Ngã Vi Ngư Nhục
-
Chương 77: Nhữ Trữ phong vân (3)
Vừa nói người này sao lại lớn mật như thế, ngay cả phủ đệ của Trưởng Công chúa cũng dám xông vào, hóa ra là phụ thân của Vệ Đình Húc, Vệ Tư đồ Vệ Luân. Vừa rồi lúc ở thị tập đã cảm thấy được người này tướng mạo bất phàm, không ngờ rằng chọc ai không chọc lại cố tình chọc tới hắn. . . . . . Hi vọng tính khí ưa mang thù của Vệ Đình Húc không phải là di truyền từ a phụ của nàng, tuy rằng dựa theo dáng vẻ âm trầm không khác nhau là mấy giữa hai cha con họ thì xem ra hi vọng này tựa hồ không được lớn cho lắm.
Lý Duyên Ý cười nói: "Xem ra Văn Quân muội muội cùng Tử Trác cảm tình rất tốt, nhìn thấy Vệ Tư đồ lại kích động như vậy."
Vệ Luân nói: "Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Tử Trác, xin đứng lên."
Trong ngữ khí của hắn nghe không ra cảm xúc, thậm chí còn tự mình đỡ Chân Văn Quân đứng lên.
Quả thật giống nhau như đúc, ngay cả đặc tính cảm xúc khó đoán này cũng hoàn toàn giống nhau. Chân Văn Quân sau khi đứng lên trộm liếc mắt nhìn qua Vệ Luân, mũi miệng và cằm của Vệ Đình Húc cực kỳ giống hắn, Chân Văn Quân cảm thấy bản thân là thật sự đần độn rồi, kỹ năng nhận mặt phân biệt người của nàng như thế nào khi gặp phải người của Vệ gia thì lại không còn nhạy nữa rồi?
Có điều câu nói vừa rồi của Vệ Luân ngược lại giống như đã cho Chân Văn Quân ăn một viên thuốc an thần, hắn cũng nhắc tới chuyện ân nhân cứu mạng, nói vậy sẽ không bởi vì một trận xung đột nho nhỏ mà gây khó dễ đối với ân nhân của nữ nhi mình đi. . . . . . Trên nét mặt trầm tĩnh của Vệ Luân đọc không ra cảm xúc, nhớ lại một trận roi quất mà nàng chẳng hiểu vì sao phải chịu kia, Chân Văn Quân đành phải âm thầm cầu nguyện trong lòng.
"Nghe nói hôm qua điện hạ vừa trở về Nhữ Trữ, Tả lệnh quân đã bị Đình úy thự bắt đi." Vệ Luân cũng không có đem lực chú ý đặt nhiều ở trên người Chân Văn Quân, nhanh chóng đi vào chủ đề cùng Lý Duyên Ý nhắc đến chuyện Tả Húc bị bắt, "Đêm qua ta đã đệ trình công văn, sáng sớm hôm nay liền đi đến chiếu ngục nhìn Tả lệnh quân, vừa mới trở về."
"Tư đồ vào bên trong rồi nói." Lý Duyên Ý cùng Vệ Luân bước nhanh đi về phía tiền thính, đều không có để ý tới Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân đi tìm A Trúc, A Trúc quả nhiên đang cho người chuẩn bị trà nước đưa đến tiền thính chiêu đãi Vệ Tư đồ, nàng lập tức xung phong nhận việc, A Trúc liền để cho nàng đi. Chân Văn Quân đem toàn bộ số hoa quả tươi mọng nhất lớn nhất ngọt nhất đặt tới trước mặt Vệ Luân, đảm nhận công việc tùy tùng đem toàn bộ thức ăn cùng trà rượu đều bày ra, tinh tế nhắn nhủ trà vừa mới pha cẩn thận phỏng miệng, Vệ Tư đồ chậm rãi dùng. Sau khi Vệ Luân thản nhiên "Ân" một tiếng, Chân Văn Quân liền đi xuống.
Mặc kệ hắn rốt cuộc có ghi nhớ mang thù hay không, Chân Văn Quân cũng đã cố gắng hết sức, cùng lắm thì sau đó lại bị Vệ Đình Húc quất mông một trận là được.
Cầm dược liệu đi giúp Lý Duyên Ý điều chế thuốc. Trong lúc đang đổ thuốc mới vừa sắc xong lên miếng cao dán thì có một nữ tử đẩy cửa tiến vào, cười tủm tỉm nhìn Chân Văn Quân, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, giống như đã quen biết nhau mà nói: "Ngươi chính là Văn Quân muội muội?"
Chân Văn Quân vừa nhìn thấy lại càng hoảng sợ, tưởng là Vệ Đình Húc đến đây, nhìn kỹ lại lần nữa, người này tuy rằng bộ dạng cực kỳ tương tự Vệ Đình Húc, nhưng so với gương mặt vạn năm âm trầm của Vệ Đình Húc thì thân thiện hơn rất nhiều, tuổi cũng lớn hơn một ít. Tuy rằng bảo dưỡng rất khá, nhưng ở khóe mắt vẫn có vài nếp nhăn nhỏ khó mà che đậy được.
"Ngươi là tỷ tỷ của Vệ nữ lang sao?"
"Muội muội thật thông minh, ta là đại tỷ của Tử Trác, gọi ta A Nhiễm là được rồi."
"A Nhiễm tỷ tỷ." Thật sự không nghĩ tới không chỉ có Vệ Luân đến đây, mà đại tỷ nàng cũng đến. Biết là tới đây để mật đàm, không biết còn tưởng là tới nhà chúc tết.
A Nhiễm nói Tử Trác vẫn luôn tìm kiếm vị ân nhân này rất nhiều năm, phái gần trăm người đi ra ngoài tìm kiếp khắp toàn bộ Đại Duật, thậm chí tới các phiên bang lân cận cũng không buông tha, hiện giờ đã tìm được cuối cùng thì trời xanh cũng không phụ lòng nàng ấy. Nàng vẫn luôn muốn được một lần gặp mặt ân nhân đã cứu giúp muội muội bảo bối của nàng, lần này ân nhân đến Nhữ Trữ, nàng nhất định phải chiêu đãi thật tốt.
"Ta đã sai người chuẩn bị tiệc rượu linh đình muốn hảo hảo cảm tạ muội muội, đây là thiếp mời của buổi tiệc rượu đêm mai, muội muội nhất định phải nể mặt dành thời gian đến quý phủ tụ hội." Lời nói của A Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ làm cho hai chân của Chân Văn Quân đều nhuyễn, "Ngoại trừ a mẫu còn đang ở Bình Thương, tứ đệ và Tử Trác đang ở bên ngoài làm việc, còn bảy đệ đệ khác của ta cùng họ hàng thân thích đều sẽ đến, cả nhà chúng ta đều muốn gặp ngươi."
Chân Văn Quân suýt chút nữa là quỳ xuống.
Trận thế này có phải là hơi lớn quá rồi không? Vệ Đình Húc không ở đây, muốn một mình nàng đi đến Tư đồ quý phủ bái phỏng, bị một vòng những ánh mắt đáng sợ giống Vệ Đình Húc và Vệ Luân như vậy nhìn chằm chằm sao? Đổi lại là người khác thì ai có thể nuốt trôi cơm. . . . . . Chân Văn Quân cảm thấy da mặt căng siết, cười hề hề:
"A Nhiễm tỷ tỷ không cần khách khí như vậy, lúc trước cứu Tử. . . . . . cứu Đình Húc tỷ tỷ cũng là duyên phận. Từ sau khi gặp lại, tỷ tỷ đối đãi với ta giống như thân muội muội, đã hết sức chiếu cố rồi, cũng không cần phải phiền phức như vậy."
"Ngươi không muốn đến có đúng không?" Sắc mặt của A Nhiễm bất chợt thay đổi, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền biến mất, ngữ khí thì hoàn toàn không phải dò hỏi, mà rõ ràng là đang chất vấn. Chân Văn Quân im như thóc, nghẹn nửa ngày mới nói:
"Không không, ta không phải có ý này. Ta. . . . . ."
"Vậy là tốt rồi, quyết định rồi nhé." A Nhiễm lập tức đem thiếp mời nhét vào trong tay nàng, vẻ tươi cười hòa ái lại một lần nữa treo ở trên mặt, "Ta đây liền cho người giết gà mổ dê chuẩn bị hoa quả tươi mới ướp băng, chờ muội muội nga. Muội muội nếu không đến thì ta thật sự sẽ xách đao tới cửa tìm ngươi đấy."
Hóa ra tuyệt kỹ của vị tỷ tỷ này chính là biến đổi sắc mặt, Chân Văn Quân chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng: "Nói đi đâu vậy chứ, ta nếu đã đáp ứng tỷ tỷ thì nhất định sẽ đi." Trong lòng thầm rơi lệ —— đi cũng chết mà không đi cũng chết, còn không bằng đi đến đó ăn một bữa cơm no đủ rồi chết, làm quỷ no bụng.
. . . . . .
Ánh mặt trời chiếu vào trên sợi dây thép, từng sợi từng sợi dây thép đan kết nhau trong khắp rừng cây tạo thành một trận pháp quỷ dị, vây hãm Lưu Phụng ở bên trong.
Lưu Phụng ngay cả hô hấp cũng đã ngừng lại, đôi mắt không dám tùy tiện lay chớp, sợ rằng chỉ vừa chớp mắt một cái thì đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Thân cây trơ trụi không có lá cây làm nơi che chắn ẩn náu, thích khách có lẽ không mai phục ở quanh đây. Muốn giết hắn quả thực không cần phải mạo hiểm tới gần, chỉ một rừng dây thép này là có thể lấy mạng của hắn rồi, nếu như lấy không được thì cũng có thể kéo dài thời gian để cho Tạ Phù Thần có thể thuận lợi ra khỏi thành là tốt rồi. Lưu Phụng hối hận chính mình quá khinh suất, hiện giờ nghĩ lại một tháng nay Tạ Phù Thần hẳn đã không ít lần cải trang thành tiểu tốt đưa thuốc kia ra ra vào vào, lão tặc gian xảo này rốt cuộc lại ở ngay trước mắt hắn mà làm rất nhiều chuyện, hắn hoàn toàn đã bị lừa!
Con ngựa của hắn đã đi theo hắn rất lâu, chủ nhân không có ở trên lưng nó liền dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn xung quanh.
Trong rừng cây một chút tiếng người cũng không có, sát khí mới vừa rồi hiện ra đã biến mất bên trong bầu không khí rét lạnh.
Lão hồ ly rất giỏi đùa bỡn người khác kia chỉ sợ đã ra khỏi thành rồi, nếu còn tiếp tục mất thời gian ở chỗ này thì cho dù có phóng ngựa nhanh đến đâu cũng đuổi không kịp hắn.
"Lại đây!" Thanh đao của Lưu Phụng vẫn còn nắm trong tay, hướng đến con ngựa ngoắc ngoắc. Từng sợi dây thép từ trên đỉnh đầu con ngựa xẹt qua, khi Lưu Phụng nắm được dây cương trong lòng có một loại cảm giác an toàn, một loại ảo tưởng có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Sự ảo tưởng này là đặc biệt trí mạng.
Hắn vẫn cho rằng kẻ tập kích hắn đang trốn ở xa xa âm thầm chờ đợi khoảnh khắc hắn lộ ra sơ hở sẽ ra tay, ai ngờ thích khách vẫn luôn ở dưới chân hắn.
Ngay tại khoảnh khắc Lưu Phụng nới lỏng cảnh giác, bùn đất bắn tung tóe lá khô bay tứ tung, một bóng đen từ bên dưới lòng đất vọt ra. Lưu Phụng kinh hãi, dựa vào bản năng lập tức rút đao chắn đỡ, bùn đất rất chuẩn xác bắn thẳng vào mắt hắn che mờ tầm nhìn của hắn.
Tuy rằng nhìn không thấy thích khách nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh đao chớp lóe chém về phía hắn. Hắn lập tức nâng đao che ở vị trí bảo mệnh trước ngực, ai ngờ chân trái chợt xiêu vẹo, cẳng chân bên dưới đầu gối ba khoát ngón tay đã bị chém đứt, hắn hét lớn một tiếng ngã xuống đất.
Lưu Phụng trong lòng thầm hô một tiếng "Xong rồi", cảm thấy chính mình sẽ bỏ mạng ở nơi này, một đao trí mạng quả thật cũng đã hướng đến cổ của hắn mà bổ xuống, chỉ nghe hai tiếng "keng keng" âm thanh binh khí chạm nhau, có người đã đem thích khách bức lui. Lưu Phụng nhanh chóng dụi sạch bùn cát trong mắt lồm cồm bò dậy, nhìn thấy một thanh y nữ tử cầm nhuyễn đao trong tay đang chiến đấu hăng say cùng một tên hắc y nhân.
Lưu Phụng tựa hồ đã gặp qua thanh y nữ tử này ở đâu rồi, chỉ thấy chiêu thức của nàng hung mãnh hiếm thấy, hoàn toàn nhìn không ra môn phái, mặc dù trên vai đã bị trúng một đao nhưng vẫn anh dũng đối chiến không hề có ý định rút lui.
Lưu Phụng nhớ ra, đây chẳng phải là tỳ nữ Linh Bích bên cạnh Vệ Đình Húc đó sao?
Hắc y nhân rất nhanh liền chiếm thế thượng phong, nhưng không biết từ chỗ nào có một nhóm ám vệ đã lao ra bao vây lấy hắn. Hắc y nhân thấy tình thế nghịch chuyển cũng không hề hiếu chiến, đột ngột chui vào trong đất, nhô lên một ụ đất nhỏ. Ụ đất nhanh như gió hướng đến nơi xa chạy trốn, Linh Bích đuổi theo chém xuống ba đao, ụ đất tựa như mọc thêm một đôi mắt né trái né phải, Linh Bích một đao cũng chưa từng chém trúng.
Nhóm ám vệ đuổi theo ụ đất một mạch liên tục đuổi tới sâu bên trong cánh rừng, ụ đất kia sau khi tiến vào lớp bùn đất tơi xốp hơn liền biến mất không thấy đâu nữa. Bọn họ đào bới lên từng lớp bùn đất cũng không thấy người đâu.
Lưu Phụng ôm lấy cẳng chân đau đến cả người toát mồ hôi, Linh Bích trở lại giúp hắn băng bó cầm máu.
Lưu Phụng nghe thấy tiếng bánh xe chậm rãi lăn tới, nhìn lại: "Là ngươi."
. . . . . .
Vệ Luân một ngụm trà cũng chưa uống, số hoa quả mà Chân Văn Quân đặc biệt chọn lựa ra giúp hắn cũng chưa từng được chạm qua một chút nào.
"Thi thể của A Ức kia xử lý như thế nào rồi?" Bên trong tiền thính chỉ có hai người Lý Duyên Ý và Vệ Luân, vết thương của Lý Duyên Ý mới được đắp thuốc vừa ngứa lại vừa đau căn bản ngồi không được, đành đứng lên đi qua đi lại.
Vệ Luân ngược lại vững vàng quỳ ngồi xuống: "A Liêu sau khi xác định đã đem đống lễ vật có chen lẫn số quan ngân kia đưa vào Hồng phủ liền hẹn nàng đi ra ngoài, thần tận mắt nhìn thấy, A Ức bị mấy vị tuyệt thế cao thủ của Trưởng Tôn gia phân tách thành nhiều mảnh, chia ra mang đi thả vào trong những sông hồ lớn ở khắp thiên nam hải bắc. Cho dù có người muốn điều tra cũng rất khó tra được."
"Vậy A Liêu thì sao? Thời điểm tiếp xúc với A Ức nàng có bị người của Hồng phủ nhìn thấy không?"
"Không có, A Liêu ra vào luôn đeo mặt nạ, ngoại trừ chính A Ức thì không có ai nhìn thấy dung mạo của nàng. A Ức luôn luôn yêu thích tiền tài, chính là một người lợi dục huân tâm, vì diện mạo xinh đẹp mà nổi danh ở Nhữ Trữ, nhận được rất nhiều lễ vật quý báu từ những người ái mộ, A Liêu chính là một trong số đó, nhưng chưa bao giờ đến nhà, không có lưu lại dấu vết gì."
"Vậy thì tốt."
"Chuyện của A Ức điện hạ không cần phải lo lắng, hiện giờ chúng ta phải lo lắng chính là Tả lệnh quân. Vì để cho phần đông tai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đình úy thự phải câm miệng, để cho tất cả mọi người biết Quan Huấn hắn làm việc không nể tình riêng, Tả lệnh quân sau khi bị giải vào chiếu ngục đã phải chịu hình phạt giống y như Hồng Ái. Hồng Ái chính là xuất thân từ bộ binh, từ nhỏ đã kinh qua chiến trường, thân thể tất nhiên phải tốt hơn so với một thư sinh như Tả lệnh quân. Hồng Ái có thể chịu đựng được, nhưng Tả lệnh quân thì không. Ta đã cùng Trưởng Tôn quân tập hợp chúng thần dự tính dâng tấu lên Hoàng thượng, tạo áp lực với Đình úy thự, để cho bọn họ mau chóng điều tra rõ ràng vụ án của Hồng Ái, đồng thời tố cáo ba mươi lăm tội trạng của Quách Nhu. Lý Cử chắc chắn sẽ muốn bảo vệ Quách Nhu, nếu không thì ba quận phương bắc lại sẽ phải rơi vào trong tay chúng ta. Tội của Quách Nhu một khi được miễn xá, thì sẽ không thể nào trị tội được Tả lệnh quân. Phùng Khôn vì muốn tránh tai họa đã liên tiếp hai lần không vào triều, hiện giờ chúng ta chỉ cần thúc đẩy thật nhanh. Nhận được tin tức trong triều có biến cố Tạ Phù Thần nhất định sẽ lên đường chạy về Nhữ Trữ. Hơn nữa thần vừa thu được tin tức, Hoàng thượng đã đem chiếu thư bổ nhiệm chức vị Đại Tư mã lặng lẽ đưa đến Mạnh Lương, để cho Tạ Phù Thần có thể thuận lợi tiếp nhận chức vị Đại Tư mã. Đến lúc đó binh quyền và quyền giám sát đều sẽ rơi vào trong tay Tạ Phù Thần, thậm chí vị trí Thượng thư lệnh cũng tràn ngập nguy cơ, đối với chúng ta là cực kỳ bất lợi."
"Lưu Phụng vẫn đang liên tục theo dõi hắn chặt chẽ." Lý Duyên Ý đột nhiên xoay người lại, "Ta đã truyền lệnh cho Lưu Phụng bí mật hạ sát, sau khi tìm được tung tích của Tạ Phù Thần tra xét được hắn đang có mưu đồ bí mật gì, thì trước tiên phải giết hắn! Lưu Phụng quả thực đã tìm được Tạ Phù Thần, nhưng hắn truyền tin trở lại nói Tạ Phù Thần vẫn luôn ở trong nhà không hề xuất môn."
"Tử Trác cũng đã đi đến bắc tuyến hội hợp với Lưu Phụng rồi, nhưng mà. . . . . ." Vệ Luân thoáng cân nhắc nói, "Tử Trác cùng Lưu Phụng có lẽ cũng không phải là đối thủ của Tạ Phù Thần. Dọc trên đường đi này vẫn phải phái người ám sát hắn, mà chúng ta vẫn phải chuẩn bị tinh thần đón nhận thực tế rằng Tạ Phù Thần có thể bình an quay về kinh. Chúng ta đã thừa dịp hắn rời đi mà thiết đặt bố cục và chiếm thế thượng phong, nhưng một khi hắn trở về thì cục diện sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ta cùng Tạ Phù Thần tranh đấu nhiều năm như vậy, hắn sẽ tung ra chiêu thức gì ta đến bây giờ cũng không thể đoán trước được. Lý Cử liên tục áp chế vụ án của Hồng Ái xuống chính là để chờ Tạ Phù Thần trở về chủ trì đại cục, không có Tạ Phù Thần bày mưu tính kế Lý Cử cũng không đủ gây ra sợ hãi. Chúng ta chỉ cần tranh thủ trước khi hắn trở về mà chặt đầu Phùng Khôn, thì đại sự sẽ thành."
Chân Văn Quân không mang theo y phục gì đến đây, ngân phiếu ở trên người đều đưa cho Linh Bích, nàng chỉ còn lại hai ngàn lượng. Nhữ Trữ vật giá khá cao, nhưng hai ngàn lượng vẫn là có thể giúp cho nàng trải qua những ngày tháng cơm no áo ấm.
Nàng cẩn thận quan sát xem các nữ tử trẻ tuổi trên đường phố Nhữ Trữ đang mặc y phục kiểu dáng gì, dựa theo kiểu dáng đang thịnh hành nhất mà mua một bộ váy dài hình bách điểu. Sau khi mặc lên người màu sắc diễm lệ sặc sỡ đến mức khiến nàng có chút hoa mắt, cảm giác hoa mắt này thật quen thuộc, bỗng nhiên nhớ lại đây chẳng phải chính là phong cách trước giờ của A Liêu sao? Không thể không nói A Liêu cô nương thật sự là người tiên phong theo đuổi trào lưu.
Cầm cây trâm có phần giản dị cắm vào trong búi tóc đã được tỉ mỉ quấn gọn, nàng phát hiện chính mình đã có thể thành thạo búi đủ loại kiểu tóc, a mẫu biết được nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Trước khi xuất môn nàng có chút do dự, vẫn là đem theo kim thiền đao đồng thời mang bao cổ tay sắt vào, ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì, đề phòng trước cũng là vô hại.
Ngồi trên xe ngựa do Vệ gia phái tới, đi ngang qua những khu phố sầm uất của Nhữ Trữ, cảm nhận được bầu không khí phồn hoa nơi kinh thành. Hiện giờ cũng chỉ có kinh thành là còn có thể náo nhiệt như vậy.
Lúc này đã gần đến giờ giới nghiêm ban đêm, trên đường phố đều đã bắt đầu treo đèn lồng, chuẩn bị đóng cửa phố chợ. Chân Văn Quân xốc màn che lên nhìn ra bên ngoài, những chiếc đèn lồng ở Nhữ Trữ đặc biệt tinh xảo mà màu sắc cũng đa dạng, màu sắc ở mỗi một con phố cũng không giống nhau, đồng thời được làm thành hình dáng của đủ loại động vật, sinh động đáng yêu. Các hài đồng cầm trong tay kẹo mạch nha đùa giỡn truy đuổi nhau, từng mảnh pháo hoa từ dưới đất bắn lên nổ tung giữa trời, cùng với ráng chiều hòa hợp làm một thể, những tia lửa lớn nở rộ khắp trời rực rỡ sắc màu. Chân Văn Quân nhìn xem đến ngẩn ngơ, lâu ngày bận rộn lúc này mới nhớ ra tết Đoan Ngọ sắp tới rồi.
Thần Sơ năm thứ chín đã trôi qua một nửa, dân chúng Nhữ Trữ đang đắm chìm trong bầu không khí rộn rã của dịp lễ tết sắp đến, bọn họ cũng không biết ngay sau đó sẽ có một trận cuồng phong khủng khiếp càn quét qua Đại Duật, gột tẩy toàn bộ trung khu triều đình.
Tư đồ phủ nằm ở phía tây Nhữ Trữ, nơi này tất cả đều là phủ đệ của một vài vị quan to hiển quý và trọng thần triều đình, tiến vào cửa ngõ cần có phù bài đặc biệt. Lúc xa phu của Vệ gia đệ trình phù bài, binh lính thủ vệ còn kiểm tra người ngồi trong xe. Thấy Chân Văn Quân là gương mặt mới liền hỏi thêm vài câu, xa phu nói vị này chính là trọng khách của Vệ công chúng ta, Chân cô nương.
Binh lính nhớ kỹ bộ dạng của Chân Văn Quân, để cho xe ngựa đi vào.
Các con đường trên phố vẫn rất rộng lớn, có thể cho phép ba chiếc xe ngựa đồng thời chạy song song. Trước khi đến đại môn của Tư đồ phủ, Chân Văn Quân còn tưởng rằng Vệ Luân kẻ gian thần trong miệng bọn Thanh Lưu này đến tột cùng sẽ ở trong một hào trạch tầng tầng lớp lớp nguy nga tráng lệ như thế nào, không ngờ lại chính là một tòa nhà gỗ ba gian cộng thêm hai tiểu viện, bên trong bằng hữu tân khách rất đông thiếu chút nữa là không thể chứa nổi. Bản thân thuộc hàng Tam công, Tư đồ phủ của Vệ Luân thế nhưng lại bình thường như vậy, quả thực vượt ngoài dự kiến của Chân Văn Quân. Nhớ tới hôm qua khi tình cờ chạm mặt Vệ Luân, hắn xuất môn cũng chỉ mang theo một xa phu làm tùy tùng, xem ra Vệ Luân là một người cực kỳ khiêm nhường kín kẽ. Vệ Đình Húc cũng giống như hắn, kín kẽ đến mức nhiều năm qua cũng không có ai biết được nàng là nam hay nữ, nếu không phải Chân Văn Quân tên mật thám xúi quẩy này đem thân phận của nàng tiết lộ ra ngoài thì e rằng đến bây giờ nàng vẫn còn là một ẩn số.
"Văn Quân muội muội!" Từ thật xa A Nhiễm đã gọi nàng, Chân Văn Quân lập tức trưng ra vẻ tươi cười nghênh đón:
"A Nhiễm tỷ tỷ!" Thời điểm cùng A Nhiễm nắm chặt hai tay nhìn nhau thâm tình Chân Văn Quân thật sâu sắc cảm thấy nàng cùng Vệ gia không biết là có mối nghiệt duyên gì gắn kết đời này, cùng tỷ tỷ muội muội đều là hư tình giả ý như thế.
"Muội muội hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp, đến, ta dẫn muội muội đi giới thiệu với mọi người."
A Nhiễm lôi kéo nàng đi xuyên qua giữa đám người, giới thiệu đây là công tử của vị đại thần nào kia là thiên kim nhà ai, một vòng lại một vòng người đều ghi nhớ, Chân Văn Quân cũng phát hiện một chuyện vô cùng xấu hổ. Thì ra loại y phục xanh xanh đỏ đỏ chính là sở thích của bách tính dân gian, các vương công quý tộc chân chính vẫn là ăn mặc hết sức giản dị trang nhã, đồ vật hiển quý đều giấu ở trên tóc hoặc bên hông, không hề có chút phô trương nào. Nàng lẽ ra nên sớm nghĩ đến, tuyệt đối không thể nhất trí với gu thẩm mỹ của A Liêu mới phải.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, A Nhiễm mang theo Chân Văn Quân xuyên qua tiền viện đi ra phía sau, ở bên trong hoa viên dạo qua một vòng cái miệng của A Nhiễm chưa từng ngừng nghỉ, một cây hoa cũng có thể nói lải nhải cả buổi. Vị tỷ tỷ này so với vị muội muội tích chữ như vàng kia quả thật vẫn là có chút bất đồng, Chân Văn Quân suốt một đường cười hề hề đến khi cơ mặt đều muốn cứng ngắc, A Nhiễm mới dẫn nàng đi vào một gian phòng nhỏ ở phía trước, giới thiệu nói:
"Tuy rằng Tử Trác không có lớn lên ở Nhữ Trữ, nhưng cũng đã ở trong phủ trong một khoảng thời gian không ngắn. Trước đây khi nàng bị thương thân thể không tốt đã ở trong gian phòng này." Nói xong A Nhiễm chậm rãi đẩy cửa ra, mùi mộc hương giống hệt như ở trên người Vệ Đình Húc nhẹ nhàng tỏa ra, A Nhiễm lôi kéo nàng đi vào bên trong, "Ngươi nhìn xem, những nhạc khí, thư tịch này đều được sắp xếp đậy kín giữ nguyên ở vị trí cũ, Tử Trác không thích nhất là đồ vật bị di chuyển. Nàng là một người hoài cựu, từng đặc biệt căn dặn hạ nhân lúc quét dọn chớ động vào đồ đạc của nàng."
Chân Văn Quân không nghĩ tới còn có thể đi vào phòng của Vệ Đình Húc, thực tế những nơi đã từng ở qua trước đó đều chỉ là nơi dừng chân tạm thời, bố trí đầy những ám đạo cạm bẫy tất nhiên là để đề phòng kẻ khác, nhưng nơi này thì không giống như vậy, đây là khuê phòng của nàng, tràn ngập hơi thở tư mật thuộc về Vệ Đình Húc.
A Nhiễm châm đèn dầu, gian phòng nhỏ cực kỳ ngăn nắp, nhạc khí được bày ra trên chiếc bàn dài đan xen đủ loại khác nhau, thư tịch được xếp kín cả mặt tường phân loại dựa theo niên đại và nội dung. Chân Văn Quân vốn không quá hiểu biết về nhạc khí, thoáng nhìn ra phía sau đã bị một tường sách hấp dẫn. Từ tác phẩm kinh điển Lão Trang cho đến chính sử và tạp văn tất cả đều có, thậm chí còn có vài bản sách độc nhất trứ danh. Chân Văn Quân phát hiện chỉ tính binh thư thôi đã có tới hai hàng dài, Vệ Đình Húc lại còn có hứng thú đối với binh pháp?
"Chỗ này chỉ là một bộ phận tàng thư của Tử Trác thôi, đa phần vẫn là đặt ở trong nhà tại Bình Thương." A Nhiễm nói.
Chân Văn Quân đứng lưu luyến ở phía trước tường sách căn bản không hề dịch chuyển, giống như phát hiện ra bảo tàng vô tận. Nơi này có vài quyển sách a mẫu đã từng kể cho nàng nghe, nàng vẫn luôn giữ ở trong đầu chưa bao giờ nhìn thấy phiên bản chân thật.
Nàng hưng phấn hỏi A Nhiễm: "Tỷ tỷ, ta có thể ở đây xem sách một lúc được không?"
A Nhiễm tươi cười gật đầu: "Muội muội quả là người yêu sách, sau này nhất định rất có triển vọng. Muội muội xem đi, lát nữa buổi tiệc bắt đầu ta sẽ đến gọi ngươi."
"Được!"
A Nhiễm tiện tay khép cửa lại, Chân Văn Quân giống như đại hạn chờ mưa mà ôm sách điên cuồng lật xem.
Tất cả các quyển sách đều được giữ gìn vô cùng tốt, thậm chí là sách cổ tiền triều cũng không hề có dấu hiệu rơi rụng. Chân Văn Quân một bên đọc thật nhanh dùng hết toàn lực đem nội dung trong sách nhồi vào trong đầu, một bên tưởng tượng ra tiểu Đình Húc hai chân tàn tật không thể đứng thẳng có phải cũng giống nàng bây giờ hay không, ngồi ở chỗ này cầm sách, vượt qua những đêm dài đằng đẵng.
Nàng làm sao có thể sống qua những đêm dài như thế?
Lòng mang chí lớn nhưng lại ở độ tuổi rất trẻ mà mất đi hai chân, giống như chim ưng oai hùng bị bẻ gãy đôi cánh. Người bình thường cũng phải vạn phần gian nan, huống chi là một người như Vệ Đình Húc.
Sách chính là đôi cánh của nàng, chỉ có tiến vào bên trong biển sách mênh mông mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của thể xác, tiến vào bên trong một thế giới rộng lớn hơn nữa. . . . . .
Chân Văn Quân bỗng nhiên đọc không vô, mỗi một hàng chữ ở trước mắt đọc qua mấy lần lại không thể đi vào trong đầu nàng được. Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên, có được cơ hội tốt như thế này mà nàng lại đọc không vô.
Tâm phiền ý loạn lại khổ sở, Chân Văn Quân cẩn thận cuộn sách vào một lần nữa buộc lại thật kỹ, trong lúc đang muốn đem sách trả về chỗ cũ thì phát hiện có một cuộn vải lụa đã ngả vàng, trên mặt vải lộ ra vài nét vẽ. Mở ra nhìn thấy, đúng là sách tranh dành cho hài đồng đọc. Nét mực đã phai đi không ít, nhưng con vịt nhỏ và con rùa nhỏ trên mặt vải lụa trông vẫn rất sống động. Đó là một câu chuyện hết sức đơn giản thậm chí là ngây thơ, vịt nhỏ bị lạc đường gặp được rùa nhỏ, chúng làm bạn với nhau cùng đi tìm a mẫu. Chân Văn Quân khẽ bật cười ngồi tại chỗ mở cuộn vải ra xem từng chút một, đây thật sự là loại sách mà Vệ Đình Húc đã đọc sao? Kẻ sát nhân điên cuồng làm cho người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật như nàng cũng đọc sách tranh dành cho hài đồng? Rùa nhỏ vịt nhỏ?
Chân Văn Quân cười đến bật ngửa, nằm ngã trên mặt đất cười không thể nín được.
Bỗng nhiên thực hâm mộ Chân Văn Quân chân chính, nàng có thể gặp gỡ Vệ Đình Húc lúc còn nhỏ, dùng ánh mắt ghi lại được nét hồn nhiên mà nàng ấy đã từng có.
Lúc A Nhiễm quay lại tìm nàng thì thấy nàng còn đang ôm sách đọc. Nhờ có quyển sách tranh vừa rồi làm cho tâm tình của Chân Văn Quân chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, rất nhanh đã đọc qua được mấy quyển.
"Nhanh như vậy đã khai tiệc?"
"Sách ở chỗ này cũng sẽ không chạy mất, ngươi lúc nào muốn đến xem đều được. Hôm nay công tử của Trưởng Tôn gia cũng đến đây, muội muội mau đi thôi." A Nhiễm lôi kéo nàng đi ra ngoài, Chân Văn Quân hỏi:
"Công tử của Trưởng Tôn gia? Là nói A Liêu sao?"
A Nhiễm nghe được lời này của nàng mà cười khanh khách: "A Liêu tuy rằng thích hồ nháo, nhưng ta từng nhìn nàng lớn lên, ở trước mặt ta nàng vĩnh viễn vẫn là một tiểu cô nương. Ta nói chính là đại công tử của Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Ngộ."
Trưởng Tôn Ngộ? Chân Văn Quân chưa từng nghe Vệ Đình Húc và A Liêu các nàng nhắc tới, không biết A Nhiễm tỷ tỷ vì sao lại phải đặc biệt nhắc tới hắn. . . . . .
"Xem ra ngươi còn không biết. Ngộ công tử cùng Tử Trác đã đính thân, dự tính đến khi thân thể của Tử Trác tốt lên một chút thì sẽ thành thân. Có lẽ là sang năm cũng có thể là năm sau nữa. Ngươi là ân nhân của Tử Trác, cũng nên nhìn xem vị hôn phu tương lai của nàng là bộ dáng gì."
"Đính. . . . . . thân?" Chân Văn Quân có chút ngẩn ngơ, còn tưởng là chính mình nghe lầm.
"Đúng vậy, đính thân." A Nhiễm lôi kéo nàng đi đến hành lang, chỉ vào một thiếu niên tuấn mỹ đứng bên dưới chiếc đèn lồng màu tím trong viện nói, "Đó chính là Ngộ công tử. Ngộ công tử chính là thần đồng của Bình Thương, năm mười hai tuổi đã có thể ở trên bàn thanh đàm khẩu chiến quần hùng, tranh luận đến mức một đám đại nho gia á khẩu không trả lời được. Hắn và Tử Trác từ nhỏ đã cùng nhau đọc sách học cầm, được xem là một đôi thanh mai trúc mã khiến người hâm mộ. Nếu nói người có thể xứng đôi với muội muội bảo bối của ta, có lẽ cũng chỉ có Ngộ công tử."
Hóa ra là không có nghe lầm, Vệ Đình Húc quả thực đã đính thân, lang quân tương lai của nàng chính là một vị công tử thế gia hào hoa phong nhã. . . . . .
Chân Văn Quân không biết vì sao trong lòng có chút run rẩy, tựa như cái cảm giác chân bị rút gân vào sáng sớm làm nàng đau đến tỉnh dậy: "Vậy sao, không có nghe Đình Húc tỷ tỷ nói tới."
"Nàng từ trước đến nay không để ý đến việc này, trong lòng luôn mang thiên hạ, nghĩ đến việc của giang sơn xã tắc mà lại không hảo hảo yêu quý thân thể của chính mình, chung thân đại sự cũng chưa bao giờ cân nhắc. Sau này vẫn là phải nhờ Văn Quân muội muội chiếu cố nhiều hơn."
Chân Văn Quân cười hề hề, tìm về chính mình vừa chân thật lại vừa dối trá kia: "Nhất định nhất định, Đình Húc tỷ tỷ đối đãi với ta như thân muội muội, ta cũng không biết nên báo đáp nàng như thế nào mới phải. Ta sẽ hết lòng giúp tỷ tỷ điều dưỡng, giúp nàng sớm ngày xuất giá."
Lý Duyên Ý cười nói: "Xem ra Văn Quân muội muội cùng Tử Trác cảm tình rất tốt, nhìn thấy Vệ Tư đồ lại kích động như vậy."
Vệ Luân nói: "Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Tử Trác, xin đứng lên."
Trong ngữ khí của hắn nghe không ra cảm xúc, thậm chí còn tự mình đỡ Chân Văn Quân đứng lên.
Quả thật giống nhau như đúc, ngay cả đặc tính cảm xúc khó đoán này cũng hoàn toàn giống nhau. Chân Văn Quân sau khi đứng lên trộm liếc mắt nhìn qua Vệ Luân, mũi miệng và cằm của Vệ Đình Húc cực kỳ giống hắn, Chân Văn Quân cảm thấy bản thân là thật sự đần độn rồi, kỹ năng nhận mặt phân biệt người của nàng như thế nào khi gặp phải người của Vệ gia thì lại không còn nhạy nữa rồi?
Có điều câu nói vừa rồi của Vệ Luân ngược lại giống như đã cho Chân Văn Quân ăn một viên thuốc an thần, hắn cũng nhắc tới chuyện ân nhân cứu mạng, nói vậy sẽ không bởi vì một trận xung đột nho nhỏ mà gây khó dễ đối với ân nhân của nữ nhi mình đi. . . . . . Trên nét mặt trầm tĩnh của Vệ Luân đọc không ra cảm xúc, nhớ lại một trận roi quất mà nàng chẳng hiểu vì sao phải chịu kia, Chân Văn Quân đành phải âm thầm cầu nguyện trong lòng.
"Nghe nói hôm qua điện hạ vừa trở về Nhữ Trữ, Tả lệnh quân đã bị Đình úy thự bắt đi." Vệ Luân cũng không có đem lực chú ý đặt nhiều ở trên người Chân Văn Quân, nhanh chóng đi vào chủ đề cùng Lý Duyên Ý nhắc đến chuyện Tả Húc bị bắt, "Đêm qua ta đã đệ trình công văn, sáng sớm hôm nay liền đi đến chiếu ngục nhìn Tả lệnh quân, vừa mới trở về."
"Tư đồ vào bên trong rồi nói." Lý Duyên Ý cùng Vệ Luân bước nhanh đi về phía tiền thính, đều không có để ý tới Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân đi tìm A Trúc, A Trúc quả nhiên đang cho người chuẩn bị trà nước đưa đến tiền thính chiêu đãi Vệ Tư đồ, nàng lập tức xung phong nhận việc, A Trúc liền để cho nàng đi. Chân Văn Quân đem toàn bộ số hoa quả tươi mọng nhất lớn nhất ngọt nhất đặt tới trước mặt Vệ Luân, đảm nhận công việc tùy tùng đem toàn bộ thức ăn cùng trà rượu đều bày ra, tinh tế nhắn nhủ trà vừa mới pha cẩn thận phỏng miệng, Vệ Tư đồ chậm rãi dùng. Sau khi Vệ Luân thản nhiên "Ân" một tiếng, Chân Văn Quân liền đi xuống.
Mặc kệ hắn rốt cuộc có ghi nhớ mang thù hay không, Chân Văn Quân cũng đã cố gắng hết sức, cùng lắm thì sau đó lại bị Vệ Đình Húc quất mông một trận là được.
Cầm dược liệu đi giúp Lý Duyên Ý điều chế thuốc. Trong lúc đang đổ thuốc mới vừa sắc xong lên miếng cao dán thì có một nữ tử đẩy cửa tiến vào, cười tủm tỉm nhìn Chân Văn Quân, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, giống như đã quen biết nhau mà nói: "Ngươi chính là Văn Quân muội muội?"
Chân Văn Quân vừa nhìn thấy lại càng hoảng sợ, tưởng là Vệ Đình Húc đến đây, nhìn kỹ lại lần nữa, người này tuy rằng bộ dạng cực kỳ tương tự Vệ Đình Húc, nhưng so với gương mặt vạn năm âm trầm của Vệ Đình Húc thì thân thiện hơn rất nhiều, tuổi cũng lớn hơn một ít. Tuy rằng bảo dưỡng rất khá, nhưng ở khóe mắt vẫn có vài nếp nhăn nhỏ khó mà che đậy được.
"Ngươi là tỷ tỷ của Vệ nữ lang sao?"
"Muội muội thật thông minh, ta là đại tỷ của Tử Trác, gọi ta A Nhiễm là được rồi."
"A Nhiễm tỷ tỷ." Thật sự không nghĩ tới không chỉ có Vệ Luân đến đây, mà đại tỷ nàng cũng đến. Biết là tới đây để mật đàm, không biết còn tưởng là tới nhà chúc tết.
A Nhiễm nói Tử Trác vẫn luôn tìm kiếm vị ân nhân này rất nhiều năm, phái gần trăm người đi ra ngoài tìm kiếp khắp toàn bộ Đại Duật, thậm chí tới các phiên bang lân cận cũng không buông tha, hiện giờ đã tìm được cuối cùng thì trời xanh cũng không phụ lòng nàng ấy. Nàng vẫn luôn muốn được một lần gặp mặt ân nhân đã cứu giúp muội muội bảo bối của nàng, lần này ân nhân đến Nhữ Trữ, nàng nhất định phải chiêu đãi thật tốt.
"Ta đã sai người chuẩn bị tiệc rượu linh đình muốn hảo hảo cảm tạ muội muội, đây là thiếp mời của buổi tiệc rượu đêm mai, muội muội nhất định phải nể mặt dành thời gian đến quý phủ tụ hội." Lời nói của A Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ làm cho hai chân của Chân Văn Quân đều nhuyễn, "Ngoại trừ a mẫu còn đang ở Bình Thương, tứ đệ và Tử Trác đang ở bên ngoài làm việc, còn bảy đệ đệ khác của ta cùng họ hàng thân thích đều sẽ đến, cả nhà chúng ta đều muốn gặp ngươi."
Chân Văn Quân suýt chút nữa là quỳ xuống.
Trận thế này có phải là hơi lớn quá rồi không? Vệ Đình Húc không ở đây, muốn một mình nàng đi đến Tư đồ quý phủ bái phỏng, bị một vòng những ánh mắt đáng sợ giống Vệ Đình Húc và Vệ Luân như vậy nhìn chằm chằm sao? Đổi lại là người khác thì ai có thể nuốt trôi cơm. . . . . . Chân Văn Quân cảm thấy da mặt căng siết, cười hề hề:
"A Nhiễm tỷ tỷ không cần khách khí như vậy, lúc trước cứu Tử. . . . . . cứu Đình Húc tỷ tỷ cũng là duyên phận. Từ sau khi gặp lại, tỷ tỷ đối đãi với ta giống như thân muội muội, đã hết sức chiếu cố rồi, cũng không cần phải phiền phức như vậy."
"Ngươi không muốn đến có đúng không?" Sắc mặt của A Nhiễm bất chợt thay đổi, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền biến mất, ngữ khí thì hoàn toàn không phải dò hỏi, mà rõ ràng là đang chất vấn. Chân Văn Quân im như thóc, nghẹn nửa ngày mới nói:
"Không không, ta không phải có ý này. Ta. . . . . ."
"Vậy là tốt rồi, quyết định rồi nhé." A Nhiễm lập tức đem thiếp mời nhét vào trong tay nàng, vẻ tươi cười hòa ái lại một lần nữa treo ở trên mặt, "Ta đây liền cho người giết gà mổ dê chuẩn bị hoa quả tươi mới ướp băng, chờ muội muội nga. Muội muội nếu không đến thì ta thật sự sẽ xách đao tới cửa tìm ngươi đấy."
Hóa ra tuyệt kỹ của vị tỷ tỷ này chính là biến đổi sắc mặt, Chân Văn Quân chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng: "Nói đi đâu vậy chứ, ta nếu đã đáp ứng tỷ tỷ thì nhất định sẽ đi." Trong lòng thầm rơi lệ —— đi cũng chết mà không đi cũng chết, còn không bằng đi đến đó ăn một bữa cơm no đủ rồi chết, làm quỷ no bụng.
. . . . . .
Ánh mặt trời chiếu vào trên sợi dây thép, từng sợi từng sợi dây thép đan kết nhau trong khắp rừng cây tạo thành một trận pháp quỷ dị, vây hãm Lưu Phụng ở bên trong.
Lưu Phụng ngay cả hô hấp cũng đã ngừng lại, đôi mắt không dám tùy tiện lay chớp, sợ rằng chỉ vừa chớp mắt một cái thì đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Thân cây trơ trụi không có lá cây làm nơi che chắn ẩn náu, thích khách có lẽ không mai phục ở quanh đây. Muốn giết hắn quả thực không cần phải mạo hiểm tới gần, chỉ một rừng dây thép này là có thể lấy mạng của hắn rồi, nếu như lấy không được thì cũng có thể kéo dài thời gian để cho Tạ Phù Thần có thể thuận lợi ra khỏi thành là tốt rồi. Lưu Phụng hối hận chính mình quá khinh suất, hiện giờ nghĩ lại một tháng nay Tạ Phù Thần hẳn đã không ít lần cải trang thành tiểu tốt đưa thuốc kia ra ra vào vào, lão tặc gian xảo này rốt cuộc lại ở ngay trước mắt hắn mà làm rất nhiều chuyện, hắn hoàn toàn đã bị lừa!
Con ngựa của hắn đã đi theo hắn rất lâu, chủ nhân không có ở trên lưng nó liền dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn xung quanh.
Trong rừng cây một chút tiếng người cũng không có, sát khí mới vừa rồi hiện ra đã biến mất bên trong bầu không khí rét lạnh.
Lão hồ ly rất giỏi đùa bỡn người khác kia chỉ sợ đã ra khỏi thành rồi, nếu còn tiếp tục mất thời gian ở chỗ này thì cho dù có phóng ngựa nhanh đến đâu cũng đuổi không kịp hắn.
"Lại đây!" Thanh đao của Lưu Phụng vẫn còn nắm trong tay, hướng đến con ngựa ngoắc ngoắc. Từng sợi dây thép từ trên đỉnh đầu con ngựa xẹt qua, khi Lưu Phụng nắm được dây cương trong lòng có một loại cảm giác an toàn, một loại ảo tưởng có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Sự ảo tưởng này là đặc biệt trí mạng.
Hắn vẫn cho rằng kẻ tập kích hắn đang trốn ở xa xa âm thầm chờ đợi khoảnh khắc hắn lộ ra sơ hở sẽ ra tay, ai ngờ thích khách vẫn luôn ở dưới chân hắn.
Ngay tại khoảnh khắc Lưu Phụng nới lỏng cảnh giác, bùn đất bắn tung tóe lá khô bay tứ tung, một bóng đen từ bên dưới lòng đất vọt ra. Lưu Phụng kinh hãi, dựa vào bản năng lập tức rút đao chắn đỡ, bùn đất rất chuẩn xác bắn thẳng vào mắt hắn che mờ tầm nhìn của hắn.
Tuy rằng nhìn không thấy thích khách nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh đao chớp lóe chém về phía hắn. Hắn lập tức nâng đao che ở vị trí bảo mệnh trước ngực, ai ngờ chân trái chợt xiêu vẹo, cẳng chân bên dưới đầu gối ba khoát ngón tay đã bị chém đứt, hắn hét lớn một tiếng ngã xuống đất.
Lưu Phụng trong lòng thầm hô một tiếng "Xong rồi", cảm thấy chính mình sẽ bỏ mạng ở nơi này, một đao trí mạng quả thật cũng đã hướng đến cổ của hắn mà bổ xuống, chỉ nghe hai tiếng "keng keng" âm thanh binh khí chạm nhau, có người đã đem thích khách bức lui. Lưu Phụng nhanh chóng dụi sạch bùn cát trong mắt lồm cồm bò dậy, nhìn thấy một thanh y nữ tử cầm nhuyễn đao trong tay đang chiến đấu hăng say cùng một tên hắc y nhân.
Lưu Phụng tựa hồ đã gặp qua thanh y nữ tử này ở đâu rồi, chỉ thấy chiêu thức của nàng hung mãnh hiếm thấy, hoàn toàn nhìn không ra môn phái, mặc dù trên vai đã bị trúng một đao nhưng vẫn anh dũng đối chiến không hề có ý định rút lui.
Lưu Phụng nhớ ra, đây chẳng phải là tỳ nữ Linh Bích bên cạnh Vệ Đình Húc đó sao?
Hắc y nhân rất nhanh liền chiếm thế thượng phong, nhưng không biết từ chỗ nào có một nhóm ám vệ đã lao ra bao vây lấy hắn. Hắc y nhân thấy tình thế nghịch chuyển cũng không hề hiếu chiến, đột ngột chui vào trong đất, nhô lên một ụ đất nhỏ. Ụ đất nhanh như gió hướng đến nơi xa chạy trốn, Linh Bích đuổi theo chém xuống ba đao, ụ đất tựa như mọc thêm một đôi mắt né trái né phải, Linh Bích một đao cũng chưa từng chém trúng.
Nhóm ám vệ đuổi theo ụ đất một mạch liên tục đuổi tới sâu bên trong cánh rừng, ụ đất kia sau khi tiến vào lớp bùn đất tơi xốp hơn liền biến mất không thấy đâu nữa. Bọn họ đào bới lên từng lớp bùn đất cũng không thấy người đâu.
Lưu Phụng ôm lấy cẳng chân đau đến cả người toát mồ hôi, Linh Bích trở lại giúp hắn băng bó cầm máu.
Lưu Phụng nghe thấy tiếng bánh xe chậm rãi lăn tới, nhìn lại: "Là ngươi."
. . . . . .
Vệ Luân một ngụm trà cũng chưa uống, số hoa quả mà Chân Văn Quân đặc biệt chọn lựa ra giúp hắn cũng chưa từng được chạm qua một chút nào.
"Thi thể của A Ức kia xử lý như thế nào rồi?" Bên trong tiền thính chỉ có hai người Lý Duyên Ý và Vệ Luân, vết thương của Lý Duyên Ý mới được đắp thuốc vừa ngứa lại vừa đau căn bản ngồi không được, đành đứng lên đi qua đi lại.
Vệ Luân ngược lại vững vàng quỳ ngồi xuống: "A Liêu sau khi xác định đã đem đống lễ vật có chen lẫn số quan ngân kia đưa vào Hồng phủ liền hẹn nàng đi ra ngoài, thần tận mắt nhìn thấy, A Ức bị mấy vị tuyệt thế cao thủ của Trưởng Tôn gia phân tách thành nhiều mảnh, chia ra mang đi thả vào trong những sông hồ lớn ở khắp thiên nam hải bắc. Cho dù có người muốn điều tra cũng rất khó tra được."
"Vậy A Liêu thì sao? Thời điểm tiếp xúc với A Ức nàng có bị người của Hồng phủ nhìn thấy không?"
"Không có, A Liêu ra vào luôn đeo mặt nạ, ngoại trừ chính A Ức thì không có ai nhìn thấy dung mạo của nàng. A Ức luôn luôn yêu thích tiền tài, chính là một người lợi dục huân tâm, vì diện mạo xinh đẹp mà nổi danh ở Nhữ Trữ, nhận được rất nhiều lễ vật quý báu từ những người ái mộ, A Liêu chính là một trong số đó, nhưng chưa bao giờ đến nhà, không có lưu lại dấu vết gì."
"Vậy thì tốt."
"Chuyện của A Ức điện hạ không cần phải lo lắng, hiện giờ chúng ta phải lo lắng chính là Tả lệnh quân. Vì để cho phần đông tai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đình úy thự phải câm miệng, để cho tất cả mọi người biết Quan Huấn hắn làm việc không nể tình riêng, Tả lệnh quân sau khi bị giải vào chiếu ngục đã phải chịu hình phạt giống y như Hồng Ái. Hồng Ái chính là xuất thân từ bộ binh, từ nhỏ đã kinh qua chiến trường, thân thể tất nhiên phải tốt hơn so với một thư sinh như Tả lệnh quân. Hồng Ái có thể chịu đựng được, nhưng Tả lệnh quân thì không. Ta đã cùng Trưởng Tôn quân tập hợp chúng thần dự tính dâng tấu lên Hoàng thượng, tạo áp lực với Đình úy thự, để cho bọn họ mau chóng điều tra rõ ràng vụ án của Hồng Ái, đồng thời tố cáo ba mươi lăm tội trạng của Quách Nhu. Lý Cử chắc chắn sẽ muốn bảo vệ Quách Nhu, nếu không thì ba quận phương bắc lại sẽ phải rơi vào trong tay chúng ta. Tội của Quách Nhu một khi được miễn xá, thì sẽ không thể nào trị tội được Tả lệnh quân. Phùng Khôn vì muốn tránh tai họa đã liên tiếp hai lần không vào triều, hiện giờ chúng ta chỉ cần thúc đẩy thật nhanh. Nhận được tin tức trong triều có biến cố Tạ Phù Thần nhất định sẽ lên đường chạy về Nhữ Trữ. Hơn nữa thần vừa thu được tin tức, Hoàng thượng đã đem chiếu thư bổ nhiệm chức vị Đại Tư mã lặng lẽ đưa đến Mạnh Lương, để cho Tạ Phù Thần có thể thuận lợi tiếp nhận chức vị Đại Tư mã. Đến lúc đó binh quyền và quyền giám sát đều sẽ rơi vào trong tay Tạ Phù Thần, thậm chí vị trí Thượng thư lệnh cũng tràn ngập nguy cơ, đối với chúng ta là cực kỳ bất lợi."
"Lưu Phụng vẫn đang liên tục theo dõi hắn chặt chẽ." Lý Duyên Ý đột nhiên xoay người lại, "Ta đã truyền lệnh cho Lưu Phụng bí mật hạ sát, sau khi tìm được tung tích của Tạ Phù Thần tra xét được hắn đang có mưu đồ bí mật gì, thì trước tiên phải giết hắn! Lưu Phụng quả thực đã tìm được Tạ Phù Thần, nhưng hắn truyền tin trở lại nói Tạ Phù Thần vẫn luôn ở trong nhà không hề xuất môn."
"Tử Trác cũng đã đi đến bắc tuyến hội hợp với Lưu Phụng rồi, nhưng mà. . . . . ." Vệ Luân thoáng cân nhắc nói, "Tử Trác cùng Lưu Phụng có lẽ cũng không phải là đối thủ của Tạ Phù Thần. Dọc trên đường đi này vẫn phải phái người ám sát hắn, mà chúng ta vẫn phải chuẩn bị tinh thần đón nhận thực tế rằng Tạ Phù Thần có thể bình an quay về kinh. Chúng ta đã thừa dịp hắn rời đi mà thiết đặt bố cục và chiếm thế thượng phong, nhưng một khi hắn trở về thì cục diện sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ta cùng Tạ Phù Thần tranh đấu nhiều năm như vậy, hắn sẽ tung ra chiêu thức gì ta đến bây giờ cũng không thể đoán trước được. Lý Cử liên tục áp chế vụ án của Hồng Ái xuống chính là để chờ Tạ Phù Thần trở về chủ trì đại cục, không có Tạ Phù Thần bày mưu tính kế Lý Cử cũng không đủ gây ra sợ hãi. Chúng ta chỉ cần tranh thủ trước khi hắn trở về mà chặt đầu Phùng Khôn, thì đại sự sẽ thành."
Chân Văn Quân không mang theo y phục gì đến đây, ngân phiếu ở trên người đều đưa cho Linh Bích, nàng chỉ còn lại hai ngàn lượng. Nhữ Trữ vật giá khá cao, nhưng hai ngàn lượng vẫn là có thể giúp cho nàng trải qua những ngày tháng cơm no áo ấm.
Nàng cẩn thận quan sát xem các nữ tử trẻ tuổi trên đường phố Nhữ Trữ đang mặc y phục kiểu dáng gì, dựa theo kiểu dáng đang thịnh hành nhất mà mua một bộ váy dài hình bách điểu. Sau khi mặc lên người màu sắc diễm lệ sặc sỡ đến mức khiến nàng có chút hoa mắt, cảm giác hoa mắt này thật quen thuộc, bỗng nhiên nhớ lại đây chẳng phải chính là phong cách trước giờ của A Liêu sao? Không thể không nói A Liêu cô nương thật sự là người tiên phong theo đuổi trào lưu.
Cầm cây trâm có phần giản dị cắm vào trong búi tóc đã được tỉ mỉ quấn gọn, nàng phát hiện chính mình đã có thể thành thạo búi đủ loại kiểu tóc, a mẫu biết được nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Trước khi xuất môn nàng có chút do dự, vẫn là đem theo kim thiền đao đồng thời mang bao cổ tay sắt vào, ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì, đề phòng trước cũng là vô hại.
Ngồi trên xe ngựa do Vệ gia phái tới, đi ngang qua những khu phố sầm uất của Nhữ Trữ, cảm nhận được bầu không khí phồn hoa nơi kinh thành. Hiện giờ cũng chỉ có kinh thành là còn có thể náo nhiệt như vậy.
Lúc này đã gần đến giờ giới nghiêm ban đêm, trên đường phố đều đã bắt đầu treo đèn lồng, chuẩn bị đóng cửa phố chợ. Chân Văn Quân xốc màn che lên nhìn ra bên ngoài, những chiếc đèn lồng ở Nhữ Trữ đặc biệt tinh xảo mà màu sắc cũng đa dạng, màu sắc ở mỗi một con phố cũng không giống nhau, đồng thời được làm thành hình dáng của đủ loại động vật, sinh động đáng yêu. Các hài đồng cầm trong tay kẹo mạch nha đùa giỡn truy đuổi nhau, từng mảnh pháo hoa từ dưới đất bắn lên nổ tung giữa trời, cùng với ráng chiều hòa hợp làm một thể, những tia lửa lớn nở rộ khắp trời rực rỡ sắc màu. Chân Văn Quân nhìn xem đến ngẩn ngơ, lâu ngày bận rộn lúc này mới nhớ ra tết Đoan Ngọ sắp tới rồi.
Thần Sơ năm thứ chín đã trôi qua một nửa, dân chúng Nhữ Trữ đang đắm chìm trong bầu không khí rộn rã của dịp lễ tết sắp đến, bọn họ cũng không biết ngay sau đó sẽ có một trận cuồng phong khủng khiếp càn quét qua Đại Duật, gột tẩy toàn bộ trung khu triều đình.
Tư đồ phủ nằm ở phía tây Nhữ Trữ, nơi này tất cả đều là phủ đệ của một vài vị quan to hiển quý và trọng thần triều đình, tiến vào cửa ngõ cần có phù bài đặc biệt. Lúc xa phu của Vệ gia đệ trình phù bài, binh lính thủ vệ còn kiểm tra người ngồi trong xe. Thấy Chân Văn Quân là gương mặt mới liền hỏi thêm vài câu, xa phu nói vị này chính là trọng khách của Vệ công chúng ta, Chân cô nương.
Binh lính nhớ kỹ bộ dạng của Chân Văn Quân, để cho xe ngựa đi vào.
Các con đường trên phố vẫn rất rộng lớn, có thể cho phép ba chiếc xe ngựa đồng thời chạy song song. Trước khi đến đại môn của Tư đồ phủ, Chân Văn Quân còn tưởng rằng Vệ Luân kẻ gian thần trong miệng bọn Thanh Lưu này đến tột cùng sẽ ở trong một hào trạch tầng tầng lớp lớp nguy nga tráng lệ như thế nào, không ngờ lại chính là một tòa nhà gỗ ba gian cộng thêm hai tiểu viện, bên trong bằng hữu tân khách rất đông thiếu chút nữa là không thể chứa nổi. Bản thân thuộc hàng Tam công, Tư đồ phủ của Vệ Luân thế nhưng lại bình thường như vậy, quả thực vượt ngoài dự kiến của Chân Văn Quân. Nhớ tới hôm qua khi tình cờ chạm mặt Vệ Luân, hắn xuất môn cũng chỉ mang theo một xa phu làm tùy tùng, xem ra Vệ Luân là một người cực kỳ khiêm nhường kín kẽ. Vệ Đình Húc cũng giống như hắn, kín kẽ đến mức nhiều năm qua cũng không có ai biết được nàng là nam hay nữ, nếu không phải Chân Văn Quân tên mật thám xúi quẩy này đem thân phận của nàng tiết lộ ra ngoài thì e rằng đến bây giờ nàng vẫn còn là một ẩn số.
"Văn Quân muội muội!" Từ thật xa A Nhiễm đã gọi nàng, Chân Văn Quân lập tức trưng ra vẻ tươi cười nghênh đón:
"A Nhiễm tỷ tỷ!" Thời điểm cùng A Nhiễm nắm chặt hai tay nhìn nhau thâm tình Chân Văn Quân thật sâu sắc cảm thấy nàng cùng Vệ gia không biết là có mối nghiệt duyên gì gắn kết đời này, cùng tỷ tỷ muội muội đều là hư tình giả ý như thế.
"Muội muội hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp, đến, ta dẫn muội muội đi giới thiệu với mọi người."
A Nhiễm lôi kéo nàng đi xuyên qua giữa đám người, giới thiệu đây là công tử của vị đại thần nào kia là thiên kim nhà ai, một vòng lại một vòng người đều ghi nhớ, Chân Văn Quân cũng phát hiện một chuyện vô cùng xấu hổ. Thì ra loại y phục xanh xanh đỏ đỏ chính là sở thích của bách tính dân gian, các vương công quý tộc chân chính vẫn là ăn mặc hết sức giản dị trang nhã, đồ vật hiển quý đều giấu ở trên tóc hoặc bên hông, không hề có chút phô trương nào. Nàng lẽ ra nên sớm nghĩ đến, tuyệt đối không thể nhất trí với gu thẩm mỹ của A Liêu mới phải.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, A Nhiễm mang theo Chân Văn Quân xuyên qua tiền viện đi ra phía sau, ở bên trong hoa viên dạo qua một vòng cái miệng của A Nhiễm chưa từng ngừng nghỉ, một cây hoa cũng có thể nói lải nhải cả buổi. Vị tỷ tỷ này so với vị muội muội tích chữ như vàng kia quả thật vẫn là có chút bất đồng, Chân Văn Quân suốt một đường cười hề hề đến khi cơ mặt đều muốn cứng ngắc, A Nhiễm mới dẫn nàng đi vào một gian phòng nhỏ ở phía trước, giới thiệu nói:
"Tuy rằng Tử Trác không có lớn lên ở Nhữ Trữ, nhưng cũng đã ở trong phủ trong một khoảng thời gian không ngắn. Trước đây khi nàng bị thương thân thể không tốt đã ở trong gian phòng này." Nói xong A Nhiễm chậm rãi đẩy cửa ra, mùi mộc hương giống hệt như ở trên người Vệ Đình Húc nhẹ nhàng tỏa ra, A Nhiễm lôi kéo nàng đi vào bên trong, "Ngươi nhìn xem, những nhạc khí, thư tịch này đều được sắp xếp đậy kín giữ nguyên ở vị trí cũ, Tử Trác không thích nhất là đồ vật bị di chuyển. Nàng là một người hoài cựu, từng đặc biệt căn dặn hạ nhân lúc quét dọn chớ động vào đồ đạc của nàng."
Chân Văn Quân không nghĩ tới còn có thể đi vào phòng của Vệ Đình Húc, thực tế những nơi đã từng ở qua trước đó đều chỉ là nơi dừng chân tạm thời, bố trí đầy những ám đạo cạm bẫy tất nhiên là để đề phòng kẻ khác, nhưng nơi này thì không giống như vậy, đây là khuê phòng của nàng, tràn ngập hơi thở tư mật thuộc về Vệ Đình Húc.
A Nhiễm châm đèn dầu, gian phòng nhỏ cực kỳ ngăn nắp, nhạc khí được bày ra trên chiếc bàn dài đan xen đủ loại khác nhau, thư tịch được xếp kín cả mặt tường phân loại dựa theo niên đại và nội dung. Chân Văn Quân vốn không quá hiểu biết về nhạc khí, thoáng nhìn ra phía sau đã bị một tường sách hấp dẫn. Từ tác phẩm kinh điển Lão Trang cho đến chính sử và tạp văn tất cả đều có, thậm chí còn có vài bản sách độc nhất trứ danh. Chân Văn Quân phát hiện chỉ tính binh thư thôi đã có tới hai hàng dài, Vệ Đình Húc lại còn có hứng thú đối với binh pháp?
"Chỗ này chỉ là một bộ phận tàng thư của Tử Trác thôi, đa phần vẫn là đặt ở trong nhà tại Bình Thương." A Nhiễm nói.
Chân Văn Quân đứng lưu luyến ở phía trước tường sách căn bản không hề dịch chuyển, giống như phát hiện ra bảo tàng vô tận. Nơi này có vài quyển sách a mẫu đã từng kể cho nàng nghe, nàng vẫn luôn giữ ở trong đầu chưa bao giờ nhìn thấy phiên bản chân thật.
Nàng hưng phấn hỏi A Nhiễm: "Tỷ tỷ, ta có thể ở đây xem sách một lúc được không?"
A Nhiễm tươi cười gật đầu: "Muội muội quả là người yêu sách, sau này nhất định rất có triển vọng. Muội muội xem đi, lát nữa buổi tiệc bắt đầu ta sẽ đến gọi ngươi."
"Được!"
A Nhiễm tiện tay khép cửa lại, Chân Văn Quân giống như đại hạn chờ mưa mà ôm sách điên cuồng lật xem.
Tất cả các quyển sách đều được giữ gìn vô cùng tốt, thậm chí là sách cổ tiền triều cũng không hề có dấu hiệu rơi rụng. Chân Văn Quân một bên đọc thật nhanh dùng hết toàn lực đem nội dung trong sách nhồi vào trong đầu, một bên tưởng tượng ra tiểu Đình Húc hai chân tàn tật không thể đứng thẳng có phải cũng giống nàng bây giờ hay không, ngồi ở chỗ này cầm sách, vượt qua những đêm dài đằng đẵng.
Nàng làm sao có thể sống qua những đêm dài như thế?
Lòng mang chí lớn nhưng lại ở độ tuổi rất trẻ mà mất đi hai chân, giống như chim ưng oai hùng bị bẻ gãy đôi cánh. Người bình thường cũng phải vạn phần gian nan, huống chi là một người như Vệ Đình Húc.
Sách chính là đôi cánh của nàng, chỉ có tiến vào bên trong biển sách mênh mông mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của thể xác, tiến vào bên trong một thế giới rộng lớn hơn nữa. . . . . .
Chân Văn Quân bỗng nhiên đọc không vô, mỗi một hàng chữ ở trước mắt đọc qua mấy lần lại không thể đi vào trong đầu nàng được. Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên, có được cơ hội tốt như thế này mà nàng lại đọc không vô.
Tâm phiền ý loạn lại khổ sở, Chân Văn Quân cẩn thận cuộn sách vào một lần nữa buộc lại thật kỹ, trong lúc đang muốn đem sách trả về chỗ cũ thì phát hiện có một cuộn vải lụa đã ngả vàng, trên mặt vải lộ ra vài nét vẽ. Mở ra nhìn thấy, đúng là sách tranh dành cho hài đồng đọc. Nét mực đã phai đi không ít, nhưng con vịt nhỏ và con rùa nhỏ trên mặt vải lụa trông vẫn rất sống động. Đó là một câu chuyện hết sức đơn giản thậm chí là ngây thơ, vịt nhỏ bị lạc đường gặp được rùa nhỏ, chúng làm bạn với nhau cùng đi tìm a mẫu. Chân Văn Quân khẽ bật cười ngồi tại chỗ mở cuộn vải ra xem từng chút một, đây thật sự là loại sách mà Vệ Đình Húc đã đọc sao? Kẻ sát nhân điên cuồng làm cho người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật như nàng cũng đọc sách tranh dành cho hài đồng? Rùa nhỏ vịt nhỏ?
Chân Văn Quân cười đến bật ngửa, nằm ngã trên mặt đất cười không thể nín được.
Bỗng nhiên thực hâm mộ Chân Văn Quân chân chính, nàng có thể gặp gỡ Vệ Đình Húc lúc còn nhỏ, dùng ánh mắt ghi lại được nét hồn nhiên mà nàng ấy đã từng có.
Lúc A Nhiễm quay lại tìm nàng thì thấy nàng còn đang ôm sách đọc. Nhờ có quyển sách tranh vừa rồi làm cho tâm tình của Chân Văn Quân chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, rất nhanh đã đọc qua được mấy quyển.
"Nhanh như vậy đã khai tiệc?"
"Sách ở chỗ này cũng sẽ không chạy mất, ngươi lúc nào muốn đến xem đều được. Hôm nay công tử của Trưởng Tôn gia cũng đến đây, muội muội mau đi thôi." A Nhiễm lôi kéo nàng đi ra ngoài, Chân Văn Quân hỏi:
"Công tử của Trưởng Tôn gia? Là nói A Liêu sao?"
A Nhiễm nghe được lời này của nàng mà cười khanh khách: "A Liêu tuy rằng thích hồ nháo, nhưng ta từng nhìn nàng lớn lên, ở trước mặt ta nàng vĩnh viễn vẫn là một tiểu cô nương. Ta nói chính là đại công tử của Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Ngộ."
Trưởng Tôn Ngộ? Chân Văn Quân chưa từng nghe Vệ Đình Húc và A Liêu các nàng nhắc tới, không biết A Nhiễm tỷ tỷ vì sao lại phải đặc biệt nhắc tới hắn. . . . . .
"Xem ra ngươi còn không biết. Ngộ công tử cùng Tử Trác đã đính thân, dự tính đến khi thân thể của Tử Trác tốt lên một chút thì sẽ thành thân. Có lẽ là sang năm cũng có thể là năm sau nữa. Ngươi là ân nhân của Tử Trác, cũng nên nhìn xem vị hôn phu tương lai của nàng là bộ dáng gì."
"Đính. . . . . . thân?" Chân Văn Quân có chút ngẩn ngơ, còn tưởng là chính mình nghe lầm.
"Đúng vậy, đính thân." A Nhiễm lôi kéo nàng đi đến hành lang, chỉ vào một thiếu niên tuấn mỹ đứng bên dưới chiếc đèn lồng màu tím trong viện nói, "Đó chính là Ngộ công tử. Ngộ công tử chính là thần đồng của Bình Thương, năm mười hai tuổi đã có thể ở trên bàn thanh đàm khẩu chiến quần hùng, tranh luận đến mức một đám đại nho gia á khẩu không trả lời được. Hắn và Tử Trác từ nhỏ đã cùng nhau đọc sách học cầm, được xem là một đôi thanh mai trúc mã khiến người hâm mộ. Nếu nói người có thể xứng đôi với muội muội bảo bối của ta, có lẽ cũng chỉ có Ngộ công tử."
Hóa ra là không có nghe lầm, Vệ Đình Húc quả thực đã đính thân, lang quân tương lai của nàng chính là một vị công tử thế gia hào hoa phong nhã. . . . . .
Chân Văn Quân không biết vì sao trong lòng có chút run rẩy, tựa như cái cảm giác chân bị rút gân vào sáng sớm làm nàng đau đến tỉnh dậy: "Vậy sao, không có nghe Đình Húc tỷ tỷ nói tới."
"Nàng từ trước đến nay không để ý đến việc này, trong lòng luôn mang thiên hạ, nghĩ đến việc của giang sơn xã tắc mà lại không hảo hảo yêu quý thân thể của chính mình, chung thân đại sự cũng chưa bao giờ cân nhắc. Sau này vẫn là phải nhờ Văn Quân muội muội chiếu cố nhiều hơn."
Chân Văn Quân cười hề hề, tìm về chính mình vừa chân thật lại vừa dối trá kia: "Nhất định nhất định, Đình Húc tỷ tỷ đối đãi với ta như thân muội muội, ta cũng không biết nên báo đáp nàng như thế nào mới phải. Ta sẽ hết lòng giúp tỷ tỷ điều dưỡng, giúp nàng sớm ngày xuất giá."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook