Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã
-
Chương 8
Trong lòng anh có một ý tưởng từ từ thành hình, nhưng bởi vì quá không thể tưởng tượng nổi, không dám ngẫm nghĩ, thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Vốn quá khát vọng, cho nên mới nằm mơ như vậy?
Dường như muốn đánh thẳng vào trái tim của anh vậy, một giây kế tiếp mẹ và Lý Hạ Lam tiến vào phòng bệnh, hai người đều còn rất trẻ, mẹ không có tóc bạc, trên đầu Hạ Lam là kiểu tóc lúc đi học.
Mẹ xông lên ôm cổ anh, có cảm giác, có nhiệt độ, nước mắt rơi vào trên tay anh, hơi nóng. . . . . . Tất cả mọi chuyện ở đây nói cho anh biết, "Hiện tại" thật sự đang xảy ra, chính xác là mùa đông năm anh hai mươi chín tuổi, không phải nằm mơ, cũng không phải là ảo giác, anh quá kinh ngạc với cảnh tượng kỳ diệu mà mình thấy, hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể ha ha cười ngây ngô, để che giấu sự vui vẻ của mình.
Mẹ ôm anh, từng dòng từng dòng nước mắt rơi xuống, mà Lý Hạ Lam cau mày. . . . . . Đã nhiều năm cô chưa nhìn thấy bộ dáng này của anh.
Ngay sau đó, trong lòng anh tràn đầy cảm kích.
Anh nhận được một món quà đặc biệt nhất, đó là trời cao ban sự ưu ái lớn nhất cho anh, cuộc sống của anh trở về năm hai mươi chín tuổi, lần nữa trở lại.
Thật tốt quá. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn %L.ê% ^Q.u.ý^ *Đ.ô.n*
Thật sự tốt quá.
Không bỏ lỡ cô, cũng không tiếp tục lãng phí mười năm, cuộc đời của bọn họ sẽ không có quá nhiều biến cố, bây giờ anh có khả năng thay đổi chính mình, nắm chặt những người khiến cho anh từng hối hận vì đã không nắm lấy, may mắn như vậy, là bảo vật vô giá, sau khi kiềm chế cảm xúc, bước kế tiếp anh đã từ từ uốn nắn bản thân lại.
Đầu tiên, anh cần phải khôi phục lại cơ thể.
Lần đầu tiên nằm viện, anh tìm mọi cách để không hợp tác, nhưng mà giờ phút này, bác sĩ là tiêu chuẩn duy nhất, bác sĩ nói cái gì thì chính là cái đó, thức ăn mỗi ngày cũng theo lời dặn của chuyên gia dinh dưỡng, anh hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục, mà anh hợp tác, khiến mẹ rất vui vẻ, cũng làm cho thái độ của Hạ Lam đối với anh khá hơn một chút.
Cuối tháng hai, hai người bọn họ trở về nước, đầu tháng sáu bác sĩ tuyên bố anh có thể xuất viện, chuyện đầu tiên anh làm chính là chuyển đến khách sạn, cùng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người bạn không bằng heo chó trước đây.
Anh có tiền, khách sạn rất vui vẻ làm cho anh một ngày ba bữa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng, sau khi bác sĩ đồng ý, anh bắt đầu luyện tập dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên thể hình, cố gắng khôi phục khỏe mạnh, cố gắng phát triển, còn nữa, anh đi nhận nuôi một chú chó Lạp Xưởng, gọi là Mao Mao, Hạ Lam yêu chó, Mao Mao sẽ làm cô rất vui vẻ.
Cứ như vậy năm tháng trôi qua, anh cảm giác mình có thể trở về.
Anh đã từng lãng phí hai mươi năm rồi, anh không muốn lãng phí thêm một ngày nào nữa, nhưng anh cũng biết lúc này quan hệ của mình và Lý Hạ Lam vô cùng mỏng, đột nhiên đến gần, sẽ chỉ làm cô cảm thấy kỳ lạ lại không được tự nhiên, anh nghĩ lại, quyết định coi như ký ức của mình bị rối loạn.
Lúc anh ở nước Đức phát hiện mình đột nhiên sống lại nên không biết phải phản ứng như thế nào, cộng thêm thật sự rất vui, chỉ biết cười ha ha, chính tai anh nghe thấy bác sĩ nói với mẹ, đừng kích thích anh.
Đúng, "Đừng kích thích anh".
Anh vừa khỏi bệnh, không thể bị kích thích, cho nên khi anh cho rằng hai người là hẹn hò rồi kết hôn, hai người chính là hẹn hò rồi kết hôn, khi anh tuyến bố muốn bù đắp lại cho bà xã, anh có thể danh chính ngôn thuận lấy lòng, anh có thể thoải mái đến gần cô, cũng sẽ không làm cô cảm thấy kỳ lạ, trong cuộc đời này ngoại trừ muốn bù đắp lại cho cô, còn có mẹ của anh —— trên thế giới này, người yêu anh nhất.
Trước kia anh khiến cho bà đau lòng lại lo lắng, lần này may mắn làm lại, anh sẽ nắm bắt thật tốt, quan hệ mẹ con, trái tim của Hạ Lam, còn có công ty gia tộc, lần này anh sẽ nắm toàn bộ ở trong tay, sẽ không buông tha bất kỳ điều gì.
Lần nữa đứng trước tập đoàn Cao thị, Cao Học Văn thật sự cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Thật ra thì anh và cha vẫn có khoảng cách, từ nhỏ thấy ông mang một hai ba người phụ nữ về nhà, mặc dù lúc ấy còn nhỏ, nhưng anh đã biết như vậy không đúng, một khoảng thời gian rất dài, anh luôn nhìn mẹ âm thầm khóc, sau đó, mẹ không khóc, anh cho rằng mẹ đã khá hơn, sau khi lớn lên mới biết, có loại cảm xúc gọi là trái tim đã chết.
Trong nhà sau khi "Dì" thứ nhất bắt đầu đi vào, chưa từng có một ngày yên bình, càng ngày càng nhiều dì, tay chân của các dì của anh cũng càng ngày càng nhiều, những người phụ nữ kia ngoài mặt cung kính với mẹ anh, yêu thương anh, thật ra thì đều là giả vờ tốt bụng, ông nội bà nội không có mặt, khi nói chuyện nhất định mang theo dao, ý hữu sở chỉ (ngoài nghĩa đen còn có nghĩa bóng).
Nhưng, Cao Đại Phong càng ngày càng chơi bời trăng hoa.
Anh và cha không thân, mặc dù sau này cha con hợp tác thâu tóm ngành công nghiệp điện tử, vẫn có khoảng cách, bên ngoài bọn họ là cha con, cũng là cộng sự hoàn mỹ trong công việc.
Thành thực mà nói, Cao Học Văn đặc biệt không muốn gặp Cao Đại Phong, nhưng mẹ nói, cha muốn gặp anh.
Cho nên anh tới, vì mẹ của anh.
Số của mẹ nhìn thì có vẻ may mắn, nhưng thật ra rất thiếu may mắn, chồng không thương bà, con trai cũng không thương bà. . . . . . Nhưng bây giờ anh đã trở lại, trước đây sau khi anh thể hiện tài năng hơn người trong lĩnh vực kinh doanh, địa vị của mẹ ở trong lòng cha, mới rốt cuộc từ "Gả cho tôi là cô tốt số" biến thành "Bà khổ cực rồi".
Lúc anh mười mấy tuổi thì cho rằng mẹ không khóc là bởi vì trái tim đã chết, nhưng khi anh nhìn thấy cha nói ra "Bà khổ cực rồi", trong nháy mắt mắt mẹ tràn đầy nước mắt, anh mới hiểu rõ, không khóc là cam chịu số phận, cam chịu số phận không có nghĩa là trái tim đã chết, mặc dù bị tổn thương thành ra như vậy, bà vẫn yêu chồng của mình.
"Ông ấy nói cũng chỉ là ăn bữa cơm, nhưng mà, nếu như con không muốn, mẹ nói ông ấy chờ qua năm."
"Không sao, mẹ nói với ông ấy, trưa mai con sẽ đến công ty tìm ông ấy." Mười bảy chữ đơn giản, hốc mắt Cao Giang Nguyệt Hoa lại tràn đầy nước mắt.
Người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mười một giờ năm mươi, bây giờ đi vào không sai biệt lắm.
Trước lúc này anh chưa từng đến công ty, tiếp tân lầu một không biết anh, may mắn trợ lý Cao Đại Phong đã đi dặn dò trước, anh rất thuận lợi tiến vào thang máy.
Thang máy vừa mở, anh rất tự nhiên đi về bên trái, thật không nghĩ đến có lẽ thư ký nhìn anh lạ mặt, cũng không mặc âu phục nghiêm chỉnh, cô gái trẻ tuổi vội vàng từ bên ngoài chạy vào ngăn anh lại, "Tiên sinh, thật xin lỗi, xin hỏi ngài tìm ai?"
"Tôi tìm Cao Đại Phong tiên sinh." Nói xong, không quên cười một tiếng.
Trong nháy mắt cô gái kia thấy anh cười liền đỏ mặt. . . . . . Haiz, mỹ nam như hoa ở đâu ra vậy, tầng này của bọn họ đều là chủ quản siêu cao cấp, toàn bộ đều là đàn ông trên năm mươi tuổi tóc hoa râm, đột nhiên đẹp mắt như vậy đến. . . . . . Chậm, tỉnh táo, "Thật xin lỗi, muốn gặp mặt CEO phải hẹn trước."
"Tôi đã hẹn trước, hay là cô thử kiểm tra lại đi?"
Thân là thư ký, dĩ nhiên cô biết hôm nay ông chủ lớn muốn gặp con trai của mình, nhưng dựa vào thông tin trợ lý Tề cung cấp, Cao thiếu gia là một người tóc vàng mê rock, bộ dạng lập dị, ăn nói hống hách —— mặc dù như vậy, nhưng muốn bọn họ phaie lấy lễ đón tiếp.
Nhưng người ở trước mắt này, tóc đen, phong cách tốt, khoác áo len màu trắng đơn giản làm nổi bật ưu thế chiều cao, nụ cười trong sáng, đôi mắt đẹp hợp với sống mũi thẳng, đây hoàn toàn là nam model trên Fashion Magazine, dáng vẻ này bị trợ lý Tề nói thành như vậy thật sự hỏng bét.
"Ngài là. . . . . . Cao tiên sinh?"
"Là tôi"
Cô gái có chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn dẫn anh đi đến cuối hành lang bên trái, gõ cánh cửa gỗ vừa dầy vừa nặng chạm trổ hoa văn, "CEO, Cao tiên sinh tới."
Cao Đại Phong phản ứng giống như những người đã lâu không gặp anh, không che giấu được sự kinh ngạc, nhưng lại chợt vui mừng, "Nếu về Đài Loan rồi, tại sao không trở về nhà?" "Trong nhà ồn ào, con không thích."
Cao Đại Phong ngẩn ra, tiếp theo bật cười, "Được, được, được."
Học Văn là con trai đầu lòng của ông, mặc dù không có tiền đồ, nhưng dù sao cũng là máu mủ của mình, ông luôn hi vọng có một ngày, anh có thể có dáng vẻ người trưởng thành, không cần chuyện gì cũng buồn bực không lên tiếng, cũng không biết bao lâu rồi ông chưa từng nghe con trai bày tỏ ý kiến.
Tóc biến trở về màu đen, quần áo cũng trung quy trung củ, tốt như vậy, thích Heavy Metal Rock (*) gì đó, nếu anh có tài năng âm nhạc thì cũng không sao, nhưng kì lạ là tất cả mọi người đều biết anh không có, anh chỉ đang lừa mình dối người.
(* Heavy Metal là tên gọi của một phong cách nhạc rock được hình thành và phát triển vào những năm 1960 - 1970)
"Tại sao Hạ Lam không tới cùng? Đã rất lâu ba không gặp con bé."
"Cô ấy phải đi dạy, thời khoá biểu kín, không có thời gian."
Cao Đại Phong gật đầu một cái, ông vẫn rất hài lòng với con dâu, đứa bé Hạ Lam này, trước khi kết hôn thời khoá biểu kín, sau khi cưới vẫn như vậy, cố gắng làm việc, không giống và không học vợ ông ở nhà an phận, đều là mới quan hệ qua lại không bao lâu liền từ bỏ công việc, nghĩ biện pháp mang thai, sau khi gả vào nhà họ Cao liền muốn nhét người bên ngoại vào công ty của nhà họ Cao, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
So sánh với nhau, mặc dù Hạ Lam không thường về nhà, nhưng ở trong lòng ông và bà nội, ngược lại cả hai đều đánh giá cô tương đối cao, "Tìm một ngày mang con bé về nhà ăn cơm, gần đây chân bà nội của con đau, không thể ra ngoài, nhưng mà bà rất nhớ con."
"Làm sao bà nội biết con về Đài Loan?" Diễn đàn L,ê Q?u.ý Đ!ô.n
Cao Đại Phong lúng túng —— cuối tháng mười một, vợ nói con trai mình trở về, khôi phục không tệ, chẳng qua muốn đợi tốt hơn chút nữa mới trở về nhà, khoảng hơn một tuần trước, hiếm thấy vợ gửi hình cho ông, nói con trai hẹn bà đi mua quần áo, Học Văn trong hình, xem ra thật tốt, vẻ mặt, ánh mắt, hoàn toàn khác trước kia, vợ nói, có lẽ chết đi sống lại một lần, mới thấy rõ mọi chuyện.
Cao Đại Phong thấy hình, trong lòng rất vui vẻ, trong lúc ăn cơm với Học Nhĩ, bật thốt lên "Anh cả con trở lại", Học Nhĩ nói cho mẹ Cẩm Tú, Cẩm Tú nói với bà nội, bà nội lại nói với ông, muốn gặp cháu trai.
Học Nhĩ nói với Cẩm Tú, chỉ đơn giản là nói xấu việc nhà, nhưng Cẩm Tú tiết lộ cho bà nội, lại không có ý tốt, Học Văn vẫn làm người ta thất vọng, có lẽ là cảm thấy bà nội gặp anh sẽ thất vọng hơn, sẽ cho Học Nhĩ nhiều đồ trên tay hơn một chút.
"Tuần trước trong lúc ba ăn cơm với Học Nhĩ, lỡ nói một chút. . . . . ." Có tiếng người đến, vừa mới dứt lời, đã có người đẩy cửa vào, ai lại không gõ cửa mà dám tiến vào trực tiếp như vậy, không phải quá vô lễ sao? "Cha, bên Thụy Tiên vẫn chưa hoàn thành đơn hàng, thiết bị điện ở nhà xưởng có vấn đề, đơn vị liên quan kiểm tra trước rồi, chưa thể đi vào sản xuất." Sau khi Cao Học Nhĩ nói một chuỗi dài, mới phát hiện còn có người khác, ". . . . . . Anh, Anh cả?" Cao Học Văn cười cười xem như trả lời.
Dường như muốn đánh thẳng vào trái tim của anh vậy, một giây kế tiếp mẹ và Lý Hạ Lam tiến vào phòng bệnh, hai người đều còn rất trẻ, mẹ không có tóc bạc, trên đầu Hạ Lam là kiểu tóc lúc đi học.
Mẹ xông lên ôm cổ anh, có cảm giác, có nhiệt độ, nước mắt rơi vào trên tay anh, hơi nóng. . . . . . Tất cả mọi chuyện ở đây nói cho anh biết, "Hiện tại" thật sự đang xảy ra, chính xác là mùa đông năm anh hai mươi chín tuổi, không phải nằm mơ, cũng không phải là ảo giác, anh quá kinh ngạc với cảnh tượng kỳ diệu mà mình thấy, hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể ha ha cười ngây ngô, để che giấu sự vui vẻ của mình.
Mẹ ôm anh, từng dòng từng dòng nước mắt rơi xuống, mà Lý Hạ Lam cau mày. . . . . . Đã nhiều năm cô chưa nhìn thấy bộ dáng này của anh.
Ngay sau đó, trong lòng anh tràn đầy cảm kích.
Anh nhận được một món quà đặc biệt nhất, đó là trời cao ban sự ưu ái lớn nhất cho anh, cuộc sống của anh trở về năm hai mươi chín tuổi, lần nữa trở lại.
Thật tốt quá. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn %L.ê% ^Q.u.ý^ *Đ.ô.n*
Thật sự tốt quá.
Không bỏ lỡ cô, cũng không tiếp tục lãng phí mười năm, cuộc đời của bọn họ sẽ không có quá nhiều biến cố, bây giờ anh có khả năng thay đổi chính mình, nắm chặt những người khiến cho anh từng hối hận vì đã không nắm lấy, may mắn như vậy, là bảo vật vô giá, sau khi kiềm chế cảm xúc, bước kế tiếp anh đã từ từ uốn nắn bản thân lại.
Đầu tiên, anh cần phải khôi phục lại cơ thể.
Lần đầu tiên nằm viện, anh tìm mọi cách để không hợp tác, nhưng mà giờ phút này, bác sĩ là tiêu chuẩn duy nhất, bác sĩ nói cái gì thì chính là cái đó, thức ăn mỗi ngày cũng theo lời dặn của chuyên gia dinh dưỡng, anh hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục, mà anh hợp tác, khiến mẹ rất vui vẻ, cũng làm cho thái độ của Hạ Lam đối với anh khá hơn một chút.
Cuối tháng hai, hai người bọn họ trở về nước, đầu tháng sáu bác sĩ tuyên bố anh có thể xuất viện, chuyện đầu tiên anh làm chính là chuyển đến khách sạn, cùng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người bạn không bằng heo chó trước đây.
Anh có tiền, khách sạn rất vui vẻ làm cho anh một ngày ba bữa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng, sau khi bác sĩ đồng ý, anh bắt đầu luyện tập dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên thể hình, cố gắng khôi phục khỏe mạnh, cố gắng phát triển, còn nữa, anh đi nhận nuôi một chú chó Lạp Xưởng, gọi là Mao Mao, Hạ Lam yêu chó, Mao Mao sẽ làm cô rất vui vẻ.
Cứ như vậy năm tháng trôi qua, anh cảm giác mình có thể trở về.
Anh đã từng lãng phí hai mươi năm rồi, anh không muốn lãng phí thêm một ngày nào nữa, nhưng anh cũng biết lúc này quan hệ của mình và Lý Hạ Lam vô cùng mỏng, đột nhiên đến gần, sẽ chỉ làm cô cảm thấy kỳ lạ lại không được tự nhiên, anh nghĩ lại, quyết định coi như ký ức của mình bị rối loạn.
Lúc anh ở nước Đức phát hiện mình đột nhiên sống lại nên không biết phải phản ứng như thế nào, cộng thêm thật sự rất vui, chỉ biết cười ha ha, chính tai anh nghe thấy bác sĩ nói với mẹ, đừng kích thích anh.
Đúng, "Đừng kích thích anh".
Anh vừa khỏi bệnh, không thể bị kích thích, cho nên khi anh cho rằng hai người là hẹn hò rồi kết hôn, hai người chính là hẹn hò rồi kết hôn, khi anh tuyến bố muốn bù đắp lại cho bà xã, anh có thể danh chính ngôn thuận lấy lòng, anh có thể thoải mái đến gần cô, cũng sẽ không làm cô cảm thấy kỳ lạ, trong cuộc đời này ngoại trừ muốn bù đắp lại cho cô, còn có mẹ của anh —— trên thế giới này, người yêu anh nhất.
Trước kia anh khiến cho bà đau lòng lại lo lắng, lần này may mắn làm lại, anh sẽ nắm bắt thật tốt, quan hệ mẹ con, trái tim của Hạ Lam, còn có công ty gia tộc, lần này anh sẽ nắm toàn bộ ở trong tay, sẽ không buông tha bất kỳ điều gì.
Lần nữa đứng trước tập đoàn Cao thị, Cao Học Văn thật sự cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Thật ra thì anh và cha vẫn có khoảng cách, từ nhỏ thấy ông mang một hai ba người phụ nữ về nhà, mặc dù lúc ấy còn nhỏ, nhưng anh đã biết như vậy không đúng, một khoảng thời gian rất dài, anh luôn nhìn mẹ âm thầm khóc, sau đó, mẹ không khóc, anh cho rằng mẹ đã khá hơn, sau khi lớn lên mới biết, có loại cảm xúc gọi là trái tim đã chết.
Trong nhà sau khi "Dì" thứ nhất bắt đầu đi vào, chưa từng có một ngày yên bình, càng ngày càng nhiều dì, tay chân của các dì của anh cũng càng ngày càng nhiều, những người phụ nữ kia ngoài mặt cung kính với mẹ anh, yêu thương anh, thật ra thì đều là giả vờ tốt bụng, ông nội bà nội không có mặt, khi nói chuyện nhất định mang theo dao, ý hữu sở chỉ (ngoài nghĩa đen còn có nghĩa bóng).
Nhưng, Cao Đại Phong càng ngày càng chơi bời trăng hoa.
Anh và cha không thân, mặc dù sau này cha con hợp tác thâu tóm ngành công nghiệp điện tử, vẫn có khoảng cách, bên ngoài bọn họ là cha con, cũng là cộng sự hoàn mỹ trong công việc.
Thành thực mà nói, Cao Học Văn đặc biệt không muốn gặp Cao Đại Phong, nhưng mẹ nói, cha muốn gặp anh.
Cho nên anh tới, vì mẹ của anh.
Số của mẹ nhìn thì có vẻ may mắn, nhưng thật ra rất thiếu may mắn, chồng không thương bà, con trai cũng không thương bà. . . . . . Nhưng bây giờ anh đã trở lại, trước đây sau khi anh thể hiện tài năng hơn người trong lĩnh vực kinh doanh, địa vị của mẹ ở trong lòng cha, mới rốt cuộc từ "Gả cho tôi là cô tốt số" biến thành "Bà khổ cực rồi".
Lúc anh mười mấy tuổi thì cho rằng mẹ không khóc là bởi vì trái tim đã chết, nhưng khi anh nhìn thấy cha nói ra "Bà khổ cực rồi", trong nháy mắt mắt mẹ tràn đầy nước mắt, anh mới hiểu rõ, không khóc là cam chịu số phận, cam chịu số phận không có nghĩa là trái tim đã chết, mặc dù bị tổn thương thành ra như vậy, bà vẫn yêu chồng của mình.
"Ông ấy nói cũng chỉ là ăn bữa cơm, nhưng mà, nếu như con không muốn, mẹ nói ông ấy chờ qua năm."
"Không sao, mẹ nói với ông ấy, trưa mai con sẽ đến công ty tìm ông ấy." Mười bảy chữ đơn giản, hốc mắt Cao Giang Nguyệt Hoa lại tràn đầy nước mắt.
Người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mười một giờ năm mươi, bây giờ đi vào không sai biệt lắm.
Trước lúc này anh chưa từng đến công ty, tiếp tân lầu một không biết anh, may mắn trợ lý Cao Đại Phong đã đi dặn dò trước, anh rất thuận lợi tiến vào thang máy.
Thang máy vừa mở, anh rất tự nhiên đi về bên trái, thật không nghĩ đến có lẽ thư ký nhìn anh lạ mặt, cũng không mặc âu phục nghiêm chỉnh, cô gái trẻ tuổi vội vàng từ bên ngoài chạy vào ngăn anh lại, "Tiên sinh, thật xin lỗi, xin hỏi ngài tìm ai?"
"Tôi tìm Cao Đại Phong tiên sinh." Nói xong, không quên cười một tiếng.
Trong nháy mắt cô gái kia thấy anh cười liền đỏ mặt. . . . . . Haiz, mỹ nam như hoa ở đâu ra vậy, tầng này của bọn họ đều là chủ quản siêu cao cấp, toàn bộ đều là đàn ông trên năm mươi tuổi tóc hoa râm, đột nhiên đẹp mắt như vậy đến. . . . . . Chậm, tỉnh táo, "Thật xin lỗi, muốn gặp mặt CEO phải hẹn trước."
"Tôi đã hẹn trước, hay là cô thử kiểm tra lại đi?"
Thân là thư ký, dĩ nhiên cô biết hôm nay ông chủ lớn muốn gặp con trai của mình, nhưng dựa vào thông tin trợ lý Tề cung cấp, Cao thiếu gia là một người tóc vàng mê rock, bộ dạng lập dị, ăn nói hống hách —— mặc dù như vậy, nhưng muốn bọn họ phaie lấy lễ đón tiếp.
Nhưng người ở trước mắt này, tóc đen, phong cách tốt, khoác áo len màu trắng đơn giản làm nổi bật ưu thế chiều cao, nụ cười trong sáng, đôi mắt đẹp hợp với sống mũi thẳng, đây hoàn toàn là nam model trên Fashion Magazine, dáng vẻ này bị trợ lý Tề nói thành như vậy thật sự hỏng bét.
"Ngài là. . . . . . Cao tiên sinh?"
"Là tôi"
Cô gái có chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn dẫn anh đi đến cuối hành lang bên trái, gõ cánh cửa gỗ vừa dầy vừa nặng chạm trổ hoa văn, "CEO, Cao tiên sinh tới."
Cao Đại Phong phản ứng giống như những người đã lâu không gặp anh, không che giấu được sự kinh ngạc, nhưng lại chợt vui mừng, "Nếu về Đài Loan rồi, tại sao không trở về nhà?" "Trong nhà ồn ào, con không thích."
Cao Đại Phong ngẩn ra, tiếp theo bật cười, "Được, được, được."
Học Văn là con trai đầu lòng của ông, mặc dù không có tiền đồ, nhưng dù sao cũng là máu mủ của mình, ông luôn hi vọng có một ngày, anh có thể có dáng vẻ người trưởng thành, không cần chuyện gì cũng buồn bực không lên tiếng, cũng không biết bao lâu rồi ông chưa từng nghe con trai bày tỏ ý kiến.
Tóc biến trở về màu đen, quần áo cũng trung quy trung củ, tốt như vậy, thích Heavy Metal Rock (*) gì đó, nếu anh có tài năng âm nhạc thì cũng không sao, nhưng kì lạ là tất cả mọi người đều biết anh không có, anh chỉ đang lừa mình dối người.
(* Heavy Metal là tên gọi của một phong cách nhạc rock được hình thành và phát triển vào những năm 1960 - 1970)
"Tại sao Hạ Lam không tới cùng? Đã rất lâu ba không gặp con bé."
"Cô ấy phải đi dạy, thời khoá biểu kín, không có thời gian."
Cao Đại Phong gật đầu một cái, ông vẫn rất hài lòng với con dâu, đứa bé Hạ Lam này, trước khi kết hôn thời khoá biểu kín, sau khi cưới vẫn như vậy, cố gắng làm việc, không giống và không học vợ ông ở nhà an phận, đều là mới quan hệ qua lại không bao lâu liền từ bỏ công việc, nghĩ biện pháp mang thai, sau khi gả vào nhà họ Cao liền muốn nhét người bên ngoại vào công ty của nhà họ Cao, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
So sánh với nhau, mặc dù Hạ Lam không thường về nhà, nhưng ở trong lòng ông và bà nội, ngược lại cả hai đều đánh giá cô tương đối cao, "Tìm một ngày mang con bé về nhà ăn cơm, gần đây chân bà nội của con đau, không thể ra ngoài, nhưng mà bà rất nhớ con."
"Làm sao bà nội biết con về Đài Loan?" Diễn đàn L,ê Q?u.ý Đ!ô.n
Cao Đại Phong lúng túng —— cuối tháng mười một, vợ nói con trai mình trở về, khôi phục không tệ, chẳng qua muốn đợi tốt hơn chút nữa mới trở về nhà, khoảng hơn một tuần trước, hiếm thấy vợ gửi hình cho ông, nói con trai hẹn bà đi mua quần áo, Học Văn trong hình, xem ra thật tốt, vẻ mặt, ánh mắt, hoàn toàn khác trước kia, vợ nói, có lẽ chết đi sống lại một lần, mới thấy rõ mọi chuyện.
Cao Đại Phong thấy hình, trong lòng rất vui vẻ, trong lúc ăn cơm với Học Nhĩ, bật thốt lên "Anh cả con trở lại", Học Nhĩ nói cho mẹ Cẩm Tú, Cẩm Tú nói với bà nội, bà nội lại nói với ông, muốn gặp cháu trai.
Học Nhĩ nói với Cẩm Tú, chỉ đơn giản là nói xấu việc nhà, nhưng Cẩm Tú tiết lộ cho bà nội, lại không có ý tốt, Học Văn vẫn làm người ta thất vọng, có lẽ là cảm thấy bà nội gặp anh sẽ thất vọng hơn, sẽ cho Học Nhĩ nhiều đồ trên tay hơn một chút.
"Tuần trước trong lúc ba ăn cơm với Học Nhĩ, lỡ nói một chút. . . . . ." Có tiếng người đến, vừa mới dứt lời, đã có người đẩy cửa vào, ai lại không gõ cửa mà dám tiến vào trực tiếp như vậy, không phải quá vô lễ sao? "Cha, bên Thụy Tiên vẫn chưa hoàn thành đơn hàng, thiết bị điện ở nhà xưởng có vấn đề, đơn vị liên quan kiểm tra trước rồi, chưa thể đi vào sản xuất." Sau khi Cao Học Nhĩ nói một chuỗi dài, mới phát hiện còn có người khác, ". . . . . . Anh, Anh cả?" Cao Học Văn cười cười xem như trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook