Ngã Vi Ngư Nhục
-
Chương 251: Tồi khô lạp hủ (18)
Giữa vẻ mặt kinh ngạc của các Thanh Viên nương tử, sự yên lặng và bình tĩnh của A Tranh có vẻ không ăn khớp, tựa hồ đã sớm đoán được. Mà A Liêu rốt cục cũng ngừng khóc, đem hai bàn tay đang bụm mặt buông xuống. A Tranh đang giúp nàng lau nước mắt, nàng nhìn A Tự chờ đợi A Tự nói tiếp, trong đôi mắt sưng đỏ không hề có vẻ nghi hoặc, chỉ là chờ đợi.
A Liêu đã sớm nghĩ đến, đã sớm biết, chỉ là không nói.
Đến lúc này A Liêu vẫn còn chiếu cố đến cảm xúc của A Tự, không bức ép nàng không khiến nàng khó xử, chỉ đợi chính nàng thừa nhận.
A Liêu như vậy làm cho người ta cảm giác tội lỗi càng sâu.
A Tự hít một hơi thật sâu.
"Ta là ghen tị, là bởi vì ghen tị. . . . . ."
A Tự so với các nương tử khác trong Thanh Viên có chút bất đồng, lúc nàng đi đến bên cạnh A Liêu cũng đã mang thai, bệnh tật đầy người cùng tóc tai rối bời, nàng xem chính mình tựa như một tấm giẻ lau bẩn thỉu.
A Liêu chưa bao giờ ghét bỏ nàng, an bài cho nàng nơi ở ấm áp thoải mái, thường xuyên đến xem nàng, giúp nàng trị thương giúp nàng sinh con, trong khoảng thời gian rét đậm tự mình nấu nước rửa chân giúp nàng.
Cho dù là trượng phu đã chết đói của nàng cũng chưa từng đối với nàng tốt như vậy. Thế gian này chưa từng có người nào đối với nàng tốt như vậy.
A Liêu cứu mạng nàng, vẫn luôn đối với nàng hết sức ôn nhu, nàng vốn nên dùng quãng đời còn lại để báo đáp.
Nhưng nàng lại lựa chọn bán đứng nàng ấy.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy A Thấm A Tự liền hiểu được, A Liêu nhất định vô cùng yêu thích nữ nhân này, nữ nhân này sở hữu tất cả những phẩm chất có thể khiến A Liêu trở nên mê muội.
Đúng như nàng suy nghĩ, A Liêu thần hồn điên đảo, vì A Thấm dốc hết tất cả, bất luận đi đến nơi nào đều phải mang nàng theo. Những thứ ngon miệng vui vẻ mới mẻ đặc biệt, tất cả những gì đẹp nhất tốt nhất đều cho nàng.
Kỳ thật mỗi một cô nương mới gia nhập Thanh Viên đều sẽ cùng A Liêu có một đoạn thời gian ngọt ngào như vậy, mấy tháng sau A Liêu sẽ một lần nữa trở lại giữa các Thanh Viên nương tử, không thiên vị bất cứ một người nào.
A Thấm lại không giống vậy, thời gian A Liêu ở cùng một chỗ với nàng càng ngày càng nhiều càng ngày càng dài, nửa năm sau A Liêu vẫn như trước thích ở bên cạnh nàng, một năm trôi qua, vẫn là như thế. Thậm chí mấy năm sau, A Liêu cũng không nỡ tách rời A Thấm, cho dù là ánh mắt bị bắt buộc từ trên người A Thấm dời đi chốc lát, cũng có thể cảm giác được sự thất lạc của nàng.
Thanh Viên đang từ từ mất cân bằng, trong lòng mọi người đều hiểu được.
A Tự có phần tịch mịch.
A Tự thường xuyên đi thăm nhi tử của nàng, không cần nói với A Liêu, trực tiếp đi là được, còn có người đưa đón.
Một vị lang quân tuấn tú ở nhà bên cạnh thường xuyên đến bái phỏng, chỉ cần A Tự sắp đi hắn nhất định xuất hiện.
Lang quân họ Lưu tên Triều, năm nay mười tám tuổi, dung mạo vừa mới nảy nở phi thường tuấn tú, môi hồng răng trắng còn chưa để râu, từng nghe bằng hữu tới lui với hắn cười nhạo hắn giống một tiểu cô nương.
Lưu Triều lúc nào cũng đến bái phỏng lại còn hỗ trợ, thường xuyên qua lại hai người liền trở nên quen thuộc, từ đàm luận những chuyện vụn vặt trong cuộc sống cho đến nói ra tâm sự, A Tự liền đem nỗi buồn khổ trong lòng nói hết với Lưu Triều. Lưu Triều an ủi nàng, dần dần hai người có tiếp xúc ngày càng sâu, A Tự ở trên người Lưu Triều tìm được sự sủng ái đã mất đi từ lâu.
Nàng mang thai chính là hài tử của Lưu Triều.
Khi A Tự phát hiện mình mang thai thì vô cùng tuyệt vọng lại khổ sở, cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi với A Liêu. Lưu Triều lại đến trấn an nàng: "Không phải lỗi của ngươi, tất cả đều là lỗi của ả tiện nhân tên A Thấm kia. Không bằng nhân cơ hội này đuổi ả tiện nhân đó đi, ngươi muốn ở lại bên cạnh ta hoặc là trở lại bên cạnh Trưởng Tôn Nhiên đều có thể. Chỉ cần ngươi hạnh phúc thì ta an tâm rồi."
"Đuổi nàng đi? Phải làm như thế nào?"
Lưu Triều liền bảo nàng nói với A Hạc có quan hệ tốt nhất với nàng trong Thanh Viên, nói nàng mang thai, là A Thấm cho người ám hại nàng, mục đích là đem từng Thanh Viên nương tử đuổi ra khỏi cửa, độc chiếm A Liêu.
A Tự đem chuyện này nói cho A Hạc biết, A Hạc tức giận đến sôi máu, lập tức muốn đi tìm A Thấm tính sổ, muốn áp giải A Thấm đến trước mặt A Liêu đem chuyện này nói cho rõ ràng. A Tự có chút do dự, trong lòng hốt hoảng, ngăn cản A Hạc.
Ai ngờ chuyện này bị các tỷ muội khác đi ngang qua nghe được, thoáng chốc đã truyền đi.
Quân chủ lực ở Minh huyện bị tin tức giả đánh lừa rời khỏi Khiếu huyện, người truyền tin ra bên ngoài hại toàn quân bị ám sát cũng là A Tự.
A Tự thừa nhận chính mình đã bị ma quỷ ám ảnh, chỉ vì Lưu Triều nói đem quân đội chủ lực dời đi hắn sẽ có biện pháp phái người tiến vào Minh huyện, ám sát A Thấm. Chỉ cần A Thấm chết đi, Thanh Viên có thể khôi phục trạng thái trước đây, A Liêu sẽ một lần nữa trở lại bên cạnh nàng.
"Ta làm như vậy, nhưng đổi lại là đại nạn cho cả Minh huyện. Mắt thấy dầu hỏa đạn bay vào trong thành vô số người uổng mạng, ta mới biết được ta đã làm sai. Ta không muốn người vô tội bị cuốn vào chuyện này, lại càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của A Liêu. Ta bây giờ mới biết chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn."
A Hạc rốt cuộc nghe không nổi nữa, tiến lên hung hăng giáng một cái tát vào mặt nàng.
"Ngươi cứ như vậy lợi dụng chúng ta!"
A Tự nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, cũng không tránh né, để cho A Hạc đánh: "Là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của một mình ta."
A Liêu tiến lên ôm lấy A Hạc đang tức giận không kiềm được, nói với A Tự: "Thế nào lại là lỗi của một mình ngươi? Là sơ suất của ta mới dẫn đến tai họa hôm nay. Ngươi mặc dù có tội nhưng ta cũng không vô tội. Lòng ái mộ của ta đối với các ngươi chưa từng thay đổi, nhưng lại khiến các ngươi vì ta mà thương tâm, thật sự là tội không thể tha."
Một câu này của A Liêu làm cho nước mắt của tất cả các Thanh Viên nương tử bị thúc giục trào ra, A Tự lại trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
A Liêu tiến lên ôm A Tự vào lòng, tinh tế ngắm nhìn khuôn mặt của A Tự nói: "Năm đó khi ta ở Tuy Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã từng oán trách ông trời có thể nào lại khiến ngươi một mỹ nhân như vậy chịu hết mọi đau khổ. Mấy năm nay ngươi bầu bạn ở bên cạnh ta, luôn đem ân cứu mạng treo ở bên miệng, nhưng ta mới là người đã chiếm hết ôn nhu của ngươi. Mấy ngày nay ta đặc biệt muốn ăn món bánh ngọt mà ngươi dùng nhựa hoa mận gai làm ra, đáng tiếc hoa mận gai đã nhiều năm rồi chưa từng tìm được. Chỉ tiếc ngày trước quý trọng không đủ, giống như chuyện hôm nay, vốn là do ta làm không tốt mới khiến ngươi bị người lợi dụng. Nhưng tai họa ở Minh huyện cùng cái chết của quân chủ lực, cũng không phải một câu nói của một mình ta là có thể nhẹ nhàng bỏ qua."
Nói xong một chữ cuối cùng, A Liêu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đã mất hết hào quang của A Tự.
A Tự vừa khóc vừa gật đầu: "Ta hiểu. . . . . . Ta hiểu rõ."
"Trưởng Tôn thị chỉ cần một ngày bất diệt, ta sẽ tận tâm giáo dưỡng hài tử của ngươi, ngươi cũng có thể ra đi an tâm một chút."
A Tự hàm chứa ý cười ở trong lòng A Liêu chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong tay A Liêu đều là máu tươi, giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt, nhìn không ra cảm xúc, có chút ngây người.
A Tranh tiến lên từ phía sau ôm lấy nàng, đem thanh đao dính máu từ trong bàn tay cứng ngắc của A Liêu rút ra vứt đi, ôm A Liêu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
"Không sao, không sao. . . . . . Nếu khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút ta liền cùng ngươi khóc."
A Liêu tự tay mang A Tự đi chôn cất, Tinh nhi không biết chuyện gì xảy ra, vì sao a mẫu hắn lại chết, gào khóc rung trời.
A Liêu lao thẳng đến ôm hắn vào trong ngực kiên nhẫn vỗ về, mãi cho đến khi hắn khóc mệt mỏi, mơ màng ngủ thiếp đi.
A Thấm vẫn không có tung tích, hồ tặc vây quanh ở chân núi ngay cả một con trùng cũng không trốn thoát được, A Liêu nghĩ, có lẽ A Thấm vẫn còn ở trên núi, chẳng qua là không muốn thấy nàng.
Hồ tặc bị "Cuồng phong" đâm mấy ngày đã chết hơn vạn người, không tiếp tục tùy tiện lên núi nữa. Bọn họ cũng hiểu được, không cần phải liều chết lên núi, chỉ cần đợi ở chân núi bao vây bọn họ, nguồn tài nguyên trên núi rất nhanh sẽ cạn kiệt, người trong thôn tất cả đều sẽ chết đói ở bên trong, đến lúc đó ung dung đi nhặt xác là được.
Có người kiến nghị với Nham Tuyền Vương Lý Mạn có thể lưu lại năm vạn người ở nơi này, số binh mã còn lại tiếp tục đi về phía đông. Hiện giờ bọn họ đã chiếm lĩnh Minh huyện, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng di chuyển về phía đông, đem Động Xuân cùng Bình Thương khối thịt béo này nuốt vào trong bụng. Từ đó chặt đứt mạch sống của Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị, đẩy bọn họ ra khỏi hai quận từ đó triệt để tiêu diệt, chỉ trong tầm tay.
Lý Mạn lại không hề rời đi, để cho mười vạn đại quân trở lại Minh huyện, còn lại trú đóng ở chân núi, ôm cây đợi thỏ.
"Hiện tại tiếp tục tiến về phía đông đương nhiên là cơ hội rất tốt, thế nhưng một khi binh lực của chúng ta bị phân tán, viện quân của Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị chạy trở về thì sao? Trưởng Tôn Nhiên được cứu không nói, Minh huyện cũng sẽ bị bọn họ đoạt lại, chẳng phải là công lao uổng phí hay sao?"
Thủ lĩnh của Cập Tích tộc và Lý Mạn ngồi ở trong cùng một chiếc xe ngựa, đem nỗi nghi hoặc nói với một vị quân sư tinh thông ngôn ngữ hai quốc gia, quân sư kia lại chuyển cáo cho Lý Mạn, khiến cho Lý Mạn bất mãn. Lý Mạn cũng không thèm nhìn tới đối phương, tựa vào ghế xe mềm mại nhìn ra bên ngoài xe ngựa, thờ ơ không để ý kéo dài âm điệu lười biếng nói.
Quân sư do dự một chút, đem lời nói của Lý Mạn xoay chuyển ngữ khí nói lại với Thủ lĩnh của Cập Tích tộc, Cập Tích tộc Thủ lĩnh theo đuổi không bỏ, tiếp tục hỏi: "Nếu như viện quân đuổi tới, ngươi lại làm thế nào có thể cam đoan Trưởng Tôn Nhiên sẽ không được cứu? Nghe nói Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia đều thập phần lợi hại, còn liên hợp với một nữ tướng quân gì đó, binh mã hẳn là không ít. Đánh không lại viện quân, không lấy được tính mạng của Trưởng Tôn Nhiên là chuyện nhỏ, ôm cây đợi không thấy thỏ ngược lại đợi đến một con mãnh hổ, nếu như tính mạng của toàn quân đều phải đánh đổi, thì phải làm thế nào đây?"
Lý Mạn bỗng nhiên ngồi thẳng lên nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm hai mắt của Thủ lĩnh, thanh âm hạ thấp giống như một con rắn độc từ trong khe đá chui ra.
"Có từng nghe nói qua Hồng Liên Giáo không?"
Thủ lĩnh của Cập Tích tộc lắc đầu một cái.
"Ngươi cái gì cũng không biết, mặt mũi nào mà ở chỗ này nói xằng nói bậy hoài nghi bổn vương? Binh pháp, binh pháp hiểu không? Bảo hắn chớ suy nghĩ quá nhiều, toàn bộ đều nghe theo bổn vương chắc chắn sẽ không phạm sai lầm!"
Thủ lĩnh của Cập Tích tộc nhìn về phía quân sư, đang đợi quân sư mở miệng.
Quân sư lúng túng cười cười, lau mồ hôi.
Hai tuyến viện quân ngày đêm không ngừng chạy hướng đến Minh huyện, Vệ Đình Húc cũng theo quân cùng nhau xuất chinh. Khi còn có năm trăm dặm là tới được Minh huyện thì hai đội quân đồng thời bị thôn dân dọc đường đi tập kích.
Đám thôn dân này cầm cuốc xẻng gậy gộc nhìn thấy binh lính liền loạn đánh một trận, ngay từ đầu các binh lính căn bản không đánh trả, chịu thiệt thòi mấy ngày, thậm chí có người còn bị thôn dân đánh chết tươi.
Có lẽ là bởi vì danh tiếng của Vệ Đình Húc ở dân gian quá xấu, đám thôn dân này nhận được tin tức muốn trút giận một phen, thấy binh lính không tập kích dân chúng, càng đánh càng láo xược, rốt cuộc tới nông nỗi giết chết người.
Viện quân tiến tới vô cùng cấp bách, Vệ Đình Húc há có thể chậm trễ ở chỗ này.
"Tất cả đều là người của Hồng Liên Giáo, giết."
Sau một câu này, các binh lính sĩ khí đại chấn, lại có thôn dân tập kích liền không thủ hạ lưu tình nữa, rất nhanh đã lao ra khỏi vòng vây, tiếp tục xuất phát hướng đến Minh huyện.
Ai ngờ đám thôn dân này dây dưa không ngớt tiếp tục quấn lấy đại quân, lúc này đây vũ khí của bọn họ không còn là cuốc xẻng gậy gộc nữa, mà đã biến thành trường đao trường thương, vũ trang chiến mã. Không chỉ tiến lùi tự nhiên chú trọng trận pháp, thậm chí còn biết lợi dụng địa hình núi sông tác chiến, vừa nhìn liền biết không phải dân chúng bình thường, đã được huấn luyện nghiêm ngặt.
Đã sớm nghe nói Hồng Liên Giáo sở dĩ có thể nhanh chóng lớn mạnh, trong đó có một nguyên nhân trọng yếu chính là trong giáo áp dụng cơ cấu quân đội, phân phát vũ khí huấn luyện kỵ sĩ, mục đích tương đối rõ ràng. Có thể đội lốt dân chúng lại còn có chiến lực như thế ngoại trừ Hồng Liên Giáo thì còn có thể là ai?
Vệ Đình Húc không nghĩ tới chỉ thuận miệng nói vậy lại thật sự bị nàng nói trúng.
Đây là lần đầu tiên nàng cùng Hồng Liên Giáo chính diện giao phong, trong lãnh thổ Đại Duật có rất nhiều thế lực đều chịu thua thiệt trong tay Hồng Liên Giáo, Vệ Đình Húc ngay từ đầu còn có nghi vấn trong lòng, đều là Vương gia sĩ tộc, bất luận về kiến thức hay tài lực đều thuộc hàng đầu Đại Duật, như thế nào đấu không lại dân chúng bình thường? Sau ba ngày liên tục đối chiến Vệ Đình Húc xem như đã hiểu được, giáo chúng của Hồng Liên Giáo tuy rằng đã được huấn luyện nhưng dù sao cũng không phải là tướng sĩ chân chính thật sự, không có bất kỳ tri thức cùng tôn nghiêm gì của người duệ sĩ. Tuy có chiến thuật nhưng lại hết sức bỉ ổi, dùng lão nhược phụ nhũ làm vật che chắn, liều chết đánh loạn. Đủ loại ám chiêu độc chiêu liên tiếp xuất hiện, phân cùng nước tiểu bay tung tóe.
Vệ Cảnh An dính phân đầy người trở lại doanh địa, ánh mắt đều trợn ngược. Hắn tung hoành sa trường nhiều năm như vậy thấy nhiều biết rộng, chiến thuật lạ lùng gì đi nữa cũng đã thấy qua, không nghĩ tới sinh thời còn có thể chứng kiến việc lấy hành động hắt phân làm chiến thuật, làm cho người ta buồn nôn suốt trên đường về.
Trưởng Tôn Ngộ cũng không dám nhận thức hắn, nhìn thấy hắn hai mắt đờ đẫn đứng ở lối vào đại doanh, bóp chặt mũi định từ bên người hắn đi vòng qua, bị hắn túm lại.
"Chiêm Dĩnh, ngươi hôm nay đã đi đâu?" Vệ Cảnh An chất vấn. Hôm nay xuất chinh Trưởng Tôn Ngộ lẽ ra phải đi cùng với hắn.
"Tử Luyện huynh, Chiêm Dĩnh trước khi đi bị đau bụng, kéo dài đến hai chân mềm nhũn, do đó mới tránh được một kiếp. . . . . . Không, do đó mới không thể cùng Tử Luyện huynh kề vai chiến đấu. Ta thấy Tử Luyện huynh vẫn là nhanh chóng một chút đi tắm rửa thay y phục đi."
"Ngươi. . . . . ."
Vệ Cảnh An chỉ vào Trưởng Tôn Ngộ đang muốn mắng hắn, nhìn thấy mọi người đi ở chung quanh đều bịt mũi bước nhanh vội vàng lướt qua người hắn. Vệ Đình Húc nghe tiếng từ trong doanh đi ra đang muốn nghênh đón nhị ca, ngay tại khoảnh khắc vừa đối diện với Vệ Cảnh An bước chân bỗng nhiên khựng lại, lập tức rút lui, lui vào bên trong lều, đem màn vải che phủ nghiêm kín chặt chẽ.
Trưởng Tôn Ngộ nín cười, cong lưng bỏ chạy.
Vệ Cảnh An đi theo hắn đến chỗ không người, nhào tới ôm chặt lấy hắn, cọ đầy người hắn.
Trưởng Tôn Ngộ bị cọ đến hồn phi phách tán lập tức gào lên: "Vệ Tử Luyện! Ta liều mạng với ngươi!"
Trưởng Tôn Ngộ từ nhỏ đã ưa thích sạch sẽ, thảm trải sàn trong nhà chỉ cần có một sợi lông không rõ lai lịch hắn đều phải hoán đổi cả bộ, chưa từng dính qua mấy thứ nhớp nháp dơ bẩn thế này.
Vệ Cảnh An đắc ý cười ầm lên, nhanh chóng bỏ chạy.
Chiến đấu cùng Hồng Liên Giáo không có quá nhiều lo lắng về tính mạng, nhưng theo từng ngày trôi qua, Vệ Đình Húc càng ngày càng sốt ruột. Các nàng nhất định phải nhanh chóng phá tan sự dây dưa của Hồng Liên Giáo để tiến đến trợ giúp Minh huyện.
Nàng càng vội vã đột phá vòng vây, Hồng Liên Giáo lại càng khó đối phó.
Đến ngày thứ mười lăm, vẫn như trước cách Minh huyện bốn trăm dặm.
Đám người A Liêu bị vây ở trong núi, lương thực trong thôn đã cạn kiệt toàn bộ, nàng cũng đã hai ngày rồi chưa ăn được một miếng cơm nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook