"Trong tủ lạnh còn có bánh pudding."

Ngay cả bánh pudding cũng có? Thậm chí ngay cả lớp đường giòn bên trên cũng làm được, cô xem chương trình nấu ăn, lớp caramel giòn kia hình như dùng súng khò lửa nướng ra, trong nhà lấy đâu ra vật này?

"Hôm nay đi siêu thị, thấy nho khô nhập khẩu, liền mua về làm bánh mì nho khô." Bánh mì nho khô? Anh bị Trù thần nhập lúc nào vậy? Trước kia rõ ràng chỉ biết mượn cô mỳ ăn liền và bánh bích quy thôi mà, huống chi lò nướng nhỏ trong phòng bếp của cô có thể nướng bánh mì sao?

Anh để lại thức ăn cho cô, cô sẽ ăn, cùng cô nói chuyện phiếm, cô cũng sẽ đáp lại, chẳng qua mỗi lần anh nhắc tới tình yêu hoàn toàn không tồn tại thì rất khó che giấu biểu hiện khó xử trên mặt cô, thật may là người đàn ông này có cách hiểu riêng của chính mình: Anh biết rõ trước đây anh đã làm trái tim em tổn thương.

Hạ Lam khó chịu lại không nói ra được, tôi không có mắt nhìn như vậy sao? Làm sao tôi có thể yêu một người không có trách nhiệm? Còn yêu đến mức muốn chết muốn sống, bản thân cô từng như vậy sao?

Cho dù như thế, từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ lời nói của bác sĩ ở nước Đức, "Có thể sẽ có hiện tượng ký ức của anh bị rối loạn, không cần vội vã sửa anh", ở trong ký ức của anh, cô đã từng thương anh còn yêu đến chết, vì vậy trước khi Hạ Lam nói chuyện với bác sĩ chuyên ngành, thật sự không dám chống lại trí nhớ của anh, tránh cho trí nhớ của anh đã bị rối loạn lại càng thêm nghiêm trọng.

Vừa mới bắt đầu vẫn có sức nhẫn nại, qua khoảng mấy ngày, cô tự giận mình, như thế là quá tùy tiện rồi.

Rốt cuộc, đến thứ tư, cô muốn thương lượng với mẹ chồng kim chủ một chút, nên làm thế nào với vị chồng xa lạ này.

Cả ngày Hạ Lam đều không tập trung, thật không dễ dàng đợi được đến khi sáu giờ tan học, vội vã thu dọn đồ đạc liền chạy đến khách sạn Bảo Gia —— nơi xã giao của xã hội thượng lưu.

Tất cả mọi thứ ở Bảo Gia đều có giá tiền gấp bội, một bữa trà chiều cũng đủ làm người ta đau, mà trình độ nịnh hót của phục vụ ở đó, cũng không phải là chuyện một cô giáo trường luyện thi có thể đối phó, nhưng mà với địa vị con dâu c của mẹ Cao bây giờ, không thể đến nơi bình thường, nếu không bị người khác thấy được, truyền lời về nhà họ Cao, bà nội Cao sẽ cảm thấy vì mất hết mặt mũi mà không vui, vì vậy không có lựa chọn nào khác.

Sau khi phục vụ ở khách sạn Bảo Gia thấy quần áo của Hạ Lam, không làm cho cô thất vọng lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, "Xin hỏi đã đặt bàn sao?" "Có, họ Cao."

Trong nháy mắt, trên mặt phục vụ xuất hiện nhiệt độ, "Xin mời đi theo tôi." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn [L/ê] {Q.u,ý} (Đ+ô+n)

Bếp trưởng của nhà hàng là người được ba sao Michelin, cho nên mặc dù giá cả không rẻ, trên mỗi bàn đều đặt một tấm bảng hẹn trước.

Hạ Lam thấy mẹ Cao bên cửa sổ, bước nhanh đi lên trước, "Dì." Mẹ Cao thấy cô, gương mặt vốn không có cảm xúc liền xuất hiện ý cười, "Bên ngoài có lạnh hay không?"

"Cũng tạm." Hạ Lam cởi áo khoác ngoài, phục vụ đưa thực đơn lên thì cô nhẹ nhàng đẩy cuốn thực đơn tinh xảo, nói với phục vụ: "Tôi không ăn được đồ sống, cứ như vậy anh giúp tôi chọn đi." Cô học được điều này sau khi đi ăn cơm với mẹ Cao, ngoại quốc phân loại phẩm hạng rất phức tạp, chỉ nhìn tên hoàn toàn không biết rốt cuộc là gì??, cô lại không thích hỏi từng cái từng cái, để cho phục vụ phối chọn món ăn là cách tiện nhất.

Trên cơ bản mà nói, căn cứ vào cách làm việc chuyên nghiệp, bình thường phục vụ phối chọn món ăn đều rất hoàn mỹ, salad có thịt sẽ giúp cô phối với canh chay, món ăn khai vị có tôm, bữa chính sẽ không là hải sản.

"Dì vốn cũng muốn đi ăn cơm với con, sợ con bận, không dám tùy tiện quấy rầy con." Mẹ Cao cười tủm tỉm nói, có vẻ tâm trạng rất tốt.

"Con cũng vậy chẳng qua cuối tuần mới tương đối nhiều lớp thôi, thời gian khác cũng khỏe, dì muốn tìm người đi ăn cơm lúc nào cũng có thể gọi cho con." Trên đường đi, Hạ Lam luôn suy nghĩ nên nói với mẹ Cao chuyện con trai bà trở về như thế nào đây.

Căn cứ vào quá khứ 29 năm qua Cao Học Văn đều dốc hết sức lực làm trái lại yêu cầu của mẹ mình, mẹ Cao càng đau lòng anh lại càng cảm giác mình thắng, chắc hẳn lần này trở về anh cũng sẽ không nói.

Thân là một người mẹ, con trai đi nước Đức không nói với bà, con trai trở lại cũng không nói với bà, chuyện này thực sự làm cho người ta rất cảm thấy khổ sở, nếu như anh không bị ngã vỡ đầu, dĩ nhiên cô không cần đặc biệt tới báo cáo với mẹ Cao, nhưng sau khi anh bị ngã vỡ đầu, trí nhớ còn bị rối loạn, cô không thể không đề cập tới, bởi vì cô phải biết sau này mình nên đối mặt với anh như thế nào.

Ăn xong lại tán gẫu tương đối nhiều rồi, tránh làm mẹ Cao bị đả kích đến không có khẩu vị, như vậy sẽ không tốt.

"Đúng rồi, mấy ngày nay Học Văn có khỏe không?"

". . . . . . Khỏe." Hả?

"Vậy thì tốt." Mẹ Cao lộ ra nụ cười, "Sau một lần đi qua trước quỷ môn quan, nó cũng không còn giống trước kia, vốn vẫn lo lắng hai đứa không thể sống chung thật tốt."

"Dì người đã gặp anh ấy sao?"

"Đêm nó xuống máy bay, chúng ta đã ăn cơm chung." Trên mặt mẹ Cao thoáng hiện vẻ vui mừng, "Dì thật sự không ngờ nó sẽ nói với dì nó trở về Đài Loan rồi, còn nói muốn cùng nhau ăn cơm, nó nói với dì, chăm sóc cơ thể tốt một chút, nó sẽ về công ty của cha nó làm, học lại từ đầu, sẽ không để cho dì lo lắng. . . . . . Có thể con sẽ cảm thấy dì không có tiền đồ, nhưng mà, dì thật sự vui mừng." Oa, Cao Học Văn thật. . . . . . Cô thật sự hơi nhìn anh với con mắt khác rồi.

Trước kia cô ghét Cao Học Văn chính vì anh thật sự không đối xử tốt với mẹ mình, mẹ Cao toàn tâm toàn ý yêu thương anh, nhưng anh chỉ biết hung dữ với bà, còn có thể hét lên với bà, tình thương của mẹ vào trong tay anh trở thành vũ khí sắc bén để anh làm hại mẹ.

Sau đó cuối cùng Hạ Lam cũng sắp xếp ra bảng lịch trình, sau khi Cao Học Văn xuống máy bay, đi đến đơn vị liên quan để khai báo, nhận Mao Mao, tiếp đó trở về khu nhà trên núi Bạch Vân ngủ đến chiều, sau đó liền gọi điện thoại cho mẹ của mình nói anh trở về Đài Loan rồi, muốn cùng nhau ăn cơm.

Con trai trở lại, đương nhiên mẹ Cao để tài xế nhanh chóng lái xe đi đón, trong bữa cơm phát hiện con trai thay da đổi thịt, thân là mẹ dĩ nhiên cảm động đến lệ rơi đầy mặt.

"Dì vốn muốn kêu nó về nhà, cảm thấy nó quá gầy, muốn bồi bổ cho nó, nhưng con cũng biết tình hình trong nhà, mấy người bọn họ làm loạn cả ngày, mấy đứa bé xinh đẹp khi nói chuyện lại mang theo dao, dì suy nghĩ, nên cũng không miễn cưỡng nó, nó vừa mới khỏi bệnh, chuyện tĩnh tâm tương đối quan trọng."

Hạ Lam lập tức hiểu ý, "Dì yên tâm, con thấy cuộc sống mấy ngày qua của anh ấy đều rất quy củ, vấn đề chênh lệch múi giờ cũng dần dần được điều chỉnh, bản thân anh ấy còn biết nấu ăn, không đói nổi." Mẹ Cao rất ngoài ý muốn, "Học Văn biết nấu ăn?"

"Đúng vậy ạ, con cũng bị anh ấy dọa giật mình, trước kia anh ấy đều mua đồ ăn bên ngoài, con chưa từng thấy anh ấy sử dụng máy móc gì khác ngoại trừ tủ lạnh và lò vi sóng."

Cho nên vòi nước có vấn đề vẫn không phát hiện, "Nhưng cũng có thể là học được lúc ở nước Đức, không phải những cậu ấm sau khi ra nước ngoài, muốn ăn món Trung, nhưng không có quán ăn, không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ nấu sao? Anh ấy thông minh như vậy, thật sự muốn học, thật ra thì rất nhanh."

Nghe thấy cô bé mình rất yêu thích khen ngợi con trai của mình, người phụ nữ gần năm mươi tuổi lộ ra nụ cười, "Nói như vậy ngược lại rất quen thuộc, con gái của Trương Đổng cũng là sau khi ra nước ngoài rồi mới biết nấu ăn."

"Con sẽ đến phòng quản lý xin một tấm thẻ ra vào, về sau dì có thể trực tiếp sang thăm anh ấy, hoặc là nấu ít món bồi bổ cho anh ấy, con thấy khí sắc anh ấy không tệ, nhưng thật sự là hơi gầy."

Mẹ Cao nghe vậy lộ ra dáng vẻ kích động, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn lắc đầu một cái, "Rất vất vả đứa nhỏ này mới thân thiết với dì, dì không muốn. . . . . ." Hạ Lam gật đầu, đã hiểu.

Cao Học Văn đã xù lông 29 năm, hiện tại thật vất vả mới không còn xù lông, mẹ Cao sợ tình thương của mẹ sẽ khiến cho anh mất hứng, lỡ như biến trở về dáng vẻ trước kia thì không tốt.

"Dì à, thật ra thì, còn có một việc. . . . . ."

"Nó nghĩ hai người các con thật sự ở chung một chỗ?"

Hạ Lam gật đầu. Diễn đàn L,ê ^ ^ Q,u+ý Đ,ô&n

"Dì nghĩ con cũng sẽ hỏi dì chuyện này." Mẹ Cao cười cười, "Hai ngày trước dì đã hỏi một vị bác sĩ chuyên khoa, ông ta nói, Học Văn đang khôi phục, là hiện tượng tốt, nhưng mà khoảng thời gian này rất quan trọng, tin tức tích cực sẽ giúp nó khôi phục tốt hơn nhanh hơn, nhưng tin tức xấu sẽ khiến nó hoài nghi bản thân, sơ sót một chút có thể sẽ có hiện tượng phản tác dụng, cho nên cố gắng không được sửa nó, nếu nó nhớ sai chuyện gì, chính nó sẽ từ từ phát hiện ra."

Hạ Lam gật đầu, cảm thấy may mắn vì mấy ngày qua mình đã chọn lựa chính sách đánh thái cực, không có sửa anh, nếu không anh đang là người con trai khiến mẹ Cao vui mừng lại quay về làm con người mê ROCK cần ăn đòn, vậy không phải là tội của cô rất lớn sao?

"Hạ Lam, thời gian này có thể sẽ vất vả cho con rồi."

"Không sao." Dù sao cũng là diễn kịch mà thôi, trái tim cô bị tổn thương nên không muốn yêu ai nữa, phản ứng không lạnh không nóng là rất bình thường, bình tĩnh mà xem xét, nếu có thể giúp đỡ cô cũng rất vui lòng, mẹ Cao là một người tốt, nên có một cuộc sống tốt đẹp.

Biết cô đang tìm việc để vừa làm vừa học, lập tức giới thiệu cô đến công ty bách hóa của nhà họ Cao đứng quầy, hai quầy cô đứng đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mỗi ngày làm việc bốn giờ, lương cơ bản cộng thêm tăng ca có thể được một vạn đến năm vạn, khiến kinh tế nhà họ Lý vốn eo hẹp đã bớt chật vật đi một chút.

Sau khi tốt nghiệp mọi người vội vàng tìm việc làm thì cô đã được mẹ Cao giới thiệu vào "Trường luyện thi Á Châu" làm cô giáo số học, tiền lương gấp hai bạn học.

Sau khi Thụy Lam đi Newyork, mẹ Cao cũng gọi điện thoại cho Thụy Lam mấy lần, nói là bạn của mình, cũng đã nhờ vả, nếu như Thụy Lam cần giúp đỡ, gọi điện thoại là được.

Tất cả mọi chuyện, làm cho Hạ Lam cảm giác thấy nên chăm sóc người chồng trên danh nghĩa này thật tốt, diễn kịch mà thôi, không khó chút nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương