Ngài Cố Thân Mến!
-
Chương 578: - Chương 578
Chương 578
TRẢ THÙ KẺ XẤU, SƯỚNG TÊ NGƯỜI
Duật Nghị và Hoắc Vi Vũ đi vào nhà cùng với đám người nhà ông cụ Hoắc. Duật Nghị đánh giá nhà của Hoắc Cương Liệt rồi chê bai chẳng chút nể nang: “Sao nhà ông bé thế?”
Hoắc Cương Liệt đi trước dẫn đường: “Thưa cậu Duật Nghị, nhà của dân chúng bình thường chỉ như vậy thôi.”
“Thế ông sắp xếp phòng cho tôi ở đâu?” Duật Nghị chau mày với vẻ mất hứng.
“Là phòng khách hướng đông ở tầng một.” Hoắc Cương Liệt giải thích.
“Tầng một à? Tôi không thích, sắp xếp cho tôi ở phòng lớn nhất hướng đông trên tầng hai đi.” Duật Nghị yêu cầu.
Hoắc Vi Vũ hơi nhếch miệng. Tuy Duật Nghị rất ngông cuồng, nhưng sự ngông cuồng ấy của gã lại khiến cho cô cực kì thoải mái.
Hoắc Cương Liệt ở tầng một. Hoắc Thuần, Tần Diệu Ny và Hoắc Dương ở tầng hai, trong đó phòng rộng nhất là của Hoắc Thuần.
“Được, tôi sẽ cho người sửa sang lại ngay.” Hoắc Cương Liệt cung kính nói.
“Không phiền ông, cứ để người của tôi tự sắp xếp là được.” Nói đoạn, Duật Nghị nhìn về phía các vệ sĩ.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy đám vệ sĩ kia lên thẳng phòng của Hoắc Thuần. Xem ra Duật Nghị đã nắm rõ bố cục trong căn nhà này từ lâu.
Bọn họ vứt hết giường tủ, bàn ghế và đồ đạc linh tinh trong phòng ra bên ngoài, làm cho chúng hỗn loạn tứ tung, đặc biệt là quần áo của Hoắc Thuần bị vứt vung vãi đầy đất.
Hoắc Thuần tức điên người. Tần Diệu Ni nắm tay cô ả, nhỏ giọng nói: “Không nhịn chuyện nhỏ sẽ hỏng chuyện lớn, con đừng quên hành động đêm nay của chúng ta.”
“Đồ gái điếm, đốn mặt, vô liêm sỉ.” Hoắc Thuần lầm bầm chửi rủa Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ liếc mắt nhìn Hoắc Thuần, giật giật khóe miệng, như thể nghe được tất cả.
“Tiểu Thuần này, cô đã nói cho ông nội và mọi người biết chuyện mang thai chưa?” Hoắc Vi Vũ thản nhiên buông một câu.
Sắc mặt Hoắc Thuần thoắt cái tái nhợt.
“Ôi trời, Hoắc Thuần lăng loàn thế? Chưa lấy chồng mà đã chửa rồi à?”
“Các bà có biết bây giờ có cái ngành ‘cave hạng sang’ không? Chính là mấy cô người mẫu hết thời, dùng danh nghĩa người mẫu để đi tiếp mấy ông to ấy. Tôi nghe con gái nói nó nhìn thấy Hoắc Thuần lên xe của một ông già, còn hôn hít ở trong ấy kia.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Chậc, đúng là một chuồng gà chỉ có một con phượng hoàng thôi, còn đâu toàn là gà.”
Họ hàng bàn tán xôn xao.
Hoắc Thuần siết chặt nắm đấm: “Các người đang nói bậy cái gì thế? Tôi mang thai bao giờ!”
“Lần trước đi bệnh viện xét nghiệm, y tá bảo cô mang thai còn gì?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Lần đó tôi đi giám định huyết thống với cô chứ có phải đi khám thai đâu. Bác sĩ chẩn đoán sai đấy.” Hoắc Thuần quát ầm lên.
Ánh mắt Hoắc Cương Liệt đanh lại. Ông ta vung tay tát cho Hoắc Thuần một phát nổ đom đóm mắt.
Hoắc Thuần ngã nhào xuống đất, bưng kín mặt mà nhìn Hoắc Cương Liệt với vẻ kinh ngạc. Ả nhớ từ xưa tới giờ ông nội chưa bao giờ đánh mình mà luôn cưng chiều hết mực, sao lần này lại như vậy chứ?
“Đừng có ở đây ăn nói lung tung nữa. Về phòng của mẹ con đi.” Ông cụ Hoắc nghiêm nghị nói.
Thấy họ hàng xung quanh đua nhau chỉ trỏ mình, Hoắc Thuần đỏ mặt chạy vội vào phòng của Tần Diệu Ni.
Tần Diệu Ni lo lắng nói: “Ba à, để con đi xem con bé thế nào.”
Hoắc Thuần khóc nức nở.
“Con không nên nhắc đến chuyện giám định ADN. Nhờ có Hoắc Vi Vũ mà ông nội con mới nhận được vinh dự lớn lao cỡ này, con lại còn định nói Hoắc Vi Vũ không phải con cháu của nhà họ Hoắc ở ngay trước mặt họ hàng và cậu Duật Nghị, ông giận là phải rồi.” Tần Diệu Ni phân tích.
“Bây giờ ông chỉ thiên vị Hoắc Vi Vũ thôi. Mẹ à, sau này chúng ta sẽ chẳng còn địa vị gì trong nhà hết. Mẹ xem đi, con mất phòng rồi kia kìa.” Hoắc Thuần vừa khóc vừa nói.
“Không đâu.” Tần Diệu Ni suy nghĩ một lát rồi hạ giọng nói: “Thực ra mẹ biết một bí mật.”
“Bí mật gì vậy mẹ?” Hoắc Thuần dấy lên hy vọng.
“Mẹ biết ba ruột của Hoắc Vi Vũ là ai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook