Ngạc Mộng Kinh Tập
37: Các Ngươi Là Cùng Một Bọn!




Bàng Tử chỉ nghĩ thoáng qua, liền biết Giang Thành nói không sai, "Tuy là nói như vậy, nhưng lúc đó chúng ta đều không có gặp qua quỷ, cũng không cách nào biết đặc điểm đặc thù của quỷ.

Làm sao cô ấy có thể xác định rằng cô ấy chính là mục tiêu bị lệ quỷ đánh dấu?"

Giang Thành cười nói: "Ngươi còn nhớ rõ hai người ở phòng 405 kia không?"

Bàng Tử cau mày, "Người đàn ông mặc âu phục trắng và tên đội mũ lưỡi trai đó hả?"

"Ừ," Giang Thành gật đầu, "Đêm qua bọn họ làm sao mà bị dọa sợ đến mức ngủ không ngon giấc?"

“Còn không phải là bởi vì ngươi giở trò chơi xấu, đã dùng tiền xu cào cào lên trên tường phát ra tiếng động hù dọa bọn hắn sao?” Bàng Tử nói xong đột nhiên dừng lại, sau đó đồng tử đột nhiên co rụt lại, tựa hồ đột nhiên ý thức được cái gì, hắn vội vàng nói: “Bác sĩ, ý ngươi là đã có người cố ý gieo rắc mầm mống hoài nghi cho cô ấy, ám chỉ xung quanh cô ấy có quỷ, bọn quỷ đã để mắt tới cô ấy rồi!” Hắn dần dần trở nên kích động, “Nếu không rời đi, cô sẽ chết!”

"Ừm." Giang Thành đáp ứng, sau đó nói: "Ý của ta không phải như vậy, chẳng qua là dựa theo quy luật logic mà phát triển thì càng thêm có lý mà thôi."

"Nhưng là..." Bàng Tử cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một chút, "Người phụ nữ mặc sườn xám kia thoạt nhìn cũng không giống người cả tin như vậy, ngươi cũng biết, đêm khuya cô ấy mới ra ngoài, còn nhóm hai người nam nhân mặc âu phục trắng đi ra ngoài ngay tại thời điểm chúng ta vừa nằm xuống ngủ, rủi ro và áp lực tâm lý mà cả hai cần phải đối mặt là hoàn toàn khác nhau.”


"Đôi khi ngươi không cần phải nói quá nhiều, ngươi chỉ cần gieo xuống hạt giống nghi ngờ vào cô ấy, còn lại cô ấy có thể bổ sung hoàn thiện phần còn lại bằng trí tưởng tượng của mình." Giang Thành chậm rãi nói.

"Điểm này càng là người thông minh và thận trọng bao nhiêu thì lại càng dễ dàng mất phương hướng bấy nhiêu.”

"Đặc biệt là ở một nơi như Mộng Giới không thể giải thích bằng lẽ thường, bất kỳ nghi ngờ nào cũng sẽ được phóng đại vô hạn.

Thận trọng là điều tốt, nhưng thận trọng vô tận và nghi ngờ quá mức sẽ phản tác dụng."

Bàng Tử phải mất một thời gian rất lâu mới tiêu hóa được hết lời nói của Giang Thành, hầu hết người trong nhà ăn đều đã rời đi, Bàng Tử mới thở ra một hơi thật dài: “Bác sĩ, nếu như, ý tôi là, nếu như tất cả những giả thiết mà ông nói đều là sự thật, thì ai sẽ là người đã đuổi người phụ nữ sườn xám vào trong hành lang rồi giết chết cô ấy?"

Giang Thành tựa hồ không ngờ Bàng Tử lại nói ra hai từ đuổi, nhưng hắn lại rất thích hai chữ này, cảm thấy dùng tại trường hợp này rất thích hợp.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Nếu đơn giản chỉ xét về địa điểm, người phụ nữ mặc đồ ngủ ở cùng phòng chắc chắn là đối tượng khả nghi nhất, nhưng như ngươi thấy đấy, cô ấy là người mới lúc nào cũng khóc lóc ầm lên." Bàng Tử sắc mặt khó coi, tiếp tục: "Những người còn lại là hai người đàn ông mặc âu phục và đội mũ lưỡi trai, một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa ở phòng 406.”

Nhắc tới Dư Văn, ánh mắt của Bàng Tử trở nên thâm thúy, sau khi liếm liếm đôi môi hơi nứt nẻ, hắn ngẩng đầu lên nói: "Ta cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản, không biết vì sao, khi ta ở gần xung quanh cô ấy đều luôn luôn cảm thấy không được tự nhiên, giống như có một cỗ hàn khí liên tục phả vào thân thể ta, nhưng khi cô ấy rời đi thì liền không cảm thấy gì nữa."


“Đó là sát khí.” Nghe nói đến Dư Văn, Giang Thành cũng lộ ra một tia thần sắc cổ quái trên gương mặt, “Ngươi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên là bởi vì khí tức của nàng.”

“Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của cô ta tràn đầy sự sắc bén, giống như một con dao sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, sẽ từng chút một xé nát ngươi ra.” Giang Thành tựa lưng vào lưng ghế dựa làm bằng nhựa, hai mắt nhìn thẳng, nói tiếp: "Khi ta bắt tay với cô ấy, ta phát hiện cổ tay của cô ấy sâu hơn so với phụ nữ bình thường, trên đầu ngón tay và hổ khẩu có vết chai dày vẫn chưa mờ đi.

Lúc thả hai khuỷu tay xuống cô ấy đã cho hay cánh tay bày ra tư thế phòng thủ bảo vệ vùng xương sườn tránh khỏi uy hiếp, cũng thuận tiện cho việc ra đòn, hiển nhiên đây là một người luyện võ, hơn nữa hắn cũng không phải người luyện võ bình thường."

"Khả năng cao là đã được sử dụng súng, trên tay còn dính không ít máu.

Khi bất ngờ đối mặt với thi thể của người phụ nữ sườn xám bị mất quai hàm, cô ấy là người duy nhất cư xử bình tĩnh nhất.

Cô ấy thậm chí còn quỳ xuống, cẩn thận quan sát tìm được chi tiết lưỡi của thi thể đã bị mất." Giang Thành hít một hơi thật sâu, "Đây là điều mà nếu được đặt ở trên người bình thường thì không thể tưởng tượng ra được."

Bàng Tử nhìn Giang Thành, kiên định gật đầu: "Vậy để tôi nói, nhất định là do cô ta làm! Cô ta ở tại sát vách căn phòng của người phụ nữ sườn xám, khoảng cách cũng tương đối thích hợp."

Giang Thành quay đầu lại nhìn Bàng Tử mấy giây, đối với vấn đề được Bàng Tử đưa ra hắn cũng không có trả lời khẳng định hay phủ định, bởi vì hắn không thể hiểu được, chính bản thân hắn chỉ cần đơn giản phân tích một chút hiện tượng ở trước mắt liền có thể biết được, nhưng vì lý do gì luôn luôn có một số người chỉ hời hợt nhìn thoáng qua một chút da lông liền vội vã cho ra kết quả.

Ấy là Bàng Tử, mà ngay cả Phạm Lực trong nhiệm vụ trước cũng như vậy.


"Làm sao vậy?" Bàng Tử nghi hoặc, "Ta đã nói sai cái gì sao?"

"Vậy chẳng lẽ lại là hai cái tên đàn ông mặc âu phục cùng với đội mũ lưỡi trai sao?" Bàng Tử trợn to hai mắt nhìn, "Không thể a, bọn hắn hẳn là đã bị ngươi dọa sợ, làm sao còn có tâm tư đi mưu hại người khác?"

Đúng lúc này, một tiếng chuông lanh lảnh đột ngột vang lên.

Bàng Tử bị dọa giật nẩy mình.

Đó là tiếng chuông vào lớp buổi sáng, ngắn ngủi nhưng lại dồn dập, nghe thấy âm thanh như vậy khi đang thảo luận đến những tình tiết mấu chốt trong vụ trọng án không khỏi khiến cho Bàng Tử cảm thấy bực bội.

“Đi thôi.” Giang Thành đứng dậy, “Chúng ta đi đến chỗ khác nhìn xem.”

"Được a."

Hai người đi dạo trong một khuôn viên so với thực tế nhìn thấy rộng rãi hơn rất nhiều, vì học sinh đều đã lên lớp nên trong khuôn viên cũng chỉ có ít người, lác đác cũng có một hai nhân viên.

Điều khiến Bàng Tử khá khó hiểu là tất cả các nhân viên mà hắn gặp đều nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, như thể họ đang nhìn một con thú quý hiếm và kỳ lạ nào đó.

"Bác sĩ, " sau khi gặp phải tình huống như vậy đến lần thứ ba, Bàng Tử rốt cục nhịn không được nữa, "Ngươi có để ý không? Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta có chút không đúng a?"

"Ừ." Giang Thành trả lời: "Thật sự không bình thường, vừa rồi ở căn tin lúc tôi mới phát hiện ra, chỉ là lúc trước bọn họ lén lút, hiện tại càng ngày càng rõ ràng."


Bàng Tử tựa hồ nghĩ tới cái gì, yết hầu ừng ực một tiếng, khẩn trương nói: "Chẳng lẽ đều là do quỷ biến thành, rồi theo thời gian trôi qua, đều sẽ từng chút một lộ ra chân diện, cuối cùng giết chết tất cả chúng ta...!..."

Hắn càng nói càng sợ hãi, càng nói âm thanh phát ra càng nhỏ lại, không đợi tới lúc nói xong cũng đem chính mình dọa cho sợ hãi đến không đứng nổi nữa, hai chân cũng trở nên mềm nhũn như cây xúc xích.

“Chắc là không đâu.” Giang Thành lắc đầu.

Lúc này Bàng Tử được Giang Thành nhanh chóng cấp cho một liều thuốc trợ tim, trong nháy mắt tỉnh táo lại, hưng phấn hỏi: “Lý do là gì vậy bác sĩ?”

"Bởi vì pháp luật không cho phép." Giang Thành chính trực trả lời: "Sau khi kiến quốc đã cấm hết thảy sự vật thành tinh, đặc biệt là loại tụ tập với nhau biến thành quỷ này.

Nếu ngươi phạm tội, khi bị bắt được thì ngươi sẽ bị kéo vào một căn phòng nhỏ tối tăm để nhận sự trừng phạt.”

Bàng Tử: "???"

Từ sau khi gặp được Giang Thành, Bàng Tử liền gặp một số vấn đề trong việc quản lý biểu cảm trên mặt, thường xuyên rơi vào cảnh dở khóc dở cười, giống như lúc này, da mặt hắn đã bắt đầu có hiện tượng rút gân.

"Bác sĩ, " Bàng Tử kịch liệt co giật một cái, sau đó dùng hết sức đè lại, run giọng nói: "Nếu như không biết lai lịch của ông ở ngoài, tôi thật sự sẽ hoài nghi ông cùng với thứ trong ác mộng là một đó, thật sự."

Lúc này, Giang Thành đột nhiên dừng lại bước chân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương