Ngài Cố Thân Mến!
-
Chương 34: Cô có ý gì?
Translator: Nguyetmai
"Tự sát, khắc vợ." Thẩm Mặc Thần lặp lại hai cụm từ này.
Hoắc Vi Vũ biết mình nói nhiều quá khiến cho Thẩm Mặc Thần lo lắng, bèn lập tức bổ sung: "Anh yên tâm, đứa theo chủ nghĩa duy vật như em không tin mấy thứ mê tín này đâu. Với lại em với Cố Hạo Đình cưới chui mà, ở ngoài đâu ai biết. Cố Hạo Đình cũng không ở bên ngoài mãi được, anh ấy phải về quân khu nhanh thôi, đến lúc đó là em tự do rồi."
Nghĩ đến tự do, Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi rồi nằm lại trên giường.
"Phải cẩn thận mọi sự, quá nhiều thứ trùng hợp thì không phải là chuyện bình thường." Thẩm Mặc Thần nhắc nhở.
"Em biết rồi, em cúp trước đây. Anh hai mau đi làm việc đi." Hoắc Vi Vũ lắc lư cổ chân đang băng bó, không thể để cho anh hai biết cô bị thương vì Cố Hạo Đình được. Sợ họ gọi ra ngoài gặp, cô chặn trước: "Bao giờ em rảnh sẽ rủ hai anh đi chơi."
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại xong thì gọi lại cho Thường Yến: "Cưng ơi, chị về rồi, trả em thẻ căn cước này, đến nhà chị lấy nhé?"
"May quá chị Hoắc, đúng lúc em đang định tìm chị đây." Thường Yến đáp giọng ngọt ngào.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt: "Sao chị cứ thấy cô tìm chị chẳng có chuyện gì hay thế nhỉ?"
"Là chuyện tốt mà chị ơi, gặp rồi nói sau nhé." Thường Yến nói xong thì hớn hở cúp máy.
Hoắc Vi Vũ để điện thoại lên gối, hai tay đặt trên bụng. Bây giờ cô đang chán đời, tìm gái đẹp nói chuyện cũng hay.
Điện thoại di động lại đổ chuông.
Thấy Cố Kiều Tuyết gọi tới, Hoắc Vi Vũ không muốn nghe máy.
Chuông điện thoại dừng một lúc rồi lại réo vang.
Lần này là số lạ.
Hoắc Vi Vũ nhấc máy trong nghi ngờ.
"Alo, ai đấy?" Cô hỏi.
"Hoắc Vi Vũ, tôi gọi thì cô không nghe mà số lạ gọi thì cô lại nhấc máy là ý gì?" Cố Kiều Tuyết giận dữ nói.
"Rõ ràng là không muốn nghe điện thoại của cô chứ còn ý gì nữa? Dễ hiểu thế mà cũng không biết à?" Hoắc Vi Vũ nói toạc móng heo.
"Hoắc Vi Vũ, cô sợ tôi gửi thiếp mời cho cô nên mới không dám nghe điện thoại phải không?" Cố Kiều Tuyết chế giễu.
Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại, đôi mắt tối đi.
"Trả lời đi!" Cố Kiều Tuyết điên tiết quát.
Hoắc Vi Vũ bật cười, thế nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương. Cô nàng này giống ông anh coi trời bằng vung của cô ta thật.
"Chúc hai người năm nào cũng có một ngày như hôm nay." Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Kiều Tuyết giậm chân: "Cô nguyền rủa tôi li hôn đấy à?!"
"Cô nghĩ thế thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Cơ mà tôi không hiểu, rõ ràng cô biết thừa tôi chẳng nói gì hay ho với cô mà vẫn cứ gọi điện cho tôi để rước bực vào mình làm gì? Cố Kiều Tuyết, cô thích bị ngược đãi à?" Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.
"Cô mới là đồ thích bị ngược đãi ấy. Cô đã biết Ngụy Ngạn Khang sắp kết hôn với tôi mà còn nhất quyết muốn làm chị dâu của tôi là sao? Cô muốn loạn luân với A Khang à? Đúng là vô liêm sỉ!"
Cố Kiều Tuyết mắng ra rả, Hoắc Vi Vũ dứt khoát cúp máy luôn.
Cố Kiều Tuyết lại gọi. Cô cau mày tức tối, lại nghe xem cô ta định làm gì.
"Đồ con đĩ vô liêm sỉ, ba cô mà còn sống thì cũng phải xấu hổ vì cái loại con gái như cô. Thảo nào nghe nói ba cô bị cô chọc cho tức chết!" Vừa nhấc máy đã nghe thấy Cố Kiều Tuyết chửi um lên.
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ quặn đau, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén lạnh băng. Cô cong khóe môi trông thật quyến rũ và máu lạnh: "Cố Kiều Tuyết, đêm qua Ngụy Ngạn Khang không về nhà đúng không?"
Cố Kiều Tuyết sững người, vành mắt đỏ hoe, sự ngang ngược ban nãy đều bay biến. Cô ả hỏi đầy kinh ngạc: "Cô có ý gì?"
"Anh ta ở chỗ tôi cả đêm đấy." Hoắc Vi Vũ đáp lại một câu vô cùng kiêu ngạo.
"Ngụy Ngạn Khang..." Giọng nói chát chúa chất chứa phẫn nộ của Cố Kiều Tuyết vang vọng qua loa điện thoại.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng cúp máy, nhắm mắt lại, thế là yên tĩnh.
"Tự sát, khắc vợ." Thẩm Mặc Thần lặp lại hai cụm từ này.
Hoắc Vi Vũ biết mình nói nhiều quá khiến cho Thẩm Mặc Thần lo lắng, bèn lập tức bổ sung: "Anh yên tâm, đứa theo chủ nghĩa duy vật như em không tin mấy thứ mê tín này đâu. Với lại em với Cố Hạo Đình cưới chui mà, ở ngoài đâu ai biết. Cố Hạo Đình cũng không ở bên ngoài mãi được, anh ấy phải về quân khu nhanh thôi, đến lúc đó là em tự do rồi."
Nghĩ đến tự do, Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi rồi nằm lại trên giường.
"Phải cẩn thận mọi sự, quá nhiều thứ trùng hợp thì không phải là chuyện bình thường." Thẩm Mặc Thần nhắc nhở.
"Em biết rồi, em cúp trước đây. Anh hai mau đi làm việc đi." Hoắc Vi Vũ lắc lư cổ chân đang băng bó, không thể để cho anh hai biết cô bị thương vì Cố Hạo Đình được. Sợ họ gọi ra ngoài gặp, cô chặn trước: "Bao giờ em rảnh sẽ rủ hai anh đi chơi."
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại xong thì gọi lại cho Thường Yến: "Cưng ơi, chị về rồi, trả em thẻ căn cước này, đến nhà chị lấy nhé?"
"May quá chị Hoắc, đúng lúc em đang định tìm chị đây." Thường Yến đáp giọng ngọt ngào.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt: "Sao chị cứ thấy cô tìm chị chẳng có chuyện gì hay thế nhỉ?"
"Là chuyện tốt mà chị ơi, gặp rồi nói sau nhé." Thường Yến nói xong thì hớn hở cúp máy.
Hoắc Vi Vũ để điện thoại lên gối, hai tay đặt trên bụng. Bây giờ cô đang chán đời, tìm gái đẹp nói chuyện cũng hay.
Điện thoại di động lại đổ chuông.
Thấy Cố Kiều Tuyết gọi tới, Hoắc Vi Vũ không muốn nghe máy.
Chuông điện thoại dừng một lúc rồi lại réo vang.
Lần này là số lạ.
Hoắc Vi Vũ nhấc máy trong nghi ngờ.
"Alo, ai đấy?" Cô hỏi.
"Hoắc Vi Vũ, tôi gọi thì cô không nghe mà số lạ gọi thì cô lại nhấc máy là ý gì?" Cố Kiều Tuyết giận dữ nói.
"Rõ ràng là không muốn nghe điện thoại của cô chứ còn ý gì nữa? Dễ hiểu thế mà cũng không biết à?" Hoắc Vi Vũ nói toạc móng heo.
"Hoắc Vi Vũ, cô sợ tôi gửi thiếp mời cho cô nên mới không dám nghe điện thoại phải không?" Cố Kiều Tuyết chế giễu.
Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại, đôi mắt tối đi.
"Trả lời đi!" Cố Kiều Tuyết điên tiết quát.
Hoắc Vi Vũ bật cười, thế nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương. Cô nàng này giống ông anh coi trời bằng vung của cô ta thật.
"Chúc hai người năm nào cũng có một ngày như hôm nay." Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Kiều Tuyết giậm chân: "Cô nguyền rủa tôi li hôn đấy à?!"
"Cô nghĩ thế thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Cơ mà tôi không hiểu, rõ ràng cô biết thừa tôi chẳng nói gì hay ho với cô mà vẫn cứ gọi điện cho tôi để rước bực vào mình làm gì? Cố Kiều Tuyết, cô thích bị ngược đãi à?" Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.
"Cô mới là đồ thích bị ngược đãi ấy. Cô đã biết Ngụy Ngạn Khang sắp kết hôn với tôi mà còn nhất quyết muốn làm chị dâu của tôi là sao? Cô muốn loạn luân với A Khang à? Đúng là vô liêm sỉ!"
Cố Kiều Tuyết mắng ra rả, Hoắc Vi Vũ dứt khoát cúp máy luôn.
Cố Kiều Tuyết lại gọi. Cô cau mày tức tối, lại nghe xem cô ta định làm gì.
"Đồ con đĩ vô liêm sỉ, ba cô mà còn sống thì cũng phải xấu hổ vì cái loại con gái như cô. Thảo nào nghe nói ba cô bị cô chọc cho tức chết!" Vừa nhấc máy đã nghe thấy Cố Kiều Tuyết chửi um lên.
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ quặn đau, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén lạnh băng. Cô cong khóe môi trông thật quyến rũ và máu lạnh: "Cố Kiều Tuyết, đêm qua Ngụy Ngạn Khang không về nhà đúng không?"
Cố Kiều Tuyết sững người, vành mắt đỏ hoe, sự ngang ngược ban nãy đều bay biến. Cô ả hỏi đầy kinh ngạc: "Cô có ý gì?"
"Anh ta ở chỗ tôi cả đêm đấy." Hoắc Vi Vũ đáp lại một câu vô cùng kiêu ngạo.
"Ngụy Ngạn Khang..." Giọng nói chát chúa chất chứa phẫn nộ của Cố Kiều Tuyết vang vọng qua loa điện thoại.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng cúp máy, nhắm mắt lại, thế là yên tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook