹ nhàng bốc từng nắm tro tàn rải xuống dòng sông theo từng làn gió nhẹ. Cảnh sắc sông nước dưới ánh chiều tà khiến mỗi nắm tro rải đi làm Vân thấy vô cùng nhẹ nhõm, trong thâm tâm cô bình yên đến lạ thường. Khi nắm tro cuối cùng theo gió bay đi Vân bỗng nhìn thấy bố mẹ mình đang nắm tay nhau nhìn cô cười nhẹ cho dù nét mặt họ vẫn rất buồn...Vân dụi mắt nhìn xuống dòng nước, hình ảnh lão Toàn lúc còn sống đang nhìn cô, không phải là khuôn mặt kinh dị đáng ghê sợ nữa...hình như lão đang khóc. Đâu đó trong không khí vang lên giọng nói:
" Cho...Dượng...Xin...Lỗi...."
Vân chợt chảy nước mắt, cô quay mặt đi nói nhỏ một câu gì đó. Vậy là tất cả đã kết thúc, về đến chùa Vân hỏi sư thầy:
- Dạ thưa thầy, con rất biết ơn thầy đã giúp con...Nhưng dù gì nhà chùa cũng chuẩn bị cho con tất cả mọi thứ...Giờ mọi việc đã xong, bản thân con cảm thấy như trút được gánh nặng....Vẫn biết nhà chùa làm việc Thiện nhưng xin phép thầy cho con được trả tiền lễ vật....
Sư thầy nhìn Vân cười, ông khẽ cúi đầu rồi nói:
- A di đà phật...Bần tăng với thí chủ gặp nhau là do Cơ Duyên mang lại....Việc giúp thí chủ đây cũng là bần tăng đang giúp chính bản thân mình...Thí chủ không nên suy nghĩ quá nhiều....Nhưng thí chủ mới chỉ gỡ được nút thắt trong quá khứ, còn hiện tại thí chủ vẫn còn mang nhiều uẩn khúc...A di đà phật...Thiện tai...Thiện tai...
Vân hiểu điều sư thầy đang nói là gì, nhưng cô không dám nhờ thầy giúp đỡ. Sư thầy tiễn Vân ra đến cổng chùa, ông nói:
- Phong bao đỏ bần tăng treo trước cổng nhà thí chủ giờ này có lẽ cũng đã hết tác dụng....Có thể sau này chúng ta không còn được gặp nhau nữa.....
Vừa dứt lời sư thầy quỵ xuống, tiếng cười của Nó vang lên:
" He...he..he...Mẹ...đến...đây...làm...gì..."
Nó đang ngồi trên vai sư thầy nhìn Vân bằng đôi mắt đỏ như máu. Vân vội vàng xua tay nói lắp bắp:
- Không...không...chuyện...này...không...liên quan..đến..con...Đừng làm hại thầy...
Vị sư thầy lúc này cố gắng gượng dậy, Nó đột nhiên biến mất....Sư thầy thổ huyết chỉ tay về phía Vân nói:
- Thí chủ đang...nuôi...một...con....con...Quỷ.....
Trong không khí giọng nói của nó vang lên:
" Lão...có...thể...nhìn...thấy..ta...lão...phải...chết....hi...hi...hi...."
Sư thầy ho khụ khụ...sau mỗi tiếng ho là những tia máu lại văng ra. Ông cố gắng lấy ra một tấm bùa kẹp giữa hai đầu ngón tay, ngồi xếp bằng sư thầy miệng đầy máu vẫn lẩm nhẩm đọc kinh, niệm phật...Vân muốn chạy đến nhưng chân cô cứng đơ như khúc gỗ. Cô hét lên:
- Dừng lại...Dừng lại đi...Tao sẽ không gặp lại ông ta nữa...
Nó hiện lên trên vai của Vân rồi cười một nụ cười quái dị:
" He...hi...he...hi...he..he....con..không...giết...được..lão...ở...đây..."
" Nhưng...lão...không...giúp...được..mẹ...."
" Ai...đến...gần..mẹ...đều...phải...chết..."
Vân chỉ kịp nói:
- Được...được...hãy tha cho ông ấy...
Sư thầy như qua được cơn nguy hiểm, ông ngồi bất động nói:
- A di đà phật...Bần tăng muốn giúp thí chủ nhưng con Quỷ này mang quỷ khí tích tụ lâu năm quá nặng....Bần tăng không đủ pháp lực, càng không thể giúp thí chủ loại bỏ nó...Mong thí chủ lượng thứ...Thiện tai....Thiện tai..
Vân nhìn sư thầy đang đau đớn chịu đựng, cô khóc thành tiếng:
- Con...xin....lỗi....
Trong khung cảnh trời nhá nhem tối, vị cao tăng ngồi trước cổng chùa thổ huyết, cô gái đang khóc vì ăn năn, hối hận do tai hoạ của mình mang đến cho mọi người....Còn nó thì đang ngồi ôm lấy cổ Vân thủ thỉ vào tai cô bằng một giọng nói đến từ địa ngục:
" He...he...he....Về...nhà...thôi...mẹ..."
Nhìn vị sư thầy từ lúc đó Vân biết sẽ chẳng ai có thể Giải Thoát được cho mình.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook