Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 10: Thần Sơ năm thứ sáu

Đại sự mở màn

Trịnh trọng đặt quan cữu của Tứ di ở bên trong hậu viện, vốn là phải có thân bằng hảo hữu đến phúng viếng, nhưng hiện tại Kỳ huyện đầy rẫy nguy hiểm bất kể là ai cũng không dám tùy tiện xuất môn. Người trong nương gia* của Tứ di từ ngày xưa đã thất linh bát lạc còn lại không có mấy người, cũng chỉ có vài người họ hàng xa nghèo khó đến khóc tang, sau khi khóc xong còn muốn lấy chút tặng phẩm, phủi mông rời đi.

(*) Nương gia (娘家): nhà mẹ đẻ

Tạ Thái Hành bảo gia nô đi tìm thầy phong thủy tính toán chọn ngày tốt để hạ táng, quyết định ba ngày sau sẽ hạ táng.

Lục nương tối hôm qua khóc đến hỏng cả giọng, một đôi mắt vốn không được coi là quá đẹp sau một giấc ngủ liền sưng phù lên tựa như hai quả hạch đào.

"Cái gì? A Lai và Kiêu thị đã được thả ra?!" Nàng sau khi tỉnh lại nghe được hai mẹ con Kiêu thị vẫn bình yên vô sự thì khó có thể tin nổi.

Tỳ nữ Nhạc Cúc hầu hạ Lục nương gật đầu nói: "Nghe nói lúc ấy đại công tử đang định giết chết A Lai cùng Kiêu thị thì bị Tạ công ngăn cản, vì thế mà Tạ công còn phạt đại công tử đến quỳ từ đường nữa chứ, rõ ràng là thật sự bởi vì mẹ con Kiêu thị mà trút giận lên đại công tử."

"Phụ thân lại vì các nàng mà trách phạt đại ca?"

Nhạc Cúc cũng là vẻ mặt ấm ức: "Theo lý thì Tạ công vẫn luôn mặc kệ hai mẹ con bọn họ, hơn nữa Tứ di nhà chúng ta là theo A Lai cùng đi ra ngoài mới xảy ra chuyện, sao có thể cứ như vậy mà bỏ qua? Tạ công lần này thật sự là kỳ quái. Lục nương còn nhớ không, lễ Hàn Thực năm kia Kiêu thị bệnh đến sắp chết, A Lai đi cầu phu nhân để cho đại phu của quý phủ đến xem bệnh, Tạ công cũng chưa hề phản ứng."

Lục nương gật gật đầu: "Đúng rồi, ta còn nhớ chuyện này. Lúc đó A Lai cầu chủ mẫu không được, lại đi tìm a mẫu ta. Vẫn là a mẫu ta lén cho nàng một chút tiền đi bốc thuốc, Kiêu thị mới may mắn mà sống sót."

Nhớ lại Tứ di ngày trước vẫn luôn lải nhải nói với nàng rằng A Lai và Kiêu thị đáng thương, bị phụ thân chán ghét vứt bỏ chỉ có thể làm nô bộc thấp hèn. Nếu là chán ghét vứt bỏ thì tại sao không giết các nàng để báo thù cho a mẫu nàng chứ? Chẳng lẽ a mẫu nàng cứ như vậy mà chết oan uổng? Còn bị chết thảm thiết như vậy! Phụ thân không quan tâm sống chết của Kiêu thị nhưng lại muốn bảo trụ A Lai, chẳng lẽ phụ thân vẫn niệm tình A Lai là cốt nhục của hắn sao?

Nghĩ đến diện mạo A Lai càng lớn càng xinh đẹp Lục nương liền một bụng không thoải mái. Cũng không biết đợi thêm vài năm nữa A Lai nảy nở thì sẽ thành cái dạng gì, có phải ngay cả A Huân cũng sẽ kém hơn nàng không? Khó đảm bảo phụ thân sẽ không vì quan hệ thông gia với các thế gia khác mà thừa nhận A Lai là nữ nhi của hắn, đến lúc đó nếu A Lai được gả đến gia đình tốt hơn so với mình. . . . . . Lục nương trong lòng cảm thấy từng trận lạnh cả người, Chung công tử bên kia căn bản là không hề để mắt tới nàng, a mẫu qua đời như thế này Vương gia khẳng định cũng không diễn trò nữa. Vậy nàng sau này nên làm cái gì bây giờ? Chiếc khăn trong tay nàng bị vò thành một đoàn, càng nghĩ càng không cam lòng.

Đều là A Lai tiện nô kia hại chết a mẫu ta!

Không thể để cho nàng sống được!

Lục nương trực tiếp dẫn theo vài người hầu chạy đến trước phòng của hai mẹ con Kiêu thị phá cửa, muốn lôi các nàng ra loạn côn đánh chết đền mạng cho Tứ di.

Suy cho cùng thì nàng là chủ tử còn mẹ con Kiêu thị chỉ là gia nô, ngày xưa trừ A Huân ra phụ thân sủng ái nhất chính là nàng. Giết chết các nàng phụ thân cùng lắm là mắng mình một chút hoặc đánh cho vài roi, nhưng cuối cùng vẫn là có người tới đền mạng cho a mẫu nàng, cũng có thể chặt đứt khả năng A Lai trở thành người của Tạ gia.

Đối với cái chết của Tứ di, Tạ Thái Hành vốn cũng là vô cùng đau đớn.

Trong số đông đảo các cơ thiếp chỉ có Tứ di là xinh đẹp nhất, ôn nhu tri kỷ nhất, nhưng tai họa nhi tử gây ra mới là chuyện vô cùng cấp bách trước mắt, làm sao còn có lòng dạ nào mà thương tiếc một tiểu thiếp? Huống chi nghe nói thi thể của Tứ di bị lưu dân cắn xé đến hoàn toàn biến dạng vô cùng thê thảm, liếc mắt nhìn một cái ba ngày ăn không ngon, hắn quyết định vẫn là không tự chuốc lấy ngột ngạt cho chính mình thì tốt hơn.

Tạ Thái Hành đã bị nhi tử ngu xuẩn làm cho tâm phiền ý loạn, vậy mà lại còn có chuyện xui xẻo hơn nữa đang chờ hắn.

Thứ sử giám sát vì chuyện thân canh đã tiến vào Kỳ huyện, chắc chắn cũng đã biết được hiện trạng của Kỳ huyện.

Chuyện thân canh và nạn lưu dân chỉ sợ mười năm cũng chưa thấy được một lần, ai mà ngờ được hai chuyện này sớm không đến muộn không đến lại xảy ra cùng lúc.

Thứ sử nhất định đã biết hắn từ Yến châu đã trở lại, trước khi hắn triệu kiến phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách, để bù đắp cho tội lỗi mà Tạ Tùy Sơn đã phạm phải.

Sáng sớm Tạ Thái Hành liền triệu tập các trợ tá mưu sĩ của Tạ phủ hội tụ ở tiền thính, tìm kiếm thượng sách để giải quyết nạn lưu dân.

Hắn vừa đi đến cửa tiền thính đã nghe hạ nhân báo lại, nói Lục nương dẫn theo mấy người hầu cầm gậy gộc muốn đi giết chết mẹ con Kiêu thị trả thù cho Tứ di. Vốn là một đêm không ngủ, Tạ Thái Hành nhất thời khí huyết dâng trào, tức giận đến mức hai bên thái dương nổi hằn gân mạch, hắn điên tiết mắng: "Một lũ con ăn hại chỉ biết sinh sự gây họa! Còn không mau chóng phái người đi ngăn lại!"

"Dạ! Dạ!"

Lục nương mang người đi mới vừa đá văng cửa phòng của hai mẹ con Kiêu thị thì đã bị tùy tùng của Tạ Thái Hành giữ lại. Vừa nghe là người của phụ thân phái đến, Lục nương trong lòng phẫn hận càng sâu, hận không thể ngay lập tức xé xác A Lai, nhưng lại không dám vi phạm ý tứ của phụ thân. Nhạc Cúc khuyên nàng chớ chống đối cùng phủ quân, dù sao thì thời gian còn nhiều. Lục nương lúc này mới nén giận tạm thời thối lui.

Hạ nhân hồi báo Lục nương đã rời đi, hai mẹ con Kiêu thị tạm thời không có gì đáng ngại. Tạ Thái Hành lệnh cho quản gia đi an bài nhân thủ trông coi khu vực hoa viên, không cho phép Lục nương tiếp tục đi đến đó hồ nháo. Quản gia lĩnh mệnh muốn đi, Tạ Thái Hành chợt gọi hắn lại, nghĩ nghĩ rồi nói: "Phân phó xuống dưới, tuyệt đối không được để cho A Lai cùng Kiêu thị ra khỏi phủ."

Trở lại tiền thính, Tạ phủ từ trên xuống dưới đã tề tựu đông đủ đợi hắn. Tạ Thái Hành sau khi quét ánh mắt một vòng nhìn mọi người, trực tiếp hỏi A Huân:

"Nghe nói A Huân một đêm không chợp mắt, đã có cao sách gì giúp vi phụ phân ưu rồi chứ?"

A Huân đứng ở phía sau Vân Mạnh tiên sinh, vốn định trước hết nghe cao kiến của mọi người rồi mới bàn bạc kỹ hơn, không ngờ vừa bắt đầu đã bị phụ thân điểm danh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía nàng, chờ đợi nàng mở miệng.

Hôm qua sau khi A Lai rời đi A Huân đã kiềm chế không được chạy tới thư phòng của Tạ Thái Hành, đem kế sách thu biên nói cho phụ thân nghe. Tạ Thái Hành lúc đó nghe xong vẫn chưa nói gì nhiều, chỉ gật gật đầu bảo nàng sớm đi nghỉ ngơi, nàng lúc ấy đã cho rằng kế sách này vô dụng, phụ thân hẳn là chướng mắt. Giờ khắc này A Huân đối mặt với sự chú ý của mọi người trong đầu trống rỗng, cũng không có ý niệm gì mới hơn ở trong đầu, chỉ có thể đem kế sách thu biên từ đầu tới cuối nói lại một lần nữa.

Sau khi nói xong nàng phát hiện trên gương mặt Tạ Thái Hành lộ vẻ mỉm cười hài lòng.

Tạ Tùy Sơn vẫn còn đang quỳ trong từ đường, hắn tự ý lén dùng phù truyền Thái thú mới gây ra tai họa hôm nay, Tạ Thái Hành bất luận như thế nào cũng sẽ không thả hắn ra để lại làm xấu mặt nữa. Trưởng tử ngu xuẩn, chỉ có thể dựa vào đích nữ vì Tạ gia vãn hồi một chút thể diện.

Lưu dân phải làm thế nào để thu biên chỉnh trị chuyện này cũng không tính là nan đề, đối sách mà các mưu sĩ của Tạ phủ đã nghĩ đến trong lòng đại khái cũng tương tự, so với lời A Huân mới vừa nói ra cũng không khác là bao, chỉ thêm chút chi tiết cần chú ý khi tiến hành thì có thể trực tiếp thực thi.

Tạ Thái Hành không để cho những người khác nói chuyện, trực tiếp chỉ đích danh nữ nhi mở miệng, tất nhiên là muốn nữ nhi nhà mình trở nên nổi bật. Mọi người ở đây đều không vạch trần, ngược lại phía sau tiếp phía trước tán dương nữ lang tinh thông học thuật thấy mầm biết cây, hiểu nhiều biết rộng thông kim bác cổ, Tạ phủ chi lan ngọc thụ* ngày sau nhất định sẽ có thành tựu lớn, moi hết ruột gan tìm hết mọi ngôn từ tán dương để thổi phồng thêm một chút. Khen đến mức A Huân trên mặt nóng lên, không nâng đầu lên nổi.

(*) Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): con cháu ưu tú, tài giỏi

Tạ Thái Hành hạ lệnh tiến hành theo như lời A Huân đã nói, sau khi mọi người giải tán hắn liền lôi kéo Vân Mạnh tiên sinh vào trong phòng mật đàm.

Giải tán mọi người đi, còn tự mình đóng cửa xác nhận bên ngoài không có người nghe lén sau đó hắn mới xoay người trở lại, gương mặt lộ vẻ lo lắng:

"Tiên sinh, hiện tại Lý Thứ sử ở Kỳ huyện. . . . . ."

Vân Mạnh tiên sinh từ sớm cũng muốn đến cùng hắn mật đàm chuyện này, thong thả nói: "Hắn nhất định sẽ đến quý phủ thăm hỏi, Tạ công hà tất lo lắng? Tôn Minh Nghĩa mới là Huyện lệnh của Kỳ huyện, tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong Kỳ huyện lẽ ra phải do hắn phụ trách."

"Suy cho cùng vẫn là nhi tử của ta lén dùng phù truyền Thái thú, uy hiếp Tôn Minh Nghĩa mở cửa thành mới tạo nên cục diện hiện giờ. . . . . ."

"Đại công tử vẫn chưa nhập sĩ, trên vai không đảm nhiệm bất kỳ chức quan gì, cho dù phù truyền Thái thú ở trong tay cũng không có nửa điểm hiệu lực, Tôn Minh Nghĩa hoàn toàn có thể nhìn như không thấy, vì sao lại bị một thường dân uy hiếp? Ta thấy chính là Tôn Minh Nghĩa này nhát gan sợ phiền phức, kháng tặc bất lợi, không quan tâm đến tính mạng của bách tính Kỳ huyện, mới đẩy trách nhiệm cho người khác! Loại tiểu nhân nhát gan vô mưu vô dụng như vậy không xứng với địa vị một Huyện tôn. Tai họa do hắn gây ra theo lý nên do chính hắn chịu trách nhiệm, có quan hệ gì với đại công tử? Lại có quan hệ gì với minh công?"

Nụ cười ý vị sâu xa của Vân Mạnh tiên sinh làm cho Tạ Thái Hành yên tâm không ít, nhưng nghĩ nghĩ vẫn cảm giác không ổn. Vân Mạnh tiên sinh hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, trấn an nói:

"Minh công a, từ xưa đến nay người hoàn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Trọng trách trên người minh công, há có thể để cho một huyện quan nho nhỏ làm chậm trễ? Sự hưng vong của Đại Duật hiện giờ chính là nằm ở trong tay của minh công."

Tạ Thái Hành trong lòng cả kinh, đem thanh âm đè ép đến mức thấp nhất, mặc dù trong phòng không có người khác nhưng hắn vẫn như trước dùng giọng nói khe khẽ chỉ có hai người đứng kề sát nhau mới có thể nghe được: "Chẳng lẽ chuyện trước đó tiên sinh nhắc đến thật sự là có tiến triển?"

Vân Mạnh tiên sinh trịnh trọng gật đầu: "Hiện tại chỉ còn thiếu một chút chứng cứ sau cùng. Một khi chứng cứ đã tới tay, đại sự liền mở màn."

. . . . . .

Thuốc của A Huân đưa cho thập phần hữu hiệu, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày thương tích trên người A Lai đã lành lại gần như hoàn toàn, Kiêu thị cũng không có gì đáng ngại.

Mới sáng sớm A Lai đã quay trở lại với công việc tỉa cành tưới nước, nhìn thấy xa phu là Đông thúc đến đây. Đông thúc trong tay mang theo hai túi đồ, thấy gia nô canh gác ở cửa liền hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy A Lai, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười, cười đến mấy nếp nhăn trên mặt xoắn vặn lại giống như một đóa hoa:

"Ta nghe nói ngươi và a mẫu ngươi bị thương, xem này, ta mới vừa đánh xe từ Động Xuân về tới, mang theo chút thổ sâm ở Động Xuân về đây. Thổ sâm này tuy rằng không thể so với nhân sâm thực sự, nhưng cũng là đồ tốt để bổ khí bổ huyết đó! Một củ này không rẻ đâu! A Lai, nhớ đem chưng cho a mẫu ngươi uống, ngươi cũng uống một chút."

A Lai vốn có chút ngại ngùng, nhưng Đông thúc này thường xuyên chạy tới tặng đồ cho a mẫu nàng, khước từ vài lần còn miễn cưỡng, cuối cùng có lần không nhận đồ của hắn hắn liền đứng ngay tại cửa lớn tiếng ầm ĩ, khiến cho lời đồn đại nổi lên bốn phía. Từ đó về sau A Lai không kì kèo cùng Đông thúc nữa, cứ thế mà thu nhận toàn bộ.

"Cảm ơn Đông thúc!" A Lai nhận lấy thổ sâm, ngọt ngào cười nói.

"Ai! Hài tử ngoan! Cái kia. . . . . . A mẫu ngươi có ở trong phòng không?"

"Dạ có. A mẫu! Đông thúc lại đến thăm người nữa này!" A Lai đi đến trước phòng hô gọi, khuôn mặt già nua của Đông thúc liền đỏ lên, vội ngăn cản nàng:

"Đừng gọi đừng gọi, a mẫu ngươi hai chân đi đứng không tiện, đừng để cho nàng đi lại, ta. . . . . ." Mặc dù dân phong Đại Duật đã cởi mở hơn, nhưng nam nhân tiến vào phòng nữ nhân quả phụ vẫn là điều kiêng kỵ, huống chi mối quan hệ giữa Kiêu thị và Tạ công khá nhạy cảm, lúc này lại có người của Tạ công canh giữ ở đây, Đông thúc không có gan mà đi vào, đứng ở bên ngoài xoa xoa hai bàn tay, "Ta, ta cũng không đi vào. Nói với a mẫu ngươi, cố gắng tịnh dưỡng cho tốt, có cái gì khó khăn thì kêu ta, có ta ở đây nhất định sẽ không để cho hai mẹ con các ngươi chịu khổ! Đông thúc ngươi không có bản lĩnh gì, chỉ có khí lực trên người là nhiều nhất!"

Đông thúc càng nói càng hào hùng, A Lai khóe miệng co rút, xấu hổ lại một lần nữa nói lời cảm tạ.

Đông thúc đi rồi, Lâm đại nương ở phòng giặt tẩy cũng đến thăm các nàng, vừa vào cửa liền ai thán một tiếng, đem bánh bột mì đến cho mẹ con A Lai thả lên trên bàn, lập tức lôi kéo Kiêu thị nói: "Lần này thật đúng là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi và A Lai không sống nổi rồi!"

Lâm đại nương lúc còn trẻ đã tang phu tang tử, một mình ở trong Tạ phủ đã hơn mười năm, trước kia khi Kiêu thị vừa tới Tuy Xuyên do chiến loạn mà bị trọng thương, chính là Lâm đại nương cứu giúp đưa vào trong phủ, sau đó Kiêu thị lưu lại giúp việc cũng là kết quả do nàng cầu tình. Thương thế của Kiêu thị dưỡng suốt hai năm, mãi cho đến khi A Lai tròn một tuổi mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Lâm đại nương ngồi ở bên giường nắm tay Kiêu thị, còn nhắc lại chuyện mười ba năm trước. Nhắc chuyện năm đó các nàng gặp nhau, nhắc chuyện mấy năm nay hoạn nạn có nhau. A Lai đứng ở một bên nghe, quả nhiên, Lâm đại nương lại bắt đầu nhắc tới chuyện nàng có lỗi với Kiêu thị, nếu không phải do nàng đem Kiêu thị đưa vào Tạ phủ, Kiêu thị cũng sẽ không bị Tạ công. . . . . .

Kiêu thị nghe đến đau đầu, vội ngăn nàng lại không cần nói tiếp. Vụng trộm nghị luận về Tạ công việc này nếu như bị người khác nghe được thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Lâm đại nương bản thân có cảnh đời đau khổ, đối với người ngoài luông mang lòng trắc ẩn, chỉ là lòng trắc ẩn này có chút lan tràn, một khi dâng trào liền khóc sướt mướt như đại hồng thủy ai cũng không thể ngăn được.

Có điều nàng cũng là một người cởi mở, rất nhanh liền thay đổi tâm tình, lại bắt đầu an ủi Kiêu thị: "Không nói mấy chuyện năm xưa nữa, hai người bên ngoài kia hẳn là do Tạ công an bài hả? Suy cho cùng vẫn là thân cốt nhục của hắn, nhìn xem A Lai của chúng ta bộ dáng xinh đẹp thanh tú biết bao nhiêu, ta đoán chừng Tạ công đây là muốn để cho A Lai nhận tổ quy tông, hai mẹ con các ngươi coi như là khổ tận cam lai . . . . . ."

Kiêu thị cười cười không nói gì, đem đề tài dẫn đến hướng khác.

Hết Đông thúc rồi đến Lâm đại nương, mặc dù thỉnh thoảng khiến cho người ta bất đắc dĩ, nhưng đều rất tốt đối với mẹ con các nàng, A Lai ghi nhớ trong lòng.

Lần này cứu các nàng còn có một người. . . . . .

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nàng sờ sờ thỏi ngân lượng nằm trong túi vải đeo bên hông, vẫn không từ bỏ ý định mua cho a mẫu một chiếc áo bông ấm áp, thư thư phục phục mà vượt qua hết mùa đông năm nay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương