Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 81: Nhữ Trữ phong vân (7)

Giờ mão vừa đến, Quan Huấn từ bên trong ngự thư phòng đi ra, sắc mặt như thiết.

Khương Vọng vẫn đang đứng chờ ở ngoài cửa, trong tay ôm chiếc áo mỏng mà Quan Huấn đã khoác lên người khi đến đây, Quan Huấn một đường cúi đầu đi tới vẫn chưa dừng bước, Khương Vọng đi theo phía sau hắn, vô cùng chuẩn xác đem chiếc áo mỏng phủ lên vai hắn, theo hắn đi một mạch tới xe ngựa ở bên ngoài cửa cung.

Quan Huấn sắc mặt trông không được tốt lắm, Khương Vọng đại khái có thể đoán được Lý Cử đã nói với hắn những gì.

Trước khi Quan Huấn đến gặp Hoàng thượng để báo cáo đã đặc biệt hỏi ngục quan, biết được đêm trước khi Hồng Ái tự sát Tạ Trung thừa đã cầm lệnh bài của Hoàng thượng cùng quan ấn của hắn tới thăm ngục, cho phép hắn thẩm vấn Hồng Ái. Hai người nói chuyện không đến nửa canh giờ sau đó Tạ Trung thừa ra về. Sau khi hắn đi rồi ngục quan cũng chưa từng trở lại nhìn xem phòng giam của Hồng Ái. Về phần hắn đã tự sát lúc nào thì không thể biết được, khám nghiệm tử thi kết quả là trúng độc mà chết, loại độc này chính là □□, sau khi ăn vào nôn ra máu hai ngày mới có thể chết.

(Editor: Chỗ này trong bản raw cũng để 2 ô vuông nên mình đành bó tay!)

"Độc dược dĩ nhiên là Tạ Phù Thần đưa cho hắn rồi." Khương Vọng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay, khoa trương mà thở dài một tiếng, "Quang lộc khanh này dùng máu do chính mình nôn ra, ở trên tù phục viết đầy huyết thư chính là đang có cảm giác gì chứ. Vì bảo trụ tính mạng toàn tộc và lợi ích của Hoàng thượng mà kiên trì chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị ban cho độc dược lại chính là có cảm giác gì chứ. Chẳng qua lần này hắn bảo vệ được Quốc trượng nhưng lại hại Đình úy thự chúng ta đến thê thảm, phạm nhân tội danh chưa định chưa điều tra rõ mối liên hệ ngầm sau lưng, cũng chưa nhận tội lại đột nhiên tử vong, việc này Đình úy thự chúng ta khó thoát khỏi trách nhiệm. Phụng Điển, Hoàng thượng từ lâu đã nhìn chúng ta không vừa mắt, chỉ sợ lần này sẽ mượn chuyện Hồng Ái mà gây chiến với Đình úy thự, thậm chí đem chúng ta nhổ tận gốc cũng không phải không có khả năng."

Lời nói của Khương Vọng vẫn như trước làm cho người ta không thích, hắn không phải là một người thích tìm cách lấy lòng người khác, chính vì nguyên nhân này nên Quan Huấn mới có thể đề bạt hắn đảm nhiệm chức vị Đình úy sử. Lời nói trong lúc này của hắn vẫn như trước thẳng thắn đến mức khiến người ta khó chịu trong lòng, nhưng Quan Huấn không thể không thừa nhận rằng hắn nói đúng.

Sau bốn mươi sáu ngày khổ hình Hồng Ái tự sát mà chết, Quan Huấn chấp chưởng Đình úy thự đã nhiều năm, người này xem như là xương cốt cứng rắn hiếm thấy, gần như đã chịu tất cả các hình pháp trong chiếu ngục, nhưng vẫn cắn chặt răng chưa từng thốt ra một chữ nào. Đừng nói là toàn bộ khổ hình, Quan Huấn đã gặp qua không ít mãnh tướng chinh chiến sa trường vai u thịt bắp, còn chưa nếm qua mấy bộ hình cụ đã chịu không nổi oa oa kêu gào cầu xin tha thứ rồi. Bất luận Hồng Ái là người như thế nào, một thân mình đồng da sắt này cũng đã khiến cho Quan Huấn bội phục.

Căn cứ vào những manh mối hiện tại đã tra ra được, có một người thần bí không muốn tiết lộ thân phận nói rằng ba vạn lượng tang ngân kia chính là trước kia do một vị tiếu lang quân ái mộ Hồng thị A Ức tặng cho. Nhưng trước khi sự việc phát sinh thì A Ức cô nương này đã mất tích, Quan Huấn phái người điều tra nhiều ngày, một tia manh mối đều không có. A Ức cô nương này tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, nữ hồ thương ở trong miệng Hồng Ái lại càng không có ai nghe nói đến. Hoàng thượng bức thiết muốn tẩy thoát hiềm nghi cho Hồng Ái lại quá mức rõ ràng, nhất quyết muốn Đình úy thự lại một lần nữa đến Hồng phủ điều tra, phỏng chừng là đã cất giấu thật tốt chứng cứ để giúp Hồng Ái thoát tội. Không ngờ rằng chứng cứ mà Hoàng thượng muốn thì không lục soát thấy, ngược lại từ trong tư trạch đã đóng cửa nhiều ngày lại truy tìm được chứng cứ phạm tội thông đồng với địch mưu phản. Hồng Ái trước đó vẫn luôn miệng cãi lại nói mình là bị hãm hại, sau khi Tạ Trung thừa rời đi lại đột nhiên nhận tội tự sát, lưu lại một bức huyết thư khai nhận chỉ ra kẻ chủ mưu.

Quan Huấn chưa bao giờ nhiều lời chỉ chuyên tâm làm việc, không có nghĩa là trong lòng hắn không rõ ràng. Đem toàn bộ những manh mối then chốt đặt vào cùng một chỗ xem xét, nếu như vẫn không nhìn ra được sự cuộn trào mãnh liệt ẩn giấu trong chuyện này, vậy vai trò Đình úy của hắn đảm nhận mấy năm nay xem như là uổng phí rồi. Nhưng cho dù hắn có hiểu được cũng không có biện pháp truy xét, giống như việc quan ấn của hắn làm thế nào mà rơi vào trong tay Tạ Phù Thần, trong lòng hắn đều biết, nhưng không thể nói.

Trận chiến giữa Hoàng thượng và Trưởng Công chúa, tại triều đình từ lâu đã không còn được xem là bí mật nữa rồi, mà hiện giờ đã đi đến tình cảnh phơi bày mọi chân tướng. Vụ án Hồng Ái tham ô lương khoản cứu trợ thiên tai cùng tội danh thông đồng với địch bán nước chính là trọng tội tru di cửu tộc. Vốn dĩ việc này đã khiến cho Quan Huấn thoáng có chút dao động, hiện tại bức huyết thư mà Hồng Ái dùng tính mạng để viết ra lại đem thế cục một lần nữa hoàn toàn đảo ngược. Hôm nay sau khi gặp mặt Hoàng thượng Quan Huấn mới hiểu được, hướng đi kế tiếp của cả triều đình và Đại Duật đã không còn là điều mà Đình úy thự có thể chi phối được nữa rồi. Kể từ sau Diêu Duy, trong triều đã nổi lên phong trào về hưu, các quần thần không muốn bị cuốn vào trận chiến đoạt vị đều cáo lão hồi hương, cầu tìm một cuộc sống an ổn bảo vệ tính mạng cả nhà. Còn lại ngoại trừ bè đảng Tạ gia bảo vệ Hoàng đế cùng bè đảng Vệ thị dã tâm rõ rệt, thì những thần tử trung lập như Quan Huấn đây không muốn bị cuốn vào trong đó một lòng chỉ vì Đại Duật và dân chúng đã là càng ngày càng ít, hiện tại ngay cả Quan Huấn vẫn luôn tự xưng là chính trực, chỉ muốn làm một thần tử ngay thẳng cũng không nhịn được mà nảy sinh tâm tư muốn thoái ẩn điền viên.

Lời khai của Hồng Ái chắc chắn sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ mới trong buổi tảo triều hôm nay, kết quả cuối cùng sẽ có bao nhiêu người vô tội bị liên lụy chết oan? Không thể biết được.

Quan Huấn nhìn lên vầng trăng khuyết sắp bị nhấn chìm trên bầu trời, lặng lẽ thở dài một tiếng.

Bên trong Hậu Quân đình ở phía ngoài Thái Cực điện, các quần thần đang chờ cửa điện mở rộng đứng tụ lại thành từng cụm, phần lớn đang đàm luận về tai họa lưu dân ở Tuy Xuyên và chiến sự ở bắc tuyến. Vệ Luân và Tạ Phù Thần trước sau tiến vào, trong đám đông người nhìn thấy được đối phương, Tạ Phù Thần lập tức nở nụ cười ôn hòa, chắp tay thi lễ với Vệ Luân nói: "Vệ công bình thường vẫn là siêng năng nhất, hôm nay ngược lại tới trễ, chính là có việc làm trì hoãn sao?"

Vệ Luân vẫn giữ dáng vẻ bình thản đáp lễ nói: "Không bằng Tạ công vất vả. Mới vừa quay về Nhữ Trữ ngay cả cửa phủ còn chưa kịp tiến vào thì trước tiên đã đi đến chiếu ngục, danh xưng siêng năng nên thuộc về Tạ công."

Vẻ tươi cười của Tạ Phù Thần không hề biến đổi, tựa hồ không nghe ra được ngụ ý của Vệ Luân, biểu tình cảm kích tràn trề: "Vệ Tư đồ đối với hạ quan thật sự là hết mực quan tâm, thực khiến người cảm động đến rơi nước mắt."

Vệ Luân trầm giọng nói: "Khách khí."

Tiểu Hoàng môn thông báo thượng triều tiến vào thỉnh chư vị đại thần: "Chư quân nên thượng triều rồi."

Tạ Phù Thần khiêm nhường nói: "Vệ Tư đồ, xin mời."

Vệ Luân nói: "Tạ công, mời đi trước."

Tạ Phù Thần cũng không khách khí nữa, đi trước một bước ra khỏi Hậu Quân đình, hướng đến Thái Cực điện.

Tảo triều bắt đầu, sau khi ca tụng công đức một phen, Lý Cử nhìn các quần thần đứng bên dưới triều đường, hỏi: "Hồng Ái ở trong ngục tự sát, lưu lại một bức huyết thư. Chư quân có ý kiến gì không?"

Giám sát Ngự sử đài, Ngự sử Vương Tranh tiên phong đứng ra nói: "Bệ hạ, thần nghe nói trước đó vài ngày Đình úy thự đã từ bên trong Hồng gia lục soát ra được tội chứng thông đồng với địch bán nước, nghĩ Hồng Ái kia là muốn lấy chuyện sợ tội tự sát để bảo toàn tính mạng cho cả gia tộc. Người này lúc trước tham ô ngân lượng cứu trợ thiên tai đã là tội ác tày trời, đến nay lại còn cấu kết hồ tộc mưu đồ Đại Duật ta, loại ác tặc này bệ hạ nhất định không thể nhân nhượng! Nếu như không truy đến cùng thì không phải về sau mọi người đều sẽ noi theo đó sao? Như vậy còn đâu là quốc pháp nữa!"

Kim Ngô Tướng quân Quách Khải cũng tiếp theo đứng ra nhất trí: "Bệ hạ! Lúc Tiên đế còn tại vị đã ghét cay ghét đắng kẻ tham quan, mà tiền nhiệm Quang lộc khanh kiêm Tuy Xuyên Thứ sử Hồng Ái còn có tội thông đồng với địch bán nước, phải xử lý! Cho dù người đứng sau lưng Hồng Ái có quyền cao chức trọng, bệ hạ cũng tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, nếu không thì các tướng sĩ Đại Duật đã uổng mạng ở biên quan làm sao có thể nhắm mắt!"

Sau đó lại có thêm nhiều người đứng ra tán thành, phải nghiêm tra kẻ thông đồng với địch, diệt trừ tai họa trong lòng Đại Duật mới có thể bài trừ ngoại xâm.

Trưởng Tôn Diệu cùng Vệ Luân liếc mắt nhìn nhau, quần thần đứng ở phía sau bọn họ cũng đều mang vẻ mặt nghi ngờ, tựa hồ có chút không hiểu được đối với việc bè đảng Thanh Lưu bỗng nhiên muốn truy đuổi đến cùng chuyện của Hồng Ái. Dù sao thì Hồng Ái cũng đã chết, nếu như muốn truy cứu thì nhất định sẽ truy đến trên đầu Phùng Khôn. Chẳng lẽ Tạ Phù Thần muốn hi sinh cả Phùng Khôn?

Không có khả năng. Vệ Luân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lý Cử, thấy Lý Cử ngồi ở trên đài cao sắc mặt như bình thường, tựa hồ đang suy nghĩ.

Nghĩ đến sự kiện hạ độc kia, hiện giờ bầu không khí trong triều đột nhiên biến đổi nhất định cũng là kế sách của Tạ Phù Thần. Trưởng Tôn Diệu đứng dậy, sau khi hướng Lý Cử hành lễ rồi nói: "Bệ hạ, thần cho rằng việc này vào thời khắc này không cần phải tiếp tục điều tra nữa."

Lý Cử nhíu mày: "Nga? Vì sao?"

Trưởng Tôn Diệu nói: "Hiện giờ là thời kỳ xuân mục của hồ tộc cũng nên là thời điểm để Đại Duật ta khôi phục nguyên khí, trước mắt việc quan trọng nhất chính là gieo trồng mùa hạ. Đợi sau khi thu hoạch vụ thu binh mạnh ngựa tốt mới có thể tiếp tục thảo phạt tứ đại hồ tộc, đây là chuyện thứ nhất. Thứ hai, Đại Duật đã ba năm liên tục sau khi vào hạ đều gặp đại hạn, hiện giờ đột ngột giáng xuống mưa to lũ lụt khó chặn, Nam Nhai từ sau tết Hàn Thực đã liên tục mưa to hơn một tháng, nếu như không mau chóng gia cố đê điều thì e rằng ở hạ du Nam Nhai, toàn bộ thôn làng ở các quận Tĩnh Tập Bình Thương đều sẽ bị nhấn chìm. Nam đinh ở các quận này phần lớn đều đang ở chiến trường bắc tuyến, cần phải mau chóng điều động nhân thủ từ Lâm huyện tiến đến xây dựng đê đập, nếu không thì nước lũ nhấn chìm nhà cửa dân chúng lâm nạn, sẽ làm rét lạnh tâm tư của các tướng sĩ đang ở chiến trường giết địch bảo vệ quốc gia! Bệ hạ hiện tại muốn đem nhân lực vật lực ném vào trong một án tử chẳng biết thật giả, chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn đó sao?"

Vương Tranh tiến lên một bước phản bác: "Trưởng Tôn Thiếu phủ nói lời này sai rồi! Nếu như bức thư kia là thật thì sao? Kia không phải chỉ là một hai bức thư không quan trọng, mà chính là một chồng vật chứng phản quốc cấu kết cùng Thủ lĩnh Trùng Tấn bí mật mưu đồ Đại Duật! Nhân nhượng uổng túng, mới là khiến cho các tướng sĩ tử trận sa trường rét tâm! Gia cố đê điều tất nhiên là quan trọng, nhưng lẽ nào ác tặc phản quốc thì không cần phải kịp thời diệt trừ hay sao?! Huống hồ việc kiểm chứng phá án đương nhiên có Đình úy thự cùng với Ngự sử đài của ta phụ trách toàn bộ, có cái gì đụng chạm đến việc tu sửa đê điều? Trưởng Tôn Thiếu phủ chẳng lẽ còn muốn cả Quan Đình úy lẫn Tạ Trung thừa cũng phải đi ra sông mà gia cố đê điều hay sao?"

Trưởng Tôn Diệu và Vương Tranh chính là hai kẻ miệng lưỡi linh hoạt nhất của triều đình Đại Duật, lại phân chia thành hai đảng phái, một khi đối chọi gay gắt thì có thể một câu cũng không ngừng nghỉ mà phun lời đối đáp đến cả một canh giờ.

Chúng thần ở trên triều ngươi tới ta đi không ai nhường ai, Quốc trượng Phùng Khôn ở trung tâm vòng xoáy vẫn như trước không có vào triều, còn Vệ Luân và Tạ Phù Thần lại chưa hề hé răng, cúi đầu im lặng, thập phần bình tĩnh.

Vệ Luân thoáng cảm thấy buồn cười, lúc trước muốn nhanh chóng trị tội Hồng Ái, hiện giờ lại bởi vì Tạ Phù Thần bỗng nhiên đảo ngược lập trường, đảo loạn cả tâm tư của bọn họ. Vệ Luân nhìn sườn mặt của Tạ Phù Thần, cân nhắc xem đằng sau bức huyết thư nhận tội kia đến tột cùng là có ý nghĩa gì dò mãi không ra, cũng phải nói, cho đến bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy được bức huyết thư kia, vậy. . . . . .

Trong lúc Vệ Luân vẫn còn đang suy tư, Tạ Phù Thần bỗng nhiên tiến lên một bước: "Bệ hạ, chuyện của Quang lộc khanh thần vô cùng đau lòng lại cảm thấy sợ hãi. Ngày hôm nay có Vệ Tư đồ ở đây, cựu thần cũng muốn hỏi Vệ Tư đồ mấy vấn đề."

Lý Cử nói: "Hỏi."

Khi Tạ Phù Thần quay đầu nhìn về phía Vệ Luân, Vệ Luân bỗng nhiên hiểu ra toàn bộ.

Tạ Phù Thần hai tay cầm hốt bản run rẩy, vạn phần thương tiếc nói: "Lão phu cùng Vệ Tư đồ đồng triều làm quan hơn ba mươi năm nay tình như thủ túc, nhưng lại không biết Vệ Tư đồ tâm tư đã sớm thay đổi! Vệ Tư đồ, mấy năm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến cho tâm tư phù trợ Đại Duật của ngươi rung chuyển? Là quyền lợi hay là tiền tài? Có thể khiến ngươi ra mật lệnh cho môn sinh của ngươi là Hồng Ái cấu kết hồ tặc, mại quốc cầu vinh? Lão phu nghĩ không ra! Vẫn là thỉnh Vệ Tư đồ cho biết!"

Tạ Phù Thần sau khi nói ra hết từng lời từng chữ vững vững vàng vàng này, Trưởng Tôn Diệu cùng cả nhóm minh hữu đột nhiên biến sắc. Vệ Luân trong lòng cũng trầm xuống —— Tạ Phù Thần quả nhiên cắn ngược lại hắn một ngụm, còn cắn đến hung ác như vậy.

Trên bức huyết thư nhận tội kia, Hồng Ái không chỉ đem tất cả tội lỗi đều ôm vào trong người mình, mà còn trực tiếp nói rõ bản thân mình chính là chịu sự đe dọa cám dỗ của ân sư ngày xưa mới gây ra tội lỗi tày đình này, Vệ Luân, chính là độc thủ đứng phía sau bức màn. Người được gọi là thân cận, trọng thần đương triều không phải là chỉ cữu cữu Phùng Khôn, mà là một trong Tam công, Vệ Luân.

Hồng Ái đích thật là môn sinh của Vệ Luân, hắn từ nhỏ đã bái Vệ Luân làm lão sư khổ nghiên kinh học. Khi đó Phùng Tỷ Kỳ còn chưa được gả cho Lý Cử, Phùng Khôn cũng chưa phải là Quốc trượng, Hồng Ái lại càng chỉ là một thư sinh nho nhỏ ngưỡng mộ ân sư. Ai ngờ trong vòng hơn mười năm biến động bất ngờ, từ sau khi Vệ Luân ngang nhiên ủng hộ Lý Duyên Ý đoạt quyền, mặc dù không hề nói với người bên ngoài, nhưng Hồng Ái khinh thường nhập bọn cùng gian thần đã sớm chặt đứt quan hệ với Vệ Luân, cho dù có gặp lại ở trên triều Hồng Ái cũng chưa từng liếc mắt nhìn Vệ Luân một lần nào, Vệ Luân tất nhiên cũng không phản ứng hắn.

Mối quan hệ ngày xưa giữa hai người và biểu hiện như người xa lạ của hiện tại là chuyện mà cả triều đình đều biết, nhưng thân phận sư đồ dù có như thế nào cũng không thể quét sạch được. Tựa như Hồng Ái nhiều năm như vậy trôi qua vẫn cần cù chăm chỉ, im lặng không đề cập tới, chính là muốn quét đi ấn ký của Vệ Luân ở trên người mình, đáng tiếc vẫn không thể thành công.

"Nguyên Tân, ngươi đã phải hi sinh, không bằng kéo theo Vệ Luân xuống cùng." Đêm đó bên trong chiếu ngục ẩm lạnh, Tạ Phù Thần sờ vuốt khuôn mặt Hồng Ái, bàn tay có chút run rẩy, vạn phần không muốn nhưng vẫn phải nói, "Một ngày nào đó bè đảng Lý Duyên Ý tiêu vong, ngươi chính là anh hùng, tên của ngươi sẽ vĩnh viễn được lưu trong sử sách, nhận được sự kính ngưỡng muôn đời hậu thế."

Cấp sự Hoàng môn Thị lang đem bức huyết thư ném đến trước mặt Vệ Luân, từng câu từng chữ đều ánh vào trong mắt Vệ Luân.

Vệ Luân không biết vị đệ tử này của hắn trước lúc lâm chung là có tâm tình như thế nào mà lại nhận hắn là "Lão sư", ô danh trước kia vẫn luôn muốn quét sạch thế nhưng đến khi chết lại chủ động ôm trở về, chính vì để vu hãm người khác.

Vệ Luân ngẩng đầu nhìn Tạ Phù Thần đã gấp đỏ cả mắt, giờ khắc này hắn thật sự bội phục Tạ Phù Thần, sách lược đùa bỡn nhân tâm của Tạ Phù Thần càng ngày càng khiến cho người ta không rét mà run.

Tạ Phù Thần lúc mới bắt đầu thượng triều vẫn chưa đem huyết thư ra giằng co cùng Vệ Luân, mà là lấy việc xác nhận huyết thư làm ngữ khí thật sự để phản vấn, giống như chuyện Vệ Luân phản quốc đã được kết luận xong cả rồi.

"Vệ Tư đồ, việc này ngươi còn có gì để nói?" Lý Cử nâng cao giọng nói.

Vệ Luân quỳ xuống tại chỗ: "Thần chưa bao giờ sai khiến Hồng Ái cấu kết với giặc! Mong bệ hạ minh xét!"

"Điều tra là chắc chắn phải điều tra, trước tiên giải vào chiếu ngục rồi nói sau! Người đâu! Lôi xuống!"

"Dạ!"

Rõ ràng là vu hãm, nếu như thật sự bị đẩy vào chiếu ngục, chờ đợi Vệ Luân chính là cái gì, tất cả mọi người ở đây đều hiểu được rõ ràng.

Hộ vệ sắp sửa tiến lên bắt người, Trưởng Tôn Diệu hô to "Không được", cả nhóm minh hữu lập tức quỳ xuống đất kêu lên "Bệ hạ", muốn giải oan cho Vệ Luân. Lý Cử chờ đợi chính là giờ khắc này, hắn chỉ vào đám người Trưởng Tôn Diệu nói:

"Lớn mật! Để quả nhân nhìn xem còn có ai là đồng mưu của Vệ Luân?! Đến a! Đem cả một đám đồng đảng giúp Vệ Luân cầu tình này đồng thời áp giải vào chiếu ngục!"

"Dạ!"

Lý Cử rốt cục đã đợi được cơ hội này, hắn rốt cục cũng tận mắt nhìn thấy vây cánh của Lý Duyên Ý bị gạt bỏ từng chút một. Chỉ mới mấy ngày trước hắn còn chìm dưới vực sâu tuyệt vọng cho rằng đã không còn phần thắng, hoàng quyền của hắn sẽ phải chắp tay dâng cho người ta, ai ngờ chỉ trong nháy mắt Tạ Phù Thần đã xoay chuyển càn khôn đem hết thảy mọi thứ biến nguy thành an, hiện giờ kẻ bị đánh cho sa cơ thất thế chính là Vệ Luân! Là Lý Duyên Ý!

Lý Cử suýt nữa đã không thể khống chế được các thớ cơ trên khóe miệng, lập tức muốn bật cười.

Đến đây nào, Vệ Luân, Trưởng Tôn Diệu, đến mấy người ta liền hạ mấy người. Đây đều là cái giá các ngươi phải trả khi nối giáo cho giặc!

Ngay khi Trưởng Tôn Diệu cùng đám người liên can đều sắp sửa bị bắt đi, Lý Cử bỗng nhìn thấy Lý Duyên Ý xuất hiện trên triều đường.

Hắn còn tưởng chính mình hoa mắt, từ đêm qua sau khi Quan Huấn đến đây hắn đã hạ lệnh cho hộ vệ canh giữ cửa cung ở tất cả các nơi đều không được để cho Lý Duyên Ý tiến cung, nhưng sau khi chớp mắt nhìn lại, đích thật là Lý Duyên Ý. Nàng từ khi nào thần không biết quỷ không hay mà tiến vào cung?

Lý Duyên Ý đặc biệt mặc chế phục Trưởng Công chúa phiền phức mà nàng vẫn luôn ghét bỏ, nhưng hình chim khổng tước ngũ sắc ở sau lưng nàng lại sinh ra vài phần uy nghiêm, nàng từ bên ngoài đi thẳng tới, nội thị canh giữ ở cửa cũng đều hoa mắt choáng váng, muốn ngăn nàng lại, nhưng lại bị Hổ Bôn quân đi theo phía sau nàng ngăn chặn ngược lại.

Lý Duyên Ý căn bản là không hề chú ý xem có những ai che chắn ở trước mặt nàng, trong lòng cũng đã sớm chắc chắn rằng hộ vệ của nàng sẽ quét dọn tất cả chướng ngại vật, bước chân chưa từng chậm lại, sải bước tiến vào bên trong Thái Cực điện. Điện vũ mới vừa loạn thành một đoàn trong thoáng chốc trở nên im phăng phắc, những người ở bên trong bao gồm cả Tạ Phù Thần cũng chưa từng nghĩ đến Lý Duyên Ý sẽ xuất hiện vào lúc này, sẽ lớn mật như thế!

"Tham kiến bệ hạ." Lý Duyên Ý hơi khom lưng, cũng không thi hành đại lễ, thanh âm của nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh mà vạn phần bình tĩnh, "Xin hỏi bệ hạ, chiếu theo luật pháp Đại Duật, nghi phạm nằm trong hàng ngũ trọng thần Tam công Cửu khanh nên do ai đến thẩm tra?"

Lý Cử siết chặt nắm tay, không có trả lời câu hỏi này của nàng, giận dữ nói: "Hoang đường! Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, ngươi tới đây làm cái gì!"

Lý Duyên Ý nói tiếp cực nhanh: "Hậu cung chính là chỉ các phi tần của bệ hạ, các nàng không phải họ Lý, tất nhiên không có quyền tham gia vào chính sự. Nhưng mà bổn cung họ Lý, bổn cung là hoàng tỷ của người! Chính sự trên triều đình này lại càng là gia sự của Lý gia ta, thử hỏi trong triều đình còn có người nào có tư cách nói chuyện hơn bổn cung?"

Lý Cử tối sầm mặt mày, cơ hồ nhảy dựng lên: "Làm càn! Người đâu! Đem Lý Duyên Ý áp giải ra ngoài cho quả nhân!"

"Dạ", thanh âm này cùng với thanh âm của Thái hậu Canh thị vẫn luôn trầm mặc ở phía sau bức màn đồng thời vang lên:

"Ai dám động đến Hoài Sâm của ta?"

Một câu thanh âm không lớn không nhỏ này của Thái hậu khiến cho cả triều đường đều yên lặng, Lý Cử gần như theo bản năng mà run lên một cái, tiếng tim đập dồn dập giống như cả đại điện đều có thể nghe thấy.

Canh Thái hậu đã có hai năm không hề mở miệng, lại một lần nữa tại triều đường mở miệng nói chuyện, quần thần đứng ở phía dưới trong lòng ít nhiều cũng có chút cân nhắc. Chỉ nghe thấy bức màn che có chút động tĩnh, Vương cô cô đã đi theo bên cạnh Thái hậu ba mươi năm dìu đỡ Thái hậu bước ra.

Canh Thái hậu đã gần năm mươi tuổi bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không có bao nhiêu nếp nhăn, trên tóc cũng không thấy một sợi bạc nào. Chẳng qua là một trận bệnh nặng hai năm trước đã khiến cho thân thể không còn được như xưa, khí huyết suy giảm sắc mặt thoáng lộ ra vẻ tái nhợt. Một cặp mắt được xem như là thanh minh trong suốt, nàng nhìn lướt qua triều đường bên dưới, cười lạnh nói: "Ai gia vẫn còn sống mà các ngươi đã vội vã như vậy. Nếu như ai gia chết rồi, chỉ sợ Hoài Sâm của ta ngay cả một mảnh xương cốt cũng không còn!"

Lý Cử vội nói: "Nhi thần không dám."

Quần thần cũng nói: "Chúng thần không dám."

"Ai gia thấy các ngươi không có gì mà không dám! Chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, các ngươi đã gây huyên náo không ngừng. Hoàng nhi, ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy, ai gia làm sao dám thật sự đem giang sơn phó thác cho ngươi? Cả một đám các ngươi có không ít người ở sau lưng nói ai gia thiện quyền chuyên chính, nhưng mà các ngươi chớ quên, năm đó là Tiên đế phó thác cho ai gia chiếu cố Hoàng thượng, đến nay Tiên đế tạ thế còn chưa được mười năm, các ngươi đã vội vã muốn bức cô nhi quả phụ chúng ta vào đường cùng rồi sao?"

Lý Cử trong lòng tức giận cuồn cuộn, cũng không dám thật sự cãi lời Thái hậu. Thái hậu tuy rằng không phải thân mẫu của hắn, nhưng là đích mẫu danh chính ngôn thuận của hắn, lại rất được Tiên đế yêu thương, nếu không phải như thế thì Tiên đế trước lúc lâm chung cũng sẽ không đem giang sơn Đại Duật giao vào trong tay nàng. Lý Cử cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, hướng Thái hậu nhận sai: "Mẫu hậu giáo huấn rất phải, là nhi tử không nỗ lực hết mình."

Thái hậu vừa xuất hiện, không một ai dám động đến Lý Duyên Ý, trái lại là Tạ Phù Thần đang đứng một bên lên tiếng :

"Thái hậu, Trưởng Công chúa điện hạ, các triều đại qua nhiều thế hệ chưa từng có chuyện Công chúa chạy vào triều đường thảo luận chính sự, hơn nữa Công chúa mặc dù sinh trưởng trong hoàng thất, nhưng điện hạ sớm muộn gì cũng phải xuất giá, xuất giá tòng phu, điện hạ từ đó về sau chỉ có thể là người trong phu gia tương lai của điện hạ. Theo lý mà nói đúng là không nên, nếu như nói về tình, thì lẽ nào điện hạ còn muốn vì quân bán nước này mà cầu tình hay sao?"

"Tạ Trung thừa." Lý Duyên Ý hất cằm, dùng khóe mắt nhìn Tạ Phù Thần, "Giám sát bách quan tố cáo tội ác chính là chức trách của Tạ Trung thừa, đối với luật pháp Đại Duật hẳn là không xa lạ, Tạ Trung thừa có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của bổn cung hay không, nghi phạm thuộc hàng ngũ trọng thần Tam công Cửu khanh nên do ai đến thẩm tra? Hay là cũng chỉ bằng một câu nói của Tạ Trung thừa thì có thể kết án?"

Tạ Phù Thần vốn không muốn để ý tới nàng, nhưng dựa theo lễ chế Trưởng Công chúa đã lên tiếng thì hắn phải hồi đáp, đành phải nói: "Không dám."

"Tạ Trung thừa còn có chuyện không dám?" Nghĩ đến hắn dám ra tay hạ độc, hại chết Lâm Quyền hại chết rất nhiều mưu sĩ của nàng, Lý Duyên Ý liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hiện giờ hắn lại còn muốn đem ma trảo vươn về phía Vệ Luân, muốn đem tội bán nước chụp ngược trở lại, quả thực là si tâm vọng tưởng!

Lý Cử thấy Tạ Phù Thần không tiện chính diện giao phong với Lý Duyên Ý, hắn làm Hoàng đế tất nhiên có quyền này, mở miệng nói: "Hoàng tỷ, nơi này là Thái Cực điện, là nơi thương nghị chuyện quan trọng của quốc gia, ngươi một phụ nhân xuất đầu lộ diện ở nơi này là không thích hợp, trước tiên lui xuống đi."

Đây là Lý Cử bất đắc dĩ phải khoan nhượng. Trước có Canh Thái hậu ở đây làm chỗ dựa cho Lý Duyên Ý, sau có Hổ Bôn quân ở bên ngoài đại điện nghe lệnh của Lý Duyên Ý, thậm chí còn cầm binh khí trong tay quá mức dọa người. Hổ Bôn quân vốn là cấm vệ quân trong cung, cho dù có cầm binh khí trong tay tiến vào Thái Cực điện cũng là được cho phép. Một khi trực diện xung đột vũ trang, hắn chắc chắn không chiếm được ích lợi gì. Trước đó Tạ Phù Thần phái người ám sát đám mưu sĩ kia của Lý Duyên Ý đối với nàng đã là tổn thất nghiêm trọng, mà giờ khắc này muốn bắt giam Vệ Luân chẳng khác nào đổ thêm dầu vào trong đống lửa than đang cháy hừng hực. Nếu như thực sự chọc cho Lý Duyên Ý tức nước vỡ bờ, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Lý Duyên Ý nàng thật sự sẽ cưỡng chế bức vua thoái vị. Lý Cử lo lắng đến điểm này của chính mình, sợ rằng binh lực còn chưa kịp chạy tới đây hộ giá thì chính mình đã bị nàng giết chết ngay tại chỗ. Nhìn tư thái hùng hổ xông vào triều đường của nàng đây thì không phải không có khả năng, Lý Cử trong lòng vô cùng lo ngại, nói chuyện cũng không dám nói quá dứt khoát.

"Đến tột cùng là mặt mũi của phụ nhân quan trọng hay là xã tắc Đại Duật quan trọng? Nếu như bá quan văn võ toàn triều có thể thương nghị ra được biện pháp hữu hiệu, vậy thì tại sao lại có thi cốt ngổn ngang trên đường? Xin hỏi bệ hạ, ta là hoàng tỷ của người, ta ngày nào còn chưa xuất giá thì ngày đó vẫn là người của Lý gia, lại là thần tử của Hoàng thượng, bệ hạ người nói, có phải thế không?"

Lý Cử liếc mắt nhìn Tạ Phù Thần, thấy Tạ Phù Thần khe khẽ lắc đầu, không biết là bảo hắn phủ nhận hay là bảo hắn đừng hé răng. Thế nhưng chuyện này sao có thể phủ nhận? Lý Cử còn chưa kịp hé răng, Canh Thái hậu đã thay hắn trả lời: "Ngã nhi nói không sai, ngã nhi chỉ cần một ngày chưa xuất giá thì chính là người của hoàng thất, ngã nhi được tôn làm Trưởng Công chúa, chẳng lẽ ngay cả một câu khuyên nhủ Hoàng thượng cũng không thể nói được sao? Các ngươi những vị đại thần này, thiên tai chiến họa mấy năm liên tục các ngươi cũng không đưa ra được biện pháp giải quyết, ngược lại khi lý sự chỉ trích Hoài Sâm của ta thì tuôn ra thành tràng. Không nói tiền triều, dựa vào bổn triều mà nói, Thái hậu tham chính nghị sự như ai gia cũng là lần đầu tiên. Đây là ý chỉ của Tiên đế, ý của các ngươi là Tiên đế cũng làm sai rồi sao?"

Triều đường bên dưới lại là một mảnh âm thanh "Không dám", khóe miệng của Lý Duyên Ý hiện lên một tia trào phúng khinh thường, tiếp tục nói năng hùng hồn:

"Đã là thần tử thì phải có trách nhiệm tận lực vì quốc gia! Không thể để cho trung thần oan khuất!" Nàng nhìn một vòng các đại thần chung quanh nói, "Các ngươi đều không dám trả lời câu hỏi đơn giản nhất của bổn cung, như vậy thì để bổn cung nói cho các ngươi biết. Chiếu theo luật pháp Đại Duật, tất cả án kiện của các quan đại thần từ tứ phẩm trở lên phải do Đình úy thự thẩm tra xử lý, để cho phạm nhân đề tên thừa nhận thì mới được xem là kết án! Quan Huấn!"

Quan Huấn vẫn như trước đứng ở một bên trầm mặc không hé răng nhưng vẫn như trước không tránh khỏi bị nêu danh, tiến lên một bước. Cảm giác này quả thật kỳ diệu, Lý Duyên Ý đứng giữa Thái Cực điện mở miệng hô gọi hoàn toàn xem bản thân ngang hàng với Hoàng thượng mà sai khiến đại thần làm việc, Quan Huấn ứng đáp cũng không phải mà không ứng đáp cũng không phải. Lý Duyên Ý tất nhiên hiểu được tình cảnh của hắn, cũng không muốn hắn phải trả lời: "Vụ án của Vệ Tư đồ bổn cung sẽ giám sát thật kỹ. Nếu như có người còn muốn làm việc thiên tư trái pháp luật vu oan hãm hại, bổn cung nhất định sẽ không đơn giản bỏ qua."

"Ngươi. . . . . ." Lý Cử "sột soạt" đứng lên chỉ vào vị Trưởng Công chúa vô lễ lạm quyền này, đang muốn mở miệng, Lý Duyên Ý đột nhiên nhìn ngược lại hắn một cái gần như đem trái tim vừa nhấc lên của hắn đóng đinh trở về. Hổ Bôn quân đứng ở bên ngoài điện, tay đặt trên chuôi đao, cặp mắt như lang như hổ gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cử.

Trong dư quang của Lý Cử, Tạ Phù Thần lại một lần nữa lắc đầu, mồ hôi dọc theo thái dương của hắn chảy xuống, ngón tay khẽ run run chậm rãi chuyển dời về hướng Quan Huấn: "Ngươi, nhất định phải thẩm tra thật kỹ vụ án của Vệ Tư đồ. Tuyệt đối không được làm việc thiên tư trái pháp luật hãm hại trung lương, cũng tuyệt đối không thể nương tay buông tha gian thần!"

"Dạ" Quan Huấn rốt cục có lý do hợp lý để mở miệng.

Lý Duyên Ý cố chịu đựng cơn ngứa ngáy bên trong lồng ngực, kìm nén dục vọng cực kỳ muốn ho khan, đứng nhìn Vệ Luân bị giải đi.

Ngay từ đầu Vệ Luân đều chưa nói một câu nào, hắn biết Tạ Phù Thần đã sớm thiết đặt bẫy rập chu toàn rồi, cho dù hắn có phản bác như thế nào cũng đều là phí công. Hồng Ái đã chết, chết không đối chứng, lần này hắn phải vào chiếu ngục là chuyện đã định rồi.

Lúc bị giải đi, trong đôi mắt Lý Duyên Ý nhìn hắn tất cả đều là nước mắt ẩn nhẫn, nàng đang dùng ánh mắt nói với hắn, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài!

Mà Vệ Luân cũng khẽ nở nụ cười ảm đạm, tựa hồ đã không còn để ý đến sinh tử nữa rồi.

Vệ Luân bị mang đi, Lý Duyên Ý nhìn thấy bóng dáng của hắn vẫn có vẻ bình tĩnh. Hôm qua sau khi nói chuyện cùng Canh Bái trong lòng nàng đã có một dự cảm, một đòn cắn ngược lại này của Tạ Phù Thần cực kỳ ngoan độc. Hôm nay nàng mạo hiểm xông vào Thái Cực điện cũng không phải vì cứu Vệ Luân, mà là vì bảo vệ Trưởng Tôn Diệu cùng các năng thần có liên quan.

Bên người nàng đã không còn ai nữa rồi, nếu như Trưởng Tôn Diệu cũng chết, nàng sẽ phải bàn tính kế hoạch cùng ai đây? Ai có thể giúp nàng cứu Vệ Luân và Tả Húc ra?

Bước ra khỏi Thái Cực điện, Lý Duyên Ý được tiền hô hậu ủng bảo hộ rời đi hôm nay xem như chiến thắng, Tạ Phù Thần đích thật là muốn đem Trưởng Tôn Diệu một đám vây cánh của Vệ thị diệt trừ toàn bộ. Không nghĩ tới Lý Duyên Ý có thể xông thẳng vào triều, xem ra nàng là vì đạt được mục đích mà không tiếc thanh danh của chính mình, cũng không để ý tới phong bình hậu thế.

Tạ Phù Thần nhìn theo bóng dáng của Lý Duyên Ý, khóe miệng lộ ra ý cười khó bề tưởng tượng.

Bảo hộ Vệ Luân đi, dùng hết toàn lực bảo hộ hắn, rồi lại nhìn xem những thứ khác từ bên cạnh ngươi sẽ bị cướp đi như thế nào.

Vệ Luân bị vu cáo hãm hại phải ngồi tù, Lý Duyên Ý suốt đêm không ngủ, nàng đã liên tục ba ngày không ngủ. Khi phía chân trời vừa hừng sáng tiếng gõ cửa vội vã của Chân Văn Quân làm cho nàng hoảng hốt. Chân Văn Quân báo lại, nói Tả Húc đã nhận tội, Đình úy thự dựa vào tội danh đại bất kính đem hắn đi chém đầu, thủ cấp đang được treo trên cửa thành Nhữ Trữ để thị chúng răn đe.

Tạ Phù Thần sau khi từ phương bắc trở về sát phạt quyết đoán, trong lòng tựa hồ cất giấu một con mãnh hổ ngủ đông đã lâu, muốn dùng khí thế chớp nhoáng diệt trừ địch quân gần như sạch sẽ.

Lý Duyên Ý đã sớm có dự cảm xấu, sau khi chạy tới cửa thành hướng về thủ cấp của lão sư nàng mà cúi mình thật sâu, cầm một bầu rượu rải xuống mặt đất: "Lão sư, bổn cung kính ngươi một chén cuối cùng này, tiễn ngươi lên đường."

. . . . . .

"Tử Trác đã hồi âm chưa?"

Một đêm mưa to, Lý Duyên Ý mở hết toàn bộ cửa sổ ra, nhìn nước mưa chảy thành dòng trên mái ngói của gian phòng, vết thương ở bên hông vẫn còn đau. Vết thương lẽ ra đã sớm lành tốt vì sao vẫn không tốt? Lý Duyên Ý tâm phiền ý loạn.

"Vẫn chưa." Chân Văn Quân hồi đáp.

Trong phòng còn có hơn hai mươi vị mưu sĩ, Lý Duyên Ý ngồi ở phía trước bọn họ, muốn rót thêm chút rượu, lại phát hiện bầu rượu đã trống rỗng.

"Trưởng Tôn quân như thế nào rồi?" Nhìn thấy rượu liền nghĩ đến Trưởng Tôn Diệu vốn thích uống rượu.

"Trưởng Tôn Thiếu phủ sau ngày hôm đó liền ngã bệnh, đã nhiều ngày vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh." Lâm Duyệt hồi đáp.

"Tình hình lũ lụt ở miền nam thì sao?"

Vương mưu sĩ nói: "Lũ lụt đã kéo tới hai quận Nam Nhai, Tĩnh Tập khiến hơn trăm người tử vong, đê đập chưa tu sửa, chỉ sợ còn có hậu hoạn. Nhưng bởi vì hạn hán đã lâu mà nay kênh đào rộng mở dẫn lưu được một lượng nước lớn, rất nhiều dân chúng ở phương bắc đều nói đây là dấu hiệu của điềm lành, là sự trợ giúp của thánh đế minh vương, là nhờ phúc của Hoàng thượng. Trong chuyện này nhất định là Tạ lão tặc đang cản trở, gieo rắc lời đồn, mục đích là để Hoàng thượng chiếm được dân tâm."

Mưu sĩ đang nói được một nửa, tín sứ chợt chạy vào giao một bức thư mà Vệ Đình Húc gửi tới. Lý Duyên Ý cấp bách mở ra xem, sau khi xem xong lại rầu rĩ.

Giang mưu sĩ hỏi Lý Duyên Ý trong thư nói cái gì, hai bên thái dương của Lý Duyên Ý nảy đập đến đau nhức: "Tử Trác nói. . . . . . Tạ Phù Thần đã đóng giữ tám vạn quân ở phương bắc, hắn chính là ngay dưới mí mắt của Lưu Phụng mà tiến tiến xuất xuất giải quyết sự tình này. Hiện giờ hắn rời khỏi bắc cương, không chỉ mang về một vị tuyệt đỉnh cao thủ có thể hạ độc có thể ám sát, mà kế sách đóng quân ở phương bắc vẫn đang được thực thi. Qua thu hoạch vụ thu hắn có thể chiêu mộ đến hơn mười vạn."

Nghe được con số "mười vạn" này, sắc mặt của các mưu sĩ ở đây đều có chút khó coi.

Mưa to điềm lành, Vệ Luân bị bắt, Tả Húc bị chém đầu, Lâm Quyền bị độc chết, phương bắc lại có quân đội trú đóng. . . . . . Tất cả những điều này đều đâm thẳng vào sống lưng của Lý Duyên Ý, khiến cho nàng hít thở không thông.

Chẳng lẽ vận số của nàng đã hết? Chẳng lẽ nàng thật sự cũng bị Tạ Phù Thần một người xoay lật?

Nàng không cam tâm.

"Chư quân, còn có diệu kế gì để hóa giải cục diện hiện giờ hay không?"

Sau khi Lý Duyên Ý hỏi xong, vẻ mặt ủ rũ của các mưu sĩ đều nằm trong dự kiến của nàng.

"Điện hạ." Chân Văn Quân bỗng nhiên mở miệng, nàng ngồi ở phía sau chiếc bàn nhỏ đơn sơ vẫn luôn dành riêng cho nàng, đôi mắt linh động nhấp nháy, nói ra một câu khiến cho Lý Duyên Ý vạn phần không thể ngờ tới, "Kỳ thực chuyện này a, muốn giải quyết cũng rất đơn giản."

. . . . . .

Khi Vệ Đình Húc nhận được tin tức Vệ Luân bị bắt giam cùng tình huống của Lý Duyên Ý, nàng đang ở Quan Ngưỡng cách Nhữ Trữ hơn ngàn dặm. Thời gian cấp bách, nàng hạ lệnh lập tức khởi hành, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Nhữ Trữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương