Lúc xuống lầu, trên cổ Hạ Lam có thêm một sợi dây chuyền, dây chuyền bạch kim, cách mỗi ba cen-ti-mét liền rủ xuống rơi một viên kim cương hồng hình giọt nước, ở giữa còn rủ xuống một viên ruby lớn bằng ngón cái, mặc dù Hạ Lam không có nghiên cứu về trang sức, nhưng cũng biết giá cả xa xỉ, đời này cho dù cô không ăn không uống, cũng không mua được.

Bà nội nói, bà mua nó khi đi Las Vegas lúc còn trẻ, tặng cho cô.

Hạ Lam nói thật, cô muốn, nhưng thật sự không dám nhận, vật này quý giá như vậy, cứ nhận lấy như vậy thật sự không tốt lắm.

Thật sự không ngờ bà nội lại nói, đừng nói mấy người tình như Ngô Cẩm Tú, Trần Huệ Mỹ, Lưu Cúc Cầm, ngay cả Dương Uyển Vân và vợ Cao Học Nhĩ đều muốn sợi dây chuyền này, để cho cô đeo đi xuống, bọn họ sẽ biết cháu dâu bà nội thích trong cái nhà này là ai, sẽ cách cô và Cao Học Văn xa một chút, ít nhất sẽ không lại đi điều tra cuộc sống của hai người, hoặc là cố gắng nói xấu hai người.

Hạ Lam nghe, không nói gì lập tức đeo lên. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn <L=ê-Q=u_ý-Đ=ô_n>

Cao Học Văn luôn một mực chú ý động tĩnh trên lầu, cô vừa đi xuống, anh liền đi tới, thấy trên cổ cô sáng lóng lánh, lập tức cười.

Đi tới phòng khách thì đương nhiên vẻ mặt mọi người nhìn mình rất đặc sắc.

Cao Đại Phong hoàn toàn không chú ý tới trên cổ cô có thêm một sợi dây chuyền, mẹ Cao thì cười híp mắt, về phần những người còn lại, cô chỉ hy vọng những gì bà nội nói là sự thật, bọn họ sẽ bởi vì bà nội thể hiện thích cô, mà cách xa bọn họ một chút, thành thật mà nói với mối quan hệ gia đình như vậy, tốt hơn là giữ khoảng cách.

Trước đây Hạ Lam chưa từng nghĩ đến chuyện chụp ảnh cưới, nhưng hôm đó nhắc đến, hôn lễ và áo cưới giống như biến thành từ khóa trong đầu cô, năm ba phút lại nhảy ra thăm hỏi cô.

Vùi ở trên ghế sa lon lật tạp chí nhiếp ảnh đặc biệt, Khẩn Đinh, bờ biển Bắc Hải, cảnh nông trường đơn giản, vài người còn mặc áo cưới lặn xuống nước chụp ảnh, mỗi một tấm đều thật đẹp, Hạ Lam yên lặng nghĩ, áo cưới, thật sự muốn mặc một lần, nghỉ hè cô có thể rảnh mấy ngày, thế nhưng anh lại không thể —— sau khi Cao Học Văn như đất bằng nổi sóng trở thành phó tổng giám đốc, càng lúc càng nắm nhiều quyền lực, không cần hỏi cô cũng biết, bởi vì chỉ cần mở các bản tin tài chính và kinh tế của các nhà đài, thì tỷ lệ nhìn thấy anh được phỏng vấn là rất lớn.

Mẹ Cao bởi vì chuyện này đã bắt đầu ăn chay cảm ơn trời cao, có thể thấy được anh thật sự rất được trọng dụng, dưới tình hình như thế, anh đã vì cô mà từ chối tất cả những buổi họp tăng ca và bữa xã giao, làm sao cô có thể bởi vì mình muốn chụp ảnh cưới mà bắt anh xin nghỉ, tùy hứng làm nũng, cô thật sự không làm được.

Không biết có tiệm nào ở trong khu vực thành thị Đài Bắc, nửa ngày giải quyết xong trong phòng chụp ảnh hay không, có thì thật sự muốn hẹn trước, mặc dù không được đi Khẩn Đinh hay bờ biển Bắc Hải, có chụp hình kỷ niệm là được. . . . . . "Xem gì mà chăm chú như vậy?" Nghe thấy giọng của Cao Học Văn, Hạ Lam nhanh chóng lật về giữa tạp chí, "Tùy tiện xem thôi." Người đàn ông ngồi xuống ở bên người cô, ừ một tiếng, "Xem ra biểu hiện của anh không tốt lắm nhỉ." Hạ Lam nghi ngờ, "Cái gì?" Cao Học Văn chỉ chỉ vào trang tạp chí, người phụ nữ cúi đầu xem, cái gì vậy —— tùy tiện lật loạn lại trúng cửa hàng tình thú, quảng cáo khoe khoang mặt hàng mới mẻ, chủng loại đa dạng, thanh toán dễ dàng, đóng gói kín đáo, trợ thủ hữu ích giúp vợ chồng tăng thêm tình cảm.

Hạ Lam nhớ tới món Yêu tinh nhỏ bị mình nhét dưới gối đầu trong phòng, lỗ tai liền ửng đỏ, "Lúc nói chuyện với anh vô tình lật trúng . . . . . ." Nghe giọng cô càng nói càng nhỏ, người đàn ông rút cuốn tạp chí từ trong tay cô, đóng lại, rất rõ ràng từ bên trên nhìn thấy mấy trang tương đối nhăn, không ngay ngắn giống như mới cắt, theo mấy trang nhăn này mở ra —— Chuyên chụp ảnh cưới ngoại cảnh đẹp ở Đài Loan.

"Muốn chụp ảnh cưới?"

"Chỉ không cẩn thận lật tới thôi."

Cao Học Văn cảm thấy buồn cười, "Không cẩn thận lật tới nhăn?"

Hạ Lam cướp lấy cuốn tạp chí, tùy tiện mở ra một trang, không ngờ lại là trang đồ dùng tình thú mới vừa rồi, dứt khoát đóng cả cuốn lại, cầm điều khiển từ xa lên.

"Hạ Lam." Người đàn ông kéo tay của cô, "Thật ra thì anh cũng đang suy nghĩ về chuyện này, mùa hè, chúng ta đi nước Mĩ thì chụp 1T (Terabyte) hình thật đẹp để làm kỷ niệm."

"Làm sao mà chụp được 1T hình chứ." Khoan đã, hình như có cái gì không đúng, ". . . . . . Nước Mĩ?"

"Chúng ta mướn một chiếc xe, từ Newyork bắt đầu đi chơi về phía tây, em nhất định sẽ thích Newyork, nói không chừng còn sẽ bị nơi đó bắt lại, lần đầu tiên anh đi vốn chỉ muốn ở đó ba ngày liền chuyển sang đi đến Washington, thật không nghĩ đến ước chừng ở nửa tháng cũng không đi được, đi du lịch tự do cũng có điểm tốt, muốn đi thì đi, suy nghĩ dừng liền dừng, chúng ta có thời gian 40 ngày, thích chỗ nào thì ở lại đó chơi, nói không chừng 1T cũng không đủ chụp bộ hình của chúng ta." Cuối cùng anh cũng phát hiện cô hơi đờ đẫn, "Làm sao vậy, em không thích nước Mĩ?"

"Không phải, hơi ngoài ý muốn mà thôi. . . . . ."

"Không phải lúc bà nội hỏi anh thì em cũng ở đó sao?"

"Em cho rằng. . . . . ."

Cao Học Văn làm vẻ mặt đau lòng, "Cho rằng anh chỉ thuận miệng nói mà thôi?" "Thật xin lỗi." Người phụ nữ cảm thấy cần thiết phải giải thích vì sao ban đầu không cho là thật, "Bởi vì trước đó anh hoàn toàn chưa từng nói với em, huống hồ lúc ấy bà nội lại một mực hỏi lúc nào thì sinh con, em cho rằng anh nói như vậy chỉ là tranh thủ chút thời gian suy nghĩ." "Chiều hôm đó anh mới chắc chắn ngày nghỉ không thành vấn đề, chưa kịp nữa nói với em, nhưng mà Hạ Lam, mới vừa rồi thấy em chú tâm xem quảng cáo chụp hình cưới như vậy, anh rất vui mừng, thì ra không chỉ có anh tiếc nuối chuyện này, 40 ngày nghỉ rất dài, chúng ta cũng có thể tổ chức hôn lễ ở Las Vegas." Hạ Lam cười, "Chỉ có hai người chúng ta?"

"Hai người chúng ta là đủ rồi, vợ chồng hợp pháp trở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng anh vẫn rất muốn có một hôn lễ, trao đổi nhẫn, nói tôi nguyện ý, còn em, có phải cũng nghĩ như vậy hay không?"

"Đúng." Người đàn ông chủ động mở đầu câu chuyện, người phụ nữ thật sự rất không muốn làm nũng cũng phải thừa nhận mình muốn một hôn lễ, muốn chụp ảnh cưới ——

Muốn váy cưới màu trắng xòe rộng, tay áo công chúa, muốn chụp ảnh ở sân cỏ hoặc là trong rừng cây, tốt nhất là lúc sáng sớm, bởi vì lúc ánh mặt trời màu vàng kim chiếu xuống là đẹp nhất.

Dĩ nhiên nếu có thể ở bờ biển, cũng sẽ rất đẹp, chụp như trên tạp chí, khăn trùm đầu xinh đẹp của cô dâu bay múa trong gió, cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng mà, nếu như giống kiểu Âu Mĩ trong tập ảnh, váy cưới đơn giản, gia đình ấm cúng tụ họp, mọi người cùng nhau ăn cơm, quây quần bên nhau, cuối cùng tất cả mọi người cùng chụp hình, hình thức như vậy, cô cũng cảm thấy rất tuyệt.

Ngày đó, Hạ Lam gần như nói hết tất cả hôn lễ đã tưởng tượng từ nhỏ đến lớn, bởi vì bên cạnh có người lắng nghe cô, vì vậy cô nói rất sảng khoái, cũng rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức giống như ngày mai bọn họ sẽ cử hành hôn lễ vậy, cả đêm, đều là bong bóng màu hồng không ngừng bay lên.

Hạ Lam rất vui vẻ, nhưng không tới mấy ngày, cô liền biết được cái gì gọi là vui quá hoá buồn, cuộc sống không thể nào vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió, kẻ xấu xuất hiện, vào lúc cô không ngờ đến, xông tới trước mặt cô.

Hôm nay Hạ Lam mới vừa tan lớp, chị Văn ở quầy tiếp tân lập tức đi tới trước mặt cô, hạ thấp giọng nói, "Cô giáo Lý, chị hỏi một chút gần đây tình hình dạy học như thế nào?" "Rất tốt."

"Có xảy ra xung đột với học sinh hay không?"

"Có xảy ra xung đột với học sinh hay không?"

"Em chưa bao giờ xảy ra xung đột với học sinh." Hạ Lam đột nhiên bị hỏi đến không thể hiểu được, "Chị Văn, xảy ra chuyện gì sao?"

"Gần đây có một phụ huynh hỏi thăm chuyện của em, còn rất tích cực, chị nghĩ, có thể em xảy ra xung đột hoặc là hiểu lầm với học sinh hay không, phụ huynh muốn đến hỏi rõ ràng."

"Tuyệt đối không có." Cô nói chuyện với học sinh vẫn luôn giữ hai nguyên tắc, lời nói nhỏ nhẹ, khích lệ mỉm cười, "Đừng nói là xung đột, ngay cả lớn tiếng một chút em cũng chưa từng."

"A, nhắc người người đến, chính là phu nhân này." Hạ Lam vốn muốn giả bộ không có mặt, nhưng em gái nhỏ ở quầy tiếp tân không có kinh nghiệm đã quay đầu hô to, "Cô giáo Lý! Vị nữ sĩ này muốn trò chuyện với chị."

Giờ phút này, Hạ Lam cũng không thể không đối mặt, haiz.

Cô ngay cả học sinh cũng không nhận ra, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, cô rất chắc chắn thái độ ở trường học của mình rất tốt, cũng chưa từng đến trễ về sớm, bỏ lịch dạy, rốt cuộc là. . . . . . Quay đầu, giây đầu tiên chỉ cảm thấy có chút quen mặt, trong nháy mắt nhớ ra bà ta là ai, chậc, khó trách mấy ngày nay mí mắt giật liên tục, quả nhiên không phải chuyện tốt.

"Hạ Lam." Người phụ nữ gần năm mươi tuổi đi tới, bộ mặt tươi cười, "Thật lâu không gặp, con đã lớn như vậy."

"Thật xin lỗi, xin hỏi ngài là?" Diễn đàn L ee Q uys Đ oon

Có lẽ người phụ nữ không ngờ Hạ Lam không nhớ mình, hơi ngẩn ra, mới cười trả lời, "Dì là dì Tô đây." "Dì Tô?" Người phụ nữ tính toán giả vờ như không biết hỏi lại, "Vị dì Tô kia sao?" Tô Lâm Lâm cực kỳ lúng túng, không tự nhiên nói sang chuyện khác, "Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi, xung quanh đây có quán cà phê hay không?" Ai muốn đến quán cà phê với bà, Hạ Lam chỉ về phía bên trái, "Bên kia."

"Có thể có thể, tiện cho con là tốt rồi." Bên trái lầu một trường luyện thi, có ngăn cách thành những gian phòng nhỏ làm chỗ tiếp khách, trên cơ bản là dùng cho phụ huynh và nhân viên hành chính nói chuyện, nửa cởi mở nửa riêng tư, Hạ Lam chọn chỗ này là muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Buổi chiều, chỗ tiếp khách gần như không có ai, Hạ Lam tiến vào một phòng, ngồi xuống, chờ đối phương mở miệng.

Tô Lâm Lâm ngồi xuống, hơi nhăn nhó một hồi mới mở miệng, "Đã lâu không liên lạc, cũng không biết con kết hôn rồi." "Vị nữ sĩ này, bà vẫn chưa nói với tôi bà là ai, công việc của tôi rất nhiều, học sinh cũng nhiều, không nhớ được tất cả mọi chuyện." "Dì là ba con . . . . . ."

"Hả?"

". . . . . . Vợ hai." Con bé chết tiệt kia, chính là muốn ép bà thừa nhận mình là tiểu tam.

"À, chính là vị dì Tô lúc tôi còn nhỏ ưỡn bụng tới nhà của tôi cãi nhau sao, nói sớm, nếu như bà nói cho tôi biết, bà là vị dì Tô tới nhà của tôi buộc mẹ tôi ly hôn, tôi đã sớm nhớ ra." A, thật sảng khoái mà.

"Hạ Lam à, chuyện của người lớn, đứa bé có thể không biết rõ." Hạ Lam gật đầu, tính toán kế tiếp đều dùng gật đầu lắc đầu để trả lời bà ta.

"Ban đầu là dì nhất thời mất đi lý trí mới làm vậy, thật ra thì bản tính của dì không như vậy, không có xấu xa như vậy, sau đó dì suy nghĩ lại, cũng cảm thấy mình không nên như vậy, muốn nói xin lỗi với mẹ con, nhưng lại không có đủ dũng khí, nên vẫn kéo dài tới hiện tại." Hạ Lam ừ một tiếng, không lên tiếng.

"Sau này dì sinh cho con một đứa em gái, gọi Lý Y Lam, con có muốn xem bộ dạng của con bé hay không." Nói xong liền muốn lấy hình ra. "Không muốn."

Tô Lâm Lâm không thể làm gì khác hơn là dừng động tác đưa tay vào ví da lại, "Y Lam thật sự rất đáng yêu, lúc chào đời ba con nói, gương mặt của con bé và Tỉ Lam rất giống nhau."

"Chuyện này liên quan gì tới tôi?"

Tô Lâm Lâm quả thật cực kỳ bực bội, Lý Hạ Lam này sao vậy, vẫn liên tục ngắt lời bà, không giống mẹ của cô một chút nào.

Nhưng học phí của Y Lam đã sắp đến kỳ hạn cuối cùng, nếu không đóng tiền, sẽ không có tư cách nhập học, bà tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Đều do chồng mình vô dụng, trước đó thật vất vả mới lấy được một khoản tiền để làm ăn, không bao lâu liền đền thua lỗ hết, đừng suy nghĩ đến chuyện làm giàu, hai người ngoan ngoãn đi làm công, nuôi vị công chúa nhỏ Y Lam này.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương