Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 53: Thần Sơ năm thứ chín

Túc Độ thu lương (5)

Bộ Giai mở chiếc túi ra, nhìn thấy bên trong chứa đầy bạc trắng, hắn biết trong nhà nghèo túng không có gì cả, đây là tiền để cứu mạng thê tử hắn. Khi nhìn về phía Chân Văn Quân sắc mặt hắn có đôi chút phức tạp, không nói gì, nghĩ rằng Chân Văn Quân còn có điều kiện gì đó.

Chân Văn Quân thế nhưng lại không hề đặt ra bất kỳ điều kiện gì để uy hiếp như hắn lường trước, ngược lại đem ngựa xe kéo ra: "Cuối năm tiết trời giá rét, tẩu tẩu thể nhược, sớm mang nàng trở về đi."

Bộ Giai hai tay run lên, trong mắt rưng rưng lệ, chắp tay cất cao giọng nói: "Đợi Bộ mỗ thu xếp ổn thỏa cho thê nhi, sẽ tìm đến cô nương lĩnh tội!"

Mấy tên thủ hạ của Chu Mao Tam mặc kệ, bao vây xung quanh xe ngựa: "Cứ đơn giản như vậy bỏ qua cho hắn? Tự tiện chặn cướp xe lương bắt cóc Tướng quân mỗi một việc đều là trọng tội đáng bị chém đầu, há có thể thả cho tên tặc tử này rời đi?!"

Bộ Giai dìu đỡ thê tử, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Bộ mỗ không phải là người nói không giữ lời! Ta nói sau khi thu xếp ổn thỏa cho thê nhi sẽ trở lại thì nhất định sẽ trở lại!"

"Phi! Ngươi thì được coi là cái gì chứ! Lão tử ai cũng không tin, chỉ tin quả đấm của chính mình! Ngươi dám trói giữ Tướng quân, chính là không biết được sự lợi hại của quả đấm của Nam An quân chúng ta."

"Đúng vậy! Không thể thả hắn đi được, chốc nữa nếu như hắn bỏ chạy, chúng ta phải đi đâu bắt người đây! Tuyệt đối không thể thả hắn đi!"

Đám kiêu binh này từ trước đến nay luôn ưa thích tác loạn khắp nơi gây chuyện thị phi, không nháo ra chút chuyện thì cả người sẽ không được thoải mái, hiện giờ có cái cớ để gây sự hận không thể đánh xuyên đến tận chân trời.

Chân Văn Quân nghiêm nghị quát: "Đều câm miệng hết cho ta! Việc này do ta làm chủ! Hậu quả tất nhiên cũng do ta gánh vác!"

Nàng đoạt lấy trường đao nhắm đến mũi của từng gã kiêu binh chỉ chỉ, mang theo ý tứ nghiêm khắc cảnh cáo tuyệt không nương tay, bảo những người đang bao vây xe ngựa tránh ra, phân phó bọn họ trước tiên đi tìm Chu Mao Tam cùng Linh Bích mang trở về, càng muốn tận mắt nhìn xem Bộ Giai sẽ làm thế nào để dùng sức lực của một người đem bốn ngàn xe ngựa bình yên vô sự lùa trở về thành.

Bộ Giai quả nhiên cũng không phải chỉ là mạnh miệng, đích thật là một cao thủ ngự mã, mấy ngàn con ngựa dưới hiệu lệnh của hắn vững vững vàng vàng từ trong thung lũng chạy lên núi rồi lại dọc theo đường lớn đi xuống chân núi, không hề xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Chân Văn Quân dọc theo đường đi đều hướng Bộ Giai lĩnh giáo thuần mã thuật, Bộ Giai giảng giải sơ lược một phen, liên tục lo lắng nhìn về phía thê tử của hắn. Chân Văn Quân biết hắn đang rất nóng lòng muốn mang thê tử đi xem bệnh, lúc xuống tới chân núi cũng không giữ hắn lại lâu, để cho hắn đi trước.

Khi Bộ Giai đang định rời đi thì Linh Bích cùng đám người Chu Mao Tam chạy đến, ai nấy đều mặt đầy bụi đất, lúc nhìn thấy Bộ Giai đều hận không thể lột da hắn.

Đã nhiều ngày bọn họ bị Bộ Giai nhốt ở trong hầm đất sâu bên trong thung lũng, bốn vách hầm bị bôi một lớp dầu, không thể thi triển khinh công được. Không có dây thang ai cũng không thể đi lên, ăn uống sinh hoạt linh tinh tất cả đều cùng một chỗ. Mà Linh Bích lại là một cô nương, phải chung sống cùng một chỗ với đám người Chu Mao Tam, tức giận đến suýt tự vẫn.

May mắn Chu Mao Tam cũng không phải kẻ giậu đổ bìm leo, thậm chí còn đảm đương việc bảo hộ cho Linh Bích, giáng một bạt tay cho gã chúc quan dám nhìn trộm nàng, lệnh cho toàn bộ nam tử cởi hết áo khoác buộc lại với nhau, làm thành một bức màn vải chia hầm đất làm hai gian, Linh Bích một mình ở bên trong ai cũng không được mạo phạm, hơn hai mươi người còn lại toàn bộ chen chúc ở bên ngoài, ngủ cũng phải nằm đè lên nhau mà ngủ. Tuy rằng Linh Bích độc chiếm một gian, nhưng ở bên trong hầm mùi hôi bốc đầy bí bách suốt mấy ngày, nàng vừa nhìn thấy kẻ đầu sỏ liền nhịn không được tức đến sùi bọt mép, Chu Mao Tam cũng là râu tóc dựng đứng, Chân Văn Quân thật vất vả mới trấn an được hai người bọn họ, để cho Bộ Giai mau chóng rời đi.

"Hảo tỷ tỷ, theo ta trở về tẩy rửa quan trọng hơn." Chân Văn Quân bịt mũi trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, Linh Bích mới vừa nhấc chân Chân Văn Quân đã nhanh nhẹn né xa tám trượng, Linh Bích một chân tung ra không đá trúng người ngược lại thiếu chút nữa té giạng chân. Mà Chu Mao Tam ở bên cạnh cũng là vẻ mặt khó coi, đối với chuyện Chân Văn Quân bao che Bộ Giai vạn phần khó hiểu.

Chu Mao Tam khó chịu nói: "Chân tiểu muội, ngươi vì sao lại thả cho tiện nhân kia đi?"

Chân Văn Quân giải thích nói: "Người này cũng không phải là kẻ đại gian đại ác, chỉ là một lòng cầu vấn con đường công danh có chút tẩu hỏa nhập ma mà thôi, hắn biết sai có thể sửa dám làm dám chịu, là một khối ngọc chưa được mài giũa. Đại ca lần này chịu vất vả liên lụy cũng là do ta lỗ mãng hành sự mà nên, đại ca nếu thật sự muốn trách tội thì cũng phải là trách tội ta. Bộ Giai kia, thê tử của hắn thân nhiễm bệnh nặng mạng sống chỉ còn một sớm một chiều, nếu như Bộ Giai gặp chuyện không may chỉ sợ sẽ rơi vào thảm trạng cửa nát nhà tan. Đại Duật hiện giờ bao nhiêu quận huyện mười hộ thì hết chín là trống rỗng, ta thật sự không đành lòng lại chứng kiến bi kịch nhân gian phát sinh. Vả lại người này ngoại trừ có thể quan sát đánh giá hiện tượng thiên văn còn có tài ngự mã xuất thần nhập hóa, ta đoán hắn còn có rất nhiều bản lĩnh chưa triển lộ, nếu như hiện tại giết chết thì thật sự đáng tiếc."

Chân Văn Quân đã từng hỏi thăm qua, năm đó mẫu thân của Chu Mao Tam cũng là mắc bệnh nặng nhưng lại không có tiền chữa trị, dưới tình thế bất đắc dĩ Chu Mao Tam đành phải đi cướp hiệu thuốc để cứu chữa cho mẫu thân. Không nghĩ đến nam nhân lỗ mãng này ngày thường giết lợn lại dưỡng thành thói ngang tàng, thoáng cái lật tung tủ quầy đựng thuốc, lão bản bị đè chết ngay tại chỗ, cho nên mới bị sung quân lưu đày, mới có cuộc kỳ ngộ này.

Chu Mao Tam quả nhiên vẻ mặt hiện ra vài phần đồng tình, vung tay lên nói: "Chân tiểu muội quả thật là người thiện tâm! Thôi được! Việc này ta có thể không truy cứu. Chân tiểu muội ngươi ngày nào khởi hành trở về? Đại ca ta mời ngươi ăn uống no say một bữa!"

"Đại ca đã nhiều ngày vất vả, há có thể để cho đại ca tốn kém. Ngày mai ta cho người đi đến tửu lâu tốt nhất trong thành Hợp Thương đặt một gian phòng riêng, vẫn là thỉnh đại ca nhất định phải nể mặt nhận lời! Ngươi ta không say không về!"

Chu Mao Tam luôn miệng nói được, nói rằng ngày mai nhất định đúng giờ đến chỗ hẹn.

Lúc nói chuyện thì cũng đã đi tới chân núi, Bộ Giai cùng Chu Mao Tam lần lượt nói lời cáo từ. Bọn họ vừa đi, Linh Bích liền lôi kéo Chân Văn Quân nhỏ giọng nói thầm:

"Ngươi lại còn muốn thỉnh hắn uống rượu! Rõ ràng hắn mời ngươi chính là vì ngươi đáp ứng hắn năm vạn xe lương thực! Ngày mai ngươi gặp hắn muốn đi đâu đổi lấy lương thực đưa cho hắn chứ?"

Chân Văn Quân nói: "Vương Tiến đã giao ước ổn thỏa cùng ta rồi, chỉ cần ta tìm được toàn bộ số lương thực này đem trở về, hắn không chỉ trả lại ta ngân lượng, còn tặng không năm vạn xe cho ta."

"Số lương thực này thu mua là vì nữ lang, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cho hắn?"

"Hảo tỷ tỷ, ngươi thật sự là bị ngạt đến hỏng đầu óc rồi sao? Làm sao có thể?"

"Vậy ngươi có biện pháp gì ứng đối?"

Chân Văn Quân xoa xoa mũi leo lên lưng Vân Trung Phi Tuyết, nói: "Không có."

Linh Bích há hốc mồm: "Vậy, vậy ngươi định làm thế nào? Đừng thấy hiện tại xưng huynh gọi muội, nếu như ngươi không giao ra lương thực Chu Mao Tam sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Lúc nãy trên đường trở về hắn còn nói với đám thuộc hạ của hắn rằng nếu lấy được năm vạn xe lương thực thì phải ăn uống thịnh soạn một chầu kìa!"

"Vậy sao, ai, thật sự là gay go." Chân Văn Quân trưng ra vẻ mặt u sầu nhìn không biết thật hay giả, cưỡi ngựa lộc cộc rời đi.

Linh Bích tức giận mắng: "Ngày mai nếu hắn muốn vặn gãy cổ ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay cứu ngươi!"

Mười vạn xe lương thực trao về cho chủ cũ, đôi mắt vốn không được lớn của Vương Tiến nhất thời cong lên thành hai vầng trăng khuyết, đối với Chân Văn Quân ngàn ân vạn tạ kêu gọi nãi nãi tổ tông loạn xạ một trận, bộ dáng hận không thể lật tung mái nhà không biết làm thể nào để báo đáp, lại ăn năn một phen nói mấy ngày trước đó không nên lừa gạt nàng linh tinh các loại.

Chân Văn Quân bảo hắn thu lại thái độ hư tình giả ý này đi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi thăm: "Ta lại hỏi ngươi, mười lăm vạn lượng bạc ở Hợp Thương này có thể mua được bao nhiêu thửa ruộng tốt?"

Vương Tiến trả lời: "Mười lăm vạn lượng ít nhất cũng có thể mua được năm vạn khoảnh đất ruộng. Có điều tất cả ruộng đất loại tốt nhất ở Hợp Thương này đều nằm ở trong tay lão nô rồi, loại đất đai màu mỡ sản lượng ổn định thì cũng được ngàn mẫu. Tiểu cô nương nếu ngươi muốn mua đất ruộng, cũng chỉ có thể mua loại trung bình và loại kém thôi."

Chân Văn Quân hỏi tới: "Loại trung bình và loại kém này có thể cho sản lượng chứ?"

"Có thể thì có thể, chỉ là không dễ canh tác sản lượng hơi ít."

"Chỉ có hơn ngàn mẫu ruộng ngươi làm thế nào mà tích trữ được tới mười vạn xe lương thực? Hay là các quận huyện khác ở lân cận Hợp Thương còn có đất ruộng?"

Vương Tiến gật đầu nói: "Tiểu cô nương thông minh, ở phía nam Hợp Thương đi qua ngọn núi Kê Quan còn có một dải lớn đất ruộng trống, đất đai mặc dù không màu mỡ nhưng giá rẻ hơn nhiều. Ta đã mua mấy vạn khoảnh rồi. Ban đầu ta là muốn sau khi mười vạn xe lương thực này vận chuyển tới Nam Nhai trở về sẽ tiếp tục thu hoạch số còn lại, nếu tiểu cô nương ngươi muốn mua ta có thể nhượng cho ngươi, giúp ngươi liên hệ với Huyện lệnh địa phương. Quyền mua bán ruộng đất ở Túc Độ đều là nằm trong tay Huyện lệnh, chỉ có thiết lập quan hệ tốt với bọn họ mới có thể mua được ruộng."

Chân Văn Quân chắp tay nói: "Vậy việc này ta phải làm phiền Vương công rồi. Ta ở đây có năm ngàn lượng, nhờ ngươi cầm lấy đi trợ cấp cho gia quyến những người chết do ngày ấy ngã xuống vách núi, chuyện Bộ Giai cướp xe lương của ngươi, ngươi có nguyện ý kết thúc như vậy không?"

Vương Tiến nhận lấy ngân phiếu cười hì hì: "Nguyện ý nguyện ý. Tiểu cô nương yên tâm, số đất ruộng này ta chắc chắn sẽ tận tâm chọn mua cho tiểu cô nương."

Ngày hôm sau gần tới buổi trưa, Linh Bích thấy Chân Văn Quân lúc xuất môn đi đến chỗ hẹn gặp Chu Mao Tam đem chủy thủ giắt theo, liền cười nhạo nàng: "Sao hả, bây giờ cũng biết sợ? Nếu ngươi cầu xin ta, có lẽ ta còn có thể bảo đảm một mạng này của tiểu hầu tử ngươi. Chút công phu võ thuật của Chu Mao Tam đó còn chưa phải là đối thủ của ta."

Chân Văn Quân trêu chọc nàng nói: "Linh Bích tỷ tỷ thật sự là ngoại cương nội nhu, luôn luôn nói lời chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ, luyến tiếc ta gặp chuyện không may."

Linh Bích: "Ta phi! Không biết xấu hổ! Ai luyến tiếc ngươi!"

Chân Văn Quân cười ha hả cưỡi ngựa xuất môn, Linh Bích cùng mấy tùy tùng đi xe ngựa theo phía sau.

Tới tửu lâu ở bên trong Hợp Thương thành, Chu Mao Tam quả nhiên đúng hẹn tới, nhìn thấy Chân Văn Quân đặc biệt nồng nhiệt thân thiết. Chân Văn Quân cũng cùng hắn xưng huynh gọi muội nâng ly cạn chén, qua ba tuần rượu Chu Mao Tam nói tới năm vạn xe lương thực kia: "Năm vạn xe lương thực mà Vệ công ban thưởng, tiểu muội ngươi cũng không cần phải lại vận chuyển một chuyến phiền toái như vậy nữa. Hôm nay ta vừa lúc dẫn theo người đến, để bọn họ vận chuyển trở về là tốt rồi."

Chân Văn Quân cười ngây ngô một tiếng: "Còn có một chuyện, không biết nên nói như thế nào với đại ca."

Chu Mao Tam sảng khoái nói: "Huynh muội chúng ta còn có cái gì không tiện nói, tiểu muội cứ việc nói thẳng!"

Chân Văn Quân hướng Chu Mao Tam cúi đầu, thành thật nói: "Tiểu muội ta kỳ thật là phụng mệnh đến Túc Độ thu mua lương thực, nhưng mà không nghĩ tới lão tặc Vương Tiến kia dám tính kế ta, mới bất đắc dĩ nảy ra hạ sách này thỉnh đại ca ra tay giúp ta đòi lại công đạo. Năm vạn xe lương thực này tiểu muội phải vận chuyển về Đại Duật không thể giao cho đại ca, chuyện lần này chính là bất đắc dĩ, đại ca luôn luôn trượng nghĩa nhân đức, mong rằng có thể khoan dung một chút."

Khuôn mặt của Chu Mao Tam bị men rượu huân đỏ hồng nhất thời trở nên bình lặng, tựa hồ không có phản ứng với những gì Chân Văn Quân đang nói. Đợi sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận rồi mới vỗ mạnh xuống bàn, các khách nhân khác trong tửu lâu đều sợ tới mức run lên, tất cả đều nhìn sang đây. Hắn tức giận khó nén, đoạt lấy chiến phủ* trong tay chúc quan, một rìu bổ xuống làm chiếc bàn trước mặt vỡ tan tành, rượu thịt rơi đầy trên đất, bùng nổ gào rống: "Tiểu tiện nhân dám đùa giỡn gia gia ngươi! Hôm nay năm vạn xe lương thực này lão tử nhất định phải lấy!"

(*) Chiến phủ (战斧): loại rìu lớn dùng trong chiến đấu

Linh Bích rút đao tiến lên, khẽ quát: "Ta xem các ngươi ai dám lỗ mãng!"

Tất cả các tùy tùng cũng nhảy dựng lên trừng mắt tức giận, trong khoảnh khắc đôi bên giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, Chân Văn Quân ngược lại không có chút kích động nào mà cầm lấy chén rượu, không nhanh không chậm hỏi han: "Đại ca a đại ca, ngươi quá mức nóng vội rồi, không đợi ta nói hết đã sốt ruột phát hỏa. Năm vạn xe lương thực kia ta mặc dù phải chở đi, nhưng sau này hàng năm ngươi cũng sẽ ngồi không mà hưởng ba vạn xe lương thu hoạch được, hai năm là sáu vạn xe, không những nuôi sống được cả đại quân Nam An mà thậm chí còn có thể bán cho thân hào địa phương kiếm chút lợi nhuận. Nhưng nếu như đại ca ngươi lúc này giết ta, năm vạn xe lương thực đã được vận chuyển ra ngoài thành rồi, lập tức sẽ có người đến tiếp nhận, đến lúc đó khả năng là đại ca cái gì cũng không có. Tặng cá không bằng tặng cần câu cá, đạo lý này đại ca hẳn là không thể không biết."

"Mỗi năm ba vạn xe? Ngươi lấy ở đâu ra nhiều lương thực như vậy?!" Chu Mao Tam chất vấn nàng.

"Đất ruộng màu mỡ trong phạm vi Túc Độ đều đã bị mua bán sạch sẽ, chỉ còn lại chút đất đai bạc màu rẻ hời chẳng ai thèm. Nhưng mà cũng giống như ngự mã, đất đai cho dù có cằn cỗi đến đâu chỉ cần có người dày công cải tạo cày bừa trồng trọt nhất định cũng có thể tạo ra lương thực. Ta đã nhờ Vương Tiến mua năm vạn khoảnh đất cằn ở Lâm huyện, mặc dù đất đai không màu mỡ nhưng quý ở diện tích, ta trực tiếp thuê tá điền có kinh nghiệm phong phú ở địa phương đến trồng trọt, mỗi năm cho dù sản lượng không tới mười vạn xe, thì ít nhất cũng được năm vạn. Đến lúc đó đại ca ngươi liền ngẩng mặt lên trời, ngồi không hưởng lộc chẳng phải là một chuyện tốt đẹp sao?"

Mấy ngày qua Chu Mao Tam đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của tiểu cô nương này, hiện giờ nàng nói lời hùng hồn đầy lý lẽ, trong lòng miễn cưỡng cũng tin vài phần, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục truy hỏi: "Ngươi chắc chắn sẽ không ở lại chỗ này, đến khi ngươi đi rồi ai sẽ tới quản đám tá điền kia? Chẳng lẽ còn muốn lão Chu ta xuất lực?"

"Không không không, ta đã tìm được người thích hợp rồi." Chân Văn Quân vừa nói ra lời này Linh Bích kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái —— ngươi nói sẽ không phải là ta chứ?

Chu Mao Tam: "Ai!"

"Bộ Giai."

"Hắn? Hắn làm sao có thể tin tưởng được?"

Chân Văn Quân đem chuyện đêm qua Bộ Giai tìm đến nàng kể cho mọi người nghe.

Bộ Giai sau khi về nhà liền đi tìm đại phu đến xem bệnh cho thê tử, sau khi đại phu kê cho mấy phương thuốc quý Bộ Giai mới hỏi hắn thê tử của mình là mắc phải bệnh gì, còn có thể sống được bao lâu. Đại phu nói bệnh của phu nhân không quá nghiêm trọng, chỉ cần đừng ngưng thuốc, tịnh dưỡng hơn nửa tháng hẳn là sẽ không có gì đáng ngại.

Một bộ thuốc này cần đến mười hai lượng bạc, Bộ Giai hiểu được nếu không có hai trăm lượng mà Chân Văn Quân đưa cho, chỉ sợ thê tử khó có thể giữ được mạng.

Dàn xếp ổn thỏa mọi thứ trong nhà, dặn dò nhi tử chiếu cố thật tốt cho a mẫu, hắn cởi hết áo cõng theo trường đao, đi đến khách điếm nơi Chân Văn Quân đang ở để thỉnh tội.

Chân Văn Quân nhìn thấy bộ dáng này của hắn thật sự có chút e ngại hình tượng, vội bảo hắn đứng lên, lấy một chiếc áo đưa cho hắn che lại thân thể.

"Ta không cần ngươi thỉnh tội gì cả, nếu ngươi chết đi tài năng hiếm thấy như vậy tiêu biến chẳng phải là đáng tiếc sao. Nếu như ngươi nguyện ý, trong tay ta đang có một việc khó giải quyết tìm không được người có tài đến xử lý, chỉ sợ ngươi cảm thấy việc này quá nhỏ, ngược lại là ủy khuất ngươi, khiến ngươi đại tài tiểu dụng."

Bộ Giai lập tức cúi lạy nói: "Nữ lang huệ chất lan tâm minh trí duệ đạt, Bộ Giai nguyện vì nữ lang tận trung phục vụ, tận lực tận trí!"

Chân Văn Quân liền bảo hắn ở lại nơi này để quản lý đất ruộng, cũng hỏi hắn là có phương thức nào để thay đổi thổ nhưỡng hay không. Bộ Giai nói:

"《 Tề dân yếu thuật 》 có nói, cường thổ thì nhược, nhược thổ thì cường, quan trọng là hòa thổ."

Bộ Giai học rộng nhớ nhiều, tùy ý đề cập đến vài vấn đề đều có thể đĩnh đạc mà nói, Chân Văn Quân đem từng câu từng lời của Bộ Giai thuật lại cho Chu Mao Tam. Chu Mao Tam tuy là không đọc qua nhiều sách, nhưng tòng quân đánh giặc nhiều năm, đi qua không ít địa phương, nghe Chân Văn Quân nói tựa hồ cũng có chút đạo lý.

Bộ Giai cam tâm tình nguyện tùy nàng định đoạt, vì vậy liền trở thành đệ nhất mưu sĩ của nàng, đây là chủ ý được nảy ra vào thời điểm Chân Văn Quân phá giải vòng vây trong màn sương mù kia. Khó có được cơ hội tách khỏi Vệ Đình Húc, nàng muốn chớp lấy thời cơ thiết đặt cơ sở ngầm, bồi dưỡng thế lực của chính mình. Những người này nàng không có khả năng mang về, Vệ Đình Húc tâm tư phòng bị rất nặng sẽ không cho phép mang theo bên cạnh người mà nàng ấy không quen biết, vừa vặn ở lại Túc Độ làm việc, Bộ Giai đúng là người thích hợp nhất để lựa chọn. Sau khi trăm phương ngàn kế thu phục được hắn ruộng tốt liền có hi vọng, tung tích của a mẫu cũng có hi vọng.

Không nói với bất kỳ kẻ nào khác, Chân Văn Quân âm thầm bảo Bộ Giai nhân lúc mùa hạ không mấy bận rộn đi đến Đại Duật tìm kiếm tung tích của a mẫu nàng, đây là việc tối trọng yếu. Chỉ có giành lại được a mẫu nàng mới có thể thoát khỏi sự khống chế. Bộ Giai nhạy bén hơn người, với khả năng của hắn có lẽ thật sự sẽ có biện pháp tìm được a mẫu.

Sau khi nói cho hắn biết những đặc điểm bộ dạng của a mẫu, Bộ Giai có chút lúng túng, từ trong lời nói của Chân Văn Quân có thể cảm giác được nàng còn có chút sự tình không tiện mở miệng, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói là sẽ dốc toàn lực để điều tra.

Bên này Chu Mao Tam đã chấp nhận điều kiện của Chân Văn Quân, nói ba vạn xe lương thực tuyệt đối không thể thiếu, có thể thoát khỏi đại phiền toái này Chân Văn Quân cảm thiên động địa quyết định thân cận thêm một bước để tránh hắn đổi ý, chủ động đề nghị cùng hắn kết nghĩa:

"Ta cùng Chu đại ca mới quen đã thân cùng chung chí hướng, không bằng hôm nay kết nghĩa làm huynh muội đi!"

Linh Bích quả thực muốn cười ra thành tiếng rồi, tiểu hầu tử này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm được.

Nói xong Chân Văn Quân vừa định đi chuẩn bị thịt lợn, cá, trứng cùng rượu làm lễ kết nghĩa, bị Chu Mao Tam túm trở lại.

"Tiểu cô nương chớ nói nhiều như vậy! Ba vạn xe lương thực chính là sau này hãy nói, trước đó ngươi lừa gạt ta, cơn tức này lão Chu nuốt không trôi, cũng không có mặt mũi đối diện với thuộc hạ! Nếu ngươi có thể ngăn cản được ba nhát từ chiến phủ trong tay ta, ta liền tâm phục khẩu phục cùng ngươi kết nghĩa, từ nay về sau huynh muội tương xứng, thần minh cộng thệ đồng sinh cộng tử! Nếu như ngươi tiếp không được, cũng đừng trách lão Chu ta tâm ngoan thủ lạt!"

Chân Văn Quân không chút nhăn nhó, hô to một tiếng "Được", rút lấy thanh đao của một tiểu tốt ưỡn ngực nói: "Chu đại ca chính là hán tử đại danh nhất ngôn cửu đỉnh! Ta liền tiếp ngươi ba chiêu!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương