Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 28: Cô biết cô ta
Nghe thấy phòng làm việc có tiếng bước chân vang lên, người đàn ông thoáng ngẩng đầu nhìn lướt qua chỗ phát ra âm thanh thì thấy một người con trai anh tuấn và một cô gái xinh đẹp đi sánh vai nhau đến, mày rậm nhếch lên: "Sao hai người lại đi cùng nhau?"
"Không hoan nghênh?" Sở Hoài hừ nhẹ một tiếng, kéo Sở Niệm đến ngồi lên ghế sofa làm bằng da thật ở bên cạnh.
"Em tới họp, anh ấy đưa em đi." Sở Niệm cười cười với Đông Phương Tín: "Ông anh, gần đây anh rất bận sao?"
"Anh không bận mà người đó ngược lại là em đấy." Đông Phương Tín dừng bút máy phê duyệt văn kiện, ưu nhã đứng dậy đi tới trước mặt cô, vươn tay ra vuốt ve tóc của cô: "Về sau em sẽ không cần phải tiếp tục bận rộn vì thu xếp chuyện công việc nữa rồi. Nhìn em đi, cũng là người đã đính hôn, sao không vội đi thẩm mỹ mua quần áo, không sợ Trình Kiêu sẽ ghét bỏ em không đẹp à?"
"Ông anh, anh nói cái gì vậy?" Sở Niệm chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt đều là ánh sáng.
Có thể thấy, hôm nay tâm trạng cô rất là vui vẻ.
Sở Hoài nhìn cô, ngón tay dài mơn trớn cằm, khóe miệng giống như hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Không trêu em nữa, nếu như em muốn đi họp, mau đi đi!" Đông Phương Tín vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Xong việc quảng cáo này phải nghỉ ngơi thật tốt, biết chưa? Sẽ không có người đàn ông nào thích vợ mình điên cuồng làm việc."
“Anh, em vẫn chưa phải vợ anh ấy mà!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Niệm đỏ ửng, trợn mắt nhìn Đông Phương Tín một cái, liền chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.
"Thời gian như nước chảy, không ngờ con bé Tiểu Niệm này cũng phải đi lấy chồng rồi." Đông Phương Tín cười nhạt nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa phòng, ánh mắt liếc về người đàn ông ngồi ở đối diện: “Ngược lại chúng ta làm anh nhưng lại không bằng lớp sau.”
Sở Hoài nhíu mày rậm: "Không nhìn ra cậu cũng muốn có tình cảm đấy."
Đông Phương Tín cười mà không nói.
"Lâm Chiếu đâu?" Sở Hoài ưu nhã vắt hai chân lên: "Cậu với cô ấy không phải rất nghiêm túc sao?"
"Cậu cho là như vậy?" Đông Phương Tín nói nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
"Lâm Chiếu thật sự là một cô gái tốt, nếu như Lâm Quốc Hào và mẹ cậu không phản đối. . . . . ."
"Hiện tại tôi không muốn nhắc đến vấn đề này."
Nhìn đáy mắt Đông Phương Tín hiện lên ánh sáng lạnh, Sở Hoài nhún nhún vai, không nói nữa.
——— ————————
Thiên Nhiên vừa bước ra thang máy, liền va vào bả vai của một người. Việc xảy ra thình lình khiến cho cả người cô khẽ lung lay, bước chân không ổn định thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Thật may là, Thích Nghi đi theo phía sau cô nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy eo của cô, giúp cô ổn định bước chân.
“Xin lỗi.” Bởi vì mới vừa chạy từ phòng làm việc của Đông Phương Tín ra, cho nên trong một lúc Sở Niệm không ngừng được bước chân nên đụng phải Thiên Nhiên, giờ phút này thấy ánh mắt của đối phương nhìn cô, cô vội vàng đứng lại nói xin lỗi: “Tôi đi quá mau, xấu hổ quá!”
Ánh mắt Thiên Nhiên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Sở Niệm, im lặng không nói.
Thích Nghi nhướng mày.
Bị một cô gái nhìn chăm chú như vậy, đáy lòng Sở Niệm thấp thoáng sinh ra một chút lo lắng. Cô khẽ cắn môi dưới, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thiên Nhiên cũng không trả lời.
Thích Nghi thấy thế,vội vàng bấm vào cánh tay Thiên Nhiên một cái, đồng thời nói với Sở Niệm: “Không sao, cô ấy có lẽ có chút phản ứng không kịp.”
Lúc này Thiên Nhiên mới phản ứng lại, nhìn ánh mắt Sở Niệm đã tràn ngập lo lắng, khóe miệng cô mới khẽ nhếch nói: “Tôi không sao.”
“Ồ!” Sở Niệm trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Cô không phải là Nara Lam Thiên Nhiên đây sao?”
Thiên Nhiên hơi sững sờ: “Tôi là.”
Sở Niệm cười một tiếng, thoải mái thản nhiên nói: “Xin chào, tôi tên là Sở Niệm.”
Nhìn bàn tay của cô ta đưa ra, trong lòng Thiên Nhiên đầy chua xót.
Cô biết cô ta là Sở Niệm.
"Không hoan nghênh?" Sở Hoài hừ nhẹ một tiếng, kéo Sở Niệm đến ngồi lên ghế sofa làm bằng da thật ở bên cạnh.
"Em tới họp, anh ấy đưa em đi." Sở Niệm cười cười với Đông Phương Tín: "Ông anh, gần đây anh rất bận sao?"
"Anh không bận mà người đó ngược lại là em đấy." Đông Phương Tín dừng bút máy phê duyệt văn kiện, ưu nhã đứng dậy đi tới trước mặt cô, vươn tay ra vuốt ve tóc của cô: "Về sau em sẽ không cần phải tiếp tục bận rộn vì thu xếp chuyện công việc nữa rồi. Nhìn em đi, cũng là người đã đính hôn, sao không vội đi thẩm mỹ mua quần áo, không sợ Trình Kiêu sẽ ghét bỏ em không đẹp à?"
"Ông anh, anh nói cái gì vậy?" Sở Niệm chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt đều là ánh sáng.
Có thể thấy, hôm nay tâm trạng cô rất là vui vẻ.
Sở Hoài nhìn cô, ngón tay dài mơn trớn cằm, khóe miệng giống như hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Không trêu em nữa, nếu như em muốn đi họp, mau đi đi!" Đông Phương Tín vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Xong việc quảng cáo này phải nghỉ ngơi thật tốt, biết chưa? Sẽ không có người đàn ông nào thích vợ mình điên cuồng làm việc."
“Anh, em vẫn chưa phải vợ anh ấy mà!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Niệm đỏ ửng, trợn mắt nhìn Đông Phương Tín một cái, liền chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.
"Thời gian như nước chảy, không ngờ con bé Tiểu Niệm này cũng phải đi lấy chồng rồi." Đông Phương Tín cười nhạt nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa phòng, ánh mắt liếc về người đàn ông ngồi ở đối diện: “Ngược lại chúng ta làm anh nhưng lại không bằng lớp sau.”
Sở Hoài nhíu mày rậm: "Không nhìn ra cậu cũng muốn có tình cảm đấy."
Đông Phương Tín cười mà không nói.
"Lâm Chiếu đâu?" Sở Hoài ưu nhã vắt hai chân lên: "Cậu với cô ấy không phải rất nghiêm túc sao?"
"Cậu cho là như vậy?" Đông Phương Tín nói nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
"Lâm Chiếu thật sự là một cô gái tốt, nếu như Lâm Quốc Hào và mẹ cậu không phản đối. . . . . ."
"Hiện tại tôi không muốn nhắc đến vấn đề này."
Nhìn đáy mắt Đông Phương Tín hiện lên ánh sáng lạnh, Sở Hoài nhún nhún vai, không nói nữa.
——— ————————
Thiên Nhiên vừa bước ra thang máy, liền va vào bả vai của một người. Việc xảy ra thình lình khiến cho cả người cô khẽ lung lay, bước chân không ổn định thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Thật may là, Thích Nghi đi theo phía sau cô nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy eo của cô, giúp cô ổn định bước chân.
“Xin lỗi.” Bởi vì mới vừa chạy từ phòng làm việc của Đông Phương Tín ra, cho nên trong một lúc Sở Niệm không ngừng được bước chân nên đụng phải Thiên Nhiên, giờ phút này thấy ánh mắt của đối phương nhìn cô, cô vội vàng đứng lại nói xin lỗi: “Tôi đi quá mau, xấu hổ quá!”
Ánh mắt Thiên Nhiên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Sở Niệm, im lặng không nói.
Thích Nghi nhướng mày.
Bị một cô gái nhìn chăm chú như vậy, đáy lòng Sở Niệm thấp thoáng sinh ra một chút lo lắng. Cô khẽ cắn môi dưới, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thiên Nhiên cũng không trả lời.
Thích Nghi thấy thế,vội vàng bấm vào cánh tay Thiên Nhiên một cái, đồng thời nói với Sở Niệm: “Không sao, cô ấy có lẽ có chút phản ứng không kịp.”
Lúc này Thiên Nhiên mới phản ứng lại, nhìn ánh mắt Sở Niệm đã tràn ngập lo lắng, khóe miệng cô mới khẽ nhếch nói: “Tôi không sao.”
“Ồ!” Sở Niệm trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Cô không phải là Nara Lam Thiên Nhiên đây sao?”
Thiên Nhiên hơi sững sờ: “Tôi là.”
Sở Niệm cười một tiếng, thoải mái thản nhiên nói: “Xin chào, tôi tên là Sở Niệm.”
Nhìn bàn tay của cô ta đưa ra, trong lòng Thiên Nhiên đầy chua xót.
Cô biết cô ta là Sở Niệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook