Ngài Fred! Tại Sao Là Em
-
Chương 174: Nghi phạm
Cuộc chiến giữa Dạ Huyền và Hoắc Thiệu Hoa đã kết thúc bằng cái chết của Hoắc Thiệu Hoa. Đó là kết cục mà ai cũng không quá ngạc nhiên, một trong hai bọn họ buộc phải có một người ngã ngựa, và không may là Hoắc Thiệu Hoa là kẻ đó.
Đến cùng người tổn thương nhất lại là người vô tội nhất trong cuộc chiến của bọn họ - Lê Thoát.
Cùng đêm xảy ra chuyện của Hoắc Thiệu Hoa, video ghi lại cảnh tượng 18+ không che của Ngô Á và đếm sơ qua là khoảng năm người đàn ông trong cùng một đêm.
Mà đáng nói nhất không phải là cô ta lăn giường cùng nhiều người đàn ông, mà là vẻ mặt hưởng thụ của cô ta, có cảnh tượng cô ta còn chơi cùng với hai tên đàn ông một lúc. Quá kinh khủng. Video đó quá nóng bỏng, quá nhạy cảm nhưng thời điểm ai đó đăng tải lên, không có thế lực nào giúp cô ta xóa nên video đó chỉ trong một đêm đã lan tràn khắp mạng xã hội. Một đêm liền nổi tiếng, mang danh là em nuôi Boss Dạ Huyền của Ám Dạ, giờ đây mặt mũi Ám Dạ đều bị cô ta làm cho mất sạch.
Dạ Huyền còn nhận được một file ghi âm, ghi lại cuộc đối thoại đầy toan tính của Ngô Á và Hoắc Thiệu Hoa, một người phụ nữ chưa đầy hai mươi tuổi đã ác tính như vậy, một chút tình nghĩa khi còn nhỏ và cái gì mà “con của ân nhân” đều chẳng thề cứu nổi cô ta nữa.
Lúc này Dạ Huyền nhìn cô ả đang quỳ rạp xuống sàn liên tục cầu xin mình, trong đầu lại hiện lên đoạn video cô ta chơi cùng hai tên đàn ông một lúc, y cảm thấy thật buồn nôn.
Phản bội Ám Dạ là trọng tội, chỉ có một con đường chết. Mà cô ta còn phạm nhiều tội cùng một lúc.
Dạ Huyền vô cảm thả giọng: “Tự xử hoặc bị xử, chọn đi.” Để lại lời đó y cũng không muốn ở đây nhìn cô ta thêm giây nào mà dứt khoát rời khỏi phòng giam. Mọi chuyện giao lại cho Huyền Nhân, Huyền Nhạn.
Trương Ý Nhi cùng mọi người đưa Lê Thoát đến bệnh viện, trước đó Dạ Huyền có báo là anh ta chỉ bị đánh ngất, không có gì nguy hiểm. Trương Ý Nhi nhìn y, y cũng nhìn cô một cách chăm chú, rồi bỗng y lại gần nói: “Tôi không định giết hắn.”
Lúc ấy cô cũng kinh ngạc, không ngờ y sẽ giải thích với mình, rồi cô lắc đầu: “Đây là chuyện hận thù giữa các anh, tôi không có quyền lên án ai cả, hơn nữa là Hoắc Thiệu Hoa tự bắn mình.”
Nhìn cô rời đi, Dạ Huyền chỉ trầm mặc vài giây rồi cho thuộc hạ mang xác Hoắc Thiệu Hoa về Ám Dạ, y sẽ chôn cất hắn đàng hoàng. Đó là sự tôn trọng mà y dành cho hắn.
Ngày hôm sau, Trương Ý Nhi vừa kết thúc tiết học buổi sáng thì nhận được cuộc gọi của số lạ, cô nhíu nhận máy.
Ngay sau đó cả thân thể cứng đờ, tay siết chặt điện thoại, nhịp tim có phần hỗn loạn, cô run run đáp: “Được.”
Không bao lâu, khi cô còn đang vận động não suy nghĩ thì chuông điện thoại lại reo, Trương Ý Nhi giật mình, thấy là Lạc Hồ Ưng gọi, đoán chắc y cũng đã nắm được tin tức rồi, dù sao cô cũng là sinh viên của học viện, dính dáng đến án mạng, phía cảnh sát sẽ liên lạc với y hỏi thăm vài việc.
“Tình huống hiện tại khá bất lợi cho em.” Câu đầu tiên y lên tiếng lại thẳng thắn và dọa người như vậy, cũng không đợi Trương Ý Nhi đáp, y tiếp tục: “Em kể tường tận chuyện đêm qua tôi biết, tôi là lãnh đạo của học viện, tôi sẽ không để sinh viên của mình bị vu oan.”
“Anh tin tôi sao?” Trương Ý Nhi nuốt khan rồi hỏi.
Lạc Hồ Ưng nhếch môi, y trả lời: “Cô ta không đáng để em phải ra tay. Hơn nữa em cũng không ngốc đến vậy.” Dừng lại, ngón cái vuốt ve hình xăm, mày y nhăn sâu: “Nhưng trên xác Tống Vô Ưu lại có dấu vân tay của em, còn cả camera ghi hình, em là người cuối cùng gặp cô ta.”
Chỉ cần có thêm nhân chứng nữa thì Trương Ý Nhi sẽ bị bắt giam. Tạm thời cô chỉ mới “được” triệu tập. Kể rõ tình hình cho Lạc Hồ Ưng xong, đợi y lên tiếng.
“Em cứ bình tĩnh khai báo toàn bộ tình huống xảy ra lúc đó, đừng để sót bất cứ chi tiết nào. Đặc biệt là thời gian.” Y dặn dò bấy nhiên rồi ngắt cuộc gọi, sau đó y liên hệ ngay đến luật sư hàng đầu mình quen biết, bảo anh ta đẩy hết những vụ kiện đang diễn ra lại để nhận vụ của Trương Ý Nhi.
“Tôi cần nói chuyện với cô ấy trước khi cô ấy gặp phía cảnh sát.” Luật sư đưa ra đề nghị với Lạc Hồ Ưng sau khi nghe y nói rõ tình hình.
Anh ta tự giới thiệu mình là luật sư Thẩm, rồi đi thẳng vào chuyện chính: “Tôi đã nghe Lạc tiên sinh nói qua tình huống của cô, hiện tại đúng là cô đang trong tình thế bất lợi. Bên cảnh sát bề ngoài thì nói là mời cô tới hợp tác, nói chuyện nhưng bọn họ đã đưa cô vào tầm ngắm, tức là bọn họ đã coi cô là nghi phạm hàng đầu. Việc cô mất bình tĩnh sẽ khiến họ thêm nghi ngờ, vì vậy cô phải giữ cho mình một tâm trí tỉnh táo. Tiếp đó cô hãy xâu chuỗi lại những chuyện liên quan đến cô và nạn nhân, quan hệ của hai người. Cô bắt buộc không được nhầm lẫn gì trong lời khai. Bọn họ chắc chắn sẽ tạo áp lực lên tâm lý cô, nên cô phải ghi nhớ chính xác mốc thời gian mình và nạn nhân gặp nhau, tôi đã xem qua video ghi hình tại Khánh Niên, việc cô và nạn nhân xảy ra tranh chấp, ẩu đả trước khi nạn nhân tử vọng là một vật chứng cực kỳ bất lợi cho cô. Càng đừng nói đến trên thi thể nạn nhân chỉ có duy nhất dấu vân tay của cô. Cuối cùng là… tại phòng thẩm vấn sẽ có camera theo dõi từng cử chỉ nét mặt của cô, vì vậy cô đừng ngó lung tùng, chỉ tập trung vào một điểm và điều hòa hơi thở mình, sau đó là… trả lời những gì bọn họ hỏi, hãy nhớ nguyên tắc ‘đúng trọng tâm, không trả lời vòng vo’. Chào cô.”
Càng nghe luật sư phân tích Trương Ý Nhi càng lâm vào hoang mang và lo lắng nhưng đúng như anh ta nói, hiện tại là lúc cô cần giữ cho đầu óc mình tỉnh táo nhất.
Kết thúc cuộc gọi với luật sư, điện thoại lại tiếp tục ầm ĩ. Da đầu cô gần như căng chặt, nhắm mắt rồi mở ra, là Đan Đan.
“Chuyện này cô không cần quá lo lắng, chúng tôi sẽ lén đến hiện trường điều tra.”
Cô mệt mỏi đáp “được”.
Trương Ý Nhi bắt taxi đến thẳng sở cảnh sát, sau khi nghe cô báo danh tính, bọn họ đưa cô vào một gian phòng khép kín. Có lẽ là phòng thẩm vấn tội phạm rồi.
Dù đã cố gắng hít thở sâu và thực tế là cô chẳng biết gì về chuyện Tống Vô Ưu bị sát hại nhưng lúc này thân thể cô vẫn không nhịn được mà run rẩy. Có thể là bị áp lực từ căn phòng lạnh lẽo này mang tới. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới sở cảnh sát, còn với thân phận là “nghi phạm”. Đúng là chuyện gì trên đời này cũng có thể xảy ra.
Trương Ý Nhi làm đúng như những gì luật sư Thẩm và Lạc Hồ Ưng đã dặn dò, thậm chí cô còn ngạc nhiên với chính mình vì cô trả lời rất mạch lạc, tường tận và logic. Chỉ là vừa được thả về thì cảnh sát nhận được thông báo, có nhân chứng.
Mọi chuyện hoàn toàn nhắm thẳng vào Trương Ý Nhi ngay từ lúc bắt đầu, không cần phải nghĩ nữa, có kẻ đang vu oan giá họa cho cô.
Nhân chứng tự tìm đến, nói rằng mình là nhân viên của Khánh Niên, hôm đó nhà vệ sinh tầng một của Khánh Niên bị hỏng, cô ta được quản lý điều đến canh giữ đề phòng khách khứa xuất hiện mà nhanh chóng báo cáo tình trạng nhà vệ sinh. Và trong khoảng thời gian “phù hợp” cô ta gặp Trương Ý Nhi.
Trương Ý Nhi thầm mắng trăm lần mình, nếu hôm đó cố nhịn là tốt rồi. Giờ nhân chứng, vật chứng đều đủ, cô chính thức bị giam chờ điều tra.
Đến cùng người tổn thương nhất lại là người vô tội nhất trong cuộc chiến của bọn họ - Lê Thoát.
Cùng đêm xảy ra chuyện của Hoắc Thiệu Hoa, video ghi lại cảnh tượng 18+ không che của Ngô Á và đếm sơ qua là khoảng năm người đàn ông trong cùng một đêm.
Mà đáng nói nhất không phải là cô ta lăn giường cùng nhiều người đàn ông, mà là vẻ mặt hưởng thụ của cô ta, có cảnh tượng cô ta còn chơi cùng với hai tên đàn ông một lúc. Quá kinh khủng. Video đó quá nóng bỏng, quá nhạy cảm nhưng thời điểm ai đó đăng tải lên, không có thế lực nào giúp cô ta xóa nên video đó chỉ trong một đêm đã lan tràn khắp mạng xã hội. Một đêm liền nổi tiếng, mang danh là em nuôi Boss Dạ Huyền của Ám Dạ, giờ đây mặt mũi Ám Dạ đều bị cô ta làm cho mất sạch.
Dạ Huyền còn nhận được một file ghi âm, ghi lại cuộc đối thoại đầy toan tính của Ngô Á và Hoắc Thiệu Hoa, một người phụ nữ chưa đầy hai mươi tuổi đã ác tính như vậy, một chút tình nghĩa khi còn nhỏ và cái gì mà “con của ân nhân” đều chẳng thề cứu nổi cô ta nữa.
Lúc này Dạ Huyền nhìn cô ả đang quỳ rạp xuống sàn liên tục cầu xin mình, trong đầu lại hiện lên đoạn video cô ta chơi cùng hai tên đàn ông một lúc, y cảm thấy thật buồn nôn.
Phản bội Ám Dạ là trọng tội, chỉ có một con đường chết. Mà cô ta còn phạm nhiều tội cùng một lúc.
Dạ Huyền vô cảm thả giọng: “Tự xử hoặc bị xử, chọn đi.” Để lại lời đó y cũng không muốn ở đây nhìn cô ta thêm giây nào mà dứt khoát rời khỏi phòng giam. Mọi chuyện giao lại cho Huyền Nhân, Huyền Nhạn.
Trương Ý Nhi cùng mọi người đưa Lê Thoát đến bệnh viện, trước đó Dạ Huyền có báo là anh ta chỉ bị đánh ngất, không có gì nguy hiểm. Trương Ý Nhi nhìn y, y cũng nhìn cô một cách chăm chú, rồi bỗng y lại gần nói: “Tôi không định giết hắn.”
Lúc ấy cô cũng kinh ngạc, không ngờ y sẽ giải thích với mình, rồi cô lắc đầu: “Đây là chuyện hận thù giữa các anh, tôi không có quyền lên án ai cả, hơn nữa là Hoắc Thiệu Hoa tự bắn mình.”
Nhìn cô rời đi, Dạ Huyền chỉ trầm mặc vài giây rồi cho thuộc hạ mang xác Hoắc Thiệu Hoa về Ám Dạ, y sẽ chôn cất hắn đàng hoàng. Đó là sự tôn trọng mà y dành cho hắn.
Ngày hôm sau, Trương Ý Nhi vừa kết thúc tiết học buổi sáng thì nhận được cuộc gọi của số lạ, cô nhíu nhận máy.
Ngay sau đó cả thân thể cứng đờ, tay siết chặt điện thoại, nhịp tim có phần hỗn loạn, cô run run đáp: “Được.”
Không bao lâu, khi cô còn đang vận động não suy nghĩ thì chuông điện thoại lại reo, Trương Ý Nhi giật mình, thấy là Lạc Hồ Ưng gọi, đoán chắc y cũng đã nắm được tin tức rồi, dù sao cô cũng là sinh viên của học viện, dính dáng đến án mạng, phía cảnh sát sẽ liên lạc với y hỏi thăm vài việc.
“Tình huống hiện tại khá bất lợi cho em.” Câu đầu tiên y lên tiếng lại thẳng thắn và dọa người như vậy, cũng không đợi Trương Ý Nhi đáp, y tiếp tục: “Em kể tường tận chuyện đêm qua tôi biết, tôi là lãnh đạo của học viện, tôi sẽ không để sinh viên của mình bị vu oan.”
“Anh tin tôi sao?” Trương Ý Nhi nuốt khan rồi hỏi.
Lạc Hồ Ưng nhếch môi, y trả lời: “Cô ta không đáng để em phải ra tay. Hơn nữa em cũng không ngốc đến vậy.” Dừng lại, ngón cái vuốt ve hình xăm, mày y nhăn sâu: “Nhưng trên xác Tống Vô Ưu lại có dấu vân tay của em, còn cả camera ghi hình, em là người cuối cùng gặp cô ta.”
Chỉ cần có thêm nhân chứng nữa thì Trương Ý Nhi sẽ bị bắt giam. Tạm thời cô chỉ mới “được” triệu tập. Kể rõ tình hình cho Lạc Hồ Ưng xong, đợi y lên tiếng.
“Em cứ bình tĩnh khai báo toàn bộ tình huống xảy ra lúc đó, đừng để sót bất cứ chi tiết nào. Đặc biệt là thời gian.” Y dặn dò bấy nhiên rồi ngắt cuộc gọi, sau đó y liên hệ ngay đến luật sư hàng đầu mình quen biết, bảo anh ta đẩy hết những vụ kiện đang diễn ra lại để nhận vụ của Trương Ý Nhi.
“Tôi cần nói chuyện với cô ấy trước khi cô ấy gặp phía cảnh sát.” Luật sư đưa ra đề nghị với Lạc Hồ Ưng sau khi nghe y nói rõ tình hình.
Anh ta tự giới thiệu mình là luật sư Thẩm, rồi đi thẳng vào chuyện chính: “Tôi đã nghe Lạc tiên sinh nói qua tình huống của cô, hiện tại đúng là cô đang trong tình thế bất lợi. Bên cảnh sát bề ngoài thì nói là mời cô tới hợp tác, nói chuyện nhưng bọn họ đã đưa cô vào tầm ngắm, tức là bọn họ đã coi cô là nghi phạm hàng đầu. Việc cô mất bình tĩnh sẽ khiến họ thêm nghi ngờ, vì vậy cô phải giữ cho mình một tâm trí tỉnh táo. Tiếp đó cô hãy xâu chuỗi lại những chuyện liên quan đến cô và nạn nhân, quan hệ của hai người. Cô bắt buộc không được nhầm lẫn gì trong lời khai. Bọn họ chắc chắn sẽ tạo áp lực lên tâm lý cô, nên cô phải ghi nhớ chính xác mốc thời gian mình và nạn nhân gặp nhau, tôi đã xem qua video ghi hình tại Khánh Niên, việc cô và nạn nhân xảy ra tranh chấp, ẩu đả trước khi nạn nhân tử vọng là một vật chứng cực kỳ bất lợi cho cô. Càng đừng nói đến trên thi thể nạn nhân chỉ có duy nhất dấu vân tay của cô. Cuối cùng là… tại phòng thẩm vấn sẽ có camera theo dõi từng cử chỉ nét mặt của cô, vì vậy cô đừng ngó lung tùng, chỉ tập trung vào một điểm và điều hòa hơi thở mình, sau đó là… trả lời những gì bọn họ hỏi, hãy nhớ nguyên tắc ‘đúng trọng tâm, không trả lời vòng vo’. Chào cô.”
Càng nghe luật sư phân tích Trương Ý Nhi càng lâm vào hoang mang và lo lắng nhưng đúng như anh ta nói, hiện tại là lúc cô cần giữ cho đầu óc mình tỉnh táo nhất.
Kết thúc cuộc gọi với luật sư, điện thoại lại tiếp tục ầm ĩ. Da đầu cô gần như căng chặt, nhắm mắt rồi mở ra, là Đan Đan.
“Chuyện này cô không cần quá lo lắng, chúng tôi sẽ lén đến hiện trường điều tra.”
Cô mệt mỏi đáp “được”.
Trương Ý Nhi bắt taxi đến thẳng sở cảnh sát, sau khi nghe cô báo danh tính, bọn họ đưa cô vào một gian phòng khép kín. Có lẽ là phòng thẩm vấn tội phạm rồi.
Dù đã cố gắng hít thở sâu và thực tế là cô chẳng biết gì về chuyện Tống Vô Ưu bị sát hại nhưng lúc này thân thể cô vẫn không nhịn được mà run rẩy. Có thể là bị áp lực từ căn phòng lạnh lẽo này mang tới. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới sở cảnh sát, còn với thân phận là “nghi phạm”. Đúng là chuyện gì trên đời này cũng có thể xảy ra.
Trương Ý Nhi làm đúng như những gì luật sư Thẩm và Lạc Hồ Ưng đã dặn dò, thậm chí cô còn ngạc nhiên với chính mình vì cô trả lời rất mạch lạc, tường tận và logic. Chỉ là vừa được thả về thì cảnh sát nhận được thông báo, có nhân chứng.
Mọi chuyện hoàn toàn nhắm thẳng vào Trương Ý Nhi ngay từ lúc bắt đầu, không cần phải nghĩ nữa, có kẻ đang vu oan giá họa cho cô.
Nhân chứng tự tìm đến, nói rằng mình là nhân viên của Khánh Niên, hôm đó nhà vệ sinh tầng một của Khánh Niên bị hỏng, cô ta được quản lý điều đến canh giữ đề phòng khách khứa xuất hiện mà nhanh chóng báo cáo tình trạng nhà vệ sinh. Và trong khoảng thời gian “phù hợp” cô ta gặp Trương Ý Nhi.
Trương Ý Nhi thầm mắng trăm lần mình, nếu hôm đó cố nhịn là tốt rồi. Giờ nhân chứng, vật chứng đều đủ, cô chính thức bị giam chờ điều tra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook