Ngài Fred! Tại Sao Là Em
-
15: Em Để Ý Hắn Ta Vậy Sao
Bệnh viện trung tâm X…
“Ngài Mạc.” Đan Đan không ngờ Mạc Chính Thiên “lại” xuất hiện ở bệnh viện, lần trước lúc y đến thì Trương Ý Nhi vẫn đang hôn mê, nào nghĩ hôm nay y vẫn vân đạm phong khinh tiếp tục chuyện dang dở.
Cũng không trách cô nghĩ sâu xa, mỗi một nhân vật có máu mặt tại thành phố S này đều chẳng đơn thuần, việc y xuất hiện tại bất cứ một nơi nào đó hay làm một chuyện gì đó chắc chắn có mục đích.
Tâm không thiện.
Đó là để nói về những con người sinh ra trong quyền lực và tiền tài mà Mạc Chính Thiên - y cũng nằm trong số đó.
Đừng nhìn vẻ ngoài vô hại của y mà nhầm tưởng, y có thể không tàn nhẫn và vô tình như Frederick Nhược Đông nhưng chắc chắn y không hề thua kém lão hồ ly Lê Đàm Hoan chút nào.
Mạc Chính Thiên liếc hai thuộc hạ của mình rồi nâng tay phải lên ra hiệu.
Hai thuộc hạ như cặp hắc bạch vô thường ngay lập tức rút lui dù có hơi lo lắng cho an toàn của chủ nhân dù sao đây cũng là địa bàng của Fredrick Nhược Đông.
“Đan Đan tiểu thư, tôi muốn thăm cô Trương.” Y nở nụ cười như hoa như ngọc, cô y tá vừa từ phòng bệnh ra nhìn thấy nụ cười ấy mà xuân tâm nhộn nhạo.
Đan Đan cũng không định cản y, vì có cản cũng chẳng được nhưng vẫn muốn vờn y một lúc, hiếm lắm mới có dịp gặp cái tên khốn từng “vô ý” mà chạm vào ngực cô.
Hiện tại đã không còn tức tối như khi xưa, chỉ là cứ nhìn thấy cái bản mặt đào hoa của y lại khiến cô khó chịu như muốn cho y vài cái bạt tai: “Quan hệ của ngài Mạc và cô Trương từ khi nào đã thân thiết như vậy?” Rõ ràng mới gặp qua một lần tại Royal Party mà cứ như là bạn bè cùng vào sinh ra tử vậy.
Tên khốn.
Mạc Chính Thiên híp mắt nghiêng đầu liếc cô y tá hai giây khiến cô nàng bỏ chạy như con chuột bị mèo đuổi.
Y bật cười thu hồi tầm mắt từ dáng hình trong bộ đồ y tá ôm sát cực kỳ có ý vị kia, trở về cái người nửa nam nửa nữ trước mặt, y vuốt cằm rồi dựa lưng vào tường, muốn chơi cùng cô một chút: “Phụ nữ mà quá khô khan sẽ không được yêu thích đâu.”
“Tôi không cần ngài yêu thích…” Lời vừa thốt ra, nhịp tim theo đó chậm mất một nhịp, chỉ là mỗi người mỗi suy nghĩ.
Một kẻ trêu đùa, một người lại vô ý mà động tình.
Quả nhiên, Mạc Chính Thiên nhướng mày bật cười thành tiếng, y thẳng lưng, đảo một vòng, ngoại trừ bốn vệ sĩ như bốn con robot và hai người bọn y ra thì không có một bóng ma nào nữa.
Y từng bước đến gần, ép sát đến khi Đan Đan không còn đường lui, phía sau là mặt tường đá lạnh giá, trái tim tưởng chừng vô tình như chính vẻ ngoài tàn nhẫn trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn đập loạn.
Tôi không cần ngài yêu thích.
Y cười khẩy, ngón tay khẽ nắm lấy cái cằm xinh đẹp của người con gái nâng lên, đáp: “Tôi cũng không có khẩu vị nặng như vậy.” Bỏ lại một câu nói dễ hiểu đến mức khiến tâm người con gái như rơi vào hồ băng không đáy.
Lạnh đến thấu xương.
Mạc Chính Thiên đẩy cửa phòng bệnh đoạn bước vào, dư âm cuộc đối thoại vừa rồi với Đan Đan đã sớm không tồn tại trong đầu y.
Y nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình đứng bên khung cửa sổ, làn gió mùa thu dịu nhẹ hôn lên từng chi tiết trên người nàng thổi nhẹ mái tóc lay động theo một nhịp điệu tự do.
Ánh mặt trời lén lút trốn tránh những đám mây đen xấu xí tìm đến làn da tinh tế mà dừng chân.
Nàng như một người cách xa với thế gian đầy cám dỗ, đứng đó không quan tâm đến bất cứ những toan tính xung quanh, nàng chỉ chú ý đến chú bồ câu trắng trẻo, mập mạp, nó đang đậu trên khung cửa sổ dùng cặp mắt như hai viên trân châu ngắm nàng một cách ngốc nghếch.
Có lẽ từ khi xuất hiện trên đời này, ánh mặt trời đã đi cùng y nhưng y lại được nuôi dưỡng bởi những kẻ mang đầy những mưu mô, toan tính.
Tuy tay y chưa từng nhuốm máu nhưng tâm y từ khi biết đọc chữ đã phủ vô số oan hồn mãi không siêu thoát, ngày ngày đeo bám y.
Sáu tuổi y tận mắt chứng kiến cậu hai bóp chết một đứa bé gái mới vừa sinh ra trong sự đau đớn tột cùng của mợ hai, có lẽ từ khi ấy y đã không thể nào xứng đáng với ánh mặt trời rực rỡ nữa.
Hiện tại, người con gái mang thân phận khó đoán với một lai lịch không rõ ràng, còn là người phụ nữ của Frederick Nhược Đông lại như một cơn mưa mùa thu dạo qua làm trái tim y như được hồi sinh.
Dù biết chú ý đến cô, quan tâm đến cô, một ngày nào đó y sẽ bị đâm một nhát dao trí mạng vẫn nguyện một lần đặt cược.
“Ngài Mạc?” Trương Ý Nhi mải mê chơi đùa với bồ câu mập mạp mà không hay biết trong phòng từ khi nào đã xuất hiện thêm người khác.
Đến khi cái mũi cực nhạy ngửi được mùi hương lạ lẫm mới giật mình nghiêng đầu qua rồi bắt gặp Mạc Chính Thiên đang đứng gần giường bệnh “ngắm” cô không chút e ngại.
Mạc Chính Thiên cuối cùng cũng thoát khỏi những dao động trong lòng, y toan bước đến cửa sổ, hít một hơi thật sâu, mùi của gió trong lành hòa cùng với hương thơm thanh thoát trên người cô gái tạo nên một tổ hợp hương vị có thể hút mất cả linh hồn y.
“Cuối cùng cũng gặp được em.” Y lên tiếng, khuỷu tay gác lên khung cửa sổ, ánh mắt nhìn con chim đang ngốc đần rụt người nép sát vào Trương Ý Nhi, y cười nhạt lại tiếp tục công cuộc “ngắm” người đẹp.
Trông qua có vẻ cô đã dưỡng bệnh rất tốt, đoán chắc không tới nửa tháng nữa sẽ xuất viện thôi.
Trương Ý Nhi chỉ ồ một tiếng, có những chuyện tốt nhất không nên thắc mắc mà hỏi người ta ra mặt chẳng hạn như… Tại sao lại “cuối cùng” mới gặp được cô? Ngài Fred nghiêm cấm người ngoài đến thăm cô sao? Chỉ là tất thảy đều nên cho vào một cái thùng rác tự động hủy theo định dạng thời gian, nghĩ nhiều chỉ tổ hại não lại chẳng có được câu trả lời chính xác.
Cô xoay người hướng toàn bộ khuôn mặt ra ngoài hít thở không khí trong lành, hứng trọn ánh mặt trời dịu êm.
Vài sợi tóc lại không yên phận mà tung bay trong gió, nó khe khẽ như những chiếc lông vũ mềm mại chạm vào da thịt nơi cần cổ người đàn ông rồi dần dần cào nhẹ lớp viền trái tim y.
“Lô đồ cổ kia…” Bỗng người con gái lên tiếng, rõ ràng âm điệu ngọt ngào và mềm yếu như vậy nhưng ý nghĩa câu chữ lại không hợp với cái ngữ điệu đó chút nào.
Bầu không khí lãng mạn phút chốc bị dội cho một gáo nước lạnh, Mạc Chính Thiên hừ hừ liền hai tiếng, mấy sợi tóc của cô như vờn tâm trí y đến rối loạn cả lên, ngón tay cong lại quấn lấy nó giữ yên trong tay, mà cô gái kia lại chẳng hay biết: “Ngài Fred của em đã nhường cho lão Lê Đàm Hoan rồi.”
Cô kinh ngạc quay phắt sang nhìn y: “Tại sao?” Nếu lô đồ cổ kia không thuộc về ngài Fred, vậy công sức cô khiêu vũ, cô nhẹ nhàng nói chuyện với Mạc Chính Thiên đều vô ích sao.
Đương nhiên cô không ghét hay có thành kiến gì với Mạc Chính Thiên, chỉ là từ khi ở bên Frederick Nhược Đông dường như con quỷ dữ đã ẩn giấu bao lâu nay dần ngóc đầu trỗi dậy, nó không ngừng muốn thâu tóm toàn bộ phần lương thiện trong người cô, nếu không có một tác nhân nào xen vào ngăn cản sự phát triển của con ác quỷ, có lẽ không lâu nữa cô sẽ hoàn toàn bị khuất phục.
“Để đổi máu cho em.” Y chầm chầm đáp.
Những chữ đó không ngừng quanh quẩn bên tai, nó lãng vãng, lòng vòng như đang do dự rồi dần dần chui vào lớp sọ cứng rắn đi thẳng đến đại não và thẩm thấu tận sâu trong tâm trí người con gái yếu ớt.
Bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại mím chặt thành một đường thẳng, con ngươi nâu nhạt xinh đẹp chạm phải một ánh mắt sắc bén dưới vườn hoa.
Frederick Nhược Đông đến thăm cô, lúc đi ngang qua vườn hoa như có cảm giác hắn nâng cặp mắt xanh lục mà găm thẳng vào cô gái đang đứng bên ô cửa sổ, bên cạnh còn có một người đàn ông tuấn tú, y mải ngắm người con gái mà không chú ý đến cái nhìn cảnh cáo của hắn.
“Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đã xuất hiện.” Phát hiện ánh mắt hướng xuống bên dưới một cách chăm chú của cô, y cũng thuận theo ngó xuống cuối cùng cũng thấy rõ người đàn ông yêu nghiệt kia.
Y cười nhạt: “Tôi nên chào hỏi rồi mới đi nhỉ?” quay sang dùng mu bàn tay chạm vào khuôn mặt Trương Ý Nhi vẫn đang chìm vào những suy nghĩ mông lung của bản thân.
Bị sự đụng chạm âm ấm làm giật mình, cô lui ra cách Mạc Chính Thiên một khoảng, như sợ người bên dưới đã chứng kiến cảnh mờ ám vừa rồi, vội bám vào khung cửa nhìn xuống nhưng đã không thấy người đâu.
“Em để ý hắn ta vậy sao?” Nụ cười trên môi Mạc Chính Thiên nhạt dần, mày hơi cau lại quan sát khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, không hiểu sao y rất khó chịu.
“Ngài Fred là ân nhân của tôi.” Cô đáp không do dự.
“Ồ…” Thật ngạc nhiên, tức là cô không phải người phụ nữ của hắn? Còn đang định hỏi cho rõ thì cửa phòng truyền đến tiếng vặn khóa.
Và không ngoài dự đoán Frederick Nhược Đông xuất hiện trong tầm mắt của cả hai..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook