Ngài Fred! Tại Sao Là Em
-
Chương 137: Không phải anh nhưng lại là anh
Cứ nghĩ anh họ đã chán chường mà ngủ rồi, không ngờ lúc mở cửa ra thì thấy người đàn ông cao gầy trong bộ đồ bệnh nhân ngồi tựa vào tường, ánh mắt hướng về phía cửa sổ đang mở toang, từng tia nắng như đang thi nhau tắm trên khuôn mặt, trên từng bộ phận trên người y, chúng tạo một vầng hào quang xung quanh y như dành cho vị thiên tiên không thể mạo phạm.
Nghe tiếng động, y nghiêng mặt, ánh mắt đăm chiêu trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự đánh giá không mang chủ đích đặt trên khuôn mặt cô gái nhỏ.
“Xin chào.” Cô gái như thiên sứ lên tiếng phá vỡ những ảo tưởng như ẩn như hiện trước mắt Lạc Hồ Ưng.
Y cụp mi che giấu đi đôi con ngươi màu hổ phách vô hồn, giọng điệu đã mạnh mẽ hơn trước: “Đã dặn em đừng làm phiền người ta quá lâu mà.” Y không vui trừng Lạc Quý Nhân còn ngu ngơ chẳng có hành động nào bên cạnh Trương Ý Nhi.
Bị anh họ trách mắng, lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Trương Ý Nhi đã nói giúp: “Là ý của tôi.”
Một lúc sau trong căn phòng sạch sẽ chỉ còn hai con người một nam một nữ mặt đối mặt, bầu không khí tỏa ra một sự mất tự nhiên nào đó, Trương Ý Nhi ngồi cách giường của y khá xa, vì người nọ mãi mà không lên tiếng nào, hại cô phải vận hành não hết công suất nghĩ nên nói gì: “À… tôi chỉ là… muốn đến xem anh thế nào thôi.”
Người đàn ông vuốt nhẹ hình xăm trên mu bàn tay, y chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng, chất giọng cũng êm đềm như cảnh đêm đầy sao tại một miền quê hoang sơ: “Em làm vậy… sẽ khiến tôi hiểu nhầm.” Y nâng mắt đặt toàn bộ trọng tâm vào mỗi biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Trương Ý Nhi chớp mắt liên tục, cổ họng trở nên khô khan không lý do. Cái gì gọi là hiểu nhầm? Y hiểu nhầm gì?
Chỉ là đến thăm người mà cô đã dốc tâm cứu với hy vọng có thể rũ bỏ được phần áy náy đối với cái chết của người phụ nữ trung niên trong quá khứ.
Thắc mắc của cô được y trả lời một cách rõ ràng đến không còn câu trả lời nào rõ hơn nữa: “Hiểu nhầm rằng em có ý với tôi.”
Ly nước vừa cầm trên tay bị lời nói của y mà choáng váng rồi bằng một quy luật của tự nhiên rơi xuống sàn nhà. Tiếng va chạm của thủy tinh và nền đá đúng là tổ hợp vô cùng chói tai.
Thuộc hạ bên ngoài vội gõ cửa: “Tiên sinh, có chuyện gì ạ?”
Người đàn ông không chút thay đổi biểu cảm, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có gì.” Một khoảng im lặng bao trùm cả căn phòng, cũng vây chặt lấy trái tim đang đập rộn của cô gái nhỏ, thật sự quá áp lực.
Cô nghĩ bản thân nên rời khỏi đây và trước khi làm như vậy thì phải giải thích rõ ràng với người đàn ông với bộ não phức tạp và kỳ diệu biến tấu hành động của cô thành một ý tứ mờ ám.
“Lạc tiên sinh, xin lỗi khi hành động ghé thăm anh của tôi đã gây hiểu nhầm không đáng có. Thành thật tôi chỉ có một ý niệm đối với bệnh tình của anh, vì chúng liên quan đến một người trong quá khứ cũng mắc phải căn bệnh như anh, tiếc là tôi đã lực bất tòng tâm khi phát hiện quá muộn, không thể cứu được bà ấy. Có thể nói sự ra đi của bà ấy là chấp niệm đối với tôi, mãi cho đến khi gặp anh và phát hiện anh cũng mang cùng một loại bệnh với bà ấy, tôi… tôi giúp anh cũng là giúp chính tôi.” Vốn không nhất thiết phải giải thích kỹ càng chuyện riêng của mình cho một người không quen thuộc như Lạc Hồ Ưng nhưng y lại cứ thế mà suy nghĩ thành cái gì rồi, không nói rõ thì không được.
Hiểu nhầm không đáng có sao? Chấp niệm?
Hóa ra là xuất phát từ một người đã không còn trên thế gian. Lạc Hồ Ưng thật ra chỉ đang trêu cô một chút, y đương nhiên rõ cô không hề có ý tứ mờ ám với mình. Nhưng ít nhiều khi chứng kiến cô ngay tức thì muốn làm rõ khoảng cách, quan hệ giữa cả hai vẫn khiến y khó chịu.
“Lạc tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Xem ra đây mới là mục đích cô có mặt tại đây. Lạc Hồ Ưng chớp mắt ra hiệu.
Trương Ý Nhi không chắc bản thân có quá vội vàng không? Chỉ là như thể thời gian đang chạy đua với những chuyện xấu sắp xảy đến, mà cô thì… cô buộc phải vượt qua thời điểm từng quả bom bùng nổ.
“Anh là người thành lập nhà rửa tội tại học viện, vậy hiện tại cũng chính anh là người đang vận hành nó… đúng không?” Và cô đã nhìn ra một chút tia tối lóe lên trong vùng đất màu hổ phách ấy.
Người đàn ông nhìn cô thật sâu, sâu như thể cô là đáy một vực thẳm không có giới hạn.
“Em có hứng thú với nhà rửa tội sao?”
Trương Ý Nhi nhếch miệng, cô không chút sợ hãi trước sự nghi ngờ đối với Lạc Hồ Ưng đang trỗi dậy một cách mãnh liệt. Rốt cuộc cô quyết định ngả bài: “Tôi không có hứng thú…” Xoáy mạnh vào đôi mắt đang phủ một lớp màn dày đặc bí ẩn: “Tôi chỉ đang tìm một đáp án mà tôi … và hàng ngàn cô gái muốn biết.”
Ngón tay cái ma sát hình xăm dừng lại, chầm chậm, bằng tốc độ của hoa anh đào rơi nhấn mạnh vào hình xăm đó, y không rời khỏi từng chi tiết trên khuôn mặt Trương Ý Nhi: “Em đã biết gì?”
Người con gái bỗng đứng dậy khỏi xe lăn, từng bước đến gần y, mang theo hương thơm dịu nhẹ chỉ thuộc về riêng cô cũng mang cả nỗi đau buồn dành cho những người vô tội: “Không phải anh nhưng lại là anh, Lạc tiên sinh.”
Một câu mang hàm ý quá rộng, nhưng Lạc Hồ Ưng hiểu, yết hầu y lăn mạnh, hơi thở mang sự nặng nề không che giấu nổi.
“Em đã biết những gì?” Y lặp lại. Không phải lo sợ bí mật kinh thiên động địa ẩn giấu đằng sau nhà rửa tội bại lộ mà lo sợ “hắn ta” sẽ chuyển hướng đến mục tiêu là Trương Ý Nhi nếu hắn ta hay tin cô đã biết gì đó về mình. Y chắc chắn cô chỉ đang suy đoán và không tường tận mọi chuyện, lớp mạng nhện y đã dệt suốt nhiều năm nay có thể sánh ngang với tường thành vững bền quanh học viện thì làm sao một cô gái nhỏ như cô có thể thấu. Cô chỉ vô tình phát hiện gì đó kỳ lạ tại nhà rửa tội, lại đi theo sự nghi ngờ của mình điều tra thêm được một số thông tin có ích đối với hướng đi của mình. Và hôm nay cô lại bất chấp nguy hiểm mà ngả bài với y. Điều gì đã khiến cô vội vã như vậy?
Trương Ý Nhi siết chặt tay thành nắm đấm, vết thương sau lưng nhói đau theo chuyển động từ nãy giờ của cô, mày thiếu nữ cau chặt, cố gắng hít thở sâu: “Tôi biết những gì nên biết.”
Mục đích đã đạt được, dựa vào những thay đổi và thái độ của Lạc Hồ Ưng, cô chắc chắn nghi ngờ của mình về nhà rửa tội là có căn cứ.
Chẳng qua là sơ hở quá ít, mà cô không có nhiều khả năng khai thác sâu vào. Tựa như luôn có một bức tường vô hình ngăn cản và chặn đường đi của cô.
Là y mà không phải y. Bởi vì y không phải người đứng sau nhà rửa tội trực tiếp gây tội nghiệp. Y là… đồng lõa hoặc có thể nói y ở ngoài sáng dùng thân phận của mình để che chắn cho kẻ đằng sau.
Nghe tiếng động, y nghiêng mặt, ánh mắt đăm chiêu trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự đánh giá không mang chủ đích đặt trên khuôn mặt cô gái nhỏ.
“Xin chào.” Cô gái như thiên sứ lên tiếng phá vỡ những ảo tưởng như ẩn như hiện trước mắt Lạc Hồ Ưng.
Y cụp mi che giấu đi đôi con ngươi màu hổ phách vô hồn, giọng điệu đã mạnh mẽ hơn trước: “Đã dặn em đừng làm phiền người ta quá lâu mà.” Y không vui trừng Lạc Quý Nhân còn ngu ngơ chẳng có hành động nào bên cạnh Trương Ý Nhi.
Bị anh họ trách mắng, lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Trương Ý Nhi đã nói giúp: “Là ý của tôi.”
Một lúc sau trong căn phòng sạch sẽ chỉ còn hai con người một nam một nữ mặt đối mặt, bầu không khí tỏa ra một sự mất tự nhiên nào đó, Trương Ý Nhi ngồi cách giường của y khá xa, vì người nọ mãi mà không lên tiếng nào, hại cô phải vận hành não hết công suất nghĩ nên nói gì: “À… tôi chỉ là… muốn đến xem anh thế nào thôi.”
Người đàn ông vuốt nhẹ hình xăm trên mu bàn tay, y chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng, chất giọng cũng êm đềm như cảnh đêm đầy sao tại một miền quê hoang sơ: “Em làm vậy… sẽ khiến tôi hiểu nhầm.” Y nâng mắt đặt toàn bộ trọng tâm vào mỗi biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Trương Ý Nhi chớp mắt liên tục, cổ họng trở nên khô khan không lý do. Cái gì gọi là hiểu nhầm? Y hiểu nhầm gì?
Chỉ là đến thăm người mà cô đã dốc tâm cứu với hy vọng có thể rũ bỏ được phần áy náy đối với cái chết của người phụ nữ trung niên trong quá khứ.
Thắc mắc của cô được y trả lời một cách rõ ràng đến không còn câu trả lời nào rõ hơn nữa: “Hiểu nhầm rằng em có ý với tôi.”
Ly nước vừa cầm trên tay bị lời nói của y mà choáng váng rồi bằng một quy luật của tự nhiên rơi xuống sàn nhà. Tiếng va chạm của thủy tinh và nền đá đúng là tổ hợp vô cùng chói tai.
Thuộc hạ bên ngoài vội gõ cửa: “Tiên sinh, có chuyện gì ạ?”
Người đàn ông không chút thay đổi biểu cảm, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có gì.” Một khoảng im lặng bao trùm cả căn phòng, cũng vây chặt lấy trái tim đang đập rộn của cô gái nhỏ, thật sự quá áp lực.
Cô nghĩ bản thân nên rời khỏi đây và trước khi làm như vậy thì phải giải thích rõ ràng với người đàn ông với bộ não phức tạp và kỳ diệu biến tấu hành động của cô thành một ý tứ mờ ám.
“Lạc tiên sinh, xin lỗi khi hành động ghé thăm anh của tôi đã gây hiểu nhầm không đáng có. Thành thật tôi chỉ có một ý niệm đối với bệnh tình của anh, vì chúng liên quan đến một người trong quá khứ cũng mắc phải căn bệnh như anh, tiếc là tôi đã lực bất tòng tâm khi phát hiện quá muộn, không thể cứu được bà ấy. Có thể nói sự ra đi của bà ấy là chấp niệm đối với tôi, mãi cho đến khi gặp anh và phát hiện anh cũng mang cùng một loại bệnh với bà ấy, tôi… tôi giúp anh cũng là giúp chính tôi.” Vốn không nhất thiết phải giải thích kỹ càng chuyện riêng của mình cho một người không quen thuộc như Lạc Hồ Ưng nhưng y lại cứ thế mà suy nghĩ thành cái gì rồi, không nói rõ thì không được.
Hiểu nhầm không đáng có sao? Chấp niệm?
Hóa ra là xuất phát từ một người đã không còn trên thế gian. Lạc Hồ Ưng thật ra chỉ đang trêu cô một chút, y đương nhiên rõ cô không hề có ý tứ mờ ám với mình. Nhưng ít nhiều khi chứng kiến cô ngay tức thì muốn làm rõ khoảng cách, quan hệ giữa cả hai vẫn khiến y khó chịu.
“Lạc tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Xem ra đây mới là mục đích cô có mặt tại đây. Lạc Hồ Ưng chớp mắt ra hiệu.
Trương Ý Nhi không chắc bản thân có quá vội vàng không? Chỉ là như thể thời gian đang chạy đua với những chuyện xấu sắp xảy đến, mà cô thì… cô buộc phải vượt qua thời điểm từng quả bom bùng nổ.
“Anh là người thành lập nhà rửa tội tại học viện, vậy hiện tại cũng chính anh là người đang vận hành nó… đúng không?” Và cô đã nhìn ra một chút tia tối lóe lên trong vùng đất màu hổ phách ấy.
Người đàn ông nhìn cô thật sâu, sâu như thể cô là đáy một vực thẳm không có giới hạn.
“Em có hứng thú với nhà rửa tội sao?”
Trương Ý Nhi nhếch miệng, cô không chút sợ hãi trước sự nghi ngờ đối với Lạc Hồ Ưng đang trỗi dậy một cách mãnh liệt. Rốt cuộc cô quyết định ngả bài: “Tôi không có hứng thú…” Xoáy mạnh vào đôi mắt đang phủ một lớp màn dày đặc bí ẩn: “Tôi chỉ đang tìm một đáp án mà tôi … và hàng ngàn cô gái muốn biết.”
Ngón tay cái ma sát hình xăm dừng lại, chầm chậm, bằng tốc độ của hoa anh đào rơi nhấn mạnh vào hình xăm đó, y không rời khỏi từng chi tiết trên khuôn mặt Trương Ý Nhi: “Em đã biết gì?”
Người con gái bỗng đứng dậy khỏi xe lăn, từng bước đến gần y, mang theo hương thơm dịu nhẹ chỉ thuộc về riêng cô cũng mang cả nỗi đau buồn dành cho những người vô tội: “Không phải anh nhưng lại là anh, Lạc tiên sinh.”
Một câu mang hàm ý quá rộng, nhưng Lạc Hồ Ưng hiểu, yết hầu y lăn mạnh, hơi thở mang sự nặng nề không che giấu nổi.
“Em đã biết những gì?” Y lặp lại. Không phải lo sợ bí mật kinh thiên động địa ẩn giấu đằng sau nhà rửa tội bại lộ mà lo sợ “hắn ta” sẽ chuyển hướng đến mục tiêu là Trương Ý Nhi nếu hắn ta hay tin cô đã biết gì đó về mình. Y chắc chắn cô chỉ đang suy đoán và không tường tận mọi chuyện, lớp mạng nhện y đã dệt suốt nhiều năm nay có thể sánh ngang với tường thành vững bền quanh học viện thì làm sao một cô gái nhỏ như cô có thể thấu. Cô chỉ vô tình phát hiện gì đó kỳ lạ tại nhà rửa tội, lại đi theo sự nghi ngờ của mình điều tra thêm được một số thông tin có ích đối với hướng đi của mình. Và hôm nay cô lại bất chấp nguy hiểm mà ngả bài với y. Điều gì đã khiến cô vội vã như vậy?
Trương Ý Nhi siết chặt tay thành nắm đấm, vết thương sau lưng nhói đau theo chuyển động từ nãy giờ của cô, mày thiếu nữ cau chặt, cố gắng hít thở sâu: “Tôi biết những gì nên biết.”
Mục đích đã đạt được, dựa vào những thay đổi và thái độ của Lạc Hồ Ưng, cô chắc chắn nghi ngờ của mình về nhà rửa tội là có căn cứ.
Chẳng qua là sơ hở quá ít, mà cô không có nhiều khả năng khai thác sâu vào. Tựa như luôn có một bức tường vô hình ngăn cản và chặn đường đi của cô.
Là y mà không phải y. Bởi vì y không phải người đứng sau nhà rửa tội trực tiếp gây tội nghiệp. Y là… đồng lõa hoặc có thể nói y ở ngoài sáng dùng thân phận của mình để che chắn cho kẻ đằng sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook