Ngài Cố Thân Mến!
-
Chương 87: Anh luôn đối xử tốt với con gái vậy sao?
Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ bỗng thấy xót xa đến lạ. Hắn giống như đang bênh vực kẻ yếu vậy.
Nhớ khi còn bé, ba mẹ đều bận rộn nên họ thuê một gia sư tới dạy cô. Cô gia sư đó nhìn thì điềm đạm lịch sự nhưng tính cách vô cùng trái ngược, không vui thì đánh vào mông cô, phạt đứng, nhốt cô trong nhà vệ sinh.
Lúc ba mẹ về nhà, cô gia sự lại giả vờ yêu thương, dịu hiền.
Cô nổi điên, không muốn cô gia sư này dạy nữa nhưng cô ta lại làm ra vẻ đáng thương, vô tội, như thể oan ức lắm.
Mẹ không tin, ba không tin, cô chỉ có thể bỏ nhà đi.
Hai ngày sau, ba cô tìm thấy cô trong tiệm KFC, nói cho cô biết họ sẽ không thuê cô gia sư kia nữa.
Cô bị gia sư đánh cũng không khóc, phạt cũng không khóc, bị bắt nạt cũng không khóc, nhưng lúc đó lại khóc vì tủi thân. Cô không hề bức xúc, cũng chẳng phải tức giận mà chỉ hy vọng ba mẹ yêu thương cô, tin tưởng cô.
Lúc này, hốc mắt Hoắc Vi Vũ càng đỏ hơn.
Viên quản lý sắc mặt tái nhợt, biết mình sắp gặp xui xẻo, tiến lên trước, cúi đầu nói: "Xin Phu nhân tha thứ, không phải tôi cố ý không mang đồ ăn lên mà vì tôi không dám chống lại lời Tư lệnh."
"Ý của anh là lỗi của tôi đúng không?" Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ phì cười.
Cố Hạo Đình nhìn cô. Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó chịu bèn quay đi, đưa lưng về phía hắn.
Cố Hạo Đình nhìn viên quản lý: "Về lĩnh lương đi, ngày mai không cần tới đây nữa."
Viên quản lý tái mét mặt mày, quỳ xuống, run rẩy nói: "Thưa Tư lệnh, là tôi sai, là tôi sai rồi."
"Anh sai ở đâu?" Hoắc Vi Vũ lười biếng khoanh tay trước ngực hỏi.
Quản lý phục vụ: "…"
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, vui lại rồi nên phủi tay: "Ăn cơm thôi, tôi đói rồi." Sau đó đi đến bàn ăn.
"Sau này, mệnh lệnh của Phu nhân tương đương với mệnh lệnh của tôi, biết chưa?" Cố Hạo Đình dặn dò.
"Vâng ạ." Toàn bộ đám phục vụ đáp.
Viên quản lý còn quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu lên.
Hoắc Vi Vũ dùng dĩa xiên một miếng dăm bông, cắn một cái, cảm thấy giòn sần sật trong miệng. Cô nhìn viên quản lý đang quỳ, nói: "Quỳ ở đó làm gì? Về phòng bếp đi."
"Vâng ạ." Viên quản lý đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng bếp.
Hoắc Vi Vũ lại xiên một miếng dăm bông nữa, ăn ngon lành.
"Tâm trạng tốt hơn chưa?" Cố Hạo Đình hỏi, xiên một miếng cá, gỡ xương và đặt vào đĩa, đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Cô không khách sáo, cứ thế cắn miếng cá hắn đưa rồi điềm nhiên đáp: "Ừ, ngon quá!"
"Đây là đầu bếp tôi thuê từ Pháp về, nếu cô thích, tôi sẽ bảo anh ta chiều nay đến chỗ cô, về sau anh ta sẽ phụ trách nấu ăn cho cô." Cố Hạo Đình nói.
Hắn cắt miếng gan ngỗng thành tám miếng, xiên tăm lên các miếng nhỏ, để trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, nhìn Cố Hạo Đình, hỏi: "Anh luôn đối xử tốt với con gái vậy sao?"
"Còn phải xem người đó là ai nữa." Cố Hạo Đình trầm giọng, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy ánh mắt kia quá mãnh liệt, giống như tia X-quang có thể nhìn xuyên thấu cô.
Không hiểu sao lại cảm thấy mất tự nhiên, cô cầm ly rượu lên, lắc lư một hồi rồi nhấp môi, cố nén cảm xúc trong lòng, quay về chủ đề chính: "Món Pháp thỉnh thoảng ăn thì được chứ không thể ăn như bữa chính, không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí tiền bạc. Quan trọng nhất là đa số các món ăn đều làm từ thịt, quá nhiều cholesterol, không phù hợp để phụ nữ ở độ tuổi tôi ăn thường xuyên."
Cố Hạo Đình nghe cô khéo léo cự tuyệt, ánh mắt lạnh đi: "Vậy trong mắt cô tôi là món gì?"
Hoắc Vi Vũ bỗng thấy xót xa đến lạ. Hắn giống như đang bênh vực kẻ yếu vậy.
Nhớ khi còn bé, ba mẹ đều bận rộn nên họ thuê một gia sư tới dạy cô. Cô gia sư đó nhìn thì điềm đạm lịch sự nhưng tính cách vô cùng trái ngược, không vui thì đánh vào mông cô, phạt đứng, nhốt cô trong nhà vệ sinh.
Lúc ba mẹ về nhà, cô gia sự lại giả vờ yêu thương, dịu hiền.
Cô nổi điên, không muốn cô gia sư này dạy nữa nhưng cô ta lại làm ra vẻ đáng thương, vô tội, như thể oan ức lắm.
Mẹ không tin, ba không tin, cô chỉ có thể bỏ nhà đi.
Hai ngày sau, ba cô tìm thấy cô trong tiệm KFC, nói cho cô biết họ sẽ không thuê cô gia sư kia nữa.
Cô bị gia sư đánh cũng không khóc, phạt cũng không khóc, bị bắt nạt cũng không khóc, nhưng lúc đó lại khóc vì tủi thân. Cô không hề bức xúc, cũng chẳng phải tức giận mà chỉ hy vọng ba mẹ yêu thương cô, tin tưởng cô.
Lúc này, hốc mắt Hoắc Vi Vũ càng đỏ hơn.
Viên quản lý sắc mặt tái nhợt, biết mình sắp gặp xui xẻo, tiến lên trước, cúi đầu nói: "Xin Phu nhân tha thứ, không phải tôi cố ý không mang đồ ăn lên mà vì tôi không dám chống lại lời Tư lệnh."
"Ý của anh là lỗi của tôi đúng không?" Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ phì cười.
Cố Hạo Đình nhìn cô. Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó chịu bèn quay đi, đưa lưng về phía hắn.
Cố Hạo Đình nhìn viên quản lý: "Về lĩnh lương đi, ngày mai không cần tới đây nữa."
Viên quản lý tái mét mặt mày, quỳ xuống, run rẩy nói: "Thưa Tư lệnh, là tôi sai, là tôi sai rồi."
"Anh sai ở đâu?" Hoắc Vi Vũ lười biếng khoanh tay trước ngực hỏi.
Quản lý phục vụ: "…"
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, vui lại rồi nên phủi tay: "Ăn cơm thôi, tôi đói rồi." Sau đó đi đến bàn ăn.
"Sau này, mệnh lệnh của Phu nhân tương đương với mệnh lệnh của tôi, biết chưa?" Cố Hạo Đình dặn dò.
"Vâng ạ." Toàn bộ đám phục vụ đáp.
Viên quản lý còn quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu lên.
Hoắc Vi Vũ dùng dĩa xiên một miếng dăm bông, cắn một cái, cảm thấy giòn sần sật trong miệng. Cô nhìn viên quản lý đang quỳ, nói: "Quỳ ở đó làm gì? Về phòng bếp đi."
"Vâng ạ." Viên quản lý đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng bếp.
Hoắc Vi Vũ lại xiên một miếng dăm bông nữa, ăn ngon lành.
"Tâm trạng tốt hơn chưa?" Cố Hạo Đình hỏi, xiên một miếng cá, gỡ xương và đặt vào đĩa, đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Cô không khách sáo, cứ thế cắn miếng cá hắn đưa rồi điềm nhiên đáp: "Ừ, ngon quá!"
"Đây là đầu bếp tôi thuê từ Pháp về, nếu cô thích, tôi sẽ bảo anh ta chiều nay đến chỗ cô, về sau anh ta sẽ phụ trách nấu ăn cho cô." Cố Hạo Đình nói.
Hắn cắt miếng gan ngỗng thành tám miếng, xiên tăm lên các miếng nhỏ, để trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, nhìn Cố Hạo Đình, hỏi: "Anh luôn đối xử tốt với con gái vậy sao?"
"Còn phải xem người đó là ai nữa." Cố Hạo Đình trầm giọng, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy ánh mắt kia quá mãnh liệt, giống như tia X-quang có thể nhìn xuyên thấu cô.
Không hiểu sao lại cảm thấy mất tự nhiên, cô cầm ly rượu lên, lắc lư một hồi rồi nhấp môi, cố nén cảm xúc trong lòng, quay về chủ đề chính: "Món Pháp thỉnh thoảng ăn thì được chứ không thể ăn như bữa chính, không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí tiền bạc. Quan trọng nhất là đa số các món ăn đều làm từ thịt, quá nhiều cholesterol, không phù hợp để phụ nữ ở độ tuổi tôi ăn thường xuyên."
Cố Hạo Đình nghe cô khéo léo cự tuyệt, ánh mắt lạnh đi: "Vậy trong mắt cô tôi là món gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook