Ngã Vi Ngư Nhục
-
Chương 254: Tồi khô lạp hủ (21)
Đám người Lý Mạn bị nổ chết ở trong núi, kéo theo cả quân sư, Thủ lĩnh Cập Tích tộc còn có người Cập Tích cùng quân đội của Lý Mạn tổng cộng hai vạn ba ngàn người tất cả đều chết sạch.
Bọn họ vừa chết, mười tám vạn đại quân còn lại nhất thời rối loạn trận tuyến, may mà Lý Mạn có một mãnh tướng tên là Giang Uyên bản lĩnh xuất chúng, ổn định đại quân, đem mấy tuyến nhân mã tập hợp vào cùng một chỗ, nhanh chóng điều binh khiển tướng.
Ngọn lửa mãnh liệt trên núi không hề tắt thậm chí thỉnh thoảng còn có vài cơn rung chấn do hỏa dược bị nổ tung, Giang Uyên đã phát động trận tập kích đầu tiên.
Chân Văn Quân không có thời gian để an ủi Vệ Đình Húc, bảo nàng mau chóng trở vào xe ngựa rút lui về phía sau, lúc này Tiểu Kiêu cùng Vệ Cảnh An đã xung trận trước tiên đánh tới, Hoàng Bộ cũng đang ở bên trong trận doanh tiên phong.
Ba người liên thủ, mặc dù về mặt nhân số không chiếm ưu thế, nhưng cũng có khí thế nuốt trọn núi sông. Phía Giang Uyên vừa mới bị thương nặng, cho dù hắn có lập tức đứng ra chủ trì đại cục, nhưng lòng người vẫn còn hoảng sợ, trường đao của quân địch tiên phong càn quét, từng cái đầu lần lượt rơi xuống đất.
Sở trường lớn nhất của Vệ Cảnh An chính là khuấy đảo trận hình của đối phương, hắn nhìn ra đối phương tư tưởng không tập trung, lập tức chỉ huy quân đội công kích trận hình uy hiếp, rồi lại dần dần đánh tan.
Giang Uyên mắt thấy trận hình đang dần bị xáo trộn, rất nhiều binh lính bị hoảng sợ, vứt bỏ khí giới tháo chạy tứ tán, hắn liền biết lúc này thất bại đã định. Hiện tại không phải là thời điểm liều mạng, bằng không sẽ tổn thất lớn hơn nữa. Hắn thấy rõ tình thế lập tức rút quân, đem mười sáu vạn đại quân còn lại rút ra khỏi biên giới Minh huyện.
Tiểu Kiêu muốn truy đuổi, bị Chân Văn Quân ngăn cản.
"Địa thế vùng phụ cận này chúng ta cũng không quen thuộc, hơn nữa đối phương tuy là tàn quân, nhưng nhân số vẫn là vượt trên chúng ta. Ta thấy gã tướng quân kia là một lão tướng xử lý rất bình tĩnh, hiện tại truy kích chỉ sợ sẽ chịu nhiều thua thiệt."
Tiểu Kiêu nghe lời Chân Văn Quân không tiếp tục truy đuổi, trên núi thỉnh thoảng còn có thể truyền đến tiếng nổ mạnh, liên tục kéo dài suốt thời gian hai nén nhang, lửa lớn cháy tới sau nửa đêm.
Vệ Đình Húc vẫn không rời đi, thậm chí tự mình cùng với các binh lính đi dập lửa.
Đỉnh núi đã bị san bằng, mà ngọn lửa vẫn còn đang điên cuồng bùng cháy.
Vùng phụ cận nguồn nước ít ỏi, muốn dập tắt đám cháy lớn là cực kỳ khó khăn. Tìm kiếm một lúc lâu, rốt cục cũng tìm được một con suối trên sườn núi, mọi người mang nước đi dập lửa, nhưng ngọn lửa này cháy quá mạnh, làm thế nào cũng dập không tắt, còn khiến hơn mười người đi cứu hỏa bị thương.
Thôn trưởng nhìn thấy ngọn núi bị nổ tung, lén lút chạy trở về, kể lại chuyện đã diễn ra trong thôn mấy ngày nay.
Vệ Đình Húc vẫn không hề nghỉ ngơi, xách từng thùng nước tới chỗ đám cháy, múc cạn nước dòng suối.
Trưởng Tôn Ngộ chưa từng nhìn thấy Vệ Đình Húc mặt đen tóc rối, nhếch nhác như vậy. Trong lòng hắn cũng rất khó chịu, muội muội duy nhất của hắn táng thân biển lửa, có lẽ ngay cả thi thể cũng tìm không được, hắn thật sự không có tâm tình nào đi an ủi người khác. Thế nhưng nhìn thấy Vệ Đình Húc không nói một lời nào, níu lấy tia hi vọng mỏng manh cuối cùng cũng không nguyện ý bỏ cuộc khiến cho hắn càng thêm đau đớn.
"Tử Trác, ngươi nên chú ý thân thể chính mình."
Vệ Đình Húc không để ý tới hắn.
Vệ Đình Húc cảm thấy ông trời so với nàng còn ôn nhu hơn rất nhiều.
Sau nửa đêm từ trên trời giáng xuống một trận mưa to rốt cục cũng dập tắt được đám cháy.
Thôn làng trước đó đã bị nổ tung không còn bóng dáng, thôn trưởng miễn cưỡng lắm mới tìm được vị trí trước đó của nó.
Bất luận là đường đi hay là vách núi tất cả đều đã trở nên cháy đen, bọn họ tìm được một số lượng lớn thi thể nhìn không rõ diện mạo thậm chí là thất linh bát lạc, không chỉ là ngũ quan, mà ngay cả hình dạng cũng chưa chắc ghép lại giống như hình người, căn bản không thể nào tìm được tung tích của A Liêu.
"Các cô nương ở cùng với Trưởng Tôn Đô úy cũng không có đi ra." Thôn trưởng rưng rưng nước mắt nói.
Vệ Đình Húc ở trong thôn tìm kiếm rất lâu, lật từng khối thi thể nhìn thật kỹ.
Không có cách nào xác định, một người cũng không thể xác định.
Lúc nàng đứng lên đột nhiên lảo đảo, được Chân Văn Quân đỡ lấy.
"Trở về nghỉ ngơi đi."
Vệ Đình Húc lắc đầu.
Chân Văn Quân căn bản không cùng nàng dây dưa níu kéo, trực tiếp bế nàng lên.
Vệ Đình Húc cũng không giãy dụa, nàng biết nàng căn bản không thể giãy thoát được Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân ôm nàng trở về, Vệ Đình Húc túm lấy vạt áo của nàng, vùi mặt vào trong ngực nàng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Trở lại bên trong xe ngựa, xung quanh không có ai khác, Vệ Đình Húc mới để cho nước mắt của mình chảy xuống.
"Ta và A Liêu sáu tuổi quen biết nhau, đến nay đã gần ba mươi năm. Nàng chưa bao giờ nói nặng lời với ta. Nàng vẫn luôn hiểu được ta là loại người gì. Ta giết bao nhiêu người làm bao nhiêu chuyện gọi là mưu nghịch nàng đều biết tất cả, nhưng nàng chưa từng nói với ta một lời chỉ trích nào. Nàng là người khoan dung nhất đối với ta trên thế gian này."
Chân Văn Quân ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, gật gật đầu.
"Ta nhất định phải tìm được thi thể nàng, để cho nàng an nghỉ."
Vệ Đình Húc cả đêm đều không ngủ, nàng ngủ không được.
Ngày hôm sau Chân Văn Quân bưng cháo tới cho nàng uống, nàng miễn cưỡng uống, khôi phục chút thể lực, khi một lần nữa đi vào trong thôn thì các binh lính suốt đêm lục soát đã mang được hơn phân nửa số thi thể trong thôn đi ra, từ cửa thôn theo sơn đạo liên tục thả vào giữa sườn núi.
Chân Văn Quân dìu đỡ Vệ Đình Húc kiểm tra từng khối thi thể, Trưởng Tôn Ngộ xem qua toàn bộ, căn bản tìm không ra A Liêu.
Lại tìm tiếp mấy ngày, đem tất cả những di hài có thể tìm được đều xem xét qua một lần, tất cả thi thể cháy đen đều có cùng một bộ dạng, không thể phân biệt được.
Chân Văn Quân gọi thôn trưởng tới hỏi hắn: "Trong đội ngũ quân địch có nữ binh không?"
"Cái này. . . . . . Bẩm Tướng quân, không quá chắc chắn, bất quá theo hạ quan chứng kiến thì xác thực chưa từng nhìn thấy nữ binh."
Tuy rằng đối với thi thể có chút bất kính, nhưng chuyện cho tới hiện giờ chỉ còn một biện pháp duy nhất.
Chân Văn Quân cho người kiểm tra nửa thân dưới của từng thi thể. Nam nữ có cấu tạo nửa thân dưới khác nhau, mặc dù bị đại hỏa thiêu đốt nhưng bộ phận bên dưới tương đối mà nói khá là ẩn kín, mức độ bị thiêu hủy cũng nhẹ hơn, hẳn là còn có thể phân biệt được nam nữ. Chỉ cần trong số các thi thể không có nữ tử, có lẽ A Liêu cùng các Thanh Viên nương tử vẫn còn một tia hi vọng.
Bọn lính lập tức hành động, Trưởng Tôn Ngộ thì lại xoa ấn sống mũi, thở dài một tiếng:
"Có điều A Liêu không chỉ là đốt dầu hỏa, mà còn cho nổ hỏa dược. Nàng hẳn là người ở khoảng cách gần với hỏa dược nhất, vào thời khắc nổ tung sợ là đã bị nổ đến hài cốt không còn, căn bản không thể nào tìm được."
Chân Văn Quân nhớ tới Vệ Đình Húc đã nói nhất định phải tìm cho bằng được thi thể A Liêu, mím môi gật đầu ý bảo: "Ta hiểu được. Nhưng chỉ cần có một chút hi vọng, ta cũng muốn nắm bắt."
Trưởng Tôn Ngộ nhìn nàng gượng cười đau khổ: "Văn Quân muội muội là một người có ý chí đặc biệt kiên định."
Chân Văn Quân không biết nghĩ tới điều gì, đáp lại nói: "Ta hi vọng ta không phải."
Bộ Giai vội vàng chạy tới, báo cho Chân Văn Quân biết, dưới chân núi đã bị người của Hồng Liên Giáo bao vây.
Chân Văn Quân mặt không đổi sắc nói: "Có bao nhiêu người?"
"Tính toán sơ bộ thì có ít nhất mười lăm vạn người. Trinh sát tiền phương hồi báo, còn có rất đông binh mã đang liên tục không ngừng chạy tới."
"Tới thật là đúng lúc. Như vậy tàn quân đã tháo chạy trước đó nói không chừng cũng sẽ lợi dụng khí thế của Hồng Liên Giáo mà ngóc đầu trở lại. Hiện tại xem như hiểu được vì sao Hồng Liên Giáo lại ở giữa đường dây dưa chúng ta nhiều ngày, hóa ra bọn họ đã sớm có mưu tính."
Trận chiến này không thể không đánh.
Chân Văn Quân đoán rất đúng, khi Giang Uyên vừa mới đem quân đội tan rã một lần nữa chỉnh hợp lại thì nhận được bức thư đến từ Giáo chủ Hồng Liên Giáo Hoàng Phục, trong thư Hoàng Phục nói muốn cùng hắn lập mưu tiêu diệt Vệ thị. Lý Mạn đã chết, Giang Uyên nắm giữ đại quân, chính là cơ hội tốt để từ hai đường bọc đánh Vệ thị. Vệ thị không chết ở trên núi thì cũng nhất định phải khiến cho nàng vùi thây ở Động Xuân. Một khi Vệ thị bị giết, thiên hạ sẽ hoàn toàn do bọn họ nắm giữ.
Giang Uyên năm nay đã năm mươi hai tuổi, nếu không nắm chặt cơ hội làm nên một phen đại sự, chỉ sợ kiếp này sẽ chẳng còn hi vọng gì nữa.
Hắn thống khoái hồi âm cho Hoàng Phục, đáp ứng lời đề nghị của hắn.
Hồng Liên Giáo bao vây ở dưới chân núi, chỉ để lại một con đường ở phía đông cho người chạy trốn. Mà Giang Uyên dẫn binh trú đóng ở giữa đồng ruộng hai bên dã đạo phía đông, chỉ đợi con mồi chạy vào trong cạm bẫy.
Số lượng dầu hỏa đạn mà trước đó Lý Mạn đã sử dụng để cho nổ tung đại môn Minh huyện vẫn còn có thể bắn ra một trăm phát, Giang Uyên đem chúng đưa cho Hoàng Phục, để hắn dùng dầu hỏa đạn ép buộc người trên núi phải chạy về hướng đông. Một khi Giang Uyên chặn đứng được quân địch, Hồng Liên Giáo sẽ từ phía sau vây đánh, bảo đảm không có bất kỳ sơ hở nào.
Lần này Giang Uyên cùng Hoàng Phục đều hết sức cẩn thận, bọn họ đều đã từng giao thủ cùng địch quân, biết được đối phương có mấy viên đại tướng cực kỳ hung mãnh, còn có nhân vật nòng cốt trong toàn quân là Chân Văn Quân. Do đó bọn họ mặc dù chiếm ưu thế rất lớn về nhân số nhưng cũng không dám tùy tiện từ chính diện đánh bừa.
Sự bình tĩnh kết minh cùng điều phối của Hoàng Phục tạo thành phiền toái rất lớn cho Chân Vệ hai người, đợt tấn công bằng dầu hỏa đạn khiến cho các nàng chỉ có thể từ lỗ hổng phía đông rút lui, từng bước đi vào cái bẫy mà Hoàng Phục đã bố trí sẵn.
Đại quân rút lui vào khu vực đồng ruộng, lúa nước giữa đồng mọc cao ngang thắt lưng, Chân Văn Quân vừa nhìn liền biết nơi này là địa điểm tốt nhất để ẩn nấp, chắc chắn có phục binh. Nhưng truy binh đang ở phía sau, trận đội phía sau đã tử thương không ít, nhất định không thể thả chậm bước tiến.
Chân Văn Quân để cho khinh kỵ binh đi dò đường, khinh kỵ binh tiến vào giữa một mảnh ruộng lúa vàng tươi sau đó lại không thấy bóng dáng nữa.
Đó là một sự ám chỉ hết sức rõ ràng.
Tiểu Kiêu lên tiếng nói khẽ: "A mẫu, để ta đi!"
Lúc này tiếng hò hét cùng dầu hỏa đạn ở phía sau lại không ngừng đuổi theo, giống như một đám lửa thiêu đốt ở phía sau, buộc các nàng tiến vào cạm bẫy.
Gân xanh trên trán Chân Văn Quân nảy đập.
Nàng hiểu rất rõ, chỉ cần quân chủ lực tiến vào trong ruộng, mảnh đồng ruộng này sẽ bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Bên trong ruộng lúa bởi vì tầm nhìn bị che khuất, rất khó sắp xếp hàng ngũ hoán đổi trận hình, sau khi tiến vào chỉ có một đường là liều mạng đánh bừa. Chỉ tính người của Hồng Liên Giáo so với các nàng cũng đã nhiều hơn gần mười vạn, huống chi còn có phục binh. Binh mã của đối phương đông gấp mấy lần các nàng, nếu như liều mạng thì không có khả năng giành phần thắng. Hơn nữa các nàng di chuyển đường dài, hiện giờ đại quân đã cực kỳ mệt mỏi rồi.
Chân Văn Quân ngồi trên lưng ngựa nhìn quanh bốn phía, nàng cái gì cũng còn chưa thấy, lại giống như cái gì cũng nhìn thấy. Trong tai vang lên tiếng hò hét còn chưa tới, đó là âm thanh từ tâm phế của nàng làm chấn động nàng.
Con người sẽ được sinh ra ở nơi nào, rồi sẽ chết đi ở nơi nào, căn bản không thể đoán trước được.
Không gì tốt hơn mảnh ruộng lúa rực rỡ xinh đẹp này, đích thật là một chỗ tốt để an giấc nghìn thu.
Khi Chân Văn Quân nhìn về phía Vệ Đình Húc, phát hiện sự chú ý của nàng đang ở chỗ khác.
Nàng không có để ý đến đồng ruộng ngập tràn sát khí, cũng không có chú ý đến sự truy kích ở phía sau, nàng đang nhìn lên bầu trời, hai mắt không hề chớp mà nhìn về phía chân trời.
Chân Văn Quân theo ánh mắt của nàng cùng nhìn về phía trước, trên bầu trời xanh thẳm nổi lơ lửng một quả cầu kỳ quái mà lại quen thuộc. Quả cầu kia chậm rãi từ hướng Minh huyện bay tới, tỏa xuống một dải những vệt sáng màu trắng.
Chân Văn Quân nhìn chằm chằm những vệt sáng kia, mắt mở trừng trừng nhìn nó bùng nổ hướng đến truy binh ở phía sau, một vệt sáng nho nhỏ như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã dẫn tới đại hỏa hừng hực ở phía sau.
Tóc bị trận gió từ phía sau thổi tới toàn bộ đều dán vào trên mặt, Chân Văn Quân khóe miệng thoáng chút co giật, cùng Vệ Đình Húc đồng thời nở nụ cười.
Khó có thể tin, nhưng đó là thật!
Hướng Nguyệt Thăng!
Hướng Nguyệt Thăng bay rất cao, trên mặt đất bất kỳ một mũi tên nào cũng không thể thương tổn tới nó.
Hướng gió hôm nay thổi từ tây sang đông, dưới sự trợ lực của trận gió lớn, đại hỏa từ phía sau lan ra rất nhanh, đốt cho Hồng Liên Giáo sợ chết khiếp.
Trên Hướng Nguyệt Thăng liên tục ném xuống "Cuồng phong", Cuồng phong rơi xuống đất đinh sắt giết chết vô số. Người của Hồng Liên Giáo chưa từng lĩnh giáo qua uy lực của Cuồng phong, thoạt đầu còn tưởng trên bầu trời có người ném đá nện người, lại còn ném mấy hòn đá nhỏ như vậy. Không hề nghĩ rằng mấy "hòn đá" này rơi xuống đất chỉ trong nháy mắt đã bắn ra vô số đinh sắt, trong nháy mắt đảo loạn nhịp bước của Hồng Liên Giáo, vô số người kinh hoảng chạy loạn bỏ trốn.
"A Liêu, là A Liêu!" Trưởng Tôn Ngộ kêu lên, Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đều có chút không thể tin được.
Hướng Nguyệt Thăng bay thật sự quá cao, các nàng căn bản không thấy rõ người ở trên đó rốt cuộc là ai. Nhưng người có thể điều khiển Hướng Nguyệt Thăng thành thạo như vậy rất có khả năng là nàng!
Hồng Liên Giáo bất ngờ bị tấn công, Giang Uyên mai phục ở bên trong ruộng lúa thấy tình thế không ổn, đành phải xông ra.
Chân Văn Quân thấy hắn chủ động hiện thân vậy thì dễ xử lý rồi!
Trống trận cuồng vang, khí thế đại chấn! Vạn mã lao nhanh xông về phía trận địa quân địch, khí thế ngút trời!
Liên tục đánh cho đến lúc mặt trời xuống núi, ruộng lúa quả thực bị máu tươi nhuộm đỏ, chẳng qua máu này cũng không phải là máu của nhóm người Chân Văn Quân, mà là máu của Giang Uyên bọn họ.
Chân Văn Quân chưa bao giờ chiến đấu một trận thỏa mãn đến như vậy.
Hướng Nguyệt Thăng chậm rãi hạ xuống, Vệ Đình Húc nhìn chằm chằm vào nó.
Nó vững vàng chạm đất, từ trong đó có một người mà nàng vô cùng quen thuộc chạy tới.
Trong lúc nhất thời Vệ Đình Húc không phân biệt rõ lúc trước là mộng cảnh hay giờ khắc này là mộng cảnh.
"Đình Húc!" A Liêu chạy tới giang tay ôm lấy nàng, nhiệt lệ cuồng rơi.
"Ngươi vì sao. . . . . ." Vệ Đình Húc nâng đỡ hai cánh tay nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt nàng, người này đích thật là A Liêu mà nàng quen thuộc.
"Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại không chết có đúng không?" A Liêu mặt mày hớn hở, các Thanh Viên nương tử cũng từ trên Hướng Nguyệt Thăng lần lượt đi xuống.
Đám người Chân Văn Quân cùng Trưởng Tôn Ngộ cũng xông tới vây quanh, mọi người toàn thân đầy máu nhưng trên mặt lại là vẻ vui mừng.
"Chúng ta có cao nhân cứu giúp!" A Liêu suy nghĩ một chút nói, "Kỳ thật cũng không tính là cứu giúp, người cao nhân muốn cứu cũng không phải là chúng ta."
Vệ Đình Húc: "Cao nhân?"
A Liêu trước khi trả lời thì liếc mắt nhìn Chân Văn Quân một cái, Chân Văn Quân lập tức từ trong ánh mắt của nàng đoán được đáp án.
"Là A Hâm." A Liêu nói, "Hóa ra A Hâm vẫn luôn ẩn cư ở nơi này."
Bọn họ vừa chết, mười tám vạn đại quân còn lại nhất thời rối loạn trận tuyến, may mà Lý Mạn có một mãnh tướng tên là Giang Uyên bản lĩnh xuất chúng, ổn định đại quân, đem mấy tuyến nhân mã tập hợp vào cùng một chỗ, nhanh chóng điều binh khiển tướng.
Ngọn lửa mãnh liệt trên núi không hề tắt thậm chí thỉnh thoảng còn có vài cơn rung chấn do hỏa dược bị nổ tung, Giang Uyên đã phát động trận tập kích đầu tiên.
Chân Văn Quân không có thời gian để an ủi Vệ Đình Húc, bảo nàng mau chóng trở vào xe ngựa rút lui về phía sau, lúc này Tiểu Kiêu cùng Vệ Cảnh An đã xung trận trước tiên đánh tới, Hoàng Bộ cũng đang ở bên trong trận doanh tiên phong.
Ba người liên thủ, mặc dù về mặt nhân số không chiếm ưu thế, nhưng cũng có khí thế nuốt trọn núi sông. Phía Giang Uyên vừa mới bị thương nặng, cho dù hắn có lập tức đứng ra chủ trì đại cục, nhưng lòng người vẫn còn hoảng sợ, trường đao của quân địch tiên phong càn quét, từng cái đầu lần lượt rơi xuống đất.
Sở trường lớn nhất của Vệ Cảnh An chính là khuấy đảo trận hình của đối phương, hắn nhìn ra đối phương tư tưởng không tập trung, lập tức chỉ huy quân đội công kích trận hình uy hiếp, rồi lại dần dần đánh tan.
Giang Uyên mắt thấy trận hình đang dần bị xáo trộn, rất nhiều binh lính bị hoảng sợ, vứt bỏ khí giới tháo chạy tứ tán, hắn liền biết lúc này thất bại đã định. Hiện tại không phải là thời điểm liều mạng, bằng không sẽ tổn thất lớn hơn nữa. Hắn thấy rõ tình thế lập tức rút quân, đem mười sáu vạn đại quân còn lại rút ra khỏi biên giới Minh huyện.
Tiểu Kiêu muốn truy đuổi, bị Chân Văn Quân ngăn cản.
"Địa thế vùng phụ cận này chúng ta cũng không quen thuộc, hơn nữa đối phương tuy là tàn quân, nhưng nhân số vẫn là vượt trên chúng ta. Ta thấy gã tướng quân kia là một lão tướng xử lý rất bình tĩnh, hiện tại truy kích chỉ sợ sẽ chịu nhiều thua thiệt."
Tiểu Kiêu nghe lời Chân Văn Quân không tiếp tục truy đuổi, trên núi thỉnh thoảng còn có thể truyền đến tiếng nổ mạnh, liên tục kéo dài suốt thời gian hai nén nhang, lửa lớn cháy tới sau nửa đêm.
Vệ Đình Húc vẫn không rời đi, thậm chí tự mình cùng với các binh lính đi dập lửa.
Đỉnh núi đã bị san bằng, mà ngọn lửa vẫn còn đang điên cuồng bùng cháy.
Vùng phụ cận nguồn nước ít ỏi, muốn dập tắt đám cháy lớn là cực kỳ khó khăn. Tìm kiếm một lúc lâu, rốt cục cũng tìm được một con suối trên sườn núi, mọi người mang nước đi dập lửa, nhưng ngọn lửa này cháy quá mạnh, làm thế nào cũng dập không tắt, còn khiến hơn mười người đi cứu hỏa bị thương.
Thôn trưởng nhìn thấy ngọn núi bị nổ tung, lén lút chạy trở về, kể lại chuyện đã diễn ra trong thôn mấy ngày nay.
Vệ Đình Húc vẫn không hề nghỉ ngơi, xách từng thùng nước tới chỗ đám cháy, múc cạn nước dòng suối.
Trưởng Tôn Ngộ chưa từng nhìn thấy Vệ Đình Húc mặt đen tóc rối, nhếch nhác như vậy. Trong lòng hắn cũng rất khó chịu, muội muội duy nhất của hắn táng thân biển lửa, có lẽ ngay cả thi thể cũng tìm không được, hắn thật sự không có tâm tình nào đi an ủi người khác. Thế nhưng nhìn thấy Vệ Đình Húc không nói một lời nào, níu lấy tia hi vọng mỏng manh cuối cùng cũng không nguyện ý bỏ cuộc khiến cho hắn càng thêm đau đớn.
"Tử Trác, ngươi nên chú ý thân thể chính mình."
Vệ Đình Húc không để ý tới hắn.
Vệ Đình Húc cảm thấy ông trời so với nàng còn ôn nhu hơn rất nhiều.
Sau nửa đêm từ trên trời giáng xuống một trận mưa to rốt cục cũng dập tắt được đám cháy.
Thôn làng trước đó đã bị nổ tung không còn bóng dáng, thôn trưởng miễn cưỡng lắm mới tìm được vị trí trước đó của nó.
Bất luận là đường đi hay là vách núi tất cả đều đã trở nên cháy đen, bọn họ tìm được một số lượng lớn thi thể nhìn không rõ diện mạo thậm chí là thất linh bát lạc, không chỉ là ngũ quan, mà ngay cả hình dạng cũng chưa chắc ghép lại giống như hình người, căn bản không thể nào tìm được tung tích của A Liêu.
"Các cô nương ở cùng với Trưởng Tôn Đô úy cũng không có đi ra." Thôn trưởng rưng rưng nước mắt nói.
Vệ Đình Húc ở trong thôn tìm kiếm rất lâu, lật từng khối thi thể nhìn thật kỹ.
Không có cách nào xác định, một người cũng không thể xác định.
Lúc nàng đứng lên đột nhiên lảo đảo, được Chân Văn Quân đỡ lấy.
"Trở về nghỉ ngơi đi."
Vệ Đình Húc lắc đầu.
Chân Văn Quân căn bản không cùng nàng dây dưa níu kéo, trực tiếp bế nàng lên.
Vệ Đình Húc cũng không giãy dụa, nàng biết nàng căn bản không thể giãy thoát được Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân ôm nàng trở về, Vệ Đình Húc túm lấy vạt áo của nàng, vùi mặt vào trong ngực nàng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Trở lại bên trong xe ngựa, xung quanh không có ai khác, Vệ Đình Húc mới để cho nước mắt của mình chảy xuống.
"Ta và A Liêu sáu tuổi quen biết nhau, đến nay đã gần ba mươi năm. Nàng chưa bao giờ nói nặng lời với ta. Nàng vẫn luôn hiểu được ta là loại người gì. Ta giết bao nhiêu người làm bao nhiêu chuyện gọi là mưu nghịch nàng đều biết tất cả, nhưng nàng chưa từng nói với ta một lời chỉ trích nào. Nàng là người khoan dung nhất đối với ta trên thế gian này."
Chân Văn Quân ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, gật gật đầu.
"Ta nhất định phải tìm được thi thể nàng, để cho nàng an nghỉ."
Vệ Đình Húc cả đêm đều không ngủ, nàng ngủ không được.
Ngày hôm sau Chân Văn Quân bưng cháo tới cho nàng uống, nàng miễn cưỡng uống, khôi phục chút thể lực, khi một lần nữa đi vào trong thôn thì các binh lính suốt đêm lục soát đã mang được hơn phân nửa số thi thể trong thôn đi ra, từ cửa thôn theo sơn đạo liên tục thả vào giữa sườn núi.
Chân Văn Quân dìu đỡ Vệ Đình Húc kiểm tra từng khối thi thể, Trưởng Tôn Ngộ xem qua toàn bộ, căn bản tìm không ra A Liêu.
Lại tìm tiếp mấy ngày, đem tất cả những di hài có thể tìm được đều xem xét qua một lần, tất cả thi thể cháy đen đều có cùng một bộ dạng, không thể phân biệt được.
Chân Văn Quân gọi thôn trưởng tới hỏi hắn: "Trong đội ngũ quân địch có nữ binh không?"
"Cái này. . . . . . Bẩm Tướng quân, không quá chắc chắn, bất quá theo hạ quan chứng kiến thì xác thực chưa từng nhìn thấy nữ binh."
Tuy rằng đối với thi thể có chút bất kính, nhưng chuyện cho tới hiện giờ chỉ còn một biện pháp duy nhất.
Chân Văn Quân cho người kiểm tra nửa thân dưới của từng thi thể. Nam nữ có cấu tạo nửa thân dưới khác nhau, mặc dù bị đại hỏa thiêu đốt nhưng bộ phận bên dưới tương đối mà nói khá là ẩn kín, mức độ bị thiêu hủy cũng nhẹ hơn, hẳn là còn có thể phân biệt được nam nữ. Chỉ cần trong số các thi thể không có nữ tử, có lẽ A Liêu cùng các Thanh Viên nương tử vẫn còn một tia hi vọng.
Bọn lính lập tức hành động, Trưởng Tôn Ngộ thì lại xoa ấn sống mũi, thở dài một tiếng:
"Có điều A Liêu không chỉ là đốt dầu hỏa, mà còn cho nổ hỏa dược. Nàng hẳn là người ở khoảng cách gần với hỏa dược nhất, vào thời khắc nổ tung sợ là đã bị nổ đến hài cốt không còn, căn bản không thể nào tìm được."
Chân Văn Quân nhớ tới Vệ Đình Húc đã nói nhất định phải tìm cho bằng được thi thể A Liêu, mím môi gật đầu ý bảo: "Ta hiểu được. Nhưng chỉ cần có một chút hi vọng, ta cũng muốn nắm bắt."
Trưởng Tôn Ngộ nhìn nàng gượng cười đau khổ: "Văn Quân muội muội là một người có ý chí đặc biệt kiên định."
Chân Văn Quân không biết nghĩ tới điều gì, đáp lại nói: "Ta hi vọng ta không phải."
Bộ Giai vội vàng chạy tới, báo cho Chân Văn Quân biết, dưới chân núi đã bị người của Hồng Liên Giáo bao vây.
Chân Văn Quân mặt không đổi sắc nói: "Có bao nhiêu người?"
"Tính toán sơ bộ thì có ít nhất mười lăm vạn người. Trinh sát tiền phương hồi báo, còn có rất đông binh mã đang liên tục không ngừng chạy tới."
"Tới thật là đúng lúc. Như vậy tàn quân đã tháo chạy trước đó nói không chừng cũng sẽ lợi dụng khí thế của Hồng Liên Giáo mà ngóc đầu trở lại. Hiện tại xem như hiểu được vì sao Hồng Liên Giáo lại ở giữa đường dây dưa chúng ta nhiều ngày, hóa ra bọn họ đã sớm có mưu tính."
Trận chiến này không thể không đánh.
Chân Văn Quân đoán rất đúng, khi Giang Uyên vừa mới đem quân đội tan rã một lần nữa chỉnh hợp lại thì nhận được bức thư đến từ Giáo chủ Hồng Liên Giáo Hoàng Phục, trong thư Hoàng Phục nói muốn cùng hắn lập mưu tiêu diệt Vệ thị. Lý Mạn đã chết, Giang Uyên nắm giữ đại quân, chính là cơ hội tốt để từ hai đường bọc đánh Vệ thị. Vệ thị không chết ở trên núi thì cũng nhất định phải khiến cho nàng vùi thây ở Động Xuân. Một khi Vệ thị bị giết, thiên hạ sẽ hoàn toàn do bọn họ nắm giữ.
Giang Uyên năm nay đã năm mươi hai tuổi, nếu không nắm chặt cơ hội làm nên một phen đại sự, chỉ sợ kiếp này sẽ chẳng còn hi vọng gì nữa.
Hắn thống khoái hồi âm cho Hoàng Phục, đáp ứng lời đề nghị của hắn.
Hồng Liên Giáo bao vây ở dưới chân núi, chỉ để lại một con đường ở phía đông cho người chạy trốn. Mà Giang Uyên dẫn binh trú đóng ở giữa đồng ruộng hai bên dã đạo phía đông, chỉ đợi con mồi chạy vào trong cạm bẫy.
Số lượng dầu hỏa đạn mà trước đó Lý Mạn đã sử dụng để cho nổ tung đại môn Minh huyện vẫn còn có thể bắn ra một trăm phát, Giang Uyên đem chúng đưa cho Hoàng Phục, để hắn dùng dầu hỏa đạn ép buộc người trên núi phải chạy về hướng đông. Một khi Giang Uyên chặn đứng được quân địch, Hồng Liên Giáo sẽ từ phía sau vây đánh, bảo đảm không có bất kỳ sơ hở nào.
Lần này Giang Uyên cùng Hoàng Phục đều hết sức cẩn thận, bọn họ đều đã từng giao thủ cùng địch quân, biết được đối phương có mấy viên đại tướng cực kỳ hung mãnh, còn có nhân vật nòng cốt trong toàn quân là Chân Văn Quân. Do đó bọn họ mặc dù chiếm ưu thế rất lớn về nhân số nhưng cũng không dám tùy tiện từ chính diện đánh bừa.
Sự bình tĩnh kết minh cùng điều phối của Hoàng Phục tạo thành phiền toái rất lớn cho Chân Vệ hai người, đợt tấn công bằng dầu hỏa đạn khiến cho các nàng chỉ có thể từ lỗ hổng phía đông rút lui, từng bước đi vào cái bẫy mà Hoàng Phục đã bố trí sẵn.
Đại quân rút lui vào khu vực đồng ruộng, lúa nước giữa đồng mọc cao ngang thắt lưng, Chân Văn Quân vừa nhìn liền biết nơi này là địa điểm tốt nhất để ẩn nấp, chắc chắn có phục binh. Nhưng truy binh đang ở phía sau, trận đội phía sau đã tử thương không ít, nhất định không thể thả chậm bước tiến.
Chân Văn Quân để cho khinh kỵ binh đi dò đường, khinh kỵ binh tiến vào giữa một mảnh ruộng lúa vàng tươi sau đó lại không thấy bóng dáng nữa.
Đó là một sự ám chỉ hết sức rõ ràng.
Tiểu Kiêu lên tiếng nói khẽ: "A mẫu, để ta đi!"
Lúc này tiếng hò hét cùng dầu hỏa đạn ở phía sau lại không ngừng đuổi theo, giống như một đám lửa thiêu đốt ở phía sau, buộc các nàng tiến vào cạm bẫy.
Gân xanh trên trán Chân Văn Quân nảy đập.
Nàng hiểu rất rõ, chỉ cần quân chủ lực tiến vào trong ruộng, mảnh đồng ruộng này sẽ bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Bên trong ruộng lúa bởi vì tầm nhìn bị che khuất, rất khó sắp xếp hàng ngũ hoán đổi trận hình, sau khi tiến vào chỉ có một đường là liều mạng đánh bừa. Chỉ tính người của Hồng Liên Giáo so với các nàng cũng đã nhiều hơn gần mười vạn, huống chi còn có phục binh. Binh mã của đối phương đông gấp mấy lần các nàng, nếu như liều mạng thì không có khả năng giành phần thắng. Hơn nữa các nàng di chuyển đường dài, hiện giờ đại quân đã cực kỳ mệt mỏi rồi.
Chân Văn Quân ngồi trên lưng ngựa nhìn quanh bốn phía, nàng cái gì cũng còn chưa thấy, lại giống như cái gì cũng nhìn thấy. Trong tai vang lên tiếng hò hét còn chưa tới, đó là âm thanh từ tâm phế của nàng làm chấn động nàng.
Con người sẽ được sinh ra ở nơi nào, rồi sẽ chết đi ở nơi nào, căn bản không thể đoán trước được.
Không gì tốt hơn mảnh ruộng lúa rực rỡ xinh đẹp này, đích thật là một chỗ tốt để an giấc nghìn thu.
Khi Chân Văn Quân nhìn về phía Vệ Đình Húc, phát hiện sự chú ý của nàng đang ở chỗ khác.
Nàng không có để ý đến đồng ruộng ngập tràn sát khí, cũng không có chú ý đến sự truy kích ở phía sau, nàng đang nhìn lên bầu trời, hai mắt không hề chớp mà nhìn về phía chân trời.
Chân Văn Quân theo ánh mắt của nàng cùng nhìn về phía trước, trên bầu trời xanh thẳm nổi lơ lửng một quả cầu kỳ quái mà lại quen thuộc. Quả cầu kia chậm rãi từ hướng Minh huyện bay tới, tỏa xuống một dải những vệt sáng màu trắng.
Chân Văn Quân nhìn chằm chằm những vệt sáng kia, mắt mở trừng trừng nhìn nó bùng nổ hướng đến truy binh ở phía sau, một vệt sáng nho nhỏ như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã dẫn tới đại hỏa hừng hực ở phía sau.
Tóc bị trận gió từ phía sau thổi tới toàn bộ đều dán vào trên mặt, Chân Văn Quân khóe miệng thoáng chút co giật, cùng Vệ Đình Húc đồng thời nở nụ cười.
Khó có thể tin, nhưng đó là thật!
Hướng Nguyệt Thăng!
Hướng Nguyệt Thăng bay rất cao, trên mặt đất bất kỳ một mũi tên nào cũng không thể thương tổn tới nó.
Hướng gió hôm nay thổi từ tây sang đông, dưới sự trợ lực của trận gió lớn, đại hỏa từ phía sau lan ra rất nhanh, đốt cho Hồng Liên Giáo sợ chết khiếp.
Trên Hướng Nguyệt Thăng liên tục ném xuống "Cuồng phong", Cuồng phong rơi xuống đất đinh sắt giết chết vô số. Người của Hồng Liên Giáo chưa từng lĩnh giáo qua uy lực của Cuồng phong, thoạt đầu còn tưởng trên bầu trời có người ném đá nện người, lại còn ném mấy hòn đá nhỏ như vậy. Không hề nghĩ rằng mấy "hòn đá" này rơi xuống đất chỉ trong nháy mắt đã bắn ra vô số đinh sắt, trong nháy mắt đảo loạn nhịp bước của Hồng Liên Giáo, vô số người kinh hoảng chạy loạn bỏ trốn.
"A Liêu, là A Liêu!" Trưởng Tôn Ngộ kêu lên, Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đều có chút không thể tin được.
Hướng Nguyệt Thăng bay thật sự quá cao, các nàng căn bản không thấy rõ người ở trên đó rốt cuộc là ai. Nhưng người có thể điều khiển Hướng Nguyệt Thăng thành thạo như vậy rất có khả năng là nàng!
Hồng Liên Giáo bất ngờ bị tấn công, Giang Uyên mai phục ở bên trong ruộng lúa thấy tình thế không ổn, đành phải xông ra.
Chân Văn Quân thấy hắn chủ động hiện thân vậy thì dễ xử lý rồi!
Trống trận cuồng vang, khí thế đại chấn! Vạn mã lao nhanh xông về phía trận địa quân địch, khí thế ngút trời!
Liên tục đánh cho đến lúc mặt trời xuống núi, ruộng lúa quả thực bị máu tươi nhuộm đỏ, chẳng qua máu này cũng không phải là máu của nhóm người Chân Văn Quân, mà là máu của Giang Uyên bọn họ.
Chân Văn Quân chưa bao giờ chiến đấu một trận thỏa mãn đến như vậy.
Hướng Nguyệt Thăng chậm rãi hạ xuống, Vệ Đình Húc nhìn chằm chằm vào nó.
Nó vững vàng chạm đất, từ trong đó có một người mà nàng vô cùng quen thuộc chạy tới.
Trong lúc nhất thời Vệ Đình Húc không phân biệt rõ lúc trước là mộng cảnh hay giờ khắc này là mộng cảnh.
"Đình Húc!" A Liêu chạy tới giang tay ôm lấy nàng, nhiệt lệ cuồng rơi.
"Ngươi vì sao. . . . . ." Vệ Đình Húc nâng đỡ hai cánh tay nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt nàng, người này đích thật là A Liêu mà nàng quen thuộc.
"Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại không chết có đúng không?" A Liêu mặt mày hớn hở, các Thanh Viên nương tử cũng từ trên Hướng Nguyệt Thăng lần lượt đi xuống.
Đám người Chân Văn Quân cùng Trưởng Tôn Ngộ cũng xông tới vây quanh, mọi người toàn thân đầy máu nhưng trên mặt lại là vẻ vui mừng.
"Chúng ta có cao nhân cứu giúp!" A Liêu suy nghĩ một chút nói, "Kỳ thật cũng không tính là cứu giúp, người cao nhân muốn cứu cũng không phải là chúng ta."
Vệ Đình Húc: "Cao nhân?"
A Liêu trước khi trả lời thì liếc mắt nhìn Chân Văn Quân một cái, Chân Văn Quân lập tức từ trong ánh mắt của nàng đoán được đáp án.
"Là A Hâm." A Liêu nói, "Hóa ra A Hâm vẫn luôn ẩn cư ở nơi này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook