Ngã Vi Ngư Nhục
-
Chương 33: Thần Sơ năm thứ tám
Lấy sắc hầu quân
Muốn loại bỏ lòng nghi ngờ của Vệ Đình Húc, làm cho Linh Bích một ngày kia không cần phải đi theo bên cạnh nàng dò xét mọi chuyện hay giết người vô tội nữa, thời điểm Chân Văn Quân đi loanh quanh trong thị tập ở Đào Quân thành tìm kiếm ám cọc của Thanh Lưu thuận tiện cũng đã tìm cơ hội để biểu hiện.
Cái gọi là cơ hội để biểu hiện cũng không phải loại biểu hiện sẽ khiến cho a mẫu mắng chửi nàng tham công làm bừa, mà là một hạt giống gieo vào trong lòng Vệ Đình Húc, một hạt giống có thể chậm rãi đâm chồi nảy mầm.
Nàng từ nhỏ đã biết chính mình có đầu óc linh hoạt hơn một chút so với người bình thường, là hài đồng thông minh tuệ mẫn, là tài năng vô hạn mà a mẫu đã từng nói. A mẫu bảo nàng học cách che giấu giả vờ ngu dốt nhưng cũng không hề bóp chết bất cứ thiên tính và năng lực nào của nàng, ngược lại còn đổ dồn tâm tư vào những lĩnh vực sở trường của nàng, tỉ mỉ bồi dưỡng. Nàng biết a mẫu không muốn nàng quá mức nổi bật, "Đôi xuất vu ngạn, lưu tất thoan chi; hàng cao vu nhân, chúng tất phi chi*", đây là đạo lý mà a mẫu đã dạy đi dạy lại nàng nhiều lần. Đương nhiên, sống trong thời loạn thế tuy nói không tranh đoạt, nhưng ít nhiều vẫn phải lưu giữ chút năng lực để bảo toàn tính mạng. Cho nên a mẫu hết lần này đến lần khác dạy nàng làm việc gì cũng phải khiêm tốn đồng thời lại giống như muốn dốc hết toàn bộ tâm huyết bồi dưỡng nàng, để nàng một ngày nào đó càng thêm xuất sắc.
(*) 堆出于岸, 流必湍之; 行高于人, 众必非之: tạm dịch đại khái là người ưu tú vượt trội tất sẽ có kẻ ghen ghét hãm hại
Ở trong miệng Vệ Đình Húc, bởi vì Vệ gia ủng hộ Trưởng Công chúa nhiếp chính mà bị Thanh Lưu hoạch tội. Mà ở trong miệng Vân Mạnh tiên sinh, Trưởng Công chúa đã tiến tới một bước "sắp sửa phế truất Hoàng thượng đoạt lấy thiên hạ", đương kim Hoàng thượng dĩ nhiên không thể không có hành động phòng bị nào. Hoàng thượng cùng Trưởng Công chúa giao phong, phía sau ắt có nhiều đảng phái khổng lồ, song phương nhất định đã từng ngấm ngầm giao chiến vô số hiệp, mà nguồn lực hỗ trợ to lớn đứng phía sau bè đảng Thanh Lưu chắc chắn chính là Hoàng thượng. Trước mắt mối họa ngoại xâm chưa trừ, triều đình và dân chúng đều rối ren hỗn loạn, mâu thuẫn nội bộ hoàng thất càng ngày càng sâu, cục diện này cũng không thể chỉ dùng hai chữ "phức tạp" là có thể hình dung được.
Vệ Đình Húc nếu như muốn hiệp trợ Trưởng Công chúa thượng vị chắc chắn là một chuyện không dễ dàng, bất luận nàng có thông minh tuyệt đỉnh như thế nào.
Trưởng Công chúa vì sao phải đoạt quyền? Rõ ràng là vì giang sơn Đại Duật, nói trắng ra nàng chính là muốn tạo phản.
Mà với thân phận Trưởng Công chúa, muốn soán vị xưng đế cũng không phải có lý có quyền có binh là có thể thực hiện được. Không nói đến trong lịch sử Đại Duật chưa từng có nữ đế, ngay cả trước đó một ngàn năm, trong sáu triều đại cổ xưa địa vị của nữ tử đều là cực thấp. Đại môn không ra nhị môn không bước, trước khi xuất giá thì không cho phép ra khỏi cửa, nam nhân ở bên ngoài là tuyệt đối không thể gặp, nếu như trước khi xuất giá bị nam tử nhìn thấy mặt thì chính là sự thất lễ rất lớn, rất có thể ảnh hưởng đến loại dòng dõi giai tầng tương lai được gả vào. Tới thời kỳ Đại Duật hiện nay đã được xem như là quốc phong cởi mở, nhưng bên trong triều đình đương thời ngay cả một nữ quan cũng không có, nữ đế chuyện này căn bản là nằm mơ giữa ban ngày, hoàn toàn không có khả năng.
Tình thế gian nan như vậy Vệ Đình Húc cùng Trưởng Công chúa nhất định cần phải lung lạc lôi kéo kỳ nhân dị sĩ khắp nơi, thiên thời địa lợi nhân hòa, cuộc tạo phản này mới có thể thành công.
Chân Văn Quân không ngừng tìm kiếm cơ hội ở trước mặt Linh Bích thể hiện năng lực kiếm tiền, chính là muốn mượn cái miệng của nàng thổi vài tiếng gió đến bên tai Vệ Đình Húc, nói cho nàng ta biết: nơi này có một người khả dụng.
Đúng vậy, năng lực kiếm tiền là năng lực vô cùng quan trọng, cũng là nền tảng để tạo phản. Không có bạc thì ai bán mạng cho ngươi? Ngay cả ngựa và lương thực cũng không thể chuẩn bị, binh lính ngay cả khôi giáp cũng không có, làm thế nào đối kháng địch quân hơn mười vạn tinh binh? Đạo lý này Vệ Đình Húc nhất định hiểu rõ, nhân tài có thể đem ngân lượng ồ ạt dẫn vào Vệ gia nàng khẳng định sẽ không bỏ qua.
Chân Văn Quân lại ở trước mặt Linh Bích biểu hiện vài lần, hai bàn tay trắng kiếm về được hai trăm lượng bạc, có thể nhìn ra được ánh mắt của Linh Bích khi trộm nhìn nàng không giống như trước nữa, cũng từng nói bóng nói gió hỏi nàng:
"Ngươi đã giỏi kinh thương như vậy, vì sao a phụ ngươi còn muốn đem ngươi bán cho nha nhân, không tự mình buôn bán chút gì đó?"
Chân Văn Quân thở dài: "Dưỡng phụ của ta chung quy vẫn cho rằng nữ tử chỉ cần an tâm tìm được một gia đình gả vào là được. Kinh thương các loại thế nào cũng phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài rất không đứng đắn, không thích hợp. Huống chi bọn họ thu dưỡng ta cũng chỉ mong nếu có thể lọt vào mắt xanh của công tử thế gia đại tộc thì chính là tốt nhất, có thể kiếm được chút sính lễ. Nếu như không phải mệnh tốt thì tùy ý bán cho nha nhân ngược lại cũng không lỗ vốn, hơn nữa những năm đi theo bọn họ tất cả mọi việc đều là ta làm."
Linh Bích đồng cảm, nói: "Tiểu cô nương bộ dạng xinh đẹp, khó trách dưỡng phụ của ngươi luôn giữ ý định gả ngươi vào gia đình quyền thế."
Lời nói của Linh Bích đột nhiên khiến cho Chân Văn Quân ngẫm lại thật kỹ xem trước kia Giang Đạo Thường bọn họ vì sao có thể chắc chắn rằng sau khi đem nàng bán cho Vương nha nhân thì có thể thuận lợi tiến vào gánh hát —— chính là bởi vì khuôn mặt này của nàng. Có thể khiến cho Linh Bích cảm thấy hợp tình hợp lý, lại làm cho Vệ Đình Húc nhớ mãi không quên, khuôn mặt cũng từng được A Huân tán dương này tựa hồ thật sự là nhan sắc hơn người. Cho nên bọn nha nhân mới có thể bán sang tay nhiều lần đẩy giá của nàng lên càng cao, lúc ấy bọn họ hẳn đã nghe nói Đỗ tam nương đang tìm người nối nghiệp Nguyệt nương, liền đánh cuộc xem nàng có thể được Đỗ tam nương chọn mua hay không. Cho dù không được chọn mua cũng chẳng sao, tiếp tục tìm kiếm cơ hội thôi. Không nghĩ tới một kích liền trúng, cuối cùng còn từ đầu mối là A Liêu tới được bên cạnh Vệ Đình Húc. Giang Đạo Thường và A Tiêu đích thật là những thích khách đa mưu túc trí lại dày dặn kinh nghiệm, chỉ là không ngờ hai người như vậy mà lại dễ dàng chết ở trong tay Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc thật sự là một người rất khó đối phó —— rất nhanh Chân Văn Quân đã tự mình lĩnh giáo được hàm ý thực sự của những lời này.
Xác định Linh Bích đã đem chuyện mấy ngày nay nàng giúp đỡ cho bao nhiêu lão bản tiểu thương lớn nhỏ trong Đào Quân thành buôn bán phát đạt thu về không ít của cải nói cho Vệ Đình Húc, trên thực tế tất cả những việc nàng làm mỗi ngày Linh Bích chắc chắn đều không bỏ sót một chi tiết nào mà truyền vào trong tai Vệ Đình Húc, chẳng qua Vệ Đình Húc vẫn không có động tĩnh gì, hoàn toàn không có ý định bắt đầu tận dụng Chân Văn Quân. Ngay cả khi Chân Văn Quân kiên trì nửa đêm đến chủ viện bái phỏng, biết rõ Vệ Đình Húc nhất định là đang thức đêm xử lý công văn, chủ động mở lời muốn chia sẻ giúp nàng, Vệ Đình Húc đều không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng bảo Linh Bích đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi đến được bên cạnh Vệ Đình Húc tất cả đều đang tiến hành rất thuận lợi, không nghĩ tới chỉ vừa mới bắt đầu kỳ hạn một năm như Thanh Lưu yêu cầu thì đã gặp phải tình thế túng quẫn như vậy.
Đúng vậy, Vệ Đình Húc không tín nhiệm nàng. Linh Bích vẫn như trước đi theo sát, vẫn vào thời điểm nàng vừa đến liền đem tất cả thẻ tre cuộn lại, đem giấy lụa gấp lại thật tốt. Ngoài mặt Vệ Đình Húc đối đãi với nàng giống như đối đãi với ân nhân, thường xuyên tặng nàng một vài món đồ nho nhỏ để giết thời gian, trên thực tế nàng chưa từng thật sự có ý muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người. Có lẽ nàng tin tưởng mình chính là Chân Văn Quân ân nhân cứu mạng ngày xưa, nhưng nàng cũng sẽ không tín nhiệm một ân nhân cứu mạng đã thất lạc nhiều năm. Chuyện này, so với trong tưởng tượng còn khó giải quyết hơn.
Vệ Đình Húc bề bộn nhiều việc, mỗi tháng chỉ có hai ba ngày ở Đào Quân thành, có đôi khi thậm chí hai ba tháng cũng không thấy bóng dáng nàng. Tất cả mọi việc nàng làm đều không để lại dấu vết gì để có thể tìm ra, không có quy luật nhận biết nào để cho người ta nắm bắt.
Thời gian cứ thế từng ngày trôi qua, mắt thấy thời hạn một năm giao ước cùng Thanh Lưu chỉ còn một tháng cuối cùng, Chân Văn Quân cả đêm lo lắng không thể đi vào giấc ngủ.
Đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể cạy mở được trái tim của Vệ Đình Húc? Không, đã sắp không còn kịp rồi, chỉ có một tháng, cho dù có xảy ra kỳ tích lập tức để cho nàng đến bên cạnh Vệ Đình Húc cũng không thể lập tức chiếm được sự tín nhiệm. Nên làm như thế nào? Một khi nhìn thấy nàng ta thì trực tiếp giết chết nàng ta sao? Chân Văn Quân hiểu được, tuy rằng nàng không có biện pháp gì để một mình ở chung cùng Vệ Đình Húc, nhưng mà cơ hội tới gần nàng ta vẫn là phải có. Tiểu Hoa khí lực lớn vô cùng, Linh Bích hẳn là cũng có chút thân thủ, bất luận ám vệ có đông như thế nào trong phòng có bao nhiêu cơ quan ám khí, chỉ cần nàng dốc hết tất cả liều chết tung ra một kích, cũng có khả năng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi dùng kim thiền đao cắt đứt cổ Vệ Đình Húc, lấy mạng nàng ta. Nhưng mà làm như vậy nàng cũng không thể có cơ hội giữ mạng, hộ vệ của Vệ Đình Húc nhất định sẽ đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Miễn cưỡng ám sát chính là hạ sách trong số các hạ sách, là dùng tính mạng của nàng đổi lấy tính mạng của a mẫu. Huống chi giết chết Vệ Đình Húc cũng chưa chắc có thể khiến Thanh Lưu bỏ qua cho a mẫu.
Hạ độc thì sao?
Vệ Đình Húc trước mặt người ngoài ăn uống rất ít, thậm chí cả nước cũng không uống. Chân Văn Quân đã ngầm quan sát được, nàng ta bình thường đều dùng bữa vào lúc trời vừa hừng sáng. Nàng biết lúc Vệ Đình Húc ở trong Đào Quân thành thì tất cả thức ăn đều là do Tiểu Hoa tự tay nấu nướng, dù vậy, trước lúc dùng bữa Tiểu Hoa còn đem tất cả thức ăn thử độc qua một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì thì Vệ Đình Húc mới cho vào miệng, đều không có ngoại lệ. Có lẽ là Vệ Đình Húc ăn uống không tốt, cho nên Tiểu Hoa luôn cải biến phương pháp làm ra một bàn thức ăn đầy đủ hương sắc mùi vị. Hai bàn tay thô ráp nhưng lại đặc biệt khéo léo, củ cải khắc thành cá chép, kiền lạc* khắc thành hoa mẫu đơn, bánh chưng thì tạo thành hình gà con vịt con, sáng tạo rất dễ thương. Dù vậy Vệ Đình Húc thông thường cũng chỉ ăn mấy ngụm liền thôi, phần còn lại Tiểu Hoa cũng không lãng phí, ăn hết toàn bộ.
(*) Kiền lạc (乾酪): phô mai
Nếu như muốn hạ độc thì nhất định phải tìm ra biện pháp cực kỳ ổn thỏa, bắt tay vào từ nguyên liệu thức ăn là tốt nhất. Tiểu Hoa trong lúc nấu nướng vô cùng chuyên tâm phi thường nghiêm túc, sau khi làm xong lại còn tự mình bưng đến cho Vệ Đình Húc, muốn tìm được kẽ hở để xuống tay quả thực không dễ. Nhưng ngược lại có thể thả ra một con nhện độc, ở trên xà nhà nhỏ độc vào trong canh, không màu không mùi, nhưng mà sẽ khó thoát được màn thử độc. Hạ độc Tiểu Hoa sau đó giết chết Vệ Đình Húc thì sao? Không nên không nên, nàng còn có ám vệ, còn có cơ quan ám khí đầy phòng. . . . . .
Mất ngủ mấy ngày Chân Văn Quân gầy xọp đi, lòng như lửa đốt hướng về phía Linh Bích hỏi thăm Đình Húc tỷ tỷ khi nào thì đến đây.
Linh Bích hỏi lại nàng có việc gì gấp?
Chân Văn Quân gắt giọng: "Tỷ tỷ để ta một mình ở chỗ này thật quá nhàm chán, đi đâu cũng đều là hoa này cây kia, Đào Quân thành cũng đi nát rồi. Không biết khi nào mới có thể gặp lại tỷ tỷ."
"Hành tung của nữ lang từ trước đến nay đều không có nói với ta. Tính toán thời gian thì chắc cũng sắp trở lại rồi, chớ sốt ruột."
Có thể nào không sốt ruột.
Nhưng sự sốt ruột của nàng không thể nào nói ra với người khác được, chỉ có thể một mình trải qua những đêm dài mênh mông buồn bực.
Có lẽ nàng vẫn là may mắn.
Ngay sau khi nàng vừa hỏi Linh Bích thì ngày hôm sau Vệ Đình Húc đã trở lại. Một chiếc xe ngựa đơn độc từ xa xa chạy vào trong viện, khi Tiểu Hoa ôm Vệ Đình Húc từ trên xe ngựa xuống đặt vào trên xe lăn, Chân Văn Quân lập tức tiến lên nghênh đón, hai mắt rưng rưng cũng không nhiều lời bộc lộ tâm tình tưởng niệm, chỉ hỏi nàng đi đường có mệt nhọc hay không, nói có đặt may mấy bộ y phục muốn đưa cho nàng, tối nay nhất định phải tự mình xuống bếp vì tỷ tỷ làm mấy món ăn ngon sở trường.
Vệ Đình Húc trước sau như một đối đãi hòa nhã, nhưng y phục đưa tới nàng chưa từng mặc qua, hao hết tâm tư chuẩn bị một bàn tiệc sở trường, mặc dù nàng thực sự đến đây, Tiểu Hoa tiến hành thử độc ở trước mặt Chân Văn Quân, nhưng sau khi thử độc xong Vệ Đình Húc cũng chưa từng ăn một ngụm nào, chỉ ngồi nói chuyện phiếm.
Chân Văn Quân dứt khoát uống thêm mấy chén rượu.
Nàng tuổi còn nhỏ, từ nhỏ không có thói quen uống rượu, uống hết ba chén chắc chắn mặt sẽ đỏ lên, uống hết năm chén đầu lưỡi líu lại, sau khi uống hết bảy chén toàn bộ ý thức đều không còn.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Chân Văn Quân vô cùng hiểu rõ chính mình.
Nàng uống sáu chén.
Uống xong sáu chén chính là lúc vẻ say rượu hiện ra rõ ràng không giống như đang ngụy trang, nhưng ý thức lẫn hành động đều nằm trong tầm kiểm soát.
Trong tay run lên, chén rượu ngã đổ, Chân Văn Quân nắm tay Vệ Đình Húc không buông, cả người cũng ngồi không vững nữa, nằm nhoài ở trên bàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, màu hồng phấn lan dần ra làm say lòng người, trong mắt hàm chứa chút lệ, rốt cục mượn rượu mà đem những lời giấu ở trong lòng nói ra:
"Ta tưởng rằng tỷ tỷ đã quên ta rồi."
"Muội muội đây là oán trách ta sao?" Vệ Đình Húc giải thích với nàng, "Ta có chút việc phải xuất môn xử lý, huynh trưởng trong nhà tráng niên mất sớm, phủ quân và mẫu thân đối với ta đặt kỳ vọng rất cao, ta cần phải gánh vách trọng trách, không thể phụ sự ủy thác của họ."
"Tỷ tỷ vất vả bộn bề công việc, muội muội chỉ muốn đi theo bên cạnh tỷ tỷ, cho dù chỉ là vì tỷ tỷ chia sẻ một chút phiền não cũng được." Chân Văn Quân nắm lấy bàn tay Vệ Đình Húc, nhẹ nhàng cọ vuốt lòng bàn tay nàng, rồi lại nắm lấy đầu ngón tay nàng giống như đang làm nũng, đôi môi hé mở hai mắt hàm chứa tình ý, chăm chú nhìn Vệ Đình Húc tràn đầy tình cảm chân thành, "Ta thật sự là. . . . . . rất nhớ rất nhớ tỷ tỷ."
Vệ Đình Húc ưu sầu mà lắc đầu: "Những chuyện phiền lòng kia ta không muốn muội muội động vào."
Bàn trà không cao cũng không dài, hai người vốn là ngồi ở hai đầu, Vệ Đình Húc ngồi Chân Văn Quân quỳ.
Không biết từ lúc nào Chân Văn Quân đã nhích tới bên cạnh Vệ Đình Húc, giữ chặt bàn tay nàng chui vào trong lòng nàng.
"Tuy rằng Văn Quân vô dụng, nhưng ít nhiều cũng có thể trò chuyện giải sầu cùng tỷ tỷ. Ta thật sự không muốn tách khỏi tỷ tỷ nữa. Tỷ tỷ có thể đồng ý với ta, dẫn ta đi theo được không?" Chân Văn Quân ôm vòng qua eo Vệ Đình Húc, mặt dán trên đầu vai nàng, nhiệt lệ cuồn cuộn rơi vào trong lòng nàng.
Vệ Đình Húc có lẽ cũng giống như A Liêu, thích nữ sắc.
Tựa vào trong ngực Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân cố định hai tròng mắt.
Ánh mắt cực nóng của Vệ Đình Húc khi nhìn Tiểu Hoa, đầu ngón tay dây dưa khi cùng Linh Bích truyền sách đưa đồ, tất cả Chân Văn Quân đều nhìn thấy ở trong mắt. Mặc dù không có dáng vẻ ngông cuồng giống như A Liêu, nhưng vẫn nhìn ra được nàng đối với các tỳ nữ trong phủ có phần trìu mến đặc biệt, cho dù bọn họ có phạm sai lầm cũng được xử lý khoan hồng. Chân Văn Quân âm thầm đánh cược trong lòng, nàng rất có thể là cực kỳ có hứng thú đối với nữ nhân.
Chân Văn Quân biết ở Đại Duật chỉ cần là người có xuất thân cao quý, gia tộc thế lực khổng lồ thường thường đều có chút cổ quái, dường như nhân tình lề thói thông thường đã chẳng thể thỏa mãn được bọn họ nữa. Ngay cả Tạ Tùy Sơn cũng dưỡng vài tiểu lang quân xinh đẹp để hắn chơi đùa khoái hoạt, Vệ Đình Húc dạng nữ tử lợi hại tính tình cương liệt thế này, dưỡng cả một nhà nữ nô để tiêu khiển cũng không có gì kỳ quái.
Đầu ngón tay trắng nõn níu lấy vạt áo của Vệ Đình Húc, cọ cọ ở trên cổ nàng.
Mị thuật của A Tiêu truyền dạy không hề uổng phí. Chân Văn Quân tính toán đi ra một nước cờ hiểm, lấy sắc hầu quân.
Vệ Đình Húc cầm bàn tay nàng đáp lại.
Chân Văn Quân trong lòng khẽ động, khi sốt ruột ngẩng đầu lên thì nghênh đón nàng chính là hai tròng mắt lạnh như băng của Vệ Đình Húc.
Nét tươi cười ngưng đọng ở trên mặt, Vệ Đình Húc nắm lấy cằm nàng nâng khuôn mặt nàng lên, để lộ đôi môi đã được thoa một lớp son mịn của nàng.
Vệ Đình Húc tỉ mỉ thưởng thức đôi môi cùng vẻ mặt do dự của nàng, đôi môi khẽ cong lên vài lần gần như muốn chạm đến.
"Không thể."
Ngay khi Chân Văn Quân cảm thấy tim mình đang đập loạn, còn cho rằng sắp sửa nghênh đón một nụ hôn vừa triền miên lại bá đạo, thì Vệ Đình Húc một tay đẩy nàng ra.
Sự cự tuyệt không mang theo bất kỳ cảm tình nào, sự lạnh lùng kéo đến bất ngờ, Vệ Đình Húc được Tiểu Hoa ôm đi, để lại một Chân Văn Quân mặt đầy kinh ngạc.
Một bàn thức ăn thừa, than tro lạnh giá trong góc tường, Chân Văn Quân sững sờ. Tất cả đều trở thành vật trang trí nằm yên bất động trong gian phòng này.
Sự ôn nhu chu đáo trước đó đâu rồi? Vệ Đình Húc chạy hơn trăm dặm tìm một món đồ chơi chỉ vì muốn chọc nàng vui vẻ đã biến đi nơi nào rồi?
Người này thay đổi thất thường, khó có thể nắm bắt, không thể nào hạ thủ.
Chân Văn Quân hỏi chính mình: chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi? Vệ Đình Húc kỳ thật không thích nữ sắc?
Gương mặt cương nghị của Tiểu Hoa bỗng hiện lên ở trong đầu nàng, khiến nàng không kịp phòng bị mà run lên.
Chẳng lẽ Vệ Đình Húc kỳ thật yêu thích loại hình giống như Tiểu Hoa kia? Là như thế sao?
Nàng lại mê loạn.
Thần Sơ năm thứ tám, những chuyện làm cho Chân Văn Quân chân thật tuổi mười bốn nghi hoặc, có rất nhiều rất nhiều.
Muốn loại bỏ lòng nghi ngờ của Vệ Đình Húc, làm cho Linh Bích một ngày kia không cần phải đi theo bên cạnh nàng dò xét mọi chuyện hay giết người vô tội nữa, thời điểm Chân Văn Quân đi loanh quanh trong thị tập ở Đào Quân thành tìm kiếm ám cọc của Thanh Lưu thuận tiện cũng đã tìm cơ hội để biểu hiện.
Cái gọi là cơ hội để biểu hiện cũng không phải loại biểu hiện sẽ khiến cho a mẫu mắng chửi nàng tham công làm bừa, mà là một hạt giống gieo vào trong lòng Vệ Đình Húc, một hạt giống có thể chậm rãi đâm chồi nảy mầm.
Nàng từ nhỏ đã biết chính mình có đầu óc linh hoạt hơn một chút so với người bình thường, là hài đồng thông minh tuệ mẫn, là tài năng vô hạn mà a mẫu đã từng nói. A mẫu bảo nàng học cách che giấu giả vờ ngu dốt nhưng cũng không hề bóp chết bất cứ thiên tính và năng lực nào của nàng, ngược lại còn đổ dồn tâm tư vào những lĩnh vực sở trường của nàng, tỉ mỉ bồi dưỡng. Nàng biết a mẫu không muốn nàng quá mức nổi bật, "Đôi xuất vu ngạn, lưu tất thoan chi; hàng cao vu nhân, chúng tất phi chi*", đây là đạo lý mà a mẫu đã dạy đi dạy lại nàng nhiều lần. Đương nhiên, sống trong thời loạn thế tuy nói không tranh đoạt, nhưng ít nhiều vẫn phải lưu giữ chút năng lực để bảo toàn tính mạng. Cho nên a mẫu hết lần này đến lần khác dạy nàng làm việc gì cũng phải khiêm tốn đồng thời lại giống như muốn dốc hết toàn bộ tâm huyết bồi dưỡng nàng, để nàng một ngày nào đó càng thêm xuất sắc.
(*) 堆出于岸, 流必湍之; 行高于人, 众必非之: tạm dịch đại khái là người ưu tú vượt trội tất sẽ có kẻ ghen ghét hãm hại
Ở trong miệng Vệ Đình Húc, bởi vì Vệ gia ủng hộ Trưởng Công chúa nhiếp chính mà bị Thanh Lưu hoạch tội. Mà ở trong miệng Vân Mạnh tiên sinh, Trưởng Công chúa đã tiến tới một bước "sắp sửa phế truất Hoàng thượng đoạt lấy thiên hạ", đương kim Hoàng thượng dĩ nhiên không thể không có hành động phòng bị nào. Hoàng thượng cùng Trưởng Công chúa giao phong, phía sau ắt có nhiều đảng phái khổng lồ, song phương nhất định đã từng ngấm ngầm giao chiến vô số hiệp, mà nguồn lực hỗ trợ to lớn đứng phía sau bè đảng Thanh Lưu chắc chắn chính là Hoàng thượng. Trước mắt mối họa ngoại xâm chưa trừ, triều đình và dân chúng đều rối ren hỗn loạn, mâu thuẫn nội bộ hoàng thất càng ngày càng sâu, cục diện này cũng không thể chỉ dùng hai chữ "phức tạp" là có thể hình dung được.
Vệ Đình Húc nếu như muốn hiệp trợ Trưởng Công chúa thượng vị chắc chắn là một chuyện không dễ dàng, bất luận nàng có thông minh tuyệt đỉnh như thế nào.
Trưởng Công chúa vì sao phải đoạt quyền? Rõ ràng là vì giang sơn Đại Duật, nói trắng ra nàng chính là muốn tạo phản.
Mà với thân phận Trưởng Công chúa, muốn soán vị xưng đế cũng không phải có lý có quyền có binh là có thể thực hiện được. Không nói đến trong lịch sử Đại Duật chưa từng có nữ đế, ngay cả trước đó một ngàn năm, trong sáu triều đại cổ xưa địa vị của nữ tử đều là cực thấp. Đại môn không ra nhị môn không bước, trước khi xuất giá thì không cho phép ra khỏi cửa, nam nhân ở bên ngoài là tuyệt đối không thể gặp, nếu như trước khi xuất giá bị nam tử nhìn thấy mặt thì chính là sự thất lễ rất lớn, rất có thể ảnh hưởng đến loại dòng dõi giai tầng tương lai được gả vào. Tới thời kỳ Đại Duật hiện nay đã được xem như là quốc phong cởi mở, nhưng bên trong triều đình đương thời ngay cả một nữ quan cũng không có, nữ đế chuyện này căn bản là nằm mơ giữa ban ngày, hoàn toàn không có khả năng.
Tình thế gian nan như vậy Vệ Đình Húc cùng Trưởng Công chúa nhất định cần phải lung lạc lôi kéo kỳ nhân dị sĩ khắp nơi, thiên thời địa lợi nhân hòa, cuộc tạo phản này mới có thể thành công.
Chân Văn Quân không ngừng tìm kiếm cơ hội ở trước mặt Linh Bích thể hiện năng lực kiếm tiền, chính là muốn mượn cái miệng của nàng thổi vài tiếng gió đến bên tai Vệ Đình Húc, nói cho nàng ta biết: nơi này có một người khả dụng.
Đúng vậy, năng lực kiếm tiền là năng lực vô cùng quan trọng, cũng là nền tảng để tạo phản. Không có bạc thì ai bán mạng cho ngươi? Ngay cả ngựa và lương thực cũng không thể chuẩn bị, binh lính ngay cả khôi giáp cũng không có, làm thế nào đối kháng địch quân hơn mười vạn tinh binh? Đạo lý này Vệ Đình Húc nhất định hiểu rõ, nhân tài có thể đem ngân lượng ồ ạt dẫn vào Vệ gia nàng khẳng định sẽ không bỏ qua.
Chân Văn Quân lại ở trước mặt Linh Bích biểu hiện vài lần, hai bàn tay trắng kiếm về được hai trăm lượng bạc, có thể nhìn ra được ánh mắt của Linh Bích khi trộm nhìn nàng không giống như trước nữa, cũng từng nói bóng nói gió hỏi nàng:
"Ngươi đã giỏi kinh thương như vậy, vì sao a phụ ngươi còn muốn đem ngươi bán cho nha nhân, không tự mình buôn bán chút gì đó?"
Chân Văn Quân thở dài: "Dưỡng phụ của ta chung quy vẫn cho rằng nữ tử chỉ cần an tâm tìm được một gia đình gả vào là được. Kinh thương các loại thế nào cũng phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài rất không đứng đắn, không thích hợp. Huống chi bọn họ thu dưỡng ta cũng chỉ mong nếu có thể lọt vào mắt xanh của công tử thế gia đại tộc thì chính là tốt nhất, có thể kiếm được chút sính lễ. Nếu như không phải mệnh tốt thì tùy ý bán cho nha nhân ngược lại cũng không lỗ vốn, hơn nữa những năm đi theo bọn họ tất cả mọi việc đều là ta làm."
Linh Bích đồng cảm, nói: "Tiểu cô nương bộ dạng xinh đẹp, khó trách dưỡng phụ của ngươi luôn giữ ý định gả ngươi vào gia đình quyền thế."
Lời nói của Linh Bích đột nhiên khiến cho Chân Văn Quân ngẫm lại thật kỹ xem trước kia Giang Đạo Thường bọn họ vì sao có thể chắc chắn rằng sau khi đem nàng bán cho Vương nha nhân thì có thể thuận lợi tiến vào gánh hát —— chính là bởi vì khuôn mặt này của nàng. Có thể khiến cho Linh Bích cảm thấy hợp tình hợp lý, lại làm cho Vệ Đình Húc nhớ mãi không quên, khuôn mặt cũng từng được A Huân tán dương này tựa hồ thật sự là nhan sắc hơn người. Cho nên bọn nha nhân mới có thể bán sang tay nhiều lần đẩy giá của nàng lên càng cao, lúc ấy bọn họ hẳn đã nghe nói Đỗ tam nương đang tìm người nối nghiệp Nguyệt nương, liền đánh cuộc xem nàng có thể được Đỗ tam nương chọn mua hay không. Cho dù không được chọn mua cũng chẳng sao, tiếp tục tìm kiếm cơ hội thôi. Không nghĩ tới một kích liền trúng, cuối cùng còn từ đầu mối là A Liêu tới được bên cạnh Vệ Đình Húc. Giang Đạo Thường và A Tiêu đích thật là những thích khách đa mưu túc trí lại dày dặn kinh nghiệm, chỉ là không ngờ hai người như vậy mà lại dễ dàng chết ở trong tay Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc thật sự là một người rất khó đối phó —— rất nhanh Chân Văn Quân đã tự mình lĩnh giáo được hàm ý thực sự của những lời này.
Xác định Linh Bích đã đem chuyện mấy ngày nay nàng giúp đỡ cho bao nhiêu lão bản tiểu thương lớn nhỏ trong Đào Quân thành buôn bán phát đạt thu về không ít của cải nói cho Vệ Đình Húc, trên thực tế tất cả những việc nàng làm mỗi ngày Linh Bích chắc chắn đều không bỏ sót một chi tiết nào mà truyền vào trong tai Vệ Đình Húc, chẳng qua Vệ Đình Húc vẫn không có động tĩnh gì, hoàn toàn không có ý định bắt đầu tận dụng Chân Văn Quân. Ngay cả khi Chân Văn Quân kiên trì nửa đêm đến chủ viện bái phỏng, biết rõ Vệ Đình Húc nhất định là đang thức đêm xử lý công văn, chủ động mở lời muốn chia sẻ giúp nàng, Vệ Đình Húc đều không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng bảo Linh Bích đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi đến được bên cạnh Vệ Đình Húc tất cả đều đang tiến hành rất thuận lợi, không nghĩ tới chỉ vừa mới bắt đầu kỳ hạn một năm như Thanh Lưu yêu cầu thì đã gặp phải tình thế túng quẫn như vậy.
Đúng vậy, Vệ Đình Húc không tín nhiệm nàng. Linh Bích vẫn như trước đi theo sát, vẫn vào thời điểm nàng vừa đến liền đem tất cả thẻ tre cuộn lại, đem giấy lụa gấp lại thật tốt. Ngoài mặt Vệ Đình Húc đối đãi với nàng giống như đối đãi với ân nhân, thường xuyên tặng nàng một vài món đồ nho nhỏ để giết thời gian, trên thực tế nàng chưa từng thật sự có ý muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người. Có lẽ nàng tin tưởng mình chính là Chân Văn Quân ân nhân cứu mạng ngày xưa, nhưng nàng cũng sẽ không tín nhiệm một ân nhân cứu mạng đã thất lạc nhiều năm. Chuyện này, so với trong tưởng tượng còn khó giải quyết hơn.
Vệ Đình Húc bề bộn nhiều việc, mỗi tháng chỉ có hai ba ngày ở Đào Quân thành, có đôi khi thậm chí hai ba tháng cũng không thấy bóng dáng nàng. Tất cả mọi việc nàng làm đều không để lại dấu vết gì để có thể tìm ra, không có quy luật nhận biết nào để cho người ta nắm bắt.
Thời gian cứ thế từng ngày trôi qua, mắt thấy thời hạn một năm giao ước cùng Thanh Lưu chỉ còn một tháng cuối cùng, Chân Văn Quân cả đêm lo lắng không thể đi vào giấc ngủ.
Đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể cạy mở được trái tim của Vệ Đình Húc? Không, đã sắp không còn kịp rồi, chỉ có một tháng, cho dù có xảy ra kỳ tích lập tức để cho nàng đến bên cạnh Vệ Đình Húc cũng không thể lập tức chiếm được sự tín nhiệm. Nên làm như thế nào? Một khi nhìn thấy nàng ta thì trực tiếp giết chết nàng ta sao? Chân Văn Quân hiểu được, tuy rằng nàng không có biện pháp gì để một mình ở chung cùng Vệ Đình Húc, nhưng mà cơ hội tới gần nàng ta vẫn là phải có. Tiểu Hoa khí lực lớn vô cùng, Linh Bích hẳn là cũng có chút thân thủ, bất luận ám vệ có đông như thế nào trong phòng có bao nhiêu cơ quan ám khí, chỉ cần nàng dốc hết tất cả liều chết tung ra một kích, cũng có khả năng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi dùng kim thiền đao cắt đứt cổ Vệ Đình Húc, lấy mạng nàng ta. Nhưng mà làm như vậy nàng cũng không thể có cơ hội giữ mạng, hộ vệ của Vệ Đình Húc nhất định sẽ đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Miễn cưỡng ám sát chính là hạ sách trong số các hạ sách, là dùng tính mạng của nàng đổi lấy tính mạng của a mẫu. Huống chi giết chết Vệ Đình Húc cũng chưa chắc có thể khiến Thanh Lưu bỏ qua cho a mẫu.
Hạ độc thì sao?
Vệ Đình Húc trước mặt người ngoài ăn uống rất ít, thậm chí cả nước cũng không uống. Chân Văn Quân đã ngầm quan sát được, nàng ta bình thường đều dùng bữa vào lúc trời vừa hừng sáng. Nàng biết lúc Vệ Đình Húc ở trong Đào Quân thành thì tất cả thức ăn đều là do Tiểu Hoa tự tay nấu nướng, dù vậy, trước lúc dùng bữa Tiểu Hoa còn đem tất cả thức ăn thử độc qua một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì thì Vệ Đình Húc mới cho vào miệng, đều không có ngoại lệ. Có lẽ là Vệ Đình Húc ăn uống không tốt, cho nên Tiểu Hoa luôn cải biến phương pháp làm ra một bàn thức ăn đầy đủ hương sắc mùi vị. Hai bàn tay thô ráp nhưng lại đặc biệt khéo léo, củ cải khắc thành cá chép, kiền lạc* khắc thành hoa mẫu đơn, bánh chưng thì tạo thành hình gà con vịt con, sáng tạo rất dễ thương. Dù vậy Vệ Đình Húc thông thường cũng chỉ ăn mấy ngụm liền thôi, phần còn lại Tiểu Hoa cũng không lãng phí, ăn hết toàn bộ.
(*) Kiền lạc (乾酪): phô mai
Nếu như muốn hạ độc thì nhất định phải tìm ra biện pháp cực kỳ ổn thỏa, bắt tay vào từ nguyên liệu thức ăn là tốt nhất. Tiểu Hoa trong lúc nấu nướng vô cùng chuyên tâm phi thường nghiêm túc, sau khi làm xong lại còn tự mình bưng đến cho Vệ Đình Húc, muốn tìm được kẽ hở để xuống tay quả thực không dễ. Nhưng ngược lại có thể thả ra một con nhện độc, ở trên xà nhà nhỏ độc vào trong canh, không màu không mùi, nhưng mà sẽ khó thoát được màn thử độc. Hạ độc Tiểu Hoa sau đó giết chết Vệ Đình Húc thì sao? Không nên không nên, nàng còn có ám vệ, còn có cơ quan ám khí đầy phòng. . . . . .
Mất ngủ mấy ngày Chân Văn Quân gầy xọp đi, lòng như lửa đốt hướng về phía Linh Bích hỏi thăm Đình Húc tỷ tỷ khi nào thì đến đây.
Linh Bích hỏi lại nàng có việc gì gấp?
Chân Văn Quân gắt giọng: "Tỷ tỷ để ta một mình ở chỗ này thật quá nhàm chán, đi đâu cũng đều là hoa này cây kia, Đào Quân thành cũng đi nát rồi. Không biết khi nào mới có thể gặp lại tỷ tỷ."
"Hành tung của nữ lang từ trước đến nay đều không có nói với ta. Tính toán thời gian thì chắc cũng sắp trở lại rồi, chớ sốt ruột."
Có thể nào không sốt ruột.
Nhưng sự sốt ruột của nàng không thể nào nói ra với người khác được, chỉ có thể một mình trải qua những đêm dài mênh mông buồn bực.
Có lẽ nàng vẫn là may mắn.
Ngay sau khi nàng vừa hỏi Linh Bích thì ngày hôm sau Vệ Đình Húc đã trở lại. Một chiếc xe ngựa đơn độc từ xa xa chạy vào trong viện, khi Tiểu Hoa ôm Vệ Đình Húc từ trên xe ngựa xuống đặt vào trên xe lăn, Chân Văn Quân lập tức tiến lên nghênh đón, hai mắt rưng rưng cũng không nhiều lời bộc lộ tâm tình tưởng niệm, chỉ hỏi nàng đi đường có mệt nhọc hay không, nói có đặt may mấy bộ y phục muốn đưa cho nàng, tối nay nhất định phải tự mình xuống bếp vì tỷ tỷ làm mấy món ăn ngon sở trường.
Vệ Đình Húc trước sau như một đối đãi hòa nhã, nhưng y phục đưa tới nàng chưa từng mặc qua, hao hết tâm tư chuẩn bị một bàn tiệc sở trường, mặc dù nàng thực sự đến đây, Tiểu Hoa tiến hành thử độc ở trước mặt Chân Văn Quân, nhưng sau khi thử độc xong Vệ Đình Húc cũng chưa từng ăn một ngụm nào, chỉ ngồi nói chuyện phiếm.
Chân Văn Quân dứt khoát uống thêm mấy chén rượu.
Nàng tuổi còn nhỏ, từ nhỏ không có thói quen uống rượu, uống hết ba chén chắc chắn mặt sẽ đỏ lên, uống hết năm chén đầu lưỡi líu lại, sau khi uống hết bảy chén toàn bộ ý thức đều không còn.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Chân Văn Quân vô cùng hiểu rõ chính mình.
Nàng uống sáu chén.
Uống xong sáu chén chính là lúc vẻ say rượu hiện ra rõ ràng không giống như đang ngụy trang, nhưng ý thức lẫn hành động đều nằm trong tầm kiểm soát.
Trong tay run lên, chén rượu ngã đổ, Chân Văn Quân nắm tay Vệ Đình Húc không buông, cả người cũng ngồi không vững nữa, nằm nhoài ở trên bàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, màu hồng phấn lan dần ra làm say lòng người, trong mắt hàm chứa chút lệ, rốt cục mượn rượu mà đem những lời giấu ở trong lòng nói ra:
"Ta tưởng rằng tỷ tỷ đã quên ta rồi."
"Muội muội đây là oán trách ta sao?" Vệ Đình Húc giải thích với nàng, "Ta có chút việc phải xuất môn xử lý, huynh trưởng trong nhà tráng niên mất sớm, phủ quân và mẫu thân đối với ta đặt kỳ vọng rất cao, ta cần phải gánh vách trọng trách, không thể phụ sự ủy thác của họ."
"Tỷ tỷ vất vả bộn bề công việc, muội muội chỉ muốn đi theo bên cạnh tỷ tỷ, cho dù chỉ là vì tỷ tỷ chia sẻ một chút phiền não cũng được." Chân Văn Quân nắm lấy bàn tay Vệ Đình Húc, nhẹ nhàng cọ vuốt lòng bàn tay nàng, rồi lại nắm lấy đầu ngón tay nàng giống như đang làm nũng, đôi môi hé mở hai mắt hàm chứa tình ý, chăm chú nhìn Vệ Đình Húc tràn đầy tình cảm chân thành, "Ta thật sự là. . . . . . rất nhớ rất nhớ tỷ tỷ."
Vệ Đình Húc ưu sầu mà lắc đầu: "Những chuyện phiền lòng kia ta không muốn muội muội động vào."
Bàn trà không cao cũng không dài, hai người vốn là ngồi ở hai đầu, Vệ Đình Húc ngồi Chân Văn Quân quỳ.
Không biết từ lúc nào Chân Văn Quân đã nhích tới bên cạnh Vệ Đình Húc, giữ chặt bàn tay nàng chui vào trong lòng nàng.
"Tuy rằng Văn Quân vô dụng, nhưng ít nhiều cũng có thể trò chuyện giải sầu cùng tỷ tỷ. Ta thật sự không muốn tách khỏi tỷ tỷ nữa. Tỷ tỷ có thể đồng ý với ta, dẫn ta đi theo được không?" Chân Văn Quân ôm vòng qua eo Vệ Đình Húc, mặt dán trên đầu vai nàng, nhiệt lệ cuồn cuộn rơi vào trong lòng nàng.
Vệ Đình Húc có lẽ cũng giống như A Liêu, thích nữ sắc.
Tựa vào trong ngực Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân cố định hai tròng mắt.
Ánh mắt cực nóng của Vệ Đình Húc khi nhìn Tiểu Hoa, đầu ngón tay dây dưa khi cùng Linh Bích truyền sách đưa đồ, tất cả Chân Văn Quân đều nhìn thấy ở trong mắt. Mặc dù không có dáng vẻ ngông cuồng giống như A Liêu, nhưng vẫn nhìn ra được nàng đối với các tỳ nữ trong phủ có phần trìu mến đặc biệt, cho dù bọn họ có phạm sai lầm cũng được xử lý khoan hồng. Chân Văn Quân âm thầm đánh cược trong lòng, nàng rất có thể là cực kỳ có hứng thú đối với nữ nhân.
Chân Văn Quân biết ở Đại Duật chỉ cần là người có xuất thân cao quý, gia tộc thế lực khổng lồ thường thường đều có chút cổ quái, dường như nhân tình lề thói thông thường đã chẳng thể thỏa mãn được bọn họ nữa. Ngay cả Tạ Tùy Sơn cũng dưỡng vài tiểu lang quân xinh đẹp để hắn chơi đùa khoái hoạt, Vệ Đình Húc dạng nữ tử lợi hại tính tình cương liệt thế này, dưỡng cả một nhà nữ nô để tiêu khiển cũng không có gì kỳ quái.
Đầu ngón tay trắng nõn níu lấy vạt áo của Vệ Đình Húc, cọ cọ ở trên cổ nàng.
Mị thuật của A Tiêu truyền dạy không hề uổng phí. Chân Văn Quân tính toán đi ra một nước cờ hiểm, lấy sắc hầu quân.
Vệ Đình Húc cầm bàn tay nàng đáp lại.
Chân Văn Quân trong lòng khẽ động, khi sốt ruột ngẩng đầu lên thì nghênh đón nàng chính là hai tròng mắt lạnh như băng của Vệ Đình Húc.
Nét tươi cười ngưng đọng ở trên mặt, Vệ Đình Húc nắm lấy cằm nàng nâng khuôn mặt nàng lên, để lộ đôi môi đã được thoa một lớp son mịn của nàng.
Vệ Đình Húc tỉ mỉ thưởng thức đôi môi cùng vẻ mặt do dự của nàng, đôi môi khẽ cong lên vài lần gần như muốn chạm đến.
"Không thể."
Ngay khi Chân Văn Quân cảm thấy tim mình đang đập loạn, còn cho rằng sắp sửa nghênh đón một nụ hôn vừa triền miên lại bá đạo, thì Vệ Đình Húc một tay đẩy nàng ra.
Sự cự tuyệt không mang theo bất kỳ cảm tình nào, sự lạnh lùng kéo đến bất ngờ, Vệ Đình Húc được Tiểu Hoa ôm đi, để lại một Chân Văn Quân mặt đầy kinh ngạc.
Một bàn thức ăn thừa, than tro lạnh giá trong góc tường, Chân Văn Quân sững sờ. Tất cả đều trở thành vật trang trí nằm yên bất động trong gian phòng này.
Sự ôn nhu chu đáo trước đó đâu rồi? Vệ Đình Húc chạy hơn trăm dặm tìm một món đồ chơi chỉ vì muốn chọc nàng vui vẻ đã biến đi nơi nào rồi?
Người này thay đổi thất thường, khó có thể nắm bắt, không thể nào hạ thủ.
Chân Văn Quân hỏi chính mình: chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi? Vệ Đình Húc kỳ thật không thích nữ sắc?
Gương mặt cương nghị của Tiểu Hoa bỗng hiện lên ở trong đầu nàng, khiến nàng không kịp phòng bị mà run lên.
Chẳng lẽ Vệ Đình Húc kỳ thật yêu thích loại hình giống như Tiểu Hoa kia? Là như thế sao?
Nàng lại mê loạn.
Thần Sơ năm thứ tám, những chuyện làm cho Chân Văn Quân chân thật tuổi mười bốn nghi hoặc, có rất nhiều rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook