Ngạc Mộng Kinh Tập
-
26: Ký Túc Xá Phòng 404
Mọi người đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho sợ hãi, Bàng Tử trong nháy mắt theo phản xạ lùi lại về phía sau một bước, vẫn không quên kéo theo Giang Thành, Long Nữ thậm chí lảo đảo một cái, hai chân nhũn ra, suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống dưới đất.
Chỉ có Bạch Tử bình tĩnh bước ra đẩy Mão Tử đang ngơ ngác sang một bên, đi tới trước mặt người phụ nữ, trên mặt nở một nụ cười như gió xuân: “Chúng tôi chỉ là muốn hỏi thử một chút, dù sao trang bị cũng tương đối tinh xảo, một khi bảo quản không đúng cách hay lúc di chuyển có chút sơ suất nào sẽ có thể gây ra những rắc rối không cần thiết cho lần chụp tiếp theo của chúng tôi.
”
Phải nói rằng người đàn ông này tướng mạo rất tốt, tài ăn nói cũng tốt, người phụ nữ có khuôn mặt như người chết kia dường như bị hắn ta lây nhiễm, sắc mặt dần trở lại bình thường, thậm chí còn xuất hiện một tia ngượng ngùng mở miệng nói, "Đừng hiểu sai ý tôi, ý tôi là hôm nay đã có chút muộn, giáo viên ở phòng thiết bị chắc đã tan làm rồi.
"
Bạch Tử hiểu ý gật đầu, sau đó nói: “Hóa ra là như vậy, vậy thì chúng ta hãy đợi cho đến khi thuận tiện đi.
”
Giang Thành quan sát màn trình diễn của người đàn ông này từ xa, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, Bạch Tử luôn nở nụ cười trên môi, giống như hoàn toàn không biết gì về sự nguy hiểm của thế giới này.
“Bác sĩ.
” Bàng Tử cúi người nói nhỏ: "Ngươi cũng cảm thấy người này không phải người tốt sao?”
Giang Thành liếc hắn một cái, "Là người tốt hay không thì ta không biết nhưng cũng không phải là người đơn giản.
”
“Vậy…………….
Chúng ta có cần phải cẩn thận đề phòng hắn hay không?”
Kể từ lúc cuối cùng của nhiệm vụ lần trước, Bàng Tử hiểu rằng những nguy hiểm trong các nhiệm vụ không chỉ vỏn vẹn đến từ những con quỷ hung ác mà đôi khi còn đến từ những người đồng đội không đáng tin cậy trong các nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ Giang Thành lại tỏ vẻ thờ ơ, khoát khoát tay nói: “Cứ đối đãi bình thường là tốt rồi, ngay từ đầu liền bộc lộ ra dáng vẻ không giống người bình thường thì nhiều nhất chỉ có thể tính là người không đơn giản, nhưng cũng không đáng sợ.
Nguy hiểm thực sự thường ẩn giấu nơi ngươi ít ngờ tới nhất, giống như loài rắn độc, một kích trí mạng.
”
Bàng Tử chớp chớp đôi mắt nhỏ quét qua đám người một lượt, đột nhiên liền cảm thấy ai ai cũng đều không thể tin, bèn hướng về vị trí của bác sĩ bước tới, hai người cơ hồ giống như là dính vào với nhau.
Khuôn viên trường học so với bọn họ tưởng tượng còn lớn hơn, phong cảnh cũng không tệ, ven đường cây cối thưa thớt có trật tự, thời điểm đi ngang qua một khu vườn nhỏ, bên trong còn có hoa đang nở rộ.
Nếu không phải làm nhiệm vụ, đó sẽ là một cuộc dạo chơi thú vị.
Người phụ nữ dẫn đường ít khi nói chuyện, nhưng may mắn thay bà ấy trả lời tất cả các câu hỏi, vì vậy mọi người từ miệng bà ấy đại khái cũng hiểu rõ một chút tình huống bên trong trường học.
Tên của trường là Nhạc viện Dục Anh, trường tựa như tên, đều đi lên theo con đường tinh anh.
Mặc dù quy mô của khuôn viên không nhỏ, nhưng thực tế không có nhiều học sinh và không có nhiều hơn 20 học sinh trong một lớp học.
Khi đi ngang qua tòa nhà giảng dạy chính, người phụ nữ cố tình dừng lại một lúc, nhưng sau đó nhận ra rằng nhóm người Giang Thành không ý định chụp ảnh để lưu niệm, lại dẫn bọn hắn rời đi.
Chưa đến giờ tan học, cả khuôn viên vắng tanh, không có lấy một học sinh.
Lần này người phụ nữ đưa họ đến một tòa nhà tập thể cũ.
Đó là một tòa nhà ống rất cổ kính theo kiến trúc của mấy chục năm về trước, có phần không phù hợp với khuôn viên hiện đại kia.
Tiếng ma sát đinh tai nhức óc của bản lề cửa cũ kỹ khiến lòng người căng thẳng khi nghe được.
"Các ngươi sẽ ở chỗ này,” Nữ nhân trung niên vẻ mặt không có biểu tình mở miệng nói, chỉ tay vào chỗ sâu tối om bên trong hành lang, "Muốn ăn cơm thì đi đến nhà ăn, các ngươi có thẻ nhân viên, có thể đi đến ăn ở nhà ăn học sinh hay nhân viên đều được, nhưng tốt nhất là tránh đi ăn cơm vào giờ cao điểm.
"
Thanh Nhi khoanh tay lại đột nhiên nói: "Không có cách nào để sống ở đây đi, nó quá nát.
" Cô chán ghét nhìn bức tường ở trước mặt, nó bị bao phủ bởi các loại nấm mốc không biết tên, dùng tay phẩy phẩy không khỉ ở trước mũi nói: "Còn bẩn như vậy.
"
“Có chỗ ở đã là không tệ rồi, còn ở đó mà kén cá chọn canh như vậy.
” Mão Tử đã bị người phụ nữ làm nghẹn một miệng trước đó xùy một tiếng chế giễu.
Không ngờ lần này người phụ nữ dẫn đường lại chủ động giúp đỡ Thanh Nhi giải vây, "Các người yên tâm đi, mặc dù bên ngoài trông có vẻ đổ nát nhưng chúng tôi đã thu dọn xong các căn phòng cho mọi người ở rồi, các người ở trong đó sẽ không có vấn đề gì.
"
Nếu người phụ nữ đã nói như vậy, cũng không còn cách nào khác, có thể thấy rằng hầu hết mọi người đều đối với chỗ ở này không quá hài lòng, tất nhiên, họ không chỉ nghĩ về vấn đề vệ sinh mà còn về cảm giác ngột ngạt do chính tòa nhà này mang lại.
Khi đứng trước tòa nhà này, mọi người đều cảm nhận được cỗ cảm giác quỷ dị kia.
Cái loại cảm giác không có cách nào hình dung, phảng phất như thể nó có sinh mệnh, lặng lẽ quan sát những người sống đang tiến lại gần nó.
Người phụ nữ đưa cho Bạch Tử bốn chiếc chìa khóa, Giang Thành nhìn ra đó là những chiếc chìa khóa bằng đồng phù hợp với ổ khóa kiểu cũ đã bị đào thải từ lâu, hiện tại hiếm thấy.
Ở đuôi mỗi chiếc chìa khóa là một mảnh băng trắng với các con số được viết bằng bút bi màu xanh.
404, 405, 406, 407.
Bốn phòng.
Bạch Tử dùng tay trực tiếp cầm lấy tất cả chìa khóa rồi nhanh chóng cất vào túi đựng, đồng thời giả vờ nói chuyện bình thường để phân tán sự chú ý của mọi người.
Giang Thành ở trong đại sảnh lầu một đi tới gian phòng gần nhất đưa tay đẩy cửa ra, cửa vừa bị mở ra, một cỗ khí tức đυ.
c ngầu lập tức phun ra khiến hắn vội vàng lui về phía sau một bước.
Khi không khí đυ.
c ngầu dần tan đi, cảnh tượng bên trong cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Trong ký túc xá có hai chiếc giường, một bên trái và một bên phải kê sát vào tường, trên tường còn có dán áp phích của minh tinh, nhưng bất quá hiện tại còn không thể thấy rõ.
Còn có hai cái bàn nhỏ, ký túc xá hình như đã lâu không có người, hai cái bàn được chất chồng lên nhau đặt ở góc tường.
Trong phòng khắp nơi đều là rác rưởi, còn có một bình nước khoáng rỗng phủ đầy một lớp bụi.
Cánh cửa sổ duy nhất chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại đã bị thứ gì đó phá vỡ, để lại một lỗ hổng lớn, gió thổi vào lỗ thủng tạo ra những âm thanh kỳ quái.
Bố cục của các phòng ở các tầng hẳn là tương tự nhau, điều đó có nghĩa là các phòng 404 và 405 họ sẽ ở cũng là phòng ký túc xá đôi.
Giang Thành không tùy tiện mà xông vào căn phòng xa lạ này, hắn lùi lại, nhìn người phụ nữ và hỏi: “Bốn cái phòng ngủ chỉ có 8 giường, chúng ta hiện tại có đến 9 người.
”
“Đúng vậy,” Bàng Tử phụ họa, “Không đủ giường thì làm sao mà chúng tôi ngủ được?”
Ý định ban đầu của hắn là để người phụ nữ cho họ chuyển sang một chỗ khác để ngủ, cho dù tìm cho họ ngủ dưới đất trong một phòng học cũng được, chứ cái nơi ma quỷ này quá tà môn đến mức khiến hắn cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Không ngờ, người phụ nữ lại nở một nụ cười khó hiểu, "Hôm nay các người chỉ cần tạm thời chấp nhận một chút, ngày mai nói không chừng liền đủ a.
"
Biểu hiện trên khuôn mặt của Bàng Tử trực tiếp đóng băng.
"Được rồi.
" Giang Thành nói: "Vậy đêm nay chúng ta sẽ ở chỗ này.
" Hắn chuyển đề tài: "Khi nào thì khai mạc tiệc mừng? Chúng tôi cũng có thể chuẩn bị trước.
"
"7 ngày sau.
”
Giang Thành gật đầu, biểu thị đã hiểu.
“Có thời gian chúng ta có thể đi dạo một vòng trong khuôn viên trường không.
” Bạch Tử nói tiếp: “Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp, chúng tôi nghĩ muốn đi dạo nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, dù sao cơ hội như vậy cũng không thường có.
”
Người phụ nữ suy nghĩ vài giây, sau đó trả lời một cách bất đắc dĩ: "Được, nhưng xin mọi người chú ý thời gian một chút, khi trời vừa tối thì phải lập tức trở về phòng của mình.
"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook