Ngài CEO, Kí Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 5: Mỗi nhà mỗi cảnh
Mặt trời mọc ở hướng đông, ánh sáng màu vàng cam xuyên qua cửa sổ chiếu lên toàn bộ chiếc giường rộng rãi mềm mại, cả gian phòng tràn ngập sự ấm áp.
Tiếng động nhỏ xột xoạt vang lên không làm ảnh hưởng đến người đang ngủ, thế nhưng Thích Nghi vẫn mở hai mắt ra.
“Mình đánh thức cậu sao?” Cô gái đứng phía đầu cửa sổ xoay người lại, cười áy náy.
“Không sao, cũng tới giờ tớ thức dậy rồi.” Thích Nghi cong mi, mu bàn tay quệt ngang mắt một cái, nhìn ánh nắng từ bệ cửa sổ: “Hôm nay trời đẹp thật, chắc sẽ là một ngày tốt lành đây.”
“Ừ.”
Nghe âm thanh đồng ý đáp lại nhàn nhạt không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt Thích Nghi nhanh chóng chuyển tới trên gương mặt cô ấy.
Mặt mày như tranh vẽ, mắt mũi tinh tế mê người, làn da lại càng trắng như bạch ngọc, diện mạo nhìn như trẻ con kia quả nhiên là xinh đẹp động lòng người. Những điều tốt đẹp ấy, cũng che giấu không được cảm xúc cô đơn hiện lên trong đáy mắt làm người ta thương yêu.
Biết cô ấy đang nhớ đến chuyện đau lòng kia, Thích Nghi không khỏi thở dài nho nhỏ: “Thiên Nhiên, nếu cậu không thích Ôn Thành, thì cực khổ theo tớ về làm gì?”
Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Thay vì nói tớ theo cậu trở về, chẳng bằng nói là chúng ta cùng bầu bạn lẫn nhau đi. Nếu không, cậu đã có thể về thẳng nhà, không nên cùng tớ ở tại quán rượu.”
Về nhà sao?
Thích Nghi trầm mặc.
Mười lăm năm rồi, cái nhà kia, còn có người nhớ đến cô hay sao?
“Thế nào?” Bắt gặp sự phiền muộn hiện lên nơi đáy mắt cô, Thiên Nhiên nhíu mày: “Cậu lựa chọn trở lại đây, chẳng lẽ không tính đến việc quay về hay sao?”
“Trước để xem tình hình như thế nào đã!” Thích Nghi nhẹ nhàng cột lại mái tóc dài ngang vai, hít một hơi thật sâu: “Còn cậu thì sao?”
“………………” Thiên Nhiên trừng mắt nhìn cô: “Cũng vậy thôi!”
Thích Nghi bật cười.
Quả là mỗi nhà mỗi cảnh.
“Không phải cậu nói hôm nay theo tớ đi quay phim thử sao? Vậy mà vẫn còn ngủ nướng?” Thiên Nhiên đi tới bên giường đưa tay kéo Thích Nghi: “Nhanh đi rửa mặt đi!”
“Được rồi, cậu cũng đi trang điểm cho tốt một chút đi.” Thích Nghi gãi gãi đầu, chỉ chỉ hộp quà đặt trên cái bàn bên cạnh: “Nhớ lấy bộ đồ đó thay vào, tỷ lệ thành công chắc chắn tăng lên gấp đôi!”
Thiên Nhiên cười một cái, gật đầu.
Vốn dĩ cô không phải muốn trở thành nữ chính của cái quảng cáo đó, chỉ là muốn tìm một cái cớ để quay lại thành phố này thôi!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Tin tức mới nhất, mấy ngày trước người mẫu quốc tế Lâm Chiếu đã bí mật trở về nước, theo như người đại diện tiết lộ, Lâm Chiếu cực kì có khả năng sẽ trở thành gương mặt đại diện quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh Á Châu. Mọi người đều biết, tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh toàn bộ là sản nghiệp nổi trội của Châu Bảo Hành. Nghe nói, cái quảng cáo này là do đạo diễn nổi tiếng Dịch Nhiên tự mình làm đạo diễn, vì vậy trong giới giải trí, người người tranh nhau muốn làm người phát ngôn cho quảng cáo này, để nâng cao sự nổi tiếng của mình…… Còn có người để lộ ra, người đến tham gia còn có người mẫu GiGi rất nổi tiếng trước đây, ngôi sao mới nổi của làng điện ảnh và truyền hình nữ minh tinh Uyển Uyển………”
Trên màn hình lớn ở quảng trường Đông Phương, đang phát tin tức hàng đầu làng giải trí.
Mà tin tức này, làm cho những người vây xem xung quanh thảo luận ầm ĩ. Mọi người nói rằng, màn cạnh tranh của các người đẹp làng giải trí sắp bắt đầu rồi.
Mà lúc này, trước cửa tòa cao ốc Đông Phương –một công trình kiến trúc hoành tráng tọa lạc trên quảng trường Đông Phương, đang nghênh đón một chiếc xe hơi thương gia sang trọng.
Thấy chiếc xe kia dừng lại, rất nhiều nhà báo chờ ở xung quanh cùng nhào lên, hy vọng có thể phỏng vấn được người trong xe.
Điều này là bởi vì, văn phòng của tập đoàn Đông Phương Châu nổi tiếng lừng lẫy trên thế giới đặt tại trong cao ốc này. Cho dù người bước xuống là ai đây nữa, họ cũng có thể viết được tin tức nóng hổi mới nhất. Đáng tiếc, an ninh của tập đoàn Đông Phương Châu quá bảo mật, nhà báo mới đến cách xe mấy bước, tất cả đều bị chặn lại, không thể tới gần thêm nữa.
“Mọi người nhìn xem, đây rốt cuộc là ai vậy?”
Đang lúc đám người bảo vệ cùng đám nhà báo đang ầm ĩ ngươi kéo ta đẩy, một tiếng kêu chói tai vang lên làm mọi người chú ý.
Tiếng động nhỏ xột xoạt vang lên không làm ảnh hưởng đến người đang ngủ, thế nhưng Thích Nghi vẫn mở hai mắt ra.
“Mình đánh thức cậu sao?” Cô gái đứng phía đầu cửa sổ xoay người lại, cười áy náy.
“Không sao, cũng tới giờ tớ thức dậy rồi.” Thích Nghi cong mi, mu bàn tay quệt ngang mắt một cái, nhìn ánh nắng từ bệ cửa sổ: “Hôm nay trời đẹp thật, chắc sẽ là một ngày tốt lành đây.”
“Ừ.”
Nghe âm thanh đồng ý đáp lại nhàn nhạt không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt Thích Nghi nhanh chóng chuyển tới trên gương mặt cô ấy.
Mặt mày như tranh vẽ, mắt mũi tinh tế mê người, làn da lại càng trắng như bạch ngọc, diện mạo nhìn như trẻ con kia quả nhiên là xinh đẹp động lòng người. Những điều tốt đẹp ấy, cũng che giấu không được cảm xúc cô đơn hiện lên trong đáy mắt làm người ta thương yêu.
Biết cô ấy đang nhớ đến chuyện đau lòng kia, Thích Nghi không khỏi thở dài nho nhỏ: “Thiên Nhiên, nếu cậu không thích Ôn Thành, thì cực khổ theo tớ về làm gì?”
Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Thay vì nói tớ theo cậu trở về, chẳng bằng nói là chúng ta cùng bầu bạn lẫn nhau đi. Nếu không, cậu đã có thể về thẳng nhà, không nên cùng tớ ở tại quán rượu.”
Về nhà sao?
Thích Nghi trầm mặc.
Mười lăm năm rồi, cái nhà kia, còn có người nhớ đến cô hay sao?
“Thế nào?” Bắt gặp sự phiền muộn hiện lên nơi đáy mắt cô, Thiên Nhiên nhíu mày: “Cậu lựa chọn trở lại đây, chẳng lẽ không tính đến việc quay về hay sao?”
“Trước để xem tình hình như thế nào đã!” Thích Nghi nhẹ nhàng cột lại mái tóc dài ngang vai, hít một hơi thật sâu: “Còn cậu thì sao?”
“………………” Thiên Nhiên trừng mắt nhìn cô: “Cũng vậy thôi!”
Thích Nghi bật cười.
Quả là mỗi nhà mỗi cảnh.
“Không phải cậu nói hôm nay theo tớ đi quay phim thử sao? Vậy mà vẫn còn ngủ nướng?” Thiên Nhiên đi tới bên giường đưa tay kéo Thích Nghi: “Nhanh đi rửa mặt đi!”
“Được rồi, cậu cũng đi trang điểm cho tốt một chút đi.” Thích Nghi gãi gãi đầu, chỉ chỉ hộp quà đặt trên cái bàn bên cạnh: “Nhớ lấy bộ đồ đó thay vào, tỷ lệ thành công chắc chắn tăng lên gấp đôi!”
Thiên Nhiên cười một cái, gật đầu.
Vốn dĩ cô không phải muốn trở thành nữ chính của cái quảng cáo đó, chỉ là muốn tìm một cái cớ để quay lại thành phố này thôi!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Tin tức mới nhất, mấy ngày trước người mẫu quốc tế Lâm Chiếu đã bí mật trở về nước, theo như người đại diện tiết lộ, Lâm Chiếu cực kì có khả năng sẽ trở thành gương mặt đại diện quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh Á Châu. Mọi người đều biết, tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh toàn bộ là sản nghiệp nổi trội của Châu Bảo Hành. Nghe nói, cái quảng cáo này là do đạo diễn nổi tiếng Dịch Nhiên tự mình làm đạo diễn, vì vậy trong giới giải trí, người người tranh nhau muốn làm người phát ngôn cho quảng cáo này, để nâng cao sự nổi tiếng của mình…… Còn có người để lộ ra, người đến tham gia còn có người mẫu GiGi rất nổi tiếng trước đây, ngôi sao mới nổi của làng điện ảnh và truyền hình nữ minh tinh Uyển Uyển………”
Trên màn hình lớn ở quảng trường Đông Phương, đang phát tin tức hàng đầu làng giải trí.
Mà tin tức này, làm cho những người vây xem xung quanh thảo luận ầm ĩ. Mọi người nói rằng, màn cạnh tranh của các người đẹp làng giải trí sắp bắt đầu rồi.
Mà lúc này, trước cửa tòa cao ốc Đông Phương –một công trình kiến trúc hoành tráng tọa lạc trên quảng trường Đông Phương, đang nghênh đón một chiếc xe hơi thương gia sang trọng.
Thấy chiếc xe kia dừng lại, rất nhiều nhà báo chờ ở xung quanh cùng nhào lên, hy vọng có thể phỏng vấn được người trong xe.
Điều này là bởi vì, văn phòng của tập đoàn Đông Phương Châu nổi tiếng lừng lẫy trên thế giới đặt tại trong cao ốc này. Cho dù người bước xuống là ai đây nữa, họ cũng có thể viết được tin tức nóng hổi mới nhất. Đáng tiếc, an ninh của tập đoàn Đông Phương Châu quá bảo mật, nhà báo mới đến cách xe mấy bước, tất cả đều bị chặn lại, không thể tới gần thêm nữa.
“Mọi người nhìn xem, đây rốt cuộc là ai vậy?”
Đang lúc đám người bảo vệ cùng đám nhà báo đang ầm ĩ ngươi kéo ta đẩy, một tiếng kêu chói tai vang lên làm mọi người chú ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook