Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu
-
Chương 41
Hà Thụ ngày hôm ấy bị gây sức ép đến kiệt sức, sắc trời trở nên tối hẳn mọi ánh đèn được giăng lên, sau khi ôm quần Tô Mạch, một bên dặn dò mẹ mình quần áo màu gì như thế nào diện mạo ra sao đầu tóc kiểu gì một bên khóc, khóc xong liền thiếp đi, nửa đêm, Tô Mạch sợ mẹ Hà Thụ không tìm được nơi nghỉ chân, liền ôm Hà Thụ đặt lên giường, sau đó mở xe đi tìm khắp thành phố, thời điểm tìm được, tình huống cụ thể Hà Thụ không biết, ký ức của Tô Mạch lại còn mới mẻ, nhưng thủ đoạn ngoại giao của y luôn luôn bạo vì tiền mà trót lọt, mọi việc đều thuận lợi khéo léo. Nhưng đụng tới nữ nhân hơn năm mươi tuổi này, trước khi lên sân khấu liền khẩn trương đến thất bại thảm hại, sau phải dùng một cỗ khí thế mạnh mẽ mà lên sàn.
Y đem chiếc xe ưa thích ngừng ở ven đường, nhìn theo quý bà kia, dùng thư thế phong độ nhất đã luyện bao nhiêu năm của mình xuống xe, lộ ra hàm răng trắng đều, ở nửa đêm phát ra ánh sáng chói lòa, so với răng bạc còn nổi bật hơn, Tô Mạch hơi hơi cúi người, lộ ra tươi cười hòa ái dễ gần không ai sánh bằng, ôn nhu nói: “Dì… Người là mẹ của Hà Thụ đi.”
Người đàn bà kia dừng ở đây, nhìn y một cái. Tô Mạch liền khẩn trương thiếu chút nữa quên nói thế nào, cuối cùng Tô Mạch lộ ra nụ cười chống đỡ nói: “Con là bằng hữu của Hà Thụ, cùng đơn vị của Hà Thụ, Hà Thụ cậu ấy đi công tác, ai — ngày mai mới có thể trở về, cậu ấy thường xuyên nhắc dì với con. Này không, con hôm nay xong xuôi công việc — kết thúc — lưu lại, này không ngờ nhìn thấy dì, dì sao đột nhiên tới nơi này, cũng không bắt chuyện, nếu không, con đã đưa người đi nhà khách đi?”
Người đàn bà kia liếc mắt nhìn Tô Mạch một cái, chưa nói cái gì, nửa ngày sau mới nói một câu: “Hà Thụ nó không có bạn bè gì.”
Tô Mạch im lặng một hồi, mới nói: “Ngài hẳn là nhớ rõ con đi, khoảng thời gian ngắn lúc trước, con không phải thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi lão gia ngài sao?”
Người đàn bà kia sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nga, thì ra con chính là tiểu gia khỏa thường xuyên gọi điện thoại đến đi! Ta nhớ ra rồi, con khi đó thường xuyên hỏi tiểu Thụ nhà chúng ta có trở về chưa phải không?”
Tô Mạch nở nụ cười một chút, nói: Đúng vậy, Hà Thụ một khoảng thời gian trước được thưởng tiền, cả ngày theo chúng con nói ngài tốt đẹp thế nào. Sau đó bên bọn họ đi công tác, con đã nhiều ngày như thế không gặp cậu ấy, còn tưởng rằng cậu ấy về nhà thăm người. Hà Thụ trở về còn nhờ con tiếp đãi người.”
Thái độ của người đàn bà kia đối với Tô Mạch tốt lên rõ ràng, “Ta mới vừa rồi còn kỳ quái, không ngờ tiểu tử này lá gan nhỏ như vậy, thật đúng là bằng hữu kết giao, tính nó hơi vô dụng, nhưng chưa từng hại ai cả, ai đối tốt với nó nó đều nhớ trong lòng, cũng không dễ dàng quên đi. Con ngàn vạn lần nể mặt dì mà tha thứ cho nó một chút.”
Tô Mạch sửng sốt một lát, rồi mới cúi đầu cười nói: “Đó là đương nhiên. Con đưa dì đi nhà khách gần đây, phí người cứ để cho con, đừng lo, con còn thiếu Hà Thụ một bữa cơm mà — chờ ngày mai cậu ấy trở về, con cùng cậu ấy đi đón dì.”
Tô Mạch hơi cúi người, đem người đàn bà tóc đầy hoa râm mời lên xe, rồi bản thân đi nửa vòng mở cửa xe, một bên khởi động xe, một bên nghĩ đến ngày mai còn phải đem Hà Thụ kéo ra, nghĩ đến kẻ đáng thương kia đang lui thành một ổ trên giường khóc đến mệt mỏi, đột nhiên phát hiện việc mình cần giải quyết còn rất nhiều, bản thân lại hơi mệt một chút.
Thời điểm khởi động xe, Tô Mạch đột nhiên nhớ tới người mẹ của mình chết vì tai nạn giao thông. Bà nếu như còn sống, có phải cũng sẽ đối với bằng hữu của mình cười nói: “Tiểu Mạch nhà chúng tôi miệng tuy có chút độc, nhưng trong lòng không xấu, cậu ngàn vạn lần khoan dung cho nó, coi như nể mặt dì.”
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút chua xót, thời điểm chuyển động, đêm đã khuya, sao đầy trời, con đường chung quanh như những hòn đá nhỏ. Xe cứ như vậy thong thả đi về phía trước, đầu mẹ Hà Thụ lệch đi, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm như nước, những ngọn đèn muôn nhà, có phải cứ im lặng như vậy lắng đọng trong lòng?
Y đem chiếc xe ưa thích ngừng ở ven đường, nhìn theo quý bà kia, dùng thư thế phong độ nhất đã luyện bao nhiêu năm của mình xuống xe, lộ ra hàm răng trắng đều, ở nửa đêm phát ra ánh sáng chói lòa, so với răng bạc còn nổi bật hơn, Tô Mạch hơi hơi cúi người, lộ ra tươi cười hòa ái dễ gần không ai sánh bằng, ôn nhu nói: “Dì… Người là mẹ của Hà Thụ đi.”
Người đàn bà kia dừng ở đây, nhìn y một cái. Tô Mạch liền khẩn trương thiếu chút nữa quên nói thế nào, cuối cùng Tô Mạch lộ ra nụ cười chống đỡ nói: “Con là bằng hữu của Hà Thụ, cùng đơn vị của Hà Thụ, Hà Thụ cậu ấy đi công tác, ai — ngày mai mới có thể trở về, cậu ấy thường xuyên nhắc dì với con. Này không, con hôm nay xong xuôi công việc — kết thúc — lưu lại, này không ngờ nhìn thấy dì, dì sao đột nhiên tới nơi này, cũng không bắt chuyện, nếu không, con đã đưa người đi nhà khách đi?”
Người đàn bà kia liếc mắt nhìn Tô Mạch một cái, chưa nói cái gì, nửa ngày sau mới nói một câu: “Hà Thụ nó không có bạn bè gì.”
Tô Mạch im lặng một hồi, mới nói: “Ngài hẳn là nhớ rõ con đi, khoảng thời gian ngắn lúc trước, con không phải thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi lão gia ngài sao?”
Người đàn bà kia sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nga, thì ra con chính là tiểu gia khỏa thường xuyên gọi điện thoại đến đi! Ta nhớ ra rồi, con khi đó thường xuyên hỏi tiểu Thụ nhà chúng ta có trở về chưa phải không?”
Tô Mạch nở nụ cười một chút, nói: Đúng vậy, Hà Thụ một khoảng thời gian trước được thưởng tiền, cả ngày theo chúng con nói ngài tốt đẹp thế nào. Sau đó bên bọn họ đi công tác, con đã nhiều ngày như thế không gặp cậu ấy, còn tưởng rằng cậu ấy về nhà thăm người. Hà Thụ trở về còn nhờ con tiếp đãi người.”
Thái độ của người đàn bà kia đối với Tô Mạch tốt lên rõ ràng, “Ta mới vừa rồi còn kỳ quái, không ngờ tiểu tử này lá gan nhỏ như vậy, thật đúng là bằng hữu kết giao, tính nó hơi vô dụng, nhưng chưa từng hại ai cả, ai đối tốt với nó nó đều nhớ trong lòng, cũng không dễ dàng quên đi. Con ngàn vạn lần nể mặt dì mà tha thứ cho nó một chút.”
Tô Mạch sửng sốt một lát, rồi mới cúi đầu cười nói: “Đó là đương nhiên. Con đưa dì đi nhà khách gần đây, phí người cứ để cho con, đừng lo, con còn thiếu Hà Thụ một bữa cơm mà — chờ ngày mai cậu ấy trở về, con cùng cậu ấy đi đón dì.”
Tô Mạch hơi cúi người, đem người đàn bà tóc đầy hoa râm mời lên xe, rồi bản thân đi nửa vòng mở cửa xe, một bên khởi động xe, một bên nghĩ đến ngày mai còn phải đem Hà Thụ kéo ra, nghĩ đến kẻ đáng thương kia đang lui thành một ổ trên giường khóc đến mệt mỏi, đột nhiên phát hiện việc mình cần giải quyết còn rất nhiều, bản thân lại hơi mệt một chút.
Thời điểm khởi động xe, Tô Mạch đột nhiên nhớ tới người mẹ của mình chết vì tai nạn giao thông. Bà nếu như còn sống, có phải cũng sẽ đối với bằng hữu của mình cười nói: “Tiểu Mạch nhà chúng tôi miệng tuy có chút độc, nhưng trong lòng không xấu, cậu ngàn vạn lần khoan dung cho nó, coi như nể mặt dì.”
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút chua xót, thời điểm chuyển động, đêm đã khuya, sao đầy trời, con đường chung quanh như những hòn đá nhỏ. Xe cứ như vậy thong thả đi về phía trước, đầu mẹ Hà Thụ lệch đi, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm như nước, những ngọn đèn muôn nhà, có phải cứ im lặng như vậy lắng đọng trong lòng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook